《ssj × ysh》 lỡ chuyến bay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SEO SOO JIN × YEH SHU HUA

Tên truyện: lỡ chuyến bay

Tên gốc: miss the flight

Tác giả: shushusbaobei

Người dịch: NHÊ

Nguồn: AO3 (https://archiveofourown.org/works/31823038)

BẢN DỊCH CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ – TRANSLATED WITHOUT PERMISSION

Tóm tắt:

Shuhua có một kỳ nghỉ, em dự định bay đến Ai Cập.

Soojin cảm thấy có gì đó không ổn lắm. một điều gì đó cực kỳ sai trái đã xảy ra.

❀❀❀

"Hành lý của em đã chuẩn bị xong chưa?" Soojin hét lớn để vợ cô có thể nghe thấy từ tầng hai.

"Rồi, rồi mà. Em chỉ đang đóng gói cái ba lô của mình thôi."

"Được rồi, hãy xuống khi nào em xong việc nhé."

Shuhua có kỳ nghỉ phép một vài tuần trước. Em rất hào hứng với kỳ nghỉ của mình, đến nỗi Soojin cũng không khỏi phấn khích theo. Có lẽ còn hơn cả bản thân Shuhua nữa.

Soojin muốn dành nhiều thời gian cho vợ mình nhất có thể, trong khi Shuhua không bận rộn với công việc. Bản thân em là một nhà thiết kế tự do nên lịch trình không bao giờ là vấn đề.

"Muốn ôm không?" Soojin hỏi đầy hy vọng khi cuối cùng Shuhua cũng xuống. Cô lo lắng vì vài lí do. Không phải Soojin tin cậy vào trực giác của cô một cách hoàn toàn, nhưng đôi khi nó có những điều đúng đắn.

"Chắc chắn rồi!"

"Thật nồng nhiệt." Soojin thì thầm vào vai em khi Shuhua ôm chặt lấy eo cô.

Cô đã quen với điều đó. Cô đã quen với Shuhua và mọi điều nhỏ nhặt của vợ mình như một thói quen.

"Em yêu chị mà, chị biết chứ." Shuhua thì thầm chầm chậm, xoa lưng Soojin.

"Còn làm sao được nữa chứ."

Lúc đầu, thật khó để thốt ra những điều như "yêu em". Cô chưa bao giờ nói chúng cho đến khi bất ngờ thốt lên khi Shuhua cầu hôn. Đôi khi thật tuyệt khi hồi tưởng lại những kỷ niệm từ thuở bắt đầu. Hồi đó họ còn rất trẻ và ngọt ngào.

"Chị cũng yêu em." Cô đáp lại.

Đã đến lúc rời đi rồi. Họ để vali và ba lô của Shuhua vào thùng xe của họ.

"Sẽ ổn thôi mà, Jin-Jin. Không có gì phải bối rối, thực sự đí."

"Mình thể hiện rõ ràng vậy ư?" Soojin nghĩ. Tất nhiên, Shuhua có thể nhận ra bất cứ thứ gì chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua của em. Có lẽ là vì họ đã ở bên nhau hơn mười năm rồi. Shuhua luôn giỏi đọc suy nghĩ của Soojin. Không có gì thay đổi, và nếu nó đã xảy ra, thì chỉ có tốt hơn mà thôi.

Họ đã bắt đầu.

Lái xe ngắn đến sân bay với tiếng nhạc radio có vẻ làm cô dịu lại một chút. Shuhua luôn thích âm nhạc với những giai điệu 'cá tính'. Đó là một cuộc luận chiến bất diệt: bật nhạc gì. Soojin thường thắng. Rõ ràng là bởi người phụ nữ dịu dàng của Shuhua.

Mặc dù có điều gì đó không ổn, nhưng Soojin thấy vậy. Thứ gì đó-

"Chị- chị nghĩ là em để quên hộ chiếu của mình rồi đấy. Ta cần quay về nhà thôi."

Vài phút trước khi đến sân bay. Cô nên nhớ kiểm tra tất cả các tài liệu trước khi chúng lên đường – Shuhua nghĩ.

Em bối rối trừng mắt nhìn vợ.

"Về nhà thôi, Shu. Ngay bây giờ, làm ơn đấy." Soojin đột ngột nói, và khuôn mặt cô trở nên nhợt nhạt đến mức không khỏe mạnh. "Em có thể bay vào ngày mai, chỉ là – không phải bây giờ, quay lại thôi."

Vẻ mặt sợ hãi của Soojin không ngừng cầu xin em rời đi.

"Ồ, được rồi." Em nói với vẻ ngập ngừng. Nó có vẻ lạ đối với bất kỳ ai ngoài Shuhua. Em tin tưởng Soojin như thể đó là chính mình. Có nhiều lúc vợ em đúng rồi em có thể nhớ. "Vậy thì quay về nhà nhé?"

Soojin gật đầu.

có thể sai, trực giác của cô có thể vậy, nhưng-



"Đúng là em đã mang theo hộ chiếu bên mình này. Sẽ tốn rất nhiều tiền để mua một vé mới." Shuhua nói một cách thờ ơ khi họ tấp xe vào trước cửa nhà.

Soojin ngăn em lại. Cô bật TV ngay khi họ về đến căn hộ.

"Chị có muốn uống nước không?" Vợ cô hỏi với vẻ quan tâm.

Soojin lắc đầu cố gắng tập trung vào bản tin.

Shuhua trốn trong bếp. Em có vẻ điềm tĩnh không giống như vợ mình.

"Chuyến bay SBI1047 khởi hành từ Seoul lúc 15:35 KST và hướng đến Ai Cập. 38 hành khách và 8 thành viên phi hành đoàn đã được đăng ký."


Soojin cẩn thận lắng nghe. Cô không thể sai được: tin tức từ sân bay thường không xuất hiện trên TV nếu đó không phải là trường hợp khẩn cấp.

"Vào lúc 16:53, trong chuyến bay qua khu vực Hoàng Hải, một vụ nổ mạnh đã xảy ra ở phần đuôi của máy bay 1047."


"Có thể giờ em đã chết rồi đấy." Cô nói trong khi vẫn đứng yên trước màn hình với những bức ảnh nhấp nháy trên đó. "Chị- Em có thể chết, Shu à."

"Em rất vui vì chị là một hereditary witch[1] đó." Shuhua cười khúc khích khi đến với Soojin.

"Giờ không phải thời điểm hoàn hảo để đùa đâu."

"Em vẫn còn sống, thấy không. Không sao đâu."

Bây giờ có lẽ cô đã bình tĩnh, nhưng chỉ vài ngày nữa thôi, Shuhua sẽ biến thành một mớ hỗn độn sợ hãi. Vợ cô luôn như vậy – hoàn toàn hiểu những gì đã xảy ra chỉ sau sự kiện. Sau đó sẽ đến lượt Soojin an ủi Shuhua. Nhưng bây giờ...

"Nó không ổn! Không ổn một tẹo nào hết."

"Em ở đây mà, Jin." Shuhua bắt Soojin ngồi trên ghế sofa và đưa cho cô một cốc nước mà em mang từ nhà bếp ra.

"Toàn bộ 46 người trên máy bay đều thiệt mạng. Vụ nổ trong máy bay được dàn dựng bởi một kẻ đánh bom liều chết 30 tuổi... "

"Có thể là bốn mươi bảy." Soojin thổn thức nhìn chằm chằm vào hư không một cách tức giận.

Shuhua tắt TV. Em nghĩ vậy là đủ rồi.

Có thể ở đó đã là em.

Nhưng em không có mặt trên máy bay. Em đã ở nhà. Trong vòng tay của vợ mình. An toàn. An ủi. Được yêu thương. Còn sống.

"Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi." Shuhua vừa nói vừa lau nước mắt trên má Soojin. Lớp trang điểm của vợ em đã bị hủy hoại. Em thật may mắn, đó không phải là cuộc sống của em. "Em sẽ không bay đi đâu vào ngày mai, Jin. Hoặc em sẽ bay trong tương lai gần đâu."

"Em sẽ không." Soojin thì thào. Cô đã bị mệt mỏi.

"Em sẽ ở lại với chị, được chứ?"

"Ừ."

"Được rồi," Shuhua nói, vỗ nhẹ vào lưng Soojin. "Được rồi."

"Để em biết thì chị không phải là một hereditary witch đâu." Soojin nói với vợ mình vào buổi tối hôm đó, khi cuối cùng họ cũng đi ngủ được. "Chị là người ngoài hành tinh đấy."

"Ồ" Shuhua nghĩ rằng mình đã ngủ thiếp đi với tay chân của Soojin trên khắp cơ thể, "Vì vậy, bây giờ là thời điểm hoàn hảo để nói đùa."

Có lẽ là không, nhưng Shuhua không nói gì cả, bởi vì nếu điều đó giúp Soojin bình tĩnh lại thì hãy để nó như vậy.

Bởi vì nếu Soojin có thể pha trò, cô sẽ không sao đâu.

❀❀❀

Chú thích:

[1] Hereditary Witch: là thuật ngữ để chỉ những phù thủy kế thừa lại món quà phép thuật thông qua gene. Khi những phù thủy này ra đời, thường thì họ có 1 gia đình đầy phép thuật và bắt đầu chuyến hành trình sớm hơn, sử dụng món quà thông qua các thế hệ. Sinh ra trong một nguồn gốc bí mật. Những truyền thống này thường không được ghi chép lại, ngoại trừ Grimoires, được bảo vệ rất kĩ nhưng chủ yếu là truyền miệng và thể chất. Mỗi gia đình đều có truyền thống riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro