Chương 6 - Tu sĩ Chiến binh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Con Servitor tên là Kale

Mất đi sự tập trung

Tu sĩ chiến binh

Cô gái cảm thấy khó ngủ, không biết ngày kết thúc và đêm bắt đầu từ đâu. Không bao giờ có sự yên lặng vì âm thanh luôn không ngừng; căn phòng mãi mãi rung chuyển, dù chỉ rất yếu ớt, với tiếng rung từ động cơ phía xa. Với bóng tối và âm thanh liên tục, cô tiêu tốn hàng giờ ngồi trên giường, không làm gì, không nhìn chằm chằm vào gì, không nghe thấy gì ngoại trừ giọng nói thỉnh thoảng lướt qua cửa phòng cô.

Sự mù lòa gây ra hàng trăm khó khăn về nhận thức, nhưng trước hết trong số đó là sự buồn chán. Cyrene là một người ham đọc sách và công việc của cô đòi hỏi phải đi lại khá nhiều, ngắm nhìn tất cả các thắng cảnh công cộng trong thành phố. Với đôi mắt bị hủy hoại, cả hai con đường đó đều bị chặn đứng hoàn toàn..

Trong những khoảnh khắc đen tối nhất của mình, cô băn khoăn về khiếu hài hước tàn nhẫn của số phận. Được các Astartes lựa chọn, sống giữa các thiên thần của Hoàng đế... Đi dọc hành lang trên con chiến hạm bằng sắt khổng lồ của họ, ngửi mùi mồ hôi và dầu máy... nhưng chẳng thấy gì cả.

Ồ, vâng. Thật hài hước.

Những giờ đầu tiên trên tàu của cô là khó khăn nhất, nhưng ít nhất chúng cũng có nhiều sự kiện. Trong một cuộc khám sức khỏe trong một căn phòng lạnh lẽo đến đau đớn, với những mũi kim đâm vào những cơ bắp bị teo ở chân và tay, Cyrene đã nghe một trong những thiên thần giải thích về sắc tố võng mạc bị tẩy trắng và tình trạng suy dinh dưỡng ảnh hưởng đến các cơ quan và cơ bắp như thế nào. Cô đã cố gắng tập trung vào những lời của thiên thần, nhưng tâm trí cô lại lang thang khi cô tìm cách chấp nhận những gì đã xảy ra và đây là nơi cô đang tìm thấy chính mình.

Hai tháng vừa rồi trên mặt đất có vẻ không hề tử tế với cô. Các nhóm cướp lang thang ở chân đồi xung quanh thành phố không quan tâm đến chiếc áo choàng shuhl thiêng liêng hay truyền thống tôn trọng của nó.

"Thế giới của chúng ta đã kết thúc," một trong số chúng đã cười lớn. "Những cách sống cũ không còn quan trọng nữa."

Cyrene chưa bao giờ nhìn thấy bọn chúng, nhưng khi cô ngủ, tâm trí cô liên tưởng đến những khuôn mặt mà bọn chúng có thể đã đeo. Những khuôn mặt tàn ác, giễu cợt.

Trong quá trình khám bệnh, cô không ngừng run rẩy, dù có căng cơ ra để chống cự. Chiếc thuyền buồm mặt trời của các thiên thần đủ lạnh để khiến răng cô va vào nhau lập cập khi cô cố gắng nói thành lời, và cô tự hỏi liệu hơi thở của mình có sương mù khi rời khỏi môi hay không.

"Cô có hiểu không?" thiên thần hỏi.

"Ừ," cô nói dối. "Tôi hiểu." Và sau đó, "Cảm ơn ngài, thiên thần."

Ngay sau đó, những người khác đã đến hỗ trợ cô. Họ ngửi thấy mùi hương cay nồng và nói với giọng thận trọng, nghiêm túc.

Họ đi dạo một lúc. Có thể là năm hoặc ba mươi phút – nếu không có đôi mắt của cô, mọi thứ đều có cảm giác như bị kéo dài và chậm lại. Hành lang nghe có vẻ bận rộn. Thỉnh thoảng cô nghe thấy tiếng gầm gừ của các khớp nối áo giáp của một thiên thần khi người chiến binh đi ngang qua. Cô nghe thấy tiếng áo choàng sột soạt thường xuyên hơn.

"Các anh là ai?" cô hỏi khi họ đang bước đi.

"Người hầu," một người đàn ông trả lời.

"Chúng tôi phục vụ những Người Mang Chân Ngôn," người kia nói.

Họ bước đi. Thời gian trôi qua, từng giây ghi dấu những bước chân, từng phút ghi nhớ bằng những giọng nói lướt qua.

"Đây là phòng của cô," một trong những hướng dẫn viên nói và tiến hành dẫn cô đi quanh phòng, đặt những ngón tay run rẩy của cô lên giường, tường, bộ điều khiển mở cửa. Một chuyến tham quan kiên nhẫn đến ngôi nhà mới của cô ấy. Căn phòng mới của cô ấy.

"Cảm ơn," cô nói. Căn phòng không lớn và chỉ có ít đồ đạc. Cô không hề thấy thoải mái chút nào, nhưng Cyrene không lo lắng về việc bị bỏ lại một mình ở đây. Đó sẽ là một loại phước lành.

"Chúc khỏe mạnh," hai người đàn ông đồng thanh nói.

"Tên của các anh là gì?" cô hỏi.

Câu trả lời cô nhận được là tiếng xèo xèo của cánh cửa tự động đóng lại.

Cyrene ngồi trên giường - đó là một tấm nệm cứng, mỏng, không khác lắm giường cũi của tù nhân là bao- và bắt đầu cuộc sống kéo dài, mất cảm giác của mình khi hoàn toàn không làm gì cả.

Sự phá vỡ duy nhất trong sự đơn điệu hàng ngày của cô đến từ một người hầu, người này đặc biệt miễn cưỡng (hoặc không thể) khi nói chuyện một cách chi tiết, mang cho cô ba bữa ăn giống như bột nhồi hóa chất mỗi ngày.

"Thứ này thật kinh tởm," cô từng nhận xét, nở một nụ cười yếu ớt. "Tôi có nên cho rằng nó có nhiều chất dinh dưỡng và những thứ có lợi khác không?"

"Có," là câu trả lời bằng chất giọng chết chóc.

"Anh luôn ăn món này à?"

"Đúng."

"Tôi rất tiếc khi nghe điều này."

Im lặng.

"Anh không nói chuyện nhiều nhỉ."

"Không."

"Tên anh là gì?" Cyrene cuối cùng đã cố thử hỏi thăm.

Im lặng.

"Anh đã từng là ai?" cô hỏi. Cyrene đã được làm quen với những con servitor; Imperium đã để lại những công trình bí mật của họ sáu mươi năm trước, và chúng là chuyện bình thường ở Monarchia. Sám hối là thuật ngữ dùng để chỉ số phận mà những kẻ dị giáo và tội phạm phải gánh chịu. Dù bằng cách nào đó, nó cũng giống nhau. Tâm trí của tội nhân đã bị tẩy sạch hết sức sống và các thiết bị sinh học được cài đặt bên trong cơ thể để tăng sức mạnh hoặc nâng cao tiện ích của nó.

Sự im lặng đáp lại câu hỏi của cô.

"Trước khi anh bị cuốn vào chuyện này," cô cố nở nụ cười thân thiện hơn. "Anh từng là ai?"

"Không."

"Không, anh không nhớ, hay anh sẽ không nói cho tôi biết?"

"Không."

Cyrene thở dài. "Tốt thôi. Vậy đi đi. Hẹn gặp anh vào ngày mai."

"Ừ," nó trả lời. Đôi chân lê bước. Cánh cửa rít lên đóng lại lần nữa.

"Tôi sẽ đặt tên anh là Kale," cô nói với căn phòng trống rỗng.

XAPHEN ĐÃ TỚI THĂM cô hai lần kể từ ngày đầu tiên, và Argel Tal đã đến thăm cô ba lần. Mỗi cuộc gặp với viên Đội Trưởng đều diễn ra giống như cuộc gặp trước đó: với những cuộc trò chuyện nghiêm túc và những khoảng lặng khó xử. Từ những gì Cyrene thu thập được, hạm đội của Quân đoàn đang trên đường đến một thế giới mà họ lẽ ra phải chịu quy phục, nhưng do có kháng cự nên đã có lệnh bắt đầu cuộc tấn công.

"Tại sao?" cô hỏi, rất vui khi có được người bạn đồng hành khó chịu này.

"Aurelian vẫn sống ẩn dật," Argel Tal nói.

"Aurelian?"

"Một cái tên dành cho vị Primarch của chúng tôi, được một số ít người bên ngoài Quân đoàn biết đến. Đó là tiếng Colchis, ngôn ngữ của thế giới quê hương chúng tôi."

"Thật kỳ lạ," Cyrene thú nhận, "khi nghe biệt danh dành cho một vị thần."

Argel Tal im lặng một lúc. "Primarch không phải là thần. Đôi khi con trai của các vị thần dù được thừa hưởng sức mạnh nhưng lại là á thần. Và nó không phải là một "biệt danh". Đó là một thuật ngữ về mối quan hệ họ hàng, chỉ được sử dụng trong gia đình. Nó được dịch một cách đại khái là "Vàng"."

"Anh nói ông ấy vẫn sống ẩn dật."

"Đúng. Trong phòng của ông ấy trên soái hạm của chúng tôi, Fidelitas Lex."

"Ông ấy có trốn tránh anh không?"

Cô nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của chiến binh Astartes.

"Tôi không hoàn toàn thoải mái với kiểu thảo luận này, Cyrene. Hãy để chúng tôi chỉ nói rằng ông ấy có nhiều điều để suy ngẫm. Sự phán xét của vị Chúa Đế là gánh nặng cho nhiều linh hồn. Ngài Primarch cũng đau khổ như chúng ta đang đau khổ vậy."

Cyrene đã suy nghĩ rất lâu cho những gì cô ấy nói tiếp theo. "Argel Tal?"

"Vâng, thưa cô Cyrene."

"Trông anh không có vẻ khó chịu. Nghe có vẻ anh không có vẻ đang đau khổ."

"Có thật là tôi không đau khổ không?"

"KHÔNG. Trông anh có vẻ tức giận."

"Tôi biết."

"Anh có tức giận với Hoàng đế vì những gì ông ấy đã làm với anh không?"

"Tôi phải đi đây," Argel Tal nói. "Tôi được lệnh triệu tập." Người Astartes đứng dậy.

"Tôi không nghe thấy lời triệu tập nào," người phụ nữ trẻ nói. "Tôi xin lỗi nếu tôi đã làm anh khó chịu."

Argel Tal bước ra khỏi phòng mà không nói thêm lời nào. Phải bốn ngày nữa cô mới có anh làm bạn đồng hành trở lại.

ARGEL TAL đánh giá cái xác không đầu với sự kinh ngạc nhất thời. Anh không có ý làm điều đó.

Bị chặt đầu, con servitor ngã sang một bên và nằm trên sàn của cái lồng sắt, run rẩy co giật từng cơn. Viên Đội Trưởng phớt lờ cơn co giật vô hồn của nó, thay vào đó tập trung vào cái đầu há hốc vừa bay qua giữa các song sắt của lồng sắt và đập mạnh vào bức tường của phòng tập. Bây giờ nó đang nhìn anh, đôi mắt chết chóc run rẩy, cái miệng mở rộng – không có lưỡi, với xương hàm mạ đồng.

"Điều đó có cần thiết không?" Torgal hỏi. Người trung sĩ bị lột trần đến tận thắt lưng, thân hình vạm vỡ của hắn ta là một vùng cơ bắp sưng phồng, nhiều lớp cơ được hình thành bởi các kiến ​​tạo sinh học đang hoạt động trong mã gien di truyền của hắn ta. Lồng ngực hợp nhất đã cướp đi phần lớn nhân tính của hắn, cũng như thể chất cục mịch đầy cơ bắp của hắn. Nếu có bất cứ thứ gì có thể được coi là đẹp trai trong cơ thể được rèn trong phòng thí nghiệm của giống loài Astartes, thì nó hoàn toàn không có ở Torgal. Những vết sẹo tô điểm phần lớn làn da sẫm màu của hắn: những vết thương mang tính nghi lễ, những hình xăm kinh thánh tiếng Colchis, và những vết lõm do lưỡi dao chạm khắc để lại dấu vết qua nhiều năm.

Argel Tal hạ thanh kiếm luyện tập xuống. Vết đỏ loang dọc theo chiều dài của nó phản chiếu ánh sáng trên cao thành những tia chớp ướt.

"Tôi đang không tập trung," anh nói.

"Tôi cũng thấy điều đó, thưa ngài. Con servitor huấn luyện cũng vậy."

"Đã hai tuần rồi. Hai tuần ngồi trên quỹ đạo, không làm gì cả. Hai tuần rồi mà ngài Aurelian vẫn tự cô lập. Tôi không được tạo ra để thích nghi với những chuyện này, người anh em ạ."

Argel Tal nhấn nút, mở bán cầu của lồng huấn luyện và bước ra khỏi ranh giới của nó. Với một tiếng càu nhàu, anh ném thanh kiếm đẫm máu của mình xuống đất. Nó trượt đi kêu cọt kẹt trên sàn và dừng lại cạnh con servitor đã chết.

"Tiếp theo đến lượt tôi," Torgal lẩm bẩm, nhìn xuống con servitor bị giết với sáu cánh tay sinh học. Mỗi cái đều kết thúc bằng một lưỡi kiếm. Không có vết máu.

Argel Tal lau mồ hôi sau gáy rồi ném chiếc khăn lên chiếc ghế dài gần đó. Anh chỉ chú ý một nửa đến việc những con servitor bảo trì đang kéo các servitor bị giết đi để thiêu hủy.

"Tôi đã nói chuyện với Cyrene," anh nói, "vài ngày trước."

"Vậy là tôi đã nghe nói. Tôi đã nghĩ tới việc đích thân gặp cô ta. Anh không thấy cô ta có một sự ảnh hưởng êm dịu hay sao?"

"Cô ta nhìn thấy quá nhiều," Argel Tal nói.

"Thật là mỉa mai."

"Tôi nghiêm túc đấy," viên Đội Trưởng nói. "Cô ấy hỏi tôi có giận Hoàng đế không. Tôi phải trả lời thế nào đây?"

Torgal liếc nhìn phần còn lại của phòng tập của Đại đội Số Bảy. Những anh em chiến đấu được huấn luyện ở nơi khác đủ hiểu biết để mang lại cho thủ lĩnh của họ một không gian tôn trọng khi tính khí hài hước của anh ta đang không được cân bằng. Những thanh gỗ va chạm vào nhau; những cú đấm va vào nhau phát ra âm thanh của những cú đập mạnh; những chiếc lồng năng lượng được cung cấp năng lượng làm tắt đi âm thanh của những lưỡi dao va chạm ở bên trong. Torgal quay lại phía Đội Trưởng Argel.

"Anh có thể trả lời bằng sự thật."

Argel Tal lắc đầu. "Sự thật có cảm giác khó chịu trên lưỡi. Tôi sẽ không nói ra điều đó."

"Những người khác sẽ nói điều đó, người anh em à."

"Người khác? Như cậu?"

Torgal nhún đôi vai trần. "Tôi không thấy xấu hổ khi tức giận, Argel Tal. Chúng ta đã sai và chúng ta đã đi sai đường".

Argel Tal duỗi người, rèn luyện độ cứng ở cơ vai. Anh mất một lúc để soạn câu trả lời. Torgal là một kẻ to mồm, và anh biết bất cứ điều gì mình nói ra sẽ được truyền đến những người còn lại trong đại đội, thậm chí có thể đến cả phần còn lại của Serrated Sun.

"Còn nhiều điều hơn thế nữa ngoài việc Hoàng đế có sai trái với chúng ta hay không. Chúng ta là một Quân đoàn được thành lập dựa trên đức tin và chúng ta thấy mình không có đức tin. Giận dữ là điều tự nhiên nhưng nó không có câu trả lời. Tôi sẽ đợi vị Primarch quay trở lại với chúng ta và tôi sẽ lắng nghe sự khôn ngoan của ông ấy trước khi quyết định con đường của mình."

Torgal không thể không mỉm cười. "Lắng nghe bản thân. Anh có chắc chắn không muốn mang theo chiến chùy không? Tôi chắc chắn Erebus sẽ cân nhắc việc đào tạo lại anh. Tôi đã nhiều lần nghe ông ta bày tỏ sự hối tiếc với Xaphen."

"Anh là sự hiện diện quỷ quyệt trong cuộc đời tôi, người anh em ạ." Vẻ cau có của người Đội Trưởng làm tối đi những nét đẹp trai của anh ta. Đôi mắt anh có màu xanh của bầu trời mùa hè Colchis, và khuôn mặt anh – không có vết sẹo như rất nhiều anh em của mình – vẫn thể hiện những nét giống con người.

"Con tàu đó đã ra khơi từ lâu rồi," viên Đội Trưởng nói. "Tôi đã đưa ra lựa chọn của mình, và vị Trưởng Tuyên úy đã đưa ra lựa chọn của mình."

"Nhưng..."

"Đủ rồi, Torgal. Vết thương cũ vẫn còn nhức nhối. Đã có tin tức về sự trở lại của ngài Primarch chưa?"

Torgal nhìn Argel Tal thật kỹ, như thể đang tìm kiếm điều gì đó ẩn giấu trong đôi mắt anh ta. "Không phải là điều tôi biết. Tại sao anh hỏi vậy?

"Anh biết tại sao mà. Anh chưa nghe thấy gì về cuộc họp của các Tuyên úy à?"

Torgal lắc đầu. "Họ bị ràng buộc bởi lời thề giữ bí mật rằng một vài câu hỏi vô hại sẽ không bị phá vỡ. Anh đã nói chuyện với Xaphen chưa?

"Nhiều lần, và ông ấy tiết lộ rất ít. Erebus có đôi tai của Primarch và chuyển những lời của Aurelian tới các chiến binh-linh mục tại hội nghị của họ. Xaphen hứa hẹn chúng ta sẽ sớm được giác ngộ. Việc ẩn dật của ngài Primarch sẽ diễn ra trong vài tuần chứ không phải vài tháng."

"Anh có tin điều đó không?" Torgal hỏi.

Argel Tal cười, âm thanh chua chát và ngắn ngủi. "Biết những gì để tin là mối đe dọa lớn nhất mà chúng ta phải đối mặt."

CYRENE ĐANG NGỦ vào lần tiếp theo khi cô tiếp một vị khách đáng giá. Tiếng cửa trượt mở đánh thức cô đến trạng thái nghỉ ngơi trên mức bất tỉnh một chút.

"Đi đi, Kale. Tôi không đói." Cô lăn tròn và che đầu bằng chiếc gối không to lắm. Rõ ràng là thiếu thống những tiện nghi, cuộc sống mang tính tu sĩ của các chiến binh Quân đoàn cũng được áp dụng cho cả những người hầu của họ.

"Kale?" một giọng trầm và vang đặt câu hỏi.

Cyrene gỡ chiếc gối ra. Nước bọt màu đồng râm ran dưới lưỡi cô, và tim cô đập nhanh hơn một chút.

"Xin chào?" cô đã lên tiếng.

"Kale là ai?" giọng nói đó hỏi.

Cyrene ngồi dậy, đôi mắt mù của cô đảo qua đảo lại theo bản năng vô ích. "Kale là con servitor mang bữa ăn cho tôi."

"Cô đặt tên cho servitor của mình à?"

"Đó là tên của một người bán thịt ở Tophet Plaza. Anh ta bị hành hình vì bán thịt chó thay vì thịt cừu và bị kết án đền tội vì hành vi lừa dối của mình."

"Tôi hiểu rồi. Vậy là cái tên rất hợp."

Người lạ mặt di chuyển quanh căn phòng với tiếng thì thầm nhẹ nhàng của áo choàng. Cyrene có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí - người mới đến là một nhân vật to lớn, oai phong vượt xa sự mù lòa của cô.

"Ông là ai?" cô hỏi.

"Tôi tưởng cô sẽ nhận ra giọng nói của tôi chứ. Tôi là Xaphen đây."

"Ồ. Những thiên thần nghe có vẻ rất giống nhau. Tất cả giọng nói của các ông đều rất trầm. Xin chào, ông Tuyên úy."

"Xin chào lần nữa, shuhl-asha."

Cô giữ vẻ nhăn nhó trên mặt. Ngay cả thuật ngữ tôn trọng dành cho nghề nghiệp của cô cũng khiến cô xấu hổ khi được nói ra bằng giọng của một thiên thần. "Argel Tal đang ở đâu?"

Xaphen gầm gừ, giống như một con chó rừng sa mạc sắp lao vào. Phải mất vài giây Cyrene mới nhận ra đó là một tiếng cười khúc khích.

"Đội trưởng đang tham dự buổi họp mặt của các chỉ huy quân đoàn."

"Tại sao ông không ở bên anh ấy?"

"Bởi vì tôi không phải là một chỉ huy và tôi có nhiệm vụ riêng của mình phải làm. Một cuộc họp kín của hội huynh đệ Tuyên úy, trên chiến hạm Inviolate Sanctity."

"Argel Tal đã nói với tôi về những điều đó."

Nụ cười của Xaphen lan tỏa trong giọng điệu của ông ấy, khiến những lời nói trở nên gần như tử tế. "Cậu ta đã nói rồi à? Và cậu ta đã nói gì với cô?"

"Rằng vị Primarch nói chuyện với một người tên là Erebus, và Erebus chuyển lời của ngài lãnh chúa đến các chiến binh-linh mục."

"Đúng đấy, shuhl-asha. Tôi được biết thị lực của cô vẫn chưa có dấu hiệu quay trở lại. Các chuyên gia đang xem xét các biện pháp thay thế tăng cường."

"Thay thế đôi mắt của tôi?" Cô cảm thấy mình nổi da gà. "Tôi... tôi muốn đợi xem chúng có lành lại không."

"Đó là sự lựa chọn của cô. Thiết bị tăng cường của các cơ quan mỏng manh rất chuyên biệt và hiếm. Nếu cô muốn có chúng, cô sẽ phải đợi vài tuần trước khi chúng sẵn sàng để cấy ghép."

Giọng điệu lãnh đạm của thiên thần thật đáng lo ngại một cách kỳ lạ. Ông ta đưa ra những câu nói thẳng thắn, tử tế của mình với tất cả sự cẩn thận như một chiếc búa tạ giáng vào đầu.

"Tại sao họ lại cần phải xem xét nó?" Cyrene hỏi.

"Bởi vì Argel Tal đã yêu cầu họ điều đó. Dược Sư trên tàu De Profundis có các nguồn lực cần thiết để cải tạo con người, mỗi khi bắt gặp có các thủy thủ đoàn phàm trần có giá trị."

"Nhưng tôi chẳng có giá trị gì cả." Cô không nói vì tủi thân, chỉ nói lên sự bối rối của mình. "Tôi không biết làm thế nào tôi có thể phục vụ Quân đoàn."

"KHÔNG à?" Xaphen không nói gì trong một lúc. Có lẽ ông ta đã nhìn quanh căn phòng không có gì đặc biệt. Giọng ông ta dịu dàng hơn khi nó lại cất lên. "Hãy tha thứ cho sự lơ là của tôi khi đến thăm cô, shuhl-asha. Những ngày vừa qua thật khó khăn. Cho phép tôi làm sáng tỏ hoàn cảnh của cô."

"Tôi có phải là nô lệ không?"

"Cái gì cơ? Không Đâu."

"Tôi có phải là người hầu không?"

Thiên thần cười khúc khích. "Hãy để tôi nói xong đã."

"Hãy tha thứ cho tôi, ông Tuyên úy."

"Một số Chapter khác gặp phải những linh hồn lạc lối trong nghĩa địa của Monarchia. Cô không phải là người Khur duy nhất gia nhập Quân đoàn khi chúng tôi rời đi, nhưng cô là người duy nhất được Chapter Mặt Trời Răng Cưa thu nhận. Cô hỏi làm thế nào cô có thể phục vụ chúng tôi. Tôi sẽ lập luận rằng cô đã làm rồi. Argel Tal là anh em của tôi, và tôi biết lối suy nghĩ của cậu ta. Cậu ta mang cô đến như một lời nhắc nhở, một biểu tượng của quá khứ. Cô là vật tưởng niệm sống động cho thất bại lớn nhất của Quân đoàn chúng tôi."

"Thành phố hoàn hảo không phải là hang ổ của tội lỗi." Cô cố gắng giấu đi sự xúc phạm trong giọng nói của mình. "Tại sao các ông luôn nói về nó như vậy?"

Một khoảng dừng. Sự buông lỏng chậm rãi của một hơi thở sâu lắng. "Bản thân thành phố không phải là tội lỗi. Đó là những gì thành phố đại diện. Tôi đã kể cho cô nghe điều mà vị Chúa Đế đã chỉ định ngày hôm đó. Cô có đầu óc nhạy bén đấy, cô gái. Đừng hỏi câu hỏi mà cô đã có thể tự trả lời. Bây giờ, mong muốn được phục vụ Quân đoàn: hãy cho tôi biết tại sao nó lại quan trọng với cô."

Trước đây cô chưa thực sự cân nhắc điều đó. Có vẻ như đây là con đường duy nhất để đi khi có sự hiện diện của cô ở đây. Tuy nhiên, có một lý do sâu xa hơn, một ham muốn đã kéo cô vào hàng giờ không đếm xuể khi cô ngồi trong im lặng.

"Tôi nợ Quân đoàn mạng sống của mình," cô nói, "và tôi mong muốn được phục vụ vì tôi cảm thấy mình nên làm như vậy. Đây là sự công bằng."

"Chỉ thế thôi à?"

Cô lắc đầu, không biết Xaphen có nhìn cô hay không. "KHÔNG. Thú thực là tôi cũng cô đơn và rất buồn chán."

Xaphen lại cười khúc khích. "Rồi chúng ta sẽ giải quyết chuyện đó. Cô có phải là một trong những người trung thành với Khur không?

Cyrene do dự và làm ẩm đôi môi khô bằng chiếc lưỡi lo lắng. "Tôi đã nghe những Người phát ngôn Lời Chúa rao giảng ở các quảng trường và những lời cầu nguyện hàng ngày vang vọng khắp thành phố. Chẳng có gì lay động được trái tim tôi. Tôi đã tin và tôi biết Kinh thánh, nhưng tôi không..."

"Quan tâm?"

Cyrene gật đầu. Cổ họng cô nghẹn lại khi cô hít một hơi. "Ừ," cô thừa nhận. Cô không khỏi co giật khi bàn tay của Xaphen đặt nặng trên vai cô.

"Tôi xin lỗi," người phụ nữ trẻ nói, "vì sự thiếu đức tin của tôi."

"Đừng như vậy. Cô đã đúng, Cyrene."

"Tôi... cái gì cơ?"

"Cô đã thể hiện sự sáng suốt và sức mạnh để hồ nghi một đức tin phổ thông . Trải qua vô số thế kỷ, nhân loại đã đạt được những điều vĩ đại nhân danh đức tin. Lịch sử dạy chúng ta điều này. Đức tin là nhiên liệu cho cuộc hành trình của tâm hồn. Nếu không có đức tin vào những lý tưởng cao cả hơn, chúng ta sẽ không hoàn thiện - sự kết hợp giữa tinh thần và xác thịt là điều nâng chúng ta lên trên loài thú và những kẻ vô nhân đạo. Nhưng thờ cúng không đúng chỗ? Cúi lạy trước một thần tượng không xứng đáng? Đây là tội thiếu hiểu biết trầm trọng nhất. Và đó là tội lỗi mà cô chưa bao giờ mắc phải. Hãy tự hào về điều đó, cô gái à."

Hơi ấm tràn ngập trong cô, để có được sự tôn trọng của một thiên thần như thế này.

Sự nhiệt thành tràn ngập giọng nói của cô lần đầu tiên kể từ khi thành phố của cô tàn lụi.

"Làm sao có người lại cúi đầu trước một thần tượng không xứng đáng cơ chứ?"

Một sự tạm dừng khác. Một sự do dự, trước khi thở dài. "Có lẽ họ đã bị lừa. Có lẽ họ đã nhìn thấy thần thánh và tin rằng nó đáng được tôn thờ chỉ vì nó trông giống như là thần thánh."

"Tôi không hiểu." Lông mày của cô ấy gặp nhau trong sự bối rối phía trên đôi mắt vô hình. "Không có gì khác để tôn thờ ngoài thần thánh. Không có vị thần nào ngoài Hoàng đế."

Cô nghe thấy Xaphen hít một hơi. Khi viên Tuyên úy lên tiếng lần nữa, giọng ông ta nhẹ nhàng hơn.

"Cô có chắc chắn không, Cyrene?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro