Chương 7 - Chứng nhân của kẻ hành hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Gió ở Thrinos lạnh và khắc nghiệt. Nó thổi qua các trại tị nạn, đủ mạnh để làm rung chuyển những nơi trú ẩn của những người mới đến. Họ vẫn chưa có thời gian để xây dựng những tuyến phòng thủ kiên cố hơn, vững chắc hơn trước sự đụng chạm dai dẳng và quỷ quyệt của nó. Trên thành lũy của pháo đài của các Iron Hand, Sanguinius quay mặt về hướng Tây, đón lấy hướng gió, nhìn ra khung cảnh khốn cùng.

"Có bao nhiêu người?" ngài hỏi Levannas.

"Theo ước tính cuối cùng của chúng tôi là vài triệu, thưa Lãnh chúa Sanguinius," chiến binh Raven Guard nói. Hắn đóng vai trò là người hướng dẫn cho Thiên thần, Raldoron và Đội cận vệ Sanguinary. Guilliman vẫn chưa rời khỏi Samothrace, và Sanguinius đã chọn tìm hiểu sự thật về nỗi tuyệt vọng của Thrinos trước cuộc hội nghị với những người a1nh em của mình.

"Ngày qua ngày, càng có thêm nhiều người đến," Levannas nói.

Sanguinius có thể cảm nhận được ánh mắt của Lion đang dõi theo mình. Từ đâu đó trong pháo đài phía sau ngài, người anh em của ngài đang quan sát. Sẽ thật trái ngược với bản chất của anh ta nếu làm khác đi. Biết mà không biết phải không người anh em? Có phải Lion nghĩ rằng sự quan tâm của ngài đối với người tị nạn là lãng phí thời gian? Có lẽ vậy. Nhưng có lẽ là không. Lion không phải là một cỗ máy cứng ngắc.

Pháo đài là một cấu trúc gồm những bức tường nhô ra thô kệch với những góc lởm chởm. Các Iron Hand đã xây dựng nó từ phần còn lại của những con tàu bị hỏng. Đó là sự chắp vá, nhưng nó rất mạnh mẽ. Có một cảm giác đầy tang tóc cho thứ cấu trúc này. Nó được xây dựng từ hài cốt của sự mất mát. Những con tàu kiêu hãnh một thời nay đã bị rút ruột sau nhiều năm chiến đấu. Tuy nhiên, trong nhiều cuộc giao tranh mà đại đội của Khalybus đã giành chiến thắng, sự hao mòn đang khiến họ suy sụp và ăn mòn sức mạnh của họ. Pháo đài này đầy thách thức, nhưng nó cũng chỉ là phương sách cuối cùng giống như những lán trại và lều bạt bao quanh nó.

Những người tị nạn đã sử dụng bất cứ vật liệu nào mà các Iron Hand bỏ đi. Sanguinius nhìn thấy các công trình bằng thép và tấm chắn bị cháy và méo mó. Cách đó vài dặm về phía đông bắc, toàn bộ phần đuôi của một tàu khu trục nhỏ, bị rút hết mọi thứ trừ khung thân của boong tàu, nó đã trở thành nơi ẩn náu vững chắc của hàng chục nghìn người. Hàng trăm ngọn lửa thắp lên trước cái lạnh ngày càng tăng của buổi chiều muộn, bập bùng trong lớp vỏ khổng lồ.

"Họ được cho ăn như thế nào?" Sanguinius hỏi.

"Có một thuộc địa ở đây trước khi chúng tôi đến." Levannas nói: "Không phải là một khu vực lớn, nhưng đủ để phát triển cả một ngành nông nghiệp."

"Tôi lấy làm ngạc nhiên đấy," Raldoron nói. "Tôi không thấy đây là một thế giới màu mỡ."

"Không phải vậy đâu. Không hẳn. Những người định cư là... đã từng là... thợ mỏ. Những người dân thuộc địa đã trồng trọt đủ để tồn tại và có một lượng dư thừa nhỏ để dự trữ cho những năm mùa màng yếu kém."

Sanguinius cau mày. "Và dòng dân số này đang được nuôi dưỡng bởi số lương thực dư thừa đó?"

"Về cơ bản thì là vậy," Levannas nói. "Khó có thể là một giải pháp lâu dài."

"Sẽ không có đâu. Không có giải pháp gì là lâu dài ở Thrinos cả."

Nếu chiến tranh xảy đến với Thrinos, pháo đài này sẽ bị cuốn trôi cùng mọi thứ khác.

Những túp lều và lán trại trải dài đến tận chân trời ở mọi phía của pháo đài. Sanguinius nghĩ rằng quy mô của các trại là minh chứng cho sự mất mát. Rất nhiều người tị nạn từ rất nhiều thế giới đã đến đây. Khi ngài bước đi, một tiếng ồn ào vang lên từ bên dưới, ngày càng to hơn, ngày càng trở nên khác biệt với tiếng ồn ào chung của trại tị nạn. Ngài nhìn xuống tấm ván mỏng, có độ dày hàng trăm feet. Một đám đông đang tụ tập dưới chân bức tường; đã có vài nghìn người rồi. Khuôn mặt của họ đang ngẩng lên. Họ giơ tay về phía Sanguinius. Họ reo hò và khóc vì vui mừng.

Sanguinius đã nhìn thấy một số hành vi này ở Macragge, sau khi ngài được phong làm Hoàng Đế. Nhưng tin tức của Imperium Secundus không thể đến được bên tai của Thrinos. Và có một sự điên cuồng, một sự tuyệt vọng đối với lễ ăn mừng này.

"Hãy cho ta biết ta đang thấy gì," ngài nói với Levannas.

"Sau nhiều năm tuyệt vọng, ba vị Primarch đã đến Thrinos."

"Đó chưa phải là tất cả, phải không?"

"Không," Levannas thừa nhận. "Họ đang vui mừng khi nhìn thấy ngài, thưa ngài Sanguinius. Với những gì ngài đại diện." Hắn dừng lại một lúc. "Biểu tượng của ngài," hắn nói thêm, nhăn mặt thay lời xin lỗi.

Sanguinius gật đầu. Đó hầu như không phải là một trải nghiệm mới mẻ đối với ngài, mặc dù nó luôn khiến ngài đau khổ khi gặp phải nó trước đây. Bất kỳ sự huyền bí nào về con người ngài đều là làm trái với Chân Lý Hoàng gia. "Nói tiếp đi."

"Có một..." chiến binh Raven Guard dừng lại. "Một câu chuyện dân gian," hắn nói. "Một huyền thoại lan truyền trong trại này."

"Ồ?" Sanguinius lên tiếng với giọng sắc lẻm.

"Có một hiện tượng khá cụ thể và nhất quán đã xảy ra trên khắp thế giới mà những người này đã di tản."

"Những huyền thoại ngày nay hóa ra là sự nguy hiểm tới tận cốt lõi của sự thật." Raldoron nói.

"Vì vậy, chúng tôi đã đến để tìm hiểu," Levannas nói.

"Những câu chuyện được kể là gì?" Azkaellon hỏi.

Sanguinius giơ tay trước khi Levannas trả lời. "Ta muốn trực tiếp nghe bọn họ," ngài nói với Raven Guard. "Đưa bọn ta xuống dưới."

Nhóm của vị Primarch bước ra khỏi bức tường, đi xuống một con đường tương đối rộng và thẳng, một trong số hàng tá con đường tỏa ra từ pháo đài và chia khu trại thành các khu vực. Đội cận vệ Sanguinary cố gắng tạo thành một vòng vây xung quanh Sanguinius, nhưng ngài lắc đầu và bước tiếp. Người dân xếp hàng hai bên đại lộ, khóc lóc khi nhìn thấy Thiên thần. Họ dang tay ra cầu xin. Sanguinius nuốt chửng sự chán ghét của mình đối với sự thờ phượng mà ngài nhìn thấy trong mắt họ và di chuyển tới lui, chạm vào đầu ngón tay họ bằng chiếc găng tay của mình. Niềm hy vọng mà ngài thấy lan truyền trong đám đông là có giá trị, ngay cả khi ngài không thích nguồn gốc của nó. Tuy nhiên, đó chính là điều mà những người tị nạn gọi ngài mà ngài muốn được nghe.

"Ngài sẽ cứu rỗi chúng tôi!" họ kêu lên. "Hoàng đế đã nghe thấy chúng tôi!"

"Người Hành Hương sẽ không tìm thấy chúng tôi ở đây!"

"Hãy che chắn cho chúng tôi khỏi Người Hành Hương!"

Những lời cầu xin đều nhất quán và Sanguinius đã nhìn ra sự thật trong những gì Levannas đã nói. Những người trước mặt ngài đến từ nhiều nền văn minh khác nhau. Bất kể màu da và văn hóa được mã hóa của những bộ quần áo rách rưới của họ, họ đều thống nhất trong lòng biết ơn tuyệt vọng đối với ngài và nỗi kinh hoàng của họ đối với cái gọi là Người Hành Hương.

Sanguinius gặp lại Levannas ở trung tâm đại lộ bụi bặm. "Người Hành Hương," ngài nói. "Là có ý nghĩa gì?"

"Cái tên đó nghe không giống Horus chút nào," Raldoron nói. "Có lẽ là một trong những thuộc hạ cuồng tín của Lorgar," Azkaellon gợi ý.

"Chúng ta có những người tị nạn từ những thế giới bị kẻ phản bội chiếm đóng," Levannas nói. "Họ không nói gì về Người Hành Hương."

Sanguinius nheo mắt lại. "Có quá nhiều người trong số này đến từ những thế giới chưa rơi vào tay lực lượng của Horus à?"

"Hầu hết là không," Levannas nói. "Phần lớn những người đến gần đây đều đang chạy trốn một thứ gì đó khác."

"Chạy trốn khỏi cái gì?"

"Tôi không chắc. Những câu chuyện đều mơ hồ về điểm đó. Tôi không chắc mọi người biết về chúng. Các sự kiện đã vượt quá khả năng hiểu biết của họ."

Hắn nhìn lướt qua đám đông rồi chỉ vào một nhóm người cách đó vài trăm thước về phía trước và bên phải. "Tôi đề nghị ngài nên nói chuyện với họ, thưa ngài Sanguinius."

Hàng chục người đàn ông và phụ nữ đứng bên dưới phần nhô ra của một chiếc dầm gãy. Mảnh kim loại này là phần nhỏ nhất của khung tàu, nhưng nó cao ngất ngưởng trên khu vực này của trại. Nó được vẽ bởi thứ dường như là hàng trăm bàn tay, không ngừng mô phỏng lại các dấu ấn aquila. Các biểu tượng chồng lên nhau và trải dài theo chiều cao của dầm. Nhóm bên dưới đều mặc áo choàng. Họ đã cạo trọc đầu và đánh dấu lại trên da đầu bằng aquila, một số có những hình xăm thô sơ, số khác lại khắc biểu tượng đó vào da thịt. Họ quỳ xuống và cúi đầu khi Thiên thần và nhóm của ngài đến gần. Những người xung quanh cũng bắt chước theo họ.

Sanguinius cau mày. Ngài dừng lại trước khi đến gần nhóm người. "Đây là một giáo phái à," ngài nói với Levannas.

"Đúng là thế."

"Ngươi có vẻ bình tĩnh nhỉ."

"Lòng trung thành của giáo phái này đối với Hoàng đế là cuồng tín. Sức mạnh niềm tin của những người này đã có một số tác động tích cực đến tinh thần chung của trại. Với tình hình hiện tại, Đội Trưởng Khalybus quyết định rằng việc ngăn chặn nó là không thực tế và sẽ phản tác dụng."

"Ngươi cũng đồng ý à?"

"Vâng. Việc dập tắt nó cũng sẽ gây lãng phí tài nguyên." Levannas dừng lại một lúc. "Nhưng bây giờ ngài đã thấy, thưa ngài Sanguinius, tại sao vẻ ngoài của ngài lại có tác động rõ rệt."

"Ta biết. Đó không phải là điều ta lựa chọn."

"Tôi hiểu. Không có gì ở Thrinos là thứ mà bất kỳ ai trong chúng tôi cũng sẽ chọn."

"Không, ta không cho là như vậy."

Thiên thần bước về phía những phàm nhân đang quỳ gối. Ngài ra hiệu cho Azkaellon giữ đội cận vệ Sanguinary lùi lại vài bước. Ngài không muốn những người này bị choáng ngợp đến mức không thể nói chuyện được. "Đứng lên đi," ngài nói khi đến chỗ họ. "Ta sẽ nói chuyện với các ngươi."

Họ đã đứng dậy. Giống như tất cả những người tị nạn khác, họ rách rưới, suy dinh dưỡng và kiệt sức. Sự tuyệt vọng và nỗi kinh hoàng của chiến tranh đã khắc sâu vào khuôn mặt họ. Có những vết loét rỉ nước trên môi và trên cánh tay của họ. Nhưng khi họ nhìn Sanguinius, trong mắt họ không chỉ có sự sợ hãi. Mà có sự hy vọng. Nó nguyên thủy, gần như hoang dã. Và nó không chịu để bị dập tắt.

"Hãy kể cho ta nghe về Người Hành Hương," Sanguinius nói.

Phải mất một lúc để bất kỳ phàm nhân nào tìm lại được giọng nói của mình. "Thưa ngài, đó là kẻ hủy diệt," một người đàn ông nói. Sanguinius tưởng hắn ta còn trẻ nhưng chiến tranh đã khiến tuổi tác của hắn tăng thêm mấy chục năm.

"Nó mang đến sự tàn phá," một người phụ nữ nói. Bà ta đã già. Lưng bị gù. Những ngón tay xương xẩu của bà ta chưa bao giờ biết đến các phương pháp điều trị dành cho tuổi vị thành niên. "Khi nó chạm đến một thế giới, thế giới đó kết thúc."

"Nó đã viếng thăm tất cả thế giới của chúng tôi," người đàn ông thứ hai nói. Anh ta đã bị mất cánh tay phải. "Nó đi du hành, và nơi nào nó đi qua, sự kết thúc sẽ theo sau."

"Nó à?" Sanguinius hỏi. "Vậy ra Người Hành Hương không phải là một chiến binh?"

"Không, thưa ngài," người phụ nữ nói.

"Vậy thì nó là gì?"

Lại có sự không chắc chắn.

"Bầu trời bỗng nhiên tối đen," người đàn ông cụt tay nói. "Nó được tạo ra từ màn đêm."

Dù Người Hành Hương là ai, nó đã bị biến đổi trong tâm trí họ bởi sự sợ hãi mê tín. Chưa hết đâu... Sanguinius trao đổi ánh mắt với Raldoron. Đội Trưởng đội một che giấu sự lo lắng của mình rất tốt, nhưng Sanguinius vẫn có thể nhìn thấy điều đó. Họ có chung suy nghĩ. Những mô tả về Người Hành Hương quen thuộc một cách đáng lo ngại.

"Đó có phải là một con tàu không?" Sanguinius hỏi.

Mọi người dường như không biết. Thay vì trả lời trực tiếp, họ đưa ra nhiều huyền thoại hơn. Người Hành Hương đối với họ không hơn gì một sự kiện. Đó là bóng tối, và nó mang đến bóng tối. Cuối cùng, người đàn ông trẻ tuổi nói:

"Thưa ngài, đó không phải là một con tàu. Nó quá to."

"Ngươi đã từng phục vụ trên tàu chưa?" Sanguinius hỏi anh ta.

"Tôi đã từng. Trên một tàu chở hàng lớn."

Vậy thì hắn đã nói ra từ kinh nghiệm của mình. Hắn quen thuộc với những con tàu lớn.

"Người Hành Hương là điểm kết thúc," người đàn ông tiếp tục. "Nó đến, và khi chúng tôi nhìn vào bóng tối, chúng tôi đang nhìn vào sự diệt vong của thế giới chúng tôi."

"Sự tàn phá mà nó mang lại là gì?" Sanguinius nghĩ rằng ngài đã biết câu trả lời cho điều đó.

Lại có một khoảnh khắc im lặng nữa, như thể những phàm nhân này sợ rằng câu trả lời của họ sẽ là một sự phù phép. Bà lão bước tới, tìm sự an ủi trong cái bóng của Sanguinius. Bà cúi đầu và thì thầm, "Những cơn ác mộng. Những cơn ác mộng bước đi và chúng tôi không thể tỉnh dậy khi nhìn thấy chúng."

"Và sự biến đổi," chàng trai trẻ nói. "Sự đổ nát là sự thay đổi. Các thế giới đang biến đổi."

"Biến đổi thành cái gì?" Thiên thần nói.

"Thành những cơn ác mộng."

"Chúng tôi tạ ơn Hoàng đế vì ngài đã đến," người đàn ông cụt tay nói. "Ngài sẽ ngăn chặn số phận đen tối, thưa ngài. Ngài sẽ ngăn chặn Người Hành Hương."

Niềm hy vọng trong mắt họ thu hút Sanguinius. Nó không cho ngài sức mạnh. Họ đang ăn nhờ sự hiện diện của ngài.

Ngài gặp những người anh em của mình trong phòng chỉ huy trên đỉnh tháp pháo của pháo đài. Đó là một cấu trúc hình chóp trên mái nhà. Những cửa sổ bằng kính bọc thép hẹp nhìn ra mọi hướng khắp trại tỵ nạn. Tường, sàn và đồ nội thất đều bằng sắt. Đó là một không gian thực dụng tới lạnh lùng. Khalybus đưa các Primarch vào phòng rồi rút lui. Khi họ ở một mình, Lion mô tả những gì đã được tìm thấy bên ngoài Hệ sao Pandorax.

"Con đường đến Terra phải đi qua Davin," ông ta nói.

Guilliman cau mày. "Tôi hiểu rằng anh đang tin vào trường hợp đó. Thông điệp của anh gửi cho chúng tôi chắc chắn đã khiến các nhà thiên văn của anh phải trả giá đắt."

"Đúng vậy," Lion nói.

"Và tôi hiểu rằng anh cảm thấy cái giá mà chúng tôi phải trả để trả lời điều đó cũng là cần thiết."

"Đúng thế."

"Điều tôi không hiểu là," Guilliman nói, "là tại sao anh lại bị thuyết phục. Tại sao lại là Davin? Làm thế nào để đến đó, nếu chúng ta có thể, liệu nó sẽ đưa chúng ta đến gần Terra hơn hay không?"

Sanguinius trả lời thay cho Lion. "Bởi vì Horus đã sa ngã ở Davin."

"Tôi biết hắn ta bị thương ở đó, nhưng mà..."

"Không," Sanguinius cắt ngang. "Đó là nơi mà hắn đã sa ngã. Nơi mà hắn đã rời bỏ cha chúng ta." Ngay khi Lion nhắc đến tên của thế giới đó, Sanguinius đã biết người anh em của mình đã đúng. Ánh sáng lọt vào cửa sổ trở nên giòn tan. Cảm giác về số phận đang ập đến chạm tới trái tim Sanguinius với sự đụng chạm đến lạnh giá. Ngài lại cảm thấy như mình đã từng ở trên đài chỉ huy Red Tear với cái bóng của bóng ma đang vươn tới mình. Giới hạn nhận thức của ngài bị rung chuyển theo từng nhịp bước của số phận.

"Cứ cho là vậy đi," Guilliman nói, "thế thì sao?" Ông nhìn qua nhìn lại giữa Lion và Thiên thần, như thể háo hức muốn được thuyết phục. Điều đó làm Sanguinius ngạc nhiên.

Ngài mong Guilliman sẽ nắm rõ lý do. Rõ ràng là Lion cũng vậy. Ngài đang quan sát Guilliman thật kỹ, như thể chính là Con Trai Báo Thù chứ không phải Lion mới là người mang tin lạ. Sanguinius nghe thấy sự nghi ngờ trong giọng nói của Guilliman, và ngài cho rằng đó là sự nghi ngờ ở bản thân ngài hơn là mục tiêu ở Davin.

"Người Davin không vô tình tới Pandorax," Lion nói. "Cuộc hành trình của chúng là có chủ ý. Hệ sao này là đích đến của chúng. Bọn tôi tìm thấy bằng chứng về một nghi lễ và sự hiến tế hàng loạt. Bây giờ hệ sao không thể truy cập vào được. Cơn bão Warp này là một trong những cơn bão dữ dội nhất mà tôi từng thấy."

"Anh suy ra từ một mối liên hệ," Guilliman nói.

Lion khịt mũi. "Có chuyện gì với cậu vậy, Roboute? Tôi không suy luận nó. Tôi tuyên bố điều đó. Bây giờ chúng ta đã thấy quá nhiều nên không thể chấp nhận được sự hư cấu nguy hiểm về một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay sao."

"Đúng vậy," Guilliman nói, "nhưng chúng tôi cũng không thể triển khai hạm đội của mình đi làm bất cứ điều gì không chắc chắn."

"Có một người Davin trên Signus Prime," Sanguinius lên tiếng. Hai vị Primarch còn lại im lặng.

Có nhiều điều ngài không thể nói với họ về Signus Prime. Vì lợi ích của các con trai và tương lai của Quân đoàn của mình, vết thương lòng của cuộc chiến đó phải chìm vào im lặng. Nhưng bây giờ ngài sẽ nói về một số điều điên rồ, để cả hai anh em của ngài có thể nhìn thấy con đường phía trước rõ ràng như mình. Sanguinius không cần Lion thuyết phục mình. Nếu cần thiết, ngài sẽ thuyết phục Lion.

"Đã có một người Davin ở đó," ngài lặp lại, "và cuộc tấn công của ma quỷ vào toàn bộ hệ sao là rất lớn. Tôi nhìn thấy những ngôi sao biến mất. Tôi nhìn thấy một hành tinh bị biến thành biểu tượng của Hỗn Mang. Toàn bộ hệ sao đã bị biến dạng. Tôi không thể biết Pandorax đang trải qua điều gì bên trong cơn bão đó, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra nó." Ngài hít sâu một hơi. "Horus đã sa ngã ở Davin, cuộc chiến này bắt đầu ở Davin. Có lẽ mọi chuyện cũng kết thúc ở đó."

Guilliman không nói gì. Ông ta có vẻ trầm ngâm, nghi hoặc, vẫn muốn bị thuyết phục, vẫn không thể buông bỏ sự sai khiến của lý trí.

"Cậu có tiến được tới Terra không?" Lion hỏi. Guilliman lắc đầu.

"Và chúng ta đã được dẫn tới đây," Sanguinius nói.

"Bản thân điều đó đã gây rắc rối rồi," Guilliman nói. "Nó cho thấy chúng ta đang lao đầu vào một cái bẫy. Nếu kẻ thù muốn chúng ta đi theo con đường này, chúng ta có bị điên mới làm theo như vậy."

"Kẻ thù nào?" Lion hỏi. "Tôi chưa gặp phải bất kỳ lực lượng phản bội nào."

"Tôi thì có," Guilliman nói. "Tôi có các tù nhân của Quân đoàn thứ mười bảy, các Hoa tiêu, những người rất vui lòng đề nghị hướng dẫn tôi đến đây." Ông quay sang Sanguinius. "Và ai đã dẫn anh đến đây?"

"Tôi không biết."

Guilliman đi đi lại lại dọc theo chiều dài của chiếc bàn sắt. Ông gõ nhẹ vào bề mặt của nó khi bước đi, tạo nhịp điệu trên thực tế cứng rắn, kiên cường. Ông nói: "Quyết định đi tới Davin có thể sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng."

"Vậy thì chúng ta nên chấp nhận sự thật rằng Davin là chìa khóa mở ra Terra và đó là một cái bẫy," Lion nói. "Còn nơi nào tốt hơn để chuẩn bị phục kích hơn là trên tuyến đường mà kẻ thù không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải bước đi trên nó?"

Guilliman ngừng bước đi. Ông gõ ngón trỏ lên bàn, lần này chậm hơn, thận trọng hơn, như thể đang đếm ngược các tiên đề chiến lược. "Nếu hạm đội của chúng ta bị tiêu diệt, thiên hà sẽ sụp đổ," ông nói.

"Nhưng nếu chúng ta hạ gục kẻ thù ở nơi chúng mạnh nhất, thì chiến thắng của chúng ta sẽ trở thành chiến thắng quan trọng nhất," Lion nói. "Làm thế nào tốt hơn để xông vào thành trì đó hơn là sử dụng hạm đội kết hợp của chúng ta?"

"Đúng," Guilliman nói, vẫn thấy khó chịu.

"Đây là nơi con đường dẫn chúng ta đi," Sanguinius nói với Guilliman.

"Tôi tin anh," Guilliman nói, nhưng sự thừa nhận đó dường như khiến ông thấy lo lắng. "Vấn đề còn lại là liệu chúng ta có thể liên lạc được với Davin hay không. Nó có thể cũng gần gũi với chúng ta như Terra vậy."

"Tôi không nghĩ là sẽ như vậy." Davin là điều không thể tránh khỏi, Sanguinius nghĩ. Ngài gần như có thể nhìn thấy thế giới vượt lên trên chân trời tạm thời của mình. Blood Angels đã đến Thrinos mà không có sự lựa chọn nào của riêng họ. Sức hút của Davin sẽ còn mạnh mẽ hơn nữa. Ngài cảm thấy khó khăn để không rơi vào chủ nghĩa định mệnh trống rỗng. Những bước đi của ngài đã được định trước. Số phận không thể thương lượng được. Nếu ngài ném hạm đội của mình vào lòng thương xót của Warp, ngài sẽ bị quét sạch trước khi tới được ngưỡng cửa của Davin.

Ngài hướng tâm trí mình ra khỏi sự điên cuồng của sự thôi thúc đó. Có sự khác biệt giữa việc đến Davin bằng lực lượng và đến với tư cách là nạn nhân của một vụ đắm tàu.

Ngươi biết kết cục của mình mà, ngài tự nhắc nhở mình. Ngươi không biết ý nghĩa của nó. Điều đó có thể vẫn nằm trong tầm kiểm soát của chính mình.

"Các Hoa Tiêu của tôi đã xác định được quỹ đạo mà chúng ta phải đi," Lion nói.

"Thật ấn tượng," Guilliman nói. "Tôi cho rằng sẽ là vô ích nếu cố hỏi làm thế nào họ đạt được thành tích này."

"Chúng tôi có phương tiện của mình," Lion nói. Guilliman thở dài, nhưng không nhấn mạnh vào vấn đề.

"Sẽ phải nhảy nhiều hơn một lần," Lion tiếp tục. "Tôi đề xuất chiến lược tốt nhất của chúng ta là xây dựng một đội hình chặt chẽ nhất có thể, với các Hoa Tiêu của cậu được điều khiển để theo dõi chúng tôi. Chúng tôi sẽ là ngọn hải đăng của mọi người."

"Đồng ý," Sanguinius nói, và cái bóng đến gần hơn một chút. Ngài nhìn ra ngoài cửa sổ. Buổi chiều đã dần chuyển sang tối. Những đám mây dày bao phủ bầu trời, những khoảng trống hẹp giữa chúng được giới hạn bởi ánh sáng vàng lạnh lẽo của mặt trời lặn. Cái bóng mà ngài cảm nhận được đến từ thứ gì đó đen tối hơn màn đêm đang đến gần. Nó che phủ mọi thứ ngài nhìn thấy, nhưng mắt thường lại không nhìn thấy được.

"Đồng ý," Guilliman cũng nói sau một lúc im lặng.

"Tàu của cậu đã bị hư hại," Lion nói. "Bao lâu trước khi cậu có thể khởi hành?"

"Chúng tôi vẫn có thể du hành được. Việc sửa chữa sâu rộng hơn nằm ngoài những gì có thể thực hiện ở đây. Quân đoàn 13 sẽ sẵn sàng vào lúc bình minh."

"Quân Đoàn 9 cũng vậy," Sanguinius nói.

"Vậy thì hãy khởi hành vào lúc bình minh," Lion nói.

*****

Levannas tìm thấy Khalybus trên đỉnh pháo đài. Đó là một ngọn tháp hẹp, khu vực được bao quanh bởi những tấm kim loại sắc nhọn chết người. Khalybus đứng bất động, một người lính canh bằng sắt đang quan sát những người đã đến nương náu chỗ hăn. Hắn hơi quay đầu lại khi Levannas đến gần và gật đầu rất nhẹ.

"Sthenelus sẽ khởi hành cùng hạm đội của Quân đoàn," Levannas nói.

"Đúng vậy," Khalybus trả lời, giọng nói kim loại của hắn khiến câu trả lời cộc lốc nghe càng gay gắt hơn.

Levannas cùng hắn ngắm nhìn trại tị nạn. Anh tanói: "Chúng ta sẽ quay lưng lại với tất cả những ai đến nhờ chúng ta giúp đỡ".

"Chúng ta đi đến nơi chiến tranh đưa chúng ta đến. Chúng ta là chiến binh, không phải người bảo vệ. Chiến trận kêu gọi chúng ta hãy đến Terra. Ở lại đây sẽ càng thêm vô nghĩa."

"Những người dân bên dưới sẽ nói với chúng ta điều ngược lại. Họ sẽ nói rằng chúng ta đang bỏ rơi họ cho sự diệt vong."

"Họ vẫn có thể sống sót."

"Sẽ không nếu Người Hành Hương tìm đến đây."

"Và nếu điều đó xảy ra, và chúng ta đang ở đây, chúng ta sẽ làm được gì?"

"Không làm được gì hết," Levannas thừa nhận. Nếu một nửa câu chuyện mà những người tị nạn kể là sự thật thì một tàu tuần dương tấn công đơn lẻ sẽ không thể trụ được lâu trước một kẻ thù như vậy.

"Vậy thì chúng ta đều đồng ý," Khalybus nói. "Chúng ta đều đồng ý."

Khalybus bước đến rìa lan can. Nắm tay của hắn ta khép lại trên các chiến luỹ bằng adamantium.

Levannas nhận thấy viên đội trưởng Iron Hand thật khó đọc vị, ngay cả sau nhiều năm chiến đấu cùng nhau. Nhưng anh ta có thể cảm nhận được, có vẻ như Khalybus đang phải vật lộn với một gánh nặng.

"Khi Atticus trốn thoát khỏi Hệ sao Isstvan," Khalybus nói, "anh ta có các chiến binh từ Quân đoàn 18 đi cùng cũng như từ quân đoàn của anh."

"Anh đang tự hỏi các Salamander sẽ nói gì về việc để Thrinos chịu số phận của nó?"

"Tôi biết chính xác họ sẽ nói gì. Nó chẳng thay đổi được gì cả." Hắn quay mặt ra khỏi trại. "Tôi nghĩ, khi anh đến, tôi sẽ nghe thấy cuộc tranh luận của họ từ anh."

"Tại sao?" chiến binh Raven nói. "Nếu ở lại đây như anh đã nói thì sẽ là một chiến lược tồi."

"Tôi không chắc. Có lẽ tôi đã tưởng tượng ra, bởi vì cậu vẫn còn nhiều thịt hơn tôi nên cậu sẽ cảm thấy gần gũi hơn với da thịt so với chúng tôi."

Levannas bây giờ cũng thấy khó có thể quan sát được khu trại. "Có thể anh nói đúng," hắn nói. "Tôi biết mình phải làm gì khi leo lên những bậc thang của tòa tháp này. Nhưng nếu thành thật mà nói, tôi muốn nghe anh trình bày lý do mình sẽ rời đi."

Khalybus càu nhàu. Đó là tiếng bánh răng trượt đi, gần như khiến hắn bật cười. "Vậy thì bất kỳ dấu hiệu nghi ngờ nào từ tôi đều không được hoan nghênh. Có vẻ như chúng ta đang cùng làm nhau thất vọng."

"Sự thật của vấn đề là, dù muốn hay không, chúng ta vẫn là những người bảo vệ Thrinos trong những năm tháng qua."

"Và bây giờ chuyện đó sẽ kết thúc," Khalybus nói. "Xác thịt vốn yếu đuối, và đó cũng là sự thật. Những người này phải tìm lại sức mạnh của mình nếu không sẽ chết hết." Hắn dừng lại. "Nhưng nếu với lực lượng của ba Quân đoàn, chúng ta gặp phải Người Hành Hương, đó sẽ là một trận chiến đáng để chiến đấu."

"Rốt cuộc là vì sự cứu rỗi cho Thrinos à?" Levannas hỏi. Niềm hy vọng dường như thật nghiệt ngã.

Với nỗ lực rõ ràng, Khalybus quay mặt nhìn trại tị nạn lần cuối. "Đó là sự cứu rỗi duy nhất chúng ta có thể đưa ra."

Levannas nói: "Có một vấn đề khác mà chúng ta cần giải quyết."

"Tất nhiên," Khalybus nói. "Anh và những người anh em chiến đấu của mình sẽ gia nhập lại Quân đoàn của anh."

"Tôi đã nói chuyện với ngài Lion. Nếu anh đồng ý, chúng tôi sẽ cùng thực hiện sứ mệnh của ngài ấy trên tàu Sthenelus."

Khalybus im lặng một lúc, ngoại trừ tiếng vo ve yếu ớt của động cơ phụ. Rồi hắn nói, "Anh đã vinh danh tôi rồi đấy, người anh em à."

"Cũng là vinh hạnh thay cho tôi, người anh em."

"Vậy thì chúng ta sẽ kết thúc cuộc hành trình dài kể từ Isstvan, cùng với nhau "

*********

Cái bóng đã đến với Thrinos khi màn đêm buông xuống, lan rộng mang theo cái tên của Davin. Nó bao phủ mặt đất, thấm vào các trại tị nạn và vào giấc ngủ dày vò của những người tị nạn. Nó siết chặt các hạm đội ở vị trí neo thấp. Nó đi khắp hành lang của các thiết giáp hạm và tàu tuần dương tấn công. Những thủy thủ phàm trần nghỉ giữa ca cũng ngủ không ngon giấc như thường dân trên Thrinos. Những giấc mơ không đồng nhất. Cái bóng có bất kỳ hình dạng nào, xoắn vào cõi vô thức của nạn nhân và biến họ thành mục tiêu. Những giấc mơ đầy sự mất mát hay hy vọng hay giận dữ, Những giấc mơ về đau buồn hay quê hương hay chiến thắng, những giấc mơ đầy tuyệt vọng hay niềm tin, tất cả đều bị Davin, Davin, Davin làm cho vấy bẩn. Những linh cảm ập đến với những psyker, mở ra cho họ những khung cảnh kinh hoàng chưa được định hình nhưng có nguy cơ mang đến những định nghĩa quái dị. Các Dark Angel mất nhiều nhà thiên văn hơn, và các Ultramarines mất nhiều Hoa tiêu hơn, số lượng của họ càng bị tổn hại về mặt tinh thần trước cuộc tấn công dữ dội mới.

Nhưng không có gì để chống lại. Không có kẻ thù nào tự tuyên bố. Chỉ có cảm giác về sự bao la đang đến, và thế là đủ, quá đủ. Nỗi kinh hoàng trong thời gian chưa đến, ở những khoảng cách chưa thể vượt qua, mạnh mẽ đến thế.

Các Ultramarines và Dark Angels trải qua cái bóng như một sự căng thẳng hướng tới tương lai, về một giải pháp thăm dò vô hình của kẻ thù trước cuộc chạm trán. Guilliman giữ kín hầm chứa của mình, nhưng suy nghĩ của ông luôn hướng về các con dao athames, và ông âm thầm chống lại cảm giác rằng mọi quyết định đều được dự báo trước, mọi lựa chọn đều là ảo tưởng, ngay cả khi lựa chọn về việc có sử dụng công cụ của kẻ thù hay không vẫn còn lơ lửng trước mắt ông.

Lion ẩn mình trong căn phòng của Tuchulcha. Ông nói chuyện với con rối thịt. Ông đã cố gắng, nhưng đã thất bại, tìm ra những câu trả lời có thể làm mình hài lòng.

"Rào cản giữa nơi đây và Davin là nằm ở đâu?" Lion hỏi.

"Trước mặt chúng ta," con servitornói.

"Ta cảnh báo người đừng đùa giỡn với ta."

"Tôi không có," Tuchulcha nói. "Những sự thật đó làm ngài khó chịu không phải là lỗi của tôi."

"Vậy hãy cho ta những sự thật ta tìm kiếm. Ngươi có thể đưa bọn ta đi bao xa chỉ trong một bước nhảy duy nhất?"

"Đến giới hạn của tầm nhìn của tôi."

"Đó không phải là câu trả lời."

"Đó vẫn là sự thật."

Đôi mắt của Lion nheo lại. "Ngươi sẽ nói rõ ràng hay ta sẽ tiêu diệt ngươi?"

"Tôi rõ ràng đến mức sự mù quáng cho phép."

"Sự mù quáng của ta à?"

"Không," con rối thịt nói. "Của tôi."

Việc thừa nhận những hạn chế là điều mới mẻ đối với Tuchulcha. Thật là đáng lo ngại. "Nếu ngươi bị mù, làm sao ngươi biết đường đi của bọn ta bị chặn lại?"

"Bởi vì có thứ gì đó sẽ cản trở tầm nhìn của tôi."

"Ở đâu?"

"Mức độ mù quáng của tôi không được đo bằng vị trí. Tôi biết điều đó sẽ xảy ra.

Lion đi lòng vòng với Tuchulcha, ngày càng cảm thấy khó chịu hơn khi ông tin rằng sinh vật này không cố lừa dối mình. Ông bước ra khỏi căn phòng nhiều giờ sau đó, không hề khôn ngoan hơn khi ông lại bước vào. Ông chỉ còn lại sự chắc chắn về sự không chắc chắn và nhận thức rằng mình đang kéo những người anh em của mình vào một con đường tồi tệ.

Cái bóng cũng chạm vào Blood Angels. Nó rơi xuống Thiên thần trước tiên và lan từ ngài sang các con trai của mình. Trong sự riêng tư của Sanctorum Angelus, Sanguinius đang thiền định, tìm cách tìm ra ý nghĩa của số phận. Thay vào đó, ngài cảm thấy Horus giáng một đòn chí mạng. Ngài thở hổn hển. Ngài khuỵu xuống tay và đầu gối. Nền đá cẩm thạch bên dưới không bị sậm màu vì máu của ngài, nhưng mọi vết thương đều là thật. Lưỡi kiếm của người anh em của ngài đã cắt xuyên qua trái tim ngài. Tầm nhìn của ngài xám xịt vì đau đớn. Một bóng người to lớn mặc đồ đen lấp ló trước mặt ngài, và những bức tường của Red Tear run lên, sắp biến thành thứ bẩn thỉu hôi hám của Vengeful Spirit.

Tối tăm. Đen tối. Đêm đen. Mọi thứ đều tối tăm, và thứ đang trỗi dậy bên trong ngài cũng vậy. Đó không phải là máu. Nó không có gì là vật chất. Đó không phải là Cơn Khát. Đó là một cái gì đó khác, đen tối đến mức ngài không thể biết được, nhưng nó là của ngài. Phải, đó là chính ngài.

Ngài hét lên phủ nhận. Giọng ngài vang lên trên nền đá cẩm thạch và vàng. Ngài cuộn mình lại, ôm chặt, giữ chặt bóng tối. Nó căng thẳng muốn được phóng thích ra. Ý chí của ngài mạnh mẽ hơn, và khi nỗi đau ma quái mờ dần, bóng tối cũng mờ dần. Hai mắt của ngài đã ổn định. Sanctorum đã ổn định trở lại. Ngài đứng dậy, không biết mình đã giành được chiến thắng hay phải chịu thêm một đòn nữa.

Trên khắp hạm đội của mình, các Blood Angels tạm dừng việc chuẩn bị cho chiến tranh và chớp mắt trước làn sóng đau khổ tràn qua họ.

Khi bình minh ló dạng, bóng tối vẫn chưa tan. Nó đọng lại trong những khoảng trống của những suy nghĩ thầm kín và nỗi sợ hãi. Đó là một loại bụi độc ở mọi ngóc ngách của mọi linh hồn trên bề mặt Thrinos và trên quỹ đạo phía trên nó. Những phàm nhân và chiến binh Astartes và Primarch, tất cả đều cảm nhận được điều đó và tất cả đều tiến tới đối đầu với nó. Các chiến binh của ba Quân đoàn đã sẵn sàng tham chiến, và họ sẽ đốt cháy cái bóng khỏi ý thức của mình bằng ánh sáng của cơn giận dữ đầy chính nghĩa.

Những người phàm bên dưới không có sức mạnh tương tự. Họ nhìn thấy những vị cứu tinh mà họ cầu nguyện rời khỏi Thrinos. Ngay cả các Iron Hand cũng rời đi để lại pháo đài trống rỗng. Vì vậy, không có lễ ăn mừng khi ba hạm đội nhổ neo. Mọi người ngước nhìn các con tàu, nhìn những ngôi sao ban ngày đứng giữa chúng và cảnh tượng dữ dội của Cơn bão Ruinstorm. Sau đó các ngôi sao bắt đầu di chuyển đi.

Những ánh sáng của niềm hy vọng rời khỏi Thrinos, và tiếng than khóc thảm thiết theo sau chúng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro