《lht|h × ssj × ysh》 tiếng Pháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LEE HWITAEK | HUI × SEO SOO JIN × YEH SHU HUA

Tên truyện: tiếng Pháp

Tên gốc: français

Tác giả: shushusbaobei

Người dịch: NHÊ

Nguồn: AO3 (https://archiveofourown.org/works/33207553)

BẢN DỊCH CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ – TRANSLATED WITHOUT PERMISSION

Tóm tắt:

Khi Shuhua nói, rằng em có thể có được bất cứ thứ gì mà trái tim mình khao khát, em luôn thêm chữ "gần như". Và "gần như", không khó để đoán, là cô Seo.

❀❀❀

Yeh Shuhua không vui tẹo nào cả. Mặc dù hầu như không có bất kỳ chữ "không" nào trong cuộc sống của em – suy cho cùng, tiền có thể giải quyết quá nhiều vấn đề để trở thành một người giàu có hoàn toàn không hạnh phúc – sự tự tin của em đang tuột dốc nhanh chóng và sự tự tin, rằng mình là người giỏi nhất trong mọi việc là trách nhiệm trực tiếp của em thì tăng lên một cách đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, sự bất tiện của điều này sẽ là tối thiểu nếu không tính đến những thất bại liên tục ở tiếng Pháp và Seo.

Em coi tiếng Pháp là thứ ít xấu xa hơn, bởi vì Seo – Shuhua phát âm tên cô với cảm xúc đặc biệt trong giọng mình – chắc chắn Seo là một rắc rối lớn hơn.

Không chỉ vì cô giỏi tiếng Pháp nhất.

Khi Shuhua nói, rằng em có thể có được bất cứ thứ gì mà trái tim mình khao khát, em luôn thêm chữ "gần như". Và "gần như", không khó để đoán, là cô Seo.

Sau vô số nỗ lực để có được cô – chắc chắn là Shuhua nổi tiếng không chỉ giữa các chàng trai – thậm chí em đã từ bỏ một thời gian. Và thành thật mà nói, sau đó em không hoàn toàn hiểu được việc "có được" của mình – liệu nó có ý nghĩa gì hơn là bắt đầu một mối quan hệ[1] không? Có lẽ vậy, nhưng đến cả bản thân Shuhua cũng không chắc nữa.



Cuối cùng, vì một lý do nào đó, cuộc sống luôn chọn đứng về phía Shuhua, ném em vào những sự tình cờ và cơ hội may mắn mới.

Nên, vào thứ Tư, trong khi em đang trốn thể dục một cách không biết xấu hổ ở trong phòng hút thuốc của trường đại học, Seo Soojin đã xuất hiện ở đó trong nước mắt và đòi hỏi – Shuhua không thích điều đó, khi mọi người nói với em như thể em bị bắt buộc – chia sẻ một điếu thuốc.

Shuhua lặng lẽ thọc tay vào túi trong, lặng lẽ rút một gói và cầm nó đưa cho Soojin, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ bối rối không hề che giấu. Soojin ngồi phịch xuống chiếc ghế dài với một tiếng sập và, ngậm điếu thuốc giữa môi, đảo mắt. Má cô vẫn còn ướt.

"Có chuyện gì vậy, ở đó có mưa à?" Shuhua cười nhăn nhở và đưa một chiếc bật lửa cho Soojin.

Soojin lẩm bẩm gì đó như "chà, thông minh đấy" để đáp lại, sau đó thở một hơi ngắn và ho. Cô ngửa đầu ra sau, dựa vào tường và lặp lại rõ ràng hơn:

"T-thông minh đấy, Yeh." Cô lại đảo mắt và hít vào một hơi nữa. Giấy nhanh chóng "cháy" về phía bộ lọc. Soojin ho.

"Chị đâu có thực sự hút thuốc," Shuhua nhớ lại khi đưa điếu thuốc lên môi.

Soojin chỉ lắc đầu, trả bật lửa, và bắt chéo chân.

"Vậy sao chị làm thế?" Em thêm "một lần nữa" với bản thân, nghĩ rằng mình không nên nói điều đó ra thành tiếng. Shuhua thấy hối hận, vì em đã hỏi một câu hỏi – thực sự thì em không thích lắng nghe vấn đề của người khác chút nào.

"Sao bạn nên biết," Soojin đáp một cách sắc bén. Shuhua thầm cảm ơn cô ấy vì điều đó. Cô nhắm mắt lại và chuẩn bị dành thời gian còn lại trong im lặng.

"Ừ, trời đang mưa," Soojin cắt ngang, hất tóc khỏi mặt mình.



Vẫn còn khoảng bốn mươi phút nữa, và thật khó xử để nói hoặc không nói gì. Trong mọi trường hợp, những điều họ đã thảo luận không thực sự liên quan đến cả hai.

Soojin dán mắt vào màn hình điện thoại, thứ thỉnh thoảng sáng lên với các thông báo, như thể cô đang đợi chờ gì đó. Shuhua không hỏi, chỉ trộm nhìn qua vai người phụ nữ trẻ. Nó trở nên quá bình tĩnh, đến mức em gần như ngủ thiếp đi. Âm thanh khó nghe của một bài hát quen thuộc, rõ ràng bắt đầu từ đâu đó ở giữa, đập vào tai em. Shuhua đột ngột tỉnh dậy.

Soojin bật dậy và nhấc máy, chạy ra ngoài. Mặt cô đen lại vì tức giận chỉ sau vài giây. Cô hét lên gì đó và, có lẽ không nghe đoạn cuối, ngắt cuộc gọi.

Quay trở lại phòng hút thuốc, cô nhìn Shuhua một cách đáng thương, như thể cô là một quả cam vừa bị vắt hết nước, và lại xin một điếu thuốc.

"Không, với chị thế là đủ rồi," Shuhua nhẹ nhàng nói, ngồi xuống chiếc ghế dài. "Thế, sao chị không rót trà đi nhỉ," em thở dài thườn thượt và ném một cái nhìn đầy nồng nhiệt về phía Soojin

Cô Seo thở ra một cách ồn ào.

"Hui."

Shuhua chỉ nhướng mày. Em không thích tên khốn[2] đó, vì cô đã làm lễ rửa tội cho anh ta hai năm trước.

Tuy nhiên, điều đó có lẽ nhiều hơn là do em thích Soojin.

Đã đên giờ của lớp học tiếng Pháp. Họ chia tay theo các hướng khác nhau, vờ như không có gì xảy ra, mặc dù cả hai, tất nhiên, biết rằng nó đã xảy ra.





Seo Soojin rất vui. Cô có Hui, và một con chó, đang đợi cô trở về trong căn hộ thuê. Seo Soojin rất vui vì cô có một chiếc ô màu vàng, và nếu cô quên nó ở nhà, điều xảy ra, phải thừa nhận rằng, khá hiếm khi, thì Shuhua luôn có thể dẫn cô đến bến xe buýt.

Vào năm thứ nhất, Soojin đã thu mình hơn bây giờ, sau một năm, nhưng vẫn có thể kết bạn với một vài người. Và mặc dù có "hào quang người tầm thường" và kết quả tốt nhất về mọi thứ theo nghĩa đen, Soojin rất... ngầu (vâng, để tìm hiểu xem các bạn cùng lớp nghĩ gì về mình, cô đã thực hiện một cuộc khảo sát và phát cho mọi người, nhưng đừng nói về chuyện vặt vãnh này).

Nói một cách dễ hiểu, bản thân Yeh Shuhua không bao giờ có thể yêu một người không lạnh lùng.

Không phải tình cảm của Yeh là bí mật đối với Soojin. Không hề, bởi vì cô hoàn toàn biết về điều này và, hơn nữa, đã thành công "vật ngã" cô. Trong khi ấy, thời gian trôi qua, và ý nghĩ đáp lại sự tán tỉnh kín đáo của một người bạn thời thơ ấu khiến cô ngày càng bận tâm hơn – mối quan hệ với Hwitaek đang trượt đâm đầu xuống tới vách núi từ lúc cầu xin – nhanh chóng và không thể lay chuyển, mặc dù giờ Soojin có thể thừa nhận điều đó.

Khi tin đồn, rằng anh ta đã lừa dối cô với một trong những người bạn đại học của cô, Soojin nhận ra rằng đây không phải là kết thúc, mà là sự đè nát bất cứ điều gì họ có. Cô đã gặp cô gái mà coi là bạn của mình với một câu hỏi thẳng thắn, mà cô nhận được câu trả lời với một ngữ điệu khoe khoang một cách công khai. Soojin đã hiểu mọi chuyện. Cô đã thử hút lại cùng ngày và nhiều lần với Yeh.





Phải thừa nhận rằng, tình bạn của họ đã không còn như xưa không chỉ vì tình cảm của Shuhua và không phải vì Hui. Tại một số thời điểm, họ chỉ... ngừng nói chuyện. Shuhua tránh gặp mặt bất cứ khi nào có thể, tự nhắc nhở bản thân, nếu có thể, rằng em không thể là không phải bạn bè, nếu có thể, vùi đầu vào việc học, nếu có thể, thì say xỉn. Đôi khi Soojin cũng làm như vậy.

Và bây giờ, nhiều tháng sau khi cô chia tay, họ trở lại những ngày cũ tốt đẹp: quay trở lại những câu chuyện cười cũ và trò chuyện ở trường, xem loạt phim cùng nhau dưới tấm chăn – cho cả hai người họ – trong căn hộ của Soojin và bình luận về những gì đang diễn ra trên màn hình.

"Thật buồn cười khi điều này trở nên quá bất thường," Soojin nghĩ, vùi mũi vào vai Shuhua. Em ấy có mùi như tình đầu, vẻ đẹp lý tưởng và bạc hà.

Đó là vì thuốc lá.

Cô Yeh – Soojin tự sửa lại – Shuhua mềm mại và ấm áp khi cười trước những câu thoại của Max và nói, rằng họ nhất định nên mua một cây xương rồng về nhà, vì chúng rất dễ thương và gai góc. Soojin nghĩ – chẳng hợp lí gì cả – nhưng hứa sẽ mua.



Soojin từ bỏ việc đùa cợt những câu thả thính[3], một cái nhìn ranh mãnh từ dưới hàng lông mi sẫm màu và một nụ cười nhếch mép nơi khóe môi.

Soojin từ bỏ.

Soojin nhìn Shuhua và vô tình, nhưng không kém phần lo lắng, nói: "Chị có thể cải thiện tiếng Pháp của em đấy."

"Hy vọng thế, một nụ hôn chứ?" Shuhua đánh trống lảng, rõ ràng là nhìn lên từ màn hình và không mong đợi gì việc được đáp lại. Shuhua đảo mắt và cười nhăn nhở, trước khi nhận được "không có gì[4]" của em bằng một nụ hôn mờ nhạt và lòng bàn tay ấm áp của Soojin trên má.

Soojin đợi Shuhua hôn lại.

Shuhua, tất nhiên, đã làm theo.

❀❀❀

Chú thích:

[1] Hook up: Theo từ điển Cambridge, đó là từ để chỉ việc gặp gỡ hoặc bắt đầu làm việc với một người khác hoặc những người khác; hoặc để chỉ việc bắt đầu một mối quan hệ lãng mạn hoặc tình dục với ai đó. Có thể hiểu một cách đơn giản như sau, "hook up" là kết hợp của từ "hook"- danh từ lưỡi câu; động từ gắn vào, kéo vào, gài vào – với giới từ "up" sẽ tạo ra "hook up" mang nghĩa kết nối giữa những người, hay những vật với nhau.

[2] Fuckboy: là thuật ngữ dùng để chỉ những chàng trai rất đẹp trai, khéo ăn nói nhưng trăng hoa, không chung thủy, thích đùa giỡn tình cảm của chị em phụ nữ. Họ đề cao những khoái cảm về thể xác, không quan tâm đến các chuẩn mực đạo dục xã hội hay tình cảm của đối phương mà chỉ tập trung để đạt được mục đích cuối cùng là làm "chuyện ấy" với phụ nữ. Hiểu một cách gay gắt hơn, Fuckboy là những "giống dục" bị điều khiển bởi nhu cầu nhục dục với phương châm "ch*ch, ch*ch nữa, ch*ch mãi" và "ch*ch được càng nhiều em thì càng tốt!".

[3] Pick-up lines: hoặc chat-up line, là câu "thả thính" để làm quen với một người khi gặp nhau lần đầu. Những "câu chuyện làm quà" này đôi khi sỗ sàng, "sến rợn người", nhưng có lúc dí dỏm, duyên dáng vừa đủ. Mục tiêu cuối là để giành được sự chú ý từ đối phương. Những năm 1600, tiếng lóng pick someone up thể hiện hành động tiếp xúc thân mật hoặc cử chỉ gợi tình với ai đó. Tính từ pick-up sau này được hình thành, chỉ lời tán tỉnh được chuẩn-bị-sẵn. New York Times được cho là một trong những nhật báo đầu tiên sử dụng pickup line. Pickup line thường bắt đầu bằng câu nghi vấn, theo sau là câu trả lời mang tính "chốt hạ" (punchline), khiến người được tán tỉnh đi từ "hoang mang" sang "xiêu lòng" trong phút chốc. Điều này làm nên điểm nhấn của những pickup line kinh điển. Ví dụ như:
– Bố em là tên trộm à? Chú ấy đã ăn cắp những vì sao trên trời và đưa chúng vào mắt em.
– Em mang theo bản đồ không? Vì càng nhìn em anh càng lạc lối.
– Em từ trên trời rớt xuống hả? Rơi trúng tim anh đây này.

[4] Phòng trường hợp ai không hiểu sao cụm "Không có gì (nothing)" này được in nghiêng và để trong ngoặc kép (mà có khi chẳng có đâu), thì vì nó là kiểu nhắc lại(?) của cụm "không mong đợi gì việc được đáp lại(nothing in return)" ở trên nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro