Chương 3: Anh nghĩ anh là gì của tôi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong lúc ăn cơm, Từ Tân lần đầu tiên chủ động khen "mùi vị không tệ".

Sau khi nghe Từ Tân nói ăn ngon, Trương Quýnh Mẫn mới thoải mái hơn một chút, đây là lần đầu tiên hai người họ ăn cơm chung một bàn, và đây cũng là bữa có thịt đầu tiên Trương Quýnh Mẫn ăn ở đây.

Bình thường một mình thì chỉ ăn rất xuềnh xoàng, món thường ăn nhất chính là cháo, vừa tiện vừa nhanh, lúc không ăn cũng có thể để trong nồi cơm điện giữ ấm, anh bị ám ảnh bởi công việc đến mức luôn quên cả việc ăn cơm.

Thấy Trương Quýnh Mẫn không cử động trong khi ăn, Từ Tân gõ đầu đũa lên bàn, "Ăn cơm đi, đang nghĩ gì thế?"

Tại sao lại có người ăn cơm mà cũng có thể bị phân tâm?

"Ồ" Trương Quýnh Mẫn xúc một đũa cơm trắng lớn cho vào trong miệng nhai nhai, không có bước tiếp theo.

"Có mỗi ăn cơm mà cũng hao sức nữa." Từ Tân không thể chịu được khi nhìn thấy bộ dạng ăn uống lơ đãng của Trương Quýnh Mẫn, hắn ra bên ngoài ngồi xổm ở bậc thềm cửa với bát cơm trên tay và ăn.Mưa cuối cùng cũng tạnh, trên con đường đá có rất nhiều vũng nước tích tụ lại, bầu trời tối tăm đến mức không nhìn rõ xa xa, mùi mưa ẩm ướt hỗn tạp trong không khí giống như mùi gỗ bị ngâm nước.


Từ Tân ăn hết cơm trong bát, lúc quay lại bàn ăn, Trương Quýnh Mẫn đã dọn sạch bát và đũa, xem ra ăn nhanh hơn hắn, chẳng lẽ sự hiện diện của hắn thật sự ảnh hưởng đến khẩu vị của người ta sao?

"Để tôi làm." Trương Quýnh Mẫn nhận lấy bát đĩa và đũa từ tay Từ Tân và đặt chúng vào bồn rửa một cách tự nhiên. 

"Tay của anh không sao chứ?" Từ Tân thuận miệng hỏi.

Trương Quýnh Mẫn đáp: "Không sao, sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ phục chế bức thư họa đâu."

Từ Tân cảm thấy mình không quan tâm lắm đến câu nói này, hắn đút tay vào túi quần và lắc đầu, chỉ để lại cho Trương Quýnh Mẫn một bóng lưng đẹp trai.

Người vừa đi, thần kinh căng thẳng của Trương Quýnh Mẫn cũng hoàn toàn thư giãn, anh ung dung thong thả dọn dẹp bếp.


Khoảnh khắc nằm lên trên giường, hắn mới nhận ra rằng ngày hôm nay của mình khá tồi tệ. Nhưng mà, Trương Quýnh Mẫn không phải là kiểu người thích than phiền hay lúc nào cũng qua loa cho xong chuyện, anh đối với mọi việc đều rất điềm nhiên. Xung quanh anh không có nổi một người bạn, bởi anh không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác, cũng không thích một mối quan hệ bị người khác tuỳ ý nắm thóp tác động đến cảm xúc.

Nhân sinh vốn là một trải nghiệm không mấy tốt đẹp, cho đi những gì nên cho mới có ý nghĩa.


Sáng sớm hôm sau, Trương Quýnh Mẫn thức dậy ngay khi tiếng gà trống gáy đầu tiên vang lên trong thôn, lúc đó khoảng chừng sáu giờ rưỡi sáng, đồng hồ sinh học của anh luôn rất đúng giờ.

Lúc Từ Tân bước ra khỏi phòng với quả đầu ổ gà, Trương Quýnh Mẫn đã bắt đầu công việc trong ngày của mình rồi.

"Buồn ngủ chết đi được." Đêm qua vẫn không thoải mái khi ngủ, Từ Tân cảm thấy nếu ngủ thêm vài ngày nữa, lưng hắn sẽ cứng như ván gỗ mất. Nhìn hai quần thâm lớn dưới mắt mình trong gương, hắn thực sự không thể chịu đựng được khi lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của mình trở nên hốc hác đến như vậy.

Quả thực không chịu nổi, hắn bôi kem đánh răng lên bàn chải, cho vào miệng rồi đi lòng vòng quanh nhà, hắn chỉ không muốn nhìn vào gương nữa.

Lúc đi ngang qua điện thờ, nhìn thấy dáng người thẳng tắp đó, Từ Tân thực sự tò mò không biết Trương Quýnh Mẫn lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, tại sao mới sáng sớm lại có thể ngồi thẳng dậy làm việc như vậy.

Hắn vừa đánh răng vừa bước qua ngưỡng cửa, dùng giọng điệu cà lơ trêu chọc: "Yo, chăm chỉ thế?"

"Tôi nghĩ nếu phục chế xong sớm, cậu cũng có thể sẽ bớt đau khổ hơn." Trương Quýnh Mẫn thành thật đáp lời.

Khá thành thật, nhưng tại sao Từ Tân nghe được lời này lại cảm thấy khó chịu vậy?

Từ Tân quay người bỏ đi, không muốn chướng mắt trước mặt người khác. Sau khi đánh răng xong, hắn ăn món cơm chiên trứng do Trương Quýnh Mẫn dành phần lại, cũng không quá khó ăn.

Quả đúng như dự đoán, điện thoại bị mất sóng, thậm chí không thể gọi điện được, điều này khiến Từ Tân buồn chán và lang thang khắp thôn.


Hôm nay trời nắng đẹp, có mấy cô mấy bác đang ngồi dưới gốc cây hoè lớn ở cổng thôn. Từ Tân vừa đi tới, đã bị nhét vào trong tay một đống hạt dưa, và bị mấy bác gái kéo ngồi xuống nói về chuyện gia đình, "Lâu lắm không gặp, Tiểu Tân đã cao lớn như vậy rồi sao."

Từ Tân gật đầu với bác gái, nhưng cũng đã rất nhanh chóng thích nghi, nhặt hạt dưa và bắt đầu cắn vỏ chúng.

"Thằng bé này thật là đẹp trai quá! Có hẹn hò với ai chưa?"

"Vẫn chưa thưa bác, hay là bác giới thiệu cho cháu một người được không?" Từ Tân nửa đùa nửa thật nói.

Mấy cô mấy bác tựa như chỉ đang đợi câu nói này, nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra, hướng thẳng vào mắt Từ Tân: "Thế này có thích không? Lớn hơn cháu ba tuổi, ếy yo, lấy vợ hơn ba tuổi như ôm được cục vàng!"

Từ Tân cũng không luống cuống, hắn nheo mắt nhìn bức ảnh trong điện thoại, "Bác gái, người này e là không được, con tuổi tỵ, còn chị này tuổi dần, con giáp của hai người tụi con đánh nhau ngoài hoang dã đấy, không hợp không hợp." Nói xong mới nhổ vỏ hạt dưa từ trong miệng ra.

Không biết bác gái đó có bị hắn thuyết phục hay không, mấy chú mấy cô bên cạnh đã châm ngòi thổi gió lửa, bận nói "cũng đúng cũng đúng".

"Còn cô này thì sao? Con bé này dung mạo xinh đẹp, lại nhỏ hơn cháu mấy tháng."

"Cô này được thì được, nhưng mà dì à, dì có biết không, cháu là một người thô kệch thích bị kiểm soát, em gái này nhìn trông giống Lâm Đại Ngọc, nói chuyện với cháu sẽ rất xấu hổ, sợ sau này nếu sống cùng nhau e rằng cháu phải chỉnh lại cô ấy."

Những người tiếp theo đều bị Từ Tân uốn ba tấc lưỡi từ chối khéo léo, toàn là tự nói xấu mình, khiến cho các cô các bác có nói hay không nói cũng không nói lại được, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.

...


Trong lúc Trương Quýnh Mẫn đang vẽ vết mực cuối cùng, thì bị quấy rầy bởi một cuộc náo loạn ở cửa, một số thôn dân bên ngoài điện thờ gọi anh ra.

"Thầy tiểu Trương, cháu mau ra đây phân xử đúng sai đi."

Trương Quýnh Mẫn bối rối thò đầu ra ngoài, chỉ thấy mấy bác mấy cô đang đứng ở cửa, Từ Tân cả người bẩn thỉu đứng phía trước. Anh hỏi người đang đứng gần mình nhất: "Bác trai, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không phải chỉ là giẫm chết một con gà nhà chú thôi sao, cháu cũng đã nhận lỗi rồi." Vẻ mặt Từ Tân vẫn có chút không phục.

Trương Quýnh Mẫn cau mày, bấy giờ mới nhìn thấy con gà trống đang thoi thóp thở dưới chân Từ Tân, "Cậu..." 

Anh muốn nói gì đó nhưng lai do dự ngừng không nói, thực sự bất lực.


Lúc này ông chú mở miệng nói: "Con gà trống này nhà chú nuôi được mấy năm rồi, nó chết như vậy, thằng nhóc đó vẫn không chịu nhận lỗi, nói rằng là con gà mổ nó trước, sao có thể như vậy được? Nuôi nó ngần ấy năm như vậy cũng chưa bao giờ nghe qua gà trống mổ người, tại sao nó vừa đến lại bị mổ?"

Từ Tân nghe vậy không hài lòng nói: "Thế tại sao lại bảo cháu tới nhà chơi? Ý của chú là cháu cố ý giẫm chết gà của nhà chú sao? Chú ơi, cháu nói vậy không sai chứ, cháu đây còn không giá trị bằng con gà nhà chú à."

Ông chú đó trông cũng có vẻ thở hổn hển, bốc khói trừng mắt nhìn chằm chằm, Trương Quýnh Mẫn vội vàng bước tới cản: "Chú à, chú đừng tức giận, cậu ấy vừa về đây vẫn chưa hiểu phép tắc. Thế này đi, cháu sẽ mua con gà này của chú theo giá thị trường, cháu thay mặt cậu ấy bồi thường cho chú. Bây giờ sự tình cũng đã phát sinh rồi, có bao nhiêu vướng mắc đi nữa cũng là vô nghĩa, chú là người lớn đừng chấp nhất với người trẻ."

Ông chú hừ lạnh một tiếng, thấy Trương Quýnh Mẫn có thái độ tốt nhận lỗi, "Vậy thì tôi nể mặt thầy tiểu Trương, không tranh cãi với nó nữa."

Từ Tân kìm nén cơn tức, lại bị Trương Quýnh Mẫn ấn mạnh xuống, hắn đá mạnh con gà trên mặt đất xuống hồ nước, nói: "Anh nghĩ anh là ai hả?"

Trương Quýnh Mẫn bị kẹp giữa hai người, xô đẩy từ hai phía, thôn dân thì đang thì thầm to nhỏ, anh không còn cách nào khác ngoài nói với Từ Tân: "Đủ rồi, cậu vào trước đi."

Từ Tân lạnh lùng liếc anh một cái, không nói gì nữa tựa hồ như đã nói hết tất cả những gì có thể nói, hắn cúi đầu phủi phủi bụi bám trên người rồi rời đi mà không thèm quay đầu lại, cánh cửa điện thờ đùng một tiếng đóng sầm lại.

Nếu không nghĩ đến lời cảnh cáo của ông ngoại, hắn sao có thể ấm ức như vậy? Đang đi thong thả trên đường thì đột nhiên có một con gà trống hôi hám bay qua đầu, không nói một lời ngồi xổm lên đầu hắn, dùng cái mỏ sắc nhọn mổ vào đầu hắn, đến bây giờ vẫn còn có mùi buồn nôn chết đi được. Con gà trống bị hắn đánh xuống đất và lại mổ vào tay hắn, không phải là nó đang tìm ai đó để khiêu khích đấy sao? Một cái nhấc chân, cổ con gà đã bị giẫm nát.

Nói tóm lại, chính là con vật chết tiệt đó khiêu khích hắn trước, Trương Quýnh Mẫn không giúp hắn thì cũng quên đi, lại còn rối rít nhận lỗi với người ta, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy người đàn ông hèn nhát như vậy.

Tức giận với Trương Quýnh Mẫn chết đi được, một khi ngày mai trôi qua rồi, trong cuộc đời này hắn thề sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.


Sau khi Trương Quýnh Mẫn lấy tiền ra đền bù, thôn dân cũng giải tán, anh nhìn xác con gà trống trong hồ nước, thở dài một hơi, quay người tìm một chiếc túi lưới và vớt con gà trống lên, hai trăm tệ đó, không thể lãng phí được.

Lúc định bước vào, Trương Quýnh Mẫn mới phát hiện ra cửa đã bị khóa trong rồi, anh đi vòng ra sân sau thì nhìn thấy Từ Tân đang ngồi dưới mái hiên cúi đầu khom vai, Trương Quýnh Mẫn mới phát giác, Từ Tân vẫn chỉ là một đứa trẻ, chịu uất ức vẫn sẽ tìm chỗ trốn và lặng lẽ khóc.

Anh nhẹ nhàng đặt đồ xuống đất, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay vuông nhỏ, đi tới trước mặt Từ Tân đưa cho hắn: "Đừng khóc, tôi hiểu mà..."

"Ai khóc chứ?" Trước khi Từ Tân kịp thu lại hàm răng đang nghiến, hắn đã nhìn thấy chiếc khăn tay trong tay Trương Quýnh Mẫn, "Tôi không sai, tại sao tôi phải khóc?"

Trương Quýnh Mẫn thu tay lại, mắt nhìn vào điện thoại của Từ Tân, trên màn hình vẫn đang phát một đoạn video hài hước, hóa ra vừa rồi ngươi hắn run run như vậy, không phải đang khóc mà là đang cười à, xem ra anh lại lo chuyện bao đồng rồi.

"Đợi đã." Từ Tân ngăn Trương Quýnh Mẫn lại, thu hồi nụ cười trên mặt, trầm giọng hỏi: "Anh nghĩ anh là gì của tôi hả? Dựa vào đâu lại xin lỗi thay cho tôi, anh có chắc chắn là tôi đã sai không?"

Trương Quýnh Mẫn quay đầu lại một cách máy móc, "Ai đúng ai sai quan trọng lắm sao?"

"Không quan trọng sao?" Từ Tân phản vấn, đột nhiên hắn nói như thể bỗng nhiên giác ngộ: "Ồ, đối với một người như anh quả thực không quan trọng."

Trương Quýnh Mẫn chẳng có chút để tâm đến ý tứ trong lời nói của Từ Tân.

"Sẽ chỉ giúp người khác bắt nạt chính mình."

Từ Tân nhìn thấy rõ ràng một tia kinh ngạc trong mắt Trương Quýnh Mẫn.

"Không phải sao?" Hắn nói thêm, "Mặc cho người khác chà đạp bắt nạt thế nào cũng đều không phản kháng thì cũng chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi.

Bắt nạt anh là điều nhàm chán nhất mà tôi từng làm trong đời. Anh cứ dành cả cuộc đời mình với mấy mảnh gỗ đó đi, suy cho cùng thì chúng cũng chẳng khác anh là mấy."

Nói xong, Từ Tân xoay người rời đi không một chút dừng lại, hắn biết Trương Quýnh Mẫn sẽ không phản bác hắn, thậm chí một dấu chấm cũng không có.

Trương Quýnh Mẫn bị bỏ lại một mình trong hành lang trong một lúc lâu, lâu đến nỗi chân của anh bị tê cứng, không thể cử động được dù là một bước nhỏ nhất, nên chỉ có thể miễn cưỡng đứng dựa vào cây cột.

Anh là như thế sao?

Có vẻ là vậy, còn sống chừng nào anh sẽ thoả hiệp chừng đấy.

Những gì Từ Tân nói một chút cũng không sai, anh là một kẻ hèn nhát, giúp người khác bắt nạt chính mình.

Một thiếu gia chỉ mới gặp được hai ngày lại có thể đánh trúng điểm yếu của anh một cách chính xác, tại sao bản thân lại không nhận ra điều đó?

Chiếc nồi đất đang sùng sục sùng sục sôi bọt, bếp lửa đang cháy rực, ngọn lửa đỏ phản chiếu vào mặt của Trương Quýnh Mẫn, cảm giác hơi hơi nóng bỏng không mang lại cho anh bất kỳ chút khó chịu nào.

Trước đây anh chưa bao giờ quan tâm đến ý kiến ​​của người khác, bởi vì anh ghét bỏ chính mình vì mâu thuẫn nội tâm. Nhưng lời nói của Từ Tân giống như một cái gai đâm vào tim anh, cái gai rất mỏng nhưng lại đâm vào rất sâu, thậm chí không thể rút ra được, đến nỗi ngày sau đó thường xuyên bị đâm, máu chảy ròng ròng trên người anh.


Từ Tân rời đi vào sáng sớm hôm sau, không mang theo gì ngoài bức thư họa đã được phục chế xong.

Sau đó khi Trương Quýnh Mẫn đi dọn bàn làm việc mới phát hiện có 500 tệ bên dưới cọ vẽ. Anh nhặt lấy tiền và chạy ra ngoài đuổi theo hắn, ngoài đường không thấy người đâu, kể cả bóng lưng cũng không thấy.

Bọn họ ngay cả một câu từ tạm biệt đơn giản cũng không có.


Trong hai tháng tiếp theo, Trương Quýnh Mẫn vẫn bận rộn trong việc tu sửa điện thờ. Trong khoảng thời gian này, Lý lão gia có đến một lần để cảm ơn vì anh đã phục chế bức thư họa và còn trả cho anh nửa năm lương trong một lần, triệt để để lại toàn bộ việc tu sửa cho Trương Quýnh Mẫn.

Sau hơn hai tháng sửa chữa, ngôi nhà cổ giờ đã sạch sẽ hoàn chỉnh và có nhân khí hơn rất nhiều, chỉ khi có dấu vết của sự sống thì ngôi nhà mới được coi là còn sống.

Bình thường ngoài việc vẽ phác thảo, Trương Quýnh Mẫn còn lên núi chặt gỗ, tre và những thứ khác, cũng sẽ theo người dân lên núi tìm rau dại và nấm, đồng thời anh cũng mở một luống rau ở sân sau, tất nhiên, những việc này thực hiện được đều đã có sự cho phép của Lý lão gia.

Kỹ năng nấu ăn của anh càng ngày càng tốt hơn.

Nhà bà Vương bên cạnh thậm chí còn tặng anh hai chú chó con bản địa, nói rằng là anh ở nhà một mình quá cô đơn, tình cờ chó ở nhà đã sinh được một lứa chó con nhưng không có chỗ nuôi, nên tặng cho anh nuôi.

Trương Quýnh Mẫn rất thích chó con, mỗi ngày đều cho chúng ăn đồ còn ngon hơn những gì bản thân mình ăn. Anh thường ngồi cạnh hai chú chó con và chạm khắc gỗ, khi mỏi mắt nghỉ tay thì xoa xoa cái đầu nhỏ của chúng, bộ lông mềm mềm mịn mịn, cảm giác rất thoải mái.

Hai chú chó con cũng rất ngoan, chúng thường nằm dưới chân Trương Quýnh Mẫn và cũng không kêu la gì, yên yên bình bình ngủ một giấc dài. 

Một ngày sau khi đón chúng về nuôi, Trương Quýnh Mẫn đã xây chuồng cho chúng và còn treo biển tên trên đó. Con có bộ lông nhạt tên là "Cốt Đầu" (Xương), còn con có bộ lông sẫm màu hơn tên là "Đản Hoàng" (Lòng đỏ trứng).

Vâng, không sai, chính là vì một con thích nhai xương, còn con kia thích ăn lòng đỏ trứng, thế nên anh mới đặt tên cho chúng như vậy.

Khi mùa thu hoạch đến, Trương Quýnh Mẫn sẽ giúp bà Vương gặt lúa bẻ ngô. Bà Vương rất tốt với anh và sẽ mang rất nhiều thứ cho anh mỗi dịp lễ, anh cũng biết được từ những người khác trong thôn rằng bà là người duy nhất còn lại trong gia đình bà Vương, bà đã sống một cuộc đời rất cô đơn, vậy nên khi không có việc gì làm thì anh sẽ đến trò chuyện với bà, giúp đỡ công việc cho bà.


Vào những ngày này, Trương Quýnh Mẫn nghe được từ những người trẻ tuổi trở về thôn nói rằng một cửa hàng đồ cổ lớn mới mở trong thành phố, có rất nhiều loại đồ sứ rực rỡ.

Trương Quýnh Mẫn tò mò nên hỏi thêm vài câu, sau khi tìm được địa chỉ cụ thể, anh dự định ngày mai sẽ đích thân đến đó.

Buổi tối, Trương Quýnh Mẫn trở về phòng và lấy ra một chiếc hộp gỗ từ dưới đáy ba lô, sau khi mở nó ra, trong hộp có một chiếc đĩa sứ Thanh Hoa đã vỡ một nửa, trên chiếc đĩa có nhiều vết nứt, nhưng vẫn không giấu được sự tinh tế của nó, ngược lại còn tăng thêm chút vẻ đẹp vụn vỡ.

Anh lấy nó ra và vuốt ve cẩn thận, như thể vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của sư phụ trên đó, 'Đến khi nào mới có thể tìm được nửa còn lại đã mất tích?'


---------

"Ông ngoại, mọi việc ở đây cháu đã thu xếp xong hết rồi, ông không cần lo." Từ Tân khoanh tay đứng ở cửa nhìn tấm biển hiệu ngay phía trên đầu.

[Từ Khí Các]

Nhìn đủ loại đồ sứ và phấn màu được trưng bày bên trong, Từ Tân hài lòng không sao tả được, đây là điều hắn muốn làm nhất trong đời, và bây giờ xem như đã bước được một bước tiến lớn nhất.


---------

Sáng hôm sau, Trương Quýnh Mẫn bắt xe buýt đi lên thành phố, chặng đường khá dài, anh lấy chú chó con bằng gỗ đã khắc được một nửa ra và bắt đầu tiếp tục chạm khắc nó một cách cẩn thận.

Dọc đường đi không cần đổi xe, cũng tránh được rất nhiều phiền toái. Khi xe đến thành phố, Trương Quýnh Mẫn cất bức tượng gỗ đi, nhìn ra bên ngoài, anh không ở thành phố nên cũng không quen thuộc. Sau khi xuống xe, đi theo định vị một đoạn đường rất xa mới tìm được cửa hàng đồ cổ đó.

Cánh cửa nhìn có vẻ tồi tàn te tét nhưng khi bước vào lại có cảm giác như một thế giới hoàn toàn khác.

Trương Quýnh Mẫn bước vào lang thang bên trong cửa hàng, nhưng anh không dám tùy tiện nói gì, bởi vì không quá rành về những món đồ cổ này, cũng không thể phân biệt được chúng có phải là hàng thật hay không, chỉ nghĩ đến đây góp vui là được.


Trong lúc đi bộ về, anh phát hiện ra mình đi sai đường, và đã đi vào một cửa hàng đồ cổ khác. Bên trong cửa hàng dường như không có ai, tuy nhiên ngoài cửa lại có ghi rằng có thể tự mình tham quam, thế nên anh cũng không vội vã ra ngoài.

Cúi xuống nhìn những chiếc bình sứ Thanh Hoa, trong lòng anh chấn động không ít, chúng là hiện vật văn hoá "còn sống", hay là anh đã du hành thời gian vậy?!

"Xin chào, hoan nghênh quý khách!"

Trương Quýnh Mẫn ngóc đầu nhìn lên, xuyên qua lớp lớp tủ trưng bày, ánh mắt hai người họ chạm nhau, cả hai đều nhìn thấy sự khó tin và ngạc nhiên trong mắt nhau.

"Sao anh lại tới đây?" Từ Tân mở miệng trước.

Đã hai tháng không gặp, Trương Quýnh Mẫn một chút cũng không thay đổi.

Trương Quýnh Mẫn từ khu trưng bày bước ra, "Tôi... đi ngang qua, vào xem thôi."

"Ồ, vậy anh... cứ xem đi." Từ Tân ngồi vào bàn máy tính ở quầy lễ tân, nhẹ nhàng gõ gõ cạch cạch.

Trương Quýnh Mẫn bước đến gần Từ Tân, cúi đầu và lấy ra 500 tệ từ trong ví ra, "Trả cho cậu."

Anh vẫn không hiểu tại sao Từ Tân lại đưa cho mình 500 tệ, vì thế anh vẫn giữ nguyên trong ví, có lẽ là đợi đến lúc này để trả lại cho Từ Tân.

Từ Tân đeo cặp kính có gọng màu đen cau mày hỏi: "Tiền ăn uống tôi trả cho anh, đưa lại tôi làm gì?"

Hắn bổ sung: "Tuy rằng đồ ăn anh nấu rất khó ăn, nhưng cái gì nên cho thì vẫn phải cho đi, đây là nguyên tắc sống cơ bản của tôi."

"... Đồ ăn tôi nấu cũng không tệ đến thế phải không? Cậu rõ ràng là đã ăn hết mà."

Từ Tân cười khẩy một tiếng: "Tôi làm vậy là để cho anh chút thể diện."

"Vậy tôi thực sự cảm ơn cậu"

"Ừ, không có gì."


Trương Quýnh Mẫn tự chuốc vạ vào thân, không tiếp lời nữa lời, tự mình đi nhìn đồ sứ bên cạnh.

Đột nhiên, một người đàn ông trung niên mặc trang phục Tôn Trung Sơn, tay cầm một chiếc hộp gỗ xông vào cửa, ông ta vừa bước vào đã làm ầm lên muốn gặp chủ cửa hàng, Từ Tân nhìn ông ta từ trên xuống dưới rồi mới chậm rãi mở miệng.

"Tôi chính là chủ tiệm, tìm tôi là có vấn đề gì sao?"

Người đàn ông trung niên tỏ vẻ khinh thường khi nhìn thấy chủ cửa hàng thực chất chỉ là một thằng nhóc con, ông ta vỗ vỗ vào chiếc hộp gỗ trong tay: "Ở đây tôi có một bảo vật cổ do gia đình truyền lại, muốn hỏi xem ở đây có thu mua không."

Từ Tân xòe tay ra: "Vậy ông cũng phải cho tôi xem hàng cái đã."

Người đàn ông trung niên dựng thẳng chiếc hộp gỗ rồi mở ra: "Đây là một chiếc đĩa sứ Thanh Hoa thượng đẳng, cậu phải xem xét cho thật kỹ."

Trương Quýnh Mẫn vốn không có ý định nghe lén, nhưng vừa nghe thấy bốn chữ "đĩa sứ Thanh Hoa" thì anh không thể đi chỗ khác được nữa, thế nên anh lặng lẽ tiến lại gần, vểnh tai lắng nghe.

Từ Tân đeo găng tay vào và quan sát kỹ hơn, đấy là một chiếc đĩa sứ Thanh Hoa nguyên vẹn, có hoa văn mặt trong và mặt ngoài, đường kính miệng đĩa lớn khoảng ba mươi centimet, hình dáng tinh tế được chế tạo hoàn mỹ, nhưng đến khi hắn nhìn đáy đĩa thì vẫn khẽ cau mày.

"Ông đã bao giờ "động tay qua*" vào chiếc đĩa này chưa?"

(*动过手: từ lóng trong thị trường đồ cổ, thường dùng để chỉ đồ sứ hoặc đồ nội thất đã được phục chế.)


Người đàn ông trung niên chỉ liếc nhìn Từ Tân một cái đã nhìn ra manh mối, lập tức sắc mặt, căng thẳng xoa xoa tay: 

"Chuyện là khi được truyền lại tới thế hệ của tôi thì có một sự cố và nó đã bị rơi vỡ. Nhưng mà đây tuyệt đối là hàng thật, nếu không xem kỹ căn bản cũng không thể biết là đã bị động vào. Nếu như cậu thành tâm muốn có nó, tôi có thể cho cậu con số này." Người đàn ông dùng tay ra hiệu cho Từ Tân.

Từ Tân không trả lời, vẫn đang chìm trong suy nghĩ. Trương Quýnh Mẫn không biết từ lúc nào đã can thiệp với giọng điệu thành khẩn.

"Ông có thể bán nó cho tôi được không?"

Từ Tân một tay ngăn lại, quay đầu lại và hỏi Trương Quýnh Mẫn, "Ý anh là gì?" 

Nhưng tất cả những gì hắn thấy chỉ là đôi mắt đỏ hoe của Trương Quýnh Mẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro