Chương 3 - Sự thống nhất đen tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chúng ta đang ở đâu?" Lion hỏi.

"Vẫn chưa biết được," Holguin, người trung úy được bầu chọn của Deathwing lên tiếng. Hắn quan sát sự giận dữ trong đôi mắt vị Primarch của mình. Ở đó có nhiều thứ khác hơn là sự thất vọng. Lion đang thực sự mong đợi sẽ đến được Terra. Ông ta đang phản ứng trước sự thất bại và bối rối bằng sự tức giận dành cho sự phản bội. Holguin có thể đoán được tại sao. Hắn ước mình không thể. Hắn cảm thấy sự thôi thúc phải lên tiếng, đưa ra lời cảnh báo. Hắn biết nó sẽ được đón nhận như thế nào. Hắn không nói gì. Thời điểm thích hợp có thể không bao giờ đến. Tuy nhiên, đây là điều tồi tệ nhất.

Invincible Reason rùng mình, cố gắng đi theo con đường của nó. Lực hấp dẫn cuồn cuộn tấn công hạm đội Dark Angel cũng dữ dội như cơn bão empyrean. Các chiến hạm đã chuyển thành vật chất ở rìa của một hệ sao bị vướng vào một cơn bão xoáy. Ranh giới của hệ sao được đánh dấu bằng một rào cản của một ngọn lửa warp dữ dội. Phía trước và bên trái mạn tàu, hàng tỷ dặm điên cuồng bùng nổ trong giông bão.

Bức tường là một vầng hào quang của máu. Nó cuồn cuộn dữ dội đến nỗi Lion có thể nghe thấy tiếng gầm của sự tồn tại bị tra tấn trong tâm hồn mình. Những dòng xoáy có kích thước bằng những khối khí khổng lồ va chạm, hợp nhất và vỡ ra từng mảnh. Động cơ của hạm đội căng ra để đưa các con tàu ra khỏi vòng vây của thảm họa.

Bên ngoài rào chắn, cơn bão Ruinstorm sôi sục khắp khoảng không. Một vết bầm tím dữ dội với màu sắc chói mắt lấp đầy bóng tối. Không có ngôi sao nào được nhìn thấy. Sĩ quan auspex đang liên lạc với quý bà Theralyn Fiana, trưởng Hoa tiêu trong phòng của bà ta. Họ đang cố gắng xác định vị trí của hạm đội mà hầu như không có dữ liệu khả thi nào.

"Sự phản đối của bà là sự chấp nhận thất bại, quý bà Fiana," Lion nói.

"Tôi chưa nói gì cả mà, thưa ngài," bà ta nói qua kênh vox bên trong con tàu.

"Ngay cả như vậy."

"Tôi không kiểm soát được hành trình của chúng ta," bà ta nói. "Do đó tôi có rất ít manh mối để tiếp tục khám phá xem chúng ta đang ở đâu. Tôi nghĩ ý nghĩa của cú nhảy của chúng ta sẽ là nơi đầu tiên tìm ra câu trả lời."

"Ta muốn bà đánh giá trước," Lion nói.

"Ngài ấy không tin tưởng thứ đó," Holguin nghĩ và vui mừng. Một khoảng cách nào đó giữa Primarch và cái vật thể báng bổ trong căn phòng tối đó sẽ rất được hoan nghênh.

Trong không gian gần rào chắn, giữa nó và hạm đội Dark Angel là một nghĩa địa của những con tàu. Những xác chết bằng kim loại chìm xuống từ từ, vướng vào những dòng chảy ngẫu nhiên và sự bùng nổ của trọng lực. Holguin chứng kiến hai con tàu va chạm nhau. Chúng tan rã, những mảnh vỡ uể oải quay tròn, lấp lánh mờ ảo trong ánh sáng chói lóa của Cơn bão hủy diệt.

"Chúng ta có biết gì về đống xác tàu đổ nát này không?" Lion hỏi.

"Những con tàu này không có khả năng du hành warp," Fiana nói. "Ngoài những điều đó ra, chúng tôi không biết gì hơn. Nếu chúng ta có thể xác định được họ đến từ đâu, thì khoảng cách gần có thể gợi ý chúng ta đang ở đâu".

Ánh mắt của Lion dán chặt vào cơn bão warp. Holguin không thể nhìn vào vòng xoáy đó quá một vài giây mỗi lần. Màu sắc và chuyển động ăn mòn tâm trí hắn, lấp đầy suy nghĩ của hắn bằng những điều phi lý khủng khiếp, những mảnh vỡ của những cơn ác mộng khi tỉnh giấc. Lion nhìn chằm chằm vào cơn bão như thể ông ta có thể xuyên thủng những bí mật của nó bằng ý chí của bản thân.

"Hệ sao này gần như đã bị phá hủy," Lion cuối cùng cũng nói. "Một thảm họa có quy mô đáng kinh ngạc như vậy xảy ra ở đây chắc chắn phải để lại dấu ấn."

"Tôi đồng ý," Fiana nói. "Nếu chúng ta có bất kỳ số liệu nào về tất cả các ngôi sao khác, chúng ta có thể tính đến sự biến dạng và hình thành một giả thuyết. Sự biến động thậm chí có thể được phát hiện bởi những người khác ở xa hơn rất nhiều."

"Một ngọn hải đăng đen tối," Holguin lẩm bẩm.

"Chính xác. Nhưng chúng ta ở quá gần nhau."

"Vậy nên ngươi không có gì để nói với ta cả," Lion nói.

"Đúng vậy."

Vị Primarch trừng mắt nhìn màn hình quan sát thêm một lúc nữa, màu xanh trong mắt ông ta vượt xa cả băng giá, trở nên sắc bén như một thanh kiếm. "Hãy tiếp tục," ông ra lệnh, quay gót và sải bước ra khỏi đài chỉ huy.

Bản năng thôi thúc Holguin đi theo Lion và có mặt khi lãnh chúa của mình đối đầu với cái thứ đã đưa hạm đội đến đây. Sự khôn ngoan bảo hắn hãy ở lại nơi mình đang ở. Lion trong cơn thịnh nộ sẽ không chấp nhận bất kỳ sự hiện diện nào khác trong cuộc chạm mặt này.

Con rối servitor đi về phía Lion khi ông ta bước vào căn phòng của Tuchulcha. Mùi hôi thối của cơ thể đang phân hủy đó bốc lên trước cả khi nó bước ra. Dáng đi của cái thứ đã từng là một cậu bé đó cứng ngắc. Con rối vừa đi được nửa đường tới lối vào thì cánh cửa trượt lại. Sự mong chờ của Tuchulcha về sự xuất hiện của ông thật khó chịu. Nó đã biết quá nhiều rồi.

"Tôi đọc được sự tức giận trên khuôn mặt của ngài," cậu bé nói. "Nhưng tôi nghĩ đó là một tác vụ quá dễ dàng để được coi là sự tiến bộ. Cảm xúc được thể hiện của ngài lúc này không phải là một thử thách."

"Ta đã bảo ngươi đưa ta đến Terra," Lion nói. Ông ta nhìn qua con rối và nói với chính Tuchulcha. Những đốm vàng trong quả cầu đen xám chuyển động nhanh hơn trong giây lát, như thể chúng là những suy nghĩ đang chuyển động của tạo vật này.

Những sợi cáp nối Tuchulcha với bộ phận cấy ghép cột sống của con servitor. Một tích tắc sau sự bùng nổ chuyển động trong ánh vàng, cậu bé mỉm cười, để lộ nướu đen. Nó đã mất nhiều răng hơn trong quá trình đi qua cõi warp. Một nhúm tóc dài rũ xuống từ phần da đầu lốm đốm của nó xuống boong tàu.

"Đúng," cậu bé nói. "Ngài đã yêu cầu tôi đưa ngài đến đó."

"Ngươi đã không vâng lời ta," Lion gầm gừ.

"Tôi có nói rằng tôi sẽ đưa ngài đến Terra không?"

Câu hỏi khiến Lion khựng lại. Trước mỗi lần nhảy khác, con rối của Tuchulcha đã xác định được đích đến. Lần này, cậu bé đã nói: "Tôi sẽ thực hiện bước nhảy nếu cần thiết."

"Sự ngụy biện của ngươi sẽ là sự diệt vong của ngươi," Lion nói. Ông ta rút thanh kiếm cưa xích của mình ra và để nó gầm lên.

Đó là một món vũ khí cổ xưa. Quá lớn để bất kỳ người con trai nào của Caliban có thể sử dụng ngoại trừ Lion, nó đã bị lãng quên ở sâu trong Aldurukh, chờ đợi Lion xuất hiện và giành lấy nó. Nguồn gốc của nó đã bị thất lạc. Nó không có tên trước khi ông đến. Đối với Lion, nó sẽ luôn là Lưỡi Sói. Với nó, ông ta đã đánh bại các Hiệp sĩ Lupus, chấm dứt thách thức của họ đối với Hội Hiệp Sĩ và việc bọn họ sử dụng các Quái thú khổng lồ một cách sai trái. Lưỡi kiếm có màu đen xỉn ngoại trừ lớp chữ cổ ngữ khảm bạc trên những chiếc răng. Thanh kiếm cưa xích này là một kẻ hủy diệt tàn bạo. Nó không có vẻ đẹp của Thanh kiếm Lion, và không có tính nghệ thuật trong việc giết chóc. Chỉ có sự hủy diệt tuyệt đối.

Bây giờ Lion đã vung nó lên, một hành động khiêu khích duy nhất là giết chết con servitor. Ông không biết cách tiêu diệt Tuchulcha, nhưng ông sẵn sàng khám phá mọi phương pháp.

Con servitor nghiêng đầu trước tiếng gầm gú của Lưỡi Sói. Biểu hiện trên khuôn mặt đang phân hủy của nó chỉ đơn giản là sự quan tâm. "Tôi không phản bội ngài," Tuchulcha nói.

"Vậy tại sao bọn ta không tới được Terra?"

"Hành trình đó quá xa, cơn bão quá lớn. Nó nằm ngoài tầm với của tôi."

"Ta thấy điều đó thật khó tin."

"Đó là sự thật. Ngài có muốn tin rằng tôi là đấng toàn năng không?" Thứ đó chế nhạo. "Điều đó có an ủi hơn không?"

Lion hạ thanh kiếm xuống nhưng không tắt động cơ của nó. Những chiếc răng kêu ro ro quanh mép lưỡi kiếm. "Hãy kể cho ta nghe ngươi đã làm gì," ông nói.

"Tôi đã đưa ngài đến nơi ngài phải đến, nếu ngài muốn tìm đến Terra."

"Thật vậy không?" ông nghi ngờ, nhưng ông chưa rõ được Tuchulcha đã nói dối mình hay không. "Vậy thì bọn ta đang ở đâu?"

"Hệ sao Pandorax."

Con rối mỉm cười và hạt vox của Lion kêu vo vo đã thu hút sự chú ý của ông. "Thưa ngài," Holguin nói, "một con tàu chiến đang đến gần."

********

TIẾNG CHUÔNG VANG LÊN và bọn quỷ dữ tụng kinh. Chúng tràn qua vết rách của thực tại và lao xuống đài chỉ huy. Giọng nói của chúng đầy đờm dãi và tiếng vo ve của ruồi bay thành dòng từ giữa môi chúng. Chúng là những con quái vật to xác, thối rữa. Mùi hôi thối của chúng là một cuộc tấn công, một bức tường khí độc tỏa ra từ các cơ quan bị vỡ và các bộ phận bên trong đang rỉ nước. Những vết loét hở bao phủ da thịt của chúng. Bọn quỷ này đã bị bệnh. Chúng là những sinh vật lê lết đang trong giai đoạn suy tàn. Tuy nhiên, tiếng tụng kinh của chúng, trầm, uyển chuyển và trống rỗng, cũng là một kiểu cười, một sự tán dương rộng rãi về thân phận của chúng và một lời hứa với vũ trụ rằng chúng đã đến để chia sẻ món quà này.

Những kẻ ghê tởm này thật vui vẻ. Niềm vui của chúng thật kinh khủng, nhưng nó cũng hân hoan một cách thoải mái theo cách mà Sanguinius khó có thể tưởng tượng được nữa. Niềm vui đã xa lạ với ngài quá lâu rồi, ngài không chắc mình đã từng thực sự trải nghiệm nó chưa. Niềm hạnh phúc mà ngài có thể nhớ được là một thứ bóng tối, bị ám ảnh bởi lời nguyền mà dòng máu ngài đã mang đến cho các con trai của mình.

Việc lũ quái vật có thể tận hưởng niềm vui không thể kiềm chế như vậy là không thể chịu đựng được. Trong cơn giận dữ, Sanguinius lao qua đài chỉ huy, dang rộng đôi cánh và lao xuống giữa bầy quỷ dữ. Azkaellon hô vang tên ngài khi các Vệ binh Sanguinary lao về phía trước. Sanguinius hầu như không nghe thấy anh ta. Ngài cho phép mình tận hưởng khoảnh khắc thịnh nộ này. Thậm chí sau đó, Ngài còn tấn công một cách chính xác. Thiên thần tấn công lũ quỷ dữ ở giữa phía trước và phía sau bầy đàn của chúng. Một con quỷ vỡ tung dưới tác động của đòn đánh giáng xuống của ngài. Mật, mủ và chất dịch thối rữa bắn tung tóe, chất dịch lỏng vấy bẩn đài chỉ huy của Red Tear. Sanguinius quét thanh kiếm Encarmine trước mặt mình. Nó chém xuyên qua thịt bọn quỷ như thể xuyên qua không khí. Độ tinh khiết của nó đốt cháy các mô thịt đang trương nở và đun sôi chất mủ hôi thối thành hơi nước. Những nỗi kinh hoàng bị chặt đầu rơi xuống đất, những lưỡi kiếm bị rỗ của chúng kêu leng keng khi rơi xuống boong tàu.

"Cút ra khỏi tàu của ta!" Sanguinius gầm lên. Ngài đâm Ngọn giáo Telesto về phía trước. Vụ nổ từ đầu giáo cắt một đường xuyên qua lũ quỷ dữ, thiêu rụi chúng theo đường thẳng chạm tới miệng lỗ thủng. Các cạnh của khe nứt run rẩy như thể đang lùi bước trước cơn thịnh nộ của Thiên Thần.

Những lưỡi kiếm sắt chém vào áo giáp của ngài từ phía sau. Sanguinius phớt lờ các cuộc tấn công, và ngay sau đó, lũ quỷ dữ quay lưng lại với ngài để đối đầu với sự tiến công của các cận vệ Sanguinary xuyên qua hàng ngũ của chúng. Sanguinius lao về phía trước, tiêu diệt bọn ghê tởm bằng kiếm và giáo, cắt ngang những lời tụng kinh tục tĩu.

"Bọn ta đã tiêu diệt những kẻ tệ hại hơn các ngươi ở Signus Prime," ngài hét vào mặt lũ quỷ dữ. "Các ngươi xúc phạm bọn ta bằng sự hiện diện của các ngươi."

Sự tức giận của ngài pha lẫn sự khinh thường khi ngài chém đôi lũ quái vật. Dù vậy, ngài vẫn không hề thua cuộc trong trận chiến. Hãy thận trọng, ngài nghĩ bụng. Ngài chưa từng nhìn thấy những con quỷ này trước đây. Chúng có đặc điểm khác biệt so với những kẻ mà Blood Angels đã chiến đấu trên Signus Prime. Sự khác biệt rất quan trọng. Nó nói lên bản chất của những sinh vật này. Chúng chỉ là hiện thân. Sanguinius đã từng có một viễn tượng về việc bệnh tật tự nó trở nên có tri giác, trở thành thần thánh. Ngài muốn phủ nhận viễn tượng và nỗi kinh hoàng mà nó ám chỉ. Ngài biết tốt hơn là không nên nhượng bộ trước sự thúc đẩy này. Các vị thần là có thật và họ rất tàn ác.

Các cận vệ Sanguinary đã tiếp cận ngài. "Thưa ngài," Azkaellon lên tiếng, giọng nói của anh ta có chút sắc bén như đang khiển trách.

"Ta biết," Sanguinius nói. "Ta đã khiến nhiệm vụ của con trở nên khó khăn hơn." Ngài bắn ra một vụ nổ khác từ Ngọn giáo Telesto, biến một đàn quỷ dữ thành tro bụi. "Bây giờ các con đang ở bên cạnh ta , Azkaellon. Tiêu diệt kẻ thù cùng ta. Những thứ này chỉ đáng bị chà đạp thôi."

"Chúng vẫn còn rất nguy hiểm."

Các Blood Angels đang chặn đứng các con quỷ bệnh dịch hạch ở khu vực lân cận nơi cõi warp đang tràn vào. Nhưng dấu vết hôi hám của chúng đã lan tới khu vực rộng hơn của đài chỉ huy. Các sĩ quan đã gục ngã tại chỗ. Một số người nôn mửa và run rẩy vì cơn sốt thấu xương. Một người đứng yên, trên mặt đầy những mụn nhọt chồng lên nhau. Những con servitor ngã xuống, da thịt chảy ra từ các bộ phận máy móc của chúng. Bệnh tật tiến quân trước cả trận chiến, đang chiếm đoạt lấy Red Tear.

"Hãy ném chúng trở lại!" Sanguinius hét lên khi hai biệt đội Blood Angels lao lên đài chỉ huy để tham chiến cùng các cận vệ Sanguinary. "Vết nhơ của chúng không tiến thêm một bước nào nữa. Hãy xé chúng ra khỏi thực tại." Hãy đưa chúng trở lại bóng tối của huyền thoại, ngài định nói vậy. Nhưng không có chuyện quay trở lại trạng thái lịch sử đó. Quỷ dữ đang đi khắp thiên hà. Huyền thoại bước đi bằng xương bằng thịt.

Lẽ ra chúng ta phải biết, Sanguinius nghĩ. Đáng lẽ chúng ta phải luôn biết. Trên hết là các con trai của ta và ta. Làm sao chúng ta có thể tin rằng có thể có thiên thần mà không có quỷ dữ?

Ngài nghĩ về những con quái vật bên trong mà Quân đoàn của ngài đã chiến đấu với chúng từ lâu, và nỗi kinh hoàng của cõi warp đã đưa chúng lộ diện như thế nào, gần như tiêu diệt ngài và tất cả các Blood Angels.

Cha ta nói với chúng ta rằng không hề có những điều như vậy, và vì chúng ta tin điều này là đúng nên chúng ta rất dễ bị tổn thương trước chúng.

Đủ lắm rồi. Những nghi ngờ như vậy là không đáng. Nếu ngài không biết tại sao Hoàng đế lại phủ nhận sự tồn tại của các vị thần và quỷ dữ, thì đó là do bản thân ngài không được phép biết tới chúng. Vẫn chưa đến lúc để biết. Ngài phải có niềm tin rằng ngài sẽ học được kịp thời. Và ngài đã có niềm tin. Niềm tin sẽ đốt cháy thiên hà bằng sự thuần khiết của nó.

Ngài lao thẳng vào đám quỷ dữ, và bệnh dịch tàn lụi trước cơn thịnh nộ của ngài. Ngài đem ánh sáng đến cho bóng tối, một ánh sáng thanh lọc, thiêu đốt. Nó bắn ra từ đầu ngọn giáo Telesto. Nó tỏa sáng từ chiều dài của thanh kiếm Encarmine. Nhưng nó cũng đến từ chính con người ngài. Ngài đang ở giữa một ngọn lửa chói lóa. Ngài là trung tâm. Bọn quỷ dữ kêu lên. Chúng ngã xuống, chúng cháy rụi, chúng tan rã. Sự tồn tại của chúng là một sự xúc phạm đối với ngài và tất cả những gì ngài đã cống hiến cả cuộc đời để tạo dựng.

Phải, ngài sẽ tống khứ chúng trở lại bóng tối của những huyền thoại. Ngài sẽ xóa sạch ngay cả ký ức về những huyền thoại.

Đạn Bolter rít lên từ cả hai phía. Chúng là một cơn gió hủy diệt, xé toạc những sinh vật ghê tởm. Sanguinius tiến về phía khe nứt. Ngài không thể tha thứ được. Cuộc tiến quân của lũ quỷ dừng lại. Tình thế đảo ngược. Ngài lội qua một đống thi thể đang phân hủy và vũ khí đang tan rã. Tiếng chuông vẫn vang lên, nhưng ngài nghĩ bây giờ ngài đã nghe thấy tiếng còi báo động, một lời kêu gọi vũ trang điên cuồng và vô ích.

Ở miệng khe nứt, lũ quỷ vẫn cố gắng lao lên đài chỉ huy. Bây giờ chúng đã bị cản trở bởi đám đông bất động của đồng loại chúng. Phía sau chúng, gào thét trong bóng tối quằn quại và màu sắc địa ngục của cõi warp, vẫn còn nhiều quỷ dữ nổi cơn thịnh nộ để vượt qua. Có những loại quái vật khác ở đó, cùng với những chủng loại mà Blood Angels đã chiến đấu trên Signus Prime. Hòa cùng với những con quỷ của cơn thịnh nộ và của sự thay đổi là những sinh vật có chuyển động ngoằn ngoèo, mang tính ăn mòn như những lời mời gọi đến những cảm giác không thể gọi tên. Vết rách trên đài chỉ huy là cái nhìn thoáng qua về vực thẳm của mọi cơn đói khát hôi hám. Đó là con mắt mở ra hiện thực của các linh hồn, và hiện thực đó thật ghê tởm.

"Ta từ chối các ngươi!" Thiên thần hét lên. Ngài chém xuyên qua bầy quỷ dữ.

Ngài chém thanh kiếm Encarmine dọc theo mặt trước của khe nứt, từ mép này sang mép kia. "Ta phủ nhận những lời nói dối. Ta phủ nhận sự điên rồ. Vương quốc của lý trí của cha ta sẽ chiến thắng!"

Sanguinius cắt đứt những thứ không phải xác thịt. Một vết cắt mở rộng trên tấm màn vô hình giữa thực tại và cõi warp. Máu phun ra từ không khí. Đường viền của vết nứt rung chuyển. Sanguinius nhắm một luồng sức mạnh khác của ngọn giáo vào giữa vết rách. Ngài gầm lên một lời nguyền rủa và thách thức khi tia sét tẩy rửa bao trùm những kẻ ghê tởm. Chúng bốc cháy và biến thành tro bụi trước khi kịp xuất hiện trên đài chỉ huy. Đám quỷ đã lùi lại. Xung quanh ngài, các con trai của ngài đã tiêu diệt lũ quái vật dịch bệnh. Mùi thuốc nổ Fyceline cháy tràn ngập mũi ngài, vết thương sạch sẽ của trận chiến xuyên qua mùi hôi thối sền sệt của những cơ thể vỡ tung như trái cây chín.

Lỗ thủng rung chuyển dữ dội. Các cạnh của nó bị mất nét. Không gian phía sau trở nên mơ hồ. Hình dạng của bọn quỷ dữ dính vào nhau, rồi tạo thành các vết bầm tím trên cõi warp. Những vòng xoáy của sự không thực bao trùm lấy chúng. Bức tường của đài chỉ huy hiện rõ đằng sau vết nứt, và sau đó, với tiếng rít của một con rắn bị thương, vết nứt biến mất.

Sanguinius dừng lại, kiềm chế cơn thịnh nộ của mình. Ngài quay lại để quan sát đài chỉ huy. Nhiều thuyền viên bị bệnh đã ngừng động đậy. Hầu hết các sĩ quan vẫn còn ở vị trí của họ. Từ phía bên kia cánh cửa bị bịt kín, ngài nghe thấy tiếng súng nổ và tiếng gầm gừ của lũ yêu ma.

"Chiến hạm Encarnadine đã đẩy lùi sự xâm nhập của nó," Neverrus gọi, giọng cô ta không hề dao động. "Những cuộc xâm nhập mới xuất hiện trên Nine Crusaders và Victus."

"Victus à," Azkaellon nói. "Amit sẽ hoan nghênh cơ hội trả thù cho vụ việc ở Signus Prime."

Sanguinius nhận ra sự lo lắng tiềm ẩn trong giọng nói của hắn. Trong số tất cả các Blood Angels, Kẻ Xé Xác và Đại Đội 5 của hắn là những người dễ bị rơi vào sự tàn bạo của Cơn Khát nhất.

"Tất cả chúng ta sẽ thực hiện cuộc báo thù đó," Sanguinius trả lời. Ta có niềm tin vào con, Amit, ngài nghĩ. Ta phải có niềm tin. "Chúng ta sẽ phong ấn mọi vết rách bằng máu của những kẻ ghê tởm."

Ngài sải bước về phía cửa, Vệ binh Sanguinary đứng bên cạnh ngài.

Red Tear lại rung chuyển. Boong tàu phập phồng như thể con chiến hạm đang gặp phải một cơn sóng lớn, rồi rơi xuống, trọng lực nghiêng một góc nhọn. Các Blood Angels vẫn đứng vững đôi chân của mình. Những phàm nhân thì phải bám vào bàn làm việc của họ.

"Có kẻ thù mới," Jeran Mautus nói. Viên sĩ quan Auspex có vẻ lo lắng.

"Danh tính?" Sanguinius hỏi.

"Tôi không biết, thưa ngài." Mautus cau mày nhìn màn hình. Không có điều chỉnh nào mà hắn thực hiện đối với các bản quét làm hắn hài lòng. "Đó là một cái bóng. Tôi không thể biết được chính xác điều gì hơn thế."

"Nó đang tấn công à?"

"Đang đến gần, nhưng còn về hướng di chuyển của nó..." Mautus ngắt lời.

Sanguinius nhăn mặt. Phi vật chất không phải là không gian. Ngay cả khi nói về khoảng cách tương đối giữa các con tàu cũng là cố gắng tạo ra ảo tưởng về điều không thể diễn tả được. Nhưng tâm trí con người cần hệ quy chiếu của nó.

"Nó lớn lắm," Mautus tiếp tục.

"Anh đang nói mơ hồ đấy, trung úy," Raldoron cảnh báo. "Ít nhất hãy cho chúng ta biết đấy có phải là một con tàu hay không."

Sanguinius đặt tay lên vai của viên Đội trưởng đội một để trấn án.

"Tôi xin lỗi," Mautus nói. "Tôi không thể chắc được. Nó rất to. Nó... tôi không biết nữa. Nó quá to lớn."

"Hãy chĩa vũ khí của chúng ta về phía nó," Thiên thần nói. "Thuyền Trưởng, lệnh khai hỏa là quyền của ngươi."

"Tuân lệnh, thưa ngài," Carminus nói.

Sanguinius gật đầu và đi về phía cửa. Nó mở ra trước mặt ngài , và ngài lao ra để quét sạch những kẻ xâm nhập trên con tàu của mình.

Khi ngài chạy về phía âm thanh của trận chiến, ngài cảm thấy một cái bóng đè lên. Nó nằm ngoài rìa ý thức của mình, nhưng nó đè nặng lên trái tim ngài như một khối hành tinh. Ngài biết, ngoài những lời bào chữa của lý trí, rằng đó chính là cái bóng mà Mautus đã phát hiện ra. Và nó thật to lớn

********

DE PROFUNDIS BỊ VỠ VỤN, đây không phải là một thực tiễn hay ho nào.

"Loạt đạn đầu tiên của chúng ta đã làm được điều đó à?" Caspean nói. "Quá dễ dàng."

"Chúng ta không phá hủy nó," Guilliman nói. "Chúng ta đã làm chính xác những gì chúng muốn chúng ta làm."

Trong một lúc, các mảnh vỡ của chiến hạm Word Bearers vẫn ở gần nhau đủ để giữ nguyên hình bóng của nó. Nó dường như giãn ra, khoảng cách giữa các mảnh vỡ dần dần rộng ra. Khi De Profundis lao gần tới Samothrace, cuối cùng, nó trông giống như hiện tại - một trận mưa đá gồm những mảnh vỡ lởm chởm, một con tàu biến thành trận mưa đạn. Từng mảnh đạn đâm về phía thiết giáp hạm Ultramarines.

Guilliman nhìn thấy cái bẫy này và nguyền rủa những gì ông đang thấy. Word Bearers đã vô hiệu hóa các lựa chọn của ông. Nếu ông chuyển hướng bất kỳ sức mạnh nào tới các lá chắn hư không phía trước, ông ta sẽ để con tàu của mình bị bỏ ngỏ trước sự hủy diệt của bọn Night Lord hoặc World Eaters. Nếu không tăng cường hàng phòng ngự tiền phương, ông sẽ bị hàng trăm quả ngư lôi tấn công cùng một lúc. Tất cả những gì ông còn lại là vũ khí bắn.

"Cavascor," ông gọi qua vox. "Phối hợp hỏa lực vào De Profundis. Hãy tiêu diệt đám mảnh vỡ đó."

"Tuân lệnh," Iasus trả lời.

Samothrace đã chuyển hướng các họng pháo của mình. Các khẩu đội plasma và đại bác khổng lồ đã tạo ra một bức tường hủy diệt đỏ rực. Ngư lôi lao về phía hình dạng nguyên vẹn của phần còn lại của hạm đội Word Bearers.

"Leo lên ba mươi độ," Guilliman nói. Đã quá muộn để tránh né. Các va chạm chỉ còn cách vài giây. Nhưng việc tránh né ngay cả một vài mảnh vỡ cũng có thể tạo ra sự khác biệt.

Mũi tàu của Samothrace bắt đầu nhô lên trên đường hoàng đạo. Các mảnh vỡ của tàu De Profundis gặp phải cơn bão lửa từ hai tàu Ultramarines. Khoảng không lóe lên với sự tan rã của các mảnh vỡ. Samothrace lao vào các cụm vụ nổ. Nó rùng mình khi có thêm nhiều ngư lôi của Night Lord tấn công vào đuôi tàu. Tuần Dương hạm Cavascor cố gắng giữ đội hình với chiếc thiết giáp hạm, cố gắng cơ động khối lượng lớn của nó trước hỏa lực tầm xa của World Eaters. Guilliman nghe thấy tiếng Iasus qua kênh vox, gầm lên thách thức bọn XII. Vào lúc này, viên Chapter Master, một trong những người chỉ huy chu đáo nhất của Guilliman, hơn bao giờ hết có vẻ như hắn ta đang chỉ huy một trong những đại đội Destroyer hung hãn nhất.

Lá chắn hư không căng thẳng. Thông qua màn hình quan sát, sự rung động của chúng làm người ta nhức mắt. Những chùm plasma bốc cháy chạy dọc theo sườn các tàu chiến. Những mảnh vỡ va vào nhau, và còn nhiều mảnh nữa vỡ tung ra khi va chạm với những tấm khiên.

Nhưng có rất nhiều vết xước ở phía sau bọn họ, và những tấm khiên phía trước của Samothrace đã sụp đổ dưới một loạt va chạm. Cơn mưa mảnh vỡ đã đập vỡ mũi tàu. Những mảnh vỡ vỡ ra trước lớp thiết giáp bị bào mòn. Chúng lao tới ở một góc nông ở thân tàu phía trên, ném những quả cầu lửa lăn vào nó. Và chúng đâm vào kiến trúc thượng tầng. Sự đổi hướng của con tàu đủ để phá hủy nhiều hơn nữa. Nếu không đánh trực tiếp thì chúng không thể xuyên thủng được lớp hợp kim trên vỏ tàu.

Một số đã xuyên qua con tàu. Guilliman cảm nhận được những cú đánh ngay cả trước khi tiếng loa cảnh báo vi phạm vang lên. Những mũi kim đâm vào cơ thể Samothrace và chất độc từ chúng chảy vào huyết quản của nó. Một cú đánh ngay dưới đài chỉ huy. Sự rung chuyển của cú va chạm là một sự run rẩy vì đau đớn, linh hồn của Samothrace phản ứng với một vết thương còn tệ hơn cả việc bị rút máu.

"Đi theo ta," Guilliman nói với Gorod và Prayto. Gorod và đội cận vệ trên đài chỉ huy tập trung xung quanh vị Primarch của họ. Quay sang Caspean, Guilliman nói, "Đài chỉ huy giao cho ngươi."

Caspean đấm mạnh vào tấm giáp ngực của mình. "Bọn chúng sẽ không đặt chân được lên boong tàu này."

Samothrace đã phải gánh chịu sự xúc phạm bởi sự hiện diện của bọn Word Bearers cái hồi trên Calth. Guilliman không muốn thấy nó phải chịu sự sỉ nhục tương tự.

"Tất cả các hành lang bị đột nhập đều đã được niêm phong." Altuzer nói.

Các mảnh vỡ của De Profundis không phải là ngư lôi thực sự. Chúng không có phương tiện để khóa kín các khe hở l trên thân tàu bằng bọt tự đông. Khí quyển bị rò rỉ vào môi trường chân không đã kích hoạt các giao thức phòng thủ tự động.

Guilliman vung ra thanh kiếm Gladius Incandor và khẩu súng Arbitrator. Ông giương khẩu Bolter 2 nòng trước mặt khi bước ra khỏi đài chỉ huy, đặt ngón tay lên cò súng và sẵn sàng đưa ra phán quyết.

Ultramarines chạm trán kẻ thù cách đài chỉ huy chừng một tầng. Các mảnh vỡ đã làm méo mó các bức tường bên ngoài vào khi chúng va chạm vào, bóp méo các hành lang và lấp đầy chúng bằng đống đổ nát. Guilliman chạm mặt nhóm Word Bearers đầu tiên. Môi ông mím lại đầy căm thù. Và ông siết cò khẩu Arbitrator một cách nhanh chóng, những phát súng vang vọng hoà với nhịp điệu dữ dội từ mạch đập của ông. Những kẻ phản bội đã trút các loạt đạn Bolter ra khắp hành lang. Chúng đã phản ứng với sự hiện diện của ông quá nhanh. Những phát súng của chúng đập vào áo giáp của ông. Những viên đạn đó chẳng là gì đối với ông cả; một cơn gió nhẹ, một sự xao lãng đầy thất bại. Ông phớt lờ chúng, Đạn của ông bắn trúng những kẻ phản bội như những đầu đạn tên lửa. Ông bắn xuyên qua Mũ trụ của từng tên Word Bearers. Đầu của chúng nổ tung, máu bắn lên tường, khoét thủng tường bằng các mảnh giáp gốm ceramite. Guilliman bước qua mảnh xương gãy đầu tiên và đi qua các thi thể. Mặc dù hành động của ông không vội vàng nhưng ông đã tàn sát cả một tiểu đội Word Bearers trước khi Gorod và người của hắn ta có thể tìm thấy mục tiêu.

Phía trước, vách ngăn đã bị vặn vẹo và không thể bịt kín được. Một luồng gió mạnh thoát ra từ bầu không khí thổi vào má ông, lôi kéo ông, kêu gọi ông tiến tới trận chiến tiếp theo. Những lá cờ quân đoàn treo trên trần nhà đung đưa và phần phật. Những bức tường của Samothrace vang lên tiếng súng.

Gorod nói: "Tàu chúng ta có rất nhiều lỗ thủng."

"Chúng ta sẽ đẩy lùi chúng," Prayto nói. "Số lượng của chúng ta vượt xa số lượng mà kẻ thù có thể đưa vào."

"Vậy tại sao chúng lại cố gắng làm điều này?"

"Thưa ngài Guilliman," Altuzer nói lớn. "Kẻ thù đã ngừng bắn phá Samothrace."

"Còn tàu Cavacor thì sao?" Guilliman hỏi.

"Vẫn đang bị tấn công."

"Hãy bảo Iasus tấn công," ông nói. "Áp sát tàu địch gần nhất. Sử dụng nó như một lá chắn và phóng các tàu đổ bộ. Hãy thả Đội Trưởng Hierax và các Destroyers của hắn ta trên đài chỉ huy của nó."

Khi đến được vách ngăn đổ nát, Guilliman dừng lại. "Về mặt lý thuyết," ông nói với các chiến binh của mình. "Đây không đơn giản chỉ là một đổ bộ lên hạm thuyền." Ông nhìn Prayto. "Con có cảm nhận được điều gì không?"

Prayto cau mày. "Chính xác thì dường như chúng không có kế hoạch gì cả. Không có gì ở vùng lân cận của chúng ta cho thấy chúng đang lên kế hoạch..." Hắn nhăn mặt. "Một cuộc tấn công bằng phép phù thủy." Cụm từ này vẫn lạ lẫm với bất kỳ ai trong Quân đoàn, ngay cả các psyker. "Nhưng có cái gì đó. Con nghĩ là có một sự hiện diện. Cách đây không xa."

"Vậy thì chúng ta đã được cảnh báo trước," Guilliman nói. Ông đá vào cánh cửa bị vênh, khiến nó văng ra khỏi khung. Ông tiến vào hành lang một cách thận trọng hơn. Tấm ốp làm bằng bê tông sắt vỡ vụn rải rác trên boong. Một mảnh vỡ khác đã xuyên qua độ sâu năm mươi thước, nhưng dường như không có tên Word Bearer nào ở gần đó. Guilliman trừng mắt nhìn mảnh vỡ khi ông đi ngang qua nó. Nó nhô ra khỏi thân tàu Samothrace như một vật thể có những đường chéo lởm chởm và những đường đứt đoạn. Hình dạng của nó là tinh thể. Ông ta quay sang với Prayto.

"Kết quả này không đạt được bằng phương tiện công nghệ". Viên Thủ Thư nói. "Nhưng đây không phải là nguồn gốc của những gì chúng ta đang phát hiện."

"Không."

Gió thổi to và dữ dội. Ánh sáng co giật của cơn bão Ruinstorm rò rỉ qua các vết nứt giữa các mảnh vỡ và thân tàu bị vỡ.

Băng qua mảnh vỡ, hành lang uốn cong khi đến gần góc mạ trái của cấu trúc thượng tầng. Từ khúc cua trở đi, các quả cầu lumen trên chân đèn treo tường bằng đồng trang trí công phu đã bị đập vỡ. Từ đây, bóng tối đã xuyên qua Samothrace. Bọn chúng đang chờ đợi Guilliman. Ông biết điều đó và đã sẵn sàng. Ông giơ lên khẩu Arbitrator. Ông giữ thanh kiếm Gladius Incandor thấp bên mình, lưỡi kiếm hướng ra ngoài.

"Nó đang ở gần đây," Prayto nói.

"Đó có phải là... con người không?" Guilliman hỏi. Lý trí của ông vẫn nổi loạn chống lại khái niệm 'quỷ dữ'.

"Con không chắc. Có vẻ như nó được cấu tạo từ vật chất."

"Nhưng nó không phải là Space Marine."

Prayto lưỡng lự. "Con không biết," hắn thừa nhận. "Con đang hấp thu những suy nghĩ. Nó biết chúng ta đang đến."

"Điều đó hầu như không đáng ngạc nhiên."

"Thật là háo hức."

"Ta ghi nhận." Guilliman cũng háo hức. Ông đoán trước sẽ có một cái bẫy, nhưng ông sẽ không phủ nhận sự tức giận của mình. Cuộc phục kích xảy ra ở rìa Ultramar, nhưng đây vẫn là Ultramar. Việc bọn chúng đổ bộ lên tàu Samothrace lại là một sự xúc phạm khác. Ông sẽ tìm kiếm sự đền bù bằng máu của những kẻ phản bội.

"Về mặt lý thuyết," Gorod nói. "Nếu cuộc đổ bộ lên tàu không có cơ hội trong thực tiễn để chiếm được con tàu, mục tiêu của nó phải là mục tiêu nhỏ hơn."

"Chính là ta," Guilliman nói. "Bằng chứng của Titus đang chỉ theo hướng đó."

"Con đồng ý. Bài thực hành của cha tốt nhất không nên để con dẫn đầu từ phía sau."

"Ta sẽ chỉnh sửa nó lại."

"Cha hãy làm điều đó nhé."

Họ đã đến được chỗ bóng tối và khúc cua. Hành lang kéo dài vài trăm thước trong bóng tối. Tia lửa từ các ống dẫn điện bị vỡ tạo ra ánh sáng yếu ớt xung quanh mảnh vỡ De Profundis ở đầu xa. Khi Guilliman vòng qua góc cua, tiếng gầm gừ vô nhân phát ra từ bên trong mảnh vỡ.

Bóng tối xung quanh mảnh vỡ ngày càng sâu, và gió ngày càng mạnh. Những cái bóng bắt đầu sủi bọt và bốc khói. Các vết nứt xuất hiện trên sàn và tường lan rộng ra từ mảnh vỡ. Thứ bên trong đang tách rời thực tại của Samothrace.

Guilliman chạy. Các vệ binh Invictus và Prayto lao về phía trước với ông. Họ lao xuống hành lang, Arbitrator và các khẩu bolter bắn một loạt đạn phản lực về phía trước. Không có mục tiêu rõ ràng, nhưng phải có cái gì đó ở đó.

Đây là một cái bẫy, Guilliman nghĩ khi ông tiến sâu hơn vào bóng tối. Kẻ thù biết ta phải đáp trả. Mối đe dọa là có thật và ta phải chống lại nó, vì vậy đây là lúc chúng sẽ phục kích.

Ông hiểu rằng các con tàu của ba Quân đoàn, và toàn bộ cuộc chiến tranh trong cõi hư không, là phương tiện dẫn đến mục đích sắp đến. Mình nên thấy hãnh diện, ông nghĩ.

Bóng tối dày đặc như hắc ín. Chúng dồn ép Guilliman, cố gắng làm ông ta chậm lại. Ngay cả với thị lực được tăng cường, ông cũng không thể nhìn xa hơn vài bước về phía trước. Những vết nứt đỏ lan rộng không chiếu sáng gì khác ngoài chính chúng. Mảnh vụn dường như chui xuống thấp hơn, hòa mình vào Samothrace. Guilliman chém đứt nó bằng thanh kiếm Incandor. Ông bắn nó như thể nó là thịt. Tiếng súng của các Ultramarines bắn trúng đích. Những tên Word Bearers đang hấp hối được vật chất hóa từ bóng tối. Những người anh em của chúng, từ bỏ việc ẩn nấp vô ích đã trả đũa. Guilliman coi trọng việc bắn trả. Ông bắn liên tục mỗi khi đầu đạn lóe lên. Sự tập trung của ông đảo qua đảo lại từ các cuộc tấn công trong bóng tối đến sự tan rã lan rộng và mảnh vỡ ở trung tâm của nó. Đây không phải là cuộc tấn công thực sự. Hoặc có thể là nguồn cơn của nó.

Ở bên phải, Prayto duỗi một cánh tay. Một luồng sét tâm linh xé toạc bóng tối. Nó đốt cháy cổ họng của một tên Word Bearer và đốt cháy đầu của hắn ta, nhưng bóng tối vẫn dày đặc hơn.

Tiếng gầm gừ từ bên trong mảnh vỡ ngày càng lớn hơn. Chúng đang chế nhạo, đắc thắng. Khi Guilliman đến được mảnh vỡ, hai tiểu đội Word Bearers xuất hiện từ trong bóng tối. Chúng bao vây lấy ông, tấn công bằng kiếm cưa xích và kiếm năng lượng. Ông đỡ đòn và chém bằng thanh Incandor. Ông bắn nổ mũ trụ và hộp sọ với khẩu Arbitrator. Gorod và những người khác xông vào bọn Word Bearers, nhốt chúng giữa cơn thịnh nộ lạnh lùng của Guilliman và sự chính xác chết người của các cận vệ của ông ta.

Đây vẫn chưa phải là cuộc tấn công thực sự, Guilliman nghĩ. Ông đâm thanh kiếm Gladius Incandor qua lớp giáp gốm ceramite được tô vẽ những chữ rune dày đặc như mạng nhện đến mức chúng dường chúng như đang bò lổm ngổm. Ông rút lưỡi kiếm sang bên phải, chém rời áo giáp và cơ bắp, mổ bụng những tên phản bội. Mặt trước của mảnh vỡ đang mở ra, ông lao vào trong, bỏ lại phía sau trận giao tranh ở lối vào.

Ông ta tiến lên ba bước, lúc đầu không nhìn thấy gì. Chỉ có màu đen giả tạo. Sau đó con quái vật lao ra khỏi màn đêm. Nó to lớn, có gai và có sừng. Hàm của nó dài và khỏe đến mức có thể bẻ gãy cả sắt. Nó không bao giờ có thể là con người, nhưng phần còn lại của bộ giáp Word Bearers vẫn bám vào các chi của nó. Những dấu hiệu cũ vẫn còn đó, như thể sức mạnh đã biến đổi tên Word Bearer mong muốn tất cả những ai nhìn thấy nó biết nó đã từng là gì và biết đến sự tuyệt vọng. Những tua lửa warp nở dọc ra từ cơ thể nó sang hai bên của mảnh vỡ, biến thành mạng nhện rồi nứt ra. Điều này là nguồn gốc của sự tan vỡ.

Trong sự biến dạng về hình thức, sự hoang tàn toàn phần của bất cứ thứ gì thuộc về con người và sự nhạo báng của bộ giáp, Guilliman đã nhìn thấy rõ ràng sự trụy lạc và phản bội của Quân đoàn XVII.

Ông lùi lại, nổ khẩu Arbitrator khi con quái vật tấn công bằng bàn tay đầy móng vuốt. Cú đánh đã làm chệch khẩu súng của ông, và viên đạn xuyên qua vai trái của nó, làm thịt và gai tan rã. Con quái vật gầm lên và lao tới. Nó rất nhanh và chuyển động của nó tiệm cận giữa cõi thực và phi vật chất, khó theo dõi và trả đòn. Guilliman chặn đòn tấn công bằng thanh kiếm Incandor, nhưng sau đó những móng vuốt đột nhiên xuất hiện từ một góc độ khác và sinh vật đó tóm lấy ông. Nó to lớn, cao gấp rưỡi ông, và da thịt của nó vẫn đang chuyển hóa, biến đổi, phát triển trong vinh quang của trạng thái thăng thiên.

"Ta là Toc Derenoth," nó bùng nổ với bằng hai giọng nói. "Ta là Kẻ Trút Bỏ Gánh Nặng. Và ta sẽ trút bỏ gánh nặng cho con tàu của ngươi." Nó bẻ cong Guilliman về phía sau, axit chảy ra từ bộ hàm của nó.

Guilliman nghe thấy tiếng nứt đầu tiên trên áo giáp của mình. Ông chống cự, và con quái vật thậm chí còn lớn hơn, được nuôi dưỡng bởi cõi warp. Đôi mắt của Toc Derenoth có màu trắng sữa, nhưng có những hoa văn xoáy tròn trong đó, các chữ rune hình thành và lại tan biến.

Guilliman vùng vẫy cánh tay của mình. Ông bắn và đâm vào ngực Toc Derenoth. Luồng đạn làm nổ tung một lỗ rộng khoảng ba tấc trên ngực con quái vật, phá vỡ cái ôm xiết của nó và ném nó lùi lại. Guilliman đâm thanh kiếm vào sâu trong vết thương, chọc thủng những thứ từng là nội tạng. Toc Derenoth rú lên, hai giọng nói song sinh quấn lấy tâm trí Guilliman trong đau đớn và giận dữ.

Guilliman trút đạn Bolter vào con quái thú đang quằn quại. Mạng lưới hư ảo đang tan rã bắt đầu rút lui. Ánh sáng đỏ thẫm mờ đi, vật chất của mảnh vỡ trở nên ổn định hơn. Nó bắt đầu trông giống một mảnh vỡ của đài chỉ huy. Những gò đất nhấp nhô trở thành đống đổ nát của máy tính cogitator và màn hình ảnh. Sàn tàu chuyển từ mô thịt sang bê tông thép. Hình dạng của một chiếc ngai chỉ huy bắt đầu xuất hiện ở trung tâm bóng tối.

"Ta muốn ngươi cút khỏi tàu của ta," Guilliman nói. Ông tiến tới, trút hết băng đạn của Arbitrator vào con quái vật, đẩy lùi cái thứ bất tử, lấy lại thực tại bên trong mảnh vỡ. Ông đo từng bước, tính toán vị trí của mình so với thân tàu bên ngoài. Âm thanh của trận chiến phía sau ông ngày càng nhỏ dần và xa dần.

Mảnh vỡ dài, dài hơn nhiều lần so với bất kỳ quả ngư lôi nào trên tàu. Guilliman đã coi nó như một mũi phi tiêu đâm vào chiến hạm. Ông đã sai rồi. Đó là một con sâu đã xâm nhập vào cơ thể của Samothrace. Ông di chuyển ngày càng sâu hơn vào trong cái miệng tối tăm, cho đến khi đạt đến điểm mà mảnh vỡ lan ra ngoài lớp vỏ bên ngoài. Ông buộc Kẻ Trút Bỏ Gánh Nặng lùi lại xa hơn nữa, sau đó hướng luồng đạn của Arbitrator xuống sàn của mảnh vỡ. Những quả đạn Bolter đã tạo ra những vết lõm rất lớn. Guilliman bắn loạt đạn cắt một đường từ sàn tàu tới các bức tường, tạo ra một vết nứt hình tròn trên mảnh vỡ. Không còn bị khẩu Bolter 2 nòng tấn công nữa, Toc Derenoth lao về phía trước. Lúc đầu, Kẻ Trút Bỏ Gánh Nặng chạy chậm, phần lớn xương thịt của nó đã nằm rải rác trên boong. Nhưng bóng tối đã nuôi dưỡng nó, ôm lấy nó và cho nó tái sinh. Xương được hình thành lại. Ngực bịt kín. Cái hàm bị vỡ đã lành lại. Con quái vật lao tới, làm rung chuyển khoang tàu. Mảnh vỡ bắt đầu vỡ ra. Toc Derenoth còn cách đó vài bước khi Guilliman đã kịp cưa xong mảnh vỡ. Ông đã thổi bay sự toàn vẹn cuối cùng của mảnh vỡ. Kim loại bị gãy và rách. Khoảng không hiện ra qua khe hở. Cơn gió dữ dội của bầu khí quyển thổi qua đường hầm hẹp. Guilliman đứng vững chống lại nhưng Toc Derenoth thì lại vấp ngã.

Phần phía sau của mảnh vỡ rơi ra, mang theo Kẻ Trút Bỏ Gánh Nặng.

Con quái vật bám vào rìa của khoảng không, đã quá xa để có thể nhảy lên. Nó nhìn chằm chằm vào Guilliman với đôi mắt trắng dã. Bộ hàm cá sấu của nó mở ra rồi đóng lại, mở ra rồi đóng lại, nghiến răng một cách thất vọng khi nhà tù của nó đưa Kẻ Trút Bỏ Gánh Nặng ngày càng xa hơn vào cõi hư không.

Guilliman quay đi và bước đi trong gió. Ông đã đi được gần nửa chiều dài của mảnh dằm khi nhận ra mình đã hiểu sai phản ứng của Toc Derenoth. Kẻ Trút Bỏ Gánh Nặng không giận dữ. Nó đã mỉm cười.

Sự hiểu biết đến quá muộn. Ông đã nới lỏng cảnh giác. Bóng tối phía trước và phía sau tách ra.

Guilliman nhìn thấy những lưỡi dao cùn trong tay chúng và nguyền rủa sự ngu ngốc của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro