chương 138

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“hmm....”

Park Geon-ho nhìn tôi trong khi chà xát môi, rồi cúi xuống nhìn cốc bia.

“Anh nghĩ là... tôi say à ?"

“đúng vậy, nhìn vô mặt anh là rõ."

“Nhưng tôi không say! "

Tôi có uống bao nhiêu đâu mà say. Dù cơ thể tôi hơi nóng, nhưng tôi không yếu để say khi chỉ uống nhiêu đây...

'Khoan đã. Bây giờ tôi đang ở trong cơ thể của Han Yi-gyeol.'

Yếu, anh ta yếu!? Nghĩ lại thì tôi không biết gì về khả năng uống rượu của Han Yi-gyeol.

Ực .

Tôi nuốt ngụm rượu trong miệng và nhẹ nhàng đặt ly xuống. Park Geon-ho, lặng lẽ quan sát những gì tôi làm và mỉm cười.

“Nhìn biểu hiện của cậu, hẳn là đã nhận ra tình trạng cơ thể của mình rồi. Cậu uống nhiều như vậy, ngay cả tửu lượng cũng không tốt."

"........"

Tôi không thể tin được chính người đã rót đầy ly rượu cho tôi lại nói như vậy. Tôi có chút oán giận, nhưng lại không có gì để phản bác. Tôi đã ghi nhớ tất cả các loại và nhãn hiệu rượu và tôi tự tin vào lượng rượu mà tôi có thể chịu được ngay cả khi tôi uống quá nhiều...!

“Nhìn mắt cậu kìa ha ha. Cậu lại đang buồn bực chuyện gì ? Thôi nào, đừng nghĩ gì nữa, uống tiếp đi."

“Đội trưởng Park Geon-ho."

Woo Seo-hyuk cau mày trong khi ngăn cản Park Geon-ho rót thêm rượu soju vào chiếc ly còn một nửa của tôi.

“Xin hãy dừng lại. Đây là  vấn đề lớn đối với một người đang rất mệt mỏi."

“Cho dù say rượu, cậu ấy cũng có thể ngủ lại đây. Nhưng mà, cậu ấy là người lớn, lại còn là cấp A, nếu say khi chỉ như vậy thì không phải quá yếu sao, thư ký Woo Seo-hyuk?"

“Anh định cho cậu ấy ngủ ở đây ?”

“Có vấn đề gì đâu ? Bây giờ khó để tìm được nơi nào an toàn như nhà tôi."

“Đừng đùa nữa.”

"...ò"

Nghe họ nói chuyện mà đầu óc tôi cứ quay cuồng. Tôi mệt mỏi và uống rượu soju trộn bia dù cái bụng rỗng toét do chẳng ăn gì cả, vì vậy tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt.

"Han Yi-gyeol-ssi, cậu ổn không ?"

Khi tôi cúi người xuống và chạm vào trán, Woo Seo-hyuk vội vàng nắm lấy vai tôi.

“Tôi ổn. Chắc là do tôi uống hơi nhanh thôi."

"Ôi trời."

Park Geon-ho, người đã uống sạch rượu trong chiếc ly  một cách vui vẻ, rồi đổ đầy rượu vào chiếc ly một lần nữa.

“Tôi không biết có nên trêu chọc cậu chút hay không nhưng cậu... Thật sự là cấp A hả ? Cậu quá yếu."

“Khả năng uống rượu thì liên quan gì đến cấp bậc ...?"

“Đương nhiên là không liên quan, nhưng tôi chưa từng thấy người cấp A nào không biết uống rượu như cậu.”

"Han Yi-gyeol-ssi trước đây đã từng bị thương nghiêm trọng. Anh không thể so sánh cậu ấy với một một cấp A bình thường được.”

“Không đến mức đó chứ.”

Ngay cả khi tôi cố gắng nói thẳng, thì cũng không dễ dàng vì lưỡi tôi cứ chuyển động chậm chạp, tôi không thể nói gì đó hoàn chỉnh được. Woo Seo-hyuk thở dài khi thấy tôi cứ lầm bầm.

“Tôi sẽ lái xe, chúng ta hãy quay về nhé."

"Ể, đợi chút.”

Khi đang gật đầu, tôi nhanh chóng che miệng vì cảm thấy bụng khó chịu.

“Nếu bây giờ anh đưa cậu ấy lên xe, thì có chuyện lớn xảy ra đó."

Woo Seo-hyuk ôm chặt cơ thể không thể đứng vững của tôi trong tay, trừng ánh mắt khó chịu xuống Park Geon-ho.

“Nhìn tôi như vậy là sao ? Tôi đâu cố ý làm cậu ấy say đâu. Han Yi-gyeol, cậu nên uống nước trước đi đã."

Park Geon-ho nhún vai và đưa cho tôi một ly nước. Tôi chớp mắt, loay hoay, đưa tay lấy ly nước rồi uống.

“Trước tiên hãy ổn định lại, sau đó tôi sẽ đưa cậu về hội.”

“Sao không ngủ lại đây luôn ?"

Woo Seo-hyuk hoàn toàn lơ đi lời đề nghị và bế tôi lên rồi đặt tôi nằm xuống ghế sofa. Toàn thân tôi nóng bừng, tôi cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, tôi dùng tay ấn vào đôi mắt đang nhắm nghiền của mình.

'Ôi, xấu hổ quá...'

Dù cơ thể tôi có mệt mỏi đến đâu, thì tôi cũng không thể tin rằng mình lại gục ngã chỉ vì uống một chút rượu. Tôi đã từng cảm thấy trước đây, cảm thấy cơ thể này thực sự  rất vô dụng. Tôi không thể ép tăng khả năng uống rượu, tôi không có thời gian....

“Anh không định cho cậu ấy uống thuốc hay gì đó sao ?"

“Tôi nghĩ nghỉ ngơi một lát sẽ tốt hơn. Đặt một lynước cạnh cậu ấy là được rồi. Tiếp tục uống đi."

Tôi có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk từ trong bếp. Khi tôi nằm im với tâm trí mơ hồ, thì tôi cảm nhiệt độ tăng cao đến mức khó có thể chịu đựng được. Cuối cùng, tôi đứng dậy và cởi chiếc áo đang mặc.

“Vấn đề ngay từ đầu anh đã cho cậu ấy uống rượu. Han Yi-gyeol-ssi vừa rời khỏi phòng bệnh...Han Yi-gyeol-ssi?"

"Han Yi-gyeol ?"

Woo Seo-hyuk, người liên tục cằn nhằn với giọng điệu bực bội, và Park Geon-ho, người đang lắng nghe, đã gọi tôi cùng lúc. Tôi cởi nửa chiếc áo phông đang mặc và ngẩng đầu lên nhìn họ bằng một đôi mắt mờ đục.

"Hả ?"

“Sao tự nhiên lại cởi áo ?"

“ha...."

Phía sau Woo Seo-hyuk, người đang chạy từng bước một, Park Geon-ho bật cười. Có chuyện gì với anh ta vậy ?

"Trời nóng..."

“Dù trời có nóng thì cũng không được cởi ra như vậy.”

“Ai quan tâm . Chúng ta cùng là đàn ông mà..."

Tôi cởi áo phông và vuốt mái tóc rối bù của mình. Woo Seo-hyuk chớp mắt với vẻ ngượng ngùng, vội vàng nắm lấy tay tôi khi tôi sắp cởi thắt lưng .

“...cậu sẻ bị cảm lạnh.”

"Nhưng nó không thoải mái."

“Tôi sẻ đưa cho cậu ấy quần áo để thay."

Park Geon-ho, người đang cười khúc khích trong khi lấy tay che mặt, đã xen vào bằng giọng nói nhẹ nhàng.

“Tôi đã bảo anh ngủ lại rồi mà, Thư ký Woo Seo-hyuk."

"Nhưng..."

“Dẫn cậu ấy đi thay quần áo khi còn chút lý trí đi ha ha." (그나마 대답할 이성이 있을 때 씻기고 옷을 갈아입히는 게 나을 텐데)

Tôi ngơ ngác nhìn Woo Seo-hyuk đang giữ chặt eo quần tôi, anh ấy đang do dự như thể đang xung đột, nên tôi nghĩ tôi phải đứng dậy.

"Nhà vệ sinh ở đâu?"

"Đằng đó."

***

Woo Seo-hyuk thầm thở dài tự hỏi tại sao chuyện này lại xảy ra, rồi ấn vào trán mình, nơi liên tục căng thẳng.

"Nào, Han Yi-gyeol. Nói ah. Ah."

"Ah..."

Han Yi-gyeol mở miệng trước lời nói của Park Geon-ho, cầm bàn chải đánh răng được phết kem. Park Geon-ho mỉm cười khi anh đưa bàn chải đánh răng vào miệng nơi có thể nhìn thấy lưỡi của tôi.

"Tốt."

“Dừng lại đi.”

Woo Seo-hyuk không thể nhìn điều này nữa, đẩy cơ thể Han Yi-gyeol vào phòng tắm và đóng cửa lại. Woo Seo-hyuk, đứng quay lưng về phía cửa, nói trong khi đối mặt với Park Geon-ho.

“Anh muốn tôi dừng lại làm gì ? Tôi chỉ giúp đánh răng thôi."

"Han Yi-gyeol-ssi đang trong tình trạng không tốt nên chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc ngủ lại, nhưng xin hãy giữ nguyên khoảng cách.”

“khoảng cách ? Anh đang nói về khoảng cách nào ? Tôi đã làm gì đâu ?"

Park Geon-ho khoanh tay một cách vô liêm sỉ và mỉm cười. Woo Seo-hyuk xoay người , hỏi người có vẻ ngoài vô liêm sỉ .

“Có phòng nào để ngủ không? Anh không thể để cậu ấy ngủ trên ghế sofa hay sàn nhà được."

“Tất nhiên là tôi sẻ để cậu ấy phải ngủ trên giường rồi."

Nghe được câu trả lời thoải mái, Woo Seo-hyuk ngồi xuống ghế sofa và lau khóe mắt. Đây là một ngày khá mệt mỏi đối với anh khi những sự kiện bất ngờ liên tục xảy ra.

Anh không ngờ ngày hôm đó lại kết thúc như thế này khi anh theo Han Yi- gyeol đến Khu C12. Anh nghĩ mình chỉ cần đợi trong xe cho đến khi Han Yi- gyeol quay lại.

Nhắm mắt, anh nhớ lại hình ảnh Han Yi-gyeol mà anh đã nhìn thấy vào ban ngày. Khi anh tìm thấy Han Yi-gyeol, cậu ấy đang loạng choạng bước xuống cầu thang với tay chống vào tường, Woo Seo-hyuk vứt bỏ những tài liệu mà anh đang xem và vội vã chạy ra khỏi xe cùng Park Geon-ho.

“Không....không phải. Cái này...ha..."

Đôi mắt màu caramel có thể nhìn thấy dưới mái tóc rối bù sáng lên như những viên đá quý, thấm đẫm nước mắt. Woo Seo-hyuk đưa tay ra như bị ma ám và lau má người đang dựa vào Park Geon-ho mà khóc.

Woo Seo-hyuk nhìn bàn tay đã lau nước mắt cho Han Yi-gyeol một lúc, rồi ngay lập tứ nhìn về phía sau khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở.

"Anh Han Yi-gyeol."

"Quiếu"(tiếng huýt sáo á, tui không biết ghi tiếng đó như nào )

Park Geon-ho, người đang lau bàn, huýt sáo sau lưng Woo Seo-hyuk, người đang xấu hổ thấy rõ. Han Yi-gyeol, lau mái tóc ướt của mình với khuôn mặt có phần vô hồn, mở miệng khi anh bước ra khỏi phòng tắm, chỉ che những chỗ quan trọng bằng khăn tắm.

“Tôi không có quần áo để thay..."

Nghe những lời này, ánh mắt dữ tợn của Woo Seo-hyuk hướng về phía Park Geon-ho. Park Geon-ho, người đọc được sự ghê tởm từ ánh mắt của anh, tỏ ra ngượng ngùng hiếm hoi và vội vàng nói.

“Tôi đặt nó ở trước cửa."

"À..."

Lúc này, Han Yi-gyeol mới tìm thấy một chiếc áo phông và quần tập treo trước cửa phòng tắm và bắt đầu mặc quần áo. Woo Seo-hyuk, người hầu như không dám nhìn, cúi đầu và thở dài, và Park Geon-ho  bắt đầu uống rượu mà anh đã rót trước đó như uống nước.

“Tôi không thể chuẩn bị đồ lót vì không có kích cỡ nào vừa vặn."

“Đội trưởng Park Geon-ho."

“Cái gì ? Tôi hết cách rồi mà."

Trong khi đó, Han Yi-gyeol, người đã mặc đầy đủ quần áo, tiến lại gần với bước đi loạng choạng.

“Tôi sẽ ngủ ở đây à ?"

“Cậu muốn ngủ ở đâu đùng được.”

Park Geon-ho cười rạng rỡ trước câu hỏi ngây thơ đó. Cậu ta nói như thể chưa từng ngủ lại nhà người khác. Woo Seo-hyuk sửng sốt trước thái độ thay đổi rõ rệt của cậu ta.

"Còn Woo Seo-hyuk-ssi thì sao?"

Han Yi-gyeol quay lại nhìn Woo Seo- hyuk với vẻ mặt xa lạ. Không hề có dấu hiệu say xỉn nào trong cách nói chuyện, nhưng anh có thể nhận ra đôi mắt đờ đẫn và thái độ như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì của cậu khác hẳn thường ngày.

“Tôi sẽ không bao giờ để Han Yi-gyeol- ssi ở lại đây một mình.”

Anh không biết mình đã nói câu đó bao nhiêu lần. Woo Seo-hyuk kéo tay áo dài của Han Yi-gyeol xuống và mở miệng.

“Tôi sẽ đi tắm. Làm ơn cho một ít quần áo."

“Cả đồ lót nữa à ?"

Đáp lại câu hỏi trêu chọc, anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Park Geon-ho với khuôn mặt vô cảm. Sau một lúc im lặng, Park Geon-ho giơ tay đầu hàng rồi lấy quần áo từ phòng thay đồ.

Trong khi Woo Seo-hyuk, người được trao cho bộ quần áo thoải mái cùng với đồ lót, Park Geon-ho ngồi trên ghế sofa và vuốt ve mái tóc ướt của Han Yi-gyeol, người đang từ từ chớp mắt.

“Sấy tóc trước khi đi ngủ nhé, Han Yi- gyeol."

“Ừm, khó chịu quá..."

Park Geon-ho cầm máy sấy tóc và đặt trên đầu Han Yi-gyeol, đang lẩm bẩm gì đó, giữa hai chân mình và bắt đầu sấy. Han Yi-gyeol dần dần ngủ gật vì sức nóng thiêu đốt và bàn tay vuốt tóc anh.

"Cậu buồn ngủ rồi à?"

"Có một chút."

Woo Seo-hyuk, đi ra sau khi tắm rửa, đã tiếp quản Han Yi-gyeol đang mơ màng. Park Geon-ho lắc đầu và thở dài trước dáng vẻ ngoan ngoãn hiếm thấy này.

“Khi cậu ấy tỉnh lại, chúng ta phải bảo cậu ấy uống rượu thì nên cẩn thận.”

"Tôi đồng ý."

Woo Seo-hyuk, bế lấy Han Yi-gyeol, người không thể tự chủ và ngủ thiếp đi trong vòng tay anh, đứng dậy.

“Cậu ấy ngủ ở đâu ?"

"Phòng này."

Khi mở cánh cửa cuối cùng trên hành lang, một chiếc giường lớn phủ chăn trắng tinh hiện ra. Woo Seo-hyuk đặt Han Yi-gyeol lên giường và tặc lưỡi. Chặc

“Anh làm gì với chiếc giường lớn như này khi anh sống một mình ?"

“Có những lúc ta cần nó ngay cả khi sống một mình. Như hôm nay chẳng hạn."

"........."

Không thể nói gì. Bỏ qua những lời vô nghĩa, anh kéo chăn và đắp lên người Han Yi-gyeol. Vào lúc đó, Han Yi-gyeol từ từ mở mắt, rồi dần dần đôi mắt đã nhắm lại vì sụe mềm mại và mịn màng của chăn bông.

“...chủ tịch..., tôi...”

"Hửm ?"

Han Yi Gyeol lẩm bẩm những lời không rõ, rất nhanh lại nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ sâu. Woo Seo-hyuk, người đang nghiêng người về phía Han Yi-gyeol, thẳng lưng lên.

"Gì vậy ?"

"Không có gì."

Woo Seo-hyuk lắc đầu trước câu hỏi của Park Geon-ho, người vừa đi loanh quanh với bàn chải đánh răng trong miệng. Anh hẳn đã nghe nhầm. Nghĩ như vậy, anh quay lưng lại, đi khỏi phòng Han Yi-gyeol đang ngủ.
----------------
Sắp đến đoạn nhức đầu rồi nè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro