Chương 1 - Bọn họ vẫn đang cười vang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SỰ DỊ GIÁO CỦA HORUS

Đó là một thời đại huyền thoại.

Thiên hà đang chìm trong biển lửa. Tầm nhìn vĩ đại của hoàng đế dành cho nhân loại đang bị hủy hoại. Người con trai yêu quý của ông, Horus đã từ bỏ ánh sáng của cha mình và ngả về phía hỗn mang.

Quân đội của ngài, lực lượng space marine hùng mạnh và đáng gờm đang lao vào một cuộc nội chiến tàn khốc. Khi xưa, những chiến binh tối thượng này đã sát cánh cùng nhau như anh em, bảo vệ thiên hà và đưa nhân loại trở về ánh sáng của hoàng đế. Bây giờ họ đã bị chia rẽ.

Một số vẫn trung thành với hoàng đế, trong khi những kẻ khác đứng về phía Warmaster. Nổi bật nhất trong số họ, các thủ lĩnh của quân đoàn hàng nghìn người mạnh mẽ là những vị primarch. Những tạo vật vĩ đại, những siêu nhân, là thành tựu đỉnh cao của khoa học di truyền của hoàng đế. Họ lao vào trận chiến một mất một còn, cuộc chiến vẫn chưa ngã ngũ cho đôi bên.

Các thế giới đang bùng cháy. Tại Isstvan V, Horus giáng một đòn hiểm ác và ba quân đoàn trung thành gần như bị tiêu diệt. Chiến tranh đã bắt đầu, một cuộc xung đột sẽ nhấn chìm toàn bộ nhân loại trong biển lửa. Sự bội bạc và phản bội đã cướp đi danh dự và sự cao quý. Các tên sát thủ ẩn nấp trong mọi bóng tối. Các đội quân đang tập hợp. Tất cả phải chọn đứng về một phe hoặc là chết.

Horus đã huy động hạm đội của hắn , Terra sẽ là đối tượng cho cơn thịnh nộ của hắn. Ngồi trên ngai cao, Hoàng Đế chờ đợi đứa con trai bướng bỉnh của mình trở về. Nhưng kẻ thù thực sự của ngài chính là hỗn mang, một thế lực Primarch luôn tìm cách bắt nhân loại làm nô lệ cho những ý tưởng bất chợt thất thường của nó.

Tiếng la hét của những người vô tội, lời cầu xin của người công chính vang lên cùng với tiếng cười tàn nhẫn của các vị thần bóng tối. Đau khổ và đọa đày đang chờ đợi tất cả nếu Hoàng Đế bại trận.

Thời đại tri thức và giác ngộ đã kết thúc.

Thời đại bóng tối đã bắt đầu.


~ GIỚI THIỆU NHÂN VẬT ~

Quân đoàn V "White Scars"

JAGHATAI KHAN, Khả Hãn, Chiến Ưng, Primarch của quân đoàn V

QIN XA, Thủ lĩnh đội cận vệ Keshig

NAMAHI, phó tướng của Qin Xa

GANZORIG NOYAN-KHAN, Tướng Chỉ Huy

QIN FAI NOYAN-KHAN, Tướng Chỉ Huy

TARGUTAI YESUGEI, Zadyin arga, Stormseer

NARANBAATAR

OSKH

JUBAL KHAN, Lãnh Chúa Tia Chớp Mùa Hạ

KHULAN KHAN, Hội anh em Con Đường Vàng

AINBATAAR KHAN, Hội anh em Sao Đêm

ALGU KHAN, Hội anh em Ngọn Giáo Linh Thiêng

SHIBAN KHAN, biệt danh "Tachseer", Hội anh em Bão Tố

JOCHI

YIMAN

TORGHUN KHAN, Sagyar mazan, đội trưởng đội sát thủ

SANYASA, Sagyar mazan

AHM, Sagyar mazan

GERG , Sagyar mazan

HOLIAN, Sagyar mazan

INCHIG, Sagyar mazan

OZAD , Sagyar mazan

WAI-LONG , Sagyar mazan

JAIJAN, Dược Sư (Emchi)

TABAN, Bậc Thầy cảm biến, chiến hạm Swordstorm

AVELINA HJELVOS, Bậc Thầy của các Hoa Tiêu, chiến hạm Swordstorm

TAMAZ, Bậc Thầy cảm biến, chiến hạm Kaljian

IDDA, Bậc Thầy Giám Sát, chiến hạm Melak Karta

ERYA, Bậc Thầy của các Hoa Tiêu, chiến hạm Melak Karta


Quân đoàn XV "Thousand Sons"

REVUEL ARVIDA, Vị Phù thủy lang thang, bằng hữu của quân đoàn V


Quân Đoàn III "Emperor's Children"

EIDOLON, "Soul-Severed", Tướng Chỉ Huy Primus

VON KALDA, Dược Sư, cố vấn của tướng chỉ huy Eidolon

AZAEL KONENOS, cố vấn, Nhạc Trưởng của quân đoàn

GALIAN ERATO, Người Cầm Cờ

RAVASCH CARIO, Prefector của biệt đội Palatine Blades

AVANAROLA, Phó Prefector của biệt đội Palatine Blades

HAIMAN

VORAINN

URELIAS

RAFFEL

HARKIAN, Thuyền trưởng của chiến hạm Suzerain

ELEANORA KULBA,Thuyền trưởng của chiến hạm Terce Falion

FAEL ALOBUS, Sĩ Quan trên boong, Thuyền trưởng của chiến hạm Terce Falion

CAVELLI, Hoa Tiêu, chiến hạm Terce Falion


Quân Đoàn XIV "Death Guard"

MORTARION, Chúa Tể Tử Thần, Primarch của quân đoàn XIV

GREMUS KALGARO, Nguyên Soái, Bậc Thầy Công Thành

ULFAR, Thuyền trưởng của chiến hạm Endurance

LAGAAHN, Sĩ Quan Hỏa Lực, chiến hạm Endurance

TRANGH, Bậc Thầy Giám Sát, Endurance


Những cá nhân thuộc về Hoàng Gia

ILYA RAVALLION, Đại Tướng, Departmento Munitorum

PIETER HELIAN ACHELIEUX, Novator, Navis Nobilite

VEIL, Magister

KHALID HASSAN, Người được chọn của Malcador


Những cá nhân không thuộc về Hoàng Gia

MANUSHYA-RAKSHSASI





"Cách cao quý nhất để trả thù kẻ thù là đừng trở nên giống hắn"

– Markusa Relius, vào khoảng thiên niên kỷ thứ nhất





Chương 1


Một ngàn năm có thể trôi qua và thanh kiếm này sẽ không bao giờ mất đi sức hấp dẫn.

Hắn đưa mắt nhìn dọc theo mép lưỡi kiếm, quan sát thứ ánh sáng lấp lánh từ kim loại. Thanh kiếm này đã uống rất nhiều máu tươi, cả xenos lẫn con người, nhưng giờ đây nó vẫn nguyên sơ, không tỳ vết, trong trẻo như khi nó rời khỏi lò rèn. Trong suốt hai trăm năm, hắn đã chăm sóc nó như một người mẹ chăm sóc một đứa con, khôi phục nó, tôn trọng nó, tra nó vào bao kiếm có vỏ bằng gỗ mun với lời chúc phúc dành cho linh hồn của món vũ khí chưa bao giờ làm mình thất vọng này.

Bây giờ hắn xoay nó lại, nhìn ánh sáng từ đèn Lumen hắt ra từ khối thép rèn. Đường cong nông không có một khuyết điểm nào, thậm chí không có một vết khía nào để đánh dấu những tháng năm phục vụ.

Hắn cầm nó một cách thoải mái, dựa vào trọng lượng của nó để giữ nó thăng bằng trong tay. Hắn đã từng chiến đấu với lũ xenos Eldar trên một thế giới nơi những tảng đá ca hát và bầu trời gào thét, và sau đó hắn vẫn nhớ những chiến binh đó đã chiến đấu như thế nào. Tốc độ và độ chính xác của những sinh vật đó đã vượt xa những người anh em của hắn , và điều đó đã làm cho hắn khó chịu và tức giận trong một thời gian dài kể từ đó, vì Quân đoàn của hắn là quân đoàn coi trọng những thứ như vậy. Vì vậy, hắn đã học hỏi, nghiên cứu và mài giũa kỹ năng, và mỗi giờ trong lồng luyện tập đều mang lại một chút tiến bộ, mặc dù hắn biết điều đó sẽ chẳng bao giờ là đủ.

Dù sao đi nữa, những tháng ngày chiến đấu với bọn xenos đã không còn nữa. Chiến tranh đã thay đổi, và hắn được kỳ vọng sẽ thử lưỡi kiếm của mình với những người mà hắn từng gọi là những người anh em họ. Lúc đầu điều đó thật khó khăn; bây giờ nó là bản năng thứ hai. Lưỡi kiếm vẫn cắt rất sâu và hắn đã học được cách tìm ra vẻ đẹp khắc nghiệt khi tự giết chết đối thủ của mình.

Suy nghĩ của hắn bị gián đoạn khi khoảng sáng phía trên chiếc giường kim loại của hắn rung nhẹ, và hắn ngẩng đầu lên khỏi nơi thiền định. Hắn biết mà không cần phải kiểm tra chữ rune nhận dạng nơi liên lạc đến từ đâu - chỉ có người chỉ huy con tàu mới dám liên lạc trong giờ thiền định của hắn.

"Gì vậy?" hắn hỏi, tra lưỡi kiếm vào bao.

"Thưa ngài, xin thứ lỗi," giọng của Harkian, thuyền trưởng tàu Suzerain vang lên. "Máy quét đã phát hiện thấy các tín hiệu dịch chuyển trong warp đang đến. Chúng tôi đang chờ lệnh kích hoạt của ngài."

Trước khi ông ta nói xong, Ravasch Cario, thủ lĩnh của biệt đội Palatine Blades của Quân đoàn III đưa tay tới lấy mũ trụ của hắn ta. Giáp che mặt bằng gốm ceramite của hắn được sơn màu tím và xanh lam, dát vàng và dát bạch kim, nhưng không bị ô uế như nhiều người anh em của hắn đã làm ô uế chính áo giáp của họ. Có lẽ thời điểm đó sẽ đến, nhưng chưa phải lúc này- chưa phải khi hắn vẫn chưa trở thành người nhanh nhất có thể, chính xác nhất có thể.

"Ngươi đã dự đoán ra thứ gì?" Cario hỏi, tiến về phía cửa phòng thiền.

"Không rõ," Harkian trả lời. "Mặc dù rất có thể là..."

"Là Chiến Ưng," Cario lên tiếng, sải bước ra hành lang ngay cả khi hắn khoá cách khí mũ trụ của mình vào đúng vị trí. "Tốt. Vậy thì hãy để mọi chuyện có một khởi đầu mới."

*******

Nhóm tác chiến Jewel Shard quay trở lại không gian thực, tạo ra một vệt giao thoa phân tử lấp lánh trên khắp khoảng không. Những tàu hộ tống của hạm đội lao về phía trước như những ngọn giáo được ném ra, vặn xoắn khi truyền động plasma của họ phô diễn hết sức mạnh. Phần cốt lõi của chiến tuyến tiến vào thế giới vật chất phía sau họ, những lá chắn hư không trượt dọc hai bên sườn nơi được xếp đầy trọng pháo hạng nặng.

Mọi con tàu trong hạm đội đó đều đang trong trạng thái dịch chuyển: một số tàu chiến trông giống như lúc bắt đầu cuộc Đại Viễn Chinh; những tàu khác thì không thể nhận ra. Ở những nơi nổi bật nhất, mép tàu có đỉnh bằng những tượng đầu thú bằng vàng đang quằn quại, vỏ lỗ thông hơi được chạm khắc bằng bạch kim tạo hình thành những hình thù bất ổn, và các hình nộm đối chiếu của sự hành hạ xác thịt được khắc trên các tấm giáp của phần mũi lưỡi cày. Các ngọn tháp chỉ huy là nhiều sự cải tạo nhất, với những cây cầu pha lê bắc qua các đỉnh tháp và những nguồn năng lượng bí ẩn luồn lách giữa các tháp liên lạc.

Trên đài chỉ huy của con tàu tuần dương dẫn đầu, một con tàu kỳ cựu thuộc lớp Avenger tên là Ravisher, lãnh sự và cũng người điều phối của quân đoàn, Azael Konenos đã điều chỉnh vị trí của mình trên ngai chỉ huy và nghiên cứu các chữ rune đánh dấu vị trí sắp đến. Xung quanh hắn, tiếng ồn ào của không gian trên đài chỉ huy trôi qua trong màn sương mù của những tiếng thì thầm bị bóp nghẹt. Cơ quan thính giác của hắn hợp nhất, tan chảy và biến dạng với nhau, phình ra từ cổ và sưng tấy khắp lưng trên, để có khả năng cảm nhận được phạm vi âm thanh lớn hơn bao giờ hết - nhưng cái giá của việc tiếp cận được tần số âm thanh cấp cao này lại là sự nghèo nàn ở các tần số bình thường.

"Xác nhận điều này," Konenos nói. Giọng nói của hắn giống như tiếng kim loại, được lọc qua những ống cuộn đã đâm thủng cổ họng hắn kể từ Isstvan III.

"Mục tiêu đi săn rất màu mỡ," là câu trả lời của Galian Erato, người đứng cách ngai chỉ huy có vài feet và chăm chú nhìn vào các màn hình dữ liệu được viền đồng.

Erato rất đẹp mã, ngay cả trong một Quân đoàn từng rất xinh đẹp. Hắn ta cao và mảnh khảnh, có làn da vàng và mái tóc trắng như xương. Kể từ khi bị trừng phạt ở Halliadh Togaht, hắn đã bắt đầu khâu các họa tiết vào phần da thịt lộ ra ngoài của mình bằng dây thép đen. Những vết khâu bây giờ đan chéo nhau trên má và trán hắn, đôi lúc đỏ rực khi những cơn đau ngẫu nhiên xuất hiện.

Mọi linh hồn khác trên đài chỉ huy, dù là của chiến binh Quân đoàn hay một trong hàng trăm serf phàm nhân và servitors đang phục dịch trên đó, tất cả đều đã được cải tạo. Da nhăn nheo, rách rưới, bị kéo căng hoặc ghim lại, bị đánh đập, bị làm cho thô ráp, bị nhổ sạch lông và đính đầy những đồ trang sức được rửa bằng máu. Tiếng đập trầm thấp của các động cơ chính bị ngắt quãng bởi những tiếng la hét mang tính nghi lễ từ boong bên dưới, đánh dấu sự thăng thiên của con tàu từ cõi empyrean.

Erato bật một hình chiếu ba chiều lên không gian phía trước đài chỉ huy, đối chiếu nó với những tiếng rít kinh hoàng phát ra từ những star-dreamer bị xiềng xích. "Có tin từ Suzerain," hắn báo cáo. "Họ đã dò được mục tiêu và đang tiến tới giao chiến. Tôi đã cảnh báo họ chờ đó nhưng họ vẫn tiếp tục di chuyển."

"Tất nhiên rồi," Konenos thì thầm. "Còn gì nữa không?"

Môi Erato giật giật, làm đứt những đường khâu ở khóe miệng. "Ba đội hình đang tiến tới, đang bám theo đoàn vận tải Memnos rất nhanh."

Konenos ngả người ra sau. Mặt trận của Quân đoàn III đã trở nên rộng lớn đến mức không thể tưởng tượng được, trải dài theo một vòng cung khổng lồ xuyên qua mặt phẳng thiên hà từ Taras đến Morox. Việc tiếp tế trở nên thất thường, bị cản trở bởi tổn thất trong warp và các cuộc phản công từ các Quân đoàn tan vỡ trung thành còn sót lại để tranh giành biên giới đang bị thu hẹp của Đế chế của họ. Các đoàn tàu chở hàng rời đi đã bị tấn công liên tục, các tàu bị cướp bóc hoặc bị phá hủy, làm chậm quá trình tiến về Thế Giới Ngai Vàng đang diễn ra không ngừng nghỉ và các đơn vị chiến đấu buộc phải rút ra khỏi vị trí trọng điểm.

Đó có thể là bất kỳ nhóm đột kích nào. Đó có thể là đám cặn bã của các Quân đoàn đã bị tiêu diệt trên Isstvan. Đó có thể là các thành phần của Quân đội Hoàng gia, vẫn còn đông đảo đến mức hàng nghìn tỷ người vẫn còn sống dù đã trải qua hơn 4 năm tiêu hủy không ngừng nghỉ. Nó có thể là bọn xenos, mặc dù rất ít trong số những kẻ thoái hóa đó còn có thể thở được.

"Vậy thì, đó chính là hắn," Konenos nói.

"Đúng," Erato đồng ý.

Jaghatai. Trong nhiều năm không đếm xuể, bọn White Scar chỉ là những kẻ không đáng được nhắc đến, một điều gì đó chìm nghỉm giữa những thứ lớn lao hơn. Tuy nhiên, giờ đây, với sức mạnh của Ultramar ẩn sau vết nứt thiên hà của cơn bão Ruinstorm và pháp quan Dorn bị trói chân vào cái pháo đài của chủ nhân bọn chúng, chỉ có mỗi bọn quân đoàn V không đáng bận tâm là còn đủ quân số để gây khó khăn cho cuộc tấn công chủ lực của Warmaster.

"Ngươi đã phân tích cuộc tấn công chưa?" Konenos hỏi.

Erato gật đầu. "Rồi, nhưng mà..."

"Đoàn tàu vận tải không phải là mục tiêu."

Erato nghiêng đầu đồng ý, và Konenos thấy mình bị phân tâm bởi những đường dây chạy ngang qua lớp da vàng. Konenos đã chứng kiến Erato xé nát kẻ thù chỉ bằng sức mạnh âm thanh, và cái chết giữa vòng xoáy âm thanh thần thánh như vậy là một điều tuyệt vời để chứng kiến.

"Chúng sẽ tấn công ở nơi đây trước," Erato nói, đôi mắt dịu dàng của hắn dán chặt vào những hình ảnh ba chiều. "Chúng sẽ tấn công đoàn tàu vận tải, và điều đó sẽ dụ chúng ta ra ngoài. Chúng đang cố gắng thu hút hạm đội của ta lại với nhau, để tránh xa nơi chúng thực sự muốn làm tổn thương chúng ta."

"Và đó sẽ là nơi nào?"

Erato mỉm cười. "Có hàng trăm mục tiêu, thưa nhạc trưởng. Ngài có muốn tôi chọn ngẫu nhiên ra một cái không?"

"Nó sẽ trở nên rõ ràng thôi. Thủ đoạn của của con chim ưng đó ngày càng cũ rích. Ra hiệu cho tàu Suzerain rằng chúng ta sẽ cử ba tàu khu trục tới vị trí của họ. Nếu họ muốn bảo toàn đoàn vận tải Memnos thì đó là lựa chọn của họ, nhưng ta sẽ không tung ra lực lượng lớn hơn cho đến khi chúng ta nhìn thấy bàn tay thực sự của kẻ thù."

Erato cúi đầu. "Và sau đó chúng ta sẽ thông báo cho... hắn?"

Konenos đứng dậy khỏi ngài chỉ huy, cảm nhận được lực kéo của những chiếc đinh gai cắm dưới mỗi xương sườn của chiếc lồng nội tạng hợp nhất của mình.

"Chúng tôi sẽ làm điều đó ngay bây giờ," hắn nói. "Bắt ngài Soul-Severed phải chờ đợi chưa bao giờ là một ý kiến hay."

Con tàu có tên là Proudheart, và cái tên đó đã từng rất xứng đáng. Người chỉ huy của nó chưa bao giờ thực sự từ bỏ danh tiếng mà nó đã tuyên bố, kể cả khi ông ta đã chết, điều này ít cản trở việc tiếp tục phục vụ hơn trước đây.

Hai bên sườn của chiến hạm đã bị thay đổi sâu sắc như bất kỳ tàu chiến nào khác của Quân đoàn III, và giờ đây phủ đầy màu sắc đen như hắc ín. Thân tàu của nó rất khổng lồ – thuộc lớp Dictatus, được trang trí bằng vũ khí có họng pháo làm bằng bạc, được cấp năng lượng bằng các lò động cơ cổ xưa. Những vết sẹo của hàng trăm chiến dịch vẫn còn đọng lại trên các sườn bọc vàng của nó: Jhoviana, Apt var Aption, Tinh vân Dalinite, Laeran, Murder, Isstvan III, Isstvan V. Ngày xa xưa, những vết bỏng plasma cũ và những vết thương do đạn pháo đó lẽ ra đã bị tẩy sạch khỏi các tấm adamantium sau mỗi lần kết thúc chiến dịch bởi toàn bộ đội quân máy bay không người lái; giờ đây chúng được để nguyên tại chỗ, được chọn ra, được các nhóm nô lệ nghệ nhân giúp trang trí - những năm tháng chiến tranh được hồi tưởng lại trên một tấm thảm kim loại rộng lớn.

Sâu bên trong lớp vỏ ngoài của Proudheart, các hành lang vang lên những âm thanh mới. Những tiếng gào thét điên cuồng phát ra từ lòng tàu không ngừng nghỉ, được lọc và truyền qua các trục trung chuyển đến những vùng thượng tầng cao ngất ngưởng, mọi tiếng thét được lấy mẫu lại và xử lý lại bởi các bộ xử lý thính giác cho đến khi các bức tường rung chuyển vì những lớp âm thanh thống khổ được sắp xếp chồng chéo lên nhau. Những tấm gương bên trong vấy máu, được để yên tại chỗ để chuyển sang màu tối hơn, được thắp sáng bởi những ngọn đèn bay trong không khí làm từ giấy, dây thép và ngọc trai. Không có gì bị xóa bỏ, mọi thứ đều được thưởng thức, tất cả đều được chiếu sáng. Trong quá khứ, Proudheart cũng giống như những thiết giáp hạm khác của Đế quốc. Nó đã sử dụng chu kỳ ngày đêm dựa trên mô hình thế giới quê hương của quân đoàn, mang lại nhịp điệu sáng và tối cho không gian rộng lớn như của một thành phố. Giờ đây, các bóng đèn lumen không bao giờ tắt, và tiếng la hét của một ngày vĩnh cửu không bao giờ lắng xuống. Các Menials đã được khâu mí mắt và cắt bỏ tai để giữ cho họ không phát điên giữa ánh sáng rực rỡ vĩnh cửu, mặc dù nhiều người vẫn không chịu nổi; những người chết đã được thay thế bằng những thứ tương tự được nuôi trồng bên trong bể chứa, được xây dựng từ phôi thai để chống lại tiếng ồn ào, sự lòe loẹt, nỗi kinh hoàng.

Sải bước giữa đám đông dị dạng đó là tàn tích của chính những đứa con của Hoàng đế - từng là Quân đoàn thanh sạch nhất, nhưng đã bay gần mặt trời nhất. Họ đã thanh lọc hàng ngũ những kẻ dao động trên cánh đồng đẫm máu Isstvan III và bây giờ chỉ còn lại những người tận tụy trong số họ, những người anh em đi theo con đường mới, những người say mê với nó, những người cố gắng giành giật cảm xúc bằng tất cả lòng nhiệt thành mà họ từng dành cho tính chính xác trong võ thuật.

Những gì họ đã đánh mất là phẩm giá, họ đã đạt được sức mạnh trong đau đớn. Quà tặng đi kèm với sự đột biến, những thay đổi mà trước đây lẽ ra chúng sẽ bị thu hẹp lại nhưng giờ đây lại khiến chúng trở thành một mồi lửa dẫn tới sự tử vong khủng khiếp hơn. Áo giáp của họ đều đã bị nhiễm warp, nứt nẻ và phồng rộp khi thịt và sắt bên trong biến thành hình dạng mới. Họ đùa giỡn với cấu trúc gen thiêng liêng của mình, sẵn sàng khuất phục trước lưỡi dao của các Dược Sư, những người đến lượt họ đã trở thành người cao quý nhất trong số họ - một đẳng cấp tư tế gồm những nghệ nhân xác thịt thao túng quyền lực đối với sự sống, cái chết và các trạng thái khác nhau được xếp hạng giữa trung bình và vượt trội.

Đối với Von Kalda, một trong những chiến binh như thế, ngoài việc ngang hàng với Tướng chỉ huy Primus, việc được thăng chức là một sự may mắn lẫn lộn. Hắn sải bước từ tiền sảnh dưới gầm đài chỉ huy của Proudheart và bước lên những cầu thang uốn lượn bằng đá thủy tinh. Những ngón tay của hắn vẫn lấp lánh trên miếng băng sơ cứu, dính dưới lớp màng bên trong của găng tay chiến đấu. Bộ áo giáp hắn mặc đã chuyển mang màu ngà sáng bóng theo kiểu cũ, mặc dù bây giờ được lót bằng sơn mài màu tím. Khuôn mặt trẻ thơ kỳ lạ của hắn vẫn nhăn lại đầy tập trung khi hắn bước đi, khi hắn khóa chặt bản thân vào một nhiệm vụ - một nhiệm vụ thiêng liêng - hắn đã đặt bản thân mình sâu sắc vào cốt lõi của mọi sự.

Chưa hết, khi ngài Soul-Severed yêu cầu sự có mặt, lời triệu tập đó không thể bị phớt lờ. Von Kalda leo lên đỉnh cầu thang và băng qua một khoảng sân pha lê nhìn ra những hình ảnh rắn và đại bàng chết chóc. Phía trước mặt hắn, cánh cổng vào phòng riêng của tên Tướng Chỉ Huy trượt mở không một tiếng động.

Căn phòng bên trong được che phủ bởi những cái bóng chuyển động, được thắp sáng bởi những ngọn đèn màu xanh của gân máu đang bay lơ lửng không phát ra tiếng động nào trên những chiếc đệm phản trọng lực. Những vách ngăn kim loại phía trên kêu cót két và uốn cong như thể bị gió mạnh cuốn vào, mặc dù không có gì bị khuấy động trong bầu không khí đã được thanh lọc đó. Giờ đây Proudheart là ngôi nhà của nhiều linh hồn, những kẻ đã chết còn đông hơn cả những kẻ phàm trần, và trong mọi kẽ hở và đường hầm, tiếng vọng của những cư dân trong cõi Empyrean đều đang câm lặng và đang bò trườn lướt đi.

Soul-Severed, giống như tất cả bọn họ đã phải chịu đựng sự đột biến trong một thời gian dài. Hắn ta đang ngồi trên một chiếc ngai bằng đồng hóa lỏng hòa quyện vào bộ giáp to lớn của hắn. Tướng chỉ huy Primus đã tránh việc đeo cổ áo giáp và mũ sắt, để lộ vết sẹo dài trên cổ mà dường như hắn coi đó là dấu hiệu của quyền lực. Hắn từng bị giết - bởi chính vị Primarch, không hơn không kém - và sau đó được phục hồi theo lệnh của cùng một tên đao phủ đã khiến nhiều người trong Quân đoàn coi đó là biểu tượng của những món quà mới mà họ đã giành được sau bao nhiêu công trạng. Eidolon là vị thần đầu tiên trong số những vị thần bất tử, kẻ đầu tiên chứng tỏ rằng cái chết và sự sống chỉ là những khía cạnh của một sự tồn tại sâu sắc hơn.

Lúc đầu hắn được biết đến với cái tên "Đấng Phục Sinh". Mọi người nhanh chóng bắt đầu cảm thấy biệt danh đó vẫn chưa đủ khi mô tả về hắn.

Hắn nhìn xuống từ ngai vàng với vẻ mặt đờ đẫn, bơ phờ của tầng lớp quý tộc Chemos. Mọi ánh nhìn, mọi cử chỉ đều hàm ý quyền sở hữu, kiểu chiếm đoạt ưu việt không được phép bàn cãi hay bất đồng. Trong những gì còn sót lại trong hệ thống cấp bậc quân sự của Quân đoàn III, điều đó vẫn còn có ý nghĩa rất lớn, mặc dù có rất nhiều người, Lucius có lẽ là kẻ ghét nó nhất, đã đối xử với nó bằng sự khinh thường xuất phát từ tham vọng muốn ngang hàng nhau.

Von Kalda không biết tại sao Eidolon lại được hồi sinh trở lại. Có lẽ đó là một ý thích bất chợt sinh ra từ sự buồn chán của một vị thần vừa mới sinh ra đời. Dù lý do là gì đi nữa, Tướng chỉ huy Primus không được ở bên cạnh Fulgrim đã lâu và đang nắm gần một phần ba sức mạnh của toàn bộ Quân đoàn, không có dấu hiệu nào cho thấy hắn ta đang tuân theo mệnh lệnh của bất kỳ ai ngoài mệnh lệnh của chính mình. Mọi chuyện bây giờ là như vậy - một thiên hà của những lòng trung thành chồng chéo và bối rối, bị xáo trộn bởi tiếng ồn ào trong warp và sự bất khả thi của liên lạc tầm xa. Tất cả bọn họ đều đang chiến đấu trong bóng tối, lao về phía Terra như những người mù bị gió thổi bay tứ tán.

"Konenos đã chạm trán quân địch," Eidolon nói, uể oải nhìn Von Kalda từ trên ghế cao. Giọng hắn ta khàn khàn, vẫn còn nghẹn ngào do cái cổ họng bị cắt của mình.

"Hắn đã tìm thấy gì?" Von Kalda hỏi và cúi đầu trang trọng.

"Đoàn vận tải Memnos đã thu hút những kẻ tấn công. Nó sẽ bị cướp phá."

"Hắn yêu cầu chiến hạm tới cứu à?"

"KHÔNG." Tròng mắt của Eidolon đã được thay thế bằng những viên ngọc óng ánh, và giờ đây chúng lấp lánh với sự nhiệt tình của một chiến thuật gia. "Hắn đã nhìn ra âm mưu của kẻ địch. Chuyện này có mùi hôi của bọn man rợ."

Khi Eidolon lên tiếng, một dòng thông tin theo phông chữ uốn éo mơ mộng màu bạc hiện lên trên sàn đá cẩm thạch. Von Kalda lùi lại, để cho cột xương và lưới khảm rộng năm mét nâng lên hết chiều cao. Mặt nước bắt đầu gợn sóng và một tiếng rít yếu ớt vang vọng khắp phòng.

"Đã quá lâu kể từ khi chúng ta có cơ hội tóm cổ hắn," Eidolon cất giọng lè nhè, nhìn mặt nước trượt đi.

Bể chứa của những giấc mơ, đây là một bổ sung gần đây cho kho thiết bị phức tạp của Eidolon .

Những nhà thiên văn và những psyker bị trói chặt với lũ quỷ dữ đã bị nhấn chìm cho chết đuối trong cỗ máy này, khóa các viễn tượng của họ xuống nước. Giờ đây nó chỉ phản ánh những giấc mơ của những linh hồn đã bị câm lặng bên trong đó, nôn ra những cơn ác mộng đầy tuyệt vọng khi nước đang sôi lên.

"Thứ này không thể tin cậy được, thưa ngài," Von Kalda cảnh báo.

"Đúng vậy. Nhưng vậy thì cái gì có thể tin cậy được?"

Nước tràn ra mép bể chứa, sủi bọt khi dòng nước chảy qua những khúc xương vặn xoắn. Ánh sáng phản chiếu đang chiếu lên độ cao của căn phòng, nhảy múa như khí ga đầm lầy. Tiếng rít ngày càng lớn, hòa cùng với tiếng vang hấp hối của những âm thanh nghẹt thở xưa cũ.

Chẳng bao lâu sau, những hình ảnh đó đã đến. Von Kalda nhìn thấy những quả cầu ma quái của những thế giới mà họ đã đốt cháy, những đội quân mà họ đã nghiền nát thành cát bụi. Các dấu hiệu nhanh chóng trở thành tiêu điểm – những họa tiết mạng nhện của thế giới lò rèn Ghorentes, các hoa văn chevron hình chữ V của gia tộc Hiệp sĩ Praster, hình ảnh vô tận về các trung đoàn Quân đội Hoàng gia, giờ tất cả đã bị phá hủy. Các thành phố hiện ra trong tầm mắt, các hệ hành tinh, các công trình xây dựng trong khoảng không xa xăm, các bến tàu - tất cả đều là đống đổ nát, bị thiêu rụi thành tro bụi bởi cuộc hành quân không ngừng nghỉ của Warmaster và những người anh em của ông ta.

"Nói cho ta hay, ngươi cảm thấy thế nào khi nhìn thấy điều này?" Eidolon hỏi. Giọng nói khô héo, rỉ sét của hắn nghe như một nửa máy móc.

"Chỉ có niềm tự hào thôi," Von Kalda nói. "Sẽ còn nhiều thứ để thiêu rụi trước khi mọi sự kết thúc."

Eidolon nhìn xuống một cách chua chát. "Và Terra là cái lò lửa thật sự. Fabius đã thực hiện các thí nghiệm cho nó. Ta đã thấy những thứ đó rồi."

Von Kalda không hỏi làm thế nào mà Eidolon có thể làm được điều đó, cũng như không biết vị Apothecary-general của Quân đoàn đang lên kế hoạch gì. Hiện tại, Fabius vẫn ở lại với ngài Primarch, người đang ở rất xa, câm lặng và bị chia cắt bởi cơn thịnh nộ của cõi warp. Thay vào đó, Von Kalda có kế hoạch của riêng mình, tập trung vào những hình ảnh đang hiện ra trước mắt, biết rằng Eidolon đặt niềm tin vào nó ngay cả khi bản thân hắn cũng không tin. Rất nhiều linh hồn bị ràng buộc của rất nhiều nhà tiên tri - nó sẽ nói với họ điều gì đó, ngay cả khi nó không đáng tin cậy.

"Một vũ trụ vô tận có thể bị vặn xoắn lại," gã Dược Sư lẩm bẩm, "và chúng ta vẫn bám chặt vào mục tiêu này sao? Terra, Thế Giới Ngai Vang và không còn gì khác quan trọng hơn."

Ánh sáng lung linh của bể chứa giấc mơ hắt lên khuôn mặt đầy sẹo và kiêu kỳ của Eidolon.

"Chỉ có mỗi mục tiêu đó thôi, người anh em ạ," Eidolon nói. "Chúng ta đến từ Terra, chúng ta trở về Terra." gò má Eidolon giật giật, để lộ sợi gân căng cứng mà Fabius đã dày công đan lại. "Và bên cạnh đó, chúng ta đang thay đổi. Niềm vui của chúng ta sẽ sớm trở thành chủ nhân của chúng ta. Trong khi chúng ta vẫn còn nhớ cách ra lệnh cho một Quân đoàn, chúng ta phải tận dụng tối đa khoảng thời gian này."

Những hình ảnh của bể chứa giấc mơ càng ngày càng nhiều. Thêm nhiều hành tinh nữa bơi ra khỏi bầu trời, nhiều hành tinh được bao bọc trong ngọn lửa màu bạc lạnh lẽo. Von Kalda nhìn thấy những thế giới mà họ đã khuất phục gần đây nhất cho Warmaster – Lermia, Erwa Nha, Goball, Herevail, Mhoreb X. Những quả cầu xếp thành một đường rải rác trên khoảng không vật chất, một chuỗi than hồng xâu chuỗi thành một vệt dài cho đến đường cong quay tròn của thiên hà. Phần lớn cuộc giao tranh hiện đang diễn ra ở phía tây thiên hà, mặt trận ác liệt nhất của chiến tuyến kéo dài của Horus. Các lực lượng đông đảo hơn đang tiến mạnh vào vùng trung tâm, tiến về phía trước dưới sự lãnh đạo của Warmaster.

"Đoàn tàu vận tải Memnos," Eidolon nói, mắt nheo lại. "Nó sẽ chuyển hàng cung ứng tới đâu?"

"Tới Gheist Narrows. Quân nhu, binh lính, lương thực. Narrows đang lung lay, nó sẽ thất thủ trong hai tháng tới theo giờ tiêu chuẩn của Terran. Nếu lượng hàng đó không đến kịp. nơi...."

"Vậy thì sẽ không có gì quan trọng để bị mất cả," Eidolon nói. "Những con tàu vận tải đó sẽ là những con chốt thí để bị tấn công, điều đó sẽ dụ chúng ta ra, và sau đó mục tiêu thực sự sẽ được chọn. Nhưng đó là nơi nào? Bọn chúng muốn chúng ta để lộ sơ hở ở đâu?"

Có hơn chục thế giới đồn trú trong phạm vi này, một trăm thành trì được vũ trang, hai mươi mặt trận lộ thiên, tất cả đều có giá trị chiến lược riêng.

Von Kalda không thấy một cái gì theo khuôn mẫu cả. Việc nới lỏng việc kiểm soát Narrows có thể bị khắc chế và thu hút rất ít lực lượng từ các khu vực xung quanh. Đó có thể là một động thái mang tính biểu tượng - dấu hiệu cho thấy kẻ thù đang cạn kiệt tài nguyên.

"Hãy quan sát kẻ thù của chúng ta," Eidolon nói. "Hãy xem xét điểm mạnh và điểm yếu của hắn."

"Là Chiến Ưng," Von Kalda nói.

"Không còn ai khác nữa. Vị trí của hắn là chỗ nào?"

"Rất phân tán. Báo cáo chiến dịch ghi nhận được 19 cuộc tấn công trong ba tháng qua, 13 trong số đó đã bị đẩy lùi. Việc thống kê những mất mát sẽ làm bọn chúng nổi điên. Chắc chắn là bây giờ bọn chúng đang hội quân cho một cuộc tấn công cuối cùng."

"Điều đó có nghĩa là hắn sẽ đang chống lại cả bốn Quân đoàn, và hắn không có đủ quân số để đối đầu với nhiều hơn một. Nếu ta là Khan, ta sẽ đi tìm một lối thoát."

"Nhưng hắn ta sẽ không bỏ chạy."

"Hắn sẽ phải làm vậy. Hắn mong muốn tới được Terra trước khi mọi chuyện kết thúc, giống như tất cả chúng ta." Eidolon ấn các ngón tay của mình lại với nhau. Von Kalda có thể thấy bộ não cũ của Eidolon vẫn còn hoạt động tốt, không bị lu mờ bởi những thay đổi thể chất mà Fabius đã tạo ra. "Hắn biết được sự thật, ngay cả khi ngươi không biết điều đó – cuộc chiến sẽ được quyết định tại Cung Điện, và hắn sẽ không muốn mãi trôi dạt nơi đây trong khi chúng ta đang phá bỏ những bức tường. Hắn cần phải tìm lối thoát ngay bây giờ để thoát khỏi gọng kìm của chúng ta. Hãy nhìn vào khoảng không bằng đôi mắt của hắn, Dược Sư. Hãy nhìn xem hắn đang thấy cái gì."

Von Kalda quay trở lại bể chứa giấc mơ. Hắn nhìn thấy các con đường của cõi warp, những con đường được gắn vào tâm trí bị đánh cắp của các Hoa Tiêu bị chết đuối. Hắn nhìn thấy lực lượng của Warmaster đang cơ động, bao vây, chia cắt, bóp nghẹt các đường rút lui. Các tiểu đoàn của Eidolon không phải là những thợ săn duy nhất cố gắng truy đuổi các White Scar - hàng nghìn mũi tên đang lao vào khoảng không, bóp nghẹt mọi nẻo đường xuyên qua bầu không khí hỗn loạn. Tất cả chúng đều có một mệnh lệnh thường trực – loại bỏ mọi mối đe dọa từ hai bên sườn, dọn đường đến Hệ Mặt trời và đẩy nhanh Trận Chiến Cuối Cùng sắp đến.

"Kalium," Von Kalda cuối cùng đã lên tiếng. "Hắn sẽ tấn công Cổng Kalium."

Eidolon nhướn mày. "Cho ta biết lý do nào."

"Đoàn tàu vận tải Memnos vẫn ở sâu trong vùng không gian được kiểm soát. Nếu nó bị tấn công, nó sẽ thu hút lực lượng từ ba khu vực tiền tuyến. Nếu hắn thành công trong việc khiêu khích họ, điều đó sẽ làm suy yếu Khu vực Garmartes, nhưng hắn sẽ không tấn công khu vực đó, vì hiện tại nó đã bị bỏ hoang và không có giá trị gì đối với hắn hoặc cả chúng ta. Tuy nhiên, hắn có thể sử dụng phần rìa của Garmartes để đi qua mặt phẳng thiên hà. Hệ sao Kalium có thể bị đánh chiếm nếu chúng di chuyển theo số lượng lớn, cánh Cổng đó là nơi vẫn tránh được cơn bão aether sẽ nằm trong phạm vi tấn công. Nếu hắn có thể chiếm được khu vực phụ trước khi chúng ta phản công, hắn sẽ có được đường về nhà.

Eidolon chậm rãi gật đầu, bể chứa giấc mơ sôi sục như thể đang chúc mừng. "Giỏi lắm. Tuy nhiên, đây chỉ là hy vọng hão huyền, vì cánh Cổng đó không thể được sử dụng, nền móng của nó đã bị Perturabo đập tan tành và những cơn bão giờ đây đang hoành hành dữ dội ở đó cũng như ở mọi khu vực khác."

Eidolon hít một hơi thở dài khò khè, làm cho những vết khâu dọc cổ họng hắn trồi lên. "Nhưng Khan không thể biết điều này. Hắn giả vờ và hy vọng rằng sẽ dụ chúng ta đuổi theo hắn vào Memnos, mở đường cho hắn đến Kalium."

Tướng chỉ huy Primus đứng dậy khỏi ngai vàng và đứng thẳng người lên. Chuyển động của Eidolon trước đây rất linh hoạt, nhưng giờ đây đó là chuyển động của một ông già, chậm chạp bởi chất độc duy trì sự sống chạy qua cơ thể bị tàn phá của hắn. Chỉ có giọng nói của hắn vẫn khiến hắn trông thật chết người - thính giác sưng tấy và cái túi căng phồng ở cổ họng có thể giải phóng những cơn bão âm thanh xé nát da thịt.

Von Kalda ngước nhìn hắn ta với vẻ ghê tởm tới mê hoặc. Hắn sẽ không mong muốn điều gì khác, ngoài việc đặt chủ nhân của mình dưới những con dao, đào sâu vào những vết sẹo do sự hồi sinh để lại và khám phá những bí mật đã tạo ra một con quái vật vinh quang như vậy. Những tầm nhìn mà hắn đang bị ám ảnh sẽ được tăng cường bởi một thứ như vậy, mặc dù điều đó là không thể. Có lẽ một ngày nào đó, khi chiến tranh kết thúc và hắn sẽ có thời gian nhàn hạ để làm điều đó... Nhưng lúc này hắn chỉ cúi đầu cầu xin.

"Tập hợp hạm đội và gửi lời tới Konenos," Eidolon ra lệnh, khập khiễng bước xuống bậc thềm ngai chỉ huy để đến sàn căn phòng. "Gửi một lực lượng nhỏ để hỗ trợ Suzerain, sau đó ra lệnh hẹn gặp tất cả các đơn vị khác trong bóng cảm biến của Cổng. Chúng ta sẽ đến Kalium ngay khi những người anh em tham gia cùng chúng ta."

"Theo ý muốn của ngài." Von Kalda theo sau Eidolon xuống sảnh nghi lễ được đánh bóng sang trọng. "Và, cho phép tôi có thể hỏi, về ngài Primarch?"

Eidolon ném cho Von Kalda một nụ cười khô khan. "Nếu ngươi có thể xác định được vị trí của người Cha yêu quý của chúng ta thì bằng mọi cách hãy thông báo cho ông ta. Việc đè bẹp Khan có thể kéo ông ta ra khỏi sự u mê của mình, mặc dù ta nghi ngờ điều đó."

Eidolon bước đi cà nhắc, rõ ràng vẫn còn rất đau đớn của sự biến dị. "Sẽ có một ngày chúng ta không còn bị ràng buộc bởi ý muốn của những vị thần trẻ con đó nữa. Hiện tại, chúng ta phải làm như chúng ta đã được học để theo đuổi cuộc chiến của bọn họ, giả vờ như chúng ta là người đang làm chủ số phận của chính mình."

Đôi ủng viền vàng của hắn cọ vào đá cẩm thạch khi chân hắn kéo lê. "Nhưng hãy nhìn mà xem, vũ trụ này đang trêu đùa tất cả chúng ta như thế nào," Eidolon rít lên. "Và những điều ngu ngốc mà bọn họ quẳng cho chúng ta."

******

Trên con tàu vận tải khổng lồ Terce Falion, chiếc đang dẫn đầu đoàn tàu vận tải Memnos của Quân đoàn III trong khoảng không sâu thẳm, Thuyền trưởng Eleanora Kulba tiến lên đài quan sát. Một con servitor lao ra khỏi đường đi của cô ta, khịt mũi một cách ngu ngốc qua những lớp bảo vệ hàm dưới bằng sắt. Cô tiến đến cửa và đập mạnh vào bảng điều khiển. Các thiết bị điện tử kêu lách cách hai lần trước khi các pít-tông cuối cùng được nhả ra và phần kim loại rỉ sét mở ra.

Fael Alobus, phó chỉ huy của cô đang đợi ở phía xa, kèm thêm một Hoa tiêu mặc áo choàng lông chồn Cavelli đang đứng cùng. Phía xa họ, mái cong thấp của đài chỉ huy Terce Falion kéo dài xuống phía các dãy cửa sổ bằng kính bọc thép.

"Thưa các quý ông," cô nói một cách quả quyết. "Đi theo tôi."

Ba người bọn họ tiến xuống giàn cầu chính. Đó là một dải sắt treo trên đầu các nhân viên đang vận hành đài chỉ huy. Không gian đầy mùi gỉ sét, mùi mồ hôi của con người và chất bôi trơn máy móc.

Phía trước, khoảng không đang nhìn xuống bọn họ qua một hàng cửa kính quan sát.

Kulba ghét cảnh tượng đó. Cô luôn dành phần lớn thời gian của mình để nằm ở các khoang bên trong con tàu chở hàng khổng lồ, tránh nhìn vào khoảng không vô tận của cõi hư vô, thứ mà cô luôn buông lời nguyền rủa. Cô chưa bao giờ muốn lái tàu vào khoảng không, nhưng khi cuộc Đại Viễn Chinh đã hút tài nguyên từ mọi thế giới trong Đế chế đang phát triển và hút cạn những hành tinh có bất kỳ mức độ năng lực hoặc trí tuệ nào, cuối cùng lệnh triệu tập đã đến với cô và các đặc vụ của Administratum đã nói rõ cho cô biết số phận của cô nằm ở đâu.

Tệ hơn nữa, cô đã phát hiện ra rằng mình giỏi việc đó. Lái tàu chở hàng tải trọng lớn là một kỹ năng đặc biệt, là sự kết hợp giữa quản lý vĩ mô và linh động tự do. Cô ta cứng rắn, có cơ thể săn chắc, cô cũng thường xuyên nổi giận - tất cả những phẩm chất đó đã giúp ích rất nhiều cho cô trong các hạm đội phụ trợ của Quân đội Đế quốc trải rộng khắp các vì sao.

Tất nhiên, Quân đội cũ và các cơ cấu chỉ huy của nó giờ đã biến mất. Giá trị của lòng trung thành của Kulba giờ là dành cho Memnos Combine, tổ chức từ lâu đã trung thành với vị tư lệnh của khu vực Loeb, nơi từng nằm dưới quyền quản lý của Terran prefecture Phoedes, nhưng giờ đã bị thu hẹp trong hai năm tiêu chuẩn. vào vùng nội địa đang phát triển của các thế giới cống nạp do Quân đoàn III thu hoạch. Thông qua họ, cô cho rằng lòng trung thành của cô giờ đây thuộc về quyền lực tối cao của Warmaster, nhưng trên thực tế, mệnh lệnh đến từ đâu không có gì khác biệt. Cô chỉ đang kiếm sống, các xi-lanh thực phẩm tiếp tục được cung cấp, các con tàu được sửa chữa và để đó chờ chuyến hàng tiếp theo. Có hiểm nguy, dĩ nhiên là luôn luôn có. Những người chủ của cô luôn xa cách, mục tiêu của cô rất mơ hồ. Cô đã làm những gì mình phải làm, ngày tháng trôi qua và những tâm trí không phải của cô đang lên kế hoạch cho sự tiến bộ lớn hơn của giấc mơ Hoàng gia.

Tuy nhiên, khoảng không vẫn thật đáng ghét. Không có gì có thể thay đổi được điều đó. "Anh nói đó là một tín hiệu à," Kulba nói, kéo một bảng dữ liệu ra khỏi chiếc áo dài lấm lem dầu mỡ của mình.

"Không phải từ chúng ta," Alobus nói, gãi một bên cằm. "Tín hiệu rất nhỏ, nằm ngoài hạm đội."

"Chúng ta có con tàu chiến nào trong hạm đội không?"

"Suzerain. Một con chiến hạm của quân đoàn."

"Anh có nhận ra nó không?"

"KHÔNG. Tín hiệu vẫn đang được truyền đi."

Họ đã đến khu vực quan sát chính. Phía trên đầu họ là một mái vòm bằng pha lê đang mở ra, được bao bọc bằng kim loại và có những vệt bụi bẩn vô tận từ rất lâu đời. Kulba hít một hơi thật sâu và nhìn lên.

Một nửa đoàn tàu vận tải của cô hiện rõ ở ngoài kia, lơ lửng phía trên đầu chiếc Terce Falion trong một đám lữ hành khổng lồ. Với các góc cạnh và quai hàm nặng nề, những con tàu vận tải khổng lồ đang trải dài trong bóng tối, bộ tên lửa đẩy của chúng có màu cam nhạt. Mỗi con tàu dài hơn năm mươi kilomet, mặc dù hầu hết khối lượng lớn đó đều do các mô-đun khổng lồ, chứa đầy các khối container được cố định. Không có thuyền viên nào đi vào những không gian trông như hang động đó, vì khu vực duy nhất có người ở của con tàu là những vết phồng rộp nhỏ trên sườn thân tàu phía trước, nơi đặt các đài chỉ huy trong lớp vỏ não. Mọi nơi khác đều im lặng, bị bao bọc, khóa chặt, bịt kín.

Kulba nhìn thấy mặt dưới của tàu Revo Satisa đang lao qua phía trên đầu họ và quan sát từng hàng từng hàng mô-đun container trôi qua một cách chậm chạp. Ngoài con tàu đó là "Con Gái Của Loeb", và xa hơn nữa là tàu "Lạnh Như Các Vì Sao".

"Còn bao lâu nữa thì chúng ta sẽ tiến vào warp?" Kulba hỏi.

"Ba giờ," Cavelli nhẹ nhàng trả lời.

Kulba không quay sang nhìn ông ta. Cô ấy cũng không thích các Hoa Tiêu. Họ luôn khiến cô rùng mình, với con mắt thứ ba bị bịt kín, và làn da vàng vọt mỏng như giấy và dáng đi lê lết của họ. Hơn nữa Cavelli luôn luôn có mùi hôi. Mùi hôi thối đó là thứ gì đó thoang thoảng, không thể xác định được, một loại pheromone hoặc một loại đột biến nào đó.

"Chúng ta có thể thực hiện bước nhảy ngay bây giờ," cô nói.

"Vậy thì chúng ta sẽ mất một phần ba đoàn tàu," Cavelli nói và mỉm cười xin thứ lỗi. "Chúng ta không có hệ thống manifold cho chín trong số các tàu chở hàng."

"Và chúng ta đã nhận lệnh rồi," Alobus nhắc nhở cô. "Lệnh từ quân đoàn."

Kulba nhổ nước bọt qua mép giàn. Cơn buồn nôn trống rỗng đang sôi lên bên trong bụng cô. Những ngôi sao lấp lánh nhìn cô từ bên ngoài quả bong bóng pha lê, thật độc ác, thật vĩnh cửu.

"Bọn họ bao giờ sẽ đến?" cô hỏi, cam chịu chờ đợi nhiều hơn trong không gian thực. Đoàn tàu tiến vào địa ngục hỗn loạn của cõi warp càng sớm thì họ càng sớm biết được có bao nhiêu người trong số họ sẽ đến được Narrows nguyên vẹn.

Alobus tham khảo đồng hồ bấm giờ hình đầu rắn gắn ở mu bàn tay lấm tấm lông của mình. "Ít hơn... Chà, tôi nhầm rồi. Lại sắp nhận được thêm một tin gì đó ngay bây giờ. Bọn họ sẽ sớm tới hơn."

Đó là lúc Kulba biết. Bọn họ sẽ không bao giờ đến sớm: Quân đoàn III đang thoái hóa nhanh chóng nhưng họ vẫn là những người chỉn chu đến từng chi tiết, và nếu họ đã đưa ra mốc thời gian, họ sẽ luôn đúng hẹn.

"Hãy phái ra tất cả những tàu hộ tống," cô ra lệnh, nheo mắt lại, nhìn ra ngoài bóng tối. "Hãy nói với họ nếu họ nhìn thấy bất cứ thứ gì đang chặn đường chúng ta, hãy nổ súng."

Cô ấn hạt cảnh báo vào bên trong lòng bàn tay và cảm thấy mồ hôi đọng ở đó. Alobus nhìn cô với vẻ không chắc chắn. "Thưa cô, cô có..."

"Đừng nói gì hết." Kulba nhìn thấy những loạt động cơ đẩy plasma bắn ra khi những tàu hộ tống của đoàn tàu lao ra rìa, chiếm giữ các vị trí trên lưới lửa. Đèn Lumen của đài chỉ huy chuyển sang màu đỏ chiến đấu và các dấu hiệu báo động xuất hiện trên bảng điều khiển của máy tính cogitator. "Nếu các anh muốn làm bất cứ điều gì bây giờ, hãy kiểm tra kỹ thông tin liên lạc của quân đoàn và hy vọng nó chứng minh được tính chính xác."

Những con quái vật khổng lồ trong không gian không hề điều chỉnh hướng bay. Phải mất hàng giờ chỉ để hiệu chỉnh chúng cho một sự thay đổi quỹ đạo, và trừ khi điều đó được thực hiện, chúng sẽ tiếp tục di chuyển dọc theo cùng một đường thẳng có định hướng cho đến khi siêu tân tinh cuối cùng trong thiên hà tự phát nổ. Hạm đội hộ tống của họ, khoảng năm mươi tàu hộ tống nhỏ có khả năng di chuyển hạn chế trong warp, chúng mang theo pháo lance đang tiến đến chu vi của tuyến phòng thủ và bắt đầu cảnh giới.

Cavelli hít một hơi và nhắm mắt lại. Kulba quay sang ông ta . "Ông cảm nhận được điều gì à?"

Ông ta lại trao cho cô một nụ cười nửa miệng đáng nguyền rủa, nhưng vẫn nhắm chặt hai mắt. "Tôi chỉ là một ông già. Thực sự thì tôi cảm thấy may mắn khi được đi xa đến thế này cùng với cô."

Khi ông ta đang nói, mọi bảng điều khiển máy tính ở bên kia đài chỉ huy đột nhiên tối sầm lại. Dấu hiệu điều hướng khoảng không nhấp nháy và đèn lumen trên đầu bắt đầu phát ra tiếng xèo xèo.

"Cho họ quay trở lại!" Kulba hét lên, vây quanh sự huyên náo của thủy thủ đoàn của cô ở dưới các hố. Khi họ cố gắng giành lại quyền chỉ huy, một làn đạn las lặng lẽ bùng phát từ khoảng không.

Các bảng điều khiển đang bị mờ căm. Ban đầu, ba dòng văn bản theo tiếng Gothic tiêu chuẩn chạy dọc xuống màn hình, đủ rõ ràng để Kulba có thể đọc được ngay cả ở khoảng cách xa.

NHỮNG KẺ PHÁ VỠ LỜI THỀ

CÁC NGƯƠI SẼ BỊ PHÁN XÉT NGAY BÂY GIỜ

BỌN TA CHÍNH LÀ SỰ TRỪNG PHẠT.

Kulba biết rằng mọi viên sĩ quan trên mọi tàu chở hàng đều sẽ đọc những điều giống nhau. "Tất cả về đúng vị trí!" cô gầm lên, quay người lại từ cửa kính quan sát và sải bước xuống giàn. "Khởi động thiết bị manifold! Chuẩn bị khởi động chu trình warp!"

Mệnh lệnh cuối cùng đó thật vô lý – ngay cả khi Cavelli đã bắt đầu các nghiên cứu sơ bộ của mình, thì vẫn sẽ mất quá nhiều thời gian để khởi động các động cơ warp – nhưng cô buộc phải nói ra điều gì đó. Lần đầu tiên trong sự nghiệp lâu dài và đầy thù hận của mình, cô đang hoàn toàn bối rối.

Kulba đang đi được năm mét xuống giàn trước khi tác động vật lý đầu tiên xảy ra. Cô nghe thấy một tiếng đập mạnh ở đâu đó trên cao trong cụm lá chắn phía trước của vỏ não của đài chỉ huy, sau đó là tiếng rít của kim loại bị xé toạc.

Dòng chữ trên bảng điều khiển bật ra và được thay thế bằng một hình ảnh: một tia sét cách điệu trên một thanh ngang.

"Đó là gì vậy?" Kulba hỏi, tiến tới màn hình gần nhất và nắm lấy nó bằng cả hai tay.

Tiếp theo là nhiều tiếng va chạm từ phía trên, và cửa kính quan sát bị xé toạc bởi những tia sáng bạc. Alobus cứng người vì do dự, nhưng Cavelli bắt đầu cười khúc khích.

Kulba kéo màn hình xuống và quay người về phía ông già Hoa tiêu. Cô chìa màn hình đó về phía ông ta. "Đó là cái gì? Ông biết mà phải không?"

Cavelli gật đầu. "Và nếu cô đã nghiên cứu về trang phục của các Quân đoàn của nhân loại, cô gái à, cô cũng sẽ biết thứ đó. Nhưng điều này có vấn đề gì? Bất kỳ một trong hai mươi viễn tượng khi chia bài Cartomancer đều là quá đủ đối với chúng tôi rồi."

Kulba ném màn hình xuống đất và túm lấy áo choàng của Cavelli. Cơ thể già nua của ông già Hoa Tiêu giống như một cái bao xương dưới lớp áo nhung dày cộm. "Nó có nghĩa là gì?" cô rít lên.

Cavelli mở đôi mắt phàm trần của mình và nhìn cô bằng ánh mắt kiên định không hề sợ hãi hay hy vọng.

"Không có gì do bàn tay con người tạo ra lại di chuyển nhanh hơn bọn họ," ông ta lẩm bẩm, chìm đắm trong cảm giác sợ hãi. "Họ thật tuyệt vời. Nhưng hãy để tôi kể cho cô nghe một điều nữa về bọn họ , vì đó là điều cuối cùng cô sẽ học được."

Ông nghiêng người lại gần cô hơn, và hơi thở của ông có mùi đinh hương, chúng đang phà vào mặt cô.

"Bọn họ vẫn đang cười vang."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro