Phần của Taeyang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- 1 -

KHI LÀM VIỆC CHĂM CHỈ CHÂN THẬT, MỘT NGƯỜI CÓ THỂ TỎA SÁNG DÙ Ở BẤT KÌ NƠI ĐÂU

“Vậy nên hãy nhảy đi… không có gì hấp dẫn khi đi trong một vòng tròn cả”

Điều kiện đầu tiên duy nhất cho 1 ngày mai đầy triển vọng là ngày hôm nay khác ngày hôm qua. Cho ngày mai đầy triển vọng này, chúng ta vẫn phải làm việc chăm chỉ đến bây giờ. Trong giai đoạn kế, tôi sẽ chia sẻ những kí ức của mình về chuyến hành trình này. Tôi đã đi mà không hối tiếc. Định mệnh của tôi đã tìm thấy tôi, như thể đã được định trước.

Thẳng đến “con đường hoang vu” thú vị.

Ở trường trung học, có một học sinh trong lớp tôi thích điên cuồng trò chơi điện tử. Không có từ nào khác để miêu tả cậu ta. Cậu ấy không chỉ chơi điện tử suốt đêm dài, mà còn đi đến quán café internet vào buổi sáng trước khi đến trường, chỉ để chơi. Nó không đơn giản chỉ là một thú vui. Trong giới hạn kĩ năng, cậu ấy có thể sánh được với những game thủ chuyên nghiệp. Bất cứ khi nào có trò chơi mới được phát hành, cậu ấy hẳn sẽ là người hoàn tất các cấp độ nhanh nhất. Nếu cậu ấy thấy một lỗi hay chỗ chạy không đều trong trò chơi, cậu ấy sẽ viết mã gian lận và chia sẻ cho mọi người.

Một ngày, chúng tôi có cơ hội nói chuyện. Vì tôi là một thực tập sinh, tôi dành nhiều thời gian ở ngoài trường hơn là trong trường, nhưng lúc tôi có thể trò chuyện với những người bạn của mình là những kí ức đẹp nên tôi sẽ không bao giờ quên sự việc này.

“Này cậu, ước mơ của cậu là gì?”

Vì cậu ấy rất mê game, và gia đình cậu ấy cũng khá giả, tôi đã hỏi và háo hức chờ câu trả lời, mong một câu trả lời thích hợp với niềm đam mê và kĩ năng của cậu ấy.

“À? Ừm… Tất nhiên, ước mơ của mình là sở hữu một quán café internet! Như thế mình có thể tiếp tục chơi game mà không phải trả tiền!”

“Cái gì?!!”

Tất nhiên, đó là ước mơ của cậu ấy. Nó không đúng cũng không sai. Nhưng tôi thật sự đã mong đợi cậu ấy sẽ có một tham vọng khổng lồ nên tôi cảm thấy thất vọng. Trong tim tôi, tôi muốn nói “Cậu có thể dễ dàng thực hiện ước mơ đó! Sao không mơ về thứ gì đó lớn hơn và xa hơn tầm với của mình?”. Nhưng tôi không thể nói lên suy nghĩ của mình. Cậu ấy có cuộc sống của riêng mình. Và lựa chọn của cậu ấy đáng để tôn trọng và xác nhận. Nhưng nếu bây giờ tôi có cơ hội, tôi sẽ bảo cậu ấy “Với 1 người có thể trở thành game thủ chuyên nghiệp hàng đầu thế giới, có một tham vọng nhỏ bé như vậy thật nguy hiểm và uổng phí to lớn”.

Từ khi tôi bắt đầu cụ thể hóa những hành động để thật sự hoàn thành ước mơ trở thành ca sĩ, một cách thẳng thắn tôi đã mất cảm hứng với trường học. Không phải vì tôi ghét các giáo viên hay các bạn cùng lớp, nhưng tôi thất vọng với sự đi lên chậm chạp nơi trường học. Sự lặp đi lặp lại, không có chủ đích, và sự vô nghĩa của con đường mang tính lý thuyết, tính phi lý và hiệu quả chậm của phương pháp học, và sự rời rạc trong hệ thống, tất cả khiến tôi cảm thấy không bằng lòng và chưa thỏa mãn. Nhưng cái tôi không chịu được là nhìn những người bạn cùng lớp mình cúp học, những người được cho ăn và cứ thế nhàn rỗi. Trong đôi mắt non trẻ của mình, họ đang lãng phí từng ngày quý giá một cách không mục đích. Họ ăn thức ăn ngon. Chừng nào giáo viên không la rầy họ, họ sẽ không sao. Chừng nào họ cải thiện kết quả học của họ dù chỉ một chút, họ cũng đã vui. Họ chọn câu trả lời cho những câu hỏi trắc nghiệm như thể đang chọn thức uống từ quầy tự động.

Tôi đã từ bỏ ý nghĩ tôi có thể giống họ, rằng tôi có thể hài lòng với một cuộc sống ổn định và vui sống hạnh phúc. Có lẽ ngày nào đó tôi sẽ hối hận quyết định của mình. Nhưng tôi gạt đi ảo tưởng và chọn cách sống sớm hơn vì điều này.

Tôi đã rời bỏ lề đường nhàm chán nhưng ổn định với một dấu hiệu thân thiện ấm áp và chọn “con đường hoang vu” gồ ghề, mà tôi không biết nó sẽ dẫn đi đâu. Đó là lựa chọn không thể quyết lại. Tôi có thể sẽ không tận hưởng cuộc sống mà các bạn tôi đang hướng đến; và cũng như các bạn tôi không thể có những gì tôi đang có.

Một ngày, tôi bất chợt có cơ hội đối mặt với ước mơ của mình, như thể đã được định trước.

- 2 -

TRÁI TIM TÔI SẼ KHÔNG NGỪNG CHẠY ĐUA!

“Trái tim tôi sẽ không ngừng chạy đua. Tôi nên làm gì đây?”

Mỗi người đều có các kí ức gắn liền với họ, như một bộ phim mà họ có thể chiếu đi chiếu lại trong đầu tùy ý. Cuộc sống của tôi, bạn tôi… những kí ức về những ngày đơn giản đó nhạt nhòa như chiếc bóng trên mặt nước. Nhưng có một chuyện đã xảy ra vào một ngày, làm tôi nhớ rõ như chỉ vừa mới hôm qua.

Điểm nổi bật đầu tiên hết của cuộc đời tôi diễn ra trong phòng anh tôi. Trải nghiệm đó có lẽ là lý do tại sao bây giờ tôi thích bí mật trốn trong phòng của đàn anh TOP.

Chiếc máy cassette đặt trên bàn anh tôi là tài sản quý giá nhất của anh ấy. Với tôi lúc sáu tuổi thì đây là một cánh cửa để khám phá cả thế giới. Lớn hơn tôi 5 tuổi, anh tôi lúc đó đã học ở cấp lớn hơn. Anh ấy rất thích thú với âm nhạc và có một tiêu chuẩn chọn nhạc rất cao. Hiện anh ấy đang học về nhạc kịch. Anh ấy có một mối liên hệ đặc biệt với âm nhạc từ nhỏ, đeo tai nghe hằng ngày, lắc lư đầu và nhịp nhịp chân. Điều này thậm chí còn khiến tôi thêm tò mò về thứ âm nhạc mà anh ấy đang nghe.

Một ngày nọ, tôi lén lút mượn máy cassette trong khi anh ấy đang ngủ. Trong một lúc tôi đã như đóng băng ngay khi tôi nghe Michael Jackson, người đã mang tôi đến thế giới nhạc của người da màu, và cuộc cách mạng Seotaiji & Boys đã khai sáng tôi. Với một người đáng lẽ phải nghe nhạc cho thiếu nhi ở độ tuổi đó, tôi hoàn toàn bị lay động và bị dẫn dắt vào nhịp điệu cảm xúc.

Một cách tự nhiên, tôi theo anh ấy về mặt thị hiếu nghe nhạc. Tôi nhớ những đàn anh kể với tôi những câu chuyện rằng họ đã nghe nhạc Guns N’ Roses hoặc Deep Purple chỉ vì các anh của họ học trung học hoặc đang trong đại học, và cái cách điều này đã đánh thức bản năng rock’n roll và heavy metal trong họ. Tôi đoán tôi cũng giống hệt vậy.

Sau đó tôi thường nghe nhạc suốt đêm dài cho đến khi mặt trời ló dạng. Vào ban ngày, anh tôi sẽ độc chiếm chiếc máy cassette nên tôi chỉ có thể nghe nhạc vào ban đêm. Tôi không hiểu tiếng Anh nên tôi không biết các ca từ có nghĩa là gì. Thông thường tôi sẽ viết ra các lời rap dựa trên cách chúng nghe giống tiếng Hàn thế nào, dưới ánh đèn đọc sách, để tôi có thể hát theo các bài hát. Tôi đã sợ ai đó sẽ nghe thấy tôi hay tiếng nhạc nên tôi thường trốn dưới chăn.

Hiên tại, tôi vẫn thích R&B, Soul, Rock ‘n Roll, Pop và Hip Hop từ những nghệ sĩ như Brian Mcknight, R.Kelly… Tôi đã học được nhiều khía cạnh của âm nhạc. Tôi hẳn đã phải nghe nhạc của Stevie Wonder và Boyz II Men lặp đi lặp lại hàng trăm lần, đến mức phải thay cả băng cassette.

Vào lúc đó, ý nghĩ trở thành ca sĩ chưa bao giờ một lần vụt qua tâm trí tôi. Nhưng lúc đó tôi cảm thấy âm nhạc chắc hẳn đã chiếm phân nửa DNA của tôi.

- 3 -

CÓ MỘT SỰ LỰA CHỌN THAY THẾ KHÁC ĐỂ TẠO RA THẾ GIỚI CỦA RIÊNG TÔI MÀ KHÔNG CẦN LEO LÊN NHỮNG BẬC THANG ĐÃ CÓ AI ĐÓ CHUẨN BỊ SẴN CHO TÔI

“Anh ơi, anh có muốn làm một diễn viên nhí trong MV của JinuSean không?”

Vào năm tôi học lớp ba, gia đình tôi gửi tôi đến sống với cô vì họ quá bận và phải lo toan vài thứ. Tôi có một đứa em họ đang tham gia một lớp biểu diễn tại học viện. Vì tôi không quen ai ở khu đó và chơi một mình thì không vui nên tôi theo nó đến lớp. Năm tôi 10 tuổi, tôi không giỏi gì cả, tôi rất hay xấu hổ và nhút nhát. Tôi không hề quan tâm đến biểu diễn là gì cả. Bên cạnh việc nghe nhạc và chơi piano, tôi không có bất cứ sở thích gì. Khi được hỏi tôi muốn làm gì khi lớn lên, có lẽ ngay lập tức mặt tôi sẽ đỏ lên và nói những thứ ngẫu nhiên xuất hiện trong đầu tôi lúc đó.

Nhưng vào một ngày, câu nói của một người bạn đã thay đổi cả cuộc đời tôi. Tôi có một người bạn rất tốt ở học viện. Mặc dù cậu ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng chúng tôi có những sở thích giống nhau và tính cách cũng rất hợp. Chúng tôi thân với nhau như anh em vậy.

“Anh ơi, sao anh không thi nhảy?”

“Nhảy ư? Nhảy là gì?”

“Nhảy cho JinuSean đó. Anh biết họ đúng không?. Họ cần diễn viên nhảy phụ họa cho Jinusean lúc còn bé. Em đã được chọn đóng Jinu, nhưng còn cần người đóng Sean nữa.”

Khi tôi nghe đến JinuSean, tôi đã hỏi: ”JinuSean lúc còn bé sao? Hãy kể anh nghe đi.”

“Là cho MV của họ. Họ đang kiếm một ai đó có thể minh họa lại họ khi còn nhỏ.”

Sau đó cậu ấy cứ tiếp tục hỏi tôi có muốn thử vào vai đó không. Ngay lúc đó, tôi thấy như mình bị giật điện vậy. Tôi yêu JinuSean! Tôi đã đắm chìm trong âm nhạc của JinuSean vào cái tuổi đó. Tôi đã nhớ tất cả mọi ca từ của họ, lời rap và cả vũ đạo nữa! Giống như tôi được sinh ra để làm việc đó.

Những người bạn cùng lớp khác được đề nghị những vai diễn trong phim những bộ phim giải trí và truyền hình dài tập. Họ không thật sự đam mê âm nhạc, đặc biệt là Hip-hop. Họ không quan tâm nhảy cũng như là rap.

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi quyết định phải đạt được những gì tôi muốn. Nếu tôi tiếp tục ngượng ngùng, cơ hội này sẽ không tìm đến tôi một lần nữa. Đó là lúc khi một đứa trẻ đầy sợ hãi đã không biết mình cần gì biến thành một đứa trẻ làm tất cả những gì có thể để đi theo con đường trái tim mong muốn. Sau đó tôi hoàn toàn tập trung vào chuẩn bị cho cuộc thi. Tôi tập luyện những bước nhảy và lời rap. Dù bề ngoài chúng tôi trông chả có gì giống nhau, nhưng tôi vẫn cố hết sức bắt chước những biểu cảm của đàn anh Sean. Tôi chuẩn bị kỹ càng như thể đang chuẩn bị cho sân khấu solo của riêng tôi.

Sau đó, tôi đã được chọn. Tôi không chắc đây có phải kết quả đáng mong đợi hay không. Họ đã có thể tìm ai khác trông giống Sean hơn, nhưng chắc là không dễ tìm được một phiên bản nhỏ của Sean có cùng kĩ thuật và đam mê như vậy. Nhìn lại quãng thời gian đó, tôi đã bắt đầu có suy nghĩ “Với đam mê và tính kiên nhẫn, không có gì tôi không thể làm được”. Một đứa nhóc không được ai chú ý đến trong học viện, một đứa nhóc xấu hổ và chả đặc biệt trong bất cứ việc gì… cậu ấy đã được hồi sinh sau cuộc thi này.

Tôi đến trường quay, tràn trề hy vọng. Vì trường quay MV là một thế giới hoàn toàn khác. Với tôi, một người thích âm nhạc và thỏa mãn ước vọng chỉ bằng cách nghe nhạc, đây là lần đầu tôi trải nghiệm việc tạo ra âm nhạc (dù chỉ là gián tiếp) như là một phương tiện để thỏa mãn mong ước đó. Xem bóng rổ và thật sự bước vào sân thi đấu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Quần áo đẫm mồ hôi, tim đập nhanh như muốn nổ tung lồng ngực, và thân nhiệt lên cao cháy bỏng… không có thứ gì thật hơn như vậy.

Chọn trang phục cho MV, thể hiện những biểu cảm và di chuyển của rapper… tôi đã thật sự rất hạnh phúc với sự phấn khích và niềm vui của mình khi được trở thành một nghệ sĩ. Mặc dù họ không thu giọng tôi, tôi vẫn diễn như một ca sĩ vậy, cử động tay, chân và môi. Khoảnh khắc đó, một linh hồn mang tên “ca sĩ” đã nhập vào cơ thể tôi qua tứ chi và đôi môi.

Trước đó, tôi đã nghĩ rằng với sự chân thành và chăm chỉ thì sớm hay muộn gì một người cũng chạm đến được thế giới chưa biết đó. Khi những người khác hỏi ước mơ của tôi là gì, tôi sẽ trả lời là “nghệ sĩ dương cầm” hoặc “giáo viên dạy nhạc” vì phép lịch sự. Mẹ của tôi đã mua một chiếc đàn piano với gợi ý mong manh nhất về tài năng mà tôi có thể có. Vì kĩ năng của tôi cứ cải thiện dần dần, mẹ tôi sẽ không ngừng đưa tôi những bản nhạc Beyer và Czerny mới. Cuộc sống của tôi sẽ như những giáo trình dạy piano đó. Nghe lời bố mẹ , hoàn thành nghĩa vụ thật tốt. Việc này như thế leo lên từng nấc thang một, từng cấp độ một. Bước hai nấc thang cùng một lúc là không tưởng với một người nhút nhát như tôi.

Tuy nhiên, trong thế giới này, có một sự lựa chọn thay thế khác để tạo ra thế giới của riêng tôi mà không cần leo lên những nấc thang đã có ai đó chuẩn bị sẵn cho tôi. Tôi có thể tạo ra con đường riêng cho mình, và mở cánh cửa bước vào một thế giới mới.

Cái ngày chúng tôi quay MV, tôi cảm nhận sâu sắc nhịp đập trái tim tôi. Tôi chưa từng bao giờ quên đi điều đó dù chỉ một lần, ngay cả cho đến lúc này.

- 4 -

CHỦ TỊCH YANG, NẾU NGÀI KHÔNG CHO CON LÀM MỘT THỰC TẬP SINH, CON SẼ KHÔNG LÀ GÌ CẢ!

Ghi hình cho MV này đánh dấu mốc diễn xuất thứ hai trong cuộc đời tôi. Một lần nữa tôi lại gắng gom dũng khí của mình cho MV đó. Hôm đó, chủ tịch của công ty YG Entertainment – Yang Hyun Suk đã ghé qua trường quay. Vì tôi hiếm khi thấy ông ấy, tôi không thể ngăn mình nhìn chằm chằm vào ông khi được tận mắt trông thấy ông. Vào lúc đó, tôi có cảm giác run sợ như tim mình muốn bay ra khỏi lồng ngực. Tôi không thể để cơ hội này lướt qua được. Một khi chúng tôi kết thúc ghi hình MV, vai diễn Sean khi còn bé của tôi sẽ hết, vậy thì tôi còn mối quan hệ gì với YG không?. Suy nghĩ kiểu như “Mình không thể không làm gì đó” và “Mình không thể không làm gì được” vụt qua trí óc tôi, thúc đẩy tôi hành động.

Với suy nghĩ đó, tôi đột ngột chạy lại chủ tịch Yang, ông đang trò chuyện với JinuSean. Dù tôi đã lấy hết can đảm để hành động, nhưng khi tôi thật sự đứng trước ông ấy, tôi bắt đầu run.

“Chủ tịch Yang, con muốn làm ca sĩ.”

Với giọng nói run rẩy, tôi bày tỏ nguyện vọng của mình. Có lẽ từ cách nhìn của chủ tịch Yang, nghe một học sinh trung học nói về chuyện gì đó thế này một cách đầy bạo dạn, với ông ấy là vừa dễ thương vừa ngớ ngẩn. Ông ấy cười nhẹ và nói vài câu để giải quyết tình hình.

“Chúng tôi sẽ liên lạc với cậu sau. Về nhà đi và chờ tin từ chúng tôi.”

Nhớ lại, tôi nghĩ mình đã tạo ra một bầu không khí sôi nổi tại trường quay để làm lãng đi hành động của mình. Đó là lý do chủ tịch Yang đã nhanh chóng nhượng bộ đề nghị ngớ ngẩn của một đứa nhóc. Nhưng tôi thật sự đặt mọi hy vọng vào lời hứa mơ hồ đó rằng “sau một thời gian”, sốt sắng chờ đợi chủ tịch Yang sẽ liên lạc với mình.

Sau gần một tháng ròng, mà với tôi có cảm giác như 10 năm khổ sở, tôi không thể đợi lâu hơn nữa và quyết định đến văn phòng YG. Vì tôi không sắp xếp cuộc hẹn, tôi cứ xông vào văn phòng của chủ tịch Yang và hỏi:

“Chủ tịch Yang, tại sao ngài nói ngài sẽ liên lạc với con mà bây giờ con vẫn chưa nghe gì từ ngài?”

Gặp một đứa nhóc đột ngột xuất hiện là đã đủ khiến bạn bối rối, thế mà còn hơn nữa là một đứa nhóc cư xử như chủ nợ đến lấy xương bạn.

Bị bắt gặp không có bảo vệ và không nói thành lời, chủ tịch Yang thật sự nói lời xin lỗi mà đáng ra ông ấy không cần nói: ”A ? Thật sao? Cậu… là cậu… A, tôi xin lỗi. Tôi bận quá.”

Tôi đáp lại ngay lập tức: ”Thế nghĩa là ngài sẽ cho con làm thực tập sinh sao?”

Sau khi bình tĩnh lại, chủ tịch Yang nói nhanh với tôi “Được rồi, làm đi!”. Có thể khi đó ông ấy ấn tượng với sự can đảm của tôi hơn là tài năng.

Sau một thời gian, chủ tịch Yang chia sẻ cảm giác của ông về cuộc gặp của chúng tôi ngày đó: ”Ban đầu tôi tự hỏi sao một cậu nhóc có thể nói chuyện như vậy, nên tôi chỉ bảo cậu ấy một cách mơ hồ rằng sau một thời gian chúng tôi sẽ liên lạc để an ủi cậu ấy. Tôi không nghĩ cậu nhóc sẽ xông thẳng vào văn phòng và trách tôi vì không liên lạc với cậu ấy. Tôi bị sốc. Tôi quá bối rối nên tôi xin lỗi và nói đó là vì tôi quá bận. Tuy nhiên, cậu nhóc có đủ can đảm để xông vào công ty của chúng tôi là rất ấn tượng. Tôi cảm thấy sự can đảm của cậu ấy rất đáng khen ngợi.”

Và việc đó đã đánh dấu mốc bắt đầu cuộc sống của tôi như một thực tập sinh của YG, sự khởi đầu của 6 năm hạnh phúc và tập luyện vất vả.

- 5 -

CHỊU TRÁCH NHIỆM VỚI NHỮNG GÌ ĐÃ CHỌN

“Vì đây là những gì con đã chọn, con phải chịu trách nhiệm.”

Cha mẹ tôi đã hy vọng khi chúng tôi lớn lên, tôi và anh trai sẽ chọn những nghề nghiệp như luật sư, bác sĩ hay giáo sư, có lẽ không khác nhiều so với những gia đình khác. Thật không may, anh trai và tôi đều quan tâm âm nhạc hơn là chuyện học hành. Họ vẫn đồng ý nếu chúng tôi trở thành nghệ sĩ dương cầm hoặc giáo viên thanh nhạc nếu chúng tôi không thể theo lựa chọn thứ nhất của họ. Một lần tôi đã nghĩ rằng ước mơ của họ dành cho chúng tôi cũng là ước mơ của chính mình.

Tuy nhiên, vì tôi là một đứa trẻ luôn nghe theo những kì vọng của cha mẹ, họ sốc thấy rõ khi tôi thông báo rằng tôi sẽ trở thành một thực tập sinh theo hợp đồng cho YG. Thậm chí họ còn cố gắng nói chuyện với tôi về chuyện đó. Họ nói nếu tôi thật sự thích lĩnh vực âm nhạc hoặc giải trí, tại sao không trở thành diễn viên có một con đường công danh vững chắc hơn thay vì một ca sĩ?

Dù tôi đã có cách phản hồi là “Không có lĩnh vực hay nghề nào là dễ dàng”, và “Ít nhất trở thành ca sĩ là những gì con muốn và con giỏi trong việc đó” để biện hộ, nhưng đầu tiên tôi phải cãi lời cha mẹ để kí hợp đồng nhằm cho họ thấy tôi bướng bỉnh thế nào. Cái cách tôi có được sự đồng ý của cha mẹ không bao gồm bỏ nhà ra đi, nhịn ăn, hay cắt đứt quan hệ. Mặc dù biết ước mơ rất quan trọng với mình, tôi không muốn chuyện này làm căng thẳng mối quan hệ giữa chúng tôi hay đem đến sự buồn bã và đau khổ.

Tuy vậy, tôi rất biết ơn vì cha mẹ mình không phải như những ngọn núi không thể lay động. Tôi luôn làm những gì được bảo. Dọn dẹp là điều cơ bản nhất, một công việc mà tôi vẫn làm ngay cả khi không được chỉ bảo vì nó là việc sẽ làm cha mẹ tôi vui. Đây là một trong những thứ sẽ không thay đổi ngay cả khi tôi trở thành một thực tập sinh và sau đó là một ca sĩ, một kiểu lời hứa thầm lặng từ đứa con trai đáng yêu của họ. Ngay khi tôi có thời gian và cơ hội, tôi sẽ chân thành nói ra những gì tôi cảm thấy. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm cho những ai đang cảm thấy rắc rối vì gia đình họ phản đối những gì họ muốn.

Nếu có việc gì đó tôi thật sự muốn làm và những người xung quanh phản đối, tôi chỉ có thể chờ cơ hội để có được lời chào tạm biệt và chúc phúc của họ nếu như tôi chỉ cáu gắt và từ chối nói chuyện.

Sẽ luôn có những lúc khi tôi cảm thấy rất chắc chắn về ý kiến của mình, nhưng vì tôi còn trẻ và chưa có kinh nghiệm, tôi không thể tìm ra từ ngữ để thuyết phục họ. Nếu tôi cứ thế bỏ cuộc hoặc quay lưng và than phiền rằng cha mẹ chẳng hiểu gì về mình, cơ hội để thuyết phục họ sẽ trôi đi, và điều này sẽ chỉ gây ra hiểu lầm và làm tổn thương tình cảm. Cả hai bên sẽ không bao giờ có thể thấu hiểu người kia. Đó là những gì tôi cảm nhận. Tôi sẽ không gây ra xung đột, thay vào đó tôi sẽ cố thật sự hiểu từ phương diện của cha mẹ, dùng giọng nói trầm lặng của mình để thuyết phục họ.

Cuối cùng, tất cả những lời thuyết phục đã được đền đáp và cha mẹ tôi chấp thuận… với một điều kiện. ”Được rồi, nếu con thật sự muốn làm điều này, cứ việc. Nhưng vì nó là con đường con đã chọn, con phải tự chịu trách nhiệm và tự vượt qua một mình. Con phải kết thúc những gì mình bắt đầu. Bất kể khi phải đối mặt với thất bại, con không được phép biện hộ”.

À, còn có một điều kiện khác nữa. “Con không được sao lãng việc học chỉ vì trở thành thực tập sinh”. Quan trọng hơn nữa, tôi phải giữ vững điểm số của mình.

Với sự cầu phúc của cha mẹ, tôi đã chấp nhận những điều kiện đó, tôi chính thức bắt đầu lao vào cuộc hành trình của những ươc mơ trên “Con Đường Hoang Vu”.

- 6 -

BÊN DƯỚI ĐƯỜNG HẦM TỐI TĂM, NIỀM ĐAM MÊ CHÁY BỎNG CỦA TÔI ĐÃ KHIẾN TÔI MẠNH MẼ HƠN

Trong bốn năm từ lớp sáu đến năm thứ ba trường trung học cơ sở, tôi thường đi và về giữa nhà, trường học và phòng thu; đảm nhận vai trò là một học sinh, một đứa con trai trong gia đình và một thực tập sinh. Vì tôi không có bất cứ ý niệm nào về những gì mình đang nhận được nên tôi rất phấn khích và tò mò và không cảm thấy mệt mỏi.

Khó khăn đối với mẹ là nhìn thấy tôi làm việc rất vất vả để chịu trách nhiệm cho những gì tôi đã chọn. Sau này mẹ mới kể cho tôi biết. Mẹ ủng hộ quyết định của tôi và không bao giờ khóc trước mặt tôi hoặc nói rằng mẹ rất lo lắng, nhưng tôi biết mẹ đã khóc rất nhiều lần vì tình yêu dành cho tôi và không muốn thấy tôi đau buồn. Thậm chí cho đến hôm nay, thỉnh thoảng mẹ vẫn rơi nước mắt vì tôi.

Kinh nghiệm của tôi khi làm một thực tập sinh không đơn giản là “vui vẻ” như những gì người khác nghĩ. Nếu tôi nói tôi làm việc chăm chỉ để nhận được sự đào tạo như tôi muốn làm tôi cảm thấy hạnh phúc và hài lòng thì đó sẽ là lời nói dối. Ngày qua ngày, tôi cảm thấy khó chịu vì tôi rất cô đơn.

Trong suốt những năm tháng ấy, tôi sẽ cố thay đổi suy nghĩ và tự nói với bản thân “mọi thực tập sinh đều phải trải qua những việc như vậy” và “sẽ rất ngạc nhiên nếu việc này không phải khó khăn”. Tôi không có bất kì một sự lựa chọn nào khác.

Giống như những điều những đàn chị trong Big Mama đã từng nói: “Bất cứ việc gì xảy ra với cậu khi là một thực tập sinh đều khiến cậu cảm thấy tồi tệ”. Không một ai quan tâm đến bạn, và hầu hết thời gian bạn sẽ cảm thấy muốn bỏ chạy. Có nhiều lần bạn phải giả vờ không biết và chỉ chờ đợi. Thậm chí cũng không có ai nói cho bạn biết “Vào ngày này, tháng này, năm này nếu bạn hoàn thành khóa huấn luyện thì bạn có thể trở thành ca sĩ”. Không có kế hoạch cho ngày mai, không có kế hoạch cho tương lai, vì vậy điều bạn có thể làm mỗi ngày chỉ là chăm chỉ luyện tập.

Vì điều đó nên tôi cần kiên nhẫn hơn khi làm thực tập sinh. Không có cách nào khác nhưng có niềm tin vào bản thân và xác định được suy nghĩ của mình. Giống như các môn đệ của những nhà sư già trong các bộ phim võ thuật, bạn phải mang gánh nặng trên vai “cho đến khi bạn có thể tự mình đứng vững”. Đây là suy nghĩ duy nhất mà một người có thể có để chuẩn bị cho kiểu cuộc sống như thế này. Tôi liên tục niệm 3 lời hứa để cảm thấy mạnh mẽ hơn:

“Đừng cảm thấy nản lòng”, “Đừng từ bỏ” và “Đừng để tâm trí lang thang khỏi đường đua”.

Đấy là những lời hứa tôi dành cho chính mình.

- 7 -

CUỘC GỌI

Vào một ngày bình thuờng, tôi nhận được một cú điện thoại từ công ty

“Youngbae à. Do một số kế hoạch nảy sinh nên chúng tôi cần cậu thay thế và biểu diễn. Hãy đến trạm tàu điện ngầm XX ngay nhé”

Là một học viên, đôi khi chúng tôi phải thay thế những đàn anh khi có vấn đề phát sinh đột ngột. Sau khi gác điện thoại, tôi chạy nhanh nhất có thể đến nơi như đã hẹn. Tôi có nhiệm vụ phải tham dự lớp học để chuẩn bị cho những bài kiểm tra cuối cùng, và lịch trình cho những ngày kế tiếp. Tuy nhiên, để đuợc đứng trên sân khấu không phải là cơ hội gặp mỗi ngày. Vì thế, tôi quyết định bỏ hết mọi thứ và huớng tới nơi hẹn.

Khi tôi đến nhà ga và gọi điện lại cho nhân viên lúc nãy thì không có ai trả lời. Chắc cuộc biểu diễn đã bắt đầu. Tôi không có sự lựa chọn nào nên đã đứng bên đường và chờ anh ấy liên lạc lại. Sau 3 đến 4 giờ, cuối cùng anh quản lý cũng gọi điện cho tôi.

“Anh, em vẫn còn đợi ở trạm tàu điện XX”

Anh ta rất ngạc nhiên khi nghe điều đó.

“Sao? Cậu vẫn đợi ở đó à?

“Vâng ạ.”

Và sau đó là những lời đầy thất vọng từ anh.

“Concert đã kết thúc rồi.Chúng tôi nghĩ cậu sẽ không đến nên đã bỏ qua phần biểu diễn đó. Nó thật sự đã kết thúc. Hãy quay lại phòng luyện tập.”

Như một người thực tập sinh ở bất kì công ty nào, những thực tập sinh như chúng tôi luôn là món đồ không được nhặt lên ngay cả khi bị rơi xuống đất. Chúng tôi không nhận được lời khen nào khi chúng tôi làm tốt, và có khả năng những cố gắng của chúng tôi là vô ích.

Nhưng chúng tôi vẫn là những hòn đá chưa được gọt giũa. Nếu chúng tôi có thời gian để cầu xin “ Hãy công nhận tôi!”, thì tốt hơn nên để thời gian đó cho việc luyện thanh nhạc và nhảy. Vì vậy, bản thân phải nhẫn nại và bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về những mặt tích cực của sự việc. May mắn thay, các kì thi tiếp theo là những bài học chỉ cần ghi nhớ. Và việc dành 3 đến 4 tiếng đồng hồ chỉ để chờ một cuộc gọi thì tôi có thể học trong khi chờ đợi. Mặc dù đó là nơi nhiều người qua lại, tôi vẫn rất tập trung trong việc ghi nhớ những gì đã học. Và sau đó, tôi bắt đấu nghĩ ngợi nhiều hơn…

“Đó là một điều tích cực mà tôi nhận được khi học bài trong lúc chờ đợi, như vậy tôi có thể dành nhiều thời gian hơn để luyện tập. Mặc dù thất vọng, cảm thấy đói và lạnh nhưng vẫn không sao, phải không?”

Thời điểm truớc khi chúng tôi ra mắt là lúc tôi thật sự đã dạy cho bản thân mình phải mạnh mẽ hơn. Trước khi có thể trở thành một chiếc khóa sắt, tôi phải đuợc đun nóng, rèn đúc, nhúng trong nuớc lạnh, trước khi tôi có thể được đun nóng lần nữa.

Cho dù tôi có đi đến nơi mà đôi chân đã tàn sức, hay gặp bất cứ thử thách nào trong suốt hành trình, tôi cũng không thể bỏ cuộc. Giữ tinh thần luôn lạc quan và tự bảo vệ mình giữa một nơi hiếm được ai khen ngợi và động viên, để có thể bọc lộ sức mạnh, và đó là nhiệm vụ quan trọng nhất của một thực tập sinh.

- 9 -

MỌI NGƯỜI SẼ TRƯỞNG THÀNH THEO CON ĐƯỜNG MÀ HỌ ĐÃ CHỌN

Chủ tịch Yang Hyun Suk hay nói như thế này: “Chúng tôi không tạo ra ca sĩ, mà thay vào đó là giúp các bạn tận dụng những gì được ban tặng”. Tuy nhiên, đó là những lúc tôi thật sự hiểu thấu ý nghĩa của những sự việc xảy ra thường xuyên trong suốt những năm tháng thực tập của mình.

Không phải vì đam mê mà tôi trở thành thực tập sinh, mà là vì tôi muốn để bản thân trưởng thành theo một hướng đúng đắn và có căn bản, để sau này trở nên chuyên nghiệp và thành công. Con đường mà tôi chọn thật sự rất khắc nghiệt và không dễ chịu chút nào cả. Cái suy nghĩ ngây ngô “Mình đã cố hết sức rồi, mà sao không ai hiểu nhỉ?” sẽ không bao giờ đuợc chấp nhận. Mọi người ai cũng cố hết mình. Chẳng có ai chưa từng đối mặt với trở ngại trên con đường sự nghiệp, và không ai sống mà không lo lắng nào cả. Ai cũng từng trải qua cái lạnh và sự đói khát.

Vì đó là công việc và cũng là điểm khởi đầu sự nghiệp, những gì mình nhận lại được trong suốt hành trình luyện tập thật sự rất lạnh lùng và khó chịu. Nếu không chuẩn bị tinh thần để bình tĩnh chấp nhận lời phê bình gay gắt về cố gắng của mình, thì chẳng mấy chốc bạn sẽ nhận ra mình không có bất cứ thành công nào. Tuy nhiên, rốt cuộc thì chúng ta cũng chỉ là con người có cảm xúc. Cảm thấy thất vọng ê chề khi bị phê bình thì cũng chẳng sao, bình thường thôi. Đó chẳng qua chỉ là khoảng thời gian khó khăn, là lúc mà ta chỉ muốn hét lên thật to, thật lớn.

Đó là khi ‘BigBang Documentary’ bắt đầu quay thì cuộc trò chuyện này xuất hiện. Vì trước đây tôi chưa bao giờ xem phim tài liệu nào nên họ phải giải thích chúng tôi phải thực hiện nó như thế nào.

Suốt tháng 5/2006, chúng tôi bị giám sát và nhận những lời nhận xét hằng ngày để chuẩn bị kết thúc khóa đào tạo các thành viên diễn ra vào tháng sáu. Một ngày nọ, Chủ tịch Yang bất ngờ gọi tất cả các học viên lại nói chuyện, Chủ tịch xem xét đến những vấn đề liên quan đến việc thu âm vào những ngày trước đó.

Chủ tịch Yang trực tiếp hỏi tôi “Có phải thời gian đào tạo của YoungBae và Jiyong giống nhau không? Nhưng tôi đã nghĩ YoungBae sẽ là một trong những người hát tốt hơn. Nhưng tại sao, trình độ của Jiyong đột nhiên theo kịp cậu? Điều đó xảy ra như thế nào hả YoungBae? Cậu nên làm tốt hơn. Youngbae à, cậu nghĩ vấn đế lớn nhất của cậu là gì?”. “Seunghyun Bé (Seungri) này, vấn đề của cậu là nền tảng không đủ, nếu cậu không cải thiện nó thì sẽ giống như Youngbae”

Cậu.Sẽ.Chỉ.Giống như.Youngbae.

Thật là xấu hổ. Tôi muốn chui vào một cái lỗ để trốn. Tôi đuợc đào tạo 6 năm, nhưng một cậu em đã bị cảnh cáo về việc sẽ giống như tôi. Tôi thấy trái tim mình như chết lặng ngay tại thời điểm đó.

Tuy nhiên, tôi không dành cả đêm đó để thất vọng, tôi đã tập luyện suốt đêm. Đó là lý do khiến tôi vừa cảm thấy sợ hãi lẫn tôn trọng Chủ tịch Yang, vì chú ấy biết những mặt nào học viên nên xem lại và luyện tập chăm chỉ hơn. Tôi rất biết ơn khi có một người cố vấn như chú.

Rất tự nhiên khi cảm thấy tổn thương lúc nghe được những lời chỉ trích phê bình. Sẽ có người sẽ biến nó thành động lực thúc đẩy và sẽ có nguời xem nó như thuốc độc và từ bỏ. Sẽ tốt hơn nếu ta bình tĩnh và khách quan đánh giá kết quả của mình, nhận được những phê bình nghiêm khác từ người khác không phải để tự mình đánh giá rồi từ đó dẫn đến tổn thương và đau đớn. Biết vấn đề nằm ở đâu thì sẽ dễ dàng giải quyết hơn.

Jiyong nói đùa “Bất cứ ai chỉ ra một cái gì mà Youngbae thiếu, nhất định Youngbae sẽ làm việc gấp 100 lần khi cậu ấy về ký túc xá.” Chính xác hơn, không phải tính tôi cẩn thận mà tôi là người cầu toàn. Nếu tôi nhận đuợc một lời chỉ trích và cảm thấy tồi tệ, thì tôi sẽ tập trung vào vấn đề và phân tích nó. Tôi cảm thấy tồi tệ vì tôi thấy khó chịu, nên tôi cần tìm lý do đằng sau sự khó chịu của tôi. Tôi sẽ phân tích tình hình từ quan điểm của một người thứ ba. Nhìn vào vấn đề khách quan, một vấn đề trừu tượng hoặc khổng lồ dần dần sẽ có hình thức và trở nên dễ quản lý hơn. Bước tiếp theo sẽ là phần quan trọng nhất, đó là giải quyết vấn đề.

Nếu tôi cảm thấy mệt mỏi vì một điều gì đó, tôi hy vọng mọi người sẽ không nghĩ rằng tôi đang bị gục chí, mà tôi đang trong quá trình phân tích vấn đề. Điều này là bởi vì nếu tôi không tìm ra hướng đi đúng đắn để giải quyết vấn đề, tôi sẽ kết thúc ở một nơi không liên quan và lãng phí thời gian và nỗ lực quý báu.

“Càng nhiều càng tốt, cố gắng làm cho những giấc mơ của bạn bay cao hơn. Bởi vì giấc mơ của mỗi người đều được cho cơ hội bình đẳng như nhau”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bigbang