Phần của Dae Sung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- 1 -

BỐ ƠI, TRONG SUY NGHĨ CỦA BỐ, BỐ MONG CON TRỞ THÀNH MỘT LINH MỤC NHƯNG BỐ LẠI NÓI RẰNG BỐ MONG CON TRỞ THÀNH MỘT CA SĨ

Bố tôi rất thích nói hai câu này với tôi: “Đàn ông phải làm được những gì họ đã nói.” và “Bất cứ điều gì con muốn làm, con nhất định phải làm được.” Tuy nhiên, khi đứa con trai của bố thật sự đã tìm thấy những gì cậu ấy muốn làm, bố đã ra lệnh cho tôi như thế này: “Đó là “thứ” mà con không được phép làm!”. “Đây là thời gian con phải chăm chỉ học tập, nhưng con lại nói con muốn trở thành một ca sĩ vào thời điểm này sao?. Con có thể đi hỏi những người đang đi trên đường kia … có bao nhiêu người đồng ý khi con cái họ nói rằng chúng muốn trở thành một ca sĩ chứ? Nếu họ đồng ý … tức là họ điên hết cả rồi …”

Dù tôi không bao giờ hy vọng rằng cha tôi sẽ chấp nhận mong muốn theo đuổi ca hát là sự nghiệp suốt đời của bản thân tôi từ khi con của hai người bạn của cha tôi đã phải bỏ học để trở thành ca sĩ … nhưng lý do đó không thỏa đáng tí nào. Và bất cứ khi nào cha tôi xem các chương trình âm nhạc cùng với tôi, ông ấy sẽ nói “Tại sao trên thế giới có những chàng trai ăn mặc như thế này?”. Vì thế, tôi đã được chuẩn bị rằng bố tôi sẽ không chấp nhận giấc mơ trở thành ca sĩ của tôi.

Tuy nhiên, từ lúc tôi tin những gì cha tôi nói rằng tôi nên làm bất cứ điều gì tôi muốn làm và cũng tin rằng ông sẽ cư xử đặc biệt với tôi khi ông đã đặt quá nhiều hy vọng vào tôi … Tuy nhiên, bố tôi thậm chí đã không suy nghĩ một chút nào và nói “KHÔNG!” với tôi … Tôi đã cảm thấy thực sự sợ hãi … tôi đã nghĩ: “Tại sao ông ấy không thể tin tưởng con trai mình dù chỉ một lần?”

Bố mẹ tôi muốn tôi trở thành một linh mục nên họ đã đặt tên cho tôi là “Daesung”. “Dae” có nghĩa là to lớn và “Sung” có nghĩa là giọng nói. Họ muốn tôi sử dụng giọng nói to lớn của mình để sẻ chia những thông tin tốt đẹp đến với thế giới. (Mặc dù giờ đây tôi không làm điều đó, nhưng tôi cũng đang sử dụng giọng nói của mình mang hạnh phúc đến với tất cả mọi người trên toàn thế giới … Hahahaha … Tôi vẫn sống theo đúng ý nghĩa cái tên của mình sao?)

Đứa con trai luôn vâng lời đột nhiên nói muốn trở thành một ca sĩ … Hành động này thực sự làm bố tôi sợ hãi … thậm chí cả chị gái của tôi – người luôn ủng hộ mọi quyết định của tôi đã hỏi tôi: “Tại sao đột nhiên em muốn trở thành một ca sĩ?” Tôi nghĩ rằng quyết định mong muốn trở thành một ca sĩ của tôi thực sự là một thứ gì đó trái với kỳ vọng của họ.

Quyết định đã mang lại sự hỗn loạn cho gia đình tôi khởi nguồn từ lớp giáo viên lớp 8 của tôi, dù cho cô ấy đã nói mà không suy nghĩ nhiều …

Một ngày nọ, sau giờ học, chúng tôi đã đi hát Karaoke với các bạn cùng lớp và giáo viên. Có lẽ bạn không tin tôi, nhưng thật sự đó là lần đầu tiên tôi đi đến quán Karaoke… tôi đã cảm thấy thực sự thích thú trò tiêu khiển này và sau khi tôi hát, giáo viên lớp chúng tôi đã nói, “Ồ … Daesung của cô hát rất hay đó? Con thậm chí có đủ điều kiện trở thành một ca sĩ”. Dù cho tôi thích hát, nhưng đó là lần đầu tiên có người nói rằng tôi có thể trở thành một ca sĩ …

Không giống như các bạn cùng lớp khác khi giáo viên thảo luận về nghề nghiệp tương lai với họ, tôi đã có được sự thào luận đó khi đi hát Karaoke. Tôi nghĩ rằng đó thực sự là một trải nghiệm thú vị! Vào thời điểm đó, câu nói ” trở thành một ca sĩ” đã vang vọng trong tâm trí của tôi và tôi thậm chí đã không nghe thấy những người khác đang hát gì…

Một thời gian sau đó, có một lễ hội ở trường và tôi đã tham gia cuộc thi ca hát. Tôi đã giành vô địch dễ dàng trong cuộc thi ca hát đầu đời. Vào lúc đó, tôi đã nghĩ, “ồ … trở thành một ca sĩ là ý muốn của Chúa. Cả Chúa và giáo viên của tôi đã gợi ý cho tôi và tôi phải trở thành một ca sĩ trong tương lai”. Mặc dù sau đó, tôi đã biết được rằng giáo viên của tôi đã nói với tất cả mọi người đều hát tốt. Nhưng ai quan tâm điều đó chứ? “Tôi muốn trở thành một ca sĩ!”. Đó giờ đây là câu nói quan trọng nhất!

- 2-

MỘT CUỘC CHIẾN KIÊN QUYẾT ĐÁNH BẠI SỰ ƯƠNG NGẠNH CỦA BỐ!

Bố tôi nghĩ rằng giấc mơ trở thành ca sĩ của tôi chỉ đơn giản là một suy nghĩ ngây thơ của một đứa trẻ, nhưng tôi đã nuôi giấc mơ ấy trong hai năm. Dù thường ngày thì tôi luôn là một đứa con trai biết vâng lời nhưng lần này tôi sẽ kiên quyết làm điều mà mình muốn và nếu bố tôi có ngăn cản thì tôi sẵn sàng cãi lại. Tôi có thể hiểu được sự tức giận của bố tôi. Có lẽ đó là một tâm lý đơn giản như con-sẽ-làm-những-gì-mà-bố-không-cho-phép, niềm đam mê của tôi với âm nhạc càng ngày càng cháy bỏng và nó lại càng cháy lên khi giấc mơ của tôi bị cản trở. Tôi nghĩ rằng, từ taekwondo tới hapkido rồi tới bóng đá, tôi được phép làm những điều đó còn ca hát thì tại sao tôi lại không được làm?

Cuộc chiếc giữa bố tôi và tôi dường như chẳng bao giờ kết thúc. Chị gái tôi đã rất cố gắng để giảng hoà tôi và cha tôi nhưng chị ấy cũng chẳng thể làm gì được hơn.

“Hiện giờ bố thực sự tức giận. Khi bố đã tức rồi thì chẳng cái gì có thể ngăn cản được đâu, em cũng nên biết điều này đi. Chỉ cần kiên nhẫn chờ thôi”. Nhưng cả hai người chúng tôi đều biết rằng chờ đợi chỉ là vô ích mà thôi.

Không chỉ còn là vấn đề theo đuổi âm nhạc nữa. Tôi đã quyết tâm trở thành một ca sĩ để chứng minh những gì tôi làm là có cơ sở. Rồi sau đó, trận chiến của niềm tự hào này đã bắt đầu và nó đã tạo ra một bầu không khí chẳng mấy vui vẻ trong gia đình tôi. Tôi đã xin lỗi mẹ và chị gái khi họ là người phải chịu đựng rất nhiều, nhưng tôi đã khẳng định với họ rằng những gì tôi làm sẽ mang đến niềm tự hào cho họ.

Vào một ngày khi tôi chuẩn bị đi học, bố tôi đã mang một chiếc vali rất to vào phòng tôi. Thấy vây, tôi bỗng cảm nhận được một điều gì đó tồi tệ sắp đến với mình.

“Cất hết đồ vào và đi ngay khỏi nhà nếu mày còn có ý định trở thành ca sĩ”.

Suy đoán của tôi quá đúng. Bố nói với tôi như thế chắc bố cũng đã suy nghĩ rất nhiều trước khi nói rồi. Đột nhiên tâm trí tôi trở nên trống rỗng.

Tôi biết tính bố, nếu bố mà đã tức rồi thì chả có gì có thể làm lắng xuống cả. Dù bố là một người rất quan tâm đến những người khác đặc biệt là với con cái của mình nhưng niềm kiêu hãnh và nhân phẩm của bố đã khiến bố trở nên nghiêm nghị hơn.

Nhớ lại câu chuyện ngày trước, đó là khi tôi còn học lớp 3, tôi không nhớ rõ chi tiết câu chuyện nhưng tôi chắc chắn rằng lúc đó tôi thấy mình như mất hết lý trí, hay là do tôi tức giận cái gì đó và rồi ném luôn cái thìa xuống trong khi cả nhà đang ăn tối. Ngay lập tức sau đó tôi đã bị lột hết quần áo ra giống như một củ hành bóc vỏ vậy, rồi tôi bị đuổi ra khỏi nhà. Mặc dù lúc đó tôi vẫn còn nhỏ, nhưng cũng đã 10 tuổi rồi còn gì. Độ tuổi đó cũng đủ để tôi có thể hiểu được tầm quan trọng của những dụng cụ dù chỉ là nhỏ như một chiếc thìa vậy.

Tôi cảm thấy rất xấu hổ và buồn bã, tôi cứ ngồi một góc và khóc một mình. Một chị hàng xóm của tôi đã trông thấy tôi như vậy và quyết định giúp đỡ tôi. Gia đình tôi luôn có quan hệ rất tốt với hàng xóm nên tôi đoán rằng chị ấy sẽ giúp tôi động viên bố tôi tha lỗi cho tôi.

Cô ấy nắm lấy tay tôi và gõ cửa nhà tôi. Bố tôi đi ra và giận dữ quát, “Cô là cái gì mà lại xen vào chuyện của nhà tôi”.

Sau ngày hôm đó, mẹ và chị gái của tôi cảm thấy rất xấu hổ mỗi khi họ gặp chị hàng xóm ấy. Chúng tôi thật sự rất khó xử với chị hàng xóm ấy dù cho trước đó gia đình tôi và gia đình chị ấy rất thân với nhau.

- 3 -

ĐÓ THẬT SỰ LÀ THỜI ĐIỂM TÔI CẦN PHẢI BẮT ĐẦU CHUẨN BỊ, SẴN SÀNG ĐỂ TRỞ THÀNH MỘT CA SĨ!

Từ những kinh nghiệm trong quá khứ, tôi biết rằng những hành động mà bố tôi (mang một chiếc vali vào phòng của tôi) không chỉ là dấu hiệu của một sự đe dọa, tôi biết rằng đó là ‘một vấn đề thật sự’, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để không bị đuổi khỏi nhà.

Không có vấn đề gì nếu tôi phải đi tìm một nơi nào đó để ngủ và ăn uống trước khi tôi bị đuổi khỏi nhà một lần nữa sao? Tôi lập tức thay đổi bản thân mình vào chế độ ‘một đứa con biết vâng lời’.

“Bố, con phải đi học bây giờ và con phải thi ngày hôm nay! Aiya, con sẽ bị trễ đó … nên con đi học nha!” Mặc dù tại thời điểm đó tôi rất sợ, tôi vẫn giả vờ như không có gì đã xảy ra và bước ra khỏi nhà. Tôi đã đấu tranh để làm thế nào tôi có thể thuyết phục bố tôi chấp nhận quyết định của tôi chọn là trở thành một ca sĩ. Tôi đã chọn cách thuyết phục bố chậm rãi bởi vì tôi biết rằng đó không phải là thời điểm để tôi tức giận.

Đó thực sự là thời điểm tôi cần phải bắt đầu chuẩn bị, sẵn sàng để trở thành một ca sĩ!

Để hòa hoãn, tôi đã phải quay trở lại bước đầu tiên, tôi đã thực hiện một cuộc cách mạng độc lập và tôi đã cố gắng để không biểu lộ gì trước bố tôi. Tôi chỉ bận rộn chuẩn bị con đường trờ thành một ca sĩ của chính mình.

Thay vì nói “Tôi phải trở thành một ca sĩ. Tôi muốn thuyết phục bố mình bằng cách chứng minh với bố tôi có thể làm được bởi vì người lớn luôn luôn thích nhìn thấy những thứ ‘chính thống’.” Tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu tôi có thể tìm thấy một bằng chứng rõ ràng. Vì vậy, tôi đã đến thử giọng tại một học viện sản xuất chương trình truyền hình. Mặc dù có muộn, nhưng tôi bắt đầu tìm ra điểm cân bằng giữa khát vọng của tôi và sự giận dữ của bố tôi, mặc dù, bố tôi vẫn còn làm tôi mất hết hi vọng.

‘Đó là gì? Nơi đó không phải là một nơi bất cứ ai có tiền là có thể có được một chỗ đứng đâu ? “

Sự tự tin của tôi mất nhanh như hơi nước sau khi nghe câu đó.

Làm thế nào mà tôi thuyết phục được bố tôi rằng tôi thực sự có thể thực hiện được giấc mơ của tôi đây?. Một lần nữa, tôi đã do dự. Tôi ghét bản thân mình không nghe lời của bố, nhưng tôi không muốn từ bỏ giấc mơ của mình. Để có được sự chấp thuận của bố tôi, tôi đã chơi tất cả các chiêu bài mà mình có trong tay.

Tôi quyết định bỏ nhà ra đi trong kỳ nghỉ. Vì nếu tôi làm như thế, sẽ không ảnh hưởng đến kết quả học tập của tôi. Tôi tuyên bố chiến tranh chống lại bố tôi theo cách đó. Tôi thề với mình rằng trừ khi bố tôi cho phép tôi trở thành một ca sĩ, tôi sẽ không trở về nhà. Tuy nhiên, vào buổi chiều hôm đó, tôi có cảm giác không an toàn, tôi gọi điện cho bố một lần …

“Bố, con … đi cùng với một số bạn bè để sản xuất nhạc và con không biết khi nào con sẽ về nhà”.

……

Một sự im lặng ngắn ngủi và sau đó tôi nghe một thấy một tiếng thở dài, “tùy con thôi”.

Cuộc gọi kết thúc như thế đó. Sau tiếng gác máy, tâm trí của tôi thậm chí còn hỗn loạn hơn. Một đàn anh, người đang đứng bên cạnh tôi trêu chọc tôi, “Câu chỉ có thể bỏ nhà đi một thời gian ngắn thôi, cậu không làm gì ra hồn cả”.

Ngay cả khi tôi đã quên rằng bao nhiêu thời gian đã trôi qua … Tôi đã thực sự nghĩ rằng “Không có bất cứ ông bố bà mẹ nào trên thế giới này bỏ rơi những đứa con của họ cả”.

Bố tôi đột nhiên chấp nhận.

“Được rồi, bất kể đó là học viện chương trình truyền hình hoặc bất cứ thứ gì, con có thể đi và có thể thử. Con phải tự bước đi trên chính đôi chân của con trước đi thức tỉnh khỏi giấc mơ đó của con”.

Tôi đã hạnh phúc trong một thời gian và đó là tiết lộ về giấc mơ “ca sĩ” của tôi.

- 4 -

TÔI VỪA PHẢI ĐI HỌC VỪA PHẢI LÀM THỰC TẬP SINH! HU HU!

Sau khi được sự đồng ý của bố tôi, tôi có cơ hội đi đến thử giọng ở công ty mơ ước của tôi, YG Entertainment, tôi không biết có nên nói rằng bản thân mình dũng cảm hay ngây thơ nữa?

Trước khi đi đến buổi thử giọng, tôi chỉ biết một ca khúc nhạc pop là “I Believe I Can Fly” của R.Kelly. Nói thật ra, tôi chuẩn bị ca khúc đó cho buổi thử giọng bởi vì tôi chỉ thích hát những ca khúc dân gian. Tôi không có nhiều kiến ​​thức về nhạc pop. Tôi không biết đó có phải là trò đùa hay không, nhưng cuối cùng tôi đã có cơ hội để gia nhập YG với tư cách là một học viên.

Vì bố tôi biết rằng Se7en là một ca sĩ vì vậy tôi đã được sự đồng ý của ông một cách khá dễ dàng. Tuy nhiên, cha tôi sẽ không cho phép tôi từ bỏ việc học vì không biết chắc là tôi thực sự có thể ra mắt được hay không. Và ngay cả khi tôi đã được ra mắt thì điều đó không có nghĩa rằng tôi sẽ sự nổi tiếng ngay lập tức.

‘Con sẽ không nghỉ bất kỳ buổi học nào và bất cứ việc gì con phải thực hiện, con sẽ về nhà trước 11:00!”. Sau khi hứa với gia đình tôi hai câu đó, cuối cùng tôi bắt đầu cuộc sống như là một thực tập sinh.

Đó là cách duy nhất để sinh ra một học viên phải đến trường mỗi ngày của YG.

Sau khi vào YG, thật sự rất thú vị như những gì tôi đã tưởng tượng trước đó. Đàn anh G-Dragon và Tae Yang đã là thực tập viên 6 năm trước, họ thực sự tỏa sáng hơn các học viên khác. Trước mặt họ, tôi giống như một đứa bé chỉ mới bắt đầu học bò. Vẫn còn rất nhiều điều mà tôi cần phải học nhưng tôi có rất ít thời gian. Tôi đã cố gắng nắm bắt mọi phút để làm những gì tôi đã phải làm vì vậy tôi đã thực sự rất CHĂM CHỈ ….

- 5 - 

Vì mong muốn tìm hiểu của tôi quá lớn, nên tôi đã giống như một miếng bọt biển thích hấp thụ kiến ​​thức như nước. Đó là lần đầu tiên tôi tập luyện vũ đạo. Đối với tôi, phòng vũ đạo dưới tầng hầm giống như một cái nồi luyện kim kích hoạt tôi đến với những kỹ năng vũ đạo mới.

Tôi đến với các điệu nhảy và bài hát mà tôi chưa gặp bao giờ. Tôi cũng đã gặp các đàn anh và đàn em ờ đây.

Nơi này thực sự như một thiên đường đối với tôi, vì tôi hát lớn thế nào cũng không sao cả, không ai đến phàn nàn.

“Đó thực sự là một nơi mà tôi muốn ở lại rất lâu, thật sự có những bài hát mà tôi rất muốn học…”

Vì tôi không tin rằng tôi có thể ở lại nơi đó, tôi đã đi bộ về nhà mỗi ngày. Tuy nhiên, sau khi bộ phim tài liệu của Big Bang bắt đầu quay, đó là một chuyện hoàn toàn khác. Chúng tôi đã phải quay mỗi tuần một lần và phải vượt qua những bài kiểm tra. Thậm chí mệt mỏi hơn khi chúng tôi phải hoàn thành khóa đào tạo mỗi ngày 12 tiếng. Vì tương lai của chúng tôi không được bảo đảm trong khoảng thời gian đó, chúng tôi đã có những cảm xúc bốc đồng. Thực sự là không có bữa ăn nào là miễn phí trong thế giới này cả!.

Điều đó thật sự đúng ngay cả khi con người không làm bất cứ điều gì, anh ta cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Chúng tôi, với tư cách là những học viên, vượt qua mỗi ngày trong bầu không khí ấm áp, chúng tôi chỉ giống như những thành viên trong gia đình. Tuy nhiên, vì chúng tôi phải theo các quy tắc của cuộc chơi, mỗi khi ai đó bị loại, bầu không khí đó sẽ thay đổi 180 độ. Bất cứ ai cũng có thể bị loại … mỗi khi  chúng tôi nghĩ đến, điều đó thực sự như tra tấn vậy.

Khi chúng tôi được thông báo rằng sẽ có 2 người bị loại, tôi đã nghĩ rằng cho dù có ích trong việc tạo ra căng thẳng nhưng đó chỉ là ảo tưởng. Thực tế điều đó là độc ác. Mặc dù khá ngắn ngủi nhưng chúng tôi đã dựa vào nhau đi bộ qua con đường đó. Bất cứ ai bị loại, chúng tôi đều cảm thấy khó chịu. Bởi vì chúng tôi cảm thấy có lỗi vì điều đó nhưng chúng tôi thậm chí không thể nói ra. Ngay bây giờ đây, tôi vẫn  cảm thấy rất buồn khi tôi nghĩ về điều đó.

Ở lứa tuổi 18 của cuộc đời, tôi đã có kinh nghiệm thực tế như những người lớn luôn nói đến. Cuối cùng tôi đã bắt đầu nhận ra sự đáng sợ của thế giới chuyên nghiệp là như thế nào.

Tôi đã trường thành từng chút một qua tất cả những thách thức này.

- 6 -

VẪN CÒN QUÁ SỚM ĐỂ TỪ BỎ VÌ TẤT CẢ NHỮNG KHÓ KHĂN MÀ TÔI ĐÃ PHẢI TRẢI QUA!

Trên thực tế, sự nghiệp ca hát của tôi bắt đầu bởi chính khả năng “hát” của tôi.

Bởi vì tôi bắt đầu muộn nên khi so sánh với những thành viên khác, tôi cảm thấy mình thiếu sót trên nhiều phương diện vì thế tôi phải tiếp tục làm việc chăm chỉ. Tôi phải tiếp tục hát lần nữa và lần nữa đến mức những người khác đã lo sợ rằng tôi có thể gây tổn thương đến giọng hát vì điều này.

Vì những người khác quá quan tâm đến tôi, tôi chỉ có thể trốn trong phòng thay đồ để thực hành sau những giờ huấn luyện bình thường. Có lẽ vì tôi quá tham lam? Tôi đã thực sự làm tổn thương giọng hát của tôi vào đêm trước ngày ghi âm đĩa đơn thứ 3.

Chúng tôi chỉ mới ra mắt một thời gian ngắn và chúng tôi là một nhóm có khả năng hát tốt, tôi đã rất lo lắng bởi vì tôi nghĩ rằng danh tiếng của Big Bang có thể bị ảnh hưởng bởi điều đó. Cảm ơn những thành viên thật sự tích cực của tôi, tôi có thể vượt qua những khó khăn này khá dễ dàng. Tuy nhiên, giọng hát của tôi đã bị vỡ khiến tôi không thể đạt đến hầu hết những cao độ trong các bài hát của album.

Bất cứ khi nào ở trên sân khấu, tôi sẽ lo lắng về việc liệu những sai lầm tương tự đó sẽ xuất hiện lại, lần nữa và lần nữa. Tôi cũng không thể bắt kịp nhịp bài hát với những thành viên khác bởi quá lo sợ về tình trạng của tôi lúc đó. Đây chính là khúc dạo đầu của chứng trầm cảm của tôi trong một thời gian dài.

“Đây là sân khấu mà tôi mong ước bấy lâu… Tôi rất muốn dùng giọng hát của tôi để hát… Nhưng bất kể tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa, tôi thậm chí còn không thể tạo ra một âm thanh…”

“Đó là bởi vì cậu đang nghiêm trọng hóa vấn đề, chỉ cần cẩn thận hơn vào thời gian tới!” Lời nói của những người khác không thể xoa dịu được tôi. Tôi giống như một người lính đang đối mặt với trận chiến cuối cùng trong đời mình… Tôi đã không nghĩ rằng có một cơ hội tiếp theo đang chờ đợi tôi trong tương lai.

Có rât nhiều người trên thế giới này làm việc chăm chỉ và tôi biết đây là một thế giới không chỉ đòi hỏi những người cố gắng hết sức mình mà còn đòi hỏi những người làm việc TỐT NHẤT. Một ca sĩ đã mất đi giọng hát của mình cũng chỉ giống như một chiến binh không có bất kỳ thứ vũ khí nào nhưng vẫn phải chiến đấu trong một trận chiến quyết liệt. Thực tế là tôi phải trải qua việc ghi âm album khiến cho tất cả những điều đó trở nên tồi tệ hơn nữa.

Thấy tôi thất vọng, chị Gummy đã cố gắng để làm dịu tôi bằng cách nói với tôi rằng chị ấy cũng đã có kinh nghiệm như thế trước đó. Chị ấy  đã chỉ tôi cách sử dụng giọng hát của tôi theo một cách khác …

“Đây là bài hát solo mà tôi đã chờ đợi … Mọi người đang làm việc rất chăm chỉ vì tôi …. Là một ca sĩ, tại sao tôi không quản lý tốt giọng hát của mình? Tại sao tôi lại mắc phải sai lầm như thế ?”.

Tôi đã đổ lỗi cho bản thân mình nhiều lần. Điều gì sẽ xảy ra nếu … nếu tôi không thể hát nữa trong tương lai? “Mặc dù tôi muốn chứng tỏ rằng tôi đã thực sự ổn, tôi chỉ có thể cố nuốt nước mắt vào trong bất cứ khi nào tôi nghĩ về tình trạng đó của tôi …

Tôi đã thu âm trong hơn 12 giờ. Có những lúc tôi chỉ cần hát hai chữ cuối cùng “웃어본다” (us-eobonda / hãy mỉm cười). Tuy nhiên, tôi không thể hoàn thành vì giọng hát của tôi đã không cất lên được … Tôi đã cố gắng uống nước càng nhiều có thể … nhưng tất cả những nỗ lực của tôi đều vô ích … Lúc đó, tôi thực sự nghĩ rằng thế giới của tôi sẽ kết thúc … Tôi đã như thế trong 2 tiếng đồng hồ …

Cuối cùng, phép lạ đã xảy ra … Tôi đã hát được hai chữ cuối cùng đó. Khi ấy, tôi đã bật khóc.

Tôi đã khóc không phải chỉ vì cảm ơn về việc tôi đã cố gắng ghi âm mà còn bởi vì tôi cảm thấy vô cùng xin lỗi chị Gummy và tất cả các nhân viên đã làm việc trong 14 giờ vì tôi.

Đó là một bài hát solo mà tôi đã hát với giọng hát tồi tệ và nỗi buồn của mình.

Sau khi đặt sự biết ơn sang một bên, tôi đã bắt đầu chiến đấu với bản thân mình. Bởi vì nó là một thứ gì đó mà ngay cả các thành viên yêu quý của tôi và nhân viên của công ty không thể giúp đỡ tôi, tôi chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Tôi nghĩ rằng tất cả điều đó xảy ra bởi vì tôi đã không bảo vệ được giọng hát của mình, ngay cả khi tôi trả lời một cuộc điện thoại, tôi sẽ chỉ sử dụng giọng nói nhẹ nhàng nhất mà tôi có thể để bảo vệ giọng. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để tốt cho giọng của mình. Nếu tôi không thể nói, tôi sẽ chỉ mỉm cười thay thế.

Tôi đã trải qua một vài tháng như thế đó. Cám ơn ca khúc “Lies”, giọng hát của tôi đã trở lại một lần nữa như thể những gì xảy ra chỉ là dối trá ….

- 7 -

‘TÍCH CỰC’ LỚN NHẤT TRONG CUỘC ĐỜI TÔI

“Daesung à, bất cứ điều gì con muốn làm, nếu con muốn làm, con có thể làm được mà. Vì vậy, hãy tin vào chính bản thân con”. Từ khi tôi còn nhỏ, mẹ đã khuyên tôi ‘suy nghĩ tích cực lên”.

Bất cứ vấn đề gì tôi đối mặt, kết quả học tập của mình giảm sút, tranh cãi với bạn bè hoặc thậm chí tranh cãi với người bố nóng nảy của tôi, mẹ tôi tiếp tục khuyên tôi “Bất kể vấn đề đó là gì, con hãy nghiêm túc đối mặt và con sẽ không cảm thấy hối tiếc trong tương lai”.

“Con thực sự là một đứa trẻ tích cực mà, đúng không? “

“Daesung của chúng tôi luôn suy nghĩ tích cực để có thể mỉm cười trong mọi hoàn cảnh!”

“Daesung à, mẹ cảm thấy hạnh phúc vì con có suy nghĩ tích cực!”

“Tích cực Tích cực Tích cực” …. Đôi khi tôi nghĩ rằng vì nghe từ này quá nhiều lần, tôi đã tự hiểu nghĩa của nó là “từ chối”. Tuy nhiên, suy nghĩ tích cực mà mẹ tôi đã giao phó cho tôi là khả năng để đối mặt với tất cả những thách thức và đau khổ trong cuộc sống của mình. Từ ‘tích cực’ đã khắc sâu trong tâm trí của tôi một cách vô thức, đến nỗi bất cứ khi nào khó khăn, từ này sẽ xuất hiện trong tâm trí của tôi.

Đó là những ngày khi tôi đang chuẩn bị cho single “Look At Me, Gwi Soon”. Trước buổi diễn của mình, tôi tình cờ nghe được người khác nói xấu sau lưng mình.

“Thành viên của Big Bang đi hát nhạc Trot? Không thể chấp nhận được. Đó là hành động sẽ làm xấu đi hình ảnh của Big Bang. Ngay cả khi tôi là một fan hâm mộ, tôi không thể chấp nhận được”.

“Ngay cả nếu đó là Trot, thì sao chứ ? Tại sao không chỉ chờ đợi thôi và xem sân khấu trước khi tổng duyệt chứ?”.

Tôi biết rằng những người yêu Big Bang có lẽ sẽ nghĩ như thế; tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu. Bởi vì bài hát là món quà của Ji-yong hyung, khiến tôi cảm thấy thậm chí còn buồn hơn. Ban đầu tôi đã lên kế hoạch sẽ trình diễn trên sân khấu món quà đặc biệt của Ji-yong hyung trong một cách tuyệt vời nhất, nhưng tôi trở nên tuyệt vọng vì những lời chỉ trích từ công chúng.

“Tôi hoàn toàn không đáng tin cậy sao? Tôi là người làm nhơ nhuốc cái tên Big Bang sao …? “. Tôi luôn luôn nghĩ như thế tại thời điểm đó. Từ ‘tích cực’ vẫn cho tôi sức mạnh. Nhờ sự lặp lại “Tích cực” của mẹ tôi, “tích cực” thực sự đã ăn sâu trong suy nghĩ của tôi, nhờ đó tôi có thể vượt qua tình trạng đó.

“Tôi chưa bao giờ solo. Nếu mọi người đang lo lắng, thì tôi phải chứng tỏ khả năng của mình để cho họ thấy một sân khấu tuyệt vời nhất để  giảm bớt lo lắng của họ”. Khi tôi nghĩ theo cách này, một lần nữa tôi lại cảm thấy tự tin.

Kể từ ngày đó, tôi đã tập luyện chăm chỉ. Tôi luyện tập vũ đạo, suy nghĩ về những gì biểu hiện trên khuôn mặt để phù hợp nhất trên sân khấu và chuẩn bị trang phục … Tôi đã phải làm việc 24 giờ / ngày vì lịch trình của tôi bị trùng với Big Bang, nhưng tôi không bao giờ cảm thấy mệt mỏi.

Cuối cùng … sân khấu “Look at me, Gwi Soon!” đã đến. Từ lúc tôi hét to: “Xin chào, tất cả mọi người! Tôi là Daesung đây” bầu không khí như được hâm nóng. Sân khấu và khán giả như hòa làm một vì bầu không khí nóng bỏng đó. Tôi không biết liệu đó có phải là do sự ngây ngất của khán giả vì đó là sân khấu đầu tiên, tôi đã cảm thấy như tôi là một siêu anh hùng vậy.

Ah ~ Đó là sân khấu phấn khích nhất … Từ ngày đó trở đi, tôi chưa bao giờ lo lắng và ngại ngùng như tôi trước đó. Tất cả những điều này đã trở thành những lời động viên và cổ vũ cho tôi.

‘Trot không phải là một gánh nặng của Big Bang” mà là một trong những thể loại mà Big Bang có thể chế ngự được.

Nếu tôi không có suy nghĩ ‘tích cực’ đó, có lẽ tôi sẽ chỉ nghĩ giấc mơ “trở thành một ca sĩ” như là một cái gì đó không đạt được. Và bây giờ, khi tôi phải đối mặt với bất cứ thách thức nào giữa công việc của mình, tôi sẽ nghĩ rất ‘tích cực’ chân thành. Không có sự dạy đỗ của mẹ , tôi sẽ chỉ đối xử với tất cả mọi thứ mà tôi gặp phải một cách tiêu cực. Có lẽ tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi.

“Hãy tích cực” luôn là động lực cho tôi làm việc chăm chỉ. Bất cứ khi nào tôi cảm thấy tuyệt vọng và mệt mỏi, tôi sẽ chỉ nói với bản thân mình là “Sẽ ổn thôi! Làm việc chăm chỉ nào!”‘. Bằng cách này, tôi có thể được động viên một lần nữa.

- 8 -

LIỀU THUỐC TÂM LÝ QUÝ BÁU NHẤT CỦA TÔI ‘EM SẼ ỔN THÔI’

Chị gái tôi là người hỗ trợ tinh thần và cũng là nguồn động viên lớn nhất của tôi.

Chị ấy là người duy nhất trong gia đình tôi hiểu được lý do trở thành ca sĩ của tôi không phải là để đạt được vinh quang mà là để làm những gì tôi thực sự muốn làm. Bất cứ khi nào tôi cảm thấy kiệt sức hoặc mất hết hy vọng, chị gái tôi sẽ đi đến phòng của tôi và cho nói với tôi ‘Em sẽ ổn thôi’. Câu nói đó không phải được chị tôi nói ra vô ý, chị tôi luôn sử dụng giọng điệu bình tĩnh và ấm áp để nói.

Cho đến bây giờ, bất cứ khi nào tôi cảm thấy tôi quá mệt mỏi, tôi sẽ suy nghĩ của câu nói đó “Không hề gì, em sẽ chỉ cần phải chịu đựng một thời gian và mọi thứ rồi sẽ ổn thôi”.

Trong thực tế, trước khi tôi và chị tôi vào tiểu học, chúng tôi vẫn còn là đối thủ cạnh tranh với nhau. Chúng tôi không cần phải cãi nhau, bất cứ khi nào nhìn vào mắt nhau, chúng tôi sẽ bắt đầu đánh nhau. Chúng tôi đã như thế đó mỗi ngày, mối quan hệ của chúng tôi thực sự xấu.

Sau một thời gian, chúng tôi lại một lần nữa đánh nhau. Vì đã quá chú tâm vào cuộc chiến, tôi đã không nhớ rằng chị ấy còn là một cô gái, tôi đã đánh với tất cả sức lực vốn có của mình. Mặc dù chị ấy cũng rất hiếu chiến, nhưng chị tôi vẫn là một cô gái. Khi tôi nhìn những giọt nước mắt chị ấy rơi, tôi cảm thấy rất có lỗi vì thế tôi chỉ đứng yên đó để chị ấy đánh tôi.

Chị gái tôi đã khóc vì quá đau đớn và tôi cũng đã khóc vì đã không kiểm soát được sức mạnh của mình, sau đó tôi phải để cho chị ấy đánh mình. Đó là thời gian chúng tôi đã khóc rất nhiều cùng nhau …

Và sau sự trải nghiệm khác thường đó, người mà tôi ghét nhất trên thế giới đột nhiên trở thành người tôi yêu nhất.

Vì chị ấy là một trong những người luôn luôn hỗ trợ tôi trong mọi quyết định của mình. Chị tôi cũng là một trong những người đến với tôi đầu tiên bất cứ khi nào tôi cảm thấy kiệt sức. Hơn nữa, vì chị gái tôi có thành tích học tập thực sự nổi bật, cha mẹ tôi nhanh chóng dồn mọi tâm trí vào chị ấy. (Haha!) Điều này cũng giúp tôi bước đi trên con đường mà mình đã chọn.

Thực tế, tôi thực sự giỏi môn Toán và tôi đã quan tâm đến nó. Tuy nhiên, sau đó tôi không thể làm hàm số vì thế tôi đã từ bỏ. Bất cứ những gì tôi làm, chị gái tôi đã dạy cho tôi rất nhiều điều.

Tôi cũng muốn cảm ơn bố tôi!. Dù ông đã làm cho tôi mệt mỏi một khoảng thời gian, nếu không phải vì sự phản đối của ông, tôi sẽ không đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Nếu bố tôi ủng hộ tôi ngay từ đầu, có lẽ tôi đã mất đi niềm đam mê của tôi trong âm nhạc. Bởi vì phản đối đó của ông mà tôi đã rất quyết tâm để vượt qua những khó khăn để khẳng định những gì tôi muốn.

- 9 -

10 CẢM HỨNG GIÚP TÔI CƯỜI

1) Cười lên! Cười là bài tập thể dục tốt nhất và nếu bạn cười một phút mỗi ngày, cuộc sống của bạn sẽ được kéo dài thêm 8 ngày. Và nếu bạn cười to hơn, bạn sẽ tự tin hơn nữa.

2) Ngay cả nếu đó là một nụ cười miễn cưỡng, bạn cũng phải mỉm cười! Khi bạn mỉm cười, bệnh tật sẽ chạy trốn khỏi bạn.

3) Khi bạn thức dậy vào buổi sáng, nếu bạn cảm thấy vui vẻ, hãy mỉm cười nhé! Mỉm cười vào buổi sáng là liều thuốc tốt nhất cho cơ thể của bạn. Nếu bạn mỉm cười, bạn và thế hệ tiếp theo của bạn và cả thế hệ tiếp theo của tiếp theo của bạn sẽ được khỏe mạnh đó! : P

4) Lập một thời gian biểu để bạn có thể mỉm cười mỗi ngày! Và bạn sẽ nói lời tạm biệt với bệnh viện mãi mãi!

5) Khi bạn mỉm cười, hãy mỉm cười từ chính trái tim của bạn! So với những nụ cười bạn tự bôi lên mặt, những nụ cười đến từ chính trái tim quan trọng hơn nhiều!

6) Hãy suy nghĩ về những điều hạnh phúc, sau đó mỉm cười! Nụ cười hạnh phúc sẽ tạo phước lành. Bất cứ khi nào bạn mỉm cười, bạn sẽ được ban phước.

7) Hãy mỉm cười! Nếu bạn mỉm cười với những người khác, kết quả sẽ tốt hơn đến 33 lần!

8) Khi bạn đang mệt mỏi, bạn cũng nên mỉm cười. Nụ cười thật sự thường đến vào những lúc khó khăn nhất.

9) Đừng chỉ mỉm cười một lần. Nếu bạn không mỉm cười trong một ngày thì ngày đó trở nên thật lãng phí.

10) Hãy nghĩ về ngày khi ước mơ của bạn trở thành sự thật, và sau đó mỉm cười. Mơ ước và nụ cười là một gia đình đó!.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bigbang