chương 136

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Được rồi. Tôi hiểu rồi, xin hãy đi thôi."

“Ồ, được rồi. Chúng ta vào trong nói chuyện nhé."

Park Geon-ho kéo tôi vào phòng và đóng cửa lại với một nụ cười xáng lạng khi tôi cố chạy khỏi hành lang. Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk cũng ở trong phòng .

Tôi không thể làm gì được nữa. Tôi nhìn thẳng vào Park Geon-ho và nói.

“Như Woo Seo-hyuk-ssi đã nói, tôi có một số việc phải làm.”

“Ừm.”

“Tôi xin lỗi vì nói dối. Nhưng việc đó rất quan trọng. Cho nên ngay khi anh ngăn tôi lại, tôi vẫn sẻ tìm cách để đi."

“Nhưng tôi đâu có ngăn cản anh đâu ?"

"Này đội trưởng Park Geon-ho!!."

Park Geon-ho đặt tay lên vai Woo Seo- hyuk, người đang cau chặc mày lại, rồi mỉm cười, nói.

“Không, thành thật mà nói, anh phải cân nhắc lại những vấn đề máu chốt đã thư ký Woo Seo-hyuk. Chúng ta không có quyền gì để ngăn cấm Han Yi-gyeol, vì anh ấy là người độc lâp!!" (따질 건 제대로 따져야지, không chắc)

“Cái...cái đó...thì đúng là vậy, nhưng quá nguy hiểm, cậu ấy mới rời giường bệnh gần đây thôi!.”

“Thế nào, Han Yi-gyeol."

Cắt ngang lời Woo Seo-hyuk, Park Geon- ho liếc nhìn tôi.

“Cậu định đi tới chỗ nào vậy ?"

“Anh định đi cũng tôi tới đó ?"

“Ừm. Tôi sẽ đưa cậu đến đó nhưng tôi chỉ đợi trong xe. Tôi nghĩ sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Thế thì được, đúng chứ ?"

“Ừm.”

Tôi muốn nói gì đó vô nghĩa nữa, nhưng lời đề nghị đó không quá tệ . Woo Seo-hyuk liếc nhìn Park Geon-ho như thể anh ấy có cùng suy nghĩ với tôi.

“...anh thật sự chỉ đưa tôi đến đó thôi đúng không ? Anh chắc chắn sẽ không đi theo tôi ??"

“Ừm. Tôi sẽ lặng lẽ chờ cậu trong xe."

Dù hỏi thế, nhưng tôi không có lý do để từ chối, nói đó khá xa và nếu tôi bay đến đó thì tôi phải tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Tôi gật đầu ngay lập tức.

“Vậy coi như tôi nợ anh .”

“Tôi cũng sẽ đi theo."

Ngay khi tôi nói xong, Woo Seo-hyuk đã nói  anh ấy cũng sẽ đi cùng. Park Geon-ho, người rất thoải mái nói rằng cứ đi thôi anh ấy rảnh, đáp lại lời nói đó, Woo Seo-hyuk vẫn nói rằng anh ấy sẽ đi.

“Anh không bận sao?"

“Không cần phải ôm hết mọi thứ đâu, thư ký Woo Seo-hyuk. Tôi đủ sức để ở cùng Han Yi-gyeol rồi."

Nghe thấy lời nói của Park Geon-ho, Woo Seo-hyuk đánh mạnh vào vai Park Geon-ho với vẻ mặt không vui.

“Nếu rời đi một hoặc hai ngày thì cũng không có chuyện gì đâu."

“Vô lý. Thư ký Woo Seo-hyuk."

"Nếu cần thì tôi sẻ nghỉ nhiều hơn ."

“Anh bị gì vậy ? Nếu tỉnh táo thì anh đã không đòi đi theo như này ". (눈치가 있었으면 지금 이 상황에서 끼지 않 았겠지)

“Tôi hoàn toàn tỉnh táo.” (눈치가 있 으니까 끼는 겁니다)

“Dừng lại đi, cả hai người.”

Tôi nói, xen vào giữa Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk, khi họ bắt đầu cãi nhau .

“Chúng ta có thể đi ngay bây giờ  không ?"

“Được thôi. Cậu cần tới đâu ?”

"Khu vực C12."

Khi tôi mang giày trong khi trả lời và mở cửa trước, Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk nhìn nhau một lúc, nghiêng đầu.

"Khu C12 ? Sao tự nhiên lại muốn đến đó?"

“Không phải anh nói sẽ đưa tôi đi sao ? Nếu anh hỏi tại sao thì tôi sẻ tự đi .”

“Ôi..khoan. Vừa rồi tôi hơi tò mò.”

Park Geon-ho, bước tới và vòng tay qua vai tôi từ phía sau, nói như thể đang an ủi tôi.

"Theo lời cậu thì đó là bí mật của chúng ta phải không? Tôi khá phấn khích đấy."

"Đi thôi."

Woo Seo-hyuk, người đã dùng vũ lực kéo Park Geon-ho đang bám chặt lấy tôi ra, nhấn nút thang máy với vẻ mặt mệt mỏi.

“Như Đội trưởng Park Geon-ho đã nói, Han Yi-gyeol-ssi không phải là thành viên của hội, nên tôi sẽ không báo cáo với hội trưởng... Cậu phải cẩn thận. Khu vực C12 không phải là nơi an toàn."

"Đừng lo."

Khi tôi mỉm cười tự tin để anh ấy có thể yên tâm, ngược lại, đôi mắt của Woo Seo-hyuk tràn đầy sự không tin và lo lắng. Nhưng tại sao ?

Chúng tôi vào thang máy và đi thẳng xuống bãi đậu xe ngầm, rồi lên rời đi ngay.

Tôi ngồi ở ghế sau và thắt dây an toàn.

“Đây là chiếc xe anh thường đi khi đến cổng khu vực N23 à ?"

“Ừ. Cậu nhớ điều đó à."

Park Geon-ho trả lời nhẹ nhàng rồi khởi động xe.

“Nghĩ lại thì, lúc ở cổng, cậu bị thương rất nặng, nên tôi mới dùng xe này chở cậu đến bệnh viện. Cậu còn nhớ lú đó  không, Han Yi-gyeol?"

"Haha tôi nhớ..."

Tôi không nhớ. Bởi vì tôi đã ngất. Tôi cúi xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Một tiếng thở dài nhẹ phát ra từ Woo Seo- hyuk, người đang ngồi ở ghế phụ lái.

***

Khu C12, chúng tôi mất hai giờ để đến, đúng như dự đoán, là một khu phố cũ với những con hẻm nhỏ gập ghềnh, sỏi đá lộn xộn và những túp lều cũ rách nát.

“Tôi sẽ quay lại, nên đừng đi theo tôi."

Sau khi ra khỏi xe, tôi nói với Woo Seo-hyuk và Park Geon-ho, khi cả hai nhìn tôi qua cửa sổ đã mở của ghế phụ .

"Biết rồi biết rồi."

"Tôi biết rồi."

Park Geon-ho mỉm cười, hai tay đặt lên vô lăng, và Woo Seo-hyuk, người đang đặt tài liệu xuống, trả lời cùng một lúc.

"......."

Không hiểu sao tôi thấy lo lắng, nhưng tôi không nói gì, họ đã chở tôi đến đây. Tôi nuốt những lời định nói và quay đi.

"Tôi sẽ quay lại sớm."

Trước cầu thang dẫn vào Khu C12, tôi nhìn qua khu ổ chuột chằng chịt những con hẻm như mê cung.

Tôi không có thời gian đi xung quanh và kiểm tra tất cả. Tôi cảm thấy khá may mắn khi có khả năng sử dụng gió trong phạm vi rộng, tôi tự mình bay lên cầu thang . (???)

Trên giấy tờ không ghi địa điểm cụ thể, nhưng tôi biết nơi này, qua giấc mơ. Tôi tìm thấy nơi bị cháy nhiều nhất , bay thẳng xuống và nhìn xung quanh.

cót két.

Tôi chạm vào tấm biển địa chỉ được treo trên bức tường bẩn thỉu, phủ đầy tro đen. 3-17. Tấm biển địa chỉ tôi thấy trong giấc mơ rất rõ ràng.

Ngọn lửa lớn thiêu đốt tòa nhà, tiếng hét của người và tiếng kêu của quái vật truyền qua tai tôi như ảo giác. Tôi bước chậm rãi khi hai tay men theo bức tường. Lạch cạch. Hòn đá tôi đá bằng chân lăn trên sàn.

"Yeo, Yeon-ah... hic, Yeon-ah..."

Han Yi-gyeol, người đang bò trên sàn nhà, ôm lấy hông đang rỉ máu, và em gái của Han Yi-gyeol nằm trước mặt anh ta. Cảnh tượng tôi thấy trong giấc mơ xuất hiện chồng chéo lên con hẻm trải dài trước mặt tôi.

Bụp bụp-!

“Ơ, cái gì...”

Cùng lúc với tiếng chuông, một cơn đau đầu dữ dội ập đến, như thể bị một mũi dùi đâm vào não. Tôi ôm đầu và chớp mắt nhiều lần. Tầm nhìn của tôi bị bóp méo và biến dạng một cách quái dị.

'Mẹ kiếp, cái quái gì..?'

Tôi vô cùng bối rối trước sự thay đổi đột ngột của cơ thể. Tôi thở hổn hển vì cơn đau dữ dội, và mùi khét nồng nặc bốc lên từ đâu đó.

"Ah..."

Tôi nhận ra sự thay đổi trước mắt nhưng đã muộn rồi, tôi mở miệng thở hòng hộc một cách ngu ngốc. Bầu trời trong xanh tràn ngập khói bụi, xung quanh ngập tràn lửa nóng và máu. Cảnh tượng này y hệt với những gì tôi đã thấy trong mơ.

“Cứu, cứu chúng tôi với... Cứu chúng tôi với..."

Tôi từ từ nhìn sang bên cạnh, nơi giọng nói nhỏ bé dường như đang yếu dần  như có thề tắt đi bất cứ lúc nào. Rõ ràng là tôi đang đứng ở đây, nhưng tôi có thể nhìn thấy một Han Yi-gyeol khác ở phía đó.

“Em ơi, em ơi. Chỉ em gái tôi thôi... làm ơn..."

Han Yi-gyeol hết sức cầu xin người đàn ông đứng đối diện. Tôi từ từ ngẩng mặt lên, tôi thấy Cheon Sa-yeon đang nhìn chằm chằm vào Han Yi-gyeol với vệt máu đỏ tươi trên má.

Tôi có thể cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa đang thiêu đốt tòa nhà qua làn da của mình. Mùi khét lẹt và âm thanh rùng rợn của quái vật chạy xung quanh, nói thật chân thực. Tôi không biết mình đang mơ hay đang bị điên.

Cạch. Đúng như tôi thấy trong mơ, Cheon Sa-yeon tiến thêm một bước đến gần Han Yi-gyeol và giơ kiếm lên. Một thanh kiếm thấm đẫm máu không rõ là của quái vật hay người lóe lên trong ánh sáng.

Ôi trời!

Cơ thể quái vật sắp tấn công Han Yi- gyeol bị chém làm đôi bởi thanh kiếm mà anh ta . Thụp! phần thân trên của con quái vật, trông như con sâu bướm, rơi xuống và chảy ra máu màu xanh, Han Yi-gyeol hít một hơi vào với vẻ mặt sợ hãi.

"Năng lực giả!"(gg dịch là "bậc thầy" nhưng nghe cứ kì kì ấy, tui k biết thay thế từ này như nào)

"Cậu còn ổn không ?"

Mọi người tụ tập phía sau Cheon Sa- yeon, người đang lau máu trên thanh kiếm của mình. Cheon Sa-yeon, liếc nhìn Han Yi- gyeol và cô em gái đang hấp hối của cậu ta với vẻ mặt buồn chán, mở miệng.

"Bác sĩ đâu ?"

“Vẫn còn rất nhiều quái vật, họ không thể tới được và đang chờ ở phía ngoài.”

“Họ bị thương . Chuyển họ đi.”

Hai người phía sau gật đầu với mệnh lệnh của anh ta và cõng Han Yi-gyeol và em gái cậu ta trên lưng. Trong khi đó, một con quái vật khác từ trong hẻm chạy ra. Con quái vật đang chạy về phía người cõng em gái cậu ta nhưng đã bị thanh kiếm của Cheon Sa-yeon chém đứt đầu.

Cheon Sa-yeon đi ngang qua tôi khi tôi đứng dựa vào tường. Tôi nhìn bóng lưng xa xăm của Cheon Sa-yeon và chậm rãi đi theo anh ấy.

Trong khi đi  đến nơi xe cứu thương mà những bác sĩ đang chờ, lũ quái vật liên tục lao tới khi ngửi thấy mùi máu đặc quánh. Cheon Sa-yeon tiếp tục vung kiếm để giữ tốc độ không bị chậm lại.

“hớ........hớt..."

Tôi thậm chí còn không thể di chuyển được trong một khoảng thời gian , nhưng hơi thở của tôi vẫn không ngừng yếu đi ,đôi chân tôi run rẩy. Tôi cố gắng di chuyển cơ thể và đi theo Cheon Sa-yeon  Han Yi-gyeol xuống cầu thang.

“Hội trưởng Cheon Sa-yeon!"

“Anh ấy bị thương rồi!  anh ấy cần đi điều trị!"

“Tình hình thế nào rồi, thưa ngài Cheon Sa-yeon!"

Phía sau đám khói lửa thổi trong gió là một xe cứu thương và nhiều phóng viên cầm máy ảnh. Một người đàn ông quen thuộc nhảy ra giữa những ánh đèn flash và micro phỏng vấn.

“Trờ ơi, hội trưởng Cheon Sa-yeon!"

Đó là Kang Seung-geon. Ngay khi anh ta xuất hiện, tôi dụi mắt một cách thô bạo vì tầm nhìn bị mờ đi.

"Sao...sao thế ? Tình hình thế nào ? ổn chứ ?"

Giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, Kang Seung-geon hỏi một cách gấp gáp, mồ hôi nhễ nhại với vẻ mặt trầm ngâm.

“Nếu tò mò như vậy, sao không tự mình đi xem đi.”

Môi Kang Seung-geon cong lên khó chịu trước câu trả lời của Cheon Sa- yeon, nhưng anh vẫn cố mỉm cười, vì biết có các phóng viên đang ở phía sau mình.

“Tất nhiên là tôi phải đi rồi. Nhưng trước đó..."

Kang Seung-geon tiến lại gần Cheon Sa- yeon và hạ giọng.

“Hội trưởng Cheon Sa-yeon. Ngài biết đấy, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra? Nên xin hãy giải thích rõ ràng cho trụ sở quản lý!"

"......."

“Hội có lịch trình phù hợp, nhưng các nhân viên rõ đã lo liệu...!"

"Anh nói dối."

Những lời bào chữa cứng rắn bị cắt ngang giữa chừng. Ánh mắt của Cheon Sa-yeon và Kang Seung-geon đồng thời hướng sang một bên.

“Anh đang nói dối.”

Han Yi-gyeol, người đang có hơi thở thoi thóp khi đang được  khiêng, hét lên dữ dội với khuôn mặt gần như biến dạng.

“Anh đã đến đây một tuần trước và mới rời đi!"

“Cái, cái gì..."

“Anh nói là anh không cần quản lý nơi này, ừm... Tôi nghe anh nói là sẻ hoãn lại vì nó phiền phức !"

Han Yi-gyeol, người vừa nói vừa thở hồn hển, ôm lấy hông đẫm máu, mồ hôi nhễ nhại. Nghe tiếng hét đó, Kang Seung- geon hoảng sợ lùi lại, tiếng đèn flash  vang lên không ngừng.

“Có thật không ?"

“Là thật. Người đàn ông đó... tôi đã từng gặp."

“Tôi nghĩ tôi cũng nhìn thấy anh ta!"

“Đồ khốn nạn!"

“Có đúng như thế không?"

“Sao phải quan tâm ? Cứ đưa anh ta lên tin một lần đi!"

“Hội trưởng Kang Seung-geon! Xin hãy nói gì đó!"

"Xin hãy trả lời các câu hỏi....."

Khi những người bị thương đang được điều trị và các phóng viên thảo luận và phun ra những câu hỏi trước lời buộc tội của Han Yi-gyeol, xung quanh nhanh chóng trở nên ồn ào. Kang Seung-geon cắn môi và nghe thấy những câu hỏi của các phóng viên và người bị thương , hét lên với khuôn mặt đỏ bừng.

“Mẹ kiếp, nói vớ vẩn gì thế! Anh tin lời thằng khốn đó nói à ?"

"Hội trưởng Kang Seung-geon!"

"IM ĐIII!"

Khi Kang Seung-geon tức giận và sử dụng năng lực của mình, sàn nhà bắt đầu rung chuyển . Người của Cheon Sa-yeon chạy vào giữa các phóng viên đang bỏ chạy trong sự hoảng loạn và  bắt lấy cánh tay của Kang Seung-geon.

Cheon Sa-yeon, người đang nhìn Kang Seung-geon vật lộn một cách đáng thương đáng thương, quay sang Han Yi- gyeol. Đôi mắt nâu của Han Yi-gyeol và đôi mắt đen của Cheon Sa-yeon,đang trừng trừng nhìn Kang Seung-geon, chạm nhau.

Bụp bụp-!

“hớ.....hớt...hớ.... ừm...”

Đúng lúc này, tiếng chuông lại vang lên, mọi thứ dần dần trở nên mơ hồ. Nhìn Kang Seung-gun, Han Yi-gyeol, Cheon Sa-yeon tan biến như khói, tôi cố gắng thở ra.

"...Yi-gyeol! Han Yi-gyeol!"

Han Yi-gyeol biến mất không để lại dấu vết, nhưng tôi không thể đứng được nữa và khụy xuống. Có người túm lấy cơ thể tôi, người đang run rẩy không thể kiểm soát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro