Chương 25 - Đợt tấn công thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đợt tấn công thứ hai

Sự biến đổi

Phản bội

ĐÓ LÀ trận chiến để bắt đầu cả một cuộc chiến.

Vùng lòng chảo Urgall đã bị hủy hoại dưới những chiếc giầy trận và bánh xích xe tăng của vô số chiến binh Astartes và sư đoàn thiết giáp của Quân đoàn họ. Những vị Primarch trung thành có thể được tìm thấy ở các nơi giao tranh diễn ra dày đặc nhất: Corax của Raven Guard, bay cao trên đôi cánh đen gắn với động cơ phản lực của mình; Lãnh chúa Ferrus của Iron Hand ở trung tâm chiến trường, đôi tay bạc của ông ta nghiền nát bất kỳ kẻ phản bội nào lọt vào tầm với, trong khi ông truy sát những kẻ tìm cách rút lui; và cuối cùng, Vulkan của Salamanders, được bọc thép trong lớp giáp được tạo tác chồng lấn lên nhau, tiếng sấm vang lên từ chiếc búa chiến của ông ta khi nó phang vào các bộ chiến giáp khiến chúng vỡ tan như đồ sành sứ.

Những vị Primarch phản bội giết chết những hình ảnh phản chiếu của các anh em của họ: Angron của World Eaters đang điên cuồng chặt chém khi ông ta vung các lưỡi rìu cưa xích của mình sang trái và phải, hầu như không nhận thức được ai đã ngã xuống trước mình; Fulgrim của quân đoàn mang cái tên gọi đáng thương ai oán Emperor's Children, cười vang khi làm chệch hướng những đòn tấn công vụng về của các chiến binh Iron Hand, không bao giờ dừng lại trong những chuyển động duyên dáng của mình dù chỉ một khắc; Mortarion của Death Guard, mang âm hưởng kinh tởm của huyền thoại Terran cổ đại, thu hoạch sinh mạng sau mỗi lần lưỡi hái của ông ta quét một đường sạch sẽ.

Và Horus, Warmaster của Imperium, ngôi sao sáng nhất và vĩ đại nhất trong số các con trai của Hoàng đế. Ông ta đứng nhìn sự tàn phá trong khi Quân đoàn của ông ta ra chiến trường,vị lãnh chúa của họ hài lòng với pháo đài của mình đang vươn lên từ rìa khe núi xa. Được che chắn và không bị phát hiện bởi những người anh em của mình vẫn đang tiến hành cuộc chiến nhân danh Hoàng đế, đôi môi của Horus không bao giờ ngừng động đậy - ông ta liên tục đưa ra những mệnh lệnh cho các trợ lý của mình, những người đã truyền chúng đến các chiến binh đang xung trận. Đôi mắt ông ta vẫn nheo lại khi quan sát cuộc tàn sát diễn ra trên sân khấu bên dưới, được dàn dựng và hướng dẫn theo ý muốn của chính mình.

Cuối cùng, phía trên cối xay thịt bằng gốm ceramite, tiếng đạn pháo xe tăng nổ vang và tiếng súng bolter ầm ầm - các Gunship, kén thả quân và tàu đổ bộ tấn công của làn sóng thứ hai đốt cháy bầu khí quyển bằng những động cơ đẩy đang gào thét. Bầu trời tối sầm vì mặt trời yếu ớt bị hàng vạn bóng chim che khuất, tiếng hò reo cổ vũ của những người trung thành vang lên đủ lớn để làm rung chuyển không gian.

Những kẻ phản bội, những Quân đoàn đầy máu và bị đánh bầm dập, những kẻ trung thành với Horus đang rút lui không chút do dự.

ARGEL TAL quan sát tất cả những điều này từ buồng lái của Rising Sun khi chiếc Thunderhawk lao xuống thấp, động cơ hú lên khi chúng lao qua những đội quân đang tham chiến. Một loạt tàu đổ bộ của Word Bearer, màu sắc thân tàu phù hợp với thời tiết ảm đạm của thế giới lạnh lẽo này, đang tiến về rìa khe núi.

"Thế này là đủ xa rồi. Hạ cánh xuống đi," anh ra lệnh cho Malnor, người đang cầm lái.

"Theo lời của ngài."

Hai chiếc Gunship màu đỏ thẫm trong số những người lãnh đạo của đội quân xám bắt đầu lao xuống. Địa điểm hạ cánh được Word Bearers chọn nằm gần với địa hình trải rộng được Raven Guard sử dụng trong cuộc tấn công ban đầu, và đàn máy bay vương giả màu xám đá granite đã hạ cánh cùng với cặp song sinh màu đen than của chúng.

Các nhịp điệu xác nhận vang lên trên mạng vox khi bốn tàu đổ bộ của các Quân đoàn chạm đích. Tình hình đã thay đổi vào giờ thứ mười một. Horus và đám quân nổi dậy của ông ta rút lui hoàn toàn, rút vào pháo đài của họ.

Argel Tal bước xuống đoạn đường thả quân và lần đầu tiên hít thở mùi không khí trong lành của Isstvan V. Trời lạnh, lạnh quá và có mùi đồng, nồng nặc mùi đất của bùn khuấy và khói bụi của ống xả tên lửa luôn hiện hữu. Quét nhanh qua thấu kính mắt của mình cho thấy cái nhìn toàn cảnh về trận chiến đang diễn ra, nơi các gunship lạnh lùng của các Night Lord đang hạ cánh ở một bên sườn và các cỗ máy chiến tranh của Quân đoàn Alpha ở cánh bên kia. Lực lượng chủ lực của Word Bearer đang hỗ trợ cả hai Quân đoàn anh em của họ ở hai phía của vùng lòng chảo trũng sâu, và trong một khoảnh khắc thăng hoa ngắn ngủi, Argel Tal đã nhìn thấy tia sáng màu xám, ngà voi và vàng giúp phân biệt Lorgar giữa Đại đội Một cao quý.

Sau đó, vị Primarch đã biến mất, biến mất bởi khoảng cách, khói bụi và áp lực của quá nhiều chiếc gunship ở đây và ở đó.

Các Iron Warrior đã chiếm được vùng đất cao nhất, chiếm giữ địa điểm đổ bộ của phe trung thành với vẻ ngoài nhằm củng cố nó thông qua việc xây dựng các boongke bằng thép đúc sẵn. Một lượng lớn tàu đổ bộ đã thả xuống các công sự dã chiến: các khung kim loại dày đặc rơi ra từ móng vuốt của tàu chở hàng ở độ cao thấp, và khi các bệ rơi xuống và cắm sâu vào lòng đất, các chiến binh-thợ thủ công của Quân đoàn IV đã làm việc, dán, bắt vít và chế tạo chúng thành các căn cứ hỏa lực được dựng lên vội vã. Hàng trăm tháp pháo mọc lên từ lớp vỏ bảo vệ của chúng, trong khi đám servitor bị cắt não di chuyển từ nơi các khoang chứa của các tàu thả quân của Iron Warrior, một tâm trí duy nhất trong việc liên kết với các giao diện của hệ thống vũ khí.

Trong lúc đó, Perturabo, Primarch của Quân đoàn IV đang theo dõi với niềm tự hào vô bờ bến. Ông ta mặc bộ giáp gồm nhiều lớp gốm ceramite trông giống như lớp bọc thép của một chiếc xe tăng, và các động cơ phụ kêu lách cách, lạo xạo trong các khớp của ông ta cho thấy từng cử động dù là nhỏ nhất trong tầm vóc của ông ta.

Thỉnh thoảng, ông ta dành chút thời gian để nhìn lên các đại diện của các Quân đoàn khác: gật đầu xác nhận với các đội trưởng Word Bearers và Night Lords cùng chia sẻ pháo đài phòng thủ của mình. Cái gật đầu nói lên nhiều điều khi kết hợp với đôi mắt cay đắng của vị Primarch: thậm chí không hề giả vờ tôn trọng, ông thừa nhận sự hiện diện của họ và cảnh báo họ hãy tiếp tục công việc của mình. Ông ta để họ ở lại đây như Primarch của họ đã ra lệnh, miễn là họ đừng làm vướng tay vướng chân. Các Iron Warrior không muốn ai ngáng đường. Trong lúc đó, âm thanh của các công trình chiến tranh rung chuyển và vang lên, và các công trình kiến ​​trúc của căn cứ hỏa lực được nâng lên cao hơn, các lỗ châu mai hình thành và các khẩu đại bác phòng thủ kêu vo vo khi chúng nhắm xuống vùng đồng bằng trung tâm.

Argel Tal và Xaphen dẫn các Gal Vorbak rời khỏi Thunderhawk của họ, xuyên qua một dãy các tàu đổ bộ, và xuyên qua các chướng ngại vật được nâng lên bởi các công trình kim loại của các Iron Warrior. Mặt đất rung chuyển nhẹ nhàng bởi tiếng giày trận của các Astartes khi các Word Bearers biệt phái theo lệnh của Argel Tal và xếp hàng dài theo sau. Hàng ngàn chiến binh đang chờ đợi tín hiệu của anh, các đại đội và Chapter của họ được đánh dấu bằng các ngọn cờ được giương cao.

Ở cuối phòng tuyến, vượt qua hàng loạt xe tăng chủ lục của Iron Warrior và các Astartes đang tập hợp, Argel Tal có thể nhận ra hình dáng mặc áo choàng của Đội Trưởng Đại Đội Một Sevatar và Đại đội Một tinh nhuệ của hắn ta, đội Atramentar. Những sợi xích đồng quấn quanh áo giáp của họ, khóa chặt vũ khí vào các nắm tay khi các Night Lord chuẩn bị sẵn sàng cho tín hiệu sắp tới.

"Chúng ta sẽ trở thành cái đe," Xaphen nói với những Word Bearer đang tụ tập khi họ chờ đợi sau một rào chắn. "Chúng ta là cái đe, trong khi anh em chúng ta tạo thành chiếc búa sắp giáng xuống. Kẻ thù sẽ lảo đảo lùi về phía chúng ta, kiệt sức, ôm chặt những khẩu Bolter rỗng đạn và những thanh kiếm gãy, tin rằng sự hiện diện của chúng ta là một sự cứu rỗi. Iron Hand đã tự nguyền rủa chính mình khi chúng vẫn còn lưu lại chiến trường, nhưng cậu có thể thấy những người sống sót của hai Quân đoàn đang đến chỗ chúng ta ngay cả vào lúc này. Salamander. Raven Guard. Chúng ta phải giữ chúng đủ lâu để các anh em của chúng ta tiêu diệt chúng từ hai bên sườn và phía sau."

Argel Tal nhìn bãi chiến trường đang tan vỡ thành từng mảng, nhìn thấy đội quân Iron Hand đầy thách thức đang bao quanh vị Primarch của họ ở trung tâm chiến trường. Sự phẫn nộ chính đáng đã giữ họ ở đó sẽ khiến họ bị giết trước bất kỳ người nào khác.

Màu xanh núi rừng của Salamander tạo thành một khối đang rút lui đang cố gắng tìm đường trở lại các chướng ngại vật của Iron Warrior ở phía đông, trong khi bộ áo giáp đen rách rưới của các chiến binh Raven Guard tiến về phía lực lượng thống nhất của Night Lord và Word Bearer. Các đơn vị tan vỡ của những người trung thành đang bắt đầu tập hợp lại, định hình lại xung quanh các trung sĩ mang cờ hiệu khi họ hành quân lên dốc cao.

Argel Tal nuốt một ngụm nước bọt, thứ gì đó có vị như máu độc. Anh không thể ngăn mình chảy nước miếng.

Raum, anh nói thầm, nhưng không có câu trả lời. Trong một khoảnh khắc tỉnh táo kỳ lạ, anh nhận ra mình có thể cảm nhận được gió đang lướt qua da mình. Không phải cảm giác áp lực tập trung từ vết đâm trên giáp trụ của mình, mà ở khắp nơi - một luồng gió nhẹ phả vào da thịt anh, như thể bộ giáp của anh đang chậm chạp mọc ra những dây thần kinh có khả năng nhận biết cảm giác bên ngoài. Tay anh lại bắt đầu đau, và lần này cơn đau mang đến một điều gì đó mới mẻ: cảm giác sưng tấy, căng ra, sự tra tấn của chính cơ thể anh, cơ thịt của anh trở nên dẻo như đất sét, với tiếng xương giòn giòn vẫn còn vang lên bên trong.

Những vòng tròn nhắm mục tiêu mà anh chưa kích hoạt bắt đầu quay tròn trước mắt anh, nhấp nháy trên thấu kính màu xanh lam để tìm kiếm con mồi.

Bên dưới họ, hàng ngàn Raven Guard tiến lên vùng đất nhô cao. Không một ai rút lui mà giáp trụ không sứt sẹo sau trận chiến bên dưới. Bất chấp khoảng cách của họ, thị lực của Argel Tal vẫn đủ nhạy bén để thấy được từng chiến binh hành quân với súng đeo trên người, hết đạn và những lời thề trong phút chốc biến thành những mảnh giấy da bị đốt cháy, bay phấp phới trong gió.

"Sáu mươi giây," anh gầm gừ trong kênh vox.

"Theo lời ngài," ba nghìn chiến binh xếp hàng bên cạnh anh cùng đồng thanh.

DAGOTAL NGỒI TRÊN yên chiếc mô tô, nhìn qua các chướng ngại vật. Bộ truyền động đẩy được tích hợp trong khung gầm chiếc mô tô phản lực của hắn kêu vo vo đồng cảm với chuyển động của hắn, kêu to hơn khi hắn đang nghiêng người về phía trước để quan sát đội Raven Guard đang rút lui đang tiến lại gần.

Nhiệm vụ của hắn là chạy vòng quanh rìa trận chiến, hạ gục bất kỳ kẻ nào đi lạc tìm cách trốn thoát khỏi trận hỗn chiến. Mặc dù chỉ có năm người trong số những người đi cùng hắn sống sót sau quá trình gia nhập Gal Vorbak nhiều năm trước, nhưng giờ đây họ đã ngồi bên cạnh hắn, nổ máy sẵn sàng cho những gì họ đã cam kết thực hiện.

Hắn chớp chớp đôi mắt đẫm mồ hôi, thở ra những tiếng khò khè khó nhọc, cố gắng phớt lờ giọng nói đang gào thét trong đầu. Cơn đau ở cổ họng ngày càng dữ dội trong nhiều giờ đến mức khi nuốt vào sẽ gây ra cơn đau khủng khiếp. Bây giờ, ngay cả việc thở cũng là một thử thách. Nọc độc chảy xuống cằm, sủi bọt nóng hổi từ tuyến nước bọt làm việc quá sức của hắn. Chất độc có tính axit cứ vài giây lại nhỏ giọt xuống hàm răng bên dưới, và hắn không thể nuốt và trung hòa nó được nữa.

"Ba mươi giây," Argel Tal ra lệnh.

Dagotal lẩm bẩm những âm tiết vô nghĩa với giọng ướt át, khi axit rít lên từ lưới tản nhiệt ở cái miệng của chiếc mũ trụ của hắn.

TORGAL bấm lên một chữ rune trên bộ điều khiển chiếc rìu cưa xích của hắn ta, chuyển chế độ cài đặt từ mô mềm sang cắt áo giáp. Lớp răng lởm chởm thứ hai dày hơn trượt về phía trước dọc theo lớp thứ nhất. Trên thực tế, một vũ khí có lưỡi cưa xích sẽ luôn gặp khó khăn khi làm được nhiều việc hơn ngoài việc lột bỏ lớp sơn từ giáp gốm nhiều lớp, nhưng nó sẽ dễ dàng nhai xuyên qua các khớp nối của bó sợi hoặc dây cáp điện lộ ra ngoài.

Hắn đã khóc ra máu mà không hề cảm thấy đau buồn hay bất kỳ cảm xúc nào trong suốt một giờ đồng hồ. Nếu hắn có thể cởi mũ trụ ra, Torgal chắc chắn rằng bây giờ những vệt đỏ tươi sẽ in đầy trên má của hắn, khiến làn da trở nên sẫm màu do những hình xăm vĩnh viễn. Mỗi lần hắn chớp mắt, tuyến lệ của hắn lại đẩy nhiều dòng nước chảy xuống mặt hắn. Khi lưỡi của hắn ngọ ngoạy trong miệng, nó trượt dọc theo một hàm răng lởm chởm và nó đã xẻ dọc chiếc lưỡi của hắn ra, và hắn nếm được cảm giác đau đớn như đồng thau trong vài giây, phải mất vài giây vết cắt nhỏ đó mới lành lại.

Máu, đặc và sẫm màu, rỉ ra từ các khớp đốt ngón tay của găng tay, dính chặt các ngón tay của hắn vào cán cây rìu. Hắn không thể mở tay ra. Hắn không thể nhả vũ khí ra, cho dù hắn có cố gắng thế nào đi chăng nữa.

"Hai mươi giây," Argel Tal nói.

Torgal nhắm mắt lại để chớp mắt để nhìn được rõ, nhưng chúng không mở ra được nữa.

HƠI THỞ CỦA MALNOR nghe như tiếng cưa máy phát ra từ cái loa gắn phía ngoài lưới tản nhiệt của hắn . Một loạt giọng nói tấn công hắn, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhất, hắn tin rằng mình đang lắng nghe âm thanh của tất cả những người mình từng gặp trong đời. Trong xương cốt có một sự run rẩy mà hắn không thể kìm nén được.

"Mười giây," giọng Argel Tal vang lên. "Chuẩn bị sẵn sàng."

Cái đầu co giật của Malnor quay sang các hàng ngũ đang tiến tới của Raven Guard. Các điểm đánh dấu khoảng cách nhấp nháy trên màn hình võng mạc của hắn, nhấp nháy khi nó nhận ra các dấu hiệu của từng biệt đội trên tấm giáp vai của họ.

Malnor cười toe toét và nắm khẩu Bolter của mình chặt hơn.

"CÁC ANH EM," GIỌNG NÓI vang lên. "Đây là Đội Trưởng Torisian, Đại đội 29, Raven Guard."

Ở đội tiên phong của các Astartes đang hành quân, một đội trưởng mặc áo choàng giơ tay chào. Một khẩu Bolter cạn sạch đạn được gắn vào đùi hắn ta, và một thanh kiếm Gladius lấp lánh trên tay trái hắn. Chiếc áo choàng của người đội trưởng này từng có màu xanh vương giả, nay đã trở thành một đống đổ nát rách rưới. Argel Tal giơ tay đáp lại và trả lời qua loa.

"Đây là Argel Tal, Lãnh chúa Gal Vorbak, Quân đoàn Word Bearers. Trận chiến thế nào rồi hả người anh em?"

Thủ lĩnh Raven Guard cười lớn khi hắn ta chạy đến gần hơn. "Bọn chó phản bội đã chạy trốn khỏi chiến trường, nhưng chúng chiến đấu như những thằng con hoang, từng kẻ một. Nhân danh Terra, thật may mắn khi được gặp các anh. Vị Primarch của chúng tôi đã ra lệnh cho chúng tôi quay lại để nhận thêm tiếp tế - nhưng Lãnh chúa Corax là một người vô vị lợi. Ngài ấy không muốn chúng tôi đánh cắp mọi vinh quang trong ngày hôm nay."

Argel Tal có thể nghe thấy nụ cười trong giọng của chiến binh kia khi hắn ta tiếp tục. "Chúc tất cả các anh đi săn dưới đó vui vẻ. Vinh quang cho những người mang Chân Ngôn. Vinh quang cho Hoàng đế!

Chỉ huy của Gal Vorbak không trả lời. Đội Raven Guard đang tiến gần đến hàng rào chắn. Anh cảm thấy các cơ bắp của mình co rút và co giật vì một nhu cầu bệnh hoạn.

"Người anh em?" Torisian hỏi. Áo giáp của viên đội trưởng này là bộ giáp Mark III Ironclass cũ hơn, hình khối lớn và nặng nề, gần như quá thô kệch so với bộ giáp Maximus mà Quân đoàn XVII sử dụng. "Kế hoạch tấn công của các anh là gì?"

Argel Tal hít một hơi và chuẩn bị nói ra một lời nói bị nguyền rủa.

Không biết tại sao, anh không thể không nghĩ đến những lời Lorgar đã nói với anh cách đây rất lâu.

"Con là Argel Tal. Con sinh ra ở Colchis, trong làng Singh-Rukh, cha con là một người thợ mộc và mẹ là một thợ may. Tên của con có nghĩa là "thiên thần cuối cùng" trong phương ngữ của các bộ lạc thảo nguyên phía Nam."

Anh nghĩ thoáng qua về cha mẹ mình - đã chết hơn hai trăm năm rồi. Anh chưa bao giờ đến thăm mộ họ. Anh thậm chí còn không chắc mộ của họ đang ở chỗ nào nữa.

Cha anh là một người đàn ông trầm tính với đôi mắt nhân hậu, có đôi vai tròn trịa suốt đời cống hiến cho nghề của mình. Mẹ của ông ta là một người phụ nữ có bề ngoài nhỏ nhắn như chuột, có đôi mắt đen và mái tóc đen được các bộ lạc phía Nam ưa thích. Bà ấy luôn cười rất nhiều. Đó là ký ức vĩnh cửu của anh về mẹ mình.

Anh đã đi được bao xa, về khoảng cách và thời gian, từ túp lều ven sông đầy bùn và rơm của họ. Bây giờ anh gần như có thể cảm nhận được nước sông trên tay mình, mát lạnh khi chạm vào ngay cả khi nó lấp lánh dưới ánh mặt trời ngột ngạt ở Colchis.

Anh có bốn người chị gái, mỗi người đều đã xa cách và đều đã mất như cha mẹ anh. Họ đã khóc khi Quân đoàn đến tìm anh, mặc dù lúc đó anh không hiểu tại sao. Tất cả những gì anh có thể thấy là sự phiêu lưu, niềm vui khi được các chiến binh thần thánh lựa chọn. Cô chị út - Lakisha, chỉ hơn anh một tuổi - đã đưa cho anh một chiếc vòng tay bằng răng chó sa mạc mà chị ta tự làm. Bây giờ anh cảm nhận được nó, nó được buộc quanh cổ tay anh, được buộc ở đó vào mỗi buổi bình minh khi anh thức dậy và hoàn thành việc thiền định. Sợi dây đó đã mục nát từ lâu, nhưng cứ sau vài năm anh lại xâu những chiếc răng chó rừng vào một sợi dây mới.

Chị cả của anh, Dumara, đã dành hàng ngày để nói với anh rằng anh chẳng làm được việc gì ngoài việc bò dưới chân chị ta. Nhưng hôm đó chị ta không hề nói những lời không hay mà còn mang cho anh một chiếc chăn len bằng lông dê để mang theo.

"Cậu ta sẽ không cần thứ đó đâu," người chiến binh xám to lớn đã tuyên bố bằng chất giọng máy móc.

Dumara lùi lại, ôm chặt tấm chăn vào ngực. Thay vì đưa nó cho cậu bé, chị ta hôn lên má anh. Chị ấy cũng đang khóc. Anh nhớ lại những giọt nước mắt của chị mình đã khiến mặt anh ướt đẫm như thế nào và anh hy vọng người chiến binh không nghĩ rằng chính anh là người đang khóc. Anh phải tỏ ra dũng cảm, nếu không người chiến binh đó có thể sẽ không chọn anh.

"Tên của cậu bé là gì?" người chiến binh hỏi.

Mẹ của anh đã làm anh ngạc nhiên với một câu hỏi từ chính bà. "Tên ngài là gì, thưa người chiến binh?"

"Erebus. Tên của ta là Erebus."

"Cảm ơn ngài Erebus, đây là con trai tôi, Argel Tal."

Argel Tal. Thiên thần cuối cùng. Anh được sinh ra như một sinh vật nhỏ bé ốm yếu, trong một năm hạn hán và tàn khốc, và được đặt một cái tên để ghi nhận rằng anh là đứa con cuối cùng mà mẹ anh mang đến thế giới khô cằn, đói khát của họ.

"Hãy tha thứ cho tôi," bây giờ anh thì thầm. Anh không có ý nói to những lời đó, nhưng không hối hận vì đã làm như vậy.

"Người anh em?" Giọng Torisian vang lên. "Xin hãy lặp lại."

Đôi mắt xám của Argel Tal nay đã cứng lại như một viên đá lửa. "Tất cả các Word Bearer," anh nói. "Nổ súng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro