Chương 5: Trương Quýnh Mẫn lại đến bày tỏ thành ý!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc đưa Giang Kỳ Thuỵ về nhà thì trời đã gần sáng, Từ Tân nheo mắt trên ghế sofa nhà cậu ta một lúc.

Có lẽ là đã quá mệt mỏi, cái nheo mắt này đến tận buổi trưa, lúc hắn tỉnh dậy nhìn xung quanh tìm điện thoại, cũng không biết mình đã vứt điện thoại ở chỗ nào rồi, mấu chốt là hắn đã tắt âm, có cuộc gọi đến cũng không phát ra tiếng, đại loại vậy đó.

Tìm trong phòng khách không có kết quả, hắn trực tiếp đi tới phòng Giang Kỳ Thụy tìm. Tư thế ngủ của tiểu tử này rất lộn xà lộn xộn, Từ Tân mở chăn ra, cuối cùng cũng tìm được chiếc điện thoại có ốp màu đen quen thuộc.

Không thấy không biết, thấy rồi sẽ sốc ngay từ cái nhìn đầu tiên, Trương Quýnh Mẫn thực sự đã gửi cho hắn vài tin nhắn và thậm chí còn "vỗ*" hắn.

(*Một tính năng của Wechat, kiểu như "chọc" của Facebook á.)


"Con lừa ngu ngốc nhất thế giới" đã vỗ bạn và nói mời ăn thịt.

Con lừa ngu ngốc nhất thế giới: [Cậu còn muốn ăn thịt nữa không?]

Con lừa ngu ngốc nhất thế giới: [Tôi tới trước cửa cửa hàng nhưng cửa không mở.]

Con lừa ngu ngốc nhất thế giới: [Cậu vẫn chưa dậy sao?🌞]

Con lừa ngu ngốc nhất thế giới: [Lần trước tôi không phải cố ý không trả lời tin nhắn của cậu đâu, tôi cứ nghĩ là tôi đã hồi đáp rồi😭]

Con lừa ngu ngốc nhất thế giới: [Cậu giận sao?🥀]


Từ Tân vừa nhìn vừa cười, dựa vào tủ quần áo với cái miệng nhếch lên cao.

Yo, đây là ai vậy á? Hôm nay còn biết tìm tôi sao?

Tân: [Có cái rắm gì thì nói thẳng ra đi!]


Trương Quýnh Mẫn ngồi xổm ở trước cửa cửa hàng đồ cổ đợi Từ Tân đến, hôm nay anh đến đây bằng ô tô từ rất sớm, vừa đến nơi đã chạy tới đây nhưng không thấy cửa mở, tưởng rằng là Từ Tân ngủ quên nên mới nhắn tin cho hắn, nhưng gửi nhiều như vậy mà Từ Tân đều không trả lời, anh chỉ có thể đợi ở cửa.

Đến khi ánh mặt trời rực rỡ nhất, điện thoại của anh cuối cùng cũng đổ chuông, bởi vì để có thể kịp thời nhận được tin nhắn của Từ Tân, anh đã cố tình bật âm lượng lên mức tối đa.

Trương Quýnh Mẫn: [Cậu hôm nay không đến Từ Khí Các sao?]

Từ Tân rất nhanh đáp lại: [Liên quan gì đến anh?]

Trương Quýnh Mẫn: [Tôi muốn gặp cậu]

Hôm nay anh đến đây để bày tỏ thành ý, không gặp được Từ Tân thì làm sao có thể bày tỏ thành ý? 


Từ Tân ở đầu bên kia đang uống nước, thấy câu này suýt chút nữa bị sặc nước chết.

'Không đúng, Trương Quýnh Mẫn có ý gì? Anh ta muốn gặp mình?

Mình là kiểu anh ta muốn gặp là có thể gặp sao? Nực cười!'

Vì vậy Từ Tân trả lời nhanh gọn: [Không gặp]

Trương Quýnh Mẫn trả lời ngay giây tiếp theo: [Không về]

"..." Từ Tân không còn gì để nói, lúc này lại thông minh trở lại.

Chơi trò chơi sao? Nối thành ngữ?


Một lúc sau, Trương Quýnh Mẫn lại gửi một tin nhắn khác, Từ Tân nhếch môi, vội nhặt chìa khóa xe, tâm trạng vui vẻ chạy ra ngoài.

Tin nhắn đó là:

Con lừa ngu ngốc nhất thế giới: [Tôi mang đến một món quà, tự tay làm, muốn tặng nó cho cậu]

Từ Tân chưa bao giờ nghĩ rằng quãng đường đến cửa hàng lại dài như vậy. Đến khi đến trước cửa cửa hàng đồ cổ, hắn lại dừng lại, cảm thấy bản thân thực sự phát điên rồi, hôm qua uống rượu đến ngốc rồi à, Trương Quýnh Mẫn nói mang quà đến, hắn liền chạy tới như điên?

Hắn đường đường là một thiếu gia, thiếu lễ vật chắc?

Còn chạy như điên đến đây nữa chứ, điều này không phù hợp với hình tượng của hắn. Không được, hắn phải bắt Trương Quýnh Mẫn đợi một lúc nữa.


Nghĩ đến đây, hắn định quay lại xe ngồi một lúc, ai ngờ được vừa quay người lại, Trương Quýnh Mẫn đứng ngay phía sau hắn nghiêng đầu nhìn hắn.

"Cậu tới rồi." Trương Quýnh Mẫn vẫn giống như ngày hôm đó, mặc áo sơ mi trắng và đeo ba lô.

 "Anh trốn sau lưng tôi làm cái gì?" Từ Tân là kiểu người sẽ kiếm chuyện khi không có chuyện gì xảy ra.

"Tôi không có, tôi đói bụng nên đi ra ngoài ăn, trên đường quay lại tình cờ gặp được cậu."

"Trùng hợp cái rắm, anh theo dõi tôi sao?" Hắn càng nói càng trở nên vô lý.

Trương Quýnh Mẫn cau mày, "Vậy cậu hẳn là suy nghĩ nhiều rồi, tôi đối với nơi này cũng không quen thuộc."

", ý anh là nói tôi đây tự mình đa tình sao?" Từ Tân bước đến phía trước. Dù sao cũng đã gặp rồi, trốn nữa thì giống như hắn ngang ngược.

"Là chính cậu đã nói thế đấy nhé." Anh cũng không nghĩ như vậy.


Từ Tân lấy chìa khóa mở cửa cửa hàng, Trương Quýnh Mẫn bước vào và đặt chiếc ba lô lên quầy hàng, mở khóa kéo lấy ra hai bức tượng gỗ hình chó con, đưa cho Từ Tân như thể đang dâng báu vật.

"Tặng cho cậu." Trương Quýnh Mẫn đưa bằng cả hai tay.

Khóe miệng Từ Tân co giật, đây chính là món quà mà Trương Quýnh Mẫn nói do tự tay mình làm?

 Hắn cầm lấy nó trong tay và ước chừng.

"Tặng hai con chó làm gì, canh cửa à?"

Trương Quýnh Mẫn đeo lại ba lô, "Chúng chính là hai bé chó con tôi đang nuôi, một bé tên là Đản Hoàng và bé kia tên là Cốt Đầu, rất đáng yêu đúng không."

Từ Tân dùng ngón tay cái chạm vào đầu con chó, "Cái tên thật ngu ngốc, trông cũng ngu ngốc như chủ nhân của chúng vậy."

Trương Quýnh Mẫn mím môi, "Vậy, cậu hãy trả lại cho tôi."

"Có lý do gì để lấy lại thứ đã cho chứ?" Từ Tân kiên quyết giữ chặt lấy, giấu chúng sau lưng. 

"Cậu không thích, vậy tôi chi bằng không tặng nữa."

"Ai nói tôi không..." Hắn nói được nửa câu thì dừng xe.

Trương Quýnh Mẫn lén cười, "Khẩu thị tâm phi*."

"Tôi là nghĩ nó xấu thậm tệ, vừa khéo có thể dùng để trừ tà."

"Vịt chết vẫn cứng miệng**."

(*Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đường, lòng nghĩ một nẻo.

**Vịt chết vẫn cứng miệng: ý chỉ một người rất quật cường, ăn nói ngang ngạnh, không thừa nhận là mình sai.)


Từ Tân cười khẩy, lại lấy ra xem xét lại rồi nói: "Anh tặng cái này, chi bằng tặng mèo thần tài, chí ít còn có thể thu hút tài lộc. Hai con chó to bằng lòng bàn tay này, người vị thành niên nào cũng đều nghĩ dùng để trừ tà."

Trương Quýnh Mẫn nghĩ lại, thế là anh nói: "Nếu cậu thích, lần sau tôi sẽ tặng cho cậu."

"Ừm, không chuyển động thì tôi cũng không nhận." Hắn đặt hai chú chó con điêu khắc gỗ bên cạnh máy tính.

"Yêu cầu khá cao đó." Trương Quýnh Mẫn nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Được rồi, gặp cũng đã gặp rồi, quà cũng đã tặng rồi, không còn gì nữa thì anh có thể rời đi." Từ Tân bắt đầu đuổi người.

"Tôi có việc, tôi có việc, chưa thể đi được." Ngồi trên xe lâu như vậy, đợi Từ Tân lâu như vậy, mới nán lại chưa được bao lâu, làm sao có thể đi được, anh không thể rời đi dễ dàng như vậy.

Từ Tân ngẩng đầu dò hỏi: "Anh còn có thể có việc gì nữa?"

"Tôi... tôi tới đây..." Trương Quýnh Mẫn liếc nhìn tủ trưng bày, "... đến đây để xem các sản phẩm sứ."

Đúng, suy cho cùng thì trước tiên phải ở lại, mới có thể tìm được cơ hội bày tỏ sự thành ý.

Từ Tân ồ lên một tiếng: "Cái gì? Lần trước nhìn chưa đủ à."

"Chưa nhìn đủ, lần đó làm sao mà nhìn đủ được." Anh nở một nụ cười tiêu chuẩn đầy tươi tắn, bước ra khỏi tầm mắt của Từ Tân bằng những bước đi nhỏ giống như một con cua.

Từ Tân cũng cười nói: "Tùy anh, thích làm gì thì làm."


Có lý do chính đáng, Trương Quýnh Mẫn cũng không còn bị gò bó nữa, nhưng mà lần này anh đến không phải là để ngắm đồ sứ trong tủ trưng bày, vừa rồi nhìn xung quanh cũng không thấy chiếc đĩa sứ của sư phụ đâu, lẽ nào Từ Tân không mang nó ra trưng bày sao?

Anh liếc nhìn sang chàng trai đang làm việc nghiêm túc trước máy tính, tuy rằng không hiểu tại sao công việc hàng ngày của một ông chủ cửa hàng đồ sứ lại là ngồi bên bàn máy tính và đánh máy, nhưng hắn lại trông có vẻ rất bận rộn.

Rốt cuộc có nên đi qua hỏi không? Nhưng mà có hỏi thì nên mở miệng hỏi thế nào đây? Tự dưng hỏi điều này liệu có quá mạo phạm không ta?


Mỗi khi Trương Quýnh Mẫn gặp phải chuyện gì đó rối rắm đều sẽ muốn gặm đầu ngón tay của mình, anh cúi đầu nhìn những chiếc móng tay trụi lủi, lại trở nên rối rắm, như thể bị mắc kẹt trong một vòng lặp vô tận.

"Anh là trẻ lên ba à?" Một giọng nói giễu cợt vang lên từ phía sau.

Trương Quýnh Mẫn tự cảm thấy xấu hổ, đỏ mặt và siết chặt tay thành nắm đấm, "Không cần cậu quản."

"Ai muốn quản anh chứ, một lão thẳng nam 30 tuổi vẫn không thể tự khống chế được miệng và tay."

Trương Quýnh Mẫn lúc này thực sự tức giận: "Đầu tiên, tôi đến tháng 10 năm nay mới được 27 tuổi, làm thế quái nào lại thành 30 tuổi vậy?

Thứ hai, đây là cơ thể của tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì mà tôi muốn.

Hơn nữa, việc cắn móng tay không liên quan gì đến việc tôi có thẳng thắn hay không.

Cuối cùng cũng xin cậu hãy chú ý đến miệng mồm của mình."


Trương Quýnh Mẫn tuông ra một tràng lời nói khiến nụ cười của Từ Tân cứng đờ trên khuôn mặt, nhưng không phải là vì đang bị chỉ trích, hắn chỉ cảm thấy người này càng ngày càng trở nên thú vị, thú vị hơn nhiều so với vẻ ngoài hèn nhát của anh.

"Không tệ, rõ ràng mạch lạc, hùng hồn lưu loát. "

Hắn cũng bắt đầu đóng vai giám khảo.

Trương Quýnh Mẫn thực sự cảm thấy mình không sao nói rõ được, tuy rằng anh luôn tuân thủ quan nguyên tắc: Người nào không xúc phạm tôi, tôi sẽ không xúc phạm người đó. Người nào xúc phạm tôi, tôi sẽ lịch sự nhúng nhường.

Tuy nhiên hôm nay, anh không muốn nhẫn nhịn nữa.

Từ Tân thực sự quá đáng lắm rồi.

Anh đã lâu lắm rồi không kích động như vậy, có lẽ là vì hôm nay đến đây không đạt được mục đích, hoặc có thể là vì chuyện xấu hổ của mình bị người ta cười nhạo, nói tóm lại là đang nghẹn cục tức.


"Giận rồi à?" Từ Tân nghịch tóc sau tai Trương Quýnh Mẫn.

Trương Quýnh Mẫn lùi lại một bước và quay đầu đi để né tránh, "Không có."

Từ Tân tiến lại gần một bước, nhéo cằm Trương Quýnh Mẫn, tầm mắt chuyển từ mặt sang môi. Hắn đột nhiên nhớ đến nụ hôn ở ngôi nhà cổ, lúc đó bản thân hình như... có hơi mạnh bạo, nghĩ kỹ thì cảm giác chạm vào đôi môi đó cũng không tệ.

Không kìm lòng được mà càng lúc càng tiến lại gần, khi vẫn còn cách đôi môi đầy đặn đó vài centimet...

"Cậu muốn làm gì?" Trương Quýnh Mẫn hoảng loạn mở miệng nói.

Từ Tân vô thức nuốt nước bọt, bộ dạng giả vờ dửng dưng, dùng đầu ngón cái xoa xoa mạnh môi dưới của Trương Quýnh Mẫn.

"Anh chảy nước dãi rồi, để tôi lau cho anh."

Trương Quýnh Mẫn kêu đau: "Làm sao tôi có thể..."

"Khỏi cảm ơn."

"..."

Từ Tân đến rất nhanh và đi cũng nhanh không kém, Trương Quýnh Mẫn cũng chạm vào khóe môi mình hoài nghi sau những gì hắn nói. Anh vừa rồi còn không gặm móng tay thì làm sao có thể chảy nước dãi?

Không đúng, anh ngay từ đầu cũng không chảy nước dãi, chảy nước dãi là chuyện chỉ có trẻ ba tuổi mới có thể làm được, nhỉ? 

Trương Quýnh Mẫn đột nhiên cảm thấy mình bị Từ Tân xúc phạm.

"Ý cậu là gì chứ, này..." Anh muốn bước đến và yêu cầu giải thích, kết quả tay vừa chạm vào Từ Tân giây trước, giây sau hắn trực tiếp ngã ra đất.

"Không, tôi... cậu? Ăn vạ cũng không giống như cậu chạm vào đồ sứ đâu." Trương Quýnh Mẫn muốn khóc nhưng không có nước mắt, tại sao mọi chuyện trong nháy mắt lại trở nên kỳ lạ, anh ngồi xổm xuống, tránh đầu của Từ Tân, đẩy vai hắn.

"Cậu không sao chứ? Thật ra tôi chỉ chạm vào cậu một chút thôi, không đến mức khiến cậu trở nên như thế này đâu."

Từ Tân nhắm chặt hai mắt, lấy tay che bụng, vẻ mặt đau đớn: "Đều tại anh, tôi sắp chết rồi..."

Trương Quýnh Mẫn vẻ mặt bối rối, "Cậu... cậu... cậu... đang nói cái gì vậy?" Sao mà mới có một thời gian ngắn như vậy muốn chết là chết được?

"Còn chẳng phải là vì ngày nào cũng ăn đống thịt anh đã mua còn thừa lại, làm đường tiêu hoá của tôi xảy ra vấn đề sao?"

Hắn nói thêm: "Ông đây có phải là dạ dày sắt đâu, anh định làm gì để bù đắp cho tôi?"

"Thật ra... nếu hỏng rồi thì có thể vứt đi mà, đâu cần phải ăn hết..." Trương Quýnh Mẫn nhớ lại chiếc bàn đầy đồ ăn đó, đột nhiên tịt ngòi, quả thực là đầu anh hôm đó cũng đã nóng lên.

"Tôi xin lỗi, tôi lúc đó..."

"Được được được được rồi, dừng lại, giúp tôi đứng dậy." Vừa rồi chỉ là tự dưng cảm thấy bụng đau nhói, chân mềm nhũn, Trương Quýnh Mẫn chỉ tình cờ chạm vào đúng lúc hắn ngã xuống.

"Ồ" Trương Quýnh Mẫn ngồi xổm xuống, đặt cánh tay của Từ Tân lên vai mình rồi ra sức nâng hắn dậy.


Sau khi Từ Tân đứng dậy, cố tình dồn toàn bộ sức nặng của mình lên người Trương Quýnh Mẫn và bước đi chậm lại, vừa bước đi vừa kêu đau.

Trương Quýnh Mẫn vẫn còn đang mang ba lô, nghe tiếng kêu đau của Từ Tân, cũng chỉ có thể giảm tốc độ bước đi, phải mất vài phút mới đi được bốn hoặc năm bước.

Khi Từ Tân ngồi lên ghế, Trương Quýnh Mẫn mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, anh cử động vai mình, rồi rót cho Từ Tân một cốc nước ấm, không có khoảng ngừng.

"Cậu chịu đựng một chút, tôi đi mua thuốc cho cậu." Trương Quýnh Mẫn đặt ba lô xuống, lấy điện thoại ra và ví, vội vội vàng vàng bước ra khỏi cửa.

Từ Tân còn định nói "không cần", nhưng vừa ngẩng đầu lên thì người này đã biến mất rồi.

Những gì vừa rồi hắn nói là cố ý, đặc biệt là để lừa Trương Quýnh Mẫn thôi, không ngờ con lừa ngu ngốc này lại thật sự tin. Hắn xoa xoa bụng, chắc là do tối qua uống rượu, sau đó buổi sáng vẫn chưa ăn gì. Nghĩ đến đây cũng không thể trách Trương Quýnh Mẫn được.

Nghĩ đến con lừa ngu ngốc đang vội đi mua thuốc, Từ Tân đột nhiên nảy sinh loại cảm giác áy náy, tại sao Trương Quýnh Mẫn lại ngu ngốc như vậy, không thấy diễn xuất của hắn là quá tệ hay sao?

Chẳng vui gì cả, bắt nạt Trương Quýnh Mẫn chẳng vui gì cả.


Từ Tân: [Quay lại, tôi ổn không cần uống thuốc]

Con lừa ngu ngốc nhất thế giới: [Có phải là chưa ăn gì không?]

Từ Tân: [... Tôi đã nói dối anh đó, mau quay lại!]

Con lừa ngu ngốc nhất thế giới: [Tôi sẽ mua xong sớm thôi, cậu cố chịu đựng.]

Trương Quýnh Mẫn nghe không hiểu hắn đang nói à, đồ con lừa đồ con lừa đồ con lừa đồ con lừa đồ con lừa đồ con lừa...

Vừa ngu ngốc vừa cứng đầu.


Từ Tân ném điện thoại sang một bên và nằm trên bàn, 'Quên đi mặc kệ anh ta, anh thích tiêu tiền thì tiêu đi.'

Đằng nào cũng không phải là tiền của hắn.

Từ Tân cứ một tý là lại bấm vào phím cách trên bàn phím máy tính, từ khoé mắt liếc nhìn hai chú chó nhỏ được khắc bằng gỗ bên cạnh.

Thế là hắn buông tha dấu cách tội nghiệp, sau đó mở rộng móng vuốt ác ma về phía hai bức tượng gỗ nhỏ.

"Xấu! Khó coi chết đi được." Hắn mỗi tay chộp lấy một bức tượng. 

Trình độ khắc gỗ của Trương Quýnh Mẫn cũng chỉ thế này thôi à, làm thế nào lại trở thành chuyên gia?

Từ Tân cẩn thận quan sát lần nữa, tượng gỗ kỳ thực không có gì đặc biệt, tuy nhiên, Trương Quýnh Mẫn đã khắc phần đầu chó sống động như đầu của chó con thật, chỉ cần nhìn vào đây cũng biết được rằng Đản Hoàng và Cốt Đầu nhất định rất ngốc.


"Cậu vẫn ổn chứ?" Trương Quýnh Mẫn quay lại với túi to túi nhỏ.

"Chưa chết."

"Vậy trước tiên ăn chút gì đi." Lần này anh chỉ mua hoành thánh thanh đạm thôi.

Từ Tân đẩy chó con về chỗ cũ, "Tin nhắn tôi vừa gửi cho anh, anh xem không hiểu sao?"

"Xem hiểu, cậu không cần phải khách sáo với tôi đâu."

Từ Tân bị nhét vào tay một bát hoành thánh, "Mau ăn đi, nhân lúc còn nóng."

Trương Quýnh Mẫn thấy hắn cầm thìa nhưng không nhúc nhích, "Sao không ăn? Có phải không thích không?"

"Nóng!" Từ Tân cau mày và đặt bát hoành thánh trở lại bàn, xoa xoa lòng bàn tay đỏ bừng của mình vào nhau.

"Ồ, vậy để nó nguội một lát." Lần này Trương Quýnh Mẫn đã nhạy bén hơn, tự mình dời một chiếc ghế đến ngồi cạnh Từ Tân.

Trương Quýnh Mẫn lấy ra từng loại thuốc do nhà thuốc kê đơn và giải thích liều lượng cũng như cách dùng cho Từ Tân.

"Tam Cửu Vị Thái*, về sau nếu như cậu khó chịu trong dạ dày thì hãy uống cái này trước để làm ấm dạ dày, cần pha vào nước nóng, một gói là đủ." Anh đưa cho Từ Tân xem xong rồi bỏ nó trở lại hộp.

Cái này, viên nhai, nếu thi thoảng cảm thấy buồn nôn thì nhai một viên này, có thể giảm bớt phần nào.

Omeprazole*, cái này chỉ có hiệu quả khi cậu thực sự đau, rất hiệu quả, cũng một viên."

(*Tam Cửu Vị Thái, Omeprazole: tên của thuốc dạ dày.)


"Còn có... "

Từ Tân hiếm khi im lặng, hắn nhìn chằm chằm vào cái miệng đang nói huyên thuyên của Trương Quýnh Mẫn, cũng không biết hắn có đang nghe hay không. Khi người ta giới thiệu xong, hắn tò mò hỏi: "Sao anh lại biết nhiều những thứ này vậy?"

"Dạ dày tôi từ nhỏ đã không tốt, sư phụ vì điều này mà lo lắng không ít." Trương Quýnh Mẫn cúi đầu lấy lại thuốc, gói lại và đặt bên cạnh bát hoành thánh.

"Hoành thánh cũng nguội bớt rồi này, mau ăn đi."

Từ Tân cầm thìa ăn một miếng: "Anh từ nhỏ đã sống cùng sư phụ của anh rồi sao?"

"Ừm, sư phụ tôi đã đón tôi về nhà, dạy tay nghề cho tôi và đưa tôi đến trường." Anh cúi đầu nhéo nhéo ngón tay.

"Sư phụ của anh, ông ấy... cũng làm trong ngành phục chế?"

"Không phải, ông ấy là thợ mộc."

"Vậy nên, anh học phục chế thành cổ là bởi vì sư phụ của anh à?"

Trương Quýnh Mẫn suy nghĩ một lúc trước khi nói: "Đúng... cũng không hoàn toàn đúng. Phục chế những kiến trúc cổ là điều tôi muốn thực hiện, nó có thể được coi là mục tiêu tôi theo đuổi, là một điều đặc biệt có ý nghĩa.

Sư phụ tôi nói rằng phải nghiêm túc tận tâm trong công việc, cố gắng hết sức với những gì đã đặt ra. Tôi thích cổ vật, chúng mang theo những vết tích, dù có đầy sẹo cũng không thể thay đổi giá trị của chúng. Thời gian để lại vết tích trên chúng, ghi lại và lưu giữ ký ức của nhiều thế hệ."


Những lời này có chiều sâu mà Từ Tân chưa bao giờ nghĩ tới, vẻ mặt nghiêm túc của Trương Quýnh Mẫn chắc chắn không phải là đang nói suông, anh đang nỗ lực làm công việc mà người khác cho là không đáng kể.

Hắn đột nhiên có cái nhìn khác về Trương Quýnh Mẫn, có lẽ chính vì anh ngu ngốc và cứng đầu mới có thể chịu được ánh nhìn của người khác, chỉ cần dựa vào nỗ lực của chính mình mà trở thành một chuyên gia chuyên ngành từ khi còn rất trẻ, chỉ có bản thân anh mới biết nỗi khổ phải chịu đựng trong suốt quá trình đó.

Ờ thì, hắn thừa nhận Trương Quýnh Mẫn giỏi hơn hắn, chỉ nhỉnh hơn một chút thôi.


"Dạ dày còn đau không?" Trương Quýnh Mẫn liếc nhìn Từ Tân và thấy hắn không còn cau mày nữa.

"Xạo đấy, anh vẫn tưởng thật à." Từ Tân rút ra một mảnh khăn giấy lau miệng.

Trương Quýnh Mẫn quen cửa quen nẻo đi rót một cốc nước ấm, "Cậu hôm qua đi uống rượu sao?"

Từ Tân ngạc nhiên, hắn nhìn theo ánh mắt của Trương Quýnh Mẫn cúi đầu nhìn xuống cổ áo, chẳng lẽ hôm qua Giang Kỳ Thuỵ đã đổ rượu vào người hắn?

Ngoài sự nghi ngờ, hắn còn ngửi xem trong miệng có mùi rượu hay không.

"Lúc trưa vừa gặp cậu, đã ngửi thấy mùi rượu trong miệng cậu rồi." Trương Quýnh Mẫn đặc biệt nhạy cảm với rượu vì sư phụ luôn thích lẻn ra ngoài uống rượu, mỗi lần ngửi thấy đều sẽ méc với sư mẫu, để sư mẫu chỉnh đốn lại sư phụ.

"Anh cũng đừng nói nhảm, tôi đánh răng rửa mặt xong xuôi mới tới đây đó." Từ Tân chỉ vào anh cảnh cáo, chuyện này có liên quan đến hình tượng của hắn.

Trương Quýnh Mẫn hất ngón tay của hắn ra, "Tôi không nói nhảm, đàn ông khi say rượu đều có bộ dạng tương tự nhau."

"Anh đã bao giờ say rượu chưa?"

"Không, tôi không uống rượu, hại dạ dày."

Từ Tân giơ ngón tay cái với anh, hắn vốn không tin có người đàn ông nào không thể uống rượu, nhưng nếu người đàn ông đó là Trương Quýnh Mẫn, hắn đành phải tin điều đó.

"Vậy nên anh suy đoán tôi đã uống rượu vào đêm hôm qua và vừa rồi chắc chắn sẽ bị đau bụng phải không?" Mọi thứ dường như có mối liên hệ với nhau, gần như đúng như những gì hắn nghĩ.

Trương Quýnh Mẫn gật đầu, "Chí ít sự khó chịu là có thật."

"Yên tâm đi, bụng ông đây rất tốt!"

Trương Quýnh Mẫn mỉm cười với hắn, khóe mắt cong lên dịu dàng lạ thường, mang lại cảm giác ân cần như đang nhìn cháu trai lớn của mình.

Từ Tân một chập run rẩy, "Sao anh lại nhìn tôi như vậy? Doạ người ta sợ đấy!"

Trương Quýnh Mẫn thu lại nụ cười và nói: "Có sao?"

Từ Tân liếm môi, ho khan một tiếng: "Uhm, anh quay mặt chỗ khác đi, đừng có cười với tôi."

"Ồ... được thôi." Trương Quýnh Mẫn xoay ghế, lấy ba lô lại và đặt lên đùi.


Ngồi cạnh Từ Tân một lúc, hai người cũng không mở miệng nói gì nữa, nhưng mà cũng không yên tĩnh, bên ngoài có mấy người qua đường đi ngang qua, chắc là chợ đã mở cửa.

Một lúc sau, có vài khách hàng bước vào, Từ Tân đứng dậy tiếp đón họ, Trương Quýnh Mẫn yên vị ở sau quầy lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, Từ Tân hiểu rất rõ về từng món đồ sứ trong cửa hàng của mình, giới thiệu một cách rất nghiêm túc.

Kỳ thực, cả hai cũng có những điểm tương đồng, Trương Quýnh Mẫn nghĩ vậy.


Lúc Từ Tân quay lại quầy sau khi tiếp khách xong, sau quầy đã không có ai nữa, Trương Quýnh Mẫn đã rời đi, không biết đã đi từ khi nào.

Bên cạnh máy tính là một tờ giấy ghi chú và một hộp thuốc nhỏ mắt chưa mở.

[Tôi có việc phải đi trước rồi, hẹn gặp lại lần sau. Nhân tiện, dù công việc có bận rộn đến mấy cũng hãy nhớ bảo vệ đôi mắt của mình nhé.]

Trương Quýnh Mẫn thực sự không muốn rời đi sớm như vậy, anh đột ngột nhận được cuộc gọi từ viện nghiên cứu thành phố, nói rằng cần nhân lực giúp đỡ khẩn cấp, không còn cách nào khác mới tìm đến anh giúp đỡ.

Vốn định chào tạm biệt Từ Tân trước khi rời đi, nhưng thời gian quá eo hẹp, anh cũng không muốn làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hắn với khách hàng, chỉ có thể để lại một tờ giấy nhắn, Từ Tân chắc sẽ không trách móc anh đâu nhỉ?


Khi vừa đến viện nghiên cứu, anh đã được người ta nghênh đón vào trong. Đầu óc bàng hoàng hỗn loạn, anh thay bộ âu phục và được cho hay anh sẽ phát biểu trong một phòng triển lãm với 100 người thay cho vị giảng viên theo kế hoạch ban đầu vì người đó đã tông phải người ta trên đường đến đây, bài phát biểu này vẫn có chút sức nặng và liên quan đến sự phát triển của viện nghiên cứu.

Trương Quýnh Mẫn vốn cũng không quan tâm đến loại chuyện này, anh ấy chưa gia nhập bất kỳ doanh nghiệp hay viện nghiên cứu nào, bởi vì tính cách cá nhân nên anh không thích hợp để hợp tác nhóm. Chỉ vì người gọi điện cho anh là giáo viên đã từng giúp đỡ anh trước đây, thế nên anh mới vội chạy tới giúp.

Anh đã từng phát biểu kiểu này vài lần ở trường đại học, điều đó không khó đối với anh, nhưng mà lần này không có thời gian để ghi nhớ bản thảo, Trương Quýnh Mẫn đại khái đọc bản thảo được vài phút trước khi lên sân khấu, có lẽ trong lòng đã hiểu rõ nội dung.

"Quýnh Mẫn à, chốc nữa em cứ nghĩ thế nào thì nói thế đó, không cần phải gò bó, em có thể đến là thầy sẽ yên tâm giao cho em."

"Dạ được thưa thầy."


Trước khi lên sân khấu, Trương Quýnh Mẫn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại nhịp tim bồn chồn không ngừng nghỉ, bắt đầu bài phát biểu của mình bằng những bước đi vững chắc.

Trong suốt một tiếng rưỡi đồng hồ, anh luôn ở trong tình trạng tốt, không hề có dấu hiệu sợ hãi trên sân khấu, trái lại càng nói càng trôi chảy hơn. Sau khi kết thúc còn nhận được những tràng pháo tay vang dội.

Ở hậu trường, giáo viên mời anh ở lại ăn tối. Trương Quýnh Mẫn nhìn đồng hồ và lịch sự từ chối, anh phải bắt chuyến xe buýt cuối cùng để trở về thôn.

"Quýnh Mẫn, em thực sự không cân nhắc việc về làm việc trong viện nghiên cứu của thầy sao? Tiền lương muốn trả bao nhiêu tùy ý em."

Trương Quýnh Mẫn cười nói: "Thưa thầy, em rất cảm kích vì thầy đã cho em một cơ hội tốt như vậy, tuy nhiên như thầy biết đấy, em không quen với một cuộc sống quy định và các mối quan hệ cá nhân quá căng thẳng, hơn nữa, em cũng đã tìm được một công việc ưng ý, chí ít cho đến khi hoàn thành, em sẽ không cân nhắc đến việc thay đổi ý định." Nói xong, anh cúi chào giáo viên và rời đi.

Thay lại bộ quần áo thoải mái thường ngày, Trương Quýnh Mẫn thả lỏng gân cốt và lao thẳng tới bến xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro