Chương 4: Con lừa ngu ngốc nhất thế giới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh... sao lại khóc á?" Từ Tân có vẻ khó hiểu.

"Đưa cho tôi đi Từ Tân, cậu hãy đưa nó cho tôi." Trương Quýnh Mẫn giữ chặt cổ tay Từ Tân với đôi mắt đỏ hoe.


Cứ như vậy bế tắc một lúc lâu, người đàn ông trung niên nhìn thấy thái độ này của Trương Quýnh Mẫn, đôi mắt không ngừng đảo xung quanh.

Ông ta chộp lấy chiếc đĩa, "Đây là món hàng hot, cậu nếu muốn thì phải đưa cho tôi con số này." Bàn tay giấu dưới đĩa làm ra dấu hiệu số 6.

Trương Quýnh Mẫn lấy điện thoại ra ngay sau khi nghe thấy lời này.

Từ Tân lập tức phát cáu, hắn kéo Trương Quýnh Mẫn sang một bên: "Đại ca, anh điên rồi à? Chiếc đĩa đó của ông ta một nửa chẳng đáng bao nhiêu tiền, nửa còn lại đã sửa chữa vẫn có rất nhiều vấn đề..."

"Một nửa đó..."Trương Quýnh Mẫn nghẹn ngào nói: "... chiếc đĩa đó có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, bất luận thế nào đi nữa tôi phải có được nó."

Từ Tân nhìn chằm chằm vào đôi mắt cực kỳ kiên định của Trương Quýnh Mẫn, quay người lại và nói: "Vậy phải theo nguyên tắc thứ tự đến trước sau."

Trương Quýnh Mẫn nắm chặt lòng bàn tay và khẽ thở dài, làm sao có thể ngu ngốc đến mức bàn bạc chuyện đó với một người như Từ Tân, hơn nữa mà nói, vốn ngay từ đầu hai người họ đã đối với nhau không tốt cho lắm. Nhưng mà anh sẽ không bỏ cuộc.

"Đã nghĩ kỹ chưa vậy hai vị, tôi rất bận đấy." Người đàn ông trung niên ngoáy tai thúc giục.

"Tôi sẽ lấy theo giá gốc." Từ Tân dùng thân mình chặn Trương Quýnh Mẫn và mở miệng trước.

"Ai trả giá cao hơn sẽ có được nó." Người đàn ông nói.

"Đùng" một tiếng, chiếc hộp gỗ bị Từ Tân dùng lòng bàn tay đóng lại, vẻ mặt hắn tràn đầy bất mãn.

"Có cần tôi tổ chức đấu giá cho ông ở đây không?"

Người đàn ông trung niên rụt cổ lại, thấy Từ Tân không phải là người dễ động vào, Trương Quýnh Mẫn cũng không nói gì với ông ta nữa, đằng nào thì thứ này cũng không thuộc về ông ta, cho bao nhiêu lấy bấy nhiêu, lấy tiền rồi vội vã rời đi.


"Bây giờ đến lượt tôi phải không?" Không phải Trương Quýnh Mẫn không tranh giành, mà là anh cũng hiểu rõ quy tắc của ngành này, coi trọng nguyên tắc trước sau, thứ không nằm trong tay anh sẽ không thể giành giật, bằng không sẽ vi phạm quy tắc.

Từ Tân lau lớp bụi không tồn tại trên bát sứ, trả lời mà cũng không thèm nhếch mí mắt lên, "Không bán."

Răng hàm của Trương Quýnh Mẫn bị nghiến gần như sắp gãy nát, nhưng chỉ có thể nuốt cơn tức giận xuống, "Vậy cậu có thể cho tôi xem qua được không?"

Anh thành kính chắp tay trước ngực, nhìn Từ Tân không chớp mắt, cái nhìn đó khiến người ta nhìn thấy đều sẽ mềm lòng đồng ý.

Từ Tân một tay cầm chiếc đĩa sứ, đưa nó cho Trương Quýnh Mẫn, dừng lại giữa không trung một lúc, "Anh vừa nói, nửa còn lại đang ở chỗ anh?"

Trương Quýnh Mẫn không chút do dự nhận lấy chiếc đĩa, anh sờ sờ các hoa văn trên đĩa và trả lời câu hỏi của Từ Tân: "Đúng vậy."

"Chiếc đĩa sứ Thanh Hoa này là vật cuối cùng mà sư mẫu của tôi để lại cho sư phụ của tôi, sau khi họ xa nhau, một nửa này đã biến mất." Sư phụ của anh đã đi khắp các thành phố lân cận nhưng vẫn không thể tìm được, anh đã hứa với sư phụ rằng sẽ phục chế lại chiếc đĩa sứ này. Bây giờ thật không dễ dàng gì cũng đã tìm được một nửa này, anh làm sao có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy.


Thấy Từ Tân không có phản ứng gì, Trương Quýnh Mẫn lại nói: "Tôi có thể trả cho cậu toàn bộ số tiền tiết kiệm của tôi, chỉ cần cậu bán nó cho tôi."

Từ Tân liếc nhìn lên xuống bàn tay rộng mở của Trương Quýnh Mẫn, "Anh nghĩ tôi là loại người thiếu tiền đến vậy sao?"

"Vậy... vậy tôi có thể nấu ăn, rửa bát, lau sàn cho cậu, chỉ cần có chỗ nào cậu cần dùng đến tôi, tôi đều có thể làm." Trương Quýnh Mẫn vội vàng bổ sung.

Từ Tân hiển nhiên vẫn là không có hứng thú, "Tôi cũng không thiếu người giúp việc, hơn nữa đồ ăn anh nấu, tôi cũng không dám ăn nhiều."

Trương Quýnh Mẫn ôm chiếc đĩa sứ không chịu buông tay, "Vậy cậu muốn gì mới chịu bán nó cho tôi?"

Từ Tân nheo mắt lại, từng bước tiến tới gần. Trương Quýnh Mẫn bị buộc phải lùi lại về sau, đến khi chạm vào tủ trưng bày không còn đường lui nữa mới dừng lại. Từ Tân đưa hai tay đặt lên ở hai bên đầu Trương Quýnh Mẫn, chặn đường chạy trốn của anh.

"Cậu..." Bắp chân Trương Quýnh Mẫn hơi run lên, ôm thật chặt đĩa sứ trước ngực, không kiêu ngạo không siểm nịnh vẫn nhìn thẳng vào Từ Tân.

Từ Tân cảm thấy buồn cười, khóe môi nhếch lên và đưa đầu lại gần hơn. Trương Quýnh Mẫn không hiểu tại sao lại vô thức nhắm mắt lại, một tiếng cười khiến người ta ngứa tai vang lên bên tai anh, "Vậy còn phải xem thành ý của anh, nói không chừng khi làm cho tôi có tâm trạng tốt, tặng nó miễn phí cho anh cũng không phải là không thể."

"Thành ý... Cậu đang đề cập đến khía cạnh nào?"

Từ Tân lấy lại chiếc đĩa sứ cất vào hộp rồi đóng nắp lại, cũng không vội đáp lại lời của Trương Quýnh Mẫn, hắn lại ngồi vào bàn máy tính một lúc mới mở miệng.

"Tôi đói rồi!"

Trương Quýnh Mẫn tự nhiên hiểu được, đặt ba lô trên người xuống, dựa vào bàn máy tính và hỏi Từ Tân: "Muốn ăn gì tôi sẽ đi mua."

"Thịt."


Kể từ khi Trương Quýnh Mẫn đi mua đồ ăn thì đã hơn một giờ trôi qua, ngay khi Từ Tân tưởng anh sẽ không quay lại, một bóng đen đổ xuống đầu hắn, Từ Tân ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một núi hộp đựng thức ăn, khuôn mặt của Trương Quýnh Mẫn ló ra từ bên cạnh.

"Xin lỗi, đã để cậu phải đợi rồi." Nhìn xung quanh, hình như không có bàn tử tế nào để ngồi ăn nên anh hỏi: "Ăn ở đâu?"

Từ Tân đứng dậy và lấy ra một chiếc bàn gấp từ nhà kho nhỏ phía sau, Trương Quýnh Mẫn giúp hắn mở nó ra rồi sắp xếp từng hộp thức ăn lên.

Phải mất không ít thời gian để mở mọi thứ ra, chiếc bàn gấp đó đã tiếp nhận sức chứa hơn mức nó chịu được.

Nhìn một bàn đồ ăn gà, vịt, cá, bò, cừu, còn có cả hải sản từ biển, Từ Tân mỉm cười: "Anh định mở tiệc ở chỗ tôi luôn à?"

Trương Quýnh Mẫn ngồi xổm bên cạnh bàn, bẽ khớp ngón tay, "Tôi không biết cậu muốn ăn món nào nên đã mua hết."

Đây có được tính là tràn đầy thành ý không?

Tính cái rắm! Cái tên Trương Quýnh Mẫn ngốc nghếch này, cả bàn này ít nhất cũng phải một nghìn tệ, chỉ riêng giá tiền mua những loại hải sản đó cũng đủ cho hắn ăn trong vài tuần.

Sao lại có thể giả làm người lương vài nghìn tệ một tháng chỉ mua được ba bốn miếng thịt và rau, tôi còn có thể nói gì về anh?

Từ Tân càng nghĩ càng tức, tức mà không cách nào biểu lộ, nhưng lại không thể giải thích được nguyên nhân vì sao. Trương Quýnh Mẫn có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình của hắn không ổn, 'Lẽ nào mua sai rồi sao? Trên bàn này không có món Từ Tân thích ăn sao?'

Vừa rồi đi mua thịt, anh phân vân có mua thêm món chay không, đến lúc này bày lên bàn mới nhận ra anh chưa mua món chay nào. 

Sau khi do dự, Từ Tân ngồi xuống, bưng hộp cơm lên, và bắt đầu ăn cùng thức ăn.


"Ngây ra đó làm gì?" Từ Tân nói: "Tới đây ăn cơm đi, ăn không xong không được đi."

Vừa rồi Từ Tân đã hiểu ra tại sao mình lại tức giận, bởi vì mua nhiều như vậy mà không ăn hết thì quá lãng phí, lãng phí tiền bạc cũng như lãng phí đồ ăn, đúng, chính là vậy.

Thấy Trương Quýnh Mẫn vẫn ngồi xổm ở đó không nhúc nhích, ngọn lửa vô danh lại bừng bừng bốc lên, "Còn không động tay, đợi tôi đút cho anh ăn à?"

"Tôi... tôi chỉ mua có một hộp cơm..." Trương Quýnh Mẫn nhỏ giọng nói.

Lúc mua, anh chỉ nghĩ Từ Tân ăn một mình, tuân thủ phẩm chất tốt không lãng phí cơm nên anh chỉ xin ông chủ một hộp cơm, anh cũng không tính mình vào.

Từ Tân đặt đũa xuống giơ ngón tay cái lên với Trương Quýnh Mẫn, 'Lợi hại, tôi phục rồi, cái nên mua ít thì mua nhiều, cái không nên mua ít thì chỉ mua đúng một cái. Trên thế giới này còn có ai tính toán giỏi hơn anh?'

Đần độn, vừa đần vừa ngốc, có thể sống đến tận bây giờ như vậy cũng thật sự lợi hại, Từ Tân còn có thế làm gì được nữa?

Hắn tìm một cái nắp hộp sạch, đổi đầu đũa và cho một nửa số cơm trong hộp lên nắp, đẩy đến trước mặt Trương Quýnh Mẫn ra lệnh "Ăn đi".

Trương Quýnh Mẫn vội vàng xua tay, "Tôi không ăn, tôi không đói, cậu ăn... cậu ăn đi."

"Đừng bắt tôi phải nói lại lần thứ hai." Sự kiên nhẫn của Từ Tân gần như đã cạn kiệt, hắn cảm thấy tính khí của mình hôm nay đã tốt lắm rồi, không thể tốt hơn được nữa.

Trương Quýnh Mẫn đã chạm đến giới hạn của hắn dành cho những kẻ ngu ngốc.

"Ồ" Trương Quýnh Mẫn gắp cơm lên ăn, trong lòng cảm thấy tốt vì có hai đôi đũa.


Ăn được nửa bữa, không biết có phải vì thức ăn mặn không, Từ Tân có hơi khát nước, bên cạnh cũng không có gì để uống, hắn ngồi ở mép trong bàn còn bình đựng nước thì ở bên ngoài. Thấy Trương Quýnh Mẫn đang ăn cơm nhưng đũa lại không di chuyển, biết ngay anh lại "lặn" nữa rồi, không thể hiểu rốt cuộc có điều gì mà ngày nào anh cũng nghĩ đến vậy?

"Lấy cho tôi cốc nước đi."

Trương Quýnh Mẫn định thần lại khi nghe thấy giọng nói của hắn: "Hả?"

"Tôi - Muốn - Uống - Nước!" Để đảm bảo Trương Quýnh Mẫn có thể nghe hiểu, Từ Tân nói to rõ từng chữ một.

Trương Quýnh Mẫn có chút khó xử: "Lúc ăn cơm không nên uống nước."

"?" Từ Tân tưởng mình nghe nhầm "Anh nói gì?"

"Lúc ăn cơm không nên uống nước." Trương Quýnh Mẫn nói lại lần nữa.

Từ Tân đặt đũa xuống, đứng dậy tự mình đi rót nước, bảo đi lấy nước mà cũng lề mề như vậy.

"... Uống nước lúc ăn cơm không tốt cho dạ dày đâu."

"Dạ dày tôi rất tốt!"

"Ồ"

"Lẽ nào dạ dày của anh không tốt?" Từ Tân nhiều chuyện hỏi.

Trương Quýnh Mẫn đặt bát đũa xuống: "Ừm, có chút."

Anh nhớ hồi nhỏ không thích ăn cơm, mỗi lần ăn đều ăn không hết, anh sẽ lén đổ cơm dưới tường sân sau nhà. Mùa hè trời nóng, mùi cơm ôi thiu lan khắp toàn bộ sân sau, hôm đó đi học về, đã thấy sư phụ cầm chổi đợi mình sẵn ở cửa, anh sợ quá nên bỏ chạy.


Từ Tân nhìn thấy một nụ cười chậm rãi xuất hiện trên khuôn mặt của Trương Quýnh Mẫn, biết anh lại "lặn" lần nữa, chỉ đơn giản là không coi hắn như một người đang sống, Từ Tân giơ ngón tay ấn lên đầu Trương Quýnh Mẫn.

"Sao anh lại cười như vậy?"

Không ngờ Trương Quýnh Mẫn lại ngã người về sau, trong cơn hoảng loạn lại còn tóm lấy cánh tay của Từ Tân và cả hai cùng ngã xuống đất. Từ Tân hoàn toàn nằm đè lên người Trương Quýnh Mẫn.

"Chân tôi tê quá." Trương Quýnh Mẫn đã ngồi xổm kể từ khi bắt đầu bày bát đĩa, và đến bây giờ vẫn ngồi xổm.

"..."

Từ Tân đỡ Trương Quýnh Mẫn ngồi lên ghế chủ tiệm và nói: "Bị què à?"

"Không có." Trương Quýnh Mẫn xoa xoa trán. 

"Anh xem anh cũng thật tình, ở đây có mấy cái ghế, anh không biết tự mình di chuyển à, tê chân cũng đáng đời."

Trương Quýnh Mẫn buột miệng nói ra "Thật xin (lỗi)..."

Từ Tân ngắt lời anh, "Anh bệnh thần kinh à, xin lỗi tôi làm gì, cứ tự anh giữ lấy đi, chẳng hiểu nỗi."

Èh, Trương Quýnh Mẫn cũng không biết tại sao mình lại buột miệng thốt ra ba chữ đó, anh chỉ là vô thức, dường như đã hình thành một thói quen.

Tất nhiên, điều này không chỉ dành cho Từ Tân, anh cũng như vậy đối với tất cả mọi người.

Anh đã quen trốn tránh, quen xin lỗi, quen khép mình lại, anh ghét hòa đồng, ghét giao tiếp, ghét làm phiền... Dường như chỉ có trong thế giới của riêng mình anh mới cảm thấy có chút thoải mái.

Vì thế anh không có bạn bè, thậm chí cũng không có ai để nói chuyện cùng.


"Mau ăn xong bữa đi." Từ Tân đứng ở bên cạnh, hai tay chống hông.

Trương Quýnh Mẫn ngoan ngoãn cúi đầu ăn. Lần này, vì có ánh mắt tử thần của Từ Tân nhìn chằm chằm, lần đầu tiên anh ăn hết cơm trong thời gian ngắn và không bỏ sót một hạt nào.

"Còn nhiều thức ăn như vậy, anh định tính sao?" Hai người đều đã ăn no, có một số món thậm chí còn chưa động tới một miếng.

Trương Quýnh Mẫn xoa xoa bụng, ợ lên một tiếng, anh lắc đầu, "Tôi không biết."

"Anh không biết cách sử dụng bộ não rỉ sét của mình trước khi mua chúng à?"

"Tôi không có."

"Không có là không có cái gì, là không động não hay là não không bị rỉ sét?" Từ Tân đóng nắp từng hộp đồ ăn lại cho vào túi.

Đống này đủ để để trong tủ lạnh hơn một tuần, nhưng cửa hàng của hắn lại không có tủ lạnh và phải vất vả mới mang về nhà được.

Tất cả là lỗi của Trương Quýnh Mẫn.


Hắn nhìn Trương Quýnh Mẫn với ánh mắt oán giận, anh ăn xong vẫn ngồi đó chợp mắt chờ chân khoẻ lại.

Chết tiệt!? Trương Quýnh Mẫn vẫn thực sự không coi trọng hắn, ăn xong sẽ không bao giờ nghĩ đến chiếc đĩa đó nữa trong đời, đồ con lừa!

Từ Tân đứng trước mặt Trương Quýnh Mẫn, siết chặt nắm tay, thực sự muốn đấm anh hai phát. Làm sao anh có thể ngủ trong tình huống này?

Trương Quýnh Mẫn nghiêng đầu, những sợi tóc trên trán được rẽ ra, theo sợi tóc và lặng lẽ nhắm mắt lại, ma xui quỷ khiến Từ Tân đưa ngón tay ra và vuốt ve những sợi tóc của anh.

Cảm giác sờ vào cũng khá tốt... và cũng có khá nhiều tóc. Hắn nghe nói rằng hầu hết các nhà thiết kế đều dễ bị hói đầu, Trương Quýnh Mẫn hẳn là vẫn chưa đến độ tuổi đó nhỉ. Từ Tân không thể không cười khi tưởng tượng đến tạo hình Địa Trung Hải* của Trương Quýnh Mẫn sau này.

(*Ý chỉ đầu hói =))) )


Đưa ánh mắt nhìn xuống phía dưới bắt gặp đôi mắt đó, ở khoảng cách gần như vậy, Từ Tân có thể thấy rất rõ đồng tử của Trương Quýnh Mẫn giãn ra, lông mi khẽ run, lộ ra một loại cảm giác không thể hoà tan và kinh ngạc.

Giống như một chú mèo con bối rối.

Từ Tân ngừng cười, hơi lộ ra vẻ nghiêm túc nói: "Đã có ai nói với anh rằng, đôi mắt của anh rất đẹp chưa?"

Hắn không hề xấu hổ khi bị chính chủ bắt gặp nhìn lén, thay vào đó lại cẩn thận và quang minh chính đại hơn.

Trương Quýnh Mẫn suy nghĩ một lúc rồi chớp mắt, "Không có, cậu là người đầu tiên nói mắt tôi đẹp."

"Đồ con lừa!" Từ Tân rút tay lại và đứng thẳng lên.

Trương Quýnh Mẫn cau mày: "Tại sao lại mắng tôi?"

"Tôi chỉ muốn mắng anh thôi, thế nào hả, không được sao?"

"..."

"Chân khoẻ lại rồi thì tránh ra ngồi sang một bên, đừng quấy rầy công việc của tôi."

Trương Quýnh Mẫn đứng dậy trả chỗ, tính nết khác người của Từ Tân quá quái đản, nhưng mà cũng không nên coi là người xấu, bởi vì hắn đã cho anh ngồi trên ghế của hắn ăn cơm, còn khen đôi mắt của anh trông rất đẹp, dù rằng miệng nói lời cay nghiệt như trong lòng lại ấm áp.


Trương Quýnh Mẫn ở trong cửa hàng cả buổi chiều, quan sát cẩn thận tất cả các bộ sưu tập trong tủ trưng bày. Từ Tân trông có vẻ rất bận rộn, nhìn chằm chằm vào máy tính và tập trung vào công việc, cũng không nghĩ đến tìm gì đó để giải trí.

"Có cần tôi làm gì không?" Trương Quýnh Mẫn thấp thỏm không yên mở miệng hỏi.

"Chỉ cần im lặng là được."

"Ồ..."

Trương Quýnh Mẫn thực sự thấy nhàm chán, ngồi xuống bên cạnh hắn và lấy ra tác phẩm điêu khắc bằng gỗ hình chó con hồi sáng, xếp bằng hai chân lại để mùn cưa không rơi xuống sàn, hai người im im lặng lặng làm công việc của mình.


Đến khi ngoài trời gần như tối đen, Trương Quýnh Mẫn thu dọn mọi thứ vào ba lô, anh phải quay về vì vẫn còn hai chú chó con đang đợi anh ở nhà, cũng khônh biết chúng có ngoan ngoãn ăn chưa.

"Tôi phải đi rồi." Trương Quýnh Mẫn nhặt dây đeo ba lô của mình và chào Từ Tân.

Từ Tân không ngẩng đầu lên, "Ừm."

Đến khi bóng dáng của Trương Quýnh Mẫn hoàn toàn biến mất, hắn tháo chiếc kính gọng màu đen ra, dụi mắt và chớp đôi mắt đang nhức nhối vì nhìn máy tính lâu.

"Mắt của cậu khó chịu sao?"

Từ Tân lại bị doạ sợ run rẩy, đôi mắt vẫn còn chưa kịp thích ứng với lực bóp vừa rồi, khi mở ra thì mơ hồ, nước nhỏ mắt từ khóe mắt trượt ra đã được một đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi, Từ Tân nắm lấy ngón tay đó.

Khuôn mặt thanh tú của Trương Quýnh Mẫn ngày càng rõ ràng hơn trước mắt, đến khi nhìn rõ, Từ Tân thả ngón tay của anh ra và quay mặt đi.

"Anh quay lại làm gì?"

"Tôi muốn... có thể nào cho tôi xin thêm thông tin liên lạc của cậu được không?" Trương Quýnh Mẫn lau hơi ẩm trên đầu ngón tay. 

"Ừm" Từ Tân mở điện thoại và bảo Trương Quýnh Mẫn quét mã QR WeChat.

Sau khi kết bạn WeChat, Trương Quýnh Mẫn nói lời cảm ơn, "Vậy tôi đi đây."

"Đợi một chút"

"Còn gì nữa sao?"

"Mang túi đồ ăn anh đã mua đi đi." Nói xong, hắn đổi ý, không muốn tốn công nên đã thu tay lại, "Mà thôi đi..." 

"Xe sắp tới rồi, tôi thực sự phải đi đây!"

Sau đó Trương Quýnh Mẫn bỏ chạy.

Anh đã bỏ chạy thật rồi!

Từ Tân lúc này thậm chí còn không kịp đứng dậy, thời điểm này lại chạy khá nhanh.


Đứng hình trong giây lát trong khi thông báo tin nhắn WeChat của hắn reo lên hai lần.

JiuMi: [Có nhiều đồ quá, tôi không thể mang theo chúng đi được.]

JiuMi: [Cậu ăn nhiều chút 😁]

Tân: [... đồ con lừa.]

'Jiu Mi?! Lớn bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn tỏ vẻ dễ thương như vậy?' Từ Tân nghĩ nghĩ, thế là bấm vào trang chủ của Trương Quýnh Mẫn và thay cho anh một biệt hiệu khác.

[Con lừa ngu ngốc nhất thế giới]

Sau đó, hắn nhấp vào [Khoảnh khắc] của Trương Quýnh Mẫn và xem qua, ngoại trừ bức ảnh của hai chú chó, những bức còn lại đều là ảnh về các công trình phổ cập khoa học cổ xưa và một số hình ảnh phòng triển lãm, rất nhàm chán, giống như anh vậy.


Trương Quýnh Mẫn vội vã chạy, may mắn thay vẫn lên chuyến xe buýt cuối cùng, hôm nay anh có tâm tình không tệ, tìm được chiếc đĩa sứ của sư phụ quả thực không hề phí công. Anh lấy tai nghe ra và nghe nhạc cùng với gió chiều thổi vào từ ngoài cửa sổ, suy nghĩ cách tiếp tục bày tỏ thành ý với Từ Tân như thế nào mà vẫn làm hắn hài lòng.

Đây là một vấn đề đáng suy ngẫm nhỉ.


Sau khi trở về ngày hôm đó, Trương Quýnh Mẫn lại tiếp tục công việc phục chế. Anh cũng đi ra sau núi để chặt một ít tre và làm hai chiếc đèn lồng tre nhỏ để treo cạnh chuồng chó.

Bởi vì Đản Hoàng cứ sủa không ngừng mấy đêm qua, Cốt Đầu bị doạ sợ cũng sẽ kêu lên, Trương Quýnh Mẫn mặc áo khoác và bật đèn chạy đi xem thử, khi có ánh sáng thì chúng ngừng sủa. 


Điện thoại của Trương Quýnh Mẫn cũng không được yên, bởi vì trước mỗi bữa ăn, Từ Tân đều sẽ chào anh trên WeChat.

Từ Tân: [Hình ảnh] [Đây là những món đã ăn trong bốn ngày]

Anh hồi đáp bằng một biểu tượng cảm xúc 😐

Từ Tân: [Mau lăn đến đây và mang những thứ này đi]

Trương Quýnh Mẫn: [😁]

Từ Tân: [Anh xem lần sau tôi có đấm anh không?]

Trương Quýnh Mẫn mở bàn phím, còn chưa bắt đầu gõ thì Đản Hoàng đã chạy tới cọ cọ vào chân anh, nằm trên mặt đất, đôi chân ngắn ngủn chạm vào bụng.

"Đói rồi sao? Anh lập tức lấy đồ ăn cho em đây." Anh sờ sờ vào cái đầu nhỏ của Đản Hoàng, đặt điện thoại xuống và đi lấy bát thức ăn của chó con.

Từ Tân vẫn đang đợi câu trả lời của Trương Quýnh Mẫn ở đầu dây bên kia, bất cứ khi nào có động tĩnh gì trên điện thoại, hắn đều chộp lấy và nhìn xem thử, nhưng mà hết thảy không có tin nhắn nào là của Trương Quýnh Mẫn, đều là tin nhắn rác.

"Không trả lời tin nhắn là thô lỗ." Từ Tân đặt điện thoại xuống bàn và cài chế độ im lặng, hắn thề bắt đầu từ giờ trở đi sẽ không nhìn vào điện thoại nữa.


Kết quả chính là đến tận ngày hôm sau, bên phía Trương Quýnh Mẫn vẫn không có động tĩnh gì.

Từ Tân nhìn chằm chằm vào khung chat, ngẫm nghĩ có phải là vì lời nói muốn đánh người của mình dọa người ta sợ đến mức ngay cả trả lời tin nhắn cũng không dám hay không.

"Mình tàn bạo đến vậy sao?"

Làm sao có thể? Hắn là một thanh niên tốt và tuyệt đối sẽ không bao giờ làm điều gì vi pháp luật hay kỷ luật.

Trương Quýnh Mẫn không trả lời tin nhắn, Từ Tân cũng không gửi tin nhắn nữa, nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ xóa kết bạn.

"Còn nói là thể hiện thành ý, vậy mà mới vài ngày trôi qua đã không kiên trì nữa. Xem ra chiếc đĩa sứ này cũng không quá quan trọng lắm."

Từ Tân đặt chiếc hộp gỗ đựng đĩa sứ ở cuối nhà kho rồi khóa lại.


Giang Kỳ Thuỵ có gọi điện nhờ hắn mua rượu, thấy thời gian đã là mười giờ tối, Từ Tân đóng cửa cửa hàng và lái xe đi tìm Giang Kỳ Thuỵ.

Khi đến nơi, tiểu tử Giang Kỳ Thuỵ đó đã cầm chai lên và vừa uống vừa khóc. Hỏi thăm thì mới biết được cậu ta và bạn gái cãi nhau và rồi hai người đã chia tay.

"Anh nói xem tại sao cô ấy lại tàn nhẫn như vậy? Huhuhu..."

Thấy cậu ta khóc thật ngớ ngẩn, Từ Tân do dự vỗ vai Giang Kỳ Thuỵ khiến cậu ta ho.

"Chia tay thì cũng chia tay rồi, cậu còn khóc thành ra thế này để làm gì?"

"Huhuhu... anh không hiểu em yêu cô ấy đến mức nào đâu..."

Từ Tân đương nhiên không hiểu: "Cậu yêu cô ấy như vậy thì hãy đi tìm và kéo cô ấy về đi, ngồi đây khóc thì có ích gì?"

Giang Kỳ Thuỵ khóc lớn tiếng hơn: "Có phải ​​em không muốn đâu? Cô ấy căn bản không chịu nhìn em, em không thể tìm hay liên lạc được với cô ấy. Anh nói xem cô ấy có hoàn toàn thất vọng về em không? Cô ấy cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho em không? Em nên đi đâu đây?"

'Chuyện yêu đương thật là phiền toái!' Từ Tân nghĩ.

Sau này khi yêu, hắn chắc sẽ không theo đuổi người ta và không để người ta đi, còn vì một người mà khóc thành ra bộ dạng này, chẳng phải rất xấu hổ sao?

"Uống đi, uống đi, uống cho nhiều vào. Say rồi sẽ không nghĩ đến điều gì khác."

Từ Tân liên tục rót rượu cho Giang Kỳ Thụy, hắn chịu không nỗi khi nghe nam nhân này khóc sướt mướt, huống chi Giang Kỳ Thụy còn gào thét rất khó chịu.

Sau vài chai rượu trắng, Giang Kỳ Thuỵ cuối cùng cũng không làm loạn nữa, nằm bất động trên bàn.

Thoáng cái, thế giới trở nên thanh tịnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro