Chương 23 -Ngày đền tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đền tội

Hồi phục

Chuyến đi săn

Trận chiến thứ hai ở Prospero không sánh bằng nỗi kinh hoàng của trận đầu tiên, vì Death Guard đến để giám sát việc hợp nhất một đồng minh chứ không phải dấn thân vào một cuộc xung đột kéo dài trong không gian. Hai hạm đội vật lộn với nhau khi rút khỏi Prospero, bị mắc kẹt trong một mạng lưới các mặt trận và các cuộc tấn công. Dưới sự lãnh đạo của Mortarion, lực lượng Quân đoàn XIV nhỏ hơn đã tập hợp đủ để rút khỏi hệ sao một cách nguyên vẹn, nhưng họ không thể sánh được với tốc độ cũng như hỏa lực của những White Scar mới tập hợp lại. Trận chiến diễn ra đều đặn bên ngoài hệ sao cho đến khi Mortarion cuối cùng ra lệnh rút lui và tìm điểm nhảy. Để lại một vệt lửa và plasma sau lưng, Death Guard tiến vào cõi warp, để lại không gian cục bộ lọt vào sự kiểm soát của Đại Hãn.

Khi kẻ thù bị đánh đuổi khỏi Prospero, Quân đoàn V đã tạm dừng truy đuổi. Hạm đội tập hợp một lần nữa, giữ vị trí trong đội hình lỏng lẻo, giống như đã từng làm ở Chondax. Một số tàu vẫn hoạt động trong tình trạng bất hòa, quá trình lập lại trật tự diễn ra không nhanh chóng và không có bạo lực. Đại Hãn đã đích thân đến thăm từng thiết giáp hạm, dập tắt những dấu vết nổi loạn cuối cùng nơi ông tìm thấy chúng. Máu đã đổ trên nhiều con tàu, và một số đã được trưng dụng hoàn toàn bởi các thành viên của hội kín vẫn hy vọng thuyết phục Quân đoàn đi theo chính nghĩa. Một số đã tự kết liễu đời mình hơn là chịu đựng sự hổ thẹn khi đầu hàng, mặc dù hầu hết đều thừa nhận quyền lực của Khả Hãn và dâng lên lưỡi kiếm của mình để tỏ lòng ăn năn.

Một số tàu nhỏ hơn không bao giờ đến được nơi tập hợp, hoặc bị Death Guard phá hủy trong cuộc giao tranh hoặc lặng lẽ biến mất, được cho là không muốn chấp nhận sự từ chối thỏa thuận đã lên kế hoạch của họ với Warmaster. Những hạt giống do Hội kín gieo đã cắm sâu và không phải tất cả sự phát triển của chúng đều có thể bị nhổ tận gốc.

Hasik Noyan-khan bị thương nặng vẫn ở lại Swordstorm trong suốt cuộc giao tranh. Chỉ khi Mortarion bị trục xuất, Qin Xa mới đến tìm ông ta, cởi bỏ vũ khí và áo giáp rồi áp giải ông vào phòng giam. Hasik không chống cự. Khuôn mặt của ông ta đã bộc lộ tâm hồn của một người đàn ông bị hủy hoại. Những người khác đi cùng ông ta vào nơi giam giữ, trong số đó có Goghal, Hibou và Torghun Khan. Ở đó, họ chờ đợi sự phán xét, được bảo vệ bởi đoàn tùy tùng của Khả Hãn. Chưa có tiền lệ nào tồn tại trong quân đoàn V cho tới lần tạo phản này của họ, mặc dù theo luật cũ của Altak, tội phản bội chỉ có duy nhất một hình phạt.

Tàu Hesiod vẫn ở lại với hạm đội. Henricos gần như đã khiến nó bị hủy diệt, nhưng sự sụp đổ cuối cùng của nó đã bị ngăn chặn bởi tàu Tchin-Zar, thứ đã che chắn cho nó ngay khi những loạt ngư lôi cuối cùng lao tới. Đại Hãn vinh danh chiến binh Iron Hand, cũng như những người khác của các quân đoàn tan vỡ. và họ có cơ hội chiến đấu bên cạnh White Scar như một phần của hội anh em mà họ chọn. Henricos đã cân nhắc lời đề nghị nhưng không đưa ra cam kết nào. Hắn nói khi Hesiod được phục hồi, hắn sẽ đưa ra quyết định. Hầu hết những người quan sát đều dự đoán rằng hắn sẽ chọn tự mình chiến đấu với kẻ thù. Hắn tuyên bố đã nhìn thấy bằng chứng về các hoạt động của hạm đội Sons of Horus và muốn hạ gục chúng.

Arvida cũng ở lại quân đoàn và được cấp chỗ ở trên Swordstorm. Sức khỏe của hắn đã bị tàn phá sau thời gian dài lưu trú trên một thế giới đang hấp hối, và phải mất nhiều ngày hắn mới hồi phục đủ để nói về những gì mình đã thấy.

Yesugei và hắn đã dành nhiều giờ bên nhau sau đó, mặc dù những gì họ thảo luận không được tiết lộ cho bất kỳ ai ngoài Đại Hãn. Được biết, Yesugei đã hỏi về số phận của Ahzek Ahriman, người mà ông hy vọng được gặp lại, nhưng Arvida không thể cho ông biết điều gì. Vị Stormseer buộc phải kết luận rằng Ahriman hoặc đã bị Bầy sói giết chết hoặc đã trốn thoát cùng chủ nhân của mình. Trong cả hai trường hợp, có vẻ như họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau, điều này khiến Yesugei đau buồn hơn tất cả những gì đã xảy ra kể từ Ullanor. Trong số rất nhiều mối quan hệ đã từng tồn tại giữa White Scar và Thousand Sons, giờ chỉ còn lại Arvida.

Đối với bản thân Đại Hãn, khi cuộc lấy lại quyền lực đầy bạo lực đã hạ nhiệt, ông rút lui về phòng của mình trên chiếc soái hạm và thảo luận về bước đi tiếp theo của Quân đoàn. Chỉ có Qin Xa và Yesugei ở lại với ông trong thời gian đó, mặc dù người ta biết rằng kurultai - hội nghị của các Khan sẽ được triệu tập để thanh lọc bất kỳ dòng máu xấu xa nào còn sót lại. Rõ ràng là phe Hội Kín đã không thực sự hiểu những gì họ đang hướng tới, vì Horus mà họ tôn kính đã không còn tồn tại.

Kiến thức thu thập được từ Magnus cần phải được phổ biến nhanh chóng, chấm dứt khoảng thời gian dài bất ổn đã làm tàn lụi Quân đoàn.

Đó là cách sống của vùng thảo nguyên xưa cũ: những lời phàn nàn sẽ được lắng nghe, sự đền tội sẽ được thực hiện, những quan hệ được phục hồi.

Không có mốc thời gian nào được ấn định cho cuộc tụ họp, nhưng tất cả các khan đều biết rằng nó sẽ sớm diễn ra. Giờ đây khi đã biết hình dạng của sự phản bội, không lâu nữa hội anh em sẽ được lệnh ra trận, với sự thống nhất một lần nữa và khao khát báo thù.

Cho đến lúc đó, không còn gì để làm ngoài việc chuẩn bị, phục hồi và hy vọng vết thương sẽ lành.

Shiban tỉnh dậy trong phòng Dược Liệu. Cơ thể anh bừng lên những cơn đau đớn. Anh thận trọng ngẩng đầu lên. Những chiếc ống chạy ra từ thân anh, chất lỏng chảy róc rách. Những cỗ máy tuần hoàn máu kêu vo ve thành từng cụm xung quanh anh. Anh nhìn thấy các chỉ số về dấu hiệu sinh tồn cuộn trên màn hình tối và nhận thấy chúng yếu ớt đến mức nào.

Anh cảm thấy buồn nôn. Đầu đau như búa bổ, như thể nó đang chứa quá nhiều máu.

"Vậy là anh tỉnh rồi à." Một giọng nói vang lên bên cạnh anh.

Shiban quay đầu lại nhìn người phụ nữ mà anh đã cứu. Bà ta trông giống như lúc ở trên đài chỉ huy, dáng người nhỏ nhắn, mặc bộ quân phục cũ. Mái tóc màu xám của bà được buộc lại phía sau, khuôn mặt đầy nếp nhăn đã lau sạch bụi bẩn bám trên đó.

Anh cố gắng quay đầu nhưng không thể. Cơn đau nhói chạy lên cổ.

"Tôi không... tôi không biết tên bà," anh rên rỉ.

Người phụ nữ cúi đầu. "Ilya Ravallion. Cố vấn của Đại Hãn. Người tổ chức. Người quan sát. Người vì tư lợi."

Shiban nuốt khan. Anh có thể cảm nhận được chất dinh dưỡng đi vào cơ thể mình từ các đường ống. Đó là một cảm giác khó chịu.

"Ở một Quân đoàn khác," Ilya nói, "nếu vết thương trở nên tồi tệ hơn, họ nói với tôi rằng anh có thể đã bị nhét vào một chiếc Dreadnought. Nhưng tất nhiên Quân đoàn này không chấp nhận một ý tưởng như vậy, nên anh thật may mắn khi mạnh mẽ như vậy."

Shiban nhăn mặt. Anh không cảm thấy may mắn.

Ilya đi quanh giường để anh có thể đối mặt với bà mà không cần phải nghiêng đầu một cách lúng túng. "Tại sao anh lại giúp tôi?" bà hỏi.

"Tôi đã nhìn thấy bà trước đây. Trên Chondax."

"Anh có trí nhớ rất tốt về khuôn mặt."

"Bà luôn thật nổi bật."

"Theo kiểu như một người phụ nữ à?"

"Theo kiểu một người Terran."

Ilya gật đầu. "Những người như tôi đang ngày càng hiếm hơn. Tôi cho rằng quá trình này sẽ được đẩy nhanh chóng hơn bây giờ."

Shiban hít một hơi thật sâu. Cơn đau ngày càng tệ hơn. Nếu anh có thể ngẩng đầu lên, anh có thể nhìn thấy những gì đã xảy ra với phần còn lại của cơ thể mình. "Chuyện gì đã xảy ra thế?" Anh hỏi. "Chuyện gì đã xảy ra sau đó?"

"Quân đoàn đã được phục hồi," Ilya nói. "Anh đã chiến đấu tốt như tôi từng biết. Mọi chuyện sẽ đơn giản hơn kể từ bây giờ – lòng trung thành đã được củng cố."

Shiban nhíu mày. Thật khó để nhớ bất cứ điều gì một cách chính xác. "Nó giống như... một sự điên rồ."

"Họ nói với tôi rằng Prospero đã khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Cõi warp đang chạy khắp nơi và chúng ta đã liều lĩnh ở lại đó quá lâu. Một lần nữa, đó là bản chất của Quân đoàn này, phải không nhỉ? Tôi không nghĩ anh sẽ thay đổi được điều đó."

"Torghun thì sao?"

Ilya trông có vẻ không hiểu.

"Hội anh em Mặt trăng. Người đã chiến đấu với tôi."

"Vậy thì hắn ta đang bị giam giữ. Sự phán xét sẽ đến khi Đại Hãn đưa ra quyết định của mình."

Shiban cảm thấy nhiều cảm xúc đan xen. Torghun là một chiến binh quá xuất chúng để mong muốn anh ta chết, mặc dù tội ác rất nghiêm trọng và nhiều người chiến hữu của anh đã ngã xuống. Shiban sợ hãi khi mình đã hồi phục đủ khỏe để đọc bản kiểm kê tử vong. Anh tự hỏi liệu danh sách có mang tên của Jochi hay không. Hoặc Sangjai, hoặc Chel.

"Bà đã cho chúng tôi lên Swordstorm," anh nói. "Vậy tôi có thể hỏi bà câu hỏi tương tự – tại sao bà lại giúp chúng tôi?"

Ilya lắc đầu, như thể chính bà cũng không hiểu rõ lắm. "Tất cả những người xung quanh tôi đều cư xử như những kẻ điên. Họ không nói với tôi bất cứ điều gì và Đại Hãn cũng không có ở đó. Tôi không thích sự lừa dối. Giữ bí mật là nguyên nhân khiến chúng ta rơi vào mớ hỗn độn này." Lúc đó bà nhìn thẳng vào anh, gần như thách thức. "Hành động đó của tôi chỉ là do trực giác. Chỉ có vậy thôi."

Shiban cố gắng hết sức để gật đầu. Đó là cũng lời giải thích hợp lý nhất cho việc anh đã mạo hiểm giúp đỡ bà."Vậy tiếp theo thì sao?" anh hỏi.

"Chúng ta không biết. Vẫn chưa." Rồi bà mỉm cười. Bà có khuôn mặt thật thà và nhạy cảm, khuôn mặt mà Shiban rất thích. "Nhưng chúng ta sẽ không đợi lâu – sự hồ nghi đã biến mất khỏi Ngài ấy. Ngài ấy đang nóng lòng muốn hành động, bỏ lại tất cả những điều này phía sau lưng chúng ta và tham gia vào cuộc chiến."

Shiban tựa đầu mình xuống tấm kim loại của chiếc giường. Anh chưa bao giờ cảm thấy không hài lòng khi nghe về một chiến dịch mới; kể từ Phemus, đó là điều duy nhất anh mong ước. Tuy nhiên, bây giờ mọi chuyện đã khác. Họ sẽ chiến đấu với những đồng minh cũ, những người anh em mà họ đã từng cùng nhau tiến lên các vì sao với tư cách là đội tiên phong của một giống loài quyết đoán và thống nhất.

"Tôi tưởng anh sẽ vui khi nghe tin đó," Ilya nói.

Shiban nhắm mắt lại. "Vui mừng à?" anh nói một cách khô khan. "Không hẳn. Đây không phải là cuộc chiến mà tôi được sinh ra để chiến đấu."

Anh có thể cảm thấy ý thức đang dần mất đi lần nữa, bị kéo theo bởi thuốc an thần cực mạnh đang chạy khắp cơ thể. Anh cử động các ngón tay, không quen với việc không đeo găng tay

"Anh sẽ sớm nhớ lại niềm vui, Shiban," Ilya nói. "Đó là sự khác biệt giữa anh và họ, Scars và những quân đoàn khác – anh cười vang khi vung lưỡi kiếm của mình lên."

"Chúng ta đã từng," Shiban thì thầm, chìm vào giấc ngủ say, nghĩ đến Torghun, nghĩ đến Hasik, và tự hỏi số phận nào đang chờ đợi tất cả họ. "Ngày xửa ngày xưa, chúng tôi thực sự đã luôn cười vang."

******

Đại Hãn và Yesugei đứng một mình trong Swordstorm, bị nhốt trong phòng riêng của Primarch. Cánh đồng sao hiện lên trong cửa sổ chính, lấp lánh và vô tận. Cả hai đều không mặc áo giáp. Yesugei mặc bộ lễ phục của Stormseer, Đại Hãn trong bộ trang phục cũ của thợ săn Khitan – áo lông thú, ủng dài, áo choàng màu đỏ sẫm.

Theo tiêu chuẩn của một Primarch, vết thương của ông đã mất rất nhiều thời gian để lành lại. Người ta cho rằng lưỡi hái của Mortarion đã bị nhiễm một loại độc tố nào đó, cản trở quá trình phục hồi. Lần đầu tiên trong đời, Jaghatai mang những vết sẹo không phải do chính ông tạo ra.

"Chúng ta đã bị lừa dối một cách thảm hại," Đại Hãn chậm rãi nói, những lời đó kéo dài ra khỏi đôi môi kiêu hãnh của ông một cách miễn cưỡng.

"Không chỉ mỗi chúng ta ," Yesugei bình tĩnh nói.

"Chúng ta là người cuối cùng phát hiện ra."

"Không có gì phải xấu hổ." Yesugei nhìn xuống tay mình. Da bị phồng rộp do ngọn lửa mà ông đã phóng lên Ledak. Đó là một sai sót đáng xấu hổ, mặc dù có tác dụng giải tỏa. "Magnus biết nhiều và biết lâu hơn bất kỳ ai trong chúng ta. Và ông ta vẫn đưa ra những lựa chọn sai lầm. Có lẽ sự thiếu hiểu biết đã cứu chúng ta."

Đại Hãn cười gượng. "Được bảo vệ bởi sự thiếu hiểu biết."

"Biết sự thật không có nghĩa là sẽ yêu sự thật."

Đại Hãn nhướn mày. "Lại một câu nói từ một trong những nhà hiền triết Qo của ngươi à?"

"Từ Terran, như chuyện đó xảy ra vậy."

"À."

Họ đứng im lặng một lúc. Đằng sau họ, ngọn lửa kêu lách tách trong lò sưởi.

"Vậy bây giờ thì sao đây, thưa ngài?" Yesugei hỏi.

Lỗ mũi của Đại Hãn phập phồng một chút. Ông tiếp tục nhìn chằm chằm vào cánh đồng sao. Ánh mắt của ông luôn nghiêm khắc; bây giờ nó có vẻ còn nghiêm khắc hơn.

"Quân đoàn vẫn còn nguyên vẹn. Chúng ta rõ ràng sẽ đi săn lần nữa."

"Vậy còn những người đã tuyên bố ủng hộ Horus?"

"Họ không biết họ đang làm gì. Tất cả chúng ta đều yêu quý Horus." Đại Hãn quay sang Yesugei. "Ta cũng yêu quý Horus. Horus là ai. Không ai trong số họ biết ngươi đã phát hiện ra điều gì, và nếu có thì họ cũng sẽ giật nảy mình trong sự ghê tởm, giống như ngươi vậy." Đại Hãn có vẻ trầm ngâm. "Ta đã cho họ tự do và họ đã lợi dụng nó. Ai sẽ bị trừng phạt vì điều đó?"

"Kỷ luật phải được duy trì."

Đại Hãn gật đầu. "Nó sẽ phải vậy. Hasik biết số phận của mình. Những người khác nữa - những Khan, những người lẽ ra phải biết kiềm chế."

Yesugei suy nghĩ một lúc. "Và bây giờ tôi vừa nhớ đến một huyền thoại. Một câu chuyện cũ rồi, từ vùng đất trung tâm ở Talskar."

Đại Hãn mỉm cười bao dung. "Ồ?"

Yesugei nói: "Một vị đại hãn hành quân trên lãnh thổ của kẻ thù của mình. Ông ta dẫn theo ba người anh em của mình, tất cả đều là những người đáng tin cậy. Trước trận chiến, ông phát hiện hai anh em đang bí mật trao đổi với kẻ thù, hy vọng sẽ được bãi chiến hơn là đi chiến đấu. Vị Đại Hãn nọ rất tức giận và triệu tập họ đến chỗ của mình. Ông nghe thấy lời thú nhận của họ, nhưng cơn thịnh nộ của ông không hề nguôi ngoai. Hai anh em nói với ông rằng họ đã bị lừa dối và ăn năn về hành động của mình. Tuy nhiên, mỗi người trong số họ đều biết luật của Altak và đều đã chuẩn bị cho cái chết."

"Vị Hãn tham khảo ý kiến ​​zadyin arga của mình, như thông lệ. Năm người khuyên nên chặt đầu, nhưng người thứ sáu, người cuối cùng lại phản bác. Đại Hãn yêu cầu được biết tại sao họ nên được tha thứ. vị Pháp sư tạo ra thời tiết đó trả lời như sau: "Thưa đại hãn, kẻ thù của chúng ta thật xảo quyệt. Nếu chúng thành công với lời nói dối của mình, chúng ta sẽ bị chia rẽ. Nếu thất bại, chúng sẽ biết những người này đã bị xử tử. Trong cả hai trường hợp, quân đội của ngài đều bị suy yếu và bọn chúng sẽ chiếm ưu thế trong trận chiến."

"Đại Hãn nghe lời khuyên này và thấy được sự khôn ngoan của nó. Ông hỏi mình nên làm gì. Pháp sư tạo ra thời tiết đó trả lời như sau: "Trên khắp Altak, không có phần thưởng nào lớn hơn danh dự, không có món nợ nào nặng nề hơn sự hổ thẹn. Những người đàn ông đang thấy hổ thẹn này sẽ thực hiện bất kỳ hành động nào để xóa bỏ nó. Gửi họ đi trước quân đội của ngài. Kẻ thù sẽ nhìn thấy họ đến và coi họ là bạn, nhưng thay vào đó, họ sẽ chiến đấu cho đến khi cái chết đem họ đi, chỉ biết cách này mới có thể lấy lại được danh dự. Khi quân đội của ngài truy đuổi theo bọn chúng, họ sẽ nhận thấy kẻ thù đã bị suy yếu, giống như cách bọn chúng hy vọng làm suy yếu ngài. Hãy làm điều này và chiến thắng sẽ thuộc về ngài."

Đại Hãn gật đầu, thích thú. "Ông ta có chiến thắng không?"

Yesugei nhìn lại cửa sổ một cách vô thức. "Tôi thấy các truyền thuyết thường được viết bởi những người chiến thắng."

Đại Hãn chắp tay sau lưng. "Các phân đội chiến binh," ông trầm ngâm nói. "Những kẻ xâm nhập phá hoại. Ngươi đã học được chiến thuật này từ tên Iron Hand."

"Henricos đã trở thành bậc thầy về loại hình chiến tranh như vậy. Anh em của chúng ta có thể học được nhiều điều khi chiến đấu bên cạnh anh ta."

"Vậy thì tôi sẽ suy nghĩ về việc đó. Có lẽ một số sẽ phục vụ theo cách này."

"Đó sẽ là một sự đền tội. Nó sẽ thanh lọc tâm hồn họ."

"Linh hồn của họ không phải là những linh hồn duy nhất cần được thanh tẩy."

Yesugei dừng lại trước khi nói tiếp, trông có vẻ bận tâm lắm. Đại Hãn đã chờ ông.

"Tôi đã có... những giấc mơ," Yesugei ngập ngừng nói.

"Giấc mơ về cái gì?"

"Ta đã thấy ngài đang chiến đấu. Một bóng ma của thế giới bên kia, trên một thế giới hoang tàn."

"Ngươi đã nhìn thấy Mortarion."

Yesugei trông có vẻ khó chịu. "Tôi không biết. Trong giấc mơ của tôi, ngài đã bị giết."

Đại Hãn mỉm cười. "Vậy thì có vẻ như ngươi đang một viễn tượng sai lầm."

"Có lẽ thế," Yesugei nói. "Hoặc có thể là do thứ gì khác. Một cái gì đó vẫn chưa đến."

"Ngươi vẫn còn có những giấc mơ kiểu này à?"

"Không, kể từ khi chúng ta tới Prospero."

"Vậy thì câu trả lời của ngươi là ở đó rồi."

"Tôi đã không ngủ kể từ khi chúng ta đến Prospero."

Đại Hãn thở dài. "Bạn của ta, không phải mọi thứ đều do định mệnh," ông nói, mặc dù khi lời nói vừa thốt ra khỏi môi, ông nhớ lại những gì Magnus đã nói với mình. Tất cả đều đã được viết sẵn.

"Không phải tất cả," Yesugei thừa nhận, "nhưng ngài đã luôn bị ràng buộc bởi cõi warp. Tất cả anh em của ngài đều như vậy. Có một khuôn mẫu đang nổi lên. Ngài đã trở thành kẻ thù của Mortarion, và hắn sẽ không quên điều đó."

Đại Hãn cười toe toét. "Những người khác cũng vậy. Russ chắc vẫn đang giận dữ tới sùi bọt mép. Dorn cũng vậy. Chúng ta luôn đơn độc, bị mọi người không tin tưởng như mọi khi. Ta thấy mình không thực sự buồn về điều này."

Yesugei nhìn ông. "Vậy tiếp theo là gì?"

"Bây giờ à? Quân đoàn đang bị trọng thương. Tòa án sẽ được tổ chức tại Kurultai. Sự kiêu ngạo sẽ bị trừng phạt, lòng trung thành sẽ được khen thưởng. Lần đi săn tiếp theo, chúng ta sẽ đoàn kết lại. Đó là bước đầu tiên."

"Và còn sau đó nữa thì sao?"

Đại Hãn vẫn nhìn chằm chằm vào các vì sao. Khuôn mặt đầy sẹo của ông có vẻ căng cứng hơn trước. Các Primarch không bị lão hóa, không giống con người, nhưng họ cũng không hoàn toàn thoát khỏi sức mạnh bào mòn của thời gian.

"Horus phải bị ngăn lại," ông lặng lẽ nói. "Nếu chuyện này kết thúc tất cả chúng ta thì hắn phải bị ngăn lại. Chúng ta sẽ mang chiến tranh lên đến khoảng không, chiến đấu bằng chính sức mạnh của mình."

"Điều đó sẽ không đủ."

"Điều đó sẽ làm hắn chậm lại."

"Vậy thì nó sẽ kết thúc ở đâu?"

Đại Hãn không trả lời.

Yesugei nói: "Henricos đã hỏi tôi một câu hỏi trước khi chúng tôi lên đường đến Prospero. Anh ta hỏi tôi liệu tôi có tin tưởng rằng Ngài sẽ đưa ra quyết định giống như chúng tôi đã làm hay không."

"Ngươi đã nói gì với hắn ta?"

"Rằng tôi có niềm tin là ngài sẽ làm được."

"Ngươi nghiêm túc đó chứ?"

"Tôi không biết ngài sẽ làm gì. Có những đêm tôi sợ rằng ngài có thể sẽ nhớ lại những lòng trung thành thuở xưa. Hãy thành thật mà nói, ngài chưa bao giờ thân thiết với cha mình cũng như những người xung quanh ông ta".

Đại Hãn gật đầu. "Ta sẽ không giả vờ. Cái hồi trên Chondax, ngươi hỏi ta điều ta muốn tin, thì ta sẽ trả lời rằng ta tin Horus đang bị vu khống. Ta gần như đã ra lệnh tới hệ sao Alaxxes. Nếu quân đoàn Alpha không can thiệp thì có lẽ ta đã làm được rồi."

"Nhưng không phải họ đã cản trở ngài."

"Không, không phải bọn chúng." Đại Hãn nhớ lại mọi chuyện đã diễn ra như thế nào khi đó, với những thông điệp trái ngược nhau tuôn ra từ môi của các star-speaker cứ cách nhau mỗi giờ. Ông nhớ lại nỗi thống khổ vì sự thiếu quyết đoán của mình, ẩn giấu với tất cả mọi người ngoại trừ Qin Xa.

"Vậy thì là sao?"

Đại Hãn nhìn ông ta. "Bởi vì đó là điều ta mong muốn. Bởi vì ta muốn nó là sự thật. Đó là con đường dễ dàng hơn, con đường khiến trái tim ta rung động." Ông mỉm cười một cách nghiệt ngã. "Và nếu chúng ta học được điều gì từ thế giới quê hương của mình, đó chính là không tin tưởng vào một con đường thoải mái. Sự thoải mái dẫn đến sự suy đồi. Mọi điều xứng đáng đều phải trải qua khó khăn."

Yesugei cân nhắc điều đó. "Ngài nói chuyện nghe như một Zadyin arga vậy."

Đại Hãn cười lớn. Đó là một âm thanh rõ ràng – nụ cười khô khốc hơn trước, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa.

"Ta không phải là thứ như vậy," ông nói và quay lại với các vì sao. Khoảng không nhìn lại ông, như thể đang vẫy gọi ông vào vòng tay bị chiến tranh tàn phá của nó. "Ta là Chiến Ưng, diều hâu Berkut, kỵ sĩ phóng khoáng. Ta là linh hồn của ngọn lửa hoang dã, kẻ không ai có thể đuổi kịp, chúa tể của bầu trời xanh như băng. Ta đã đi xa hơn bất kỳ người anh em nào của mình và không ai trong số họ hiểu được tâm trí của ta."

Ông cảm thấy một cảm giác man rợ dâng trào khi thốt ra điều đó, sự nhen nhóm của một niềm vui xa xưa, niềm vui mà Chondax đã tàn phá nó nhưng chưa hoàn toàn dập tắt.

"Những gì người ta nói về chim ưng cũng đúng," ông nói, đôi mắt lấp lánh. "Chính ngươi đã nói điều đó rất nhiều lần – chúng ta không bao giờ quên bản chất của chuyến đi săn. Cuối cùng, chúng ta sẽ luôn quay lại với bàn tay đã thả chúng ta bay đi."

Đúng như Magnus đã nói với ông. "Nhưng anh vẫn luôn có sự lựa chọn, người anh em à."

"Vì vậy, khi thời cơ đến," ông nói, "bất kể số phận có ra sao, các White Scar sẽ có mặt trên Terra."

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro