Phần của Seung Ri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- 1 -

TIN VÀO 10% CƠ HỘI!

Giai đoạn 5: Hãy tin vào bản thân mình.

“Xin hãy xoá dấu phẩy bên trong trái tim bạn đi và thay thế nó bằng một dấu chấm than. Cuộc sống luôn luôn phải đối mặt với thất bại, thất bại không chỉ xuất hiện với bạn một hoặc vài lần đâu. Xin hãy tin rằng bạn đang làm việc vất vả cho chính bản thân mình chứ không ai khác bởi vì sự tự tin là điều quan trọng nhất trong việc cạnh tranh đấy”.

[ Seung Ri ]

Bạn phải nắm bắt những giấc mơ của mình ngay cả khi cơ hội thực hiện được ước mơ đó chỉ nhỏ như một hòn sỏi.

Tin vào 10% cơ hội.

“Thành viên cuối cùng, Seung Hyun lớn (TOP) Xin vui lòng bước lên phía trước”.

Vào mùa hè năm 2006, cuộc thử giọng đã kết thúc trước khi các thành viên được chọn ra để tạo nên Big Bang. Rồi chủ tịch Yang gọi tên của Ji Yong hyung, Tae Yang hyung, Dae Sung hyung và cuối cùng là tên của TOP hyung, tên tôi chưa bao giờ được nêu ra.

Vào lúc đó, tôi chẳng có ý nghĩ nào khác ngoài việc tự trách bản thân mình cho tới tận khi tôi có cảm giác như mình đã đánh mất hết ý chí. Tôi đã để lỡ mất cơ hội mà rất khó để đạt được, tôi cảm thấy rất tiếc và lo lắng nữa. Nhưng chẳng có điều gì để hối tiếc nữa vì tôi không thể quay ngược thời gian và thay đổi mọi thứ. Tới tận bây giờ, tôi vẫn không thể tin vào những gì đã xảy ra. Tôi không thể chấp nhận sự thật rằng tôi không còn được hát và nhảy cùng các đàn anh của tôi, những người có chung ước mơ với tôi nữa. Trong tôi không có khái niệm tôi phải bắt đầu một cuộc sống mới, thậm chí lúc đó tôi còn chẳng buồn rơi nước mắt nữa mà.

Tôi cảm thấy mình bị đối xử bất công. Chỉ đơn giản là tôi chạy theo giấc mơ của mình là được trở thành một ca sĩ và tôi đã một mình đi tới Seoul, không gia đình, không bạn bè hay người thân. Tất cả những gì tôi đã làm chỉ là tập luyện. Tôi biết rất rõ tài năng của tôi chẳng sánh được với đàn anh nên tôi thường đi tới phòng tập để tập luyện vào sáng sớm. Tôi đã phải rất kiên trì nỗi lực trong thời điểm đó nhưng hiện giờ thì tôi cảm thấy thật sự trống rỗng vì tôi không có sự lựa chọn nào cả. Cũng giống như khoảng thời gian đó, “Làm việc chăm chỉ giống như một thằng hề”. Tôi chẳng biết phải giải thích thế nào về kết quả không như mong đợi này. Khi tôi nghĩ về nó, tôi thật sự không muốn trở thành một người sống mà luôn đi kèm với câu nói đó.

“Tôi biết rằng Seung Hyun bé có tài năng để trở thành một ca sĩ và cậu có thể nhảy rất tốt, nhưng tôi chọn ca sĩ chứ có phải chọn một dancer đâu? Kỹ năng hát của cậu vẫn chưa đủ sức thuyết phục tôi”. Tôi cảm thấy bị tổn thương bởi những lời đánh giá rất thẳng thắn và chính xác về tôi của chủ tịch Yang. Điều mà tôi thích nhất và thấy tự tin nhất chính là vũ đạo và chẳng còn nghi ngờ gì về việc tôi đã rất nỗ lực cố gắng để luyện tập nó. Tuy nhiên đó lại là sai lầm của tôi và tôi đã thất bại, tôi không thể giải thích về nó và không cần phản đối gì hết.

Khi lần đầu tiên tôi nghe những lời đánh giá đó, thật sự tôi không tin nổi nữa. “Nếu cậu muốn thử một lần nữa, cậu có thể tới phòng tập để luyện tập sau khi BIGBANG tập luyện xong. Tuy nhiên, cơ hội được chọn rất ít, chỉ khoảng 10% thôi đấy”.

Sẽ được, có khả năng, 10%… Mặc dù tôi biết điều đó có nghĩa là “Dù cho có cố gắng thì cơ hội vẫn là quá ít ỏi”, nhưng tôi vẫn cảm nhận được rằng có một tia sáng vừa mới loé lên. Biết được rằng thực ra cuộc tuyển chọn vẫn chưa kết thúc, nó khiến tôi cảm thấy rất vui mừng và phấn khởi. Thậm chí cơ hội thành công rất mong manh nhưng trái tim của tôi vẫn đang chạy đua với niềm phấn khích, cơ hội vẫn còn với tôi và tôi lại được thử thách bản thân mình như trước.

Mọi người thường khóc khi họ thấy hạnh phúc bởi vì lúc đó cảm xúc như trào dâng một cách mãnh liệt. Những giọt nước mắt của tôi hiện giờ đánh đổi lấy những nụ cười mai sau. Tôi đã xác định rằng mình phải cố gắng nắm bắt lấy cơ hội làm sống dậy “10% cơ hội của mình”.

- 2 -

PHÒNG TẬP CỦA TÔI Ở ĐÂU? BẤT CỨ NƠI ĐÂU TÔI CŨNG ĐÃ ĐẶT CHÂN TỚI

Tôi tình cờ nhìn thấy đôi chân của Ji-Sung Park (Cầu thủ bóng đá nổi tiếng nhất Hàn Quốc) trên một tờ báo và ngay lập tức tôi trông thấy đôi chân của anh ấy có rất nhiều vết bầm tím và những vết sẹo khác. Những vết thương xuất hiện ở khắp mọi nơi. Vào lúc đó, tôi thực sự lấy làm tiếc khi đọc bài báo đó. Tuy nhiên, tình hình của anh ấy cũng giống như tình hình của tôi. Khi tôi đang chuẩn bị cho thử thách vòng 2 trong quá trình chọn lựa các thành viên Big Bang, những đôi chân luôn luôn xuất hiện trong tâm trí của tôi. Sau đó, tôi đã tự động viên bản thân mình rằng: “Sự tra tấn mà hiện giờ mình đang phải gánh chịu sẽ trở thành một dòng máu mới trong đôi chân của mình”. Tôi luôn như thế, luôn tự động viên mình bằng một câu nói nào đó và tôi may mắn hơn tiền bối Ji-Sung Park vì đôi chân của tôi lành lặn hơn của anh ấy.

Mặc dù thật sự tôi rất muốn làm việc chăm chỉ trong một thời gian nữa để xem tôi có thể viết lại số phận của mình hay không, tôi gặp rất nhiều khó khăn trong thời điểm đó. Tôi có thể sẽ không được sống trong ký túc xá cùng với các đàn anh nữa và tôi cũng chẳng đủ tuổi để được đăng ký một phòng ký túc xá ở gần đó, chưa kể tiền phí thuê quá đắt. Tôi cũng chẳng muốn bảo bố mẹ gửi tiền ra cho mình làm gì. Cuối cùng, tôi chỉ còn một lựa chọn duy nhất là nhờ anh quản lý cho mình ngủ chung trong căn hộ của anh ấy.

“Em sẽ không làm phiền phức tới anh đâu, em hứa đấy. Những gì em cần chỉ là muốn có một nơi ở, có chỗ để ngủ thôi nên xin anh hãy cho em ngủ cùng ở đây anh nhé…”

Thật may mắn là anh quản lý đã đồng ý cho tôi ở cùng mà không hề do dự nhưng sau đó, lại một khó khăn nữa đến với tôi – tôi không còn được học các buổi luyện tập mà tôi đã từng được tham gia trước đây nữa.

Tôi chỉ còn biết dựa vào bản thân mình thôi. Tôi quyết định không dành thời gian để lo nghĩ nữa vì thời gian còn lại của tôi cũng chẳng còn là bao, nhưng tôi lại có rất nhiều việc phải làm, chẳng hạn như là cải thiện bản thân mình thật nhanh, làm sao cho kịp thời hạn. Nếu tôi dành những khoảng thời gian quý báu còn lại chỉ để lo nghĩ, đúng thật là quá lãng phí thời gian. Tôi phải dành khoảng thời gian còn lại để làm những gì mà tôi nên làm.

Tôi bắt đầu luyện tập mà thật ra chẳng biết mình nên làm gì, tôi đã chọn luyện tập bài “Haru Haru” của Taxiana.

Sau đó tôi lại muốn chuyển bài hát khác. Tôi rất bận rộn nên tôi cũng chẳng còn thời gian để suy nghĩ về những điều linh tinh nữa. Nếu tôi còn thời gian, tôi sẽ chọn để sử dụng nó một cách thật có ích, làm sao để cố gắng tạo ra một cách thể hiện bài hát mới mẻ hơn.

Thực ra, tôi đã nghe bài hát này hàng trăm lần rồi. Dù tôi có ở đâu thì tôi cũng vẫn cứ hát. Có thể là ở trong phòng tập (Sau khi các đàn anh đã tập xong, tôi đã tới đó vào lúc nửa đêm), trên đường hay khi tôi ở nhà của anh quản lý… tôi đều hát. Có nhiều người đã mắng tôi và cấm tôi không được hát ở nơi công cộng, “Yên lặng đi!”. Một vài người thậm chí còn chỉ thẳng vào mặt tôi và phàn nàn luôn về những gì mà tôi đang làm vào lúc đó. Mặc dù tôi đã phải chịu rất nhiều lần như thế, nhưng tôi vẫn không chùn bước, không thể đánh mất trái tim của mình được. Ngược lại, tôi muốn mình đạt được thành công để chứng minh những điều mà tôi đã làm là sự thật.

“Lúc đó mình cứ giống như một thằng điên vậy, nhưng sẽ có một ngày, những lời ngợi khen đã tới với thằng điên này và khẳng định rằng những điều mà nó làm là đúng”. Tôi luôn luôn tự cổ vũ bản thân mình bằng câu nói này.

Tâm trí của tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại là làm thế nào để mình có thể cải thiện khả năng hát của mình đây nên tinh thần tôi đã có một chút đi xuống bất cứ khi nào tôi nghĩ tới một cái gì mới mẻ. Cuối cùng, gần như toàn bộ bài viết của tôi là những phần lưu ý, phê bình đến nỗi mà tôi còn chẳng có một chỗ trống nào để viết linh tinh vào nữa cơ.

Khi tôi vẫn còn đang tất bật làm việc thì khoảng thời gian một tuần mà chủ tịch đặt ra đã trôi qua.

- 3 -

SỢ HÃI CHẲNG LÀ GÌ CẢ!

Tôi thật sự rất thích thuật ngữ quảng cáo này, “Không thể được ư, chả là gì hết đâu”. Tôi có thể cảm nhận được người ta quả quyết và sốt sắng như thế nào khi nói cụm từ này. Tuy nhiên, tôi đã tự đặt một thuận ngữ mới cho bản thân mình, “Sợ hãi CHẲNG LÀ GÌ CẢ”. Tôi không thể ngu hơn nếu tôi từ bỏ những gì mà tôi muốn thực hiện khi những khó khăn bắt đầu đến với mình. Tôi thật sự thông cảm với những người nói rằng, “Tôi không thể làm được đâu”, “Tôi sợ rằng tôi sẽ thất bại”, bởi vì trước khi họ muốn cố gắng nỗ lực để hoàn thành việc đó, họ đã chấp nhận từ bỏ nó.

Nhưng thật sự, tôi cũng lo sợ về tình hình sắp tới mà tôi phải đối mặt. “Điều gì đang chờ đợi bạn phía trước?”. Tôi rất sợ sự lưỡng lự nhưng mỗi khi tôi cảm thấy như vậy, tôi sẽ tự nhắc nhở bản thân mình, “Mình không biết thật sự có điều gì chờ đợi mình ở phía trước nếu mình không một lần thử sức”. Sau đó, tôi sẽ lấy lại bình tĩnh và tiếp tục làm việc bằng tất cả bầu nhiệt huyết trong mình.

Khi tôi còn học lớp 7, tôi đã tới tham dự buổi lễ khai giảng của một trường khác, có một nhóm người mặc những bộ trang phục rất giống nhau và cùng nhau biểu diễn trên sân khấu. Khi họ nhảy múa, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào họ. Và tôi cũng là một trong số đó. Thậm chí tôi còn không nhớ là mình đang thở khi họ đứng trên sân khấu.

“Đó chính là điều mà tôi muốn làm!”. Ngay lúc đó tôi cảm nhận được rất rõ. Tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy trong suốt quãng đời của tôi. Tim tôi đập rất nhanh đến nỗi mà tôi còn nghĩ rằng ngực tôi sẽ nổ tung ra. Với tôi, điều đó thực sự một cái gì đó mà chúng ta thường gọi là “Giấc mơ khiến trái tim ta đập rộn ràng”.

Ngày hôm sau, tôi đã tới YMCA để đóng tiền chuyến đi tới gặp các vũ công tiền bối nổi tiếng ngày hôm trước.

- Cậu có biết làm thế nào để nhảy không?

- Không em không biết nhưng em sẽ cố gắng tập rất rất chăm chỉ bắt đầu từ ngày hôm nay. Cá nhân em luôn tràn đầy sự tự tin và lòng nhiệt huyết với điều đó.

Sau khi nói điều này, tôi đã cố gắng uốn éo cơ thể của mình theo những giai điệu mà tôi nghe thấy. Tôi thật sự không chuẩn bị bất kì một màn nhảy nào cả. Tôi chỉ nhảy ngẫu hứng thôi. Lúc đó trông tôi thật ngớ ngẩn. Tuy nhiên, tôi chỉ nhảy có một lúc thôi vì tôi đến đây với mục đích là được nhảy với các tiền bối cơ.

Vì tôi có “tài năng” nên dù tôi không biết thực sự tôi đang nhảy cái gì, nhưng tôi vẫn nhảy vì tình yêu âm nhạc của mình. Các tiền bối thực sự rất ngạc nhiên bởi sự can đảm và niềm đam mê của tôi và cuối cùng họ đã chấp nhận tôi tham gia nhóm nhảy của họ.

- 4 -

KHÔNG CÓ LÝ DO THỨ NĂM!

Ngày cuối cùng cho cuộc đấu quyết định. Đó là một trận đấu quyết định và sau trận đấu đó sẽ biết được ai sẽ là người không được chủ tịch Yang chọn. Tôi đã đi tới phòng của ông ấy và mặc bộ quần áo mà tôi đã bảo các hyungs chọn cho tôi.

Nhưng chuyện gì đã xảy ra? Tâm trí tôi trống rỗng và thật sự không thể nói nên lời khi trông thấy ánh mắt của chủ tịch. Cơ thể tôi cứng đờ ra, dường như tất cả các bộ phận trong cơ thể tôi ngừng hoạt động vậy.

“Lee Seung Hyun, cho tôi xem năng lực của cậu đi. Cậu có muốn những việc làm tốn rất nhiều công sức của cậu bị lãng phí không hả?”.

Lúc đó tôi rất miễn cưỡng dồn hết năng lượng trong người mình và đi tới chỗ chủ tịch Yang. Trước khi tôi hát, tôi đã lấy ra chiếc bùa bí mật của mình. Trong «BIG BANG Debut Documentary», có một phần chiếu cảnh tôi nói chuyện với chủ tịch về câu chuyện “5 lý do tôi nên được lựa chọn”. Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn thường nhắc lại những chuyện xảy ra trước đây. Các hyungs thậm chí còn nghĩ rằng tôi đang “cố gắng làm trò cười” nhưng đúng vây, tôi đồng ý với anh ấy. Bây giờ tôi nghĩ lại thật sự tôi vẫn nổi da gà, nhưng ước mơ mình sẽ được chọn đã khiến tôi không cảm thấy xấu hổ về bản thân mình.

Sự tự tin của tôi đã tạo ra nhờ sự chân thành bởi vì có lẽ cơ hội này sẽ không xuất hiện trong cuộc đời tôi một lần nào nữa. Lúc sau, trong tôi bỗng sôi lên một cảm giác rất cấp bách, tôi nghĩ rằng mình không thể bỏ lỡ cơ hội này được nữa. Khi tôi và chủ tịch nhìn nhau, trái tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, tôi đứng trước chủ tịch Yang và nói lắp bắp không thành lời. Để tránh nói lắp bắp một lần nữa, tôi dồn hết sức lực của mình vào cuống họng và cố gắng mở thật to mắt. Tôi cố gắng nói thật rõ từng từ một để thể hiện cảm xúc thật trong tôi.

“Lý do đầu tiên vì sao cháu nên được chọn có phải là vì cháu là người thích hợp nhất cho vị trí Maknae của nhóm không ạ? Lý do thứ 2 là vũ đạo. Vì cháu có nhiều kinh nghiệm biểu diễn và vũ đạo, nên có thể sử dụng những ưu điểm đó để hoàn thiện nhóm. Lý do thứ 3 là hình tượng. Các hyungs có thể sử dụng hình tượng mạnh mẽ và đẹp trai để thu hút các Fan hâm mộ, còn cháu sẽ thể hiện vẻ dễ thương, ngây thơ và thông minh để thu hút các Fan. Lý do thứ 4 là sự tự tin. Không cần biết cháu đang ở đâu, trong cách nói chuyện và vẻ bề ngoài luôn tràn đầy sự tự tin trong đó”.

Khi tôi định nói lý do thứ 5, tâm trí tôi như trống rỗng, tôi đã phải dùng hết tất cả sức mạnh của mình để thốt lên: “Cháu không có lý do thứ 5. Cháu sẽ không làm cho chủ tịch phải hối tiếc nếu trao cho cháu cơ hội. Cháu chắc chắn sẽ dùng năng lực và sự tự tin mà cháu chưa từng thể hiện để gây bất ngờ tới mọi người”.

Vâng chính xác điều đó xảy ra là như vậy. Có bất cứ lý do nào phù hợp hơn không?

Thậm chí nếu tôi được nói hàng trăm lý do mà chủ tịch Yang vẫn nghĩ tôi không thực sự phù hợp cho nhóm nhạc, ông ấy vẫn chẳng cần phải xem xét nhiều về tôi đâu. Có lẽ ý nghĩ về những lý do “Seung Hyun nhỏ sẽ là một phần của nhóm” thật vô vọng nhưng tôi vẫn muốn nghĩ. Để nắm bắt được cơ hội cuối cùng đó, tôi chẳng cần biết tôi có phải làm những việc đáng xấu hổ hay không bởi vì tôi có niềm đam mê trở thành ca sĩ và tôi mong muốn mình được lựa chọn. Lúc đó tôi chỉ nghĩ, “Tôi bắt buộc phải được lựa chọn”.

Sau khi tôi liệt kê hết lý do của mình, đã đến lúc tôi phải hát. Tôi không có thời gian để quan sát biểu hiện của những người khác, nhưng tôi vẫn sẽ hát bằng hết khả năng của mình bởi vì tôi biết rằng đây là cơ hội cuối cùng để tôi có thể tạo ấn tượng với chủ tịch và mọi người. Tôi phải thể hiện cho mọi người thấy những gì mà tôi đã học được trong 3 năm qua chỉ qua có 3 phút ngắn ngủi. Quần áo của tôi ướt đẫm vì mồ hôi. Tôi đã làm hết sức mình và chẳng hề hối tiếc về nó.

Một tuần sau, thật sự QUÁ KỲ DIỆU, tôi đã được trở thành một phần của BIG BANG. Niềm vui đạt được chẳng thể nào so sánh được với cảm giác thành công trong tôi. Những nỗ lực không biết mệt mỏi của tôi đã không bị uổng phí. Hi vọng dù chỉ mỏng như tơ nhện nhưng tôi vẫn đạt được nó, tôi đã thành công.

Có quá nhiều thách thức trong cuộc sống. Nếu bạn không tự thử thách bản thân mình, bạn sẽ không bao giờ được nếm trải thất bại và sẽ không bao giờ tới được con đường của sự thành công. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi phải trở về nhà sau khi không được chọn trong buổi thử giọng? Tôi quá lười nghĩ về việc đó, mặc dù điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

- 5 -

SEUNGRI LÀ MỘT CHÚ GÀ BIẾT BAY!

Vào một ngày khi tôi đang ở nhà xem Tivi, bỗng nhiên tôi thấy một cảnh tuyệt đẹp trên một chương trình Tivi.

“Mình đang xem cái gì đây?” Tôi không thể tin những gì mình đang thấy, nhưng khi tôi cố gắng tập trung vào xem nó, màn hình lúc ấy vẫn hiển thị hình ảnh – một chú gà đang bay nhảy rất tự do giữa những tán cây.

“Gà? Cái gì ? Một con gà biết bay?”. Tôi biết rằng tôi không chăm chỉ học hành nhưng tôi vẫn luôn biết một con gà không bao giờ có thể bay. Khi mọi người ăn thịt gà, không phải họ thường thích ăn chân gà và cánh gà nhất sao? Tuy nhiên, vào lúc đó, những gì mà tôi đang trông thấy là MỘT CON GÀ BIẾT BAY VỚI ĐÔI CÁNH CUẢ CHÍNH NÓ.

Theo MC, chú gà này cố gắng học bay vì “các thành viên trong gia đình” nó đã bị giết bởi các loài động vật ăn thịt khác khi nó còn nhỏ, nó đã phải tự bảo vệ chính mình bằng cách học trèo cây, học bay. Lúc nó mới bắt đầu học bay, nó đã thất bại rất nhiều lần nhưng để bảo vệ cho sự an nguy của mình và các con của nó, nó đã phải cố gắng làm điều đó. Nó đã làm được dù chỉ có 0.1% cơ hội và nó đã vượt qua được sự khó khăn đó.

Cuối cùng, chú gà đã thành công.

Sau 3 tháng khó khăn, nó đã học được những kỹ năng để có thể bay. Nó đã bay giữa những tán cây giống như nó là một chú gà thần kỳ vậy. Bây giờ nó đã trở thành một chú gà trưởng thành, và tất cả những lứa gà sau nó đã và đang nối gót bước chân của nó để có thể được BAY. Có lẽ điều đó là vì những “đứa em” của nó đã trông thấy nó bay lên kể từ khi chúng còn nhỏ. Chúng nghĩ rằng chúng cũng có thể làm được như vậy.

Mặc dù tôi không thể nhớ những gì mà MC nói về câu chuyện đó nhưng tôi vẫn có thể nhớ rất rõ nguồn cảm hứng mà chính chú gà đó mang lại cho tôi – Tôi phải học hỏi từ nó để có thể thành công dù chỉ còn 0.01% cơ hội và làm được những việc ngay cả bản thân mình không thể tin rằng mình có thể thành công.

Cách đây không lâu tôi chỉ là một chú gà tầm thường. Tôi có đôi cánh nhưng tôi không thể bay lên bầu trời kia. Hiện giờ thì sao, tôi đã có thể dùng đôi cánh của mình để bay lên bầu trời kia và tự thử thách bản thân mình vơi những điều “KHÔNG THỂ”. Giờ tôi đã biết làm thế nào để bay rồi.

Chính vì những điều đó mà giờ đây, Seung Ri là “một chú gà có thể bay”.

- 6 -

CÁC HYUNG, HÃY ĐỂ EM THỬ BIÊN ĐẠO MỘT BÀI NHẢY NHÉ?

Cuộc sống mới của tôi đã bắt đầu khi tôi trở thành một thành viên trong một nhóm nhảy. Trở lại lúc tôi còn ngồi trên ghế nhà trường, tôi thường đi chơi với bạn bè tới tối mịt và những ngày tháng ấy trôi qua không một dấu vết. Sau khi gia nhập nhóm nhảy, tôi thường tập luyện các điệu nhảy khoảng 4.5 tiếng mỗi ngày trong phòng tập tối thui. Tôi đã được học các điệu nhảy của các hyung trong một vài ngày ở cấp độ của một thành viên mới. Tôi rất thích thú với nó và luyện tập nó không kể khó khăn vất vả.

Trong lớp học, tôi nhớ như in những bước nhảy trong đầu. Lúc nghỉ trưa và nghỉ tối, tôi vẫn thường tập nhảy rất hăng say. Và kết quả đến với tôi là, các giáo viên luôn luôn mắng vào mặt tôi nhưng thực sự mà nói, một học sinh bỏ qua việc học để chuyên tâm vào việc học nhảy thì thật quá vô lý.

Tôi hoàn toàn tin tưởng vào ước mơ của mình ngay cả khi những người khác bảo rằng giấc mơ của tôi không thể thực hiện được. Tôi nhảy không phả vì việc học ở trường, nhưng nếu đó là một điều gì đó mà tôi thực sự muốn làm, tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ sau khi tôi lựa chọn con đường đó. Làm một việc gì đó không phải là quan trọng nhất, mà phải làm điều đó sao cho thật tốt mới là vấn đề, có phải vậy không? Mặc dù việc học thật tốt cũng rất đáng tự hào, nhưng làm việc chăm chỉ vào một điều gì đó còn đáng tự hào hơn chứ nhỉ. Những ngày đó không kéo dài được lâu vì sau 3 tháng, nhóm nhảy đã quyết định tan rã.

“Chắc chắn không vậy! Em thậm chí còn chưa có cơ hội được biểu diễn trên sân khấu mà… thật sự chúng ta sẽ kết thúc như thế này sao?”

Tôi không thể chấp nhận từ bỏ mọi thứ mà tôi đã cố gắng dễ dàng như vậy được. Sau khi nhóm tan rã, các thành viên đã tìm các nhóm nhảy khác để xin tham gia. Chúng tôi còn 4 thành viên trong nhóm, nhưng thật không may, không ai biết dàn dựng vũ đạo cả. Vì tôi không có nhiều kinh nghiệm, nên tôi chỉ có thể làm được những gì mà tôi có thể làm. Các hyung đã biên đạo một vài bài nhảy trong thời gian đó, nhưng những điệu nhảy lại chẳng phù hợp gì cả.

Các hyung của tôi có vẻ như cũng muốn bỏ cuộc nốt rồi. Niềm đam mê của chúng tôi đang dần dần tan đi trong nhảy mắt và chúng tôi đã nghỉ tập rất nhiều trong thời gian này bởi vì chúng tôi cảm thấy quá chán nản. Cuối cùng, tôi mới nảy sinh ý tưởng sẽ kiếm thêm những thành viên mới vào nhóm và đứng ra nhận vai trò trưởng nhóm.

“Các hyung, xin hãy tin ở em. Để em thử dàn dựng một bài nhảy nhé!”

“Em hả? Một bài nhảy? Hahaha… Em mới chỉ được học những gì cơ bản thôi mà.. Quên chuyện đó đi. Chúng ta vẫn có thể nhờ các nhóm nhảy khác mà, có lẽ họ sẽ có một người biên đạo nhảy.”

“Làm thế nào để chúng ta có thể tìm một người mới đây? Để em thử đi, cho em một vài ngày.”

Sau một thời gian rất khó khăn để thuyết phục các hyung để tôi biên đạo nhảy, cuối cùng họ cũng đã đồng ý. Mặc dù tôi không biết bắt đầu thế nào, nhưng chẳng còn thời gian để suy nghĩ nữa. Nếu tôi không thể chuẩn bị một bài nhảy trong ít ngày tới, tôi sẽ tự đánh mất đi niềm tin mà các hyung đã đặt vào tôi. Tôi xem tất cả các MV và nghĩ tới các nhóm nhạc mà các hyung không nghĩ tới. Lúc đó tôi còn chẳng có thời gian để thở dài, và thật sự rất ngạc nhiên trước tài năng của các nhóm nhạc mà tôi đã theo dõi. Tôi cố gắng bỏ qua mọi áp lực để cố gắng tạo ra một bài nhảy cho nhóm.

Tất cả các hyung của tôi đều ca ngợi màn nhảy mà tôi sáng tạo ra và nói nó rất “Tuyệt”, “Xuất sắc” và chính bài nhảy đó đã làm cháy lên tinh thần trong mỗi chúng tôi. Chúng tôi nghe nói sẽ có một cuộc thi nhảy ở buổi lễ ‘훙로동’ (hung lo dong). Chúng tôi quyết định tham gia vì đó chính là cơ hội để chúng tôi tích luỹ thêm kinh nghiệm và có thể biết được những lời nhận xét về bài nhảy này thế nào. Tôi đặt tên cho nhóm của mình là “II Hwa”. Nó có ý nghĩa “Đằng sau sự ra đi của một huyền thoại”.

Vào ngày buổi lễ diễn ra, có rất nhiều nhóm nhảy tham dự. Có một vài nhóm nghiệp dư và cũng có những nhóm đã rất thành danh tại các câu lạc bộ khác nhau. Chúng tôi thậm chí chẳng dám mơ đến một giải thưởng nào hết, chỉ đơn giản là chúng tôi không muốn gây rắc rối cho chính chúng tôi nên chúng tôi đã bình tĩnh lại và bước lên sân khấu một cách thoải mái nhất. Cái nhìn của các khán giả về chúng tôi gần như “bị đóng băng” lại, chúng tôi thấy điều đó nhưng chúng tôi vẫn phải tiếp tục màn biểu diễn.

Tuy nhiên, có một chuyện gì đó mà chúng tôi không thể tin đã xảy ra. Khi tất cả các màn biểu diễn kết thúc và đã đến lúc trao giải, “II Hwa” dành giải nhất. Đôi chân tôi gần như yếu đi. Từ khi vực dậy nhóm nhảy cho tới lúc nhóm đã hoàn chỉnh về mặt lực lượng… tất cả những khoảng thời gian đó đều hiện lên trong tâm trí tôi. Thách thức của tôi không phải là một sự tưởng tượng hay một giấc mơ, nó cũng chẳng phải là những việc làm của những đứa trẻ mới trưởng thành. Điều này là sự thật, và những giọt nước mắt đã làm mờ đi kí ức của tôi.

Từ ngày đó trở đi, “II Hwa”, từ một nhóm nhảy vô danh tới một nhóm nhảy mà ai ai cũng biết. Mọi người đều biết tôi là Lee Seung Hyun, một người luôn ấp ủ giấc mơ được nhảy múa. Mặc dù có một nhóm trưởng khác trong nhóm, nhưng các hyung vẫn luôn coi tôi là điểm tựa của họ. Sự xuất hiện mạnh mẽ của tôi là một bước đột phá mỗi khi chúng tôi phải vượt qua một cuộc chiến khó khăn nào đó.

Sau đó một thời gian, khi tôi tiếp tục xuất hiện trên TV tôi nghĩ… không có một mối tương quan nào giữa độ tuổi và các con số. Nếu có tài năng, không cần biết bạn bao nhiêu tuổi bởi vì bạn vẫn có thể chứng minh giá trị của bạn và nó sẽ ảnh hưởng tới những người khác và khiến họ cũng muốn làm vậy. Mặt khác, có những điều bạn không thể làm khi còn trẻ. Con đường hoàn hảo của cuộc sống sẽ khó có thể hoàn thành được nếu bạn nghĩ thời khắc khó khăn là rào cản của bạn.

Nếu tôi gục ngã vì những nỗi sợ và không dám bắt đầu, điều gì sẽ xảy ra khi tôi gặp phải một cuộc khủng hoảng và rồi từ bỏ nó? Tôi không biết kiểu cuộc sống đó là gì nhưng có một điều mà tôi chắc chắn là tôi sẽ không cảm thấy hồi hộp khi thu hoạch thành quả đầu tiên của mình.

- 7 -

CUỐI CÙNG TÔI ĐÃ NHẬN RA RẰNG TÔI CHẲNG LÀ GÌ CẢ!

Lúc đầu, tôi đã tới quay phim cho chương trình đó rất nhiệt tình, nhưng tôi đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi sau vài tháng cứ phải đi đi lại lại từ Gwangju về Seoul rồi lại từ Seoul về Gwangju. Nó không chỉ khiến tôi mệt mỏi mà nó còn khiến tôi giảm đi niềm tin trong mình.

Đúng, tôi rất nổi tiếng ở Gwangju vì tôi nhảy rất giỏi nhưng khi tôi lên thủ đô, tôi mới nhận ra rằng tôi chẳng là ai hết, tôi chỉ là một cậu bé nhà quê lên thành phố mà thôi. Thậm chí tôi còn tỏ ra rất lúng túng khi nhảy chứ đừng nói gì tới việc hát. Tôi chỉ loay hoay nghĩ về việc làm sao để nhảy tốt mà chẳng nghĩ gì tới việc học hát cả.

Tôi rất muốn đi học một lớp đào tạo thanh nhạc, nhưng điều đó không được thực hiện vì tôi đã phải mất quá nhiều thời gian đi đi lại lại từ Seoul về Gwangju rồi Gwangju về Seoul. Khi tôi có thời gian rảnh, tôi chỉ ngồi xem các video của các tiền bối mà tôi yêu thích như Rain, Saiben Daeng. Tôi đã rất cố gắng quan sát và học hỏi các bước nhảy của họ, và cả kỹ năng ca hát và phong cách thời trang nữa. Thậm chí tôi còn ghi chép lại hết các chi tiết nổi bật cho đỡ bị quên. Như câu nói mà tôi đã từng nói, “Nguỵ tạo là mẹ của sáng tạo”. Mặc dù lúc đó tôi không biết làm thế nào để tạo ra một phong cách riêng cho mình, nhưng tôi tin rằng, bằng cách bắt chước người khác, tôi có thể sẽ tạo ra một phong cách riêng cho tôi.

Tuy nhiên, tập luyện như vậy tôi cũng chẳng tiến bộ được lên. Những ý kiến lạnh nhạt của ban giám khảo đã làm tổn thương tôi. Vâng, tôi đã bắt đầu tự nghi ngờ bản thân mình ý định của tôi tới quay một chương trình truyền hình, đơn giản chỉ vì tôi thích nhảy múa, tôi không nghĩ gì tới việc hát trước đó, nhưng tôi đã quyết định tới đó chỉ vì tôi muốn xuất hiện trên truyền hình. Lúc đó tôi thực sự chán ghét chính mình. Tôi không thể tự cổ vũ bản thân mình “Hãy làm những điều mà mình muốn”. Vì thế mà tôi đã cố tình không chiến thắng trong chương trình này và sau vài tháng tôi đã bị loại. Vì điều này cũng đã nằm trong dự kiến của tôi từ trước, nên thực sự tôi chẳng phàn nàn gì nhiều nhưng thật sự các đoạn clip có sự thể hiện của tôi được đăng tải với công chúng đã làm tổn thương tôi.

Có một tập phim của chương trình chiếu cảnh họ đang yêu cầu chúng tôi trở thành một người mãu tại một Show thời trang cho những người tàn tật. Toàn bộ quá trình chuẩn bị đã được ghi lại để ban giám khảo có thể đưa ra kết quả cuối cùng. Anh quay phim còn quay cả cảnh lúc tôi đang ngủ. Đó không phải là toàn bộ sự thật đâu. Tôi chỉ ngủ một lát giữa cuộc hành trình tới Seoul và sau đó tôi đã thức dậy để tiếp tục công việc của mình. Tuy nhiên, cảnh lúc tôi ngủ đã được phát sóng… Tôi cảm thấy thật sự không công bằng nên tôi đã tới nói với ban giám khảo: “Em làm vậy chỉ để mọi người cười thôi. Thực sự em đã phải phấn đấu rất nhiều để hoàn thành mục tiêu của mình đấy”. Nhưng hình như đó chỉ là những lời nguỵ biện cho sự lười biếng của tôi. Mặc dù tôi biết rằng tôi chẳng chăm chỉ như các thí sinh khác, nhưng điều đó thật sự không công bằng vì ban giám khảo đã dùng lý do đó như là một cách để đẩy tôi ra khỏi cuộc chơi này.

Tôi cảm thấy thật sự bất lực về điều này nhưng điều tồi tệ nhất vẫn chưa tới. Khi tôi trở về quê, bạn bè của tôi bắt đầu trêu chọc tôi. Một vài người trong số họ nói với tôi, “Aw, ở đây có đứa chả biết hát kìa…”. Thực sự là cho tới bây giờ tôi vẫn không thể quên được những lời nói chua cay ấy. Tôi đối xử với họ như những người thân của mình còn họ thì sao? Những gì họ làm với tôi chỉ là trêu trọc và cậy đông bắt nạt tôi thôi. Tôi thực sự cảm thấy buồn về tất cả mọi chuyện.

“Seung Hyun ah, cậu không hát được đâu? Cậu nên tìm cho mình một con đường khác để mà đi đi!”. Tôi thật sự tức giận với những gì mà họ nói với tôi. Họ chẳng tin tưởng tôi nhưng tôi tin vào bản thân mình vì tôi đã làm việc chăm chỉ để đạt được những gì mà tôi muốn, tôi biết tôi có thể làm điều đó. Trên đường về nhà, tôi không thể kìm được nước mắt, thậm chí tôi còn mít ướt như một đứa trẻ vậy… Wu wu. Ngày hôm đó là ngày mà tôi khóc nhiều nhất, nhưng cũng cùng lúc đó, tôi đã tự hứa với bẩn thân mình rằng, “Mình phải cho họ thấy sự thành công của mình vào một ngày không xa. Mình không phải là con người vô dụng mà họ đã từng chê bai”.

Nếu tôi là một người nổi tiếng, tôi sẽ không còn cái cảm giác trống trải này nữa. Tôi đã quyết định, “Ngay cả khi mình không phải là một người nổi tiếng, mình vẫn phải quyết tâm trở thành ca sĩ”.

- 8 -

TẠO RA MỘT GIẤC MƠ CÓ THỂ LÀM THAY ĐỔI CUỘC SỐNG CỦA BẠN!

“Sẽ ổn thôi con à. Trước đây mặc dù con cũng đã bị loại trong một buổi thử giọng nhưng nếu tiếp tục cố gắng, con có thể làm được điều đó con à. Con trai à, hãy làm điều đó cho tới khi thành công con nhé. Bố mẹ tin ở con.”

Sau khi được lựa chọn là thành viên của Big Bang là khi tôi trở về Gwangju, bố mẹ tôi đã không nói bất cứ điều gì ngoài việc động viên tôi. Tôi chắc chắn rằng họ đã rất thất vọng về thất bại của tôi nhưng chỉ là họ không thể hiện ra ngoài thôi. Tôi luôn tự nhắc nhở bản thân mình rằng: “Mình không thể để những nỗ lực của mình thành công cốc được”. Vì thế mà tôi đã thoải mái hơn đôi chút. Đêm đến, mẹ đi chuẩn bị một vài món ăn mà tôi thích để sáng sớm hôm sau tôi lên Seoul còn có cái mà lót dạ. Mẹ đã thể hiện sự ủng hộ của mình bằng việc chuẩn bị cho tôi những món ăn mà tôi thích.

Tôi không thể từ bỏ vì tôi không muốn bố mẹ tôi thất vọng nữa. “Để trả công những gì mà bố mẹ đã dành cho mình, mình phải làm việc thật thật chăm chỉ mới được”. Tôi đã tự hứa với bản thân như vậy đấy.

Tôi nghĩ các bậc phụ huynh chắc cũng đều lo lắng cho con cái của mình như vậy cả thôi, nhưng bố mẹ tôi là những người đặc biệt hơn cả. Khi tôi còn nhỏ, tôi chưa từng đặt việc học lên hàng đầu nhưng bố mẹ cũng chả quở trách tôi. Họ biết rằng sở thích và niềm đam mê của tôi là ca hát và nhảy múa, nên họ luôn ủng hộ tôi làm những gì mà tôi muốn và họ chưa bao giờ trách móc tôi một lần nào về điều này.

“Con có thể làm bất cứ điều gì mà con muốn nhưng bố mẹ muốn con phải làm việc thật chăm chỉ những việc đó”. Tôi thực sự biết ơn bố mẹ mình. Thậm chí sau khi tôi đã được nhận vào YGE với tư cách là một học viên, họ đã giúp tôi quá nhiều. Họ nói với nhà trường cho phép tôi được nghỉ học ở trường mặc dù lúc đó tôi mới chỉ là một học sinh Trung học. Vì thế mà tôi rất áy náy về điều đó, tôi đã tự hứa với bản thân mình phải làm việc thật chăm chỉ để không phụ lòng mong mỏi của bố mẹ dành cho mình.

Khi tôi còn là học sinh, có một lần tôi đã gặp một vài đứa bạn cùng lớp, đấy là những đứa bạn gần như chả bao giờ quan tâm đến việc học gì hết. Tôi đã tới các quán game và các cửa hàng truyện tranh với họ mỗi ngày sau giờ học ở trường. Đó là khoảng thời gian trước khi tôi gặp nhóm nhảy mà tôi đã gia nhập sau đó. Đôi khi tôi còn tham gia đánh nhau cùng với hội chúng nó nữa. Tuy nhiên, vào một ngày, đột nhiên tôi trông thấy vẻ mặt buồn bã của bố mẹ tôi và từ đó, tôi nhận ra sự thất vọng tột cùng của họ. Tôi biết được những gì tôi làm là hoàn toàn sai trái vì tôi nghĩ, “Nếu ngay cả cha mẹ cũng không đặt niềm tin vào mình thì ai sẽ là người còn tin tưởng mình đây?”. Và tôi cảm thấy rất vui vì sau đó tôi đã bắt đầu học nhảy chứ không chơi bời nữa.

Kể từ khi còn bé, tôi đã có một ước mơ, “Lớn lên mình sẽ là một cậu con trai hiếu thảo, có thể trả hết được những niềm tin và tình yêu của bố mẹ dành cho mình”. Mặc dù tôi không biết tôi phải làm những gì để có thể khiến họ hạnh phúc nhưng trong tôi luôn tỏ rõ quyết tâm thực hiện điều này. Tôi muốn làm hết sức mình trong mọi công việc và trở thành một cậu con trai đáng tự hào của bố mẹ mình.

Đó chính là ước mơ đã thôi thúc tôi phải làm việc thật chăm chỉ trong suốt quãng đời của mình.

- 9 -

TẬN HƯỞNG NHỮNG LỜI CHỈ TRÍCH VÌ NIỀM ĐAM MÊ VÀ TÌNH YÊU CỦA TÔI!

Mặc dù phải nghe những lời phê bình và những lời chỉ trích nhưng tôi vẫn rất hạnh phúc, tôi cũng sẵn sàng chấp nhận nó. Một cách chính xác hơn thì tôi luôn sẵn sàng mở rộng vòng tay đón nhận nó. Tôi đã học được rất nhiều điều cho bản thân và khắc phục những điểm yếu của mình từ những lời chỉ trích.

Khi lần đầu tiên tôi ra mắt, tôi đã không thể tự kiểm soát được các biểu hiện trên khuôn mặt mình. Đó là khi tôi và các hyung tới một Talkshow. Khi MC hỏi: “Thành viên nào hay xem phim ‘ấy’ nhất?”, tất cả các hyung đều chọn tôi. Thật sự là họ đã nhầm lẫn. Thực sự không phải là tôi, trông các hyung vừa nói vừa cười mà tôi rất bực. Tôi đã cố gắng giải toả tâm trạng xấu thật nhanh nhưng lại không thể thể hiện được nó trên khuôn mặt. Tôi đã không nói bất cứ một câu nào cho tới khi chương trình kết thúc.

Sau khi chương trình lên sóng, mọi việc bắt đầu lan truyền ra ngoài. Cư dân mạng đã bắt đầu bày tỏ nhận xét “Dạy Seung Ri cho tốt đi” và những lời như thế cứ liên tục đến với tôi. Cuối cùng chủ tịch Yang đã phải tới nói chuyện trực tiếp với tôi.

“Seung Ri ah, làm thế nào để cậu có thể thay đổi cái nhìn của mọi người về cậu khi thậm chí cậu không tự kiểm soát được cảm xúc của mình đây? Không phải các ca sĩ phải cảm hoá lòng người bằng giọng nói và giọng hát của mình hay sao? Cậu không thể trở thành ca sĩ nếu vẫn cứ tiếp tục như thế này”.

Trái tim tôi như sắp rụng xuống. Tôi thường tự nói với mình: “Mình cũng là người, nên tất nhiên là cũng có lần tâm trạng mình không tốt. Tại sao mình lại không thể như thế chứ?” để làm mình thoải mái hơn và để tự biện minh cho các hành động của mình. Tất nhiên là “Con người Lee Seung Hyun” có thể làm điều đó. Nếu tâm trạng tôi không tốt, tôi sẽ rất tức giận và thậm chí còn chửi rủa ầm ĩ, nhưng khi tôi tới các chương trình TV, tôi lại là một ca sĩ đích thực. Đó là bản chất của tôi. Thực sự là tôi không thể giải thích được vì sao tôi không thể kiểm soát các biểu hiện của mình trên truyền hình. Tôi rất thất vọng đến nỗi muốn chết ngay tại chỗ. Cảm ơn chủ tịch Yang. Khi tôi nghe những lời chỉ trích, tôi rất buồn và đau đớn nhưng nếu không có những lời chê trách thì tôi chẳng thể nào hiểu được tôi sai ở đâu để mà khắc phục.

Từ ngày đó tới giờ, tôi đã tập chấp nhận với những lời chỉ trích. Tôi đã ghi nhớ những lời khuyên vào trong tim và làm việc rất chăm chỉ nên tôi sẽ không phạm sai lầm lần 2 nữa đâu. Khi nó xuất hiện một lần, đó là một “sai lầm” nhưng khi mà nó xuất hiện liên tục, đó sẽ trở thành “thất bại”.

Nguyên tắc mà tôi nhấn mạnh sau khi debut là: “Mình không cho phép mình mắc bất kể một sai lầm nào đến lần thứ 2″.

Đôi khi tôi nghĩ rằng: “Mình là một con quỷ”. Khi tôi đau đớn, tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi sẽ không tái phạm khi tôi nhận được những lời chỉ trích và khiển trách. Tôi có cảm giác tôi là một “Con người bất thường” bởi vì tôi luôn làm việc hết sức mình mỗi khi bị khiêu khích. Hầu hết những người nổi tiếng thường tránh đọc nhận xét của các Anti-Fans về việc dance hay ca hát của mình, thậm chí cả những thông tin cá nhân nữa, bởi vì những điều đó rất dễ ngấm vào não. Tôi xác định và chỉ cần trả lời đơn giản: “Hiểu và sẽ không để những lời đó ngấm vào óc mình”.

Tôi nghĩ rằng bên cạnh việc chỉ trích, đó cũng chính là những lời khen ngợi. Thực tế đã chứng minh những lời chỉ trích có thể biến thành những lời khen ngợi khi khi có thể thay đổi và trưởng thành hơn từ những lời chỉ trích đó. Mọi người đều muốn trưởng thành nên tôi rất muốn bị chỉ trích. Cái ngày mà những lời chỉ trích trở thành những lời khen ngợi, tôi sẽ tự cảm ơn bản thân mình và sẵn sàng vui vẻ chấp nhận những lời chỉ trích đến với mình. Tôi luôn tự phấn đấu để giúp bản thân mình trưởng thành hơn và chính sự làm việc chăm chỉ và cần mẫn đã đem đến cho tôi cơ hội thứ 2.

- 10 -

BỐ MẸ, CON SẼ MANG HẠNH PHÚC ĐẾN CHO BỐ MẸ!

Nếu hỏi tôi ai là người mà tôi kính trọng nhất trên thế giới này, tôi sẽ trả lời ngay đó là bố mẹ của tôi mà không hề do dự. Họ không chỉ dạy tôi cách làm thế nào để tồn tại giữa những khoảnh khắc khó khăn mà còn cho biết tầm quan trọng của việc làm việc chăm chỉ để đạt được giấc mơ của mình. Họ nói với tôi rằng tôi không được đánh mất nụ cười ngay cả khi phải đối mặt với trở ngại lớn.

Bố tôi cũng đã từng rất tuyệt vọng khi mất gần hết mọi thứ vì lao vào cái bẫy của bạn bè và bố cũng đã tự bắt đầu lại một cuộc sống mới với tư cách là một tay golf chuyên nghiệp. Cuối cùng bố chọn cách đối mặt với thực tại mặc dù lúc đó gia đình tôi vẫn còn đang nợ nần chồng chất. Mẹ tôi cũng đã bắt đầu đi làm tại một cửa hàng của một khu bóng đá. Tôi sợ sẽ bị bạn bè trêu chọc nên tôi quyết định không đến chơi xung quanh chỗ mà mẹ tôi đang làm việc. Tôi thật sự xin lỗi về việc này nhưng lúc đó còn trẻ, tôi còn quan tâm đến những lời nói và ý nghĩ của bạn bè nhiều mà.

“Mẹ, mẹ đã bán được bao nhiêu chai nước uống trong ngày hôm nay vậy ạ?”

“Thực sự là mẹ không bán được nhiều đâu.”

“Mẹ phải bán được nhiều hơn vào. Nếu mẹ bán được 5 chai trong ngày hôm nay, thì mai sẽ bán được 6, ngày kia sẽ được 7 chai. Và cứ thế cứ thế ta sẽ bán được nhiều hơn đấy.”

Bất cứ khi nào mẹ tôi về nhà sau giờ làm việc, tôi luôn kể những câu chuyện cười để giúp mẹ đỡ căng thẳng và mệt mỏi. Tôi hi vọng có thể phần nào an ủi nỗi đau của mẹ. Tuy nhiên, ngay cả khi sắp xếp lại cuộc sống của chúng tôi, bố mẹ vẫn không thể cùng nhau được nữa. Thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng thở dài của bố mẹ vào lúc nửa đêm. “Mình có thể xoa dịu nỗi đau và mang đến nụ cười cho bố mẹ thế nào đây?”. Tôi luôn nghĩ tới việc này vì tôi muốn được trông thấy nụ cười hiền hậu của họ mà họ đã đánh mất và mang chúng luôn thường trực trên khuôn mặt họ.

Mọi người nói với chúng ta rằng chúng ta nên mơ những giấc mơ tuyệt vời nên ngay từ nhỏ chúng ta, người thì mơ được trở thành nhà khoa học, người thì mơ trở thành tổng thống một quốc gia hay chủ tịch nước. Tuy nhiên, tôi thì lại có một giấc mơ khác. Tôi muốn mang đến hạnh phúc cho bố mẹ mình. Đó là một ước mơ lớn, nó lớn đối với tôi, tôi không cần biết nó là ước mơ lớn hay nhỏ so với những ước mơ khác. Điều quan trọng là trong tôi luôn có một khao khát cháy bỏng là hiện thực hoá ước mơ này. Với khát khao cháy bỏng này, tôi xác định là nó sẽ thành công và tôi cũng sẽ làm việc thật chăm chỉ để hiện thực hoá được nó. “TỪ BỎ”, từ này chưa bao giờ và không bao giờ xuất hiện trong từ điển của tôi. Tôi không chỉ làm việc chăm chỉ vì bản thân mình mà còn vì bố mẹ mình nữa. Đó không chỉ là trách nhiệm nặng nề với tôi mà nó còn là bổn phận của tôi nữa. Khi chúng tôi được công chúng đón nhận ở giai đoạn bắt đầu sự nghiệp, những gì khiến tôi hạnh phúc nhất là cuối cùng tôi cũng đã mang lại niềm hạnh phúc cho bố mẹ tôi.

Thậm chí bố mẹ tôi còn học cách sử dụng Internet để tìm hiểu và đọc những tin tức về tôi. Khi bố thấy tôi, bố sẽ nói chúng với tôi, “Bố mẹ thật sự rất hạnh phúc khi trông thấy con được thành công như bây giờ, vì thế mà bố mẹ quyết định bố mẹ cũng sẽ làm việc thật chăm chỉ để vượt qua con vào một ngày không xa đấy nhé!”. Đây là câu nói ý nghĩa nhất mà tôi đã từng được nghe.

Lúc đó tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm và hạnh phúc và dường như tất cả những vết thương quá khứ trong tôi đã tan biến hết.

Tôi nắm lấy giấc mơ của mình và tôi tin vào sức mạnh tuyệt vời của những giấc mơ. Tôi phải kiếm tìm những giấc mơ khác vì đó là lý do khiến tôi phải bất chấp mọi thứ để vượt qua những khó khăn trong cuộc sống và chúng chính là cụm từ khái quát nhất ghi lại một hành trình tươi đẹp trong cuộc đời tôi.

- 11 -

MỌI NGƯỜI THẤY SEUNG RI LÀ NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO?

Thế giới sẽ rất tươi đẹp khi cậu là một người chăm chỉ.

Seung Ri đã được đưa tới bệnh viện ngay giữa Concert tổ chức năm 2007. Thực ra, trước Concert, chân của cậu ấy đã bị đau rồi nhưng cậu ấy vẫn nhất quyết tham dự Concert. Trong Concert, cậu ấy đã bị ngất khi pháo hoa vô tình đã bắn vào mặt cậu ấy, vả lại lúc đó cậu ấy còn bị đau chân nữa. Khi cậu ấy được đưa đến phòng chờ, cậu ấy khóc: “Đó là Concert của riêng chúng em, em cứ càng ngày càng yếu đi thì sẽ thế nào đây? Em nên làm gì bậy giờ?”. Cậu ấy khóc không phải vì quá đau đớn mà cậu ấy khóc là vì nghĩ thiếu cậu ấy thì 4 thành viên còn lại không biết sẽ xoay sở và biểu diễn ra sao. Khi chủ tịch tới bệnh viện để thăm cậu ấy, cậu ấy nói cậu ấy chắc chắn sẽ tham dự Concert được tổ chức vào ngày hôm sau. Chủ tịch Yang đến và trông biểu hiện của ông ấy có vẻ rất lo lắng cho Seung Ri.

Sáng sớm hôm sau, Seung Ri có gọi điện cho tôi. Tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ gọi để hỏi tôi làm thế nào để cho chân đỡ đau đi nhưng cậu ấy lại hỏi khác: “Ssabu, thầy có thể cho em ăn cơm rang được không?”… Dường như cậu ấy đã quên rằng cậu ấy đang bị thương ở chân rồi. “Bây giờ chân cậu đã đỡ chưa?”. Tôi hỏi cậu ấy. “Ah… chân của em ạ? Vâng có vẻ nó ổn rồi đấy ạ!”. Cậu ấy không cảm thấy đau đớn nữa và ngay lập tức cậu ấy nghĩ ngay về các món ăn.

Đây là thế giới của Seung Ri, và thế giới của cậu ấy sẽ rất đẹp nếu cậu ấy là một người chăm chỉ.

Quên đi những thứ làm mình mệt mỏi hay những thứ làm tổn thương sự tự tin của mình nhất, đó chính là Seung Ri của chúng ta. Cậu ấy luôn tự động viên bản thân mình bằng việc tự hét lên với mình câu nói “Fighting”. Ngay từ đầu, có vẻ thật khó để cậu ấy có thể hoà nhập và làm quen với cuộc sống của một thực tập sinh trong một nhóm nhạc nhưng cậu ấy đã vượt qua những điều đó với sự lạc quan và tự tin của mình!

- Huấn luyện viên: Hwang Ssabu -

Seung Ri ah, tôi nghĩ những gì mà cậu đã làm ở cái độ tuổi 20 này thật đáng sợ đấy

Chúng tôi đã nói với Seung Ri, “Những gì cậu làm ở cái độ tuổi 20 này thật đáng sợ đấy”. Trong quá khứ, cậu ấy muốn làm rất nhiều điều và bây giờ cậu ấy còn muốn làm nhiều hơn nữa. Khi cơ hội đến, cậu ấy sẽ nắm bắt ngay lấy chúng. Và tất nhiên, cậu ấy luôn cố gắng hết sức để hiện thực hoá cơ hội của mình.

Nếu chúng ta nói rằng Tae Yang biến những lời nói nhận xét phê bình thành nghị lực trưởng thành hơn cho mình thì chúng ta có thể coi Seung Ri là người được khích lệ bằng những lời khen. Thậm chí cậu ấy còn có thể phân biệt được lời khen nào là lời khen tốt, lời khen nào là không tốt, chẳng hạn như là, cậu ấy sẽ nói: “Những lời nhận xét đó chỉ là của một nhóm người nhỏ thôi, họ vẫn chưa hiểu hết con người tôi đâu”.

Seung Ri thích được nghe những lời khen từ người khác và cậu ấy cũng rất hay khen người khác. Ngay cả khi cậu ấy rất mệt mỏi, cậu ấy vẫn sẽ khích lệ và khen ngợi những người xung quanh. Đặc biệt là cậu ấy rất biết ơn và rất hay cảm ơn những nhân viên chịu khó làm việc.

Làm thế nào để “chiến thắng”? Hãy tích cực và hoà đồng với những người và mọi thứ xung quanh bạn. Chẳng cần biết gì hết, chỉ cần nói, “Để tôi làm điều đó, tôi muốn làm điều đó!”. Cũng giống như Seung Ri luôn làm vậy đấy. Khi cậu ấy biết có một việc gì đó mà cậu ấy không thể hoàn thành, cậu ấy sẽ rất buồn và dường như lúc đó thế giới của cậu ấy đã sụp đổ.

Cậu ấy rất nhiệt tình với tất cả mọi việc. Nếu cậu ấy phải ghi hình cho một chương trình truyền hình nào mà cậu ấy chưa từng xem, cậu ấy sẽ cố gắng hết sức để hiểu các hoạt động của chương trình đó. Cậu ấy sẽ chuẩn bị chu đáo mọi thứ và luôn làm mọi người choáng váng bằng các màn biểu diễn phi thường của mình. Cùng lúc đó, mọi người xung quanh cậu ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng từ cậu ấy và sẽ cố gắng phấn đấu chăm chỉ như cậu ấy vậy.

Seung Ri dành hết tất cả những nỗ lực của mình cho công việc và cậu ấy luôn làm việc hết mình để phấn đấu cho các mục tiêu của cậu ấy. Cậu ấy chẳng quan tâm sức lực của cậu ấy sẽ bị cạn kiệt đi bao nhiêu, cậu ấy có thành công không, cậu ấy vẫn sẽ làm việc chăm chỉ trong mọi hoàn cảnh mà cậu ấy phải trải qua.

- Chủ tịch YGE: Mr. Yang Hyun Suk -

- 12 -

SẼ THẾ NÀO NẾU ĐIỀU ĐÓ LÀ KHÓ KHĂN? SẼ THẾ NÀO NẾU ĐIỀU ĐÓ LÀ NHỤC NHÃ?

Bố tôi là một người điển hình từ việc đi lên bằng bàn tay trắng. Bố là con út trong nhà sau 2 anh và 3 chị. Gần như bố tôi lớn lên mà không hề có bất kì một sự chăm sóc nào của bố mẹ nên bố đã được rèn cái tính tự lập từ nhỏ. Khi bố 20 tuổi, trong tâm trí bố đã in sâu ý nghĩ “Phải dựa vào chính bản thân mình để mà sống” và sau đó bố đã quyết định rời bỏ quê hương để tới sống tại Gwangju.

Trước đây, môn Golf vẫn chưa thực sự phổ biến với mọi người nhưng bằng một cơ hội tình cờ, bố tôi đã bắt đầu chơi nó. Bố đã trở thành một tay Golf sau khi được đào tạo vỏn vẹn 2 năm. Bố đã gặp mẹ tại sân Golf. Mẹ đã giúp đỡ người thân của mình bằng việc trông coi sân Golf và thu ngân. Một năm sau khi bố mẹ kết hôn, tôi đã chào đời.

Khi tôi còn bé, gia đình tôi được coi là một gia đình giàu có. Tiền lương hàng tháng của bố tôi gấp 2, 3 lần với những người bình thường. Mẹ tôi thì vẫn đi làm việc bình thường vậy. Tôi lớn lên với một cuộc sống đầy đủ tiện nghi và chả thiếu thốn một thứ gì cả. Tôi có học hay mua bất cứ món đồ gì mà tôi thích. Gia đình tôi luôn tràn đầy tiếng cười và tình cảm của bố mẹ tôi dành cho nhau cũng luôn hạnh phúc.

Cho tới khi tôi học lớp 6, cuộc sống của tôi đã bị đảo lộn hẳn. Là vì bố của tôi đã bị một người bạn nói ngon nói ngọt mua một vài thiết bị Golf. Bố tin tưởng người bạn 6 năm trời của mình và bắt đầu làm việc với ông ấy nhưng người bạn đó của bố tôi đã lấy hết số tiền của bố tôi đó và bỏ trốn mất. Những đồng tiền biết bao công sức mới kiếm ra thì giờ đã tan trong mây khói.

Gia đình tôi đã phải bán nhà để thanh toán tiền nợ. Chủ nợ liên tục gọi điện cho chúng tôi để đòi nợ, người thân, họ hàng gần xa thậm chí còn chả thèm bận tâm gì đến gia đình tôi nữa. Tôi nhận ra rằng khi mà đã động tới tiền nong thì kể cả có thân thích đến đâu đi chăng nữa thì người ta cũng chẳng thèm bận tâm hay ngoảnh mặt với mình. Em gái tôi và tôi mỗi khi trông thấy người lạ trong phòng khách thì chắc chắn ngay khi về phòng mình chúng tôi sẽ nghe thấy những tiếng kêu thét lớn từ phía phòng khách.

Cái ngày chúng tôi chuyển nhà đi, tôi đã phát khóc lên khi căn phòng mà chúng tôi chuyển tới bốc lên những thứ mùi kinh tởm. Vì tôi còn quá bé để hiểu được nên những giọt nước mắt của tôi như những chiếc dao găm sắc nhọn đâm vào tim bố mẹ tôi vậy. Từ ngày đó trở đi, ngày nào bố tôi cũng uống rượu. Chẳng lúc nào là tôi không thấy bố tôi uống rượu cả. Sáng nào tôi ngủ dậy cũng vậy, trong phòng khách nồng nặc mùi khói thuốc và vỏ bia thì nằm rải rác ở khắp nơi trong căn phòng. Mỗi lần tôi nhìn mẹ tôi dọn dẹp phòng khách mà không nói năng gì, tôi lại càng oán hận bố tôi. Đối với tôi, bố tôi, người mà tôi luôn coi trọng và nể phục nhất thế giới đã phút chốc biến mất không một dấu vết.

Tuy nhiên, ngay cả khi phải sống trong một môi trường xấu thế này, bố mẹ tôi chưa bao giờ thay đổi việc ủng hộ và chăm lo cho tôi cả. Tôi vẫn được mặc những bộ quần áo đẹp, dùng những bộ sách, những đồ dùng học tập tốt nhất, xuất ăn trưa luôn đầy đủ những món ăn ngon nhất. “Con trai à, con hãy cứ làm những gì mà con muốn. Bố mẹ vẫn sẽ cung cấp cho con những gì con cần. Mong muốn lớn nhất của bố mẹ là không bao giờ muốn con phải buồn và khổ sở cả”.

Ngay cả khi họ sụp đổ, họ vẫn muốn đem tới những điều tốt nhất cho con trai họ. Khi tôi thấy bố mẹ mình mỉm cười dù đôi mắt của họ vẫn còn sưng tấy lên vì khóc, tôi đã tự quyết tâm sẽ không bao giờ khiến bố mẹ phải khóc nữa. Đó là trách nhiệm của tôi đối với bố mẹ tôi. Mặc dù tôi không thể làm được gì nhiều nhưng tôi hứa sẽ đem đến hạnh phúc cho bố mẹ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bigbang