Chương 7 - Thanh kiếm sắt đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sự tuân thủ

Thanh kiếm sắt đỏ

Carthage

THẾ GIỚI này có hai cái tên, trong đó chỉ có một cái tên quan trọng. Cái tên đầu tiên được người dân bản địa sử dụng - một cái tên sẽ sớm bị lãng quên trong các trang lịch sử. Cái tên thứ hai là do những người chinh phục nó áp đặt, cái tên này sẽ tồn tại trong nhiều thế kỷ, xây dựng thương hiệu cho bản sắc Đế quốc trên một hành tinh chết.

Quả địa cầu trải dài trong khoảng không với quỹ đạo chậm rãi có thể so sánh với Terra xa xôi, và bề mặt màu xanh lục của nó đánh dấu nó như một người em trai của cái thế giới được tôn kính nhất đó. Các vùng biển của Terra đã bị thiêu rụi sau nhiều thế kỷ chiến tranh và biến động kiến tạo, các đại dương của 47-16 lại giàu có sự sống nhờ muối và sâu sắc hơn cả những sự tưởng tượng nên thơ. Có lẽ tương lai sẽ muốn thế giới này cần phải trở thành một đô thị kiêm pháo đài giống như Terra, nơi lòng đất bị chôn vùi bên dưới các cung điện, lâu đài và các tháp tổ ong dày đặc. Hiện tại, vùng đất rộng lớn của nó mang màu xanh và nâu của vùng hoang dã hoang sơ, màu trắng và xám của các dãy núi. Những thành phố bằng pha lê và bạc, những ngọn tháp chọc trời từ những nền móng mỏng manh đến nực cười, rải rác trên các lục địa. Mỗi thành phố được nối với nhau bằng những con đường thương mại cổ xưa- những mạch máu vận chuyển hàng hóa.

Đây là 47-16, thế giới thứ mười sáu đã chịu sự tuân thủ bởi hạm đội viễn chinh số 47.

Bốn tuần sau khi hạm đội của Word Bearer khởi hành từ đống đổ nát của Khur, họ đã dịch chuyển tới hệ sao ở đây, rình mò xung quanh 47-16 với lời hứa cho chuyến săn mồi giống như những kẻ cướp biển thời cổ xưa.

Những chiến hạm màu xám vẫn neo ở trên quỹ đạo suốt 8 tiếng đồng hồ, động cơ ngừng hoạt động và không làm gì cả.

Đến giờ thứ chín, tiếng hò reo vang vọng khắp các tàu trong hạm đội. Vị Primarch xuất hiện trên boong chỉ huy của Fidelitas Lex, bên cạnh Erebus và Kor Phaeron. Cả hai Astartes đều mặc áo giáp chiến đấu của mình - người trước mặc áo giáo xám của quân đoàn , người sau mặc bộ chiến giáp tàn bạo của lực lượng Terminator tinh nhuệ.

Một màn hình đưa hình ảnh trực tiếp đến đài chỉ huy của mọi chiến hạm mang màu sắc của Quân đoàn, khi hàng nghìn hàng nghìn chiến binh theo dõi sự trở lại của vị Primarch của họ.

Khoác trên mình bộ giáp bóng loáng màu xám đá granite, bằng cách nào đó lại càng vương giả hơn vì nó không hề phô trương, nụ cười cong lên của Lorgar nói về một niềm vui thầm kín nào đó mà ông muốn chia sẻ với các con trai mình.

"Ta hy vọng tất cả các con sẽ tha thứ cho sự vắng mặt của ta," những lời nói biến thành tiếng cười khúc khích. "Và ta tin rằng các con đã tận hưởng khoảng thời gian suy ngẫm và nghỉ ngơi này."

Xung quanh ông, các chiến binh Astartes phá lên cười. Kor Phaeron cụp đôi mắt trống rỗng của mình xuống, nhếch mép cười ảm đạm. Ngay cả Erebus cũng mỉm cười.

"Các con của ta, quá khứ đã là quá khứ và bây giờ chúng ta phải hướng tới tương lai." Trong nắm tay màu xám của Lorgar là chiếc chiến chùy của mình. Ông vác nó lên vai một cách thoải mái.

"Những người trong số các con đã được chỉ định vào các hạm đội viễn chinh khác sẽ được phép sớm quay trở lại với họ, nhưng trước tiên, chúng ta sẽ nối lại tình anh em với tư cách là một Quân đoàn thống nhất."

Một tiếng reo hò khác vang lên trên boong của hơn một trăm con tàu.

"Đây là 47-16," nụ cười trầm ngâm của Lorgar vẫn còn, mặc dù sự u sầu đã cướp đi niềm tin nào đó. "Một thế giới có vẻ đẹp tuyệt vời như vậy."

Với bàn tay còn lại, ông vuốt những đầu ngón tay quanh bộ râu ngắn màu nâu của mình, chỉ để râu gọn gàng dọc quai hàm một chút. "Ta không tin người dân trên thế giới này là những kẻ suy đồi không thể thay đổi được, nhưng như chúng ta đã thấy, phán đoán của ta đã bị chỉ trích."

Nhiều tiếng cười hơn. Kor Phaeron và Erebus chạm mắt nhau, tiếng cười khúc khích của họ hòa cùng với Quân đoàn. Sự coi thường này chẳng khác gì một lễ trừ tà - một cách trút bỏ mùi hôi thối bám víu của sự tủi nhục - và cả hai chiến binh đều cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng.

"Tất cả các con đã xem chi tiết cuộc họp," vị Primarch nói. "Trưởng tuyên úy và Đội Trưởng Đại Đội Một thông báo cho ta rằng các lãnh đạo các Chapter đã tập hợp sáng nay để thảo luận về mục tiêu và bãi đáp, vì vậy ta sẽ không lãng phí thời gian quý báu của con." Nụ cười khô khan của ông bây giờ có chút hài hước, nhưng nó vẫn còn đó. "Hoàng đế mong muốn Quân đoàn XVII chinh phạt một cách nhanh chóng hơn. Nếu một thế giới không chịu tuân thủ một cách nhanh chóng, thì nó phải được thanh lọc từ tận cốt lõi. Vì thế chúng ta sẽ đi đến kết luận này."

Đồng thời, Erebus rút cây chiến chùy của mình ra và tia sét tạo thành một dòng lởm chởm xuống móng vuốt trên găng tay của Kor Phaeron.

"Các con trai của ta." Nụ cười của vị Primarch tắt nhanh đến mức nhiều người nghi ngờ rằng ông đã từng cười. "Hãy tha thứ cho ta vì những lời nói vì nghĩa vụ đã buộc mình phải nói ra."

Lorgar giơ chiến chùy sắt đen lên, nhắm vào cái hành tinh đang quay chậm trên màn hình. Những cơn bão khí hậu bò lổm ngổm như trong một vở múa ba-lê khi Quân đoàn đứng chứng kiến - quỹ đạo thấp của hạm đội đang bao trùm trên bầu trời hành tinh.

"Các Word Bearer," vị Primarch nói. "Giết hết đàn ông, phụ nữ và trẻ em trên thế giới dị giáo đó."

CYRENE đã đợi, cho đên khi cô nhận ra Argel Tal sẽ không nói gìtiếp nữa.

Lúc đó cô mới lên tiếng.

"Còn anh thì sao?" cô hỏi. "Anh đã làm điều đó à?"

"Cô không cảm thấy con tàu rung chuyển khi nó khai hỏa à?" Đội Trưởng di chuyển quanh phòng. Cyrene tự hỏi liệu anh ta đang đi tới đi lui hay chỉ đơn giản là đang xem xét vài đồ dùng cá nhân mà cô sở hữu. "Tôi thấy khó tin rằng cô đã ngủ quên trong mười hai giờ liên tục trong quỹ đạo."

Cyrene không hề ngủ chút nào. Khi còi báo động kêu lên và căn phòng rung chuyển hai ngày trước đó, cô đã biết chuyện gì đang bắt đầu. Các chiến hạm của Word Bearer bắt đầu cuộc xâm lược của họ bằng việc khai pháo cả ngày. Đôi khi, khi vô số quá trình cơ học được căn chỉnh vừa phải, các khẩu đội chính sẽ ném các quả đạn cháy của chúng xuống hành tinh bên dưới thành một vụ nổ thống nhất. Tiếng sấm vang vọng bên tai cô nửa phút sau đó, và đó là khoảnh khắc tồi tệ nhất: mù và điếc, hoàn toàn không có giác quan. Bất cứ ai cũng có thể vào phòng cô , và cô sẽ không nhận ra được gì. Cyrene đã nằm trên chiếc giường không thoải mái của mình, để làm nô lệ cho trí tưởng tượng của mình, cầu nguyện để không cảm thấy những ngón tay lạ mặt chạm lên mặt mình.

"Đó không phải là điều tôi muốn nói," cô nói. "Anh có xuống mặt đất sau khi trận hỏa hoạn trên bầu trời kết thúc không?"

"Có. Chúng tôi hạ cánh trước cái thành phố duy nhất còn đứng vững. Nó phải bị quét sạch khỏi mặt đất. Vũ khí quỹ đạo của chúng tôi không thể xuyên thủng lá chắn phòng thủ của nó."

"Các anh... đã giết cả thế giới đó trong vòng một ngày?"

"Chúng tôi là Legio Astartes, Cyrene. Chúng tôi đã thực hiện nghĩa vụ của mình."

"Có bao nhiêu người đã chết?"

Argel Tal đã nhìn thấy những ước tính tiên đoán. Họ đưa ra con số gần hai trăm triệu linh hồn bị hiến tế ngày hôm đó.

"Tất cả bọn họ," Đội Trưởng nói. "Toàn bộ sinh mạng con người trên thế giới đó."

"Tôi không hiểu," cô nói, nhắm đôi mắt vô dụng của mình lại. "Tất cả những người đó. Tại sao họ lại phải chết?"

"Một số nền văn hóa không thể cải tạo được, Cyrene. Khi một nền văn minh được thành lập dựa trên những nguyên tắc độc hại thì sự cứu rỗi chỉ là niềm hy vọng tuyệt vọng. Thà họ bị thiêu sống còn hơn là sống trong sự báng bổ."

"Nhưng tại sao họ lại phải chết? Họ đã phạm tội gì?"

"Bởi vì đó là ý muốn của Hoàng đế. Không có gì khác quan trọng. Những người này khước từ những lời đề nghị hòa bình của chúng tôi, cười nhạo mong muốn của chúng tôi để hòa nhập họ vào Đế chế, và công khai thể hiện tội lỗi ngu dốt nghiêm trọng nhất, tạo ra những quần thể công trình nhân tạo. Việc tạo ra cuộc sống giả tạo bắt chước hình dạng con người là một điều ghê tởm đối với loài người chúng ta và không thể bỏ qua."

"Nhưng tại sao?" cô ta vẫn hỏi. Những lời đó gần như là câu thần chú của cô những ngày này.

Argel Tal thở dài. "Cô có biết câu tục ngữ cổ xưa: 'Đánh giá một người qua câu hỏi chứ không phải qua câu trả lời của anh ta' không?"

"Tôi biết câu đó. Chúng tôi có những câu nói tương tự trên Khur."

"Nó được sử dụng khắp thiên hà, dưới hình thức này hay hình thức khác. Đó là một câu ngạn ngữ của người Terran. Nhưng có một câu nói tương tự của người Colchis: "Phúc thay tâm trí quá nhỏ bé để có thể nghi ngờ".

"Nhưng tại sao?" người phụ nữ trẻ lặp lại.

Argel Tal nén lại tiếng thở dài thứ hai. Điều đó thật khó khăn - cô gái vô cùng ngây thơ và Argel Tal biết mình không phải là giáo viên - nhưng sự giác ngộ phải đến từ đâu đó. Chẳng có gì vinh dự khi che giấu sự thật cả.

"Câu trả lời nằm ở chính các vì sao, Cyrene. Chúng ta là một giống loài non trẻ, trải rộng khắp hàng ngàn thế giới. Không gian giữa các vì sao ẩn chứa nhiều mối đe dọa: bọn xenos có vô số giống loài đã tiến hóa để thành kẻ săn mồi. Bọn chúng không ngay lập tức tìm đến với nhân loại để ăn thịt hoặc tiêu diệt vì lý do nào đó. Những nền văn minh cổ đại này đang suy tàn, hoặc vì chúng quá yếu để ổn định sau khi phát triển, hoặc vì sự kiêu ngạo, công nghệ lệch lạc của chính chúng đã hủy diệt chúng. Không có gì để học hỏi từ những giống loài này. Lịch sử sẽ sớm loại bỏ chúng. Vậy nên, chúng ta sẽ để lại thuộc địa của con người cho bọn xeno nuốt chửng, hay là chúng ta nên dành lấy các thế giới quý giá của họ để cung cấp thêm sức mạnh cho Đế chế mới sinh ra? Chúng ta có cho phép những con người này tiếp tục thiếu hiểu biết và có nguy cơ làm hại cho chính họ hoặc chính chúng ta - hay chúng ta sẽ tiêu diệt họ trước khi họ có thể trở thành mối đe dọa dị giáo?"

"Nhưng mà...."

"KHÔNG." Giọng của Argel Tal lạnh như băng. "Lần này không có chữ "nhưng" nữa. "Imperium đã đúng, và điều đó làm cho nó trở nên hùng mạnh", những nhà Phát Ngôn của chúng tôi đã nói như vậy, Chân Ngôn đã được viết ra và nó sẽ như vậy. Chúng ta thành công ở nơi mà mọi nền văn hóa nhân loại khác đã thất bại. Chúng ta trỗi dậy ở nơi bọn xeno đã sụp đổ. Chúng ta đánh bại mọi đế chế mặt trời hoặc thế giới đơn độc từ chối sự đoàn kết nhân từ. Cần thêm bằng chứng nào để chứng minh rằng chúng ta và chỉ mình chúng ta đang đi trên con đường đúng đắn?"

Cyrene im lặng, cắn môi dưới. "Điều đó...nghe có lý."

"Tất nhiên là thế. Đó là chân lý."

"Vậy là tất cả họ đều đã chết. Cả một thế giới. Anh có thể cho tôi biết thành phố cuối cùng của họ trông như thế nào không?"

"Nếu cô muốn biết." Argel Tal nhìn cô gái trẻ một lúc lâu. Cô ta đã hồi phục tốt trong bốn tuần qua, giờ đang khoác trên mình chiếc áo choàng màu xám của một người hầu của Quân đoàn. Khi lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc đồng phục của serf, cô đã hỏi anh bộ quần áo mới của cô màu gì.

"Xám," anh nói.

"Tốt," cô mỉm cười trước câu trả lời của anh, nhưng không nói gì thêm.

Bây giờ Argel Tal đang quan sát cô gái. Cô hướng đôi mắt mù lòa nhìn anh, nét trẻ trung của cô không hề bị che mờ bởi sự xấu hổ hay nghi ngờ. "Tại sao cô lại tò mò về thành phố của họ?" anh hỏi.

"Tôi nhớ Monarchia," cô nói. "Việc ai đó cũng muốn nhớ về thành phố này là điều đúng đắn."

"Tôi khó có thể quên được những hình ảnh đó, Cyrene. Những ngọn tháp thủy tinh và những chiến binh được hình thành từ những viên pha lê chuyển động. Đó không phải là một chiến dịch tuân thủ quá dài, nhưng cũng không phải là một sự tuân thủ dễ dàng."

"Xaphen có đi cùng anh không? Ông ấy rất tốt với tôi. Tôi thích ông ấy."

"Có," Argel Tal nói. "Xaphen đã ở bên tôi. Ông ấy là người đầu tiên của Đại đội 7 chứng kiến sự báng bổ của kẻ thù khi lá chắn năng lượng của thành phố được hạ xuống."

"Anh sẽ kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra chứ?"

"ĐỘI TRƯỞNG," XAPHEN nói qua kênh Vox. "Cậu sẽ không tin những gì tôi đang thấy đâu."

Argel Tal tiến qua khu tàn tích xa xôi, được hỗ trợ bởi biệt đội Torgal. Những người anh em mặc giáp xám của anh lao qua các con phố, nghiền nát những mảnh kính vỡ của kiến trúc. Những thanh kiếm cưa xích ở không đang vang lên trong găng tay của mọi chiến binh. Mỗi lưỡi kiếm có răng cưa đều có vết máu.

"Đây là Argel Tal," viên Đội Trưởng đáp lại. "Bọn tôi đang ở phía tây - không có sự kháng cự nào đáng chú ý. Báo cáo đi."

"Tạo vật nhân tạo," giọng của Xaphen bị sai sót do biến dạng vox, nhưng sự ghê tởm của ông ta thể hiện đủ rõ ràng. "Bọn chúng đang triển khai các tạo vật nhân tạo."

Argel Tal quay về phía đông, nơi thành phố bằng đá đen và thủy tinh đã bắt đầu rạn nứt và vỡ vụn. Lửa bùng lên mất kiểm soát dọc theo những con đường uốn lượn về phía trung tâm thành phố - dấu hiệu rõ ràng nhất cho thấy cuộc tiến công của Quân đoàn.

"Biệt đội Torgal đang tới," anh bật kênh vox. "Các Word Bearer, đi theo tôi."

Bộ đẩy cồng kềnh trên lưng anh liền khởi động , đẩy anh lên trời với một tiếng gầm chói tai.

Máy đo độ cao trên màn hình võng mạc của anh rung lên khi nó cập nhật, che phủ khung cảnh có tông màu xanh lam qua thấu kính mắt của mình. Những tòa tháp thấp bằng kính hình xoắn ốc và những con đường xoắn ốc lướt qua bên dưới anh. Đây là một nền văn hóa đã sản sinh ra những kiến trúc sư biết nhảy theo giai điệu riêng của họ. Argel không chắc đó là nghệ thuật hay là sản phẩm của một quy trình logic nào đó mà anh không thể hiểu nổi. Tuy nhiên, một thành phố bằng kính cường lực của bọn xeno... Những con đường bằng đá đen...

Theo một cách nào đó, nó thật đẹp. Sự điên rồ thường sở hữu một sự đáng yêu nhất định.

"Tôi thấy ông rồi," anh nói với Xaphen. Bên dưới anh, các tiểu đội Word Bearer di chuyển qua đống đổ nát của một khu thành phố đã bị san bằng, những bộ giáp màu xám giao chiến với một sinh vật ghê tởm màu bạc đang kêu lách tách với những nguồn năng lượng ô uế. Hệ thống tiếp nhận của bộ giáp của anh phát hiện ra sự bối rối của anh và phóng to các chiến binh phe địch.

Argel Tal vẫn không chắc mình đang nhìn thấy cái gì.

"Xuống," anh ra lệnh cho toàn Đội Torgal. Sự xác nhận đã được trả lời qua vox. Argel Tal tắt bộ đẩy của mình bằng một ý nghĩ bản năng - một chữ rune tiếng Colchis nhấp nháy trên giáp che mặt của anh chuyển từ màu đỏ sang màu trắng. Với một cú rung, các bộ tăng tốc chính của Jump Pack sẽ bị tắt. Khói bốc ra từ các động cơ đẩy đã ngừng hoạt động khi động cơ phản lực thứ cấp bắn ra, làm chậm quá trình lao xuống của anh.

Anh đáp xuống một cách khó khăn, đôi giày trận bọc thép lạo xạo trên con đường dưới sức nặng của anh, tạo ra những vết nứt mạng nhện trên nền đá đen. Trong một làn sóng gầm rú và hạ cánh nứt nẻ trên mặt đường, những chiến binh còn lại của anh đáp xuống thành từng nhóm rời rạc xung quanh.

"Hỡi những ngôi sao ở trên cao," Torgal nói, chỉ tay về nơi tàn phá bằng thanh kiếm cưa xích đang gầm rú của mình. "Tôi đã hiểu ý của ông Tuyên Úy rồi."

Trên khung cảnh đổ nát của những bức tường kính đổ nát, một trong những tạo vật nhân tạo của kẻ thù đi trên ba chân côn trùng: mỗi chân có quá nhiều khớp và mỗi đầu bàn chân đều có một lưỡi kiếm đâm vào mặt đất sau mỗi bước đi. Thân của nó gần như có hình dáng của con người, nhưng thực tế nó được làm hoàn toàn từ kính chuyển động. Bên dưới lớp da trong suốt của nó là những mạch máu hình thành nên những đường gân, những thanh kim loại tạo thành khung xương.

"Nó trông như một món đồ trang trí," Torgal nói trong tiếng vox, khi vật thể nhân tạo lướt đi trên các chi có lưỡi kiếm đó. "Ý tôi là, hãy nhìn nó đi."

"Cậu bớt lảm nhảm đi," Xaphen nói. "Hãy ẩn nấp trước khi nó lại nổ súng."

Argel Tal lao tới bức tường kính gần đó, nơi một số chiến binh của Xaphen đang cúi mình. Họ không được che giấu, nhưng vẫn được che đậy. Phần còn lại của Đội Xung Kích của Argel tản ra.

"Nó biết bắn à?" Argel Tal hỏi. "Ông có chắc chắn đó không phải là một bức tượng tự động và ông vừa lôi kéo một số tác phẩm nghệ thuật địa phương vào một trận chiến anh hùng không?"

"Nó biết bắn," Xaphen càu nhàu. "Và nó không dễ bị giết đâu. Coi đây nè. Biệt Đội Malnor, mau ra giao chiến."

Từ một hố bom phía trước, một số Word Bearer đã đồng loạt đứng lên, mỗi người trong số họ khai hỏa bằng súng ngắn. Những quả đạn đập vào cơ thể sinh vật thủy tinh, khiến nó mất thăng bằng nhưng không gây ra thiệt hại đáng kể. Trường năng lượng điện phát ra nơi mỗi viên đạn Bolter xuyên qua, làm nổ quả đạn trước khi chúng gây ra bất cứ điều gì khác hơn là một chút va chạm khó chịu.

"Ngưng bắn và rút lui," Xaphen ra lệnh.

"Tôi ngày càng mệt mỏi khi phải nghe mệnh lệnh đó rồi, thưa ngài," giọng Malnor kêu răng rắc, nhưng tiếng súng đã dừng lại.

Sinh vật này ngay lập tức đứng thẳng dậy và hướng về phía các chiến binh của Malnor đang ẩn nấp. Mạch điện bên trong nó bùng lên với cơn thịnh nộ phốt pho, và dòng điện nhức mắt phóng ra từ cái miệng đang mở của nó nhảy múa khắp mép miệng hố bom, làm tan chảy đá đen ở bất cứ nơi nào nó chạm vào.

"Nó được làm bằng thủy tinh không thể vỡ," Torgal nói, "và nó nôn ra tia sét. Ngài Primarch đã đúng khi ra lệnh giết những kẻ này. Bọn chúng còn hơn cả những kẻ dị giáo - bọn chúng biến sự điên rồ thành hình dạng vật chất."

Argel Tal chửi thề nhẹ nhàng khi nghe những báo cáo vox về việc các biệt đội khác cũng gặp phải những thứ này trên khắp thành phố. Với việc lá chắn bảo vệ của thủ đô bị hạ xuống, anh đã mong đợi việc này sẽ dễ dàng. Các nhà lãnh đạo hành tinh được cho là đã chết, chết tiệt. Tại sao sự phản kháng không bị sụp đổ?

"Đội Torgal, lên chỗ đất cao hơn."

"Theo lời của ngài, Đội Trưởng," những câu trả lời đồng thanh đầy trung thành. Hơi nóng làm gợn sóng không khí xung quanh mỗi chiến binh khi động cơ đẩy cồng kềnh của họ hoạt động trở lại.

Không khí nồng nặc mùi than của các động cơ đẩy. Argel Tal phóng lên, thẳng như một ngọn giáo, lao xuống ban công nhìn ra con phố đổ nát. Các chiến binh của Đội Torgal theo sau, tìm chỗ hạ cánh cho riêng mình trên rìa các mái nhà gần đó. Những tượng đầu thú màu xám đang theo dõi trận chiến bên dưới.

"Cho đến nay ông đã tiêu diệt được bao nhiêu rồi?" Argel Tal hỏi.

"Ba, nhưng hai đã bị hạ gục bởi một xe tăng Vindicator từ Firestorm." Xaphen ám chỉ tiểu đoàn thiết giáp của Serrated Sun.

"Đừng nói với tôi là chiếc xe tăng đã bị phá hủy nhé."

Lần này Malnor đã trả lời. "Vậy thì tôi sẽ không nói cho anh biết đâu, đội trưởng. Nhưng nó không còn ở đây nữa."

Argel Tal quan sát sinh vật nhân tạo đang rình rập đến gần hơn, duy trì sự cân bằng phi thường trên đôi chân nhiều khớp đó bất chấp địa hình khắc nghiệt. Giáp che mặt của anh phóng to, rõ ràng hơn sau một lúc bị biến dạng. Những đường gân bạc chạy xuyên qua thân của tạo vật đó, nhấp nháy đầy năng lượng. Lớp da của nó chuyển động như thủy tinh lỏng, nhưng những viên đạn Bolter lại lóe lên trên đó, vô hại như những giọt mưa rơi.

"Ông đã nói giết được ba con nhưng xe tăng đã tiêu diệt được hai con."

"Tôi đã giết con thứ ba bằng cây chiến chùy của mình," Xaphen trả lời. "Các tạo vật này có vẻ dễ bị tổn thương bởi vũ khí năng lượng."

"Hiểu rồi. Hãy để thứ này cho chúng tôi." Argel Tal điều chỉnh lại giáp che mặt của mình. "Biệt đội Torgal, sẵn sàng đi. Chúng ta sẽ dùng phương cách của kẻ thù để đánh trả lại nó."

"Theo lời của ngài," điệp khúc lại vang lên.

Argel Tal rút ra cả hai thanh kiếm - mỗi thanh có một lưỡi sắt đỏ chứa máy phát năng lượng trong đốc kiếm chắn ngang bằng ngà voi. Các ngón tay của anh trượt đến cò khởi động dọc theo tay cầm kiếm bọc da, và những tiếng vo ve vang lên khi hai lưỡi kiếm trở nên sống động, được bao phủ bởi những trường điện từ lởm chởm như những chiếc lưỡi đang liếm quanh thanh kiếm

"Vì ngài Primarch!" Tiếng hét vang vọng khắp đường phố, thu hút sự chú ý của tạo vật nhân tạo. Nó nhìn lên với một khuôn mặt không có gì đặc biệt - nơi có cái miệng của một người đàn ông, khuôn mặt bằng kính tỏa sáng với sức nóng ngày càng gia tăng.

Argel Tal chạy hai bước; phát đầu tiên gây chấn động khắp ban công, phát thứ hai làm gãy lan can khi anh lao ra ngoài ban công, nhảy lên không trung. Động cơ đẩy của anh gầm lên, thở ra khói và lửa khi anh lao từ trên trời xuống. Song kiếm kéo theo những tia sét mờ ảo.

"Aurelian!" các chiến binh của Đội Torgal hét lên, như đại bàng rời tổ để lao vào không trung, theo sau người đội trưởng của họ trên những động cơ đang gào thét. "Aurelian!"

Argel Tal dẫn đầu cuộc tấn công, lao mình sang một bên khi dòng điện cháy bùng lên từ tạo vật nhân tạo bên dưới. Một giây sau, anh đã ở trên tạo vật đó, xoay người để khiến đôi giày trận của mình đập vào cái đầu thủy tinh của nó. Những mảnh kim cương bắn tung tóe khi hộp sọ của nó bật ngược trở lại. Cả hai thanh kiếm năng lượng đều chém xuống trong tích tắc, những lưỡi kiếm chém vào khuôn mặt nhân tạo. Thêm nhiều mảnh thủy tinh lấp lánh rơi rải rác như mưa đá.

Trung sĩ Torgal đáp xuống vai con người máy từ phía sau, thanh kiếm cưa xích của hắn ta chém vào và cào dọc theo tấm kính. Khẩu súng của hắn nooe lên một phát, một quả đạn Bolter đập sang một bên một cách vô dụng trước khi phát nổ trong không trung.

Với những tiếng gầm gừ phát ra từ cái loa trên mũ trụ nghe như tiếng chim kêu, những người còn lại trong đội của Torgal hạ xuống và bổ sung thêm những lưỡi kiếm nhai thịt của họ vào cuộc tấn công. Họ tấn công thành từng đợt, lao lên trời trong khi những người bên dưới tấn công, sau đó lao xuống tấn công lần nữa khi các anh em của họ tăng tốc rời đi. Con quái vật nhân tạo loạng choạng, quay cuồng trước đòn tấn công của bầy ký sinh, không thể dùng trường lực phòng thủ để chống lại một mối đe dọa duy nhất.

Argel Tal lao xuống lần thứ ba, cọ xát các thanh kiếm của mình vào nhau, khiến trường năng lượng chồng chéo của chúng phát ra tiếng rít. Lần này, những lưỡi kiếm cắn vào, cả hai đều khắc vào cái cổ bằng thủy tinh, khiến những mảnh kim cương va vào tấm giáp mặt của Argel Tal.

Tạo vật đó chết ngay lập tức. Những đường gân bạc của nó chuyển sang màu đen và nó sụp đổ xuống nền đất đầy cát bụi trên những cái chân giãy chết.

Với vẻ duyên dáng điềm tĩnh, năm chiến binh của Đội Xung Kích Torgal đáp xuống đất xung quanh viên đội trưởng của họ. Những lưỡi kiếm cưa xích gầm gừ nhẹ nhàng hơn khi ngón tay bóp cò đã thả lỏng. Bộ đẩy của các Jump-pack thở ra khi chúng nguội đi.

Xaphen và Malnor dẫn đầu các chiến binh của họ ra khỏi đống đổ nát, những khẩu Bolter được giữ trên tấm giáp ngực.

"Làm tốt lắm," viên Tuyên Uý nói. "Hãy tiếp tục tiến về phía trước nếu cậu muốn, người anh em. Bọn tôi sẽ quét sạch đường vào trung tâm thành phố. Đừng chờ đợi bọn tôi.

Argel Tal gật đầu, vẫn chưa quen với bộ giáp được sơn lại của Xaphen. Chiến giáp của viên Tuyên Úy có màu đen - được làm tối màu để tưởng nhớ lớp tro phủ lên áo giáp của mọi chiến binh ở Monarchia. Argel Tal đã không nói gì khi lần đầu chứng kiến truyền thống mới này, nhưng nó vẫn khiến anh cảm thấy khó chịu. Một số nỗi xấu hổ tốt hơn là nên quên đi.

Một tiếng vox đứt quãng vang lên trước một giọng nói đứt quãng khác. "Đội Trưởng, là Dagotal đây."

Argel Tal nhìn những toà tháp tạo nên trung tâm thành phố. Có thứ gì đó ở đó - một cỗ máy bí mật nào đó - đang tàn phá các kênh liên lạc.

"Tôi nghe đây, Dagotal."

"Xin phép được triệu tập Carthage."

Xaphen và Malnor nhìn nhau, giáp che mặt che giấu biểu cảm của họ. Torgal khởi động thanh kiếm cưa xích của mình, những chiếc răng nhai không khí trong vài giây.

"Nêu lý do cụ thể đi, Dagotal," Argel Tal nói.

"Đó là bọn sinh vật nhân tạo, thưa ngài. Chúng có một vị vua."

BIỆT ĐỘI DAGOTAL TIẾP TỤC di chuyển qua các đường phố, không bao giờ hạ cánh xuống đất, luôn quan sát. Với tư cách là quân tiên phong của Đại đội Bảy, việc xâm nhập vào một thành phố thù địch trước lực lượng chính không còn gì là mới mẻ.

Tuy nhiên, kẻ thù này đã mang đến cho họ một số bất ngờ tồi tệ. Đội quân nhân tạo rình rập khắp thành phố diệt vong đang kháng cự dữ dội - và đó là trước khi lực lượng tiên phong của Word Bearer bắt đầu chạm trán với Obsidians.

Dagotal là một trong những người đầu tiên phát hiện ra điều đó. Hắn ta nghiêng người về phía trước trên chiếc mô-tô, buộc giáp che mặt của mình phải phóng to và theo dõi cấu trúc màu đen đang di chuyển nặng nề dọc theo con phố phía trước.

"Máu của Urizen ơi," hắn ta thề thốt. Thứ đó phải cao ngang toà nhà hai tầng - một sinh vật nhân tạo có sáu chân, thân của nó không được cắt ra từ thủy tinh trong suốt mà có màu đen đục.

Hắn bắn tin vox tới viên đội trưởng ngay lập tức trong khi đội của hắn nổ súng. Các khẩu bolter gắn trên mỗi chiếc Mô-tô kêu ầm ầm. Cấu trúc làm bằng kính đen kia không thèm để ý. Bất chấp trọng lượng rõ ràng của tạo vật nhân tạo, các chi có lưỡi kiếm của nó không cắm xuống đường.

"Lùi lại," Dagotal ra lệnh cho anh em mình. Và họ đã làm được - với tốc độ nhanh chóng.

Những chiếc mô-tô màu xám gầm gừ khi vòng qua một góc quanh co, những chiếc lốp cố gắng bám chặt vào mặt đường bằng đá đen mịn. Korus vượt lên dẫn đầu, bánh xe phanh của hắn kêu rít lên khi chúng trượt trên mặt đường.

"Cẩn thận," Dagotal cảnh báo.

"Nói thì dễ hơn làm, trung sĩ," Korus ngắt lời.

Dagotal len lỏi giữa những chiếc mô-tô phản lực của anh em mình, dễ dàng vượt qua họ. Chiếc mô tô phản lực của hắn bay lơ lửng cách mặt đường hai mét, lao về phía trước với tiếng động cơ gầm rú và tăng tốc đột ngột chỉ với một áp lực nhỏ nhất khi tay hắn lên ga. Chiếc mô tô phản lực này ít ô nhiễm hơn những người anh em trên mặt đất của nó, máy phát điện của nó thải ra ít khí thải hơn nhiều so với những mô-tô có bánh trong đội của Dagotal.

Chiến binh Word Bearer nghiêng người sang bên phải, trượt quanh một góc xoắn ốc điên rồ khác của thành phố thuỷ tinh. Hắn chạy chậm lại - dù chỉ một chút - để các anh em của mình theo kịp. Từ giữa hai ngọn tháp phía trước, một sinh vật nhân tạo to lớn khác có sáu chân tiến tới, tia sét toả ra trên hộp sọ đen không có mặt của nó trong một quầng sáng rực rỡ.

"Một con quái nhân tạo khác," Dagotal nói. Hắn sử dụng cái tên đã được các thủ lĩnh của đội Word Bearer hét lên trong vox. "Đó là một trong những Obsidian."

"Chúng ta đang bị bao vây," Korus nói và bước theo. "Chúng ta có nên bắn chặn nó không?"

"Để làm gì? Lãng phí thêm đạn à?" Dagotal tăng tốc, cảm thấy cánh tay mình bị kéo khi động cơ của chiếc mô tô phản lực kêu to hơn. "Đi theo tôi." Hắn rẽ trái, rẽ vào một góc phố khác để vào một con đường phụ.

Dagotal nghe thấy tiếng rên rỉ của động cơ đang khát nhiên liệu khi người của hắn ta tiến vào góc phía sau lưng hắn. Korus đã đúng - tiếng gầm gừ của các cỗ mô-tô của họ đã cạn dần sau khi đã chơi trò mèo vờn chuột qua những con phố này trong nhiều giờ đồng hồ, do thám trước khi lực lượng chủ lực của Mặt Trời Răng Cưa có thể tới.

"Chúng ta sẽ không bỏ chạy," hắn trả lời.

Một cái bóng làm tối sầm con phố, che khuất mặt trời và lấp đầy không khí bằng tiếng ồn ào của các động cơ mạnh mẽ. Chiếc phi thuyền có kiểu dáng đẹp đẽ lơ lửng trên đầu, nó mang biểu tượng hộp sọ sinh học của giới tu sĩ sao Hỏa trên đôi cánh của nó.

"Chúng ta sẽ tìm nơi Carthage có thể hạ cánh được."

TỪ BÊN DƯỚI Chiếc mũ trùm đầu màu đỏ, ba thấu kính mắt màu xanh lá cây nhìn ra thành phố đang bốc cháy. Bộ ba cơ quan thụ cảm thị giác này liên tục xoay tròn và lấy nét lại, mỗi thấu kính điều chỉnh theo mức độ sắc nét vượt xa thị lực của con người.

"Đang xử lý," chủ nhân của ba con mắt đó lên tiếng. Và sau đó, sau khi tạm dừng vài giây, trong khi ống kính tiếp tục điều chỉnh và điều chỉnh lại, hắn đã bổ sung thêm "Đã xác nhận" với cùng một giọng điệu.

Đội tuần tra Dagotal đang tận dụng cơ hội này để tiếp thêm nhiên liệu, mỗi Astartes đổ đầy bình chứa của chiếc mô-tô của họ bằng những thùng promethium lấy từ khoang chứa của tàu đổ bộ Mechanicum.

Dagotal vẫn ngồi trên chiếc mô tô phản lực của mình, bộ giảm xóc trọng lực ồn ào hoạt động êm hơn, không còn bị hoạt động quá công xuất nữa.

"Hai con Obsidian," hắn ta nói với người đàn ông ba mắt, "đang đi về hướng này." Vox bùng cháy với thông tin rút lui từ các biệt đội, triệu tập sự yểm trợ từ Carthage

"Cohort, yêu cầu chi viện cho tiểu đoàn thiết giáp...

"Đám quái vật nhân tạo đó thật tàn bạo, Xi-Nu."

"Tôi biết rõ chi tiết rồi, Trung sĩ Dagotal."

Xi-Nu 73 là một sinh vật gầy gò, vẫn là một con người theo một định nghĩa mong manh nhất. Chiếc áo choàng đỏ của hắn tung bay trong cơn gió nóng, để lộ ra một khối sắt tăng cường không được đánh bóng kết nối với nhau bằng hệ thống dây cáp công nghiệp. Cánh tay của hắn ta, mà bây giờ hắn đang giơ lên để hạ mũ trùm xuống, là tứ chi của một bộ xương được bọc giáp kết thúc bằng bàn tay bằng đồng thau với quá nhiều ngón tay. Khuôn mặt của hắn ta như vốn có, hiện ra từ chiếc mũ trùm đầu được hạ thấp, đó là một mớ dây điện mỏng và mặt nạ thở ồn ào, không có đặc điểm nào khác ngoài trừ cái thấu kính mắt màu xanh lá cây tạo thành một hình tam giác.

Xi-Nu 73 đã từng là con người - gần một thế kỷ trước trong hai thập kỷ ngắn ngủi và mong manh sau khi hắn ta chào đời. Giống như tất cả các Mechanicum của Sao Hỏa, hắn đã phải chịu đựng những năm đầu sống trong lớp vỏ xác thịt ấm và máu ướt, cho đến khi hắn có được kỹ năng thanh tẩy bản thân.

Hắn đã cải tạo bản thân rất nhiều kể từ đó.

Vị linh mục công nghệ đứng cạnh đoạn đường thả quân của tàu đổ bộ Mechanicum, giám sát từng bước chân vụng về của một số tạo vật cao chót vót. Mỗi cỗ máy đó đều được bọc một lớp áo giáp dày và sơn màu đỏ thẫm sứt mẻ. Chúng cao gần năm mét, các khớp cơ khí của chúng thậm chí còn không cần cố gắng bắt chước chuyển động của con người. Hai cỗ máy đầu tiên đi xuống đoạn đường dốc kêu vang là những con robot Crusader cao lớn, những cánh tay dài có lưỡi kiếm của chúng đung đưa trong khi vai của chúng rung lắc sang hai bên trong một chuyển động vụng về. Mạch điện dày và thô được khắc dọc theo các cạnh của thanh kiếm, liên kết các lưỡi kiếm với máy phát điện trong cơ thể của con robot.

"Sanguine," cỗ máy đầu tiên lên tiếng, phát ra âm thanh nhỏ nhẹ của máy móc, "Đã sẵn sàng".

"Alizarin," cỗ máy thứ hai lên tiếng, "Đã sẵn sàng".

Cỗ máy thứ ba bước xuống đoạn đường dốc có bề ngang to gấp đôi hai cỗ máy đầu tiên, cồng kềnh nơi các con Crusader cao lớn, những nắm đấm khổng lồ bằng kim loại với đinh tán hợp nhất thành những chiếc búa công thành. Thậm chí còn hơn cả đồng loại của nó, nó còn sặc mùi các bộ phận máy móc được tra dầu mỡ và mùi đất của dầu bôi trơn. Cỗ máy này thuộc lớp Cataphract có dáng cong cong, có lớp giáp dày nghiêng và dốc, và nó di chuyển thậm chí còn ít duyên dáng hơn những cỗ máy khác.

"Vermillion," nó ngân vang khi xếp vào hàng hai con robot Crusader , "Đã sẵn sàng".

Xi-Nu 73 hướng tròng mắt của mình về phía cỗ máy cuối cùng đang xuất hiện từ khoang tàu đổ bộ. Cỗ máy này dường như là một sự giao thoa giữa những người họ hàng của nó, gần giống con người trong tư thế và dáng đi, được bọc thép dày và mang vũ khí trên cánh tay. Khẩu pháo thứ ba nhô lên từ vai nó, với đai đạn kéo dài xuống lưng, những chùm đạn pháo bằng đồng thau kêu leng keng theo mỗi bước đi. Dagotal biết từng cỗ máy của Xi-Nu, quen thuộc với chúng sau mười hai năm cùng chung chiến trường. Cỗ máy cuối cùng này là Conqueror và là đơn vị chủ lực của nhóm. Nó đeo lá quân kỳ của Quân đoàn trên vai và lớp áo giáp được khắc chữ rune của ngôn ngữ Colchis.

Một số Word Bearer cúi chào chiến binh robot cuối cùng này. Nó thì chẳng chào lại họ.

"Incarnadine," cỗ máy Conqueror tuyên bố bằng một giọng vô cảm, "Đã sẵn sàng".

Xi-Nu 73 quay sang những Word Bearer đang tụ tập, đôi mắt hắn tập trung lại. "Xin chào, trung sĩ. Maniple số chín của Đội Carthage Cohort, đang chờ lệnh."

ARGEL TAL đang chạy trên mặt đất, tên lửa đẩy trên lưng anh đã giảm công xuất xuống khi anh di chuyển trên đôi chân. Cả hai lưỡi kiếm đã được nhét vào bao; trong nắm tay của mình, một khẩu súng khắc kín chữ đang oằn mình với mỗi quả đạn được bắn ra. Argel ẩn náu cùng một số chiến binh của mình ở tầng thấp nhất của một tòa tháp kính, bắn ra khỏi cửa sổ kính màu. Bất kỳ kiểu mẫu nào mà tấm kính màu từng có đều đã biến mất, bị đập vỡ bởi các Word Bearer cần những vị trí khai hỏa rõ ràng.

Con Obsidian ở con phố bên ngoài khiến tất cả bọn họ trở nên nhỏ bé, nó thổi bay mọi thứ trên con đường bằng những luồng năng lượng điện từ khuôn mặt không có hình thù gì của nó. Argel Tal nạp lại đạn, và khi hộp đạn vào khớp, anh thoáng nhìn thấy một mảnh thủy tinh cạnh chiếc giầy trận của mình - mảnh cửa sổ kính màu có hình một người mặc áo giáp vàng.

Biệt Đội Dagotal đang can thiệp, len lỏi giữa các chân côn trùng nhân tạo, xoay vòng và lách người để tránh những vòng tròn lửa chết người của nó. Những quả đạn Bolter bắn vào các khớp của nó từ đó các chiến binh của Torgal cố gắng kiếm bất cứ thứ gì để họ có thể nấp vào, nhưng những nỗ lực của họ chẳng đủ để gãi ngứa con quái vật

"Xi-Nu 73," Argel Tal bắn tin vox. "Chúng tôi đã vào vị trí. Làm nhanh lên."

"Rõ, Thưa Đội trưởng."

Chúng lao đến từ phía sau cỗ máy đó, chui lên từ một con đường ngầm. Sanguine và Alizarin tiến về phía trước với tất cả vẻ duyên dáng của những kẻ ăn xin loạng choạng, chuyển động của chúng hoàn toàn trái ngược với vẻ uyển chuyển của cỗ máy thù địch. Luồng đạn Lascannon tuôn ra từ giá đỡ trên vai của cả hai Crusader, khắc những vết sẹo bỏng rát trên làn da của con Obsidian, ánh sáng lấp lánh của thủy tinh nóng chảy sáng tương phản với màu đen. Cánh tay của chúng chém vào các khớp bản lề có động cơ kêu loảng xoảng, cắt xuống để chặt vào chân của cỗ máy.

Nhận thức được mối đe dọa mới này, Obsidian phải đối mặt với cỗ máy chiến tranh của Mechanicum. Nó đối mặt với một loạt tiếng súng, những khẩu súng hạng nặng đeo trên vai bắn những mảnh vỡ từ mặt và thân của cỗ máy bằng một loạt đạn nổ. Incarnadine, có hình thức vương giả so với những người anh em của nó, theo dõi mọi chuyển động do cỗ máy của kẻ thù thực hiện. Nó khai hỏa không ngừng dù chỉ là một giây. Cũng không có một phát đạn nào đi chệch mục tiêu.

Obsidian phóng ra một cơn bão điện và thật lãng phí khi cơn bão thổi bùng trên bầu trời khi các robot Mechanicum khiến nó mất thăng bằng.

Chiếc Vermillion thuộc lớp Cataphract, cồng kềnh như một con Dreadnought của các Astartes, nó là một cỗ máy nặng nề hơn hẳn. Rắn chắn và ì ạch, nó áp sát khoảng cách khi Obsidian tìm cách đứng thẳng trên bốn chân còn lại của nó. Những chiếc búa vây hãm giáng xuống, gặp phải tấm thủy tinh liền vang lên với điệp khúc như tiếng sét. Bốn chân trở thành ba - cỗ máy thủy tinh khụy gối xuống.

"Kết liễu nó đi," Argel Tal hét lớn. Jumpack của anh lại bừng cháy, gầm lên khi động cơ lại khởi động.

"Theo lời của ngài," những câu trả lời vang lên trong vox.

Những thanh kiếm được rút ra một cách trơn tru, và Argel Tal để một cú đẩy ngắn đưa anh bay lên trời. Dù đã bị đánh què như vậy, nhưng con Obsidian không vẻ gì là đã hết nguy hiểm. Khi các Word Bearer lao xuống phía sau nó, hầu hết đều chọn bay lướt qua, đốt hết công xuất của jump-pack của họ thay vì đứng trên cơ thể của con quái vật đó. Những thanh kiếm vung lên và giáng xuống, nhưng chỉ những lưỡi kiếm năng lượng của Argel Tal mới gây ra sát thương đáng kể, khiến những mảnh thủy tinh đen bay tung tóe sau mỗi nhát chém.

Ngay cả khi nó đã chết, Obsidian vẫn lê lết qua bên kia đường, một cái chi của nó cố vươn tới mối đe dọa gần nhất. Incarnadine lùi lại, khẩu súng tự động gắn trên bàn tay vung ra, bắn đứt các ngón tay ra khỏi bàn tay. Đằng sau cỗ máy chiến tranh của Đế quốc, Xi-Nu quan sát với sự chú ý không ngừng, thỉnh thoảng điều chỉnh các nút xoay trên tấm giáp ngực của mình vì những lý do mà không một Word Bearer nào từng nhận ra, mặc dù đã chiến đấu bên cạnh hắn ta suốt một thập kỷ.

Khi Obsidian cuối cùng đã nằm yên, Argel Tal và Dagotal tiến đến chỗ vị linh mục công nghệ. Cỗ máy của kẻ thù bị bắn hạ có hình dáng bất ổn giống như một bức tượng bằng nước đá đang dần tan chảy, cơ thể của nó bị hủy hoại bởi hàng nghìn phát đạn, vết chém của lưỡi kiếm và chùm tia laze. Cả hai chiến binh Word Bearer tiến gần hơn khi dẫm lạo xạo trên những mảnh kính vỡ dọc đường.

"Xin chào, đội trưởng," Xi-Nu 73 nói. " Maniple số chín của Đội Carthage Cohort, đang chờ lệnh."

CYRENE TẠM DỪNG câu chuyện của ARGEL Tal bằng cách đặt tay lên cẳng tay mình.

"Chính các anh cũng sử dụng các tạo vật nhân tạo cơ mà?"

Argel đã mong đợi câu hỏi này. "Legio Cybernetica là một khía cạnh quý giá của Mechanicum. cuộc Đại Viễn Chinh dựa nhiều nhất vào Legio Titanicus vì các cỗ máy chiến tranh của họ, nhưng Cybernetica đóng vai trò quan trọng trong số các Quân đoàn Astartes cao quý nhất. Tạo vật nhân tạo của họ là vỏ robot chứa các linh hồn máy móc. Các linh mục công nghệ Cybernetica thiết kế các bộ não tổng hợp hữu cơ từ các thành phần sinh học."

Cyrene với tay lấy cốc nước trên bàn cạnh giường ngủ. Những ngón tay cô trượt trên bề mặt kim loại, va chạm nhẹ vào mặt kính trước khi cô nắm được. Khi cô ấy uống, cô ấy chỉ uống từng ngụm nhỏ và dường như cô không vội khi nói chuyện nữa.

"Cô không thấy sự khác biệt à," Argel Tal hỏi, mà không hẳn là hỏi.

Cô hạ ly nước xuống, đối mặt với anh mà không nhìn thấy anh. "Liệu có sự khác biệt hay sao?"

"Đừng hỏi Xi-Nu 73 câu hỏi đó, nếu cô có dịp được gặp mặt ông ta. Ông ta sẽ thấy mình bị xúc phạm đến mức muốn giết cô, và tôi sẽ bực tức đến mức giết ông ta. Nói cho chính xác thì, sự khác biệt là ở tâm trí. Trí tuệ hữu cơ, cho dù có tính chất tổng hợp vẫn gắn liền với sự hoàn hảo của con người. Trí tuệ nhân tạo thì không. Đó là bài học mà nhiều nền văn hóa chỉ học được khi những nô lệ máy móc nổi dậy chống lại họ, như những tạo vật Obsidian sẽ làm vào một ngày nào đó, với người dân của 47-16."

"Anh luôn nói rằng chúng ta là hoàn hảo. Ý tôi là nhân loại."

"Đúng vậy, nó được viết trong Chân Ngôn."

"Nhưng Chân Ngôn thay đổi theo thời gian. Xaphen nói với tôi rằng ngay cả lúc này, nó đang được thay đổi. Con người có thực sự hoàn hảo không?"

"Chúng ta đang đi chinh phục cả thiên hà phải không? Bằng chứng về sự thanh khiết và vận mệnh hiển nhiên của chúng ta rất rõ ràng."

"Các chủng tộc khác đã chinh phục cái thiên hà này trước chúng ta." Cô nhấp thêm một ngụm nước. "Có lẽ người khác sẽ chinh phục nó sau khi chúng ta thất bại khi làm điều gì đó." Rồi cô mỉm cười, vuốt một lọn tóc ra sau khuôn mặt. "Anh rất chắc chắn trong mọi việc mình đang làm. Tôi ghen tị với anh vì điều đó."

"Không phải cô đã luôn không chắc chắn về cách sống của mình ở Monarchia hay sao?"

Cô gái nghiêng đầu, và anh đọc được sự căng thẳng thoáng qua trong ngôn ngữ cơ thể cô - ngón chân trần cong nhẹ, những ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy chiếc áo choàng màu xám của cô. "Tôi không muốn nói về điều đó nữa. Tôi chỉ thấy tò mò là anh không hề thấy hối hận. Không nghi ngờ gì cả."

Argel không biết trả lời thế nào. "Đó không phải là sự tự tin. Đó là... nghĩa vụ. Tôi sống theo Chân Ngôn. Điều gì đã viết ra thì phải thành hiện thực, nếu không chúng sẽ chẳng là gì cả."

"Đối với tôi điều đó giống như một sự hy sinh lớn lao. Số phận đã biến anh thành một món vũ khí." Nụ cười của Cyrene nhuốm vẻ biểu cảm vừa thích thú vừa u sầu. "Các Diễn giả sẽ nói những điều như vậy trong buổi cầu nguyện lúc bình minh của họ trên khắp thành phố hoàn hảo. 'Hãy đi theo một con đường đúng đắn, vì mọi con đường khác đều dẫn đến sự hủy diệt'."

"Đó là từ Chân Ngôn," Argel Tal nói. "Một phần trí tuệ của ngài Primarch mà chúng tôi để lại để hướng dẫn người dân của cô."

Cô xua tay, gạt đi sự tận tâm của anh đối với từng chi tiết. "Tôi biết rồi mà. Anh sẽ kể cho tôi nghe phần còn lại của câu chuyện chứ? Tôi muốn biết thêm về thành phố. Ngài Primarch có chiến đấu cùng anh không?

Đội Trưởng hít một hơi. Tâm trí cô gái chuyển động với những cú chạm thoáng qua giữa các chủ đề.

"KHÔNG. Nhưng chúng tôi đã thấy ông ấy vào lúc bình minh. Trước khi đến được bên cạnh ông ấy, chúng tôi đã chạm trán với Aquillon."

"Kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra," Cyrene nói. Cô nằm xuống giường, chắp tay làm gối. Mắt cô vẫn mở dù cô không thấy gì. "Tôi sẽ không ngủ đâu. Xin cứ tiếp tục. Aquillon là ai?"

"Danh xưng của ông ta là Occuli Imperator," Argel Tal trả lời. "Đôi mắt của Hoàng đế. Chúng tôi gặp ông ta khi mặt trời lặn, trong khi phần lớn thành phố đang bị thiêu cháy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro