Phần của T.O.P

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- 1 -

SỨC MẠNH ĐỂ ĐÁNH THỨC MỘT TÂM HỒN, ĐÔI KHI NÓ KHIẾN TA ĐAU ĐỚN NHƯ ĐƯỢC TÁI SINH

“Tôi tới đây vì chuỗi hi vọng đó. Bây giờ tôi đang đứng ở đâu? Tôi tự hỏi chính mình về điều này và thậm chí tôi còn chẳng có lấy một câu trả lời cụ thể. Trong quá trình tôi tự đi tìm một “cái tôi” khác cho mình, tất cả mọi sự lo lắng của tôi sẽ được giấu kín đi vì tôi phải tìm được một ai đó có thể cho tôi mượn một bờ vai”.

Tên: Choi Seung Hyun
Ngày tháng năm sinh: 4/11/1987
Kỹ năng: Rap, viết nhạc, beatbox

“Sức mạnh để đánh thức một tâm hồn, đôi khi khiến ta đau đớn như được tái sinh”

Tôi đã từng muốn trở thành một nhà thơ trữ tình để tôi có thể được sáng tác thơ và khắc cốt ghi tâm nó.

Tôi như bị thôi miên bởi Hip-Hop khi tôi học lớp 5. Tôi đến phát điên với thể loại nhạc này vì ngày nào tôi cũng nghe nó và cẩn thận chép lại tất cả các đoạn Rap trong các bài hát đó. Nếu tôi phải nói về âm nhạc Hip-Hop, tôi sẽ dành chủ yếu thời gian để nói về Hip-Hop Mỹ.

Khi lần đầu tiên tôi nghe nhạc Hip-Hop, tôi được biết Hip-Hop ở Mỹ được chia thành hai mảng là: Phía Đông và Phía Tây. Wu Tang Clan và Notorius B.I.G là những đại diện của Hip-Hop phía Đông (New York), họ chủ yếu tập trung phấn lớn vào lời rap và lời bài hát. Trong khi đại diện cho Hip-Hop phía Tây (LA) là 2Pac, chủ yếu tập trung nhiều vào giai điệu bài hát. Mặc dù vào thời điểm đó ở Hàn, theo như những gì tôi nhớ thì lúc đó có khá nhiều người nghe Hip-Hop phía Tây nhưng tôi thì lại nghiêng về phong cách Hip-Hop phía Đông hơn. Khi tôi nghe những lời Rap của họ, tôi luôn luôn kêu lên với bản thân mình rằng: “Ah, thể loại âm nhạc này nên được ủng hộ hơn nữa bởi một người đàn ông ít nhất cũng phải nghe nó một lần trong đời”. Tôi muốn được như họ; nơi tôi có thể thể hiện những triết lý riêng của mình và gửi những thông điệp tới cho mọi người.

Lời rap của họ thường nói về cuộc đời của những chàng trai trẻ. Nếu tôi có thời gian để miêu tả cảm giác, nó sẽ là: “Gia đình tôi rất nghèo, tôi sống trong một thế giới đầy tội ác nhưng hiện giờ tôi lại đang rất thành công, nếu bố mẹ của tôi cảm thấy khát, họ sẽ không phải uống nước nữa và thay vào đó sẽ là rượu sâm panh”. Đôi khi những lời bài hát đó có phần bạo lực và thực sự rất tối nghĩa nhưng cái kiểu tham lam này ít nhất cũng phải xảy ra một lần trong đời của một người đàn ông. Kiểu cảm giác này đã bắt đầu và nó ngày càng lớn lên trong tôi.

Sau khi tôi đặt chân vào trường trung học, dường như tôi được chú ý rất nhiều… có lẽ bởi vì tôi lớn hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi và do tôi mặc đủ các kiểu quần áo theo phong cách Hip Hop. Tôi đã biết thế nào là thời trang khi tôi mới chỉ là một đứa trẻ nên tôi thường mặc các kiểu quần áo mà các bạn của tôi chả bao giờ mặc chúng. Tôi đã tiết kiệm khá nhiều tiền để mua quần áo dù bố mẹ của tôi chả ai đồng ý và ủng hộ tôi hết.

Tôi hoàn toàn không quan tâm đến việc đi học và bắt đầu dính tới “những đứa trẻ có vấn đề” như người lớn thường nói. Họ là những người bạn quý giá nhất đối với tôi lúc bấy giờ nhưng trong xã hội của chúng ta, mọi người lại ám chỉ họ như những thành phần xấu của xã hội. Khi tôi lớn lên, tôi mới thấy được rất nhiều điều mà tôi không nên thấy và biết mình đã từng trải qua rất nhiều điều mà thực sự mình không nên làm.

Cũng trong khoảng thời gian này, nơi cảm xúc dâng trào và rất nhiều thứ sẽ không được như kế hoạch đề ra. Đây là lần đầu tiên mà tôi phải trải qua cảm giác “bị tổn thương” và “sợ hãi”. Mặc dù tôi đã từng làm những việc mà người lớn không hề muốn tôi làm, bạn bè của tôi cũng đã và đang làm những việc vô nghĩa cũng là một vấn đề đáng nói. So với những người đang cố gắng tích cực động viên và thấu hiểu những đứa trẻ, tôi thật sự thấy ghét những người lớn chỉ biết trừng phạt chúng mà không có lấy một lý do. Thay vì dạy những đứa trẻ thế nào là đúng, họ dùng hình phạt để khiến những đứa trẻ này ngày càng lún sâu hơn… và chính vì người lớn làm những đứa trẻ tổn thương liên tục như vậy, chúng lại càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Những người lớn dán nhãn cho con mình – những đứa trẻ vừa bước vào trường trung học là “những thanh thiếu niên có vấn đề”, trong khi cha mẹ đã phải khóc vì họ được gọi là “những người đầu độc những thói hư tật xấu” cho con cái mình. Ngay cả đối với những người lúc đầu không hề làm nhiều điều gây tổn hại, nhưng sau khi con mình bị đuổi khỏi trường học, chuyển sang một ngôi trường mới và được dán nhãn là “trẻ em có vấn đề” sẽ khiến chúng lấn sâu hơn vào các hoạt động phạm pháp.

Rồi bản thân tôi cũng dần dần rơi vào một cái bóng đen tối sau khi chứng kiến những đứa bạn của tôi thay đổi xung quanh tôi.

- 2 -

KHÁM PHÁ NHỮNG GIẤC MƠ TRONG MỘT BÓNG TỐI MƠ HỒ…

Chuyện xảy ra vào năm tôi học lớp 9/10 đã làm tôi xác định rằng mình không thể sống trong “thế giới đau khổ” này thêm nữa. Một người bạn thân của tôi đã rời bỏ thế giới sau một tai nạn xe mô tô; và một thời gian ngắn sau đấy thì một người bạn khác cũng qua đời trong một tai nạn ô tô sau khi lái xe mà không có bằng lái.

Mọi người xung quanh tỏ ra lạnh lùng và không thèm quan tâm đến những cái chết của bạn bè tôi… họ thậm chí còn không có một chút quan tâm đến việc đấy. Những người bạn khác bắt đầu rời khỏi trường học sau khi bị mọi người nói rằng họ chính là “những thanh thiếu niên có vấn đề”. Cho tới giây phút đó, tôi không còn một người bạn nào trong trường học. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình không còn tồn tại sau khi thấy từng người bạn của mình bỏ đi, nhưng tôi vẫn cố gắng sắp xếp lại mọi thứ. Tuy nhiên, thực tế là tàn nhẫn và thậm chí sau khi chuyển trường, những tin đồn và sự bàn tán của mọi người vẫn tồn tại xung quanh tôi. Những đứa bạn trong trường kiếm chuyện đánh nhau với tôi và những giáo viên thì cảnh giác mọi thứ về tôi. Không một ai trong số họ đứng ra bảo vệ tôi hay đưa tôi một lời khuyên nào. Bên cạnh việc trở thành người vô hình, không có việc gì tôi có thể làm và tôi bắt đầu chán ghét đến trường.

Nếu có bất kì người nào đang cảm thấy giống trường hợp của tôi khi mà tôi đang là một học sinh. Tôi muốn nói một điều, “Những việc mà bạn đang làm bây giờ là không đúng và đáng xấu hổ”. Mặc dù tôi nghỉ con người hiện tại của mình bây giờ tốt hơn nhiều so với quá khứ, nhưng nó đã phá hủy con người thật của bạn bằng cách cho mọi người thấy những điều bạn nghỉ và mong muốn thật là ngu ngốc.

Trong suốt quãng thời gian lớp 9 đến lớp 10, tôi đã bắt đầu viết lời bài hát một cách chính thức. Tôi bắt đầu nói ít hơn và quá trình suy nghĩ cũng thay đổi. Có lẽ những thay đổi đó là do tôi bắt đầu suy nghỉ sâu sắc hơn và có cái nhìn đen tối hơn. Khi tôi ở dưới vực sâu, tôi không thể chống chọi được với những điều thất vọng. Mục tiêu của tôi vẫn đang ở phía trước và nó chính là điều tôi luôn muốn làm, tôi không cho phép bản thân mình trở nên cảnh giác với bất kì điều gì.

Tôi đã có hai điều ước khi tôi làm những việc liên quan đến Hip-Hop. Một là tôi phải trở thành rapper và điều thứ hai là có thể bán được thật nhiều những sản phẩm có thương hiệu từ Hip-Hop. Thật khó để tìm những sản phẩm về Hip-Hop bởi vì hầu hết chúng được nhập khẩu, vì thể tôi nghỉ đến việc tìm kiếm tất cả những sản phẩm thuộc loại hiếm và bán nó tại “Hip-Hop Multishop” để những người mua có thể dễ dàng tìm thấy. Bây giờ khi nghỉ về việc đấy, mặc dù đó là một giấc mơ xa vời nhưng nó đã ngày càng trở thành hiện thực khi tôi đã cố gắng vì điều ấy.

- 3 -

NGƯỜI LỚN CÓ CÁCH RIÊNG CỦA HỌ, TRẺ EM CŨNG CÓ NHỮNG CÁCH RIÊNG CỦA CHÚNG

Tôi bắt đầu làm việc tại một cửa hàng quần áo ở Itaewon. Tôi rất hạnh phúc khi tôi có thể được nghe nhạc Hip-Hop cả ngày và ngồi ngắm những bộ quần áo mà mình thích. Tôi thậm chí đã nảy sinh một ý nghĩ: “Khi tôi đã có được kinh nghiệm bán hàng và biết được những gì mà khách hàng mong muốn, tôi có thể sử dụng những lợi thế đó cho công việc mở một cửa hiệu chuyên bán đồ Hip-Hop của tôi”. Tuy nhiên, sau một vài tháng đi làm, tôi mới phát hiện ra rằng: “Nó thật không đơn giản như mình nghĩ”.

Mặc dù tôi vẫn còn là một đứa trẻ và không phải làm hầu hết mọi việc, nhưng tinh thần vẫn có rất nhiều hạn chế và thể chất cũng khá mệt mỏi. Để bán được hàng, tôi đã phải đứng ra ngoài và chèo kéo khách vào mua hàng. Chủ cửa hàng muốn bán được càng nhiều hàng càng tốt nên tôi muốn làm theo kiểu gì thì làm miễn là chèo kéo được khách mua nhiều hàng. Cửa hàng thường đóng cửa vào khoảng 7h – 8h tối, sau khi cửa hàng đóng cửa, tôi phải đi tới chợ đêm để đặt quần áo. Khoảng 3h – 4h sáng, tôi phải mang những bộ quần áo theo đúng yêu cầu của ông chủ tới trước khi cửa hàng mở cửa. Nếu tôi không thể hoàn thành công việc đúng giờ, kiểu gì ông chủ cũng sẽ quát mắng tôi và vặn tay tôi theo kiểu nửa đùa nửa thật. Tiền lương của tôi mỗi ngày cũng là khá cao so với những đứa trẻ khác… khoảng 40.000won/ngày nhưng ông chủ đôi khi vẫn thường nói: “Cậu vẫn còn trẻ… Tại sao cậu lại cần nhiều tiền vậy?”.

Tôi không kiếm tiền vì gia đình tôi mà tôi chỉ kiếm tiền theo cách nghĩ của một đứa trẻ. Tôi vẫn còn trẻ, tôi muốn mua những gì mà tôi thích và tôi muốn được đi vòng quanh thế giới để xem nó như thế nào. Thật không may, điều đó thật sự không dễ chút nào và tôi đã quyết định nghỉ làm ở đó sau khi phải trải qua bao vất vả khổ cực. Từ ngày đó trở đi, tôi đã bắt đầu hát rap.

“Nếu tôi không mở được một cửa hàng bán đồ Hip-Hop, tôi sẽ trở thành một Rapper”… Lúc đó trong đầu tôi chỉ nảy sinh ý nghĩ đó. Có lẽ bởi vì tôi vẫn còn trẻ và tôi không thấy sợ hãi ở bất kì điều gì… Nếu tôi không làm được điều này thì chắc chắn sau đó tôi sẽ cố gắng làm tốt điều kia. Lúc đầu, tôi muốn được biểu diễn trên sân khấu nhưng tôi thật sự không biết biểu diễn thế nào cho phù hợp nên điều đó thật khó với tôi. Các DJ trong CLB lúc đó toàn là những người nổi tiếng. Họ là những người rất am hiểu Hip-Hop. Thông qua hyung DJ D-maker, tôi có thể biết thêm nhiều Rapper nổi tiếng khác, và cuối cùng tôi cũng đã trở thành một Rapper khách mời quen thuộc của CLB hay giúp đỡ các Rapper khác trong các màn biểu diễn của họ.

Vậy đó, thế giới mới của tôi đã bắt đầu như vậy đó.

- 4 -

TRỞ THÀNH RAPPER UNDERGROUND ĐẦU TIÊN TẠI YG!

Quay trở lại trước đây, giấc mơ được trở thành một ca sĩ đã bị lu mờ bởi “được trở thành một Rapper underground nổi tiếng”. Kể từ khi chỉ có một vài Rapper “Overground” nổi tiếng thành công hoàn toàn nhờ tài năng của chính họ trong ngành công nghiệp âm nhạc, tôi đã nảy sinh một ý nghĩ: “Để trở thành một Rapper thực sự, trước tiên mình phải là một Rapper underground đã”. Trong thời gian tôi học lớp 9, tôi đã gặp và hẹn hò với một cô bạn gái khi tôi biểu diễn ở CLB. Chúng tôi đã hẹn hò khoảng 1 năm trước khi tôi chính thức ký hợp đồng gia nhập YG Entertainment. Cô ấy lớn tuổi hơn tôi và bởi vì lúc đó có rất nhiều sinh viên đại học nổi bật và rất thông minh nên tôi cũng muốn thể hiện một chút gì đó với cô ấy. 

Giọng nói của tôi khi nói về một tương lai không lường trước được dần dần trở nên tự tin hơn và tôi đã nói với bạn gái của tôi niềm đam mê của mình. Tương lai của tôi bắt đầu sáng lạng hơn. Mỗi khi tôi nói với mọi người về ước mơ của mình, tôi cảm nhận như ước mơ đó lại càng trở nên hiện thực hơn. Tôi cảm thấy niềm đam mê của tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn trước đây khi tôi có ý nghĩ sẽ trở thành một Rapper được công chúng công nhận.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi muốn “Trở thành một Rapper trên TV”. Lý do tôi làm ra một CD Album ghi lại con đường đưa tôi tới với Rap để tặng cho Ji Yong chính là vì cô bạn gái đó. Tuy nhiên, sau khi gia nhập YG Entertainment, chúng tôi đã chia tay nhau trước khi kỉ niệm 1 năm yêu nhau. Tôi thật may mắn khi được trở thành một học viên của YG và tôi đã trông thấy niềm mong ước của mình, “Đuợc rap nhiều như mình muốn”. Tôi thậm chí còn nhận được nhiều hơn những gì mình mong đợi khi được làm việc với các nhà soạn nhạc, ở đó tôi có thể trao đổi ý quan điểm và những ý kiến của mình với họ. Ước mơ trở thành Rapper của tôi đang dần dần trở thành sự thật.

Trong suốt thời gian là thực tập sinh, cùng với ước mơ trở thành Rapper của mình, những suy nghĩ của một nhà sản xuất âm nhạc đã xuất trong tâm trí tôi. Cũng giống như Yang Hyun Suk, tôi có một tham vọng làm những người đam mê âm nhạc Hip-Hop và R&B có thể gắn kết lại được với nhau. Tôi nhận ra rằng nếu tôi muốn trở thành một nhà sản xuất âm nhạc giỏi, tôi phải tự mình vượt qua những áp lực của riêng tôi. Tôi phải tiến lên phía trước nếu tôi muốn trở thành một Rapper hay một Ca sĩ.

Tuy nhiên, cho tới khi những ngày tháng là thực tập sinh của tôi sắp kết thúc và khi tôi đi tới buổi thử giọng cuối cùng, tôi mới thấy được tình hình thực tế so với những gì tôi nghĩ hoàn toàn khác nhau.

“Kế hoạch của chúng tôi là lập ra một nhóm mà vũ đạo được đôn lên hàng đầu trong các hoạt động của nhóm. Đối với các thành viên được lựa chọn trong nhóm, tất cả các hoạt động của họ sẽ được tổng hợp lại trong một bộ phim tài liệu”.

Tôi rất ngạc nhiên khi được nghe 3 quan điểm trên.

- 5 -

TẠO RA MỘT MÀU SẮC ĐỘC NHẤT CHO RIÊNG BẢN THÂN MÌNH!

Đôi khi tôi lại có một ý nghĩ rằng: “Chẳng muốn trở thành một người lớn!”. Tôi không nói rằng tôi muốn trở lại những ngày khi tôi còn là một đứa trẻ, hay tôi đang tự than thở với chính mình, nhưng thật sự tôi muốn ở lại sống ở thời điểm này mãi mãi. Tôi muốn tạo ra một phong cách âm nhạc của riêng tôi và những màn biểu diễn ấn tượng trên sân khấu. Tôi muốn được người ta nhớ đến như một người có một niềm đam mê mãnh liệt. Tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ với tư cách là một thành viên của Big Bang và tự làm giàu cho cuộc sống của tôi. Mặc dù rất khó khăn nhưng tôi vẫn ước mơ được trở thành một nhạc sĩ được công chúng và khán giả đón nhận.

Niềm đam mê muốn sử dụng cách riêng của mình để bộc lộ bản thân ngày một tăng, nhưng tôi thấy không thoải mái khi một số người bắt đầu nói về việc có những kì vọng tương tự với những ai “sáng tác âm nhạc” và “là người nổi tiếng”.

Sân khấu là địa điểm tốt nhất cho một ca sĩ biểu diễn và màn ảnh cũng là nơi tuyệt vời nhất với một người nổi tiếng. Những gì họ muốn thể hiện với khán giả là một khung cảnh “đẹp, tuyệt vời” mà họ đã hình dung trong đầu mình. Khi những tình huống xảy đến bất ngờ mà tôi phải làm một cái gì đó mà thực sự tôi không hề biết, lúc đó tôi thật sự nhút nhát và sợ sệt, chỉ đơn giản là tôi chẳng biết làm gì lúc đó cả. Tôi không muốn được coi như là một thần tượng phù phiếm hay tự đánh mất danh dự bản thân mình chỉ vì một số trường hợp không báo trước. Trong ca khúc “DISCO” của Uhm Jung Hwa, đoạn Rap là những gì mà tôi nghĩ: “Trong một thời điểm nhất định, tôi tự đánh mất danh dự của chính mình sau khi bị dẫn đi… ở đâu mới có được một cuộc sống yên bình …”

Năm 2008, tôi góp giọng trong bài hát “I’m Sorry” của chị Gummy và diễn xuất trong MV nữa. Mỗi khi biểu diễn, tôi đều cố gắng hết sức mình và thể hiện những khía cạnh khác nhau của bản thân vì tôi tin rằng “vì tôi là một người nổi tiếng và là một ca sĩ”, đó là những gì tôi phải làm.

Nếu bạn hiểu những lý lẽ của tôi và lắng nghe những lời rap mà tôi viết trong vài năm gần đây, bạn sẽ để ý thấy màu sắc âm nhạc của tôi đã có chút biến đổi. Tôi cũng có “một quá trình tự sáng tạo ra chất giọng của riêng mình” và tôi vẫn đang trong quá trình đó. Tôi muốn tạo ra nhiều cảm nhận khác nhau để thể hiện cho mọi người chất giọng của riêng TOP là như thế nào. Giọng tôi đôi khi có thể nhẹ đi hoặc to hơn.

Mỗi khi có một ca khúc mới, tôi phải mất một thời gian dài để xác định được chất giọng nào sẽ phù hợp nhất với ca từ của các ca khúc đó.

- 6 -

MỘT DANCING RAPPER?

Trước khi gia nhập YGE với tư cách là một thực tập sinh, từ ngữ “Nhảy” không có trong từ điển của tôi. Mặc dù tôi đã từng biểu diễn ở nhiều club khi còn nhỏ tuổi hơn nhưng với một người yêu thích hip-hop và muốn trở thành một rapper, “nhảy” chưa bao giờ là một phần của phương trình đó… Và bây giờ nó đang chờ đợi tôi đây.

Mặc dù trước đây tôi từng nói muốn trở thành một nhà thơ chuyên viết ca từ nhưng với tôi, trở thành một rapper cũng có thể truyền thông điệp tới người khác. Một MC (viết tắt của “Move the Crown” – “khuấy động đám đông”) cũng có thể coi là một rapper… họ phải tác động được tới khán giả! Lần đầu tiên khi tôi được nghe lời giải thích đó, tôi nghĩ rằng đó là một cách rất cool để thể hiện bản thân mình. Một rapper luôn mang màu sắc của riêng mình và khác biệt so với một ca sĩ người có thể phô diễn những vũ đạo uyển chuyển trên sân khấu. Sức mạnh của một Rapper là anh ấy phải có một lời bài hát mang một triết lí của riêng mình và có một cách riêng để tự thể hiện nó.

Niềm vui của việc đem đến một đoạn Rap đầy tính sáng tạo cho người nghe là quá đủ với tôi và tôi cũng không cần một yếu tố ví dụ như nhảy múa để hoàn thiện nó. Dù ko nhảy, chỉ đứng trên sân khấu, nhưng vẫn có thể tạo cảm hứng cho khán giả bằng ngôn từ, đó mới chính là sức hút của hip-hop…

Suy nghĩ của tôi đã có chút thay đổi. Vừa Rap vừa nhảy trên sân khấu có thể thể hiện được nhiều hơn và “cùng hòa mình vào niềm vui với khán giả” có ý nghĩa quan trọng hơn. Tôi rất biết ơn vì chủ tịch Yang Hyun Suk không đặt kì vọng quá cao vào khả năng nhảy của tôi. Có lẽ ông ấy cũng nghĩ rằng “TOP nhảy tốt” không thực sự phù hợp với hình tượng cuả tôi. Nó khác với lúc tôi đang thử giọng tuy nhiên vì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai và đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới. Học nhảy, một việc tôi thậm chí chưa từng động đến trong suốt 20 năm kể từ khi sinh ra, quả là một quá trình đầy khó khăn và gian nan. Trái tim tôi không hướng vào đó nên cơ thể cũng không hòa nhập được.

Tâm trí của tôi đã có một chút rối loạn trong khi đang thử giọng. Không chỉ lo lắng về việc nhảy mà tôi còn biết được việc sẽ có một bộ phim tài liệu ghi lại những hình ảnh tập luyện của các thành viên chúng tôi, mối quan tâm lớn nhất của tôi là: “Tôi là một thành viên của một nhóm nhạc thần tượng có nghĩa là tôi sẽ phải học vũ đạo?”. Các tiền bối, các đàn em và các đồng nghiệp sẽ nghĩ về tôi như thế nào đây? Tôi đã chia sẻ với họ niềm đam mê âm nhạc của tôi trong khi tôi còn là một Rapper Underground. Họ sẽ nghĩ tôi là một ca sĩ nối gót người khác? Những suy nghĩ đó cứ lướt đi lướt lại trong đầu tôi ngày qua ngày.

Đàn anh biên đạo nhảy đã quát mắng tôi nhiều lần mỗi ngày chì vì tôi có suy nghĩ như vậy. “Nếu cậu không thể nhảy cũng không sao, nhưng ít nhất cậu phải có quyết tâm chứ! Nếu cậu không thể hiện cho tôi thấy sự cố gắng của cậu, thì tôi không thể chỉ dạy cho cậu bất cứ gì điều gì khác nữa!”.

Đông cứng, không cảm giác, không đam mê… Câu đó chính là để mô tả tôi lúc bấy giờ.

Nếu có một bức tranh thể hiện cho chúng tôi thấy tương lai của Big Bang, thì tôi đã không phải lo lắng quá mức trong thời gian đó. Lý do cho quá nhiều sự hoài nghi chính là vì tôi vẫn chưa nắm bắt được thế nào là một rapper biết nhảy. Sau một thời gian dài tự đấu tranh với bản thân, tôi đã rút ra được kết luận: “Mặc dù tôi chưa bao giờ hình dung mình sẽ là một rapper biết nhảy, những nếu đó là thứ duy nhất ngăn cản tôi đạt được thành công trong quá trình thử giọng, thì tôi sẽ tìm cách vượt qua nó. Nếu những nghệ sĩ hip-hop thành công như MC Hammer và Lil Fizz của nhóm B2K có thể vừa là diễn viên vừa rap, thì tôi cũng có thể làm việc chăm chỉ hết khả năng của mình để tạo ra những bài rap đầy sáng tạo và đem lại cho khán giả niềm vui rõ nét”. Khi nghĩ được như vậy, tất cả những nỗi thất vọng của tôi đã tan biến ngay lập tức.

Thành thật mà nói, sẽ thật nực cười nếu tôi bỏ lỡ cơ hội để trở thành một phần của YGE chỉ vì trình độ nhảy của tôi kém. Khi lần đầu tiên tôi bắt đầu trở thành một thực tập sinh, tôi không thể chịu đựng được những suy nghĩ bị mắc kẹt trong một căn phòng cả ngày. Tôi đã nảy sinh một ý nghĩ: “Nếu tôi phải luyện tập trong 5 tiếng với thái độ nghiêm túc, vậy ít nhất hãy để cho tôi ra ngoài và sống cuộc sống của riêng tôi?”.

Tôi đã nảy sinh một ý tưởng, nếu tôi được tách ra với các thành viên khác trong thời gian luyện tập nhảy của chúng tôi thì sao nhỉ. Tuy nhiên khi nghĩ lại, nếu chúng tôi không được đối xử bình đẳng trong những ngày là học viên, nhóm Big Bang sẽ không được thành lập ra một cách tốt nhất. Mr.YG cũng đã nghĩ tới điều đó trong quá trình thành lập nhóm nhạc.

“Hãy là một người tốt trước khi trở thành một ca sĩ”. Vì tôi không có nhiều niềm đam mê với công việc khi tôi còn là một đứa trẻ nhưng sau khi phải trải qua một quá trình khó khăn và đầy gian nan khi tôi bị mắc kẹt trong một căn phòng tối, một cảm giác tự hào bắt đầu cháy trong tôi. Nếu tôi từ bỏ cơ hội được thử giọng, cuộc sống mà tôi có hiện giờ chắc chẳng bao giờ xuất hiện trong tâm trí tôi.

Tôi tin rằng niềm yêu thích Hip-Hop có nghĩa là tôi sẽ phải lắng nghe các nền văn hoá khác nhau và âm nhạc là một cách khá mạo hiểm trong những suy nghĩ đó. Nếu một Rapper có kỹ năng, anh ta có thể hát Rap không chỉ với Hip-Hop mà còn với tất cả các thể loại âm nhạc khác như dân gian, ca khúc trữ tình, hay ngay cả vũ đạo. Luyện tập với các thành viên BIG BANG là một niềm vui hằng ngày đối với tôi, đặc biệt là khi tôi được làm việc với Ji yong. Chất giọng cao của cậu ấy với chất giọng trầm của tôi là một sự kết hợp khá nhuần nhuyễn.

Nếu có bất kì điều gì muốn đạt được, tôi phải biết đặt niềm tin vào bản thân thông qua sự chăm chỉ cần cù và cả những kĩ năng riêng mà tôi tích lũy được. Mặc dù thật tuyệt khi được tận hưởng những thành quả mà chúng tôi đã có, nhưng tiếp tục làm việc chăm chỉ hơn để tiến xa hơn trên con đường phía trước cũng không kém phần quan trọng.

Nếu bây giờ tôi có cơ hội dẫn dắt, tôi sẽ gạt bỏ hết những căng thẳng tồn tại trong tôi. Nếu tôi bỏ lỡ cơ hội thì có nghĩa là tôi đã thất bại. Nếu tôi nắm bắt được nó, thì tôi chính là người may mắn.

- 7 -

TOP À, HÃY SÁNG TÁC NHẠC NHIỀU HƠN NHÉ!

Tính đến nay, ca khúc solo, “Big Boy”, “As if Nothing’s Wrong”, 착한사람 (A Good Man) của Big Bang là tất cả các ca khúc mà tôi đã giúp đỡ sản xuất. Mặc dù tôi đã viết rất nhiều các đoạn Rap nhưng việc sáng tác vẫn là một việc mới mẻ đối với tôi.

Nếu tôi thất vọng với kiểu âm nhạc mà tôi tạo ra trước đây, thì mới đây, sự thất vọng đó lại càng được kéo dài thêm vào việc tìm kiếm một thể loại âm nhạc phù hợp với những người ở độ tuổi từ 10 – 20 tuổi và những người trong độ tuổi từ 30 – 40 tuổi. Tôi muốn tạo ra và hợp nhất các thể loại âm nhạc khác nhau để mọi người ở tất cả các nhóm tuổi có thể cùng thưởng thức. Tôi cũng đã bắt đầu nghe các thể loại âm nhạc khác như nhạc cổ điển chính vì lý do đó. Từ một lời khuyên của một đứa bạn, tôi đã bắt đầu tìm hiểu về phong cách nhạc Jazz của một nhạc sĩ người Pháp có tên là Tete. Tôi đã học được cách chơi nhạc “để thể hiện những cảm xúc khác nhau của chính mình”.

Sau khi hợp tác sản xuất “A Good Man” với Kush hyung, Mr.YG đã tặng cho tôi một món đồ sau khi nghe ca khúc của chúng tôi. Ông ấy đã tặng cho tôi một loại nhạc khí có tên là MIKO. Nó là một món đồ đặc biệt có chữ ký của Timbaland trên đó và âm nhạc mà ông ấy sản xuất cũng có kết hợp với loại nhạc khí đó. Đây là lần đầu tiền một dụng cụ âm nhạc kiểu như thế này được nhập khẩu vào Hàn Quốc. Nó có thể được kết nối với máy tính và hàng triệu các loại âm thanh điện tử khác nhau được cài đặt trong đó. Nó cũng có một chiếc camera và một chiếc bàn phím. Với dụng cụ này, bất cứ ai cũng có thể làm âm nhạc.

Khi Mr.YG tặng cho tôi món đồ đó, ông ấy đã đưa ra một nhiệm vụ đầy thử thách đối với tôi. “TOP ah, nó sẽ giúp cậu sáng tác ra nhiều ca khúc hơn đấy. Đưa trí tưởng tượng của cậu vào dụng cụ này và sản xuất ra các thể loại âm nhạc khác nhau”. Sau khi tôi nhận được dụng cụ này, niềm đam mê của tôi với bất cứ một điều gì lại càng lớn hơn bao giờ hết.

Lúc đó tôi vẫn còn thất vọng gì một vài việc nhưng sau khi nhận được món đồ này, tôi đã rất cố gắng tìm hiểu nó trong 3 ngày mà không ngủ tí nào. 20 ngày sau đó, tôi cũng chẳng rời khỏi phòng lấy một bước. Tôi nghiên cứu dụng cụ này mỗi ngày và nó dường như giúp tôi khám phá ra được một niềm đam mê mới cho mình.

Mặc dù tất cả những thành viên đều có suy nghĩ giống như vậy, nhưng tôi muốn thoát ra khỏi hình tượng của một TOP đã ghi dấu trong tâm trí mọi người và chính vì lý do đó, tôi đã viết những lời sau đây vào cuốn nhật ký của tôi:

“Trở thành một con người đổi mới!”

“Cái tôi” không nên khắc vào đá. Chỉ tôi mới có thể tạo ra tôi thôi.

Tôi muốn trưởng thành hơn và trở thành một con người đổi mới.

- 8 -  

KHI ĐAU ĐỚN, CÓ THỂ COI ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ MỘT CHẤT ĐỘC MÀ ĐÓ LÀ MỘT LIỀU THUỐC

TOP giống như một chú bò! Khi đau đớn, có thể coi đó không phải là một chất độc mà đó là một liều thuốc.

Mặc dù tôi đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng, nhưng nếu tôi được ngồi nói về những ngày đi học tập của tôi, tôi thực sự không có nhiều điều để nói. Điều này là bởi vì tôi chẳng hề quan tâm gì tới việc học cả, có lẽ là bởi vì tôi không thích những nội quy tại trường học, hay mọi thứ ở trường học giống như một nhiệm vụ bắt buộc phải thực hiện vậy. Vì thế mà việc học thật sự rất khó khăn và nặng nhọc đối với tôi. Ngay cả khi nếu tôi không đi học, tôi sẽ không để lãng phí khoảng thời gian mà tôi không có gì để làm. Nếu tôi cần tới một nơi nào đó, tôi vẫn sẽ tuân thủ nội quy “16 dòng Rap” hay “Viết 24 dòng” và làm đúng theo lời hứa với bản thân mình trước khi mất đi. Sau đó, tôi dần dần trưởng thành hơn, cống hiến cho âm nhạc nhiều hơn, và thời gian để đi chơi với bạn bè của tôi ngày càng ngắn đi.

Tôi hi vọng các bạn sẽ không dùng tôi như một ví dụ để tạo ra một qui luật, “Nếu bạn có một ước mơ vững chắc thì bạn chẳng cần phải đi học”. Trong cuộc sống, chúng ta phải “chịu đựng ngay cả khi chúng ta ghét nó”. Nếu bất cứ điều gì tạm thời lu mờ đi khiến cho bạn coi thường việc học của bạn, thì đúng thật là không thể ngốc hơn được nữa.

Có vô số người trên thế giới này muốn trở thành ca sĩ, nhưng trong số họ, có ít hơn 1% thực sự có thể trở thành ca sĩ. Trước khi chấp nhận “thử thách”, bạn phải chắc chắn rằng “ca sĩ” sẽ là con đường mà bạn phải đi cho đến hết cuộc đời. Cho dù bạn có quả quyết đến mấy thì đó cũng không dễ dàng cho bạn quyết định đâu.

Có 1 điều nho nhỏ mà tôi rất tiếc. Đó là nếu tôi học hành chăm chỉ hơn thì tôi đã có thể đạt được nhiều kết quả tốt hơn nữa. Khi tôi còn nhỏ, tôi có ấn tượng rằng tôi đã có rất nhiều kinh nghiệm (từng trải) mà những đứa trẻ khác không có. Tôi đã sai lầm khi nghĩ tôi trưởng thành hơn họ. “Tự thử thách bản thân” và “tận hưởng những trải nghiệm”. Nếu bạn có 1 ước mơ khác so với những người bằng tuổi bạn, bạn cần phải xác định rõ ràng giữa niềm tin và đam mê. Nếu bạn cứ cắm đầu chạy về phía trước mà không có mục đích, có nghĩa là bạn đã “tưởng rằng mình thích” (làm ca sĩ). Và sau đó tất cả sẽ kết thúc như 1 ác mộng thay vì là một giấc mơ.

Trong những ngày học tập của mình, ngoài Hip-Hop ra thì tôi không làm gì khác nên không có con đường nào khác cho tôi. Để đạt được điều đó một cách tốt đẹp, từ đầu tôi đã bị nhốt ở một chỗ riêng. Từ một quan điểm khác của sự nhìn nhận, nó giống như việc không có gì để làm và sau đó vô tình lại trở nên thu hút.

Những giấc mơ là một điều gì đó được chôn sâu trong trái tim của mỗi người, và không ai có thể ngăn cản được nó. Cũng giống như một ngọn núi lửa phun trào, nhưng để biết rõ hướng đi của những giấc mơ đó, bạn cần phải có kiến thức. Mặc dù việc học hành một cách nghiêm túc là một điều rất tốt, nhưng bạn phải nghĩ ra cách tốt nhất để có thể làm điều đó. Nếu bạn không biết điều này thì tất cả các công việc khó khăn của bạn từ trước coi như là vô ích.

Như một nhiệm vụ để chuẩn bị cho tương lai, từ trường học và gia đình của bạn, bạn có thể cảm thấy đôi khi những điều như thế này là vô ích. Có lẽ bạn sẽ cảm thấy khó chịu khi nghĩ về việc tại sao bạn phải ngồi đó để lắng nghe những lời nói vô bổ của cô giáo. Thậm chí nếu bạn không cảm thấy áp lực vì bạn không có một giấc mơ, vào một ngày, giấc mơ thực sự của bạn sẽ xuất hiện. So với quá khứ, nơi mà bạn đang vội vã chuẩn bị, có phải sẽ không tốt hơn để đặt tất cả các nỗ lực của bạn lên và thử sức với những việc khó khăn nhất?

Làm việc vất vả bằng tất cả khả năng của bạn ngay bây giờ, và khi một điều gì đó lôi cuốn bạn và bạn cảm thấy rằng: “Bạn phải làm điều nay ngay cả khi phải chết”, sẽ rất tuyệt vời nếu bạn có thể can đảm chấp nhận những thách thức.

 - 9 -

TỪ THỜI ĐIỂM NÀY, TÔI MUỐN DẦN CẢI THIỆN BẢN THÂN MÌNH!

Mặc dù có vẻ như tôi xuất hiện (trước đám đông) là 1 hình tượng mạnh mẽ, nhưng thực tế, tôi có rất nhiều suy nghĩ và nhiều mối lo ngại. Tôi có một chút yếu đuối, đó mới là phong cách của tôi. “Tôi có thể làm gì tốt hơn?”, “Tôi đã làm tốt cái gì rồi?”. Tôi là kiểu người hay rất hay lo xa, nhất là khi tôi bắt đầu nghĩ như vậy (nghĩ về 2 câu hỏi ở trên). Gần đây, tôi đã cố gắng giảm bớt thời gian vào việc nghĩ ngợi đi, bởi tôi cảm thấy dùng 1-2 tháng trong cả quãng tuổi thanh xuân quý báu của mình để suy nghĩ như vậy thì thật quá phung phí. Tôi cần phải tự tin vào bản thân mình, để nghĩ rằng “đây là bản thân mình” hơn là cố gắng trở thành 1 cái gì đó đúng đắn. Không còn suy nghĩ quá cứng nhắc về “bản thân”, tôi đã tự thay đổi để trở thành mẫu người mà tôi mong muốn.

Trong thế giới này, không phải cứ có tham vọng đã là tốt, nhưng tham vọng đúng đắn nhất chính là “biến bản thân mình thành mẫu người mà mình muốn trở thành”. Mặc dù tôi đã gặp phải những trải nghiệm xấu khi tôi còn nhỏ, nhưng chính vì những trải nghiệm ấy, tôi đã tìm ra được cách để vượt qua tất cả những khó khăn kia. Trên hết, tự cho rằng “Mình thật dốt” là vớ vẩn và điều đó là không đc phép. Ngẫm nghĩ về những thói xấu của mình và cố gắng cải thiện bản thân, có thế mới làm tôi cảm thấy đủ. Tôi có 1 kiểu đa nghi: Khi mở tủ lạnh ra, tôi phải đặt sữa hoặc sữa đậu nành vào 1 nơi mà tôi có thể thấy đc nhãn hiệu thì tôi mới yên tâm được.

Sở thích của tôi là thu thập những hình mẫu đồ chơi, trông thấy tất cả những mẫu đồ chơi bằng nhựa được đặt cạnh nhau một cách hoàn hảo là tôi lại cảm thấy hạnh phúc. Có lẽ tất cả các nghệ sĩ cũng nghĩ theo cách này. Thậm chí, nếu một ngày tôi cảm thấy mệt mỏi hay cô đơn, trở về nhà và ngắm những mãu đồ chơi sắp xếp một cách ngăn nắp khiến tôi cảm thấy rất thoải mái. Rồi như thể tôi giống như chúng vậy, tôi muốn chỉnh đốn lại bản thân mình một lần nữa.

Cách đây không lâu, tôi đã có nói chuyện với mẹ tôi. Chúng tôi có nhắc tới ông tôi – Một nhà văn. Mẹ tôi nói: “Con và ông của con rất giống nhau”. Ông của tôi tên là Seon Gun Bae, giống như tôi, ông rất ít nói và thường suy nghĩ rất kĩ trước khi nói ra điều gì. Ông viết rất nhiều tiểu thuyết, chẳng hạn như cuốn “Alley”, ông cũng đã viết kịch bản cho bộ phim “Mảnh đất Hàn Quốc”, ngoài ra ông cũng viết nhiều thứ khác nữa. Ông sử dụng chữ viết để nói lên những suy nghĩ của mình. Cách thể hiện của ông khác với những người khác, nhưng lại rất giống với tôi. Mặc dù ông không hứng thú với việc thỏa hiệp với thế giới hay thích nghi với xã hội, nhưng ông luôn hiểu rõ gia đình của mình và yêu gia đình của mình bằng cả trái tim nồng ấm. Có lẽ vì tôi dành nhiều thời gian bên ông cà cảm nhận sự ấm áp từ ông, nên ông chính là người bạn thân thiết nhất của tôi.

Chuyện này xảy ra khoảng 3 tuần trước khi tôi bắt đầu quay MV “Hello”. Lúc đó Big Bang vẫn còn khá xa lạ với công chúng, điều này cũng xảy ra trước khi “Lies” chính thức ra mắt. Các thành viên và tôi đều cảm thấy lo lắng và thường nghĩ: “Chúng ta có thể làm tốt không đây?”. Chúng tôi cũng cảm thấy lo về “Bản sắc như một ca sĩ” của chúng tôi. Trong thời gian đó, ông tôi đã lâm bệnh nặng, tôi rất rất muốn tới thăm ông nhưng lại không thể vì lịch trình lúc đó quá bận rộn.

Vào một ngày nọ, mẹ tôi gọi cho tôi, và nói với tôi rằng ông sắp mất. Tôi gác lại tất cả mọi thứ và vội vã tới bệnh viện. Tình trạng của ông tôi rất tồi tệ, tồi tệ đến nỗi mà ông còn không thể tự nói được. Có lẽ ông cũng biết rằng chắc ông cũng không qua khỏi ngày “hôm nay”. Ông tôi đã dùng tất cả sức lực của mình để ghi lại những gì mà ông muốn nói với tôi trên một mảnh giấy:

“Seung Hyun ah, cho ông chứ ký của cháu đi!”

Rồi tôi đã làm theo những gì mà ông mong muốn, nhưng trái tim tôi lại cảm thấy rất đau đớn. Ông tôi, với đôi bàn tay run rẩy, đã ký tên của ông ngay bên cạnh chữ ký của tôi. Rồi sau đó, ông lấy hết sức lực cuối cùng của mình để viết những dòng sau đây:

“Seung Hyun ah, nếu ông chết, ông sẽ mang nó theo và coi đó là những ký ức cuối cùng của ông. Vì vậy, cháu phải cố gắng theo đuổi bằng được ước mơ của cháu để chữ ký mà ông đang nắm giữ đây thực sự có giá trị cháu nhé. Nó sẽ rất tuyệt vời nếu cháu trai Seunghyun của ông có thể làm được điều đó”.

Tôi ôm chầm lấy đôi bàn tay ông và khóc, đó là ước muốn cuối cùng của ông. Và đó cũng là món quá ý nghĩa nhất, lời động viên ý nghĩa của ông dành cho tôi. Từ đó, tôi luôn sẵn sàng đối mặt với những công việc khó khăn một cách mạnh mẽ nhất. Bất cứ khi nào tôi gặp khó khăn, tôi đều nghĩ về ông của tôi. Tôi luôn để một khoảng trống riêng trong trái tim tôi để lấp hình ảnh của ông vào đó.

- 10 -  

VỊ TRÍ LÀ MỘT NGƯỜI ANH CẢ CỦA BIG BANG!

Tôi cảm thấy cực kì may mắn khi được sống bên cạnh những thành viên Big Bang, những người với ý chí, quyết tâm mạnh mẽ, cùng với 1 tâm hồn và tính cách chân thật. Những người em luôn nắm lấy đôi bàn tay tôi khi tôi cảm thấy mệt mỏi, truyền cho tôi sức mạnh để tôi cố gắng và trưởng thành. Với vị trí là 1 người anh cả, và để luôn giữ được sự tự tin bên trong con người mình, tôi nhất định không được thể hiện ra bên ngoài những đau buồn của bản thân… điều này giúp cho tôi ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Với tư cách 1 người hyung, tôi muốn giúp đỡ những người em của mình. Mặc dù tôi không lớn hơn các em ấy nhiều tuổi, nhưng tôi muốn các em ấy nghĩ rằng “Mình có thể học được nhiều điều tốt từ TOP hyung”. Tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ để có thể làm 1 người hyung như thế. Đặc biệt, tôi rất hạnh phúc khi được là người lớn tuổi nhất trong các thành viên của Big Bang.

Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, tôi cảm thấy lúng túng với những điều mà tôi phải nói. Phòng tập của chúng tôi nằm ở tầng hầm đầy nóng bức. Chúng tôi đổ mồ hôi và cười đùa cùng nhau, để quên hết đi những khoảng thời gian, những lúc tập luyện thật vất vả. Có đôi khi, nó mệt mỏi đến mức làm chúng tôi chỉ muốn trốn chạy, bỏ hết tất cả. Nhưng khi nghỉ về khoảng thời gian đấy, nó chính là hồi ức, là bông hoa đẹp đẽ nhất từ kí ức về tuổi trẻ của tôi.

Tôi không có cái gì để cho đi, tôi còn bị xem là chưa trưởng thành, nhưng với 4 thành viên còn lại họ luôn xem tôi là 1 người hyung của họ. Khi lần đầu tiên chúng tôi có 1 buổi họp báo, 5 thành viên cùng mặc đồng phục trắng và chụp hình. Đối mặt với những nhận xét như “1 nhóm nhạc thật xấu xí, chờ xem họ có thể làm được cái gì” và “Hãy làm cái gì mà bạn biết xem nào”… Chúng tôi chỉ nhún vai, thờ ơ với những gì mọi người nói, và chỉ cố gắng hết sức mình. Bởi vì cả 5 chúng tôi cực kì thân thiết, chúng tôi làm những điều không thể trở thành có thế. Đối với những người đã giúp đỡ chúng tôi, với Cha Mẹ là những người luôn bên cạnh chăm sóc chúng tôi. “Chúng tôi nhất định phải trả ơn họ, chúng tôi nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ, nhiều hơn bất cứ cái gì mà mọi người có thể xác định được”.

Mặc dù tôi là thành viên lớn tuổi nhất, nhưng 4 thành viên còn lại đều là những người bạn thân thiết của tôi. Thỉnh thoảng họ giống như hyung của tôi. Chúng tôi có những tính cách khác nhau, nhưng bây giờ chúng tôi đều là anh em trong 1 gia đình. Thậm chí khuôn mặt của chúng tôi cũng thế, bây giờ đến việc khóc và cười cũng ngày càng giống nhau. Nếu chúng tôi tiếp tục làm việc chăm chỉ như lúc này đây, trong 10-20 năm nữa, chúng tôi vẫn sẽ luôn luôn ở bên cạnh nhau. “1 nhóm mà âm nhạc luôn được mọi người đón nhận, 5 thành viên đều luôn ở trong tim khán giả, đấy chính là Big Bang”.

Đây cũng là nội dung của bức thư mà tôi đã viết cho Big Bang. Lúc mà chúng tôi cùng đọc bức thư ấy, tất cả fan và những thành viên đều khóc. Tình cảm thuần khiết kết đọng thành những giọt nước mắt, tôi muốn trở thành 1 người hyung mà các thành viên khác có thể tin tưởng và dựa vào những lúc họ gặp khó khắn cũng như khi họ hạnh phúc. Mặc dù tôi muốn thể hiện vai trò của 1 người hyung, nhưng đôi khi tôi trở thành người gây ra rắc rối. Tôi trở nên nhạy cảm và không cho phép bất kì ai động vào tôi, thậm chí 1 sợi tóc cũng không được. Thời gian đấy, tôi chỉ ở 1 mình trong phòng và đắm chìm trong những suy nghĩ của bản thân. Tôi mất hết phương hướng, chủ tịch Yang Hyun Suk luôn luôn thất bại trong việc tìm được tôi. Với tính cách như thế, bản thân tôi lo lắng đến cả những việc không thể xảy ra, những lo lắng đấy đã ảnh hưởng sâu sắc đến những suy nghĩ tiêu cực của tôi. Lúc đấy chủ tịch Yang đã mắng tôi rất nhiều, tôi đã khóc. Nếu tôi xuất hiện trước mọi người với tình trạng như đang rơi xuống bãi đầm lầy, chắc chắn anh quản lý và các noona sẽ quăng cho tôi 1 cái áo phao và kiểm tra xem tôi có ổn không.

Sử dụng cái giọng nói nghẹt mũi, Chủ tịch sẽ nói với tôi:

“TOP, em đang làm cái gì thế?? Lại đang bay lơ lửng ở đâu ah??”

Sau đấy, chủ tịch sẽ gọi tôi lại và nói chuyện với tôi. Bất cứ khi nào có cơ hội, anh ấy sẽ luôn nhắc nhở đến việc “tôi được mọi người yêu quý như thế nào, tôi có những điều tuyệt vời gì”. Đối với tôi, Chủ tịch Yang giống 1 người anh trai, và giống 1 người Cha. Tôi biết, tất cả thành viên của Big Bang đều có suy nghĩ giống tôi.

Đây là những điều mà chủ tịch luôn nói với tôi:

“Trên thế giới này, có rất nhiều người tự hạ thấp bản thân mình, lạ thật đấy. Họ nhìn vào bản thân và tự làm hại họ bằng những suy nghỉ tiêu cực. Những người đấy không xứng đáng để nhận tình yêu từ người khác. Hãy luôn suy nghĩ tích cực, biết được điểm mạnh và điểm yếu của bản thân. Hãy tạo cho chính mình 1 thói quen luôn khen ngợi chính mình. Thói quen này sẽ giúp bạn tự yêu lấy bản thân mình và luôn tự hào về những điều mình có.”

Đúng như thế. Khiêm tốn và tự hạ thấp bản thân là 2 điều hoàn toàn khác nhau. Trước khi gia nhập YG, không 1 ai nói với tôi rằng tôi có khả năng, tôi có 1 đôi cánh và có thể bay thật xa. Mọi người đều có 1 đôi cánh, giúp bản thân bay xa lên bầu trời, nhưng cũng đừng quên đến những đôi cánh vô hình “nâng cánh cho bạn bay cao hơn nữa”.

Nhìn vào chủ tịch Yang, tôi nhận ra rằng, tôi có 1 ước mơ khác. Khi tôi trưởng thành hơn, tôi muốn trở thành 1 người có thể giúp đỡ những người cũng gặp rắc rối như tôi từng gặp. Mặc dù đấy là 1 ước mơ to lớn, nhưng tôi sẽ biến nó thành sự thật.

- 11 -

DÙ TÔI CÓ VẤP NGÃ ĐẾN TÁM LẦN ĐI NỮA, ĐÔI CHÂN CỦA TÔI VẪN SẼ TỰ ĐỨNG LÊN!

“Dù tôi có vấp  ngã đến tám lần đi nữa, đôi chân của tôi vẫn sẽ tự đứng lên”!

Đây là tiêu đề của một Entry nhật ký mà tôi đã viết trên Homepage của tôi.

Thành thật mà nói, đằng sau sự sang trọng của một người nổi tiếng, việc tự điều chỉnh bản thân mình là rất cần thiết và phải đặt nó trên cả những ảo tưởng của bạn. Một người nổi tiếng làm việc dưới con mắt của công chúng nên rất dễ dính vào các tin đồn hay những bài báo tiêu cực. Trong trường hợp của Big Bang, ý thức tự chủ của các thành viên Big Bang là rất cao. Chúng tôi không thường xuyên đi chơi, và hầu như không có mối quan hệ thân thiết nào với các nghệ sĩ khác.

Khi tôi còn là một Rapper Underground, tên của tôi là TEMPO. TEMPO là thứ rất quan trọng trong cuộc sống, vì thế nên tôi đã đi chậm lại so với những bước đi ban đầu. Khi tôi debut với Big Bang, tôi đã rút ngắn tên lại, chỉ còn là TOP. Vì thế mà cái tên TOP cũng là một phần của từ TEMPO.

Lịch trình “chết người” đã đẩy chúng tôi xuống tới mức giới hạn, vì thế mà tôi cảm thấy như tôi đang tham lam kiếm lấy một cái gì đó. Nếu tôi không làm bất kì một điều gì, tôi cảm thấy như tôi không thể có cơ hội nữa.

Nước hoa thơm nhất thế giới đến từ những bông hoa hồng trên đỉnh núi Balkans. Để làm ra được những mùi nước hoa tuyệt hảo nhất, họ đã phải bất chấp thời tiết lạnh thấu ruột để đi chọn những bông hoa vào lúc 2 giờ sáng. Đó là bởi vì chỉ có lúc đó mùi hương của những bông hoa mới toả hương thơm nhất. Cũng giống như những bông hoa hồng chỉ toả hương vào những đêm tối lạnh giá, trong cuộc sống, chúng ta phải trải qua nhiều thử thách gian nan thì mới có thể toả ra những mùi hương riêng biệt trong mỗi người chúng ta.

Trong khi những người cùng tuổi với tôi đang vất vả để ôn thi vào đại học, còn chúng tôi thì lại từ bỏ việc học để theo đuổi âm nhạc. Trong khi những người khác đang tận hưởng tuổi xuân của họ nơi sân trường, chúng tôi lại phải vất vả tập luyện trong phòng tập u tối. Chúng tôi chính là những gì mà chúng tôi muốn nhất trên thế giới này, thậm chí, chúng tôi còn chẳng có thời gian để suy ngẫm về sự khác biệt trong cuộc sống của mỗi chúng tôi.

Khi lần đầu tiên tôi mơ ước được trở thành một Rapper, chứ không phải chỉ dừng lại ở tư tưởng “trở thành một ca sĩ”. Lý do tôi muốn trở thành một Rapper tôi đã bày tỏ thông qua những lời hát của tôi và tôi đã suy nghĩ rất nhiều về nó. Hát rap là không cần phải lo lắng về việc bập bẽ những lời mà mình hát. Rap giúp gửi gắm những gì trong tâm trí tôi tới công chúng.

Tôi thích khi tôi có nhiều quan điểm. Sau khi suy nghĩ rất nhiều trước khi đi đến kết luận, “Con đường này sẽ kết thúc ở đâu?”. Sự tò mò luôn là vô tận và sự mong đợi đã dẫn tôi đến những suy nghĩ sâu xa.

- 12 -

GIA ĐÌNH (KA-JUK) LÀ HAI TỪ MÀ TÔI CẢM THẤY TRÂN TRỌNG NHẤT!

Thầy giáo chủ nhiệm cấp 3 của tôi, Jeong Yuk Kyeong, là một người mà tôi không bao giờ quên. Bởi vì tôi là một thực tập sinh tại YG, nên càng ngày thời gian dành cho việc học của tôi càng ít đi. Rồi nó dần dần lên tới đỉnh điểm đến nỗi tôi không thể chịu đựng được việc học nữa, nhưng thầy chủ nhiệm vẫn tin tưởng tôi và ước mơ của tôi. Thầy đã lên phòng thầy hiệu trưởng và xin thầy hiệu trưởng hãy tạo điều kiện tốt nhất cho tôi. Do có được sự giúp đỡ và ủng hộ của thầy giáo chủ nhiệm, tôi đã có được tấm bằng tốt nghiệp cấp 3 và trở thành một thành viên của Big Bang như bây giờ.

Nếu có ai đó tin tưởng và giúp đỡ chúng, thì có lẽ những đứa trẻ sẽ không trở thành một người tồi tệ khi lớn lên. Khi tôi trông thấy những đứa trẻ lang thang trên đường vào những đêm khuya, tôi lại nghĩ lại quá khứ của tôi. Những học sinh nổi loạn, chống lại bố mẹ và thầy cô, bằng cách hút thuốc lá và uống rượu để làm quên đi nỗi sầu của chúng, đi ngược lại với thế giới, đôi mắt tôi đã bị vấy bẩn với những ký ức của riêng tôi.

Trẻ em lớn lên với một tuổi thơ khó khăn cũng giống như một người bệnh vậy. Chúng có thể nghĩ “Mình đau đớn và đau khổ nhiều rồi, nhưng vẫn chẳng có ai ở đây quan tâm tới mình cả”. Với những người cần một ông bác sĩ để chữa lành cuộc sống của mình, xin hãy nói với họ rằng: “Thật vô lý khi phải sống một cuộc sống như thế này” và “Nỗi đau của bạn có thể chữa lành được”. Cách đây không lâu, tôi đã phải nhập viên, tôi thật sự rất biết ơn cái “Gia đình” mà tôi đã quên. Làm thế nào mà tôi có thể ở đây như ngày hôm nay, tất cả là bởi vì họ đã tin tưởng và yêu thương tôi.

Đã rất lâu rồi tôi không được nói với gia đình tôi những lời tràn đầy tình yêu thương. Không phải là vì tôi không muốn, mà là bởi vì tôi cảm thấy nếu tôi nói những lời đó, nó sẽ rất vụng và có một chút khác lạ. Mặc dù mẹ tôi thường đến ký túc xá 2 lần mỗi tuần và chuẩn bị đồ ăn cho chúng tôi, nhưng bởi vì lịch trình của chúng tôi rất bận rộn nên chúng tôi hầu như không thể gặp được mẹ. Trong khi đang nằm viện, lần đầu tiên trong đời tôi, mẹ tôi và tôi đã nói chuyện suốt đêm.

Lúc đó tôi nghĩ về rất nhiều thứ, nào là về tình yêu mà gia đình dành cho tôi và về việc không biết bao nhiêu lần tôi đã bỏ lỡ tình yêu đó. Nó thật sự ấm áp và to lớn hơn so với những gì mà tôi nghĩ. Bởi vì tôi rất buồn nên tôi chẳng bao giờ nói tới nó, tôi thật sự rất tiếc khi không thể bày tỏ hết những tình cảm trong sâu thẳm trái tim tôi. Từ đó, tôi luôn luôn gọi điện về hỏi thăm gia đình mình vài lần một ngày hay gửi tin nhắn về cho gia đình. Không cần biết lịch trình bận rộn thế nào, nói chuyện với gia đình tôi không còn là một “công việc khó khăn” nữa mà thay vào đó là “một khoảng thời gian rất giá trị để chấn chỉnh bản thân mình”.

Mặc dù đó chỉ là một chuyện rất bình thường, nhưng bởi vì chúng tôi có nhau nên nó rất có giá trị. Khi tôi cảm thấy đau đớn hay mệt mỏi, những người luôn thường trực bên cạnh tôi là gia đình của tôi. Đừng xếp họ ở vị trí thứ 2 bởi vì họ là những người gần gũi với bạn nhất, thế nên gia đình bạn luôn luôn phải là số một bạn nhé.

- 13 -

CÁC NHÂN VIÊN TRONG YG NGHĨ GÌ VỀ TOP?

1. “Là chúa tò mò, cậu ấy có thể tự cảm nhận được cơ thể của mình”.

Lúc đầu, trong tất cả các thành viên, người tôi không ưa nhất là TOP. Vì chúng tôi không có thời gian để được gặp nhau thường xuyên, nên như tôi nghĩ người khó tiếp xúc nhất chính là TOP. Tôi nghĩ đó là bởi vì vai diễn của cậu ấy trong phim “I’m Sam” nên cậu ấy mới quyết định bắt đầu tập luyện. Và chính vì thế nên chúng tôi mới được tập thể hình cùng với nhau. Có một lần cậu ấy cứ chăm chú vào một cái gì đó, thậm chí cậu ấy tìm hiểu nó một cách rất đáng sợ. Cậu ấy là kiểu người luôn cần một lý do để làm một chuyện gì đó. Dù lý do của cậu ấy có biến mất đi nữa, đôi mắt của cậu ấy hầu như vẫn chả để ý tới cái gì khác.

Cậu ấy rất tò mò nên cứ lần nào cậu ấy tò mò một cái gì đó, cậu ấy lại không thể cưỡng lại nó. Trong một lần cậu ấy có thời gian rỗi, cậu ấy làm một thí nghiệm gì đó rất kì lạ và đột nhiên hỏi một câu hỏi rất vô tư. Chẳng hạn như cậu ấy gọi tôi vào nửa đêm để hỏi: “Ssabu-nim! Em có chút tò mò muốn hỏi anh. Một phần thịt bò bít tết 2 người ăn vs một phần thịt lợn hầm 2 người ăn thì cái nào có nhiều Calo hơn?”. Hay cậu ấy sẽ nói với các bạn về “Thí nghiệm cá nhân của cậu ấy về việc nên ăn 5 lòng trắng trứng (từ quả trứng luộc) hay chỉ ăn 2,5 quả trứng luộc (bao gồm cả lòng đỏ) sẽ khiến cơ bắp nở hơn”. Giống như vậy, cậu ấy cần một vài thí nghiệm cá nhân thì mới hài lòng. Nếu cậu ấy đạt một kết quả tốt, cậu ấy còn chuyên tâm vào nó thậm chí còn nhiệt tình hơn trước.

Thành thật mà nói, một huấn luyện viên không chỉ là người hướng dẫn về cách tập thể dục thế nào cho phù hợp, mà kể cả khi đi ngủ, khi thức dậy, khi ăn uống hay việc bạn nên ăn cái gì, khi nào thì được ăn vặt, phải làm gì trong lúc luyện hát và luyện nhảy, họ đều phải nói với bạn cách làm sao để thật phù hợp trong 1 ngày. Nếu họ không làm điều đó, thì thực sự họ không phải là một huấn luyện viên.

Lúc đầu, TOP là người thường phê bình mọi thứ về bản thân mình, nó khiến cậu ấy dường như trở thành một người đầy gánh nặng và cảm thấy chán nản. Tuy nhiên, một khi cậu ấy tìm được mục tiêu để tập luyện thể dục và để xem xét kết quả, có cảm giác như cậu ấy hoàn toàn thay đổi. Một khi cậu ấy bắt đầu tin tưởng bạn, thỉnh thoảng cậu ấy lại làm những trò đùa vui hay có những hành động rất chi là trẻ con.

Một hôm cậu ấy đến gặp tôi và nói: “Ssabu-nim này, em đã lấy trộm 2 quả cam từ ký túc xá về cho anh này”. Cậu ấy vừa cầm 2 quả cam vừa nói vừa cười rất to.

— Hwang Sang Chan – Huấn luyện viên

2. “Lan tỏa sự ấm áp từ trái tim của cậu ấy đến với mọi người, và nếu cậu ấy có một thứ gì đó tốt đẹp, chắc chắn cậu ấy sẽ chia sẻ với mọi người”.

Trái ngược hẳn với những gì công chúng nhìn thấy, cậu ấy thực sự là một người rất đáng yêu. Lúc đầu, trong năm đầu tiên làm việc với cậu ấy, dường như tôi không thể hiểu được tính cách của cậu ấy. Cậu ấy rất điềm đạm và rất ít nói, tôi nghĩ rằng cậu ấy là một người rất hiền lành. Tuy nhiên, sau một thời gian thì cậu ấy thay đổi hoàn toàn. Đối với những người gần gũi với cậu ấy, cậu ấy có rất nhiều trò và hành động để trêu những người xung quanh mỗi khi có cơ hội. Nhưng khi lên sân khấu thì không biết thế nào mà cậu ấy thay đổi đột ngột hẳn. Uy tín mà cậu ấy thể hiện trên sân khấu và cái cách cậu ấy thu hút khán giả, tôi thật sự rất tò mò không biết những điều đó tới từ đâu.

Sức mạnh lớn nhất của cậu ấy chính là sự ấm áp của mình. Cậu ấy thích chia sẻ những suy nghĩ của mình với người khác. Cậu ấy có thể tự nhiên đem tới cho tôi một món quà, hay có thể tự nhiên gọi cho tôi và nói: “Nuna à, em nghĩ tới chị nên em gọi cho chị chút!” và sau đó hỏi tôi đang làm gì. Nếu cậu ấy ăn một cái gì đó và thấy ngon, cậu ấy chắc chắn sẽ đi khoe món ăn đó với bạn bè. Vì thế mà cậu ấy thường “bị lôi cuốn về việc khám phá những món ăn ngon trên thế giới”. Mọi người đều biết rằng không phải là cậu ấy diễn mà thay vào đó cậu ấy muốn thể hiện những gì mà cậu ấy thực sự cảm thấy.

Một điều nữa để chúng ta thấy yêu cậu ấy hơn chính là tình yêu của cậu ấy dành cho mẹ mình. Cậu ấy khác với những đứa con khác ở Hàn Quốc. TOP rất có hiếu với mẹ của mình, cậu ấy và mẹ thường gặp nhau và hẹn nhau đi uống Cafe.

Mặc dù cậu ấy nghĩ và nói rất từ tốn, nên khi cậu ấy có vướng mắc vào một cái gì đó, cậu ấy sẽ dính vào nó một cách rất đáng sợ. Nếu cậu ấy tìm thấy chiếc quần mà cậu ấy thích, cậu ấy sẽ mặc nó ngay vào ngày mai, nếu bạn để cậu ấy mặc nó khoảng 1 tháng, cậu ấy vẫn sẽ làm vậy. Nếu cậu ấy tìm được một hương vị kem mà cậu ấy thích, cậu ấy sẽ ăn nó cho đến lúc chán thì mới thôi. Thậm chí nếu cậu ấy phải tới một nơi nào khác, cậu ấy sẽ gọi 114 để hỏi xem quán nào bán kem ở khu vực đấy.

— Ji Eun, Stylish

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bigbang