chương 137 : Ký Ức Không Đầy Đủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Han Yi-gyeol, bình tĩnh lại!"

"Cậu cảm thấy thế nào ?"

Là Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk. Tôi cố gắng hết sức để cánh tay đang xụi lơ của mình nắm chặc lấy tay Park Geon-ho.

"Hớt..., tôi... tôi đã bảo anh đừng đi theo mà..."

"Giờ điều đó còn quan trọng à ?"

"Nhìn lại bạn thân đi."

Một bàn tay ấm áp, to lớn nhẹ nhàng nắm lấy cằm tôi và nâng lên. khuôn mặt hai người đều cau có.

"...có chuyện gì đã xảy ra sao?"

"Ha...."

Woo Seo-hyuk thở dài và lau má tôi bằng ngón tay cái. Lúc đó tôi mới nhận ra nước mắt tôi đang chảy dài trên má.

"Không....không phải. Cái này...ha..."

Tôi không khóc.

'Han Yi-gyeol đang khóc.'

Tôi không thể nói hết câu và thở dài. Park Geon-ho nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, kéo tôi đứng dậy.

"Chúng ta đi thôi."

Park Geon-ho, vòng tay qua vai tôi và ôm chặt eo tôi. Tôi trở lại xe với sự giúp đỡ và nằm xuống ghế sau. Woo Seo-hyuk, ngồi cạnh và nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, hỏi Park Geon-ho đang ngồi ở ghế lái.

"Đi đâu ?"

"Tôi đang nghĩ."

Trái ngược với lời nói của mình, Park Geon-ho khởi động xe không chút do dự. Cho đến lúc đó, nước mắt tôi vẫn không ngừng chảy và vẫn tiếp tục chảy.

"Làm ơn, đừng như thế."

Woo Seo-hyuk nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi, chặn đôi bàn tay thô ráp đang chà xát của tôi lại. Tôi hơi xấu hổ vì hành động lau nước mắt của Woo Seo-hyuk như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhưng tôi chấp nhận, tôi biết ơn điều đó, tôi mệt mỏi đến nỗi khó có thể cử động, dù chỉ một đầu ngón tay cũng khó.

***

Khi hững giọt nước mắt luôn rơi lã chã như vỡ vụn của tôi sắp ngừng lại, thì chiếc xe đã đến một nơi nào đó, tôi không biết. Woo Seo-hyuk hỏi tôi, người đang tựa vào vai anh và chớp mắt chậm rãi.

"Cậu có thể đi được không ?"

"Tôi đi được. Bây giờ tôi thấy khỏe hơn một chút rồi."

Park Geon-ho, mở cửa xe, và Woo Seo-hyuk, xuống xe trước, chờ tôi với vẻ mặt lo lắng. Tôi gần như không còn sức lực ở đôi chân,tôi run rẩy cử động ,lúc sau tôi bước ra, mỉm cười ngượng ngùng với họ.

"Tôi ổn."

"Lời nó với hành động của cậu như đang cố đấm nhau vậy."

Park Geon-ho nhếch miệng cười nhẹ, vội vã tiến lại gần và bế tôi lên.

"Ế..ế..cái gì ? Bỏ tôi xuống"

Tôi ngạc nhiên, theo phản xạ ôm lấy cổ Park Geon-ho và phản đối, nhưng anh ta vẫn tiếp tục bước đi trong khi vờ như không nghe thấy.

"Tình trạng bây giờ của anh ấy vẫn chưa ổn, đừng cố hành động sức."

"Đúng, đúng."

Park Geon-ho, nghe thấy lời cằn nhằn của Woo Seo-hyuk bằng một bên tai, bế tôi vào thang máy ở bãi đậu xe.

"Thả tôi xuống, Đội trưởng Park Geon-ho."

"Yên nào. Ta đến nơi rồi."

Khi tôi đang cố gắng giãy khỏi cái tư thế khó xử này thì Park Geon-ho ôm chặt tôi hơn. Thang máy dừng lại với tiếng ding, để lộ một hành lang rộng với tông màu xám sáng.

"Đây là..."

Park Geon-ho, nhấn mật khẩu mở khóa cánh cửa duy nhất ở hành lang và kéo tay nắm cửa.

"Đây là nhà tôi."

Một câu trả lời đơn giản, Park Geon- ho thả tôi xuống. Anh ấy cởi giày và bước vào trước, ra hiệu cho tôi và Woo Seo-hyuk.

"Vào đi."

Tôi nhìn Woo Seo-hyuk với một hi vọng nhỏ nhoi. Không giống như tôi, người đang xấu hổ vì bị ép thăm nhà Park Geon-ho , biểu cảm của Woo Seo- hyuk không thay đổi.

"........."

Tôi không có lựa chọn khác. Tôi thở dài, cởi giày và thận trọng bước vào trong. Sau khi cởi giày, Woo Seo-hyuk bước vào và nắm lấy tôi ,ép tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

"Han Yi-gyeol."

Park Geon-ho đã xắn tay áo lên, đưa cho tôi một ly nước. Tôi không muốn nhận, nhưng tôi rất khát, nên tôi đã nhận lấy và nói lờicảm ơn.

"Ừm.., tôi đến đây đột ngột như thế này có sao không ?"

"Nó không làm phiền anh chứ ?"

Park Geon-ho mỉm cười rạng rỡ, khoanh tay và hơi nghiêng đầu.

"Đi đến công hội thì quá xa, mà tôi thì không có khả năng đến đó nhanh như thế dù có phạm luật. Và tôi sống một mình trong căn nhà này, nên cứ thoải mái đi."

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút khi biết anh ấy sống một mình. Khi tôi thả lỏng đôi vai cứng đờ và uống nước, Woo Seo-hyuk thở dài mệt mỏi, cởi áo vest và nới lỏng cà vạt .

"Cảm ơn. Một lát nữa tôi sẻ đi."

Tôi nghĩ ly nước là nước lạnh, nhưng nước chạm vào môi tôi lại khá ấm. Khi tôi đặt chiếc cốc rỗng xuống bàn và nói, Park Geon-ho khẽ nhún vai.

"Sao cậu không ngủ lại ? Nhà tôi có rất nhiều phòng trống."

"Cũng....."

Tôi không đơn độc, thậm chí còn có Woo Seo-hyuk nữa... Nó quá phiền phức. Có lẽ anh ấy cũng có cùng suy nghĩ như tôi, Woo Seo-hyuk lắc đầu với cả hai tay đút trong túi quần.

"Chưa muộn đâu, vẫn có thể về hội."

"Anh có thể đi một mình, thư ký Woo Seo- hyuk. Gần đây cũng có một trạm tàu điện ngầm."

"Tôi sẽ không bao giờ để Han Yi-gyeol- ssi ở đây một mình."

Sau khi mạnh mẽ thốt ra lời nói, Woo Seo-hyuk nhìn tôi.

"Dù sao thì...nghỉ ngơi đi, Han Yi-gyeol- ssi. Tôi thấy tình trạng của anh chưa được tốt."

"Thật sao ?"

Tôi ngượng ngùng chạm vào khóe miệng và nói ra điều mà tôi đã muốn hỏi từ lâu.

"Khi các anh tìm thấy tôi ấy, lúc đó tôi trông thế nào ?"

Tôi vẫn không thể biết được những thứ tôi thấy ở Khu C12 là mơ hay ảo giác. Woo Seo-hyuk và Park Geon-ho, nhìn nhau một lúc trước câu hỏi của tôi và ngồi đối diện nhau trên ghế sofa.

"Đúng hơn là chúng tôi là người hỏi. Han Yi- gyeol, chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với cậu khi cậu đến đó vậy ?"

"Cái đó..."

Woo Seo-hyuk cởi một vài chiếc cúc ở gần cổ của chiếc áo sơ mi .

"Khi chúng tôi vẫn đang đợi Han Yi-gyeol-ssi trong xe."

Park Geon-ho nhếch khóe môi và mỉm cười thay lời Woo Seo-hyuk.

"Không lâu sau, cậu đi xuống cầu thang. Cậu gần như bò và thở hổn hển."

"........"

Tôi thở hổn hển như điên. Tôi dựa vào lưng ghế sofa, nhìn chằm chằm vào Park Geon-ho. Khi quá khứ của Han Yi-gyeol diễn ra trước mắt tôi, thì cơ thể tôi di chuyển...?

Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm như thế này tôi chỉ thấy rối bời. Đầu óc tôi bây giờ rất phức tạp, tôi vuốt mái, và Woo Seo-hyuk mở miệng với vẻ mặt do dự.

"Chuyện gì đã xảy ra... Cậu có thể nói cho chúng tôi cùng biết không?"

"Ừm..."

Tôi không biết phải nói ra thế nào. Thật khó để đưa ra câu trả lời thích hợp vì ngay cả tôi cũng thấy rất khó hiểu.

Tôi cần phải nói gì đó vì trông tôi bây giờ như một người đã khóc đến mức hụt hơi. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng lên tiếng.

"Thật ra, tôi có những ký ức không tốt về Khu C12 đó."

"Đó là một ký ức tồi tệ."

Park Geon-ho, người đang lắng nghe tôi và đảo mắt, đột nhiên đứng dậy.

"Khi cậu nói về chuyện này, tôi nghĩ cậu cần một cái gì đó."

"Cái gì đó ?"

Park Geon-ho đi vào bếp và bắt đầu lấy "cái gì đó" ra khỏi tủ lạnh.

"Là cái này, Han Yi-gyeol."

Park Geon-ho mỉm cười khi đặt những chai thủy tinh lên bàn .

"Thư ký Woo Seo-hyuk cũng có thể uống cùng nếu anh muốn."

Chiếc bàn giờ đây đầy ấp những chai rượu vang và ba cái cốc bia

khi Park Geon-ho liên tục di chuyển qua lại.

Shine Muscat và pho mát, cùng với một đĩa salad. Park Geon-ho, đã làm những món ăn nhẹ chỉ trong nháy mắt, anh ấy vừa chà chà cằm vừa nói.

"Ba chúng ta uống như vậy có chút đáng thương, tôi cũng không có chuẩn bị đồ ăn từ trước , đây là tất cả những gì có trong nhà rồi."

"Khoan đã. Nhưng tự nhiên sao lại uống rượu ?"

"Không có gì tuyệt vời hơn khi vừa uống rượu vừa nói về cái quá khứ mà bản thân không muốn nhớ đến."

Soju, bia, và thậm chí cả vodka? Park Geon-ho, rót bia vào những chiếc cốc rỗng rất nhanh, đặt một cốc trước mặt tôi và một cốc trước Woo Seo- hyuk và ngồi cạnh nhau.

"Ừm...., Đội trưởng Park Geon-ho."

"Hửm?"

Park Geon-ho lấy soju và rót vào ly của mình. Anh ta định uống hết chỗ đó sao ?

"Xin lỗi vì đã phá vỡ bầu không khí, nhưng tôi không muốn nói ra mọi chuyện."

"Ừm, nó không quá quan trọng đâu."

Park Geon-ho, người uống soju như thể đang uống nước, nháy mắt với tôi.

"Lần sau chúng ta sẻ ăn cơm và uống chút đồ uống nhẹ như hôm nay nhé."

"Đồ uống nhẹ...?"

Khi tôi nhìn vào cốc bia vàng nhạt với bọt, tôi nuốt nước bọt. Cơ thể và tâm trí tôi đều mệt mỏi, nhưng trớ trêu thay, điều đó làm tôi muốn uống nhiều hơn.

'Nghĩ lại thì cũng đã lâu rồi tôi chưa uống rượu.'

Tôi chỉ tình cờ uống 1 ly rượu ở nhà Ha Tae-heon, nên đây là lần đầu tiên tôi uống rượu đúng cách kể từ khi trở thành Han Yi-gyeol.

Woo Seo-hyuk, người đọc được dấu hiệu muốn uống từ khuôn mặt tôi, thở dài và đẩy ly của mình về hướng ngược lại.

"Chúng ta cần ai đó lái xe, vì thế tôi sẽ không uống rượu."

"Thôi đi. Tôi đã nói là cậu ấy sẻ ngủ lại , thế nên cậu ấy chắc chắn sẻ ngủ lại ở đây."

"Cậu ấy không thể hoàn toàn nghỉ ngơi ở những nơi không đảm bảo an toàn."

"Anh nói gì thế, thư ký Woo Seo- hyuk? Nhà tôi mà có nguy hiểm á?"

Tôi không quan tâm Park Geon-ho và Woo Seo- hyuk đang cãi nhau, tôi uống bia hết sức có thể. Cacbonat vừa làm dịu cổ họng một cách dễ chịu vừa khiến cái dạ dày đang căng cứng của tôi thả lõng.

Sau khi tôi uống hết bia trong cốc, Park Geon-ho, vừa cãi nhau với Woo Seo-hyuk vừa rót bia và rượu soju vào cốc của tôi với vẻ mặt phấn khích.

"Uống thêm đi, Han Yi-gyeol."

"Cậu Han Yi-gyeol."

Tôi cảm thấy như thể sự căng thẳng mà tôi đã tích tụ bấy lâu nay đã được giải tỏa, tôi cứ uống mà không hề nhận ra. Woo Seo-hyuk, đang nhìn tôi với vẻ mặt cau có, đẩy món ăn nhẹ ở giữa bàn đến trước mặt tôi.

"Uống chậm thôi."

"Được rồi. Chúng ta vừa uống vừa nói chuyện. Ký ức tồi tệ của cậu là gì ?"

Sau khi uống hết ly soju và bia thứ hai, tôi trả lời với hơi thở gấp gáp mà tôi đã cố kìm lại.

"...Tôi có một em gái. Em ấy bị thương nặng ở khu C12, hiện đang được điều trị."

Em ấy không bị thương, em ấy đã chết, nhưng thành thật mà nói thì nó quá nguy hiểm. Tôi thậm chí còn không chắc Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk có đáng tin cậy hay không.

"Nếu em ấy bị thương ở Khu C12... Thì có thể là do vụ nổ cổng vào tháng 10 phải không ?"

"Phải."

Park Geon-ho lần thứ ba rót đầy ly của tôi. Không hiểu sao lượng soju có vẻ nhiều hơn trước, nhưng không sao cả. Tôi cũng uống cạn ly này.

"Tôi đến đó để tìm hiểu lại vài điều, nhưng rồi tôi nhớ ra một chút... Tôi nghĩ là tôi đã trở nên rất xúc động."

"Tôi hiểu rồi."

Bầu không khí nặng nề không thể tránh khỏi chìm xuống bàn nhậu. Tôi cảm thấy nặng nề vì bầu không khí u ám này là tôi tạo ra, vì vậy tôi đưa ly bia đầy thứ tư lên môi.

"Thư ký Woo Seo-hyuk. Anh cũng không biết thông tin gì đó sao ?"

"Tôi không biết."

Woo Seo-hyuk, người đã buộc tôi phải cầm chai Shine Muscat trên tay, tiếp tục nói.

"Tháng 10, tôi theo lệnh của hội trưởng đi Nhật Bản. Ngay cả sau khi trở về Hàn Quốc, tôi vẫn không nghe được bất kỳ thông tin nào về việc của Han Yi-gyeol-ssi."

Tôi ngạc nhiên với câu trả lời. Như đã mô tả trong 'Abyss', hầu hết những nhân vật đều biết rằng em gái của Han Yi-gyeol có quan hệ họ hàng xa với Cheon Sa-yeon. Vì vậy, tôi mong đợi Woo Seo-hyuk sẽ biết được vấn đề về em gái mình.

'...tất nhiên, có khả năng những gì anh ấy vừa nói là nói dối .'

Khi tôi đang uống tiếp, một bàn tay lớn vươn ra từ bên cạnh và giật lấy chiếc ly tôi đang cầm.

"Anh Woo Seo-hyuk ?"

"Đừng uống nữa."

Woo Seo-hyuk, người cầm lấy chiếc ly với vẻ mặt không vui, chớp mắt nhìn chai Shine Muscat mà anh ấy đã đưa cho tôi trước đó.

"Anh phải uống rượu trong khi ăn đồ ăn nhẹ nữa...... Han Yi-gyeol-ssi ?"

"Hả ?"

"Mặt cậu hơi đỏ, cậu có thấy nóng hả ?"

"Hửm ? Ừm..."

Tôi chớp mắt ngơ ngác. Nóng ?

"Nóng hả...?"

Tất nhiên là nóng vì chúng ta nói chuyện rất nhiều. Anh cũng hỏi tôi rất nhiều. Tôi nghĩ rằng không có gì to tát cả, tôi giựt lại chiếc ly mà Woo Seo-hyuk đã lấy của tôi về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro