Chương 6 - Nơi Hội Tụ Của Số Phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Luận cứ: đó là một cuộc phục kích.

Hệ quả: bọn chúng biết tìm chúng ta ở đâu.

Hệ quả tất yếu: bọn chúng đi du hành trong cõi phi vật chất tùy theo ý muốn.

Về mặt lý thuyết: Các Hoa Tiêu của chúng có thể làm những gì mà người của chúng ta không thể.

Về mặt Thực tiễn: hãy lợi dụng bọn chúng.

Có hai Hoa Tiêu từ tàu Annunciation. Điều đó thật bất thường. Có lẽ nó có liên quan tới sự thành công của cuộc phục kích. Họ đang đứng trong xiềng xích và còng tay trong phòng thẩm vấn. Không gian trống trải, những bức tường không được trang trí. Một dãy các quả cầu lumen hội tụ chiếu từ bức tường phía trên chiếu thẳng vào các tù nhân. Nó chiếu sáng họ bằng một thứ ánh sáng trắng mạnh mẽ bất dung thứ, xóa sạch mọi bóng tối trên họ. Họ không thể che giấu điều gì trong ánh sáng rực rỡ, và họ không thể nhìn thấy gì. Đối với họ, Guilliman biết, ông chẳng là gì ngoài một hình bóng khổng lồ. Những cận vệ ở bốn góc căn phòng sẽ là những đám người đen tối. Những dây buộc bằng chì, dày đặc với những mạch hexagrammic trên trán, che mất con mắt thứ ba của họ. Chức năng của Hoa Tiêu là xem những gì người khác không thể. Bây giờ họ đã bị mù.

Guilliman có cảm giác cay đắng rằng họ vẫn có thể nhìn mọi thứ rõ hơn mình.

Ông nghiên cứu họ trước khi nói, khảo sát chiến trường sắp tới. Họ là một người đàn ông và một người phụ nữ. Tên của họ là Yathinius và Nekras. Họ là dân Terran, con cháu của những gia tộc quan trọng của Navis Nobilite. Guilliman đã ghi chú lại tổ tiên của họ và với sự cần thiết, cần phải thanh lọc các gia tộc từ tận gốc rễ cho tới chi cành, khi thời cơ đến.

Hai Hoa tiêu này đã già trước tuổi, chỉ có vài sợi tóc rũ xuống trên da đầu. Họ yếu đến mức những chiếc còng không còn cần thiết về mặt chiến lược nữa. Áo choàng của họ bị cháy và sờn khi các Destroyer của Hierax đánh chiếm Annunciation, Áo choàng màu đỏ thẫm của Quân đoàn của họ được xâu chuỗi bằng những đoạn văn từ Chân Ngôn của Lorgar. Guilliman đã từng coi tác phẩm đó là một thứ bi kịch, một triết lý sai lầm đã khiến người anh em tài giỏi của ông trở thành kẻ vô dụng. Bây giờ ông đã biết rõ hơn. Tác phẩm đó không phải là thứ vô dụng. Nó là một thứ quái dị.

Yathinius mở to mắt trước ánh sáng, can đảm khi dám để nó đốt cháy võng mạc của mình. Ông ta đã mỉm cười. Máu trào ra từ miệng. Ông ta hé răng và nửa trước của cái lưỡi bị ông ta cắn xuyên qua và rơi ra ngoài.

Ta có thể lợi dụng những sinh vật này không nhỉ? Guilliman tự hỏi. "Các ngươi có thể nhìn xuyên qua cơn bão Ruinstorm không," ông hỏi.

Yathinius vẫn mỉm cười trong khi Nekras nói. "Chúng tôi có thể," bà ta nói.

"Nói cho ta biết làm cách nào."

"Nhờ sự phù hộ của Hỗn Mang."

Bà già này thì quá thẳng thắn rồi. Guilliman không tin vào sự háo hức khi bà ta trả lời các câu hỏi của ông. Những lời này cảm giác như một sự nhạo báng.

Bằng cách thực nghiệm, ông lên tiếng trước, "Bây giờ các ngươi sẽ phục vụ Quân đoàn của ta. Các ngươi sẽ đưa bọn ta đến nơi các ngươi được ra lệnh."

"Tất nhiên rồi," Nekras trả lời. Tiếng cười của Yathinius thì ướt át và nghe như tiếng súc miệng. Ông già bắt đầu sặc ra máu, rồi lại cười.

Tất cả chỉ là sự nhạo báng. Tuy nhiên, điều tệ hại hơn là Guilliman không nghĩ Nekras đang nói dối. Không có biểu hiện vi mô nào trên khuôn mặt bà ta gợi ý lên sự tránh né. Ngược lại, khi bà ta đồng ý với yêu cầu của ông, gương mặt bà ta lại càng cởi mở hơn với sự nhiệt thành của một kẻ cuồng tín.

"Các ngươi sẽ phục vụ kẻ thù của mình một cách dễ dàng như vậy sao?" Guilliman hỏi thăm dò.

"Chúng tôi sẽ làm vậy," Nekras nói, và Yathinius gật đầu, chảy nước miếng. "Chúng tôi có lựa chọn nào khác sao?" Nekras tiếp tục. Có một khoảng dừng, trong đó nét mặt của bà ta thay đổi.

"Ai trong chúng tôi có sự lựa chọn nào khác à?" Bà ta hỏi. Sự hài hước giờ đã biến mất khỏi giọng nói. Bà ta lên tiếng với ngọn lửa lạnh lùng, một tín đồ say mê trước sự cao siêu. Ánh mắt bà ta chuyển sang Guilliman. Không hề chớp mắt. Mặc dù đồng tử của bà ta gần như đã biến mất nhưng dường như bà đang nhìn thấy ông rất rõ ràng. Hoặc nhìn xuyên qua ông đến một sự rõ ràng hơn nữa. "Tất cả chúng ta đều đi trên con đường được định sẵn."

Có điều gì đó không ổn với giọng nói của bà ta. Có một sự biến dạng, một tiếng vang rất nhỏ, như của một giọng nói thứ hai quấn lấy bà như một vật ký sinh xung quanh. Đó là giọng nói từ ngọn lửa tâm linh của Quor Vondor, một lần nữa tấn công Guilliman thông qua một thứ nhạc cụ luôn sẵn sàng để được chơi. Vấn đề là một căn bệnh nhiễm trùng đã xâm nhập vào con tàu cùng với mảnh vỡ. Nó đang đầu độc máu của ông, tràn ngập tâm trí ông với những nghi ngờ. Ông có thể cảm thấy nó đang xây dựng thành một thứ gì đó lớn hơn. Có mầm mống của một căn bệnh ung thư, và ông không biết làm thế nào để cắt bỏ nó. Nó tấn công và phát triển nhờ vào sự thật, sự thật đáng nguyền rủa. Nekras sẽ không ngừng nói sự thật ngay cả khi bị tra tấn.

Một tiếng bước chân nặng nề dừng lại ngay bên ngoài phòng thẩm vấn. Guilliman quay lưng lại với các tù nhân. Cánh cửa kêu lạch cạch khi trượt sang một bên, các cảm biến của nó lập tức phản ứng với khoảng cách gần của ông, rồi đóng lại sau lưng ông với một tiếng kêu trầm trầm. Prayto đứng trong hội trường. "Cha không muốn bất kỳ liên lạc vox nào sao," hắn ta nói.

"Đúng," Guilliman nói. Và ông đã chọn đích thân tiến hành cuộc thẩm vấn. Ông tự nhủ rằng để hình thành cơ sở thực tế cho việc di chuyển của hạm đội, ông cần có dữ liệu trực tiếp. Đó là tất cả.

"Có chuyện gì vậy, Titus?" Guilliman hỏi.

"Một thông điệp thiên văn từ ngài Lion. Các Dark Angel đã tìm ra cách vượt qua cơn bão. Họ đang kêu gọi các hạm đội tập hợp lại."

"Ta hiểu rồi. Chúng ta không ngạc nhiên khi anh trai ta là người đầu tiên tạo ra con đường này, phải không nhỉ?" Lion đã có thể tìm được đường đi qua cõi warp trước khi ánh sáng của Pharos được thắp sáng.

"Không, chúng ta không hề ngạc nhiên. Mặc dù con sẽ cố gắng rất nhiều để biết làm thế nào ngài ấy đạt được những thành tựu này."

"Ta cũng vậy. Chúng ta phải cảnh giác với những bí mật. Tất cả chúng ta đều có tội khi giấu kín chúng, và chúng ta đã chứng kiến những thảm họa mà sức mạnh ăn mòn của chúng có thể mang lại."

Guilliman nghĩ về những con dao athames trong kho chứa của mình. Ông biết Lion sẽ nói gì về những điều đó. Ông gặp rắc rối bởi sự do dự của chính mình khi đối phó với nó bằng cách này hay cách khác. Cái khả năng của việc tận dụng vũ khí của kẻ thù đã ngăn ông tiêu hủy chúng. Mối đe dọa mà chúng đưa ra khiến ông phải giữ khoảng cách với chúng. Sự không tự tin là một trạng thái có hại cho bản thân ông. Bằng sự tự tin mà ông đã gầy dựng nên Ultramar. Sự tự tin là nền tảng của hành động, là điểm tựa để biến lý thuyết thành thực tiễn.

Imperium Secundus không phải là một hành động của sự chắc chắn. Đã có những khuyết điểm làm hoen ố nền tảng của nó, khiến nó biến từ sự cứu rỗi thành sự dị giáo.

"Chúng ta đã có vị trí của Lion chưa?" Guilliman hỏi.

"Thưa có, Thrinos, trong Hệ sao Anesidorax."

Guilliman cau mày. "Đó đâu phải là con đường trực tiếp nhất tới Terra."

"Đúng là vậy."

"Suy nghĩ của con là như thế nào?"

"Chúng ta không biết làm thế nào mà ngài Lion có được một số kiến thức như vậy. Chúng ta nên..." Prayto ngập ngừng.

"Nói đi," Guilliman nói với hắn ta. "Cả hai chúng ta đều đang nghĩ đến điều đó."

"Chúng ta không nên tin những nguồn tin đó, bất kể chúng là gì."

"Không, chúng ta không tin."

"Nhưng chúng ta tin tưởng vào lòng trung thành của ngài Lion."

"Chính xác." Cho dù sự thù địch giữa Guilliman và Lion trên Macragge có lớn đến thế nào đi chăng nữa, lòng trung thành của Lion thì không thể nghi ngờ gì. Họ đã đấu tranh để có được cách theo đuổi đúng đắn cho cuộc chiến. Và cuối cùng, Lion đã hạ mình trước Guilliman, trong một hành động tuyệt vọng để chứng tỏ rằng Hoàng đế vẫn còn sống. Đối với một người đàn ông có lòng kiêu hãnh như người anh em này của ông, việc tự mình đi cầu khẩn thực sự là một hành động anh hùng.

"Về mặt lý thuyết. Việc phát tín hiệu thiên văn từ khoảng cách đó qua cơn bão Ruinstorm sẽ là một nỗ lực đầy tốn kém. Lion sẽ không thi hành việc đó nếu không có niềm tin chắc chắn. Về mặt thực tiễn. Chúng ta nên coi nỗ lực của anh ta là chính đáng." Guilliman nói.

"Vậy là chúng ta sẽ nhảy tới Thrinos."

"Đúng."

"Con đồng ý. Đến được đó chúng ta cũng sẽ phải trả giá đắt."

Anesidorax là nơi xa hơn bất kỳ đâu mà hạm đội đã từng đi kể từ khi bắt đầu Cơn Bão Ruinstorm. Sẽ phải thực hiện nhiều bước nhảy ngắn, làm tiêu hao năng lượng của các Hoa Tiêu. Trừ khi phải sử dụng các Hoa Tiêu của bọn Word Bearers.

"Sẽ ít tốn kém hơn nếu chúng ta không đi," Prayto nói.

Guilliman liếc nhìn lại phòng thẩm vấn. Quai hàm ông nghiến chặt trong sự thất vọng. "Ta muốn con nhìn thấy cái này," ông nói. "Đi với ta."

Ông dẫn Prayto vào phòng giam. Các hoa tiêu mỉm cười chào hỏi một cách giả tạo.

"Anesidorax," Guilliman nói. "Các ngươi sẽ đưa bọn ta đến đó."

"Chúng tôi sẽ làm vậy," Nekras nói. "Vì đó là ý muốn của các vị thần." bà ta trả lời nhanh chóng và đầy hung dữ. Yathinius thì cười lớn.

"Sự sẵn lòng hy sinh của các ngươi làm ta ngạc nhiên đấy," Guilliman nói.

"Ý ngài là ngài không tin tưởng chúng tôi à," Nekras nói. Bà ta nghiêng người về phía trước, như thể dám để ánh sáng thiêu đốt đốt cháy mình. Guilliman chưa xác định được danh tính của mình. Mặc dù vậy, kích thước hình bóng của ông sẽ khiến các Hoa tiêu không còn nghi ngờ gì về việc ai đang đứng trước họ. Họ không hề thể hiện nỗi kinh hoàng nào sẽ khiến hầu hết người phàm phải rung chuyển trước sự hiện diện của một Primarch. Họ đã quá say mê ngây ngất trước những sinh vật còn mạnh mẽ hơn nhiều.

"Không," Guilliman nói. "Ta không tin tưởng các ngươi."

"Chúng tôi sẽ đưa ngài đến Anesidorax," Nekras nói. "Tôi xin thề đấy."

Tiếng kêu be be của Yathinius biến thành tiếng rên rỉ sùng bái. "Chúng tôi sẽ đưa ngài đến đó chỉ bằng một cú nhảy," Nekras tiếp tục. Bà ta mỉm cười, nụ cười thể hiện một nỗi phước lành quá hôi hám, Guilliman nhìn thấy những cận vệ của mình đang cựa quậy một cách ghê tởm. "Tôi đã thấy Thrinos rồi."

"Ta không nói gì về Thrinos."

"Không vấn đề. Đó là nơi các vị thần quyết định con đường của chúng ta phải dẫn tới. Ngài sẽ đến Thrinos." bà ta cố kéo dài tên của cái thế giới đó, như thể câu đó chưa hoàn chỉnh.

Guilliman trao đổi ánh mắt với Prayto và rời khỏi phòng giam một lần nữa. Khi đến bên kia cánh cửa, ông nói, "Sự háo hức của bọn chúng trùng khớp một cách chính xác với những gì Lion yêu cầu ở chúng ta."

"Thật đáng lo ngại," Prayto nói. "Tuy nhiên, con luôn đứng về phía thực tiễn. Lời nói của ả ta có thể là nỗ lực đánh lạc hướng chúng ta."

"Ta đồng ý với thực tiễn. Nhưng ta không nghĩ ả ta đang nói dối... Về mặt lý thuyết. Một bước nhảy qua cõi warp sẽ ít tốn kém hơn nhiều so với nhiều bước nhảy."

"Về mặt lý thuyết. Sẽ có những chi phí không lường trước được còn tồi tệ hơn nhiều."

Guilliman gật đầu, trầm ngâm về những gì ông đã thấy ở hai tên Hoa Tiêu. Có quá nhiều sự cuồng tín, và đó là một hình thức đầy trung thực. "Bọn chúng đã nói sự thật.Lý do của chúng là như vậy, nhưng chúng sẽ tìm được đường đến Thrinos."

"Chúng ta sẽ sử dụng bọn chúng à?" Prayto có vẻ kinh hoàng.

"Chúng ta cần tiếp cận Thrinos. Bọn Word Bearers muốn đưa chúng ta tới đó. Khi mục tiêu của chúng ta ăn khớp với mục tiêu của kẻ thù, hãy để kẻ thù bị lợi dụng bởi chúng ta."

Cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra cho ông một lần nữa. "Chuẩn bị cho nhiệm vụ của chúng," ông ra lệnh cho các cận vệ và nhìn vào hai tên Hoa Tiêu . "Ta sẽ thử thách lời thề của ngươi," ông nói.

"Các vị thần sẽ chứng kiến vận mệnh của ngài ," Nekras gọi ông khi ông quay đi. "Ngài đang đi theo con đường được định sẵn của mình."

Cánh cửa đóng sầm lại, cắt đứt hành lang khỏi bất kỳ âm thanh nào trong phòng. Guilliman sải bước dọc hành lang cùng Prayto. Những bức tường vang lên tiếng giày của họ chứ không phải lời chế nhạo cuối cùng từ Nekras. Lời nói của bà ta không theo kịp Guilliman. Chúng không trở thành một điệp khúc trong đầu ông.

Guilliman đi bộ đủ năm mươi mét, trước khi cho rằng việc cố gắng thuyết phục bản thân về lời nói dối này là vô ích.

*******

"CHÚNG TÔI ĐÃ XÁC NHẬN được kẻ thù là một con tàu," Carminus nói.

Trên đài chỉ huy Red Tear, Sanguinius nhìn vào màn hình đang phát hình ảnh. Màn hình quan sát của họ thất thường, có nhiều vết nhiễu. Cứ sau vài giây, nỗ lực trình bày thông tin mạch lạc về kẻ xâm nhập sẽ trở nên quá sức. Những hình ảnh sẽ biến mất trong giây lát. Thay vào đó, đôi khi, chúng bị bóp méo và các biểu diễn và tóm tắt dữ liệu toàn thể sẽ trở thành một thứ khác. Một khuôn mặt la hét, vô nhân đạo. Một cơn rùng mình của móng vuốt.

Ít nhất thì trường Geller của Red Tear vẫn được giữ vững. Các cuộc xâm nhập đã bị đẩy lùi. Phần còn lại của hạm đội không may mắn như vậy. Các trận chiến vẫn diễn ra trên nhiều tàu, nhưng quyền kiểm soát vẫn không bị mất. Đội hình của Blood Angels vẫn còn nguyên vẹn như Sanguinius có thể mong đợi trong cơn bão empyrean.

"Tuy nhiên, là con tàu nào?" Sanguinius hỏi. Phần lớn thông tin ngài nhìn thấy trên màn hình là vô nghĩa. Quả đúng là thế.

"Chúng tôi không biết," Carminus nói. "Chúng tôi thậm chí không thể hiệu chỉnh được chính xác về kích thước của nó, chứ đừng nói đến cấu hình của nó."

Rất lớn, màn hình hình ảnh đang cho thấy. Con tàu đó là một cái bóng đen khổng lồ trong warp. Sable đã chiến đấu với nó và Sable đã mất tích.

"Sable đã đến gần đến mức nào?" Sanguinius hỏi.

"Chúng tôi không thể nói chắc chắn, thưa ngài," Mautus nói với vẻ hối lỗi và thất vọng. "Nó ở rất gần bọn họ khi nó bắn phá họ, đó là tất cả những gì chúng tôi có thể nói." Hắn ta dừng lại một lúc. "Sable chỉ tồn tại chưa đầy một phút trước nó."

Thật là mạnh mẽ, Sanguinius nghĩ. "Điều đó ngụ ý rằng nó đã không sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình để chống lại chúng ta."

"Đó cũng là suy nghĩ của tôi," Carminus nói.

"Trừ khi nó ở xa hơn chúng ta nghĩ," Mautus gợi ý.

Sanguinius lại nhìn vào màn hình. Bức tranh họ trình bày chưa đầy đủ nhưng có những nét vẽ để tạo ấn tượng rõ ràng. Con tàu rất rộng lớn và nó tạo thành một đường cắt rõ ràng xuyên qua warp. Sanguinius nắm bắt được dấu hiệu đường đi của con quái vật. Đó là hướng mà hạm đội phải đi, là hướng duy nhất xuất hiện kể từ khi tình trạng warp của cơn bão Ruinstorm đưa họ đi.

"Hãy đuổi theo nó," Sanguinius nói. "Tất cả các tàu. Củng cố Đội hình lại và đi theo dấu vết kẻ thù. Hãy kết thúc chuyện này ." Ngài dừng lại một lúc. "Tiêu diệt nó." Mệnh Lệnh đó chỉ là ảo tưởng. Ngài biết điều đó khi ngài nói ra điều đó. Đồng thời, ngài bác bỏ thuyết định mệnh. "Phá hủy nó," ngài lặp lại, giọng ngài vang vọng khắp đài chỉ huy, một lời kêu gọi hành động và trả thù.

"Nhận lệnh," Carminus nói, và viên Hạm Trưởng gửi mệnh lệnh ra toàn hạm đội.

Cõi empyrean vặn vẹo tạo ra một làn sóng lớn khác đập vào Red Tear. Chiến hạm rên rỉ. Nó phập phồng ở mạn trái giống như một con tàu trên cạn bị sóng cuốn trôi. Trọng lực nhân tạo không thể điều chỉnh được. Nó bị đánh lừa bởi sự điên cuồng của warp, và khi boong tàu nghiêng dữ dội, các sĩ quan và Servitor trượt từ vị trí của họ về phía bức tường ở mạn trái. Một làn sóng khác ập đến, lần này là từ hình ảnh tưởng tượng bên dưới, hất mũi tàu lên cao. Chiếc chiến hạm khổng lồ chao đảo và rơi xuống như một chiếc lá trong cơn lốc. Các mechadendrite của ngai chỉ huy liên kết Carminus với hệ thống dẫn đường của con tàu và hắn ta gầm lên mệnh lệnh cho những người điều hành hướng dẫn phụ. Họ đang chiến đấu để điều khiển con tàu trong một thế giới nơi không gian là vô nghĩa, nơi mọi phương hướng đều không có. Nhưng ngay cả một giấc mơ không có thực cũng có thể chiến đấu được, và sự vô vật chất có thực chất. Nó ngày càng ít hơn vật chất và nó có tính thù địch. Đó là một kẻ thù cần phải chiến đấu giống như con tàu đen tối kia.

Quai hàm nghiến chặt, Carminus trực tiếp đưa Red Tear đến mức ngang bằng theo sau con tàu khổng lồ. Chiếc soái hạm đuổi theo, phía sau là phần còn lại của hạm đội sắp xếp đội hình. Sanguinius lắng nghe các tin nhắn khi họ đến. Nhiều con tàu vẫn đang vật lộn với sự xâm nhập ma quỷ, nhưng không có chiếc nào bị mất, và ngay cả chiếc Chalice, chiếc bị xâm nhập nhiều nhất cũng đã tham gia được.

"Chúng ta đang đi nhanh hơn," Mautus nói.

"Đó chỉ là ảo ảnh," Sanguinius sửa lại. Tuy nhiên, ngài hiểu được sự hiểu lầm. Con tàu dường như chạy êm hơn. Dấu vết của kẻ thù đã ổn định hơn, và những thứ phi vật chất dường như đang đẩy Red Tear về phía trước, như thể hàng triệu bàn tay ma quái đang ném con tàu chạy dọc theo con đường định mệnh của nó.

Và dù có ảo tưởng hay không, những khái niệm về tốc độ và phương hướng là những khái niệm duy nhất có sẵn.

"Tầm bắn tới kẻ thù?" Sanguinius hỏi.

"Không gần hơn được chút nào," Mautus nói.

Xa hơn tầm bắn lý tưởng. Lúc này toàn bộ hạm đội mới đang truy đuổi mục tiêu. "Tất cả tàu, nổ súng," Sanguinius nói. "Tiêu diệt bóng ma đó."

******

HẠM ĐỘI CỦA QUÂN ĐOÀN XIII đã mất hai tàu khu trục ngay lần nhảy đầu tiên. Tàu tuần dương Praetorian của Ulixis đã biến mất trong giây lát. Đến lần nhảy thứ ba, gần một phần tư hạm đội đã báo cáo các tình trạng điên loạn của các Hoa Tiêu. Guilliman ra lệnh tổ chức đội hình chặt chẽ hơn nữa. Nguy cơ va chạm rất cao nhưng ông sẵn sàng chấp nhận. Thông tin liên lạc tốt hơn và sự cô lập của các con tàu giảm bớt là cứu cánh giúp các thủy thủ đoàn và các Hoa tiêu đang gặp khó khăn trở nên tỉnh táo hơn.

Việc áp dụng thực tiễn đã có tác dụng. Nhưng khi Samothrace rùng mình xuyên qua cõi warp, biện pháp đó dường như không thỏa đáng. Cơn bão của vật chất đang cào vào thân con tàu. Sàn tàu và những bức tường rên rỉ vì căng thẳng khi phải bám chặt vào thực tại của chúng. Những cơn ác mộng ép vào thân tàu, tìm cách xâm nhập vào. Trường Geller vẫn đứng vững, mặc dù không khí mà Guilliman hít thở có cảm giác không ổn, như thể bị vấy bẩn bởi những sợi tơ vô hình, một tổ côn trùng đầy những cái chân co giật.

Chúng ta có thể đến đó nhanh hơn. Ý nghĩ đó tấn công ông qua mỗi bước nhảy vọt. Nó càng trở nên dai dẳng hơn với mỗi thương vọng bởi sự điên loạn. Nó làm suy yếu thực tại, làm lung lay nền tảng của nó với việc mất từng con tàu. Chỉ cần một cú nhảy mà thôi, Nekras đã nói. Thực tiễn của sự ngờ vực là đúng đắn. Ông biết điều này là sự thật. Prayto đã đồng tình. Tuy nhiên, không có dấu hiệu nào cho thấy Nekras đang nói dối.

Và? Thế còn nó thì sao? Ngươi đã bị mù trước đây. Ngươi không thấy cuộc chiến này sắp diễn ra. Ngươi không thấy sự phản bội của Lorgar đang đến. Và với một cảm giác cay đắng, ông nhớ lại thời kỳ trước chiến tranh, những câu truyện về Thoas, về lịch sử nội chiến của loài người mà ông đã tìm ra và ra lệnh xóa bỏ. Những bài học đã có sẵn ở đó và ông đã cố tình rời mắt khỏi chúng.

Chúng ta có thể đến đó nhanh hơn. Nếu chúng ta sử dụng công cụ của kẻ thù.

Khái niệm này đáng lẽ không thể tưởng tượng được. Nó là thứ không thể tưởng tượng ra nổi. Ông đối mặt với nó nhưng không thể gạt nó sang một bên. Ông rời đài chỉ huy Samothrace và trở về nơi ở của mình. Ông cần phải đối mặt với những gì ông ấy đang suy ngẫm dưới một hình thức không trừu tượng. Trong căn buồng chính, ông tiến tới hầm ngưng đọng. Nó mở ra kèm theo tiếng kim loại kêu và tiếng rít của không khí thoát ra. Ông đứng trước hai ngăn đựng những con dao athames.

"Về mặt lý thuyết. Ngươi đã công nhận rằng việc nghiên cứu cẩn thận có thể dẫn đến việc sử dụng thành công những công cụ này. Điều tương tự có xảy ra với các Hoa Tiêu không?"

Chuỗi xe của các logic này thật quyến rũ. Sẽ rất dễ dàng để đồng ý với nó.

"Không," ông thì thầm. "Lý thuyết đó có sai sót. Nó bỏ qua thực tiễn. Nó tự hình thành nên niềm hy vọng phi lý."

Sự thật không có tác dụng thuyết phục mà đáng lẽ phải có. Những con dao đang chế nhạo ông bằng sự bí mật chết người của chúng. Chúng dường như trả lời ông bằng những lời nói của Nekras. "Ngươi đang đi theo con đường đã được định sẵn cho ngươi."

Tay phải của Guilliman vô thức giơ lên. Những ngón tay của ông chạm vào điểm trên cổ nơi con dao găm của Kor Phaeron đã đâm vào da thịt mình. Ông đã bị thương, nhưng ông đã chống lại được sức mạnh của con dao đó. Ông đã không bị tha hóa.

Phải vậy không nhỉ?

Ông nhắm mắt lại một lúc, rồi nhìn chằm chằm vào những con dao, bắt mình phải nghiên cứu lý thuyết đen tối nhất. Có lẽ ông đã tự lừa dối mình. Có lẽ các con dao athame đã lây nhiễm cho ông. Có lẽ mọi quyết định của ông kể từ đó đều bị định hình bởi cái bóng đã ăn sâu vào máu của mình.

Ông kinh hãi nhìn lại Imperium Secundus trước sự kiêu ngạo của nó. Lion và Sanguinius đã đúng khi không tin tưởng nó. Tuy nhiên, ông đã nhấn mạnh vào sự cần thiết của nó và kéo họ vào ảo tưởng của mình.

Ông tự hỏi có bao nhiêu anh em của mình đã được đưa đến để gây chiến với Hoàng đế theo cách giống hệt như vậy.

Kết luận của lý thuyết thật kinh khủng. Sự tha hóa, đi theo con đường được chỉ định, đến lượt ông sẽ lại trở thành kẻ tha hóa.

Ông ước gì Tarasha Euten có mặt ở đây biết mấy. Ông muốn nghe lời khuyên của mẹ mình lúc này, hơn bất kỳ lời khuyên nào khác. Ông cần nghe mẹ mình bác bỏ tiền đề về sự suy đồi của ông.

"Đó có phải là những gì con gọi là phạm sai lầm không?"

Ông có thể nghe thấy giọng nói của mẹ trong đầu mình. Ông có thể thấy vẻ mặt nhăn nhó của bà khi bà nói những lời đó.

Chỉ có điều bà ta đang ở trên Macragge chứ không phải Samothrace. Bà ấy không có lên tiếng. Những lời nói đó thuộc về bên trong thứ tinh thần đầy mơ ước của ông. Chúng không phục vụ mục đích. Chúng là một nỗ lực để tự xá tội.

Chúng thật vô nghĩa.

Các cạnh của con dao athames cắt ánh sáng của mái vòm. Chúng là bóng tối đang nhìn chằm chằm vào ông .

Samothrace lại rung chuyển. Những cơn chấn động lại mang đến một mức độ bạo lực mới, như thể cơn đói bên ngoài thân tàu cảm nhận được máu đang tuôn ra từ những vết thương tinh thần bên trong.

*******

CƠN THỊNH NỘ CỦA cả một hạm đội xuyên qua cõi empyrean đến tận cái bóng đó và không làm được gì cả.

"Auspex," Sanguinius gọi lớn. "Chúng ta đã bắn trúng hay chưa?" Trên màn hình chiến thuật chính hiện ra trước cửa chớp, những hình ảnh ba chiều của trận chiến đã cho ngài thấy những đường đạn đại bác và quỹ đạo của ngư lôi, tất cả đều hướng thẳng vào khối lượng mơ hồ của kẻ thù. Những máy tính cogitator của Red Tear đã chật vật để tạo ra một sự thể hiện hợp lý về tính phi thực tế bên ngoài thân tàu.

"Tôi không chắc nữa, thưa ngài," Mautus trả lời. "Nếu chúng ta làm vậy thì sẽ không có tác dụng rõ rệt nào, nhưng tôi không thể thu được kết quả gì trên con tàu đó. Nó thậm chí có thể nằm ngoài khoảng cách của chúng ta... Ý tôi là..."

Hắn dừng lại, thất vọng vì ý nghĩa không chắc chắn của hai chữ "khoảng cách" trong cõi warp. "Tôi không nghĩ chúng ta đã tiếp cận được với nó."

Chúng ta không thể tiếp cận được nó, Sanguinius nghĩ. Khoảng cách là một lời nói dối, không gian là một ảo ảnh, nhưng khoảng cách gần vẫn có thật. Sable đã đến gần để rồi chết, và Red Tear cũng ở gần hơn. Sức nặng của cái bóng ma đè nặng lên ngài. Đài Chỉ huy có cảm giác không bền vững và thời gian trôi đi trơn trượt. Hội trường của Vengeful Spirit kéo mạnh vào ngài. Nếu ngài để chúng làm vậy, chúng sẽ kéo ngài vào trong đó. Nắm đấm của ngài siết chặt quanh Ngọn giáo Telesto với nỗ lực giữ vững ý thức của ngài ngay đây và ngay bây giờ.

Những hình ảnh vi mô về khoảnh khắc cuối cùng của ngài thoáng qua trong tâm trí. Chúng đâm vào ngài, mỗi nhát đâm như một mũi dao đơn phân tử. Và khi sức nặng của cái bóng ngày càng nặng hơn, nó mang một tính cách mới. Nó đã trở thành sự tất yếu của số phận. Đó là sự nắm bắt được sự diệt vong của ngài. Điều chưa xảy ra đã lấy đi sự chắc chắn của quá khứ. Sanguinius nhìn chằm chằm vào hình dạng màu đen trên màn hình chiến thuật, như thể nó sẽ tự biến thành hình dạng không phải của một con tàu có thể nhận dạng được, mà là cái chết của chính ngài. Sự kết thúc của ngài đã đến. Nó tiến về phía ngài, người duy nhất luôn giữ lòng tuyệt đối trong một đại dương của sự thay đổi. Nó gần như đã đến gần ngài, và nó sẽ không cho ngài biết liệu cái chết của ngài có ý nghĩa gì không, hay đơn giản là đau khổ, vô nghĩa, cái xác của ngài chỉ là một cái xác nữa được thêm vào đống xác chết được chất đống trước chiến thắng của Horus. Ngài không thể biết gì thêm, ngoại trừ việc ngài sẽ chết như thế nào.

Số phận sẽ không thay đổi. Định mệnh là không thể thay đổi.

Nắm đấm siết chặt quanh người ngài. Bóng tối của sự tuyệt vọng trải rộng khắp tầm mắt ngài.

Cuộc tấn công của hạm đội tiếp tục không ngừng nghỉ. Sức mạnh hủy diệt các nền văn minh đã lao đến bóng ma nhưng không bắn trúng được cái gì. Màn hình rung chuyển, các vị trí của tàu được sắp xếp lại và tàu tuần dương Laudem Sanguinum đã vượt xa đội hình, trong vùng khuất gió của cái bóng lớn. Bóng ma lao tới, luồng hoả lực từ vũ khí của nó được thể hiện bằng những hình ảnh ba chiều như những móng vuốt đen tối. Và Laudem đã biến mất.

Cái bóng lại to lớn hơn nữa. Vực thẳm của cái chết được báo trước mở ra trước mắt Sanguinius. Nó đã sẵn sàng cho ngài. Nó sẽ không bị từ chối. Sự lựa chọn và hy vọng đã chết trong miệng nó.

Trừ khi...

Khả năng đó không có hình dạng. Nó hầu như không tồn tại. Nó không hơn gì một mảnh bạc, một vệt bạc mỏng run rẩy trong bóng tối. Nó lóe lên trong mắt Sanguinius, một tia sáng mờ nhạt đến mức ngài có thể đã bỏ lỡ, nhưng lại kiên quyết đến mức ngài không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay sang nó.

Trừ khi...

Trừ khi cái gì? Mảnh vụn run rẩy đó như niềm hy vọng. Ngài không thể diễn đạt nó được. Ngài không biết ý nghĩ đó đến từ đâu và nó có thể đi đến đâu. Nếu ngài nhìn nó quá kỹ, nó có thể biến mất. Nhưng nó ở đó, có thật, một vết xước bạc trong đêm định mệnh. Trừ khi, trừ khi, trừ khi... Một hạt giống của khả năng. Sự sai lệch nhỏ nhất trong cuộc hành trình không thể tránh khỏi. Tinh thần của ngài lao tới, cắt đứt sự kìm kẹp của bóng ma bằng những cú đập cánh sắc như dao cạo.

"Thưa ngài!" Mautus gọi. "Có một lỗ hổng empyrean ở phía trước."

Sanguinius đi tới hiện thực. Ngài nhìn chằm chằm vào cái bóng trên màn hình chiến thuật. Con dã thú chế nhạo hạm đội của ngài và giết chết các con trai của Ngài. Có một sự giận dữ nguyên thuỷ. Ngài khao khát trả thù, khao khát sự thỏa mãn tàn bạo trước sự tàn sát của kẻ thù. Ngài xé bỏ cơn giận trong lòng và đón nhận sự cứu rỗi của lý trí.

"Hạm Trưởng," ngài nói với Carminus. "Đưa chúng ta ra khỏi warp. Tất cả các tàu, từ bỏ việc truy đuổi và di chuyển tiếp. Ngay lập tức."

"Tuân lệnh."

Quỹ đạo trên màn hình thay đổi vô cùng. Phản ứng của cõi warp là ngay lập tức. Sự trỗi dậy của bóng ma dường như cảm nhận được sự thay đổi ý định. Empyrean đâm vào hạm đội với cơn điên loạn mới. Cơn bão gào thét. Trường Geller của Red Tear bị oằn xuống dưới sức căng. Các dàn loa vang lên cảnh báo, không khí trong đài chỉ huy lung linh, gần như không thể kìm được hàm răng của Hỗn Mang. Thân tàu đang rên rỉ, tạo nên một dàn hợp xướng căng thẳng về cấu trúc và máy móc. Carminus đã đẩy sự toàn vẹn của con tàu đến bờ vực khi hắn ném Red Tear về phía khe hở giữa rào cản giữa giấc mơ và hiện thực.

Ở rìa ý thức của Sanguinius, tia chớp màu bạc đang lấp lánh và rung động. Trừ khi, trừ khi, trừ khi.

Red Tear xuyên qua bức tường của cơn bão.

*********

NHỮNG HOA TIÊU CỦA CÁC WORD BEARERS đã chết vì quá căng thẳng sau cú nhảy, nhưng họ vẫn giữ đúng lời thề. Các Ultramarines xuất hiện từ điểm Mandeville bên trong Hệ sao Anesidorax với tất cả các tàu còn nguyên vẹn. Những Hoa Tiêu của họ đã kiệt sức và sự tỉnh táo của họ bị căng thẳng. Nhưng họ đã đi theo sự dẫn dắt của Nekras và Yathinius và họ đã sống sót. Guilliman không hài lòng khi biết Nekras đã chết với nụ cười trên môi, nhưng ông hài lòng với kết quả này. Các lời thề đã được giữ, bất kể lý do gì. Ông đã lợi dụng được kẻ thù.

Ông ra lệnh vứt bỏ những cái xác khỏi Samothrace. Ông chỉ để lại các con dao athames trong phòng của mình. Ý định dùng chúng chống lại kẻ thù ngày càng được củng cố hơn, nhưng hiện tại ông đã gạt chúng đi.

Thrinos xuất hiện trong cửa sổ quan sát chính, quỹ đạo của nó tỏa sáng trong màn đêm tối tăm với lực lượng tập hợp của hạm đội Dark Angel.

Bên cạnh bục cao của Guilliman, màn hình sáng lên với vị trí của những con tàu mới nổi lên từ cõi warp.

"Đã xác định được," Lautenix nói sau vài giây. "Quân đoàn thứ chín."

Bọn họ đến đồng thời sao? Guilliman nghĩ. Ông đã xem xét hàng tá lý thuyết để giải thích hiện tượng này. Không có gì làm ông hài lòng. Nền tảng chung của chúng là phủ nhận sự trùng hợp ngẫu nhiên này.

"Hãy gửi lời chào tới Red Tear," Guilliman ra lệnh. "Ta sẽ nói chuyện với anh trai ta bằng màn hình ba chiều."

Ông chuyển đến một căn phòng ở phía sau phòng chiến lược. Cánh cửa đóng lại phía sau ông, và ông leo lên bệ trên đó đặt một bàn ba chiều. Hệ thống lithocast của Samothrace không mạnh bằng hệ thống trên Macragge's Honor, nhưng nó có thể phục vụ cho các tàu ở khoảng cách gần này.

Không khí tràn đầy năng lượng. Một lúc sau, Sanguinius xuất hiện trước mặt ông, đứng trên bục bằng đá granit đỏ. Việc tạo tác bị phân mảnh đã làm hỏng mất sự hoàn hảo của hình ảnh về sự hiện diện của Thiên thần. Cơn bão Ruinstorm đã làm hỏng đường truyền chỉ với một khoảng cách ngắn như vậy.

"Thật khó để không nhận ra tầm quan trọng của thời điểm chúng ta đến, đây, phải không?" Guilliman nói.

"Tôi không ngần ngại khi coi chuyện này có chút ý nghĩa." Sanguinius nói. "Tôi đã có thể nghe thấy sự hoài nghi của cậu, người anh em, nhưng điều này có thể là gì ngoại trừ số phận?" Thiên thần nói với vẻ chắc chắn, nhưng đôi mắt anh ta có vẻ bối rối, như thể anh ta muốn Guilliman đưa ra lập luận để phản bác mình.

Guilliman cố gắng nghĩ ra câu trả lời. Ngài nghĩ rằng một câu trả lời lạc quan sẽ mang lại cho họ sự an tâm phần nào. Nhưng sự nghi ngờ của ngài làm ngài chậm lại một giây, và trước khi ngài kịp nói ra, Sanguinius đã hoàn thành suy nghĩ của mình, khiến lời nói của Guilliman bị đóng băng.

"Chúng ta đi theo con đường đã được định sẵn cho mình", Thiên thần lên tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro