Chương 1 - Thế giới trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1 - SÓI VÀ ĐẠi HÃN



Chương 1 - Thế giới trắng

Thế giới trắng

Những thi thể

Những tâm trí

Ghi nhớ hết mọi thứ thực sự không phải là điều bất khả thi.

Ilya Ravallion đã phải mất một thời gian dài mới học được điều đó.Từ lâu, bà đã cho rằng hầu hết các bài học quá sức với bà, dù bà có thông thạo chúng khi còn trẻ hay không, khi bà có tâm trí và cơ thể nhanh chóng thay đổi khi hoàn cảnh yêu cầu. Tuy nhiên, hóa ra bà vẫn có khả năng tiến hóa, ngay cả khi tóc bà đã bạc và khuôn mặt bà có những nếp nhăn như nếp gấp của trái cây phơi nắng.

Hệ sao Chondax đã thay đổi mọi thứ. Thế giới Trắng, các Scar gọi nó như vậy. Họ thích đặt cho mọi thứ những cái tên thú vị. Các nhà vẽ bản đồ hoàng gia đã dán nhãn cho nó là Chondax Primus EX5,776 NC-X-S. "NC" có nghĩa là không tuân thủ, "X" có nghĩa là bị chiếm đóng bởi bọn xenos, "S" có nghĩa là một hạm đội viễn chinh đã lên kế hoạch ghé thăm. Tất cả những ký hiệu đó bây giờ sẽ phải thay đổi: bọn xenos đã bị tiêu diệt và những gì còn lại trên bề mặt vẫn sẽ tuân thủ như mọi nơi khác. Lực lượng viễn chinh số 915 và tất cả các thành phần khác của hạm đội sẽ sớm tập trung tại các điểm nhảy, tìm kiếm nhiệm vụ mới, đồng thời những người vẽ bản đồ và lập danh mục hành tinh sẽ bắt tay vào làm việc.

Cho đến khi đó, bà thích cái tên Thế giới Trắng hơn.

Nếu ở cuộc sống trước đây, bà sẽ thấy điều đó thật huyền ảo. Mặt khác, trong cuộc sống trước đây bà sẽ thấy hầu hết mọi thứ đều huyền ảo. Departmento Munitorum không phải là một tổ chức khuyến khích sự sáng tạo - bộ phận hậu cần của Cuộc đại viễn chinh yêu cầu các sĩ quan có khả năng chỉ huy chi tiết, khả năng ghi nhớ hoàn hảo, tình yêu với số liệu thống kê và trí óc để có thể thao tác chúng một cách chính xác, nhanh chóng, cẩn thận.

Đó chính là con người trước đây của bà. Bà đã bắt đầu làm việc tại cơ sở tín hiệu trên Palamar Secundus với tư cách là một người phá mật mã. Công việc đòi hỏi khắt khe, đặc biệt là khi nói đến các mã xenos vượt qua ranh giới của sự điên rồ để giải mã. Sau giai đoạn đầu hào hứng, bà không thấy thích thú với môn toán - môn toán căng thẳng một cách đáng sợ, các đồng nghiệp mà bà làm việc cùng cũng đều thấy vậy.

Chỉ khi những năng khiếu khác của bà được bộc lộ thì mọi thứ mới thay đổi theo chiều hướng tốt hơn. Hôm đó trời rất nóng và tay trưởng văn phòng thì mồ hôi như tắm. Ông ta đang có tâm trạng tồi tệ: họ đang bị trễ kế hoạch và các tư lệnh dã chiến ở sáu mặt trận đang dần mất kiên nhẫn.

Ông ta dụi đôi mắt mệt mỏi của mình, nhìn chằm chằm vào đống bảng dữ liệu trên bàn một cách khổ sở.

"Bây giờ họ muốn số liệu từ chiến dịch Irax," giọng ông ta trống rỗng.

"Tôi nhớ hết chúng rồi," bà nói.

Ông ta nhìn chằm chằm vào bà. "Đó là số liệu từ một năm trước."

"Tôi biết. Tôi có thể đọc thuộc lòng chúng."

Bà ta vẫn có thể nhớ. Những hạngmục đầu tiên nằm trong bộ não rộng lớn của bà, sẵn sàng để được moi ra.

Điểm chuyển tiếp Aleph: Sáu tàu vận tải, chín tàu đổ bộ, mười hai trung đoàn.

Điểm chuyển tiếp Varl: Ba tàu vận tải, hai tàu đổ bộ, ba trung đoàn. Điểm chuyển tiếp Thek...

Và thêm nhiều điểm chuyển tiếp nữa, nhiều thêm nữa.

Điều đó đã giúp bà thoát khỏi nhóm phá mật mã. Bà rời Palamar và chuyển đến gần khu vực trung tâm hơn. Cuộc sống của bà xoay quanh vấn đề đưa binh lính từ nơi này đến nơi khác, đúng thời điểm, đạn dược, lương thực, sự hỗ trợ được đáp ứng mà không có sự rối loạn. Nó lặp đi lặp lại. Thật vất vả. Thật là cô đơn.

Bà yêu công việc này. Bà liên tục được lên lon, mỗi lần thăng cấp sẽ giúp bà tiến gần hơn đến Terra một hoặc hai giai đoạn chuyển tiếp. Sau khi Departmento được đưa hoàn toàn vào cơ quan quản lý chiến tranh của Đế quốc, nó đã thông qua các cấp bậc quân sự. Bà trở thành trung úy, rồi đại tá, rồi cuối cùng là tướng quân. Bà rất thích sự tôn trọng mà bà nhận được từ những người trong quân đội chính quy. Họ biết một vị tướng là gì và bà có thể làm gì với họ nếu họ quên mất điều đó.

Thế là các chiến dịch lần lượt trôi qua. Những con số bắt đầu làm bối rối ngay cả tâm trí rộng lớn của bà. Hàng ngàn tàu chở quân, hàng tỷ quân lính, hàng nghìn tỷ khẩu súng las với hàng triệu triệu bộ pin năng lượng. Đôi khi bà thức trắng đêm, lần theo khuôn mẫu của cuộc viễn chinh trên một mạng lưới tưởng tượng khổng lồ. Bà sẽ thấy các hạm đội viễn chinh bò dọc theo những đường kẻ vô hình hướng tới đích đến của họ, mỗi hạm đội đều mang các thẻ thống kê biểu thị các loại triển khai và bổ sung. Bà thích làm điều đó. Các phần của mạng lưới đó là do bà làm. Sẽ không có ai biết điều đó chứ đừng nói đến việc ghi lại sự đóng góp của bà, nhưng dù sao nó cũng khiến bà mỉm cười.

Đã từ lâu, đó là tất cả những gì bà mong muốn. Nó mang lại cho bà mục đích và sự thỏa mãn lành mạnh. Sự thật là một sự thỏa mãn đơn độc hiếm khi xảy đến với bà. Bà không bao giờ bỏ lỡ sự hiện diện của một người bạn đồng hành, dù có là nam giới hay không, điều này trong mọi trường hợp sẽ xâm phạm đến cảm giác trật tự mà bà đã tạo ra xung quanh mình. Không có chỗ cho một linh hồn nào khác trong cuộc đời bà, không có chỗ cho sự lộn xộn, sự bất an hay thỏa hiệp.

Vào thời điểm bà bắt đầu đặt câu hỏi về học thuyết đó thì bà đã sắp nghỉ hưu. Mái tóc ngắn của bà đã bạc cả chục năm nay. Bộ đồng phục gọn gàng, cắt tỉa của bà mang những huy chương được gắn từ hàng thập kỷ trước, và những cấp dưới của bà dường như đối xử với bà như một di vật từ một thời đại bị lãng quên.

Vậy ra đây là những lựa chọn mà mình đã thực hiện, bà nghĩ. Bà cho rằng đó không phải là những lựa chọn mà nhiều người khác sẽ đưa ra, nhưng điều đó không sao cả - thiên hà là một nơi rộng lớn và Hoàng đế có đủ mọi nhiệm vụ. Đó là một cuộc đời tốt đẹp, một cuộc đời mà bà có thể tự hào và hài lòng. Tuy nhiên, cuối cùng thì hệ sao Chondax cũng đã làm bà phải mở mắt ra.

Bà đã biết gì về các White Scar nhỉ. Cũng ít ỏi như bất cứ ai khác. Họ là những kẻ khó nắm bắt, Quân đoàn đã đi quá xa, những kẻ gần như đã muốn ly khai hoàn toàn, hung hăng muốn thoát ra ngoài cuộc viễn chinh và lao thẳng vào khoảng không sâu thẳm. Những đứa con hoang đàng, cấp trên của bà đã gọi họ như vậy.

Đó là một nhiệm vụ cuối cùng đáng ngạc nhiên đối với bà, một cuộc hôn nhân khó có thể xảy ra với những người không môn đăng hậu đối. Từ Ullanor trong một cơn lốc, rồi đến chiến dịch tiếp theo của các White Scar, bà được thăng cấp bậc và chịu trách nhiệm để tổ chức một quân đoàn vô tổ chức, áp đặt một số ý thức kỷ luật lên một Quân đoàn coi chiến tranh giống như một loại hình nghệ thuật vô tư, tràn ngập niềm vui. Bà đã không đoán trước được điều đó.

Ít nhất Halji đã tử tế với bà. Người phụ tá được chỉ định của bà cũng siêng năng và vui vẻ như bất kỳ ai bà từng gặp. Những người còn lại vẫn dễ làm bà thấy cáu tiết - ít ra thì không phải đối với ngài Đại Hãn - và họ rõ ràng thấy bà cũng thú vị như ngay từ đầu, nhưng có một số tiến độ đã đạt được.

Họ gọi bà là szu-Ilya. Ilya thông tuệ. Đối với tất cả những khí chất của cụm từ này, thật khó để không thích danh xưng này.

Tuy nhiên, bà thấy nhớ Yesugei. Ngay từ thuở ban đầu, vị Stormseer đó đã là người đối xử nghiêm túc với bà nhất. Ông ta là bậc thầy về những sức mạnh nguyên tố ngoài sức tưởng tượng hạn hẹp của bà, nhưng ông ta luôn nhã nhặn, luôn tôn trọng. Yesugei đã nhìn thấy điều gì đó ở bà mà chính bà cũng không nhận ra, và chính điều đó cuối cùng đã kéo bà vào quỹ đạo nguy hiểm của các Scar. Thật tiếc là ông ấy đã không đi cùng hạm đội đến Chondax, chiến tranh là vậy.

Vì vậy, cuối cùng bà đã có nơi ở riêng của mình trên soái hạm Swordstorm khổng lồ của Quân đoàn và đã bắt đầu quá trình dài trong việc lập danh mục khí tài và hợp lý hóa các mô hình triển khai. Không phải lúc nào họ cũng lắng nghe, nhưng đôi khi họ cũng chịu lắng nghe. Họ đã nỗ lực. Họ đã nhận thức được những thiếu sót của mình và mong muốn cải thiện.

Bà thích điều đó. Nó đóng vai trò như một thách thức đối với bà. Bà cố gắng nới lỏng một số sự khắc nghiệt của cách sống trước đấy. Bà cố quên đi một vài thứ, hoặc ít nhất là không bám víu vào chúng quá chặt. Bà nhận ra rằng một cuộc sống với những trí nhớ chính xác tới từng hình ảnh thị giác có nguy cơ trở thành một cuộc sống khô khan. Họ học hỏi từ bà, bà học hỏi từ họ, và vì vậy bà phát hiện ra rằng mình có thể quan tâm quá nhiều và đòi hỏi quá nhiều. Để ghi nhớ quá nhiều.

"Mình sẽ cố gắng để thông cảm cho mọi chuyện," bà tự nhủ, đặc biệt khi bị cám dỗ bởi sự thôi thúc sắp xếp lại một số kế hoạch điển hình nhứ trưng dụng súng bắn đạn ghém.

"Trong mọi thứ đều có một sự bình quân dễ chịu. Một sự thỏa hiệp. Một tâm hồn cởi mở."

Bà nghe thấy một tiếng chuông nhỏ ở ngưỡng cửa.

"Vào đi," bà lên tiếng, ngẩng đầu lên khỏi bảng điều khiển.

Halji bước vào, cúi chào lịch sự.

Ilya vẫn thấy lạ khi họ cúi chào bà. Halji cao hơn một phần ba chiều cao của bà, hắn ta đang mặc bộ chiến giáp, cực kỳ mạnh mẽ và có sức mạnh của một chiến binh gần như bất chấp mọi niềm tin. Tuy nhiên, giống như tất cả những người Chogoris, hắn ta luôn mang trên mình vẻ lịch thiệp nhẹ nhàng. Một kiểu lịch sự khiêm nhường nào đó dường như đến với họ một cách tự nhiên.

"Thứ lỗi cho sự xâm phạm này, thưa bà szu," hắn ta nói. "Bà đã muốn được nghe thông báo về tiến độ trong Giàn Hợp xướng."

Ilya tựa lưng vào ghế. "Đúng vậy. Có gì cần báo cáo không?"

"Không," Halji nói, mỉm cười lúng túng. "Họ không thể nhận, không thể gửi. Mọi lần cố gắng thử đều thất bại. Bà chủ của các nhà thiên văn có gửi lời xin lỗi đến bà."

"Đó không phải lỗi của bà ta," Ilya nói, tim bà đang thắt lại. "Đã bao lâu rồi?"

"Kể từ khi chúng ta đến Chondax."

"Chúng ta đã ở đây lâu rồi, Halji."

"Thầy của tôi nói rằng những việc này không phải là hiếm. Ông ấy nói cõi Warp là nơi hay thay đổi. Có lần chúng tôi tham gia chiến dịch ở Klemoran và Dàn hợp xướng không nhận được tin tức gì trong suốt hai năm. Ông ấy thấy chuyện đó không đáng để tâm lắm."

Ilya cau mày. Những White Scar tỏ ra ung dung khi mất liên lạc với phần còn lại của Đế quốc. Họ thích điều này. Bà thì không - điều này khiến bà lo lắng, như thể đột nhiên bị mất trọng lực hoặc oxy vậy.

"Xin hãy bảo ông ấy cứ tiếp tục cố gắng. Có lẽ một số vị trí trong hệ sao không bị ảnh hưởng."

Halji nhún vai. "Tôi sẽ nói. Nhưng ông ấy nói không có gì gửi đi được, hoặc nhận được trong một thời gian."

Ilya liếc nhìn xuống bàn làm việc của mình. Sơ đồ phân bổ hạm đội tỏa sáng dịu nhẹ trên bề mặt thủy tinh cho thấy các nhóm tác chiến đang trải rộng khắp nơi, tiêu diệt những thành phần cuối cùng của lực lượng thù địch vẫn còn ẩn náu ở những góc xa xôi của hệ sao. Sự phản kháng trên toàn cụm sao Chondax sắp kết thúc và cứ sau mỗi kỳ báo cáo tiêu chuẩn lại xuất hiện một loạt các số liệu tiêu diệt và chứng nhận tuân thủ. Công việc của họ sẽ sớm được hoàn thành ở đây và nhiệm vụ tiếp theo sẽ đến. Những White Scar sẽ tiếp tục di chuyển như mọi khi.

"Chúng ta đang đi đến điểm cuối ở đây," bà nói, nửa như với chính mình. "Làm sao tôi có thể nhận được mệnh lệnh mới từ Terra kia chứ? Bước đi tiếp theo của chúng ta sẽ là gì?"

Halji mỉm cười. "Đừng lo lắng, thưa bà," hắn ta vẫn bình tĩnh như mọi khi. "Một cái gì đó sẽ đến."

******

"Khan, anh sẽ muốn thấy điều này."

Shiban cứng đờ. Giọng Jochi căng thẳng qua kênh liên lạc. Điều đó thật bất thường; Jochi luôn có tâm trạng điềm tĩnh, ngay cả khi đạn Bolter đang nổ trên đầu.

Nhưng Phemus IV chính là nơi khiến ai cũng khó chịu. Không có gì hay ho để nói về Phemus - nóng rực, tràn ngập dung nham đóng vảy đen và bị tàn phá bởi những cơn bão điện từ. Nó giống như một hình ảnh về địa ngục đầy khủng khiếp và khó chịu.

"Giữ nguyên vị trí," Shiban ra lệnh, chú ý vị trí của người anh em của mình trên màn hình trên mũ trụ và lái chiếc jetbike của mình vòng theo một khúc cua rộng. "Sẽ tới chỗ cậu trong giây lát."

Anh phóng xe, cho con chiến mã của mình lướt qua những lớp đá cháy đen. Phía trên đầu anh, bầu trời màu cam cháy tỏa ra những tia sáng nhấp nháy nhảy múa khắp đường chân trời. Một đám mây hóa chất khủng khiếp rực sáng ở phía tây cơn bão từ tính, được chiếu sáng bằng một màu đỏ xỉn. Những vùng thảo nguyên rộng lớn trải dài về mọi hướng, được bao quanh bởi những ngọn núi với cái lưng gù và vấy bẩn bởi một thế giới bất ổn.

Shiban cúi thấp người xuống, cảm nhận được tiếng vo ve và gầm gừ ngắt quãng của động cơ của con chiến mã đang hoạt động. Những chiếc mô-tô vật lộn trong bùn lầy đầy sương mù. Anh đã phải thay đổi phương tiện của mình hai lần trong một đợt điều động kéo dài chưa đầy một tháng. Đó là một điều khó chịu. Trong suốt thời gian chiến đấu ở Chondax, anh chưa bao giờ phải gửi thú cưỡi của mình đi bảo trì.

Thế giới Trắng đã tử tế với họ. Nó là lò luyện kim của toàn bộ chiến dịch, là trung tâm của lực lượng phòng thủ của bọn da xanh. Chiến tranh trên thế giới đó thuộc loại vinh quang nhất, dễ chịu nhất. Shiban nhớ bầu trời rộng lạnh lẽo; sự động chạm của đất như muối dưới ngón tay anh; ba mặt trời, ánh sáng của chúng hòa quyện và tan chảy trong một hỗn hợp mềm mại gồm xanh lục, lam và vàng.

Anh có thể đã chiến đấu trên những thế giới đó mãi mãi và không bao giờ chán nó. Tuy nhiên, cuối cùng họ đã giết tất cả những gì có thể giết. Bọn Xenos đã bị tiêu diệt, cơ thể của chúng bị đốt cháy và các công trình thô sơ của chúng tan chảy. Khi Quân đoàn rời khỏi quỹ đạo, Chondax trông thật nguyên sơ - một quả cầu pha lê trong suốt trên chốn thiên đường, được quét sạch vết nhiễm trùng.

Bây giờ các thế giới xa xôi là mục tiêu tiếp theo. Epihelikon, Teras, Honderal, Laerteax; tất cả đều bị ném xa vào khoảng không, tất cả đều bị nhiễm vết bẩn còn sót lại của sự chiếm đóng của bọn da xanh.

Phemus IV là nơi xa xôi nhất, là nơi cuối cùng có các mảng kiến tạo bị lửa liếm được chứng nhận là không có kẻ thù. Tuy nhiên, mỗi khi có vẻ như lũ da xanh đã biến mất, một cái tổ khác lại lộ ra, tràn ngập sự sống và sự thù hận, đòi hỏi các biệt đội tàn sát phải được triển khai và các biệt đội hoả thiêu đi theo sau họ.

Shiban đã mệt mỏi với điều đó. Quân đoàn cần một thử thách mới, một điều gì đó vĩ đại để khao khát. Đi thanh trừng những cặn bã của một chiến dịch là khoảng thời gian tồi tệ nhất.

Mình ghét cái thế giới này, anh nghĩ. Mình đã viết một bài thơ về Chondax. Sẽ không có một câu từ nào được viết về nơi này. Nó không xứng đáng.

Đại Hãn sẽ sớm đưa họ đi tiếp. Shiban đã chứng kiến ngài ấy chiến đấu nên biết mệnh lệnh sẽ đến nhanh chóng. Anh đã từng nhìn thấy thanh đao đã được ngài sử dụng với sự thành thạo giản dị đến mức khiến đôi mắt anh sáng lên khi nhớ lại. Vị Primarch không phải là một chiến binh phàm trần, mà là sự hiện thân của mọi nguyên tố. Ngài ấycũng sẽ bồn chồn, giống như tất cả những kẻ săn mồi khi con mồi đã cạn kiệt.

Mọi người đều nói rằng Horus Lupercal là vị tư lệnh xuất chúng nhất trong thiên hà. Họ nói rằng Thiên thần Sanguinius là người mạnh nhất khi đấu tay đôi, hoặc có thể là Russ của hành tinh Fenris, hoặc có thể là Angron bị tra tấn đến tội nghiệp. Họ nói Guilliman là nhà chiến thuật vĩ đại nhất, Lion là người sáng tạo nhất, Alpharius tinh tế nhất.

Ai trong số họ cũng chỉ nhìn Đại Hãn bằng nửa con mắt. Nhưng đó là vì, họ vẫn chưa hiểu được con người của ngài ấy.

Cách đây rất lâu, trước khi Thăng thiên, Shiban nhớ đã hỏi Yesugei tại sao họ lại bắt những tân binh theo học Truy Cầu Sự Cao quý khi số phận của họ là chiến tranh. Giờ đây, đã nhiều năm trôi qua, anh đã hiểu được câu trả lời mà mình nhận được.

Giết chóc chẳng là gì nếu không có vẻ đẹp, và nó chỉ có thể đẹp nếu cần thiết. Ngài mỉm cười khi cưỡi con chiến mã của mình. Ký ức đã làm ngài đỡ buồn ngủ hơn. Khi Đại Hãn giết người, thì nó thật sự rất đẹp.

Anh nhìn thấy bóng dáng của Jochi phía trước, tối tăm trên nền những đống xỉ nham thạch lung linh. Ánh sáng giống trên Phemus đang mờ dần thành một màu u ám đầy phẫn uất. Những cơn giông ở xa đang ập đến gần hơn trên khắp thảo nguyên.

Anh trượt chiếc mô-tô của mình một vòng tròn và tắt máy, xuống xe chỉ bằng một động tác.

"Chuyện gì sao?" anh hỏi, bước tới chỗ người phó chỉ huy của mình.

Jochi đang đội mũ trụ, như tất cả họ đều làm ở nơi hôi hám này, nên Shiban không nhận thấy biểu cảm của hắn ta. "Các thi thể," hắn ta nói.

Shiban liếc nhìn đống dung nham. Chúng mọc lên thành những cục như củ hành, chất thành từng đống tích tụ đều đặn như những nếp gấp của mỡ bị cacbon hóa. Phemus IV rải rác những địa điểm như thế này, một số lớn như một chiếc phi thuyền, được tạo ra bởi vô số sự tàn phá mà thế giới tự gây ra cho chính mình trong những khoảng thời gian đều đặn. Những ngọn đồi xỉ bò khắp bề mặt nứt nẻ của thế giới như thể nó còn sống, nghiền nát bất cứ thứ gì nó gặp phải.

Ba thi thể nằm dưới đống dung nham, một trong số đó vẫn bị bao bọc một phần. Mỗi thi thể đều được bọc trong bộ áo giáp đen như than, bị nứt vỡ do áp lực.

Shiban quỳ xuống bên cạnh thi thể gần nhất. Anh lướt ngón tay dọc theo đường cong của tấm giáp tay, quan sát cặn bồ hóng trôi đi để lộ một đường màu trắng ngà bên dưới.

"Hội anh em nào đây?" Shiba hỏi.

" Talon," Jochi nói. "Đóng quân ở đây sáu tháng trước."

Shiban nhìn qua người chiến binh White Scar đã chết. Nhiều người anh em của anh đã chết ở Phemus, và một số xác chết của họ đã bị dung nham háu ăn nuốt chửng. Mặc dù vậy, chưa bao giờ là điều dễ chịu khi tìm thấy xác đồng đội.. "Hạt giống gen?"

"Vẫn chưa được thu hoạch," Jochi nói. "Sangjai đang trên đường tới."

Shiban nghiêng người lại gần hơn, lau vết bụi bẩn trên bộ giáp cũ kỹ. Anh không ngửi thấy mùi hôi thối thường thấy ở xác chết, chỉ là mùi hăng của vật liệu đã cháy khét từ lâu. "Họ đã chết như thế nào?"

"Người này chết bởi lưỡi kiếm," Jochi nói một cách dứt khoát. "Ở cổ họng. Những người khác thì không rõ ràng. Có thể là vết thương ở phần thân..."

Shiban nhận thấy một vết chém sâu xuyên qua phần giáp ở cổ xác chết. Anh nhẹ nhàng tách các cạnh ra, thấy các đoạn giáp đã được kéo ra một cách sạch sẽ. Viền vết thương cũng đen như mọi thứ khác, phồng rộp ở chỗ máu đặc đã sôi lên.

Anh hít một hơi thật sâu. Anh tự hỏi câu chuyện của những chiến binh đã ngã xuống này là gì, họ đã bị đánh bại như thế nào, họ đã chiến đấu với bao nhiêu tên da xanh trước khi mọi chuyện kết thúc. Thật đáng hổ thẹn khi không có câu chuyện nào được kể về cái kết của họ.

Anh ngẩng đầu nhìn lên xung quanh mình. Vùng đất đen trừng trừng nhìn lại, tối tăm và nứt nẻ, được thắp sáng bởi những ánh lửa màu cam ma quái. "Xác bọn xenos ở đâu?"

Jochi lắc đầu. "Không có dấu vết nào cả. Trừ khi chúng đã được chôn sâu trong đống dung nham."

Shiban cảm thấy khó chịu. Có điều gì đó khiến anh khó chịu. "Thật kỳ lạ," anh nói.

"Sao vậy thưa ngài Khan?"

Shiban cân nhắc điều mình nghĩ thêm một lúc nữa. Anh phủi sạch bụi bẩn trên tấm giáp ngực của người chiến binh, để lộ những ký tự Chogoris được khắc trên lớp giáp gốm ceramite. Anh đưa mắt nhìn lướt qua hình dáng vỡ vụn của xác chết, quan sát, chăm chú và suy nghĩ. Cuối cùng, anh đã đứng dậy.

"Ba đứa con trai của quân đoàn đã chết," anh trầm ngâm. "Không có xác tên hain (ork) nào bên cạnh họ."

Jochi vẫn im lặng. Shiban có thể cảm nhận được sự bất an của hắn ta. Cậu cũng cảm nhận được điều đó đúng không.

"Họ đã thua trận," Shiban tiếp tục. "Nói cho tôi biết đi, Jochi - bọn hain sẽ làm gì với những thi thể mà chúng đã lấy đi?"

Jochi gật đầu, như thể vị khan của mình đã xác nhận điều gì đó mà hắn cũng đã nhận ra. "Không hề có sự cắt xẻ."

"Và những vết chém này..." Shiban ngừng nói. Anh nhìn lên bầu trời. "Khi nào Sangjai tới đây được?"

"Anh ta nói sẽ tới trong vòng một giờ nữa. Anh ta đang mang theo một tàu đổ bộ."

"Tôi muốn anh ta mang tới chiếc thứ ba," Shiban nói. "Tôi muốn đưa cả ba chiếc tới Kaljian."

"Chúng ta đang tìm kiếm cái gì vậy, Khan?" Jochi hỏi.

Shiban không trả lời ngay. Anh nhìn ra vùng thảo nguyên, nơi bầu không khí đang dồn lại thành những cơn bão mới.

Cái thế giới này đang bị bệnh. Tâm hồn của nó thật đáng ghét.

"Tôi không biết nữa, Jochi," anh nói khẽ.

******

Torghun đi dọc hành lang của chiến hạm Starspear. Chuyển động của anh ta rất trôi chảy. Anh hầu như không còn cảm thấy những vết thương do hệ sao Chondax gây ra nữa. Toàn bộ Quân đoàn đang được cải thiện, hoạt động tốt và anh thích cảm giác đó. Gần đây, một số tình trạng hỗn loạn cũ dường như đã bị loại bỏ khỏi kế hoạch của các White Scar, được thay thế bằng những mối quan tâm rõ ràng về tính thực dụng. Anh không biết tại sao lại như vậy, mặc dù có những lời xì xào khắp hạm đội rằng một người Terran đã được bổ nhiệm làm cố vấn mới cho Đại Hãn. Họ nói rằng đó là một phụ nữ, một người có chức vụ cao trong Cơ quan quản lý Administratum, một người có sự kiên nhẫn và bướng bỉnh để nắm quyền kiểm soát hướng đi thất thường của Quân đoàn.

Torghun hy vọng rằng những tin đồn là sự thật. Sẽ tốt hơn nếu thấy một số biện pháp kiểm soát được áp đặt. Qua nhiều năm, anh đã dần đánh giá cao một số đức tính tốt trong phong cách của người Chogoris, nhưng điều đó không có nghĩa là anh thấy dễ dàng chấp nhận những khuyết điểm của họ. Nếu cuối cùng ai đó đã quyết định làm điều gì đó về vấn đề này thì càng tốt.

Hành lang xung quanh anh được thắp sáng yếu ớt, hầu như không chiếu sáng được những bức tường nhợt nhạt. Anh đã ở trên nhiều con chiến hạm khác nhau và mỗi khi anh đi lướt qua, tất cả đều cúi chào một cách kính trọng. Họ chủ yếu là người Terran, mặc dù một số người từ thế giới khác cũng hòa nhập vào họ. Theo thời gian, Quân Đoàn ít được tuyển quân từ Thế Giới Ngai Vàng hơn. Anh cũng nghe nói rằng đến lúc nào đó tất cả White Scar đều sẽ được chiêu mộ từ Chogoris.

Chưa đâu, mặc dù rõ ràng người Terran là thiểu số. Thật khó để không trở nên phòng bị về điều đó. Người Chogoris quá lịch sự để có thể tỏ ra thù địch một cách trắng trợn - nhưng thỉnh thoảng Torghun cũng bắt gặp được...những ánh nhìn. Hoặc có thể là những cử chỉ được truyền lại giữa các chiến binh của cùng một nền văn hóa mà anh đã không nhận ra được, bởi sự thiếu hiểu biết của chính mình.

Hoặc có lẽ anh đã tưởng tượng ra tất cả. Điều đó cũng có thể xảy ra lắm.

Anh đến căn phòng mà mình đang hướng tới và kéo mũ trùm đầu lên. Những bóng đèn Lumen thậm chí còn cháy yếu hơn, và nơi này trông như một khu vực bị bỏ hoang. Starspear là một con tàu lớn, có thể chứa được nhiều thủy thủ đoàn và các khoang chứa vũ khí còn trống một nửa, đồng thời một số boong không được sử dụng nhiều. Dạo gần đây anh không còn tới thăm một con tàu nào khác.

Torghun nhìn cả hai phía trước khi bấm chuông cửa. Sau một lúc tạm dừng, một giọng nói trầm vang lên trong kênh liên lạc. "Bản chất cơ bản của nghiệp vụ....."

"Mở cửa ra đi, Nozan," Torghun mệt mỏi nói.

Cánh cửa trượt đi, để lộ một không gian rộng lớn phía sau: một nhà chứa máy bay, phần lớn trống rỗng, cũng thiếu ánh sáng, chỉ có vài thùng vận chuyển xếp xung quanh các góc tường. Sàn tàu được đánh bóng để có độ sáng cao và phản chiếu ánh đèn lumen thủy tinh. Trong bóng tối phía trên đầu họ đang treo biểu tượng khổng lồ là tia sét màu trắng và vàng của Quân đoàn.

Mười ba người đang đợi anh, tất cả đều là người Terran, tất cả đều không mặc giáp và khoác áo choàng có mũ trùm đầu, tất cả đều là Space Marines. Họ vẫn đứng yên khi anh bước vào, đứng vào hàng ngũ của họ, nâng con số lên thành mười bốn.

"Chào mừng, người anh em," một người nói giọng của Hibou, nghiêng cái đầu được che kín của mình. "Chúng tôi đang bắt đầu tự hỏi liệu anh có đến hay không."

"Tôi đã bị giữ chân lại," Torghun nói, đứng vào vòng tròn.

"Tôi hy vọng anh không bị ai chú ý."

Torghun ném cho người vừa nói câu đó một cái nhìn khinh bỉ, làm sao mà anh có thể biết điều đó được chứ. "Cậu nghĩ sao?"

Hibou mỉm cười nhẹ dưới bóng mũ trùm đầu. "Vậy là anh đã bị để ý rồi à?"

"Thật sao?" Torghun hỏi, ngày càng khó chịu. Hibou cũng là một Khan giống như anh, chỉ huy của Hội anh em Bầu Trời Bình Minh. "Chúng ta có nên làm điều này không?"

"Đó là một thủ tục mang tính hình thức thôi. Sau đó chúng ta có thể bắt đầu."

Torghun lắc đầu và thò tay vào áo choàng. Anh rút chiếc huy chương - nặng, bằng bạc, có hình đầu một con diều hâu với những tia sét đánh. "Thỏa mãn rồi chứ?"

Hibu gật đầu. "Hoàn toàn rồi." Hắn ta ra hiệu cho những người khác, họ kéo mũ trùm đầu lại.

Torghun biết tên, cấp bậc, đại đội của họ. Anh biết rõ từng người trong số họ hơn cả những người chiến hữu của mình. Một số có cấp bậc ngang bằng với anh, mặc dù hầu hết đều có cấp bậc thấp hơn anh.

Hội anh em ở khắp nơi, chồng chéo và mâu thuẫn. Chúng ta đã dệt một tấm thảm kỳ lạ ở đây.

"Vậy là chúng ta đã tập hợp đủ rồi," Hibou nói. "Chúng ta hãy bắt đầu."

Torghun hít một hơi thật sâu. Có điều gì đó về sự cứng nhắc ban đầu của những cuộc tụ họp ở hội kín luôn làm anh thấy mệt mỏi. Họ sẽ hài lòng hơn khi rượu bắt đầu chảy và công việc thực sự có thể bắt đầu được tiến hành.

Nhưng đó chỉ là với anh mà thôi. Những người khác đều rất nghiêm túc. Anh phải tôn trọng điều đó.

Tuy nhiên, nó sẽ sớm bắt đầu. Thứ chuyên môn mà họ thực sự sẽ tiến hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro