Mở đầu - Những người anh em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


SỰ DỊ GIÁO CỦA HORUS

Đó là một thời đại huyền thoại.

Thiên hà đang chìm trong biển lửa. Tầm nhìn vĩ đại của hoàng đế dành cho nhân loại đang bị hủy hoại. Người con trai yêu quý của ông, Horus đã từ bỏ ánh sáng của cha mình và ngả về phía hỗn mang.

Quân đội của ngài, lực lượng space marine hùng mạnh và đáng gờm đang lao vào một cuộc nội chiến tàn khốc. Khi xưa, những chiến binh tối thượng này đã sát cánh cùng nhau như anh em, bảo vệ thiên hà và đưa nhân loại trở về ánh sáng của hoàng đế. Bây giờ họ đã bị chia rẽ.

Một số vẫn trung thành với hoàng đế, trong khi những kẻ khác đứng về phía Warmaster. Nổi bật nhất trong số họ, các thủ lĩnh của quân đoàn hàng nghìn người mạnh mẽ là những vị primarch. Những tạo vật vĩ đại, những siêu nhân, là thành tựu đỉnh cao của khoa học di truyền của hoàng đế. Họ lao vào trận chiến một mất một còn, cuộc chiến vẫn chưa ngã ngũ cho đôi bên.

Các thế giới đang bùng cháy. Tại Isstvan V, Horus giáng một đòn hiểm ác và ba quân đoàn trung thành gần như bị tiêu diệt. Chiến tranh đã bắt đầu, một cuộc xung đột sẽ nhấn chìm toàn bộ nhân loại trong biển lửa. Sự bội bạc và phản bội đã cướp đi danh dự và sự cao quý. Các tên sát thủ ẩn nấp trong mọi bóng tối. Các đội quân đang tập hợp. Tất cả phải chọn đứng về một phe hoặc là chết.

Horus đã huy động hạm đội của hắn , Terra sẽ là đối tượng cho cơn thịnh nộ của hắn. Ngồi trên ngai cao, Hoàng Đế chờ đợi đứa con trai bướng bỉnh của mình trở về. Nhưng kẻ thù thực sự của ngài chính là hỗn mang, một thế lực Primarch luôn tìm cách bắt nhân loại làm nô lệ cho những ý tưởng bất chợt thất thường của nó.

Tiếng la hét của những người vô tội, lời cầu xin của người công chính vang lên cùng với tiếng cười tàn nhẫn của các vị thần bóng tối. Đau khổ và đọa đày đang chờ đợi tất cả nếu Hoàng Đế bại trận.

Thời đại tri thức và giác ngộ đã kết thúc.

Thời đại bóng tối đã bắt đầu.


~ GIỚI THIỆU NHÂN VẬT ~

Các vị Primarch

HORUS, Warmaster, Primarch của quân đoàn Luna Wolves

JAGHATAI KHAN, Chiến Ưng, Primarch của quân đoàn White Scars

LEMAN RUSS, Vua Sói, Primarch của quân đoàn Space Wolves

ROGAL DORN, Pháp Quan của Hoàng Đế, Primarch của quân đoàn Imperial Fists

SANGUINIUS, Thiên Thần, Primarch của quân đoàn Blood Angels

MAGNUS, Vị Vua Đỏ Thẫm, Primarch của quân đoàn Thousand Sons

MORTARION, Lãnh Chúa Tử Thần, Primarch của quân đoàn Death Guard

FULGRIM, Lãnh Chúa Phoenician, Primarch của quân đoàn Emperor's Children

ALPHARIUS, Primarch của quân đoàn Alpha.


Quân đoàn V "White Scars"

HASIK NOYAN-KHAN, Tướng Chỉ Huy

JEMULAN NOYAN-KHAN, Tướng Chỉ Huy

Qin Xa, Thủ Lĩnh của đội cận vệ Keshig của Đại Hãn

SHIBAN KHAN, Hội anh em Bão Tố

SANGJAI, Dược Sư

JOCHI

CHEL

TORGHUN KHAN, Hội anh em Mặt Trăng

HIBOU KHAN, Hội anh em Bầu Trời Bình Minh

HALJI, Phụ tá được biệt phái

TARGUTAI YESUGEI, Zadyin arga, Stormseer

LUSHAN, tư lệnh của chiến hạm Sickle Moon


Quân Đoàn VI "Space Wolves"

GUNNAR GUNNHILT, thủ lĩnh của đại đội Onn

OGVAI OGVAI HELMSCHROT, thủ lĩnh của đại đội Tra

BJORN Một Tay, sói đầu đàn

GODSMOTE

EUNWALD

ANGVAR

URTH

FERITH

BEORTH RANEKBORN, tư lệnh của chiến hạm Fylskiare


Các quân đoàn tan vỡ

XA'VEN, Đội Trưởng , quân đoàn XVIII "Salamanders", Đại Đội 34

BION HENRICOS, Quân Đoàn X "Iron Hands"


Quân Đoàn XVII "Word Bearers"

KAL ZEDEJ, trung sĩ, tư lệnh của chiến hạm Vorkaudar

LEDAK, Yesa Takdar cadre, Đại Đội 256

ROVEL, Yesa Takdar cadre, Đại Đội 256


Các cá nhân thuộc Hoàng Gia

MALCADOR vị Quan Giữ Ấn, nhiếp chính hoàng gia, lãnh chúa tối cao của Terra

CONSTANTIN VALDOR, Tổng Tư Lệnh, lực lượng Legio Custodes

JIAN-TZUM, Star-speaker, nữ chủ của dàn hợp xướng thiên văn, chiến hạm Swordstorm

ILYA RAVALLION, nữ đại tướng, Departmento Munitorum


o0o

"Vật chất là nô lệ trong bất cứ lĩnh vực nào mà nó chiếm giữ. Trong thế giới của các giác quan, nó bị ràng buộc bởi những quy luật thầm lặng của không gian, thời gian, logic và số lượng. Ở thế giới bên kia, nó bị xiềng xích bởi những sự khắc nghiệt bất di bất dịch khác – những giấc mơ, những hy vọng, những ham muốn xấu xa. Những điều này là nguyên lý vật lý ở nơi đó. Vì những cơn ác mộng của chúng ta chỉ là những cái bóng trong thế giới này, bị xua đuổi bởi bình minh sắc bén của lý trí, nên trật tự chỉ là một cái bóng trong thế giới đó.

"Cái nào thực tế hơn? Cái nào sẽ trường tồn, cái nào phải chịu sự hủy diệt? Ngươi có thể nói là không có cái nào cả, vì chúng là sự soi chiếu của nhau. Điều này là sai. Ngươi phải đưa ra sự lựa chọn. Bọn ta đã học được điều này trong suốt bảy năm máu lửa cùng với sự trưởng thành bị cưỡng ép bắt buộc.

"Ngươi bắt buộc phải đưa ra lựa chọn."

"Quỷ dữ cũng như con người, cả hai đều có phẩm giá. Chỉ có kẻ dao động, lập lờ, thận trọng – chỉ có hắn mới không có chỗ đứng trên chốn thiên đường."

– Trích "Sự soi chiếu", Targutai Yesugei


Mở đầu

Những người anh em

Cậu bé lăn người về phía trước, ho ra máu giữa những chiếc răng gãy. Cậu kéo lê ngực của mình trên mặt đất cứng với cỏ mọc đầy, trước khi cảm thấy có bàn tay vung xuống để với tới cậu thêm một lần nữa.

Rút lui rồi đánh trả.

Những lời đó chạy qua tâm trí cậu khi đôi bàn tay kéo mạnh chiếc áo kaftan rách nát của cậu. Đó là nguyên tắc đầu tiên trong cách thức chiến tranh của Khin-zan – mất thăng bằng, ép mình vượt quá giới hạn, đánh phản công.

Tamu lê mạnh đầu gối lên và hất đi những ngón tay đang nắm chặt. Cậu nghe thấy tiếng gầm gừ ngạc nhiên khi cơ thể gầy gò của cậu lao lên, khiến một trong những kẻ tấn công cậu ngã nhào.

Cậu bé vặn người lại, thả lỏng nắm tay siết chặt và cảm thấy nó vẫn còn lành lặn.

Một tiếng gầm gừ khác, một cơ thể khác đang lách qua.

Có cái gì đó đánh vào thái dương của cậu, khiến cậu ngã xuống lần nữa. Cậu nhìn thấy cỏ bên dưới mờ đi. Mặt đập mạnh vào lớp cỏ và cậu nếm được những mảnh sạn giữa hai hàm răng nghiến chặt của mình.

Thêm nhiều cú đánh tới tấp nữa – đá vào chân, đập mạnh vào tấm lưng lộ ra của cậu. Cậu quằn quại, cố gắng tìm cách xoay mình trở lại. Một cơn đau nóng và ẩm ướt bắt đầu xuất hiện ở phía sau đầu của cậu.

Một trong số họ cúi xuống, nghĩ rằng hắn ta đã đánh đủ rồi, vươn tay tóm lấy cổ cậu, sẵn sàng kéo cậu lên rồi lại ném xuống giống như cách mà Talskar đã làm để thể hiện sự thống trị trước mặt đối thủ.

Rút lui rồi đánh trả.

Tamu chờ đợi, chỉ trong một phần giây. Sau đó, cậu lại nhảy lên, cong người và vặn vẹo cơ thể như một con lươn, vung lên và xoay tròn, tóm lấy ngực kẻ tấn công. Cậu nhìn lên khuôn mặt đầy ngạc nhiên và cười lớn. Sau đó, cậu húc mạnh đầu, húc vào đôi lông mày lờ mờ, nhìn vết máu chảy ra và kẻ tóm giữ mình xây xẩm mặt mày vì cú húc đầu đó.

Khi đó cậu bé nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi họ, phân tán nhóm bọn họ và bằng cách nào đó lao đi, quay trở lại dòng sông khô cạn và đến nơi an toàn. Nó chứng tỏ một niềm hy vọng thoáng qua – cậu lại bị tóm lấy, lần này thì dữ dội hơn, hai bàn tay tóm lấy vai cậu giữ chặt lấy cậu. Cậu bé bị vật ngã xuống và tiếp đất bằng lưng. Cậu nhìn thấy ba khuôn mặt lơ lửng trên đầu mình, mỗi người đều bầm tím và giận dữ. Một cú đá khác giáng xuống , thật mạnh vào vùng cơ hoành. Cậu trai cuộn tròn người lại, thở hổn hển.

"Đủ rồi."

Họ dừng lại ngay lập tức. Họ tạm dừng. Họ quay đầu lại.

Sự bất an lan tỏa trong họ.

Tamu ngẩng đầu lên. Hai mắt của cậu mờ mịt. Cậu nhìn thấy một người trong số họ bỏ chạy, chạy một cách tập tễnh. Sau đó những người khác theo sau - hai người đàn ông to lớn đến từ lò sưởi của Alju, đeo thắt lưng màu đỏ của đội cận vệ keshig của ông già. Họ không nhìn lại. Khi bỏ chạy, họ tăng tốc độ, như thể có một nỗi hoảng sợ kỳ lạ nào đó đột nhiên nhen nhóm trong họ.

Tamu cảm thấy máu chảy xuống sau gáy. Cậu cố gắng đứng dậy nhưng không thành. Gió lạnh thổi vào quần áo cậu đang bất chấp mặt trời đang ở trên cao.

Cậu không thể nhìn thấy người vừa lên tiếng. Ánh sáng chói lóa từ vùng thảo nguyên làm mình chói mắt. Cậu gượng dậy bằng cách chống khuỷu tay.

"Họ đã bất hoà gì với cậu vậy?" giọng nói vang lên.

Tamu quay đầu về phía phát ra âm thanh. Một người đàn ông bước ra khỏi đám mây mù, hình dáng của ông ta lung linh trong không khí trong lành. Ông ta cao lớn và vạm vỡ – cực kỳ cao lớn, cực kỳ vạm vỡ – và khoác trên mình những tấm giáp trụ bằng xương lấp lánh ánh sáng. Ông ta mang một cây trượng có hình đầu lâu và đội một chiếc mũ trùm đầu được trang trí chau chuốt che đi cái đầu trần.

Lúc đó Tamu mới sợ hãi. Người khổng lồ này đến từ đâu vậy? Đồng cỏ đã trống vắng một phút trước - chỉ có cậu và ba người đàn ông kia, vật lộn và chạy băng qua thảo nguyên Altak lộng gió.

Phải mất một chút ý chí để trả lời.

"Tôi không biết," Tamu nói.

Không có nét mặt nào của người đàn ông đó động đậy, nhưng Tamu nhận ra sự thích thú.

"Họ đã bất hoà gì với cậu vậy?" người đàn ông đó hỏi lại, phát âm các từ giống hệt nhau.

Tamu cảm thấy mình bị choáng. Dòng máu chảy chậm lại nhưng không dừng lại. Người đàn ông kia không có động thái nào để giúp đỡ cậu.

"Tôi đã ăn cắp mấy con ngựa," Tamu mở miệng, chọn nói ra sự thật. Cậu đã mở chuồng ngựa của Alju trong đêm, dẫn ba con chiến mã đi và đưa chúng xuôi dòng sông đến lò sưởi của Erdil. Thế là cậu đã có được một ngụm sữa lên men và một miếng thịt ở phần bụng; bị ăn đòn cũng đáng.

"Ba người đàn ông trưởng thành đánh lại một cậu bé," người đàn ông nhận xét. "Cậu gây thương tích cho họ cũng nặng nề như cách họ gây thương tích lên cậu vậy."

Dù đau đớn nhưng Tamu vẫn cười toe toét. Cậu biết mình đã làm như thế.

Người đàn ông cúi xuống, đến gần ngang tầm với cậu và nhìn Tamu thật kỹ. Tamu nhìn thấy một vết sẹo dài lởm chởm trên đôi má rám nắng của ông ta. Người đàn ông có một mùi thơm khác thường, và một tiếng vo ve yếu ớt phát ra từ cơ thể ông ta, như thể một con thú đang lẩm bẩm ở đâu đó trong nếp gấp áo choàng của ông ta. Đôi mắt của ông ta thật kỳ lạ - màu vàng, dịu dàng và lấp lánh. Chúng giống như đôi mắt của một con vật.

"Tên cậu là gì?" Ông ấy hỏi.

"Tamu."

"Cậu bao nhiêu tuổi?"

"Mười hai."

Người đàn ông mím môi. "Tám tuổi Terran," ông ta thì thầm. "Chưa quá muộn."

Tamu cau mày. "Chưa quá muộn để làm gì?"

Người đàn ông lại đứng dậy. "Đi với ta."

Tamu chần chừ. Đầu cậu bắt đầu đau nhức.

"Đi tới đâu?" Vì lý do nào đó, cậu nghĩ đến mẹ, cha, các anh trai đang co ro trong căn lều dưới thung lũng, bận rộn với hàng trăm thứ việc trần tục. Họ sẽ không nhớ ra cậu cho đến tận lúc hoàng hôn. Có lẽ còn lâu hơn nữa.

"Đừng hỏi," người đàn ông đội mũ trùm đầu nói. "Hãy làm như ta nói." Sau đó, lần đầu tiên, ông ta thực sự mỉm cười. Cử chỉ đó không hề thiếu đi sự ấm áp, hàm răng trắng sáng của ông lóe lên giữa đôi môi sẫm màu như da thuộc. "Trừ khi cậu nghĩ rằng cậu có thể hạ gục được ta."

Tamu không hề cử động. Cậu căng cứng cơ thể, giống như mình đã làm trước khi những người khác đuổi kịp cậu.

Rút lui rồi phản công, cậu nghĩ vậy.

o0o

Mưa rơi xuống từ bầu trời tối đen, nặng hạt và lạnh lẽo. Sân tập rộng mở cho mọi yếu tố và nước dội lên từ bê tông đá, lấp lánh dưới những luồng sáng từ các bóng đèn lumen được bố trí xung quanh chu vi. Xa xa là những ngọn tháp đang vươn cao: Iphigenis, Teleon, Morvo. Những hàng đèn chiếu sáng theo hàng của chúng thật mờ nhạt, mờ nhạt vì mưa, màn đêm và sương mù trong khí quyển.

Một hàng dài gồm hai chục chàng trai đứng run rẩy trong trận mưa như trút nước, mỗi người chỉ mặc một bộ đồ màu xám. Người trẻ nhất có thể là bảy tuổi, người lớn nhất không quá chín. Họ nhìn thẳng về phía trước, cằm nhô lên đầy quyết tâm, nước chảy xuống khuôn mặt căng cứng của họ.

Haren rùng mình giống như những người khác. Mặc dù xuất thân từ Skandmark nhưng thân hình gầy gò của cậu ta khiến bản thân cảm thấy lạnh. Móng tay cậu ấn vào lòng bàn tay, siết chặt thành nắm đấm, quyết tâm không để mất kiểm soát. Ở hai bên, cậu có thể cảm nhận được những chàng trai khác cũng đang làm điều tương tự - Trevi, Amada, Kenet, tất cả đều đang chuẩn bị tinh thần để chống lại cái lạnh cóng, bóng tối, sự mệt mỏi và căng thẳng.

Không lùi một bước, cậu tự nghĩ, nhớ lại lời nói của người đàn ông đã mang cậu đi từ ngôi nhà ở miền bắc băng giá và đưa mình đi nửa chặng đường xuyên qua Terra đến trung tâm huấn luyện ở Imamdo. Sau này cậu mới biết rằng những lời đó là tôn chỉ của tổ chức, điều gì đó được những người anh em chiến đấu thì thầm với nhau trước trận chiến. Người ta nói rằng Quân Đoàn chưa bao giờ biết rút lui. Cậu muốn tin vào điều đó. Nếu đúng vậy thì nó càng khiến họ vinh quang hơn, đáng được tôn thờ hơn.

"Bài kiểm tra là về sức bền," gã huấn luyện viên nói, một người đàn ông có khuôn mặt nghiêm nghị với mái tóc đen cắt ngắn, đứng ở một bên hàng và hầu như không nhìn vào họ. Haren từng rất ghét rất ông ta khi vừa mới đến đây- tất cả bọn họ đều cùng có lòng căm ghét như vậy. Giờ đây cậu chẳng còn cảm giác gì với ông ta nữa, chỉ còn cảm giác mơ hồ rằng ông ta chỉ là một trở ngại nữa giữa một cuộc đời lắm trở ngại. Trong hai tháng vừa qua, Haren đã bị kiểm tra, thử thách, bị đập nát, bị nhào nặn, tàn tạ và kiệt sức. Những thử thách không còn làm tổn thương cậu nữa nhưng chúng nhắc nhở cậu về mục tiêu. Bây giờ cậu đã ở rất gần rồi. Sau một thời gian dài, cậu đã ở rất gần.

Huấn luyện viên nhìn lên trời và mưa tạt vào mặt ông ta. Ông ta nhìn bầu trời một cách chua chát. "Các ngươi sẽ được khảo nghiệm. Đừng giúp đỡ các anh em của các ngươi – đây là bài tập cá nhân. Hãy bắt đầu sau khi tiếng kẻng vang lên."

Haren cố gắng thả lỏng. Cậu nhìn ra đấu trường bê tông đá trước mặt họ. Một đường đua dài hình vòng tròn quanh rìa của nó. Những chướng ngại vật cản đường: đường dốc, hố, tường, đường hầm ngập nước. Cậu đã đi cùng một con đường này nhiều lần, đôi khi nhiều hơn một lần trong một ngày.

Mọi chướng ngại vật và vũng bùn ở đây đều quen thuộc với cậu.

Cậu tự hỏi cuộc khảo nghiệm này sẽ kéo dài bao lâu. Họ sẽ dành đủ thời gian để loại bỏ những người yếu nhất, để kiểm tra xem chương trình điều hòa của họ hoạt động như thế nào.

Haren cân nhắc cơ hội của mình. Cơ thể của cậu đang trong trạng thái lý tưởng. Đứng yên và rùng mình trong giá lạnh là điều tồi tệ nhất; cơ bắp của cậu sẽ đáp ứng khi cậu muốn di chuyển.

Trevi nghiêng người lại gần. "Chúc may mắn," cậu ta nói.

Haren gật đầu đáp lại. Bụng cậu quặn thắt đến mức không thể nói được. Cảm giác như sự căng thẳng trong cơ bắp có thể lan đến trái tim cậu.

Tiếng kẻng vang lên.

Các chàng trai bắt đầu chạy. Không ai trong số họ chạy nước rút vì tất cả đều biết bài kiểm tra sẽ gian khổ như thế nào. Không ai trong số họ dám lơ đãng, vì tất cả họ đều biết hình phạt dành cho việc không nỗ lực hết mình. Tất cả 24 người trong số họ chạy bộ ra đường đua, nhanh chóng làm quen với nhịp điệu đã được dạy, điều chỉnh hơi thở, hít vào bằng lỗ mũi và thở ra bằng miệng há hốc. Họ chạy cùng nhau trong một đám đông lộn xộn, dẫm chân trên mặt đất ẩm ướt trong đôi giày tập đã cũ mòn.

Haren sải bước ở giữa nhóm. Cậu để tâm trí mình lướt qua trạng thái nửa tỉnh nửa mê mà nó luôn xảy ra trong các bài tập sức bền, lặp đi lặp lại cụm từ trống rỗng đó theo nhịp với đôi chân đang dậm mạnh của mình.

Không lùi một bước. Không lùi một bước.

Một số chàng trai bắt đầu gặp khó khăn ngay lập tức - cơ bắp của họ đã bị nhiễm lạnh trong thời gian chờ đợi lâu, hoặc thiếu nước hoặc bị chấn thương từ các buổi tập trước. Haren không để ý đến họ. Cậu chạy đều đặn, leo lên những con dốc, nhảy qua những cái hố, trèo lên tường và ném mình xuống phía xa. Cậu dễ dàng hòa vào nhịp điệu chạy, cảm thấy tim và phổi mình khớp với nhịp điệu nhịp nhàng mà cậu đang chơi nó trong đầu.

Tâm trí của cậu như đi lang thang. Thật khó để không nhớ về cuộc đời trước đây của mình– người mẹ má đỏ bừng với mái tóc vàng búi chặt, bố cậu với thân hình gầy gò, chị gái cậu với giọng nói trầm lặng và đôi mắt nhanh nhẹn. Các bài tập được thiết kế để giúp cậu quên đi những gì mình đã bỏ lại phía sau, nhưng ký ức sẽ quay trở lại vào lúc cậu ít mong đợi nhất. Đôi khi Haren tự hỏi liệu các ký ức đó có thực sự rời đi hay không. Có lẽ chúng sẽ mất đi sau khi cậu được thăng thiên. Theo tất cả những gì cậu biết, quá trình Thăng thiên đã xóa sạch mọi ký ức của mình, cạo sạch tâm trí của mình.

Không lùi một bước.

Cậu tiếp tục chạy. Các vòng của đường đua được lặp đi lặp lại theo trình tự. Cậu bắt đầu cảm thấy những vết đâm đầu tiên của sự mỏi cơ. Cậu cảm thấy những vết sẹo cũ ở đầu gối đau nhức. Cậu cảm thấy phổi mình rung lên khi hít không khí lạnh vào thật sâu.

Các vòng đua đi qua, hòa vào nhau.

Sau hai giờ, cậu trai đầu tiên bỏ cuộc , rùng mình khi cố hít thở, chân tay run rẩy dưới mưa. Những người hầu giúp cậu ta đứng dậy và bế cậu đi.

Haren thoáng thấy ngạc nhiên. Cậu đang yếu đến mức đáng ngạc nhiên.

Có lẽ cậu đã bị ốm, mặc dù điều đó chắc chắn đã kết thúc hành trình Thăng Thiên của cậu. Điều gì sẽ xảy ra với cậu bây giờ? Cậu chưa bao giờ được thông báo điều đó. Có lẽ họ đã gửi cậu về nhà. Có lẽ họ sẽ không làm vậy.

Không lùi một bước.

Người tiếp theo bỏ cuộc muộn hơn nhiều. Sau đó thêm một số người bỏ cuộc, tất cả đều gục xuống kiệt sức. Họ đều bị bế đi.

Sau đó Haren nhận ra mình đang dẫn đầu nhóm. Cậu duy trì tốc độ của mình, cẩn thận không tăng tốc. Cậu tấn công mạnh vào các đường dốc, thả lỏng hồi sức ở phía xa. Cậu cảm thấy chân mình trở nên nặng nề hơn, cơ ngực co thắt hơn.

Cậu thấy choáng váng và cảm nhận được những cơn buồn nôn đầu tiên dâng lên.

Nhiều vòng chạy nữa trôi qua, vòng sau nối tiếp vòng trước, thôi miên cậu trong mưa.

Amada chạy tiếp theo, khuôn mặt gầy gò nhăn nhó và đau đớn. Kenet theo sau ngay sau đó. Rồi họ ngã xuống như ruồi, vấp xuống nước hoặc ngã bên đường đua. Haren ngày càng đuối sức. Hơi thở trở nên nặng nề hơn. Chân cậu đau nhức khi chạm đất, đầu gối cậu đau nhức sau mỗi cú dậm chân. Tiếng kẻng thứ hai vẫn chưa vang lên. Cậu bắt đầu khao khát nó.

Lúc đó Trevi đã ở bên vai cậu. Haren thoáng nhìn thấy khuôn mặt cậu ta – một sự đau đớn dữ dội. Chỉ còn một nửa tá vẫn chạy cùng nhóm. Hai người nữa tập tễnh đuổi theo họ, một chặng đường dài phía trước. Cơn đau tăng lên. Thời gian trôi qua nhiều hơn, thời gian kéo lê như thể bị sa lầy trong nhựa đường.

Không lùi một bước.

Hai mắt của cậu thu hẹp lại thành một đường hầm dài, tối đen. Mạch đập của cậu đập mạnh, bị bóp nghẹt ở thái dương. Cậu đã mất dấu Trevi. Cậu đã mất đi tầm nhìn của tất cả mọi thứ. Cậu tiếp tục chạy một cách vô thức, tách khỏi suy nghĩ có ý thức. Quai hàm cậu trễ xuống, cánh tay buông thõng, đập mạnh vào đùi khi cậu loạng choạng tiến về phía trước.

Cậu tưởng mình nghe thấy tiếng kẻng, rồi nhận ra tâm trí đang giở trò chơi khăm với mình. Cậu tiếp tục đi, đầu cúi xuống, chân kéo lê. Một bức tường tiến đến gần, thô ráp và đen đúa trong trận mưa như trút nước. Cậu cố gắng nhảy lên nó nhưng bị trượt ra khỏi chỗ bám tay. Cậu quờ quạng trong chốc lát, không thể nhìn thấy gì ngoài những vòng tròn màu đỏ và đen chồng lên nhau, trước khi những ngón tay đông cứng của cậu đâm vào một vết nứt của khối xây. Cậu cố gắng trèo lên, trèo lên trên, nhưng có gì đó không ổn. Đôi chân của cậu không tìm thấy cái gì cả.

Những khối bê tông đá quá nhẵn, quá cong.

Phải rất lâu sau cậu mới nghe thấy tiếng cười. Phải mất một thời gian dài cậu mới nhận ra rằng mình đã đi chệch khỏi đường chạy. Phải mất nhiều thời gian hơn nữa cậu mới nhận ra rằng cậu đang cố trèo lên không phải bức tường mà là một hình dáng khổng lồ của một chiến binh mặc áo giáp trắng và có hai khe mắt phát sáng.

Haren gục xuống dưới chân gã khổng lồ, cậu ngơ ngác. Người khổng lồ nhìn xuống cậu, ông ta to lớn và bất động. Hình dáng của ông ta tỏa sáng mờ nhạt dưới ánh đèn pha, bóng loáng với những hạt hơi ẩm kéo theo.

"Tốt," người khổng lồ nói với vẻ thích thú. Giọng ông ta trầm trầm như tiếng gầm gừ của máy móc. "Ngươi không dễ dàng chịu bỏ cuộc."

Haren cảm thấy mình bắt đầu ngất đi và siết chặt cơ bắp để đẩy máu lên đầu, cố gắng không để mình xấu hổ. Cậu run rẩy mất kiểm soát. Lờ mờ, cậu nghe thấy tiếng mấy người hầu chạy về phía mình. Cậu tự hỏi mình đã đi được bao xa trước khi cơ thể cậu chịu từ bỏ.

Người khổng lồ quỳ xuống bên cạnh cậu. Ngay cả khi khom lưng, ông ta vẫn rất to lớn. Haren nhìn thấy một tấm giáp vai cong cong khổng lồ lơ lửng phía trên đầu cậu. Nó có vẽ hình đầu của một con sói, nằm trên nền của một mặt trăng lưỡi liềm.

"Hãy cố mà đứng lên," người khổng lồ nói. "Hãy tiếp tục như vậy và người sẽ được mặc bộ áo giáp này. Quân đoàn thứ mười sáu, chàng trai à."

Haren cảm thấy ý thức đang dần mất đi. Cơ thể cậu đau nhức, tứ chi nhanh chóng lạnh cóng, phổi cậu thô ráp vì thở hổn hển. Cậu chưa bao giờ đau đớn như vậy.

Nhưng khi cậu nhìn lên hình ảnh của sói mặt trăng và nghe thấy giọng nói khàn khàn của người khổng lồ, tưởng tượng mình trong bộ giáp năng lượng giống như vậy, tưởng tượng mình hành quân giữa hàng ngũ những chiến binh vô song đó, cậu không thể không nở ra một nụ cười hạnh phúc thuần khiết.

Tôi sẽ trở thành một trong số các ngài, cậu nghĩ vậy khi cơ thể cậu cuối cùng cũng xơ cứng lại. Vì Horus. Vì Horus và Hoàng đế, tôi sẽ trở thành một trong số các ngài.

o0o

Tamu nhìn ngắm Altak, cảm thấy gió lướt qua cái đầu hói của mình. Cậu vô thức co duỗi các ngón tay, cảm nhận được làn da cứng cáp của bàn tay mình đang chuyển động. Ngực cậu vẫn đau nhức. Lần cấy ghép cuối cùng đã không diễn ra suôn sẻ và sáu ngày trước cậu đã thức dậy trên bàn mổ và nhìn thấy sàn phòng thí nghiệm đầy máu của chính mình.

Vị Dược Sư, một người Khitan có bộ dạng giống một con cú đến từ Choq-tan tên là Jeldjin, ông ta đã lo lắng cho kết quả phẫu thuật một trong một lúc.

"Ta đã từng nhìn thấy điều này trước đây," Jeldjin nói, chạy máy quét qua vết sẹo nhăn nheo của Tamu và lắc đầu. "Thịt của người Chogoris rất cứng, nhưng những thứ này được thiết kế cho người Terran. Bọn ta đang nghiên cứu, nhưng sẽ cần rất nhiều thời gian."

Tamu im lặng lắng nghe, nghiến răng chịu đựng cơn đau và từ chối dùng thuốc giảm đau. Jeldjin chưa thực sự nói chuyện với anh . Rất ít anh em chiến đấu từng làm như vậy. Họ có thể nói gì với một cậu trai mười sáu tuổi, mới đến từ vùng đồng cỏ, đôi mắt vẫn mở to với những gì cậu đã chứng kiến trong tu viện? Tamu nghi ngờ liệu họ có từng nhớ đến sự thăng thiên của chính mình hay không. Cậu từng nghe nói trí nhớ sẽ phai nhạt nhanh chóng.

Bây giờ Tamu đã hồi phục phần lớn sức lực của mình. Cậu đứng trên rìa vách đá bên dưới pháo đài Khum Kharta, hít thở thật sâu lần nữa. Nó đã bớt đau hơn rồi.

Bên dưới cậu cách đó năm mươi mét, nơi những tảng đá vụn của pháo đài tu viện là vùng thảo nguyên: lúc đầu gợn sóng như những đụn cát, sau chuyển sang dạng phẳng nhức mắt của thảm cỏ vĩnh cửu – xanh ngắt, bóng loáng, xào xạc khi gió xoáy ngang qua nó. Bầu trời hình vòm phía trên, nhợt nhạt và liền mạch, sáng rực với ánh nắng khuếch tán. Ở phía chân trời xa, cậu có thể nhìn thấy vệt mờ mờ màu vỏ trứng của dãy Ulaav, chỉ là một lời thì thầm đối với đường cong của thế giới này.

Tamu nheo mắt lại. Cậu ấy còn một năm nữa mới được cấy ghép mắt, sau đó cậu biết thị lực của mình sẽ sánh ngang với berkuts, loài chim săn mồi bay lượn trên không trung. Trong tất cả những thay đổi, cậu khao khát điều đó nhất. Cậu khao khát một ngày được nhìn ra vùng đất trống đó và nhìn thấy từng ngọn cỏ một, để thấy chúng sắc bén như một chiếc lá thép như thế nào.

Còn bây giờ, mình đã hoàn thành được một nửa rồi, cậu nghĩ bụng. Nửa trẻ con, nửa đàn ông. Nửa người, nửa thần thánh. Mọi thứ đều chưa đầy đủ.

Cậu lại mỉm cười. Cậu thích những điều tương phản đó. Cậu sẽ tìm thấy cách sử dụng chúng trong một bài thơ của mình, và điều đó sẽ làm hài lòng các bậc thầy huấn luyện, những người thích khuyến khích những aspirant theo đuổi một trong những Truy Cầu Sự Thanh Cao. Hầu hết chọn săn bắn, một số viết thư pháp tiếng Khorchin. Chỉ một số ít có đủ kiên nhẫn đối với những hình thức văn học đơn giản, cứng rắn, gọn nhẹ, và vì vậy thơ ca đã khuyến khích Tamu một cách đặc biệt mạnh mẽ.

Nửa trẻ con. Nửa đàn ông. Nửa thần thánh.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân và lắng nghe dấu hiệu của từng bước đi. Targutai Yesugei đang bước xuống các bậc thang của tòa thành để tới chỗ cậu. Tamu quay đầu lại, nhìn những mép đất mòn của nền móng tu viện ở phía trên cậu. Những lá cờ xào xạc trên đỉnh nó – màu đỏ và vàng của các Khả Hãn, màu đen và bạc của Đế quốc.

Yesugei chậm rãi bước xuống cầu thang rộng. Ánh nắng trong trẻo lấp lánh từ bộ áo giáp của ông ta. Tamu kiên nhẫn chờ đợi, cúi đầu kính cẩn khi vị zadyin arga đến gần.

"Cảm thấy tốt hơn?" Yesugei hỏi và nhìn cậu chăm chú.

Tamu trả lời: "Bộ cấy đã được cấy ghép xong rồi."

"Ta được biết là cậu vừa cận kề cái chết."

Tamu cười toe toét. "Tôi đã tránh được nó."

Yesugei đáp lại nụ cười đó. Không mất nhiều thời gian để ông ta mỉm cười. Kể từ khi Tamu bị mang đi khỏi Altak và đưa đến tu viện, nụ cười của Yesugei thế nào đó đã luôn gần gũi với cậu, hiện ra từ làn da dãi nắng có màu sắc và độ dẻo dai của đồng thau.

"Ta nhớ khi ta tìm thấy cậu," Yesugei nói. "Cậu có một vết thương ở phía sau đầu, đáng lẽ cậu phải chết rồi. Và cậu đã cố gắng chống lại ta, ngay khi có cơ hội đầu tiên."

Tamu xấu hổ cúi đầu. "Lúc đó tôi không biết..."

"Ta rất hài lòng. Nó khiến ta nghĩ rằng mình đã có sự lựa chọn đúng đắn." Nụ cười của Yesugei nhạt đi một chút. "Ta sẽ không giả vờ như không đau buồn khi lựa chọn của chúng ta đã sai lầm."

Tamu cảm thấy tự ti. Cậu nhớ rất ít về khoảng thời gian sau khi Yesugei đưa cậu đi. Cậu không thích bị nhắc nhở về điều đó.

Cậu nhìn xuống tay mình. Chúng quá to lớn, giống như hầu hết cơ thể cậu. Cậu đã có thân hình đồ sộ của một người đàn ông trưởng thành và biết rằng nó sẽ ngày càng to hơn. Những chất kích thích và chất tăng tốc mà cậu hấp thụ từ thức ăn khiến cơ bắp của cậu căng ra và sưng lên. Đôi khi cậu cảm thấy kỳ quái, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi trên thảo nguyên để chết, chân tay vụng về và những khối thịt đang lớn dần lên. Ở những lúc khác, cậu cảm thấy bất khả chiến bại, bùng nổ sức mạnh và tràn đầy năng lượng và tuyệt vọng tìm ra lối thoát cho nó.

"Tôi còn một chặng đường dài phía trước," Tamu nói.

"Ta không nghĩ bây giờ chúng ta sẽ mất cậu. Ta có một sự mê tín."

"Về tôi à?" Tamu hỏi.

"Về vũ trụ," Yesugei mỉm cười. "Ta chưa bao giờ kể với cậu chuyện đó à? Nguyên tắc của sai sót nhỏ."

Tamu lắc đầu.

"Một thứ ngớ ngẩn thôi," Yesugei nói. "Ta thấy mình tin rằng mọi linh hồn đều có một khuyết điểm. Một số bộc lộ nó sớm và tồn tại. Những người khác thì không, nó lớn lên và khi nó nổi lên thì sẽ trở nên quái dị. Linh hồn càng lớn thì con quái vật đó càng lớn. Vì vậy, tốt hơn hết là nên huỷ diệt nó ngay bây giờ."

Tamu nheo mắt nhìn Yesugei dưới ánh mặt trời. Cậu không biết liệu ông ta có nghiêm túc hay không. "Vậy thì tôi không cần phải lo lắng gì nữa rồi."

"Tất nhiên là cậu nên lo lắng."

"Còn ông thì sao, Zadyin arga?"

"Những khuyết điểm của ta đã được xác định từ lâu rồi."

"Còn Đại Hãn thì sao?"

Yesugei nghiêm khắc nhìn cậu. "Ngài ấy là một ngoại lệ đối với quy tắc đó."

Họ đứng cạnh nhau thêm một lúc nữa. Yesugei là một linh hồn dễ đồng hành. Thật kỳ lạ khi nghĩ về con người thật của ông ấy: một bậc thầy về Thiên thuật, một zadyin arga có sức mạnh phi thường. Các thầy tu thì thầm dọc hành lang của tu viện rằng Targutai Yesugei đã giết nhiều người hơn bất kỳ ai trong Quân đoàn, ngoại trừ chính Đại Hãn.

Tamu tin điều đó. Cậu không bị đánh lừa bởi giọng nói nhẹ nhàng hay đôi mắt long lanh trên khuôn mặt nhân hậu đó. Yesugei là hiện thân cho những nguyên tắc cốt lõi của Quân đoàn: ông ta giết người mà không hận thù, không tức giận, không ám ảnh. Chức vụ của ông không yêu cầu mình phải quan tâm đến những aspirant mà ông ta đã chọn, đặc biệt là khi những yêu cầu của cuộc Đại Viễn Chinh khiến ông ta thường xuyên phải rời xa Chogoris. Việc ông ta quá chú trọng đến chức phận của mình đã dạy cho Tamu một bài học, một bài học mà cậu đã tiếp thu dễ dàng hơn hầu hết những người khác - rằng các chiến binh không nhất thiết phải là những kẻ thô dữ.

"Ta sắp đi rồi," Yesugei nói. "Ta sẽ không thể quay về trước khi cậu hoàn thành Thăng Thiên và khi đó tên của cậu sẽ không còn là Tamu nữa."

"Ông đi đâu vậy?"

Yesugei ngước nhìn bầu trời xanh như băng. "Nơi mà chiến tranh sẽ dẫn ta tới."

Tamu cảm thấy ghen tị tột độ. Kể từ khi bắt đầu tập luyện, cậu đã quyết tâm rời bỏ thế giới quê hương. Cậu thường mơ về những thế giới khác, về những ngôi sao bùng cháy trong vòm trời của khoảng không sâu thẳm, về cuộc chiến chống lại những kẻ thù thực sự hơn là những chiếc máy bay không người lái và những bạn đấu tập.

Yesugei nhìn cậu bằng ánh mắt trấn an. "Chúng ta đang tuyển mộ thêm nhiều người Chogoris theo mỗi chu kỳ. Chúng ta sẽ sớm đông hơn người Terran. Có lẽ thừa nhận điều này là không đáng, nhưng ta rất mong chờ ngày đó. Dù sao thì Đại Hãn cũng là một trong số chúng ta mà."

"Ngài ấy cũng đâu được sinh ra ở đây."

"Như nhau cả thôi."

Tamu cân nhắc những gì Yesugei đã nói. "Họ có theo cùng một khóa đào tạo không?"

"Người Terran à? Ta không nghĩ thế ."

"Có dễ chiến đấu với họ không?"

"Vừa đủ dễ." Yesugei ném cho cậu một cái nhìn gượng gạo. "Tất nhiên bây giờ tất cả chúng ta đều đoàn kết. Tất cả thống nhất dưới một ngai vàng."

Tamu nhìn lại vùng thảo nguyên. "Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra Terra mà thôi."

"Có thể cậu sẽ được chứng kiến nơi đó."

"Nếu tôi sống sót sau khi Thăng Thiên."

"Ta đã nói với cậu rồi. Cậu sẽ sống khỏe."

Tamu gồng cơ ngực, hít một hơi nặng nề và cảm thấy xương sườn đau nhức. "Nó không thể đến sớm được."

"Kiên nhẫn nào," Yesugei nói, đặt chiếc găng tay lên vai Tamu. "Công việc. Học tập. Sống. Hãy tận dụng thời gian này. Một khi cậu đã ở trong Quân Đoàn, cậu sẽ không còn có thể dành tâm trí cho bất cứ thứ gì ngoài chiến tranh.

Tamu đã được nghe điều tương tự nhiều lần. Nó luôn làm cậu khó chịu. "Vậy thì tôi tự hỏi tại sao họ lại bắt chúng tôi phải học nhiều thứ như vậy."

"Điều đó rất quan trọng," Yesugei nói. "Ta rất vui vì cậu là một nhà thơ. Chỉ có nhà thơ mới có thể trở thành những chiến binh thực sự."

"Người Terran cũng có suy nghĩ như vậy không?"

Yesugei cười lớn. "Ta không biết," ông ta nói. "Một ngày nào đó cậu sẽ gặp một người như vậy. Khi đó thì hãy hỏi cậu ta."

o0o

Haren bước vào khi cánh cửa trượt mở. Căn phòng phía sau tối om, chỉ được chiếu sáng bởi những tia sáng màu cam từ bầu trời đêm neon. Những giọt mưa nhỏ giọt xuống bên ngoài cửa sổ kính bọc thép. Trời đã mưa từ lâu. Ở Imamdo dường như lúc nào cũng mưa.

Người đàn ông ngồi sau chiếc bàn có bệ ngước nhìn cậu khi cậu bước vào.

"Haren Svensellen?" Ông ta hỏi.

Haren dậm gót chân vào nhau và đứng nghiêm. "Vâng thưa ngài."

Người đàn ông nhìn Haren từ trên xuống dưới. Da thịt ông ta xám xịt và trông có vẻ mệt mỏi. Một bộ phận cấy ghép chạy dọc theo má phải của ông ta, làm rách da và ghim chặt dưới quai hàm. Một con mắt sáng lên màu đỏ dịu, con mắt còn lại là tự nhiên.

"Thời gian của ngươi ở đây đã hết," ông ta nói. "Ngươi đã sẵn sàng phục vụ chưa?"

"Tôi đã sẵn sàng ." Những lời đó khiến Haren ưỡn ngực lên vì tự hào. Giai đoạn đầu tiên, tuyển chọn, rèn luyện thể chất đã kết thúc. Cậu cảm thấy mạnh mẽ. Đôi chân gầy gò, non nớt của cậu đã cứng lại, ngực cậu đã nở nang ra. Sẽ còn nhiều thứ nữa - liệu pháp gen, điều hòa tâm lý, và cuối cùng là những thiết bị cấy ghép giúp cậu trở thành một với Quân đoàn.

Người đàn ông nhìn xuống bàn làm việc. Những chữ rune cuộn xuống bề mặt phản chiếu của nó. "Đạt thứ hạng mươi sáu trên tổng số ba mươi hai ứng cử viên. Đó là một thứ hạng tốt – ngươi không có gì phải xấu hổ cả".

"Cảm ơn."

"Nhưng nó đặt ra cho chúng ta một vấn đề."

Haren cảm thấy có chút bất an. Có điều gì đó trong giọng nói lạnh lùng, đứt quãng của người đàn ông đột nhiên khiến cậu lo lắng.

"Các Sói Luna đã lựa chọn ngươi, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cho đến khi họ đến thu thập," người đàn ông nói. "Bọn họ đã vượt quá mục tiêu đề ra, điều đó không hề dễ dàng. Các Quân đoàn khác đã không thành công như vậy. Một số còn yếu sức. Nếu ngươi đạt được thứ hạng 25 hoặc cao hơn thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng với tình hình hiện tại thì..."

Haren thận trọng lắng nghe. Cậu nhớ đến biểu tượng sói mặt trăng trên tấm giáp vai của người Space Marine đó. Kể từ đó, cậu đã nhìn thấy hình ảnh tương tự hàng nghìn lần trong nhiều năm, dán trên mọi bề mặt trong cơ sở đào tạo, phòng y tế, giảng đường chiến thuật, ký túc xá.

Cậu đã bắt đầu nhìn thấy nó trong giấc ngủ.

"Ngươi đã làm mọi thứ cần thiết," người đàn ông tiếp tục, một cách có phương pháp và lạnh lùng. Haren cảm thấy má mình bắt đầu đỏ bừng. "Việc tái bổ nhiệm sắp xảy ra. Chẳng có gì phải xấu hổ vì điều đó cả."

Tái bổ nhiệm. Lời nói đó giáng vào Haren như một cú đánh. Cậu nghe thấy máu mình dồn dập trong tai. Sau bao nhiêu năm đối mặt với những cách thức cứng nhắc của cơ sở tuyển chọn, lẽ ra cậu nên biết rõ hơn là không nên thắc mắc, nhưng dù sao thì lời nói cũng vẫn bật ra. "Tôi không muốn được tái bổ nhiệm ," cậu lên tiếng.

Người đàn ông liếc đôi mắt mệt mỏi của mình – một màu nâu, một màu đỏ lên nhìn cậu. Một đôi lông mày mỏng nhướng lên đôi chút.

"Có phải bọn ta ở đây là để đáp ứng mong muốn của ngươi không, Svensellen?"

"Không, thưa ngài."

"Đó có phải là mục đích bọn ta ở đây để tạo điều kiện cho những aspirant của bọn ta đạt được mong muốn của chúng?"

"Không, thưa ngài."

"Những người khác cũng đã được tái bổ nhiệm. Ngươi có nghĩ họ cảm thấy bị đối xử bất công không?"

"Tôi cho là không, thưa ngài."

"Và ngươi có nghĩ rằng bọn ta đã đặc biệt thiên vị cho bất kỳ ai trong số chúng không?"

"Không, thưa ngài. Xin lỗi ngài. Tôi..."

Người đàn ông cụp mắt xuống. Haren ngừng nói. Cậu phải bị điều đi tới một nơi....Một nơi.

Người đàn ông lướt một đôi ngón tay có đầu kim loại trên mặt bàn, kéo những cụm chữ rune qua lại một cách lơ đãng trên màn hình cảm ứng.

"Ngươi sẽ được chuyển đến Luna sau hai tuần nữa. Việc vận chuyển tiếp theo sẽ được sắp xếp ở đó. Ngươi sẽ hoàn thành chương trình còn lại của mình với Quân đoàn mới. Họ đã được cung cấp một bản ghi nhớ đầy đủ về sự tiến bộ của ngươi với bọn ta. Ngươi sẽ được chào đón. Nỗ lực của bọn ta sẽ được đánh giá cao."

Haren gần như buột miệng phản đối. Không có sự thay thế khác sao? Không còn cách nào khác à? Tôi có thể làm lại bài kiểm tra! Điều này thậm chí có được phép? Tôi đã thấm nhuần giáo lý, sự rèn luyện, các phương pháp...

Người đàn ông dường như đọc được suy nghĩ của cậu và tay ông ta ngừng cử động. "Ngươi có ít nhất mười năm trước khi gia nhập một đại đội chiến đấu," ông ta nói. "Ngươi sẽ được điều chỉnh. Trong những thập kỷ tới thậm chí ngươi sẽ quên mất chuyện này đi."

Điều này có lẽ có nghĩa là một ân huệ tốt. Haren hít một hơi sâu qua lỗ mũi, giữ vai cố định, lưng thẳng. Cậu muốn phát nôn. "Cảm ơn ngài," cậu lên tiếng. "Và điều này có... có được thông qua hay chưa...?"

"Rồi. Ngươi sẽ được bổ nhiệm vào Quân đoàn năm."

Quân đoàn năm. Những White Scar. Những kẻ man rợ thần bí.

Nó có thể còn tệ hại hơn: có thể là lũ Sói Fenris hoặc bọn War Hound. Tuy nhiên, những White Scar...

"Tôi không biết gì về Quân đoàn Năm," Haren nói.

"Ngươi sẽ sớm biết thôi. Một sĩ quan liên lạc sẽ tham gia cùng ngươi trên Luna, nhưng ngươi nên bắt đầu học tập trước đó đi."

Haren vẫn đứng yên tại chỗ, không nói nên lời. Người đàn ông lại ngước lên nhìn cậu.

"Ngươi còn cần gì nữa không?" Ông ta hỏi.

"Tôi không biết," Haren nói, đầu óc lơ đãng. "Tôi có thể còn cần gì khác nữa?"

Người đàn ông suy nghĩ một lúc. Có thứ gì đó kêu lách cách trong bộ phận cấu ghép của ông ta, nghe giống như kim đồng hồ. "Ngươi sẽ được đổi tên. Đó là một điều ta biết – các ngươi sẽ được đặt những cái tên mới khi gia nhập Quân đoàn."

"Một cái tên mới," Haren lơ đãng nói. "Tên kiểu gì?"

Người đàn ông nhún vai. "Ta không biết. Ngươi có mười năm để tự tìm hiểu."

o0o

Tamu tiến về phía trước. Ánh đèn trong nhà chứa máy bay sáng rực và các chiến binh xếp hàng dài trong giáp trắng chói lóa, trắng nguyên sơ như tuyết trên Ulaav vào mùa đông. Thỉnh thoảng cậu phải nhắc nhở bản thân rằng cậu là một trong số họ.

Một trong số họ. Một trong những chiến binh của quân đoàn. Một Space Marine.

Hasik Noyan-Khan đứng trước mặt cậu. Ông ta nhìn vào mắt Tamu một lúc, xem xét kỹ lưỡng. Tamu bạo gan đáp lại đôi mắt nâu của Hasik một cách không hề sợ hãi. Bất chấp bộ chiến giáp Terminator to lớn và mạ vàng của Hasik, bất chấp hàng nghìn chiến binh đứng nghiêm bên trong lòng chiến hạm Dergun, bất chấp đại lượng vũ khí đang giương lên xung quanh mình, cậu không cảm thấy gì hơn ngoài niềm vui sướng.

"Tamu," Hasik nói. Giọng của ông ta là một giọng nam trung ầm ầm, trở nên khắc nghiệt sau hơn sáu mươi năm phục vụ trong Quân đoàn. Có tin đồn rằng ông là một trong những người đầu tiên được nuôi dưỡng từ Chogoris, giống như Yesugei đã từng.

Nhìn nét mặt thô ráp, tàn tạ của ông ta, Tamu có thể tin được điều đó.

"Tộc Talskar?"

Tamu lắc đầu. "Tộc Khin-zan," cậu nói, ám chỉ bộ lạc mà mình xuất thân trên Chogoris. Người Talskar là người của Đại hãn, nhưng hàng chục sắc dân đã được sáp nhập vào Quân đoàn. Bây giờ họ đều là những White Scar.

"Cho ta xem," Hasik nói.

Tamu để lộ má trái của mình, để lộ da thịt dưới ánh sáng gay gắt của những bóng đèn Lumen phía trên. Hasik lướt ngón tay bọc thép dọc theo phần da nổi lên của vết sẹo kéo dài từ xương gò má xuống cằm của Tamu.

Hasik gật đầu hài lòng và đưa tay ra phía sau lưng mình. Một phụ tá đưa ra vũ khí đã chọn – một thanh Quan Đao hai tay cầm với một trường năng lượng trên lưỡi đao sắc bén. Hasik giơ nó trước mặt Tamu như một đao phủ sẵn sàng vung xuống.

"Ngươi là Tamu của tộc Khin-zan," ông ta lên tiếng. Giọng nói lấp đầy không gian rộng lớn. "Bây giờ ngươi đã thuộc về quân đoàn của Jaghatai và cuộc sống cũ của người đã không còn nữa. Ngươi sẽ lấy tên gì để đánh dấu cho sự thăng thiên của mình?

Tamu đã nói to điều này nhiều lần trong những ngày trước buổi lễ, làm quen với cảm giác này trên môi, cố gắng làm dịu đi sự kỳ lạ của quá trình chuyển đổi. Khi cậu trả lời, cậu vẫn cảm thấy nó thật chói tai.

"Shiban," cậu nói.

Hasik đưa cho cậu thanh đao. "Ngươi đã là một với quân đoàn, Shiban. Ngươi thuộc về hội anh em. Ngươi sẽ không rời bỏ nó trừ khi cái chết mang ngươi đi - cầu mong cái chết còn lâu mới đến và vinh quang sẽ đồng hành cùng những việc làm của ngươi cho đến ngày đó."

Shiban cầm thanh đao bằng cả hai tay. Món vũ khí có cảm giác nặng nề một cách dễ chịu trong găng tay của cậu. Cậu đảo mắt lên xuống lưỡi đao, chú ý đến những hình khắc trên kim loại, lớp mạ vàng trên vỏ máy phát năng lượng.

Nó thật hoàn hảo.

"Vì Đại Hãn," cậu nói, cúi đầu kính cẩn, trái tim cậu như vỡ òa.

o0o

Phải mất tới hơn mười năm.

Tổng cộng, gần mười bốn giờ đã trôi qua trước khi Haren sẵn sàng. Những thay đổi về thể chất thật khó khăn, cuộc phẫu thuật đau đớn. Nền văn hóa của quân đoàn V quá khác biệt nên cậu không thể dễ dàng tiếp thu được, và cậu phải học tiếng Khorchin, ngôn ngữ kỳ lạ của Chogoris. Chỉ điều đó thôi đã thử thách cậu - mặc dù trí nhớ đã được cải thiện và trí óc đã nhanh nhẹn hơn, việc nói được những ngôn ngữ xa lạ như vậy vẫn là một thách thức.

Đó không chỉ là vấn đề từ vựng và ngữ pháp; Khorchin có những biến tố và sự tinh tế không giống với bất kỳ ngôn ngữ Terran nào. Gia sư đầu tiên của cậu, một người phụ nữ chắc nịch đến từ thế giới siêu trọng lực Boe-Phe, đã phát triển lý thuyết của riêng mình về nguồn gốc của sự khác biệt.

"Họ là những dân tộc đầy chất thơ ca," cô ta đã nói với cậu như vậy. "Nhà của họ là một nơi trống trải. Nó nới lỏng trí tưởng tượng của họ, nên họ lấp đầy tâm trí mình bằng ngôn từ." Cô ấy cong môi lên. Cô ấy không đặc biệt ngưỡng mộ người Chogorian. "Họ là những kẻ dài dòng lượm thượm. Và họ không học tốt tiếng Gothic nên mới sinh ra chuyện lôi thôi như thế này."

"Tại sao vậy?" Haren hỏi.

"Tôi không biết. Có lẽ họ cũng không rõ về chính mình."

Cuối cùng thì Haren cũng đã thành thạo ngôn ngữ , giống như tất cả những người Terran khác được giới thiệu vào Quân đoàn. Những tân binh cùng nhau nghiên cứu, nghiền ngẫm các cụm ký tự cong và dấu phụ, đảo mắt trước sự phức tạp và củng cố tình bạn khi đối mặt với nghịch cảnh.

Nhiều người khác đã được lấy từ các thành phố tổ ong Asiatic. Haren không đồng tình với điều đó. Sau khi thống nhất, Imperium được cho là đã vượt ra khỏi khuôn mẫu về chủng tộc và sắc tộc, vì vậy việc quân đoàn V vẫn sa lầy vào các đặc điểm về dung mạo của cái thế giới tù túng của họ là một điều khó chịu.

Nhiều điều khác về họ cũng gây khó chịu: những phong tục cổ xưa, sự hướng nội, chủ nghĩa ngoại lệ của họ. Họ đặt tầm quan trọng to lớn vào tốc độ - là người đầu tiên tham chiến, là người đầu tiên rút ra, về cách cơ động, giả tấn công và giả rút lui.

Rút lui rồi phản công, họ nói đi nói lại với cậu như vậy.

Không lùi một bước, thỉnh thoảng cậu sẽ tự nhắc nhở mình như vậy.

Tuy nhiên, thời gian trôi qua, Haren dần ngưỡng mộ sự kiên trì, dẻo dai và nghị lực của bọn họ. Các cuộc diễn tập chiến đấu rất khó khăn, cũng khó khăn như những gì đã diễn ra với Sói Luna. Những White Scar này có thể chiến đấu, đó là điều chắc chắn, và cậu thấy được an ủi phần nào.

Định hướng ban đầu của cậu diễn ra trong hệ mặt trời. Sau đó, cậu cùng những người khác được chuyển đến các cơ sở huấn luyện ngoài thế giới - một thiết giáp hạm ngừng hoạt động trên Vhomarl, một phi đội mô tô phản lực tạm thời đóng quân trên vùng thảo nguyên sỏi đá của Yyem, các đơn vị chiến đấu chuyên nghiệp được triển khai trên thế giới dưới nước của Kail IX và hành tinh khí ga Revelet Taredes khổng lồ. Cậu đã thể hiện tốt trong suốt những thử thách đó. Những huấn luyện viên người Chogorian hết lời khen ngợi, không giống như những huấn luyện viên cứng rắn đầy hằn học của Sói Luna.

"Hãy tận hưởng năng lực của cậu!" họ sẽ khiển trách cậu, chế nhạo sự nghiêm túc của cậu. "Người chiến binh là một kẻ được ban phước, những là kẻ may mắn nhất, được trời ban tặng sức mạnh vô song. Sẽ rất là lịch thiệp nếu thỉnh thoảng thừa nhận điều đó."

Haren đã cố gắng hết sức, nhưng sự vui vẻ của họ không làm cậu hài lòng. Họ trông không được nghiêm túc, cậu nghĩ. Họ như thể đang chơi một trò chơi vậy.

Tất nhiên là họ không phải thế. Cậu biết điều đó, nhưng lời buộc tội dai dẳng vẫn không chịu rời bỏ cậu.

"Khi nào chúng ta sẽ tới Chogoris?" Cuối cùng cậu cũng đã hỏi họ câu này.

Tajik, huấn luyện viên cuối cùng của cậu đã lắc đầu với cái đầu đầy sẹo. "Chúng ta sẽ không đi."

"Vậy là tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy thế giới quê hương của mình?"

"Cậu sẽ được tới đó. Chỉ là không phải bây giờ."

Haren cau mày. "Có vẻ lạ, khi tôi không được đến thăm hành tinh trung tâm."

"Nó không phải là trung tâm," Tajik rơi vào tình trạng bí hiểm khó hiểu như các White Scar thường làm.

"Đó là nơi chúng ta đặt căn cứ chính," Haren nhấn mạnh, sử dụng từ "chúng ta" như cậu luôn cố gắng làm.

"Chúng ta chẳng đặt căn cứ ở đâu cả," Tajik mỉm cười nói. "Không nơi nào là nhà của chúng ta, và mọi nơi đều như vậy. Đó là sự khác biệt giữa chúng ta và những quân đoàn khác. Cậu sẽ sớm được học điều đó."

Haren muốn hỏi thêm nhưng chỉ cúi đầu và bỏ qua vấn đề. Đôi khi cách đó lại dễ dàng hơn.

Và như vậy, cuối cùng, Sự Thăng Thiên đã đến. Buổi lễ cuối cùng diễn ra tại vùng xích đạo ẩm ướt của Taranagea: hai trăm aspirant tham gia xếp hàng trên một quảng trường bê tông đá khi những cơn mưa nóng quất qua và lướt qua họ, mỗi người đều mặc bộ giáp năng lượng mới được chế tạo với màu trắng ngà, đỏ và vàng của Quân đoàn V. Haren đứng giữa họ, có cảm giác giống như khi cậu ở trên sân tập ướt sũng ở Imamdo.

Nhưng bây giờ, tất nhiên, cậu đã không còn là một cậu bé đang chuẩn bị bước vào cuộc sống mới. Cậu giờ đã là một người đàn ông.

Hơn cả một người đàn ông. Một á thần. Một thiên thần. Người bảo vệ trật tự mới của Terra.

Jemulan Noyan-khan đã hạ cánh xuống hành tinh này để giám sát buổi Lễ thăng thiên. Giống như tất cả những người Chogoris, ông ta có thân hình rắn chắc và dẻo dai ngay cả trong bộ chiến giáp tiêu chuẩn mà mình đã chọn cho ngày hôm nay. Khi Jemulan đến chỗ của Haren đang đứng trong hàng ngũ, Haren nhận thấy ông ta cao hơn vị Tướng Chỉ Huy cũ. Điều đó khiến cậu hơi khó chịu.

"Haren," Jemulan nói. "Đến từ nơi nào của Terra?"

"Skandmark," Haren nói.

"Tốt," Jemulan nói. "Vùng đất cứng cỏi. Ta biết điều đó. Chứng minh cho ta xem."

Haren giơ má trái ra. Vết cắt được chính tay cậu thực hiện vài tuần trước và vẫn còn mềm. Cậu đã đâm lưỡi dao vào thật sâu với mong muốn rằng kết quả đạt được sẽ xứng đáng với sự chấp thuận của người Chogoris.

Jemulan gật đầu hài lòng và đưa tay ra phía sau lưng mình. Một phụ tá đưa ra món vũ khí đã chọn – một thanh kiếm năng lượng theo kiểu dáng của các thanh kiếm cong Tulwar của quân đoàn V. Jemulan giơ nó trước mặt Haren như một đao phủ, sẵn sàng vung xuống.

"Ngươi là Haren người con của Skandmark," ông ta lên tiếng. Giọng vang lên trong không khí ẩm ướt. "Bây giờ ngươi đã thuộc về quân đoàn của Jaghatai và cuộc sống cũ của người đã không còn nữa. Ngươi sẽ lấy tên gì để đánh dấu cho sự thăng thiên của mình?

Haren đã phải đánh vật rất lâu mới nghĩ ra được một điều. Cậu đã nghe theo lời khuyên từ những huấn luyện viên của mình và đã dành hàng giờ để nghiên cứu các niên giám và từ vựng tiếng Khorchin. Cuối cùng cậu đã chọn một cái tên từ thần thoại Talskar – một bề tôi của một vị Đại Hãn cổ xưa, người trở về sau một trăm năm sống ở nơi hoang dã và trông vẫn trẻ như ngày anh ta rời đi.

Chủ nghĩa biểu tượng này nghe có vẻ phù hợp.

"Torghun," cậu lên tiếng.

Jemulan đưa cho cậu thanh kiếm tulwar."Ngươi đã là một với quân đoàn, Torghun. Ngươi thuộc về hội anh em. Ngươi sẽ không rời bỏ nó trừ khi cái chết mang ngươi đi - cầu mong cái chết còn lâu mới đến và vinh quang sẽ đồng hành cùng những việc làm của ngươi cho đến ngày đó."

Torghun đón lấy thanh kiếm cong Tulwar. Cậu sẽ cần thời gian để làm quen với nó; cậu vẫn thành thạo với những lưỡi kiếm thẳng hơn.

"Vì Đại hãn," cậu lên tiếng, cúi đầu kính cẩn và cố gắng xua đuổi lần cuối cùng ký ức còn sót lại về một người khổng lồ mặc áo giáp trắng đứng dưới cơn mưa, cúi đầu nhìn xuống cậu với biểu tượng sói mặt trăng trên tấm giáp vai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro