chương 139

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cảm nhận được sự mát lạnh của chai rượu trong tay.

Nghĩ đến việc bàn tay đẫm mồ hôi của tôi có thể làm rớt chai rượu, tôi càng cố giữ chặt và liếm đôi môi khô khốc của mình. Đêm khuya, một cái bóng xa lạ bay lượn trong ngôi nhà tối tăm thấp thoáng một vài ngọn đèn.

Sau một hồi do dự, tôi gõ cửa phòng làm việc.

"Vào đi."

Sau khi được cho phép. Tôi mở cửa phòng làm việc, trong phòng có một tấm thảm đỏ, một bàn trà, một chiếc ghế sofa và một người đứng trước giá sách đọc sách, dần nhếch khóe miệng lên và mỉm cười.

“Cậu lại tới đây làm gì ?"

"......."

“Cậu đang trốn cái gì ?"

Ngập ngừng trước giọng nói đùa cợt, tôi rút chai rượu và hai chiếc ly rượu mà tôi đã mang, để trước mặt anh . Tụp, anh đóng quyển sách lại và đặt lại lên giá sách.

“Thật bất ngờ khi cậu tới đây, còn mang theo cả rượu nữa..."

Mái tóc vàng bạch kim của anh sáng lên như những viên ngọc lấp lánh dưới ánh sáng dịu nhẹ của ngọn đèn. Anh bước chậm rãi qua phòng làm việc đến chỗ tôi và cầm lấy chai rượu từ tay tôi.

“Ừm...tốt hơn là đến mà không mang theo gì."

“...nếu anh thấy ổn là được rồi.”

“Tất nhiên là ổn. Là cậu muốn mời tôi uống, mà tôi thì có lý do gì để từ chối chứ?"

Anh ta tiến lên ôm eo tôi, tự nhiên như đã làm rất nhiều lần, kéo tôi đến ghế sofa, mở nút vặn của chai rượu và dùng động tác khéo léo, tao nhã rót rượu vào ly.

“Có chuyện gì thế ?"

Anh ấy mỉm cười với tôi khi tôi đứng yên và nhìn ly rượu dần được rót đầy.

“Ngồi xuống.”

Thật buồn cười, ý nghĩ muốn chạy trốn đột nhiên xuất hiện. Nhưng bây giờ tôi không còn đường lui nữa. Sau một hồi do dự, tôi từ từ ngồi xuống ghế sofa. Tôi có cảm giác bộ đồ tôi mặc hôm nay cứ như một con rắn  quấn quanh người tôi.

“Được rồi, vậy thì..."

Sau khi rót rượu vào hai chiếc ly, anh ngồi đối diện, nhàn nhã bắt chéo chân, đôi mắt xám bạc ẩn hiện dưới hàng mi dài lạnh lẽo.

“Chuyện cậu muốn nói với tôi là gì."

"Cái đó..."

Tôi xoa lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh vào đùi, tôi đang cố nghĩ cách thoát khỏi cái tính huống xui xẻo này. Khi sự im lặng bao trùm phòng làm việc, anh lại là người đầu tiên mở miệng, xoay ly rượu với vẻ mặt thư thái.

“Không có gì thì cút.”

"KHÔNG!!."

Anh ta là người không có nhiều kiên nhẫn. Tôi vội vàng ngẩng đầu lên và nói.

“Giám đốc. Hôm nay tôi...”

"Hửm."

"Seok-jae bị thương và tôi được thông báo là cậu ấy không được điều trị.” (Seok- jae được nhắc đến ở chương 98)

“đúng vậy. Bởi vì đó là mệnh lệnh từ tôi.”

Tôi cắn môi khi nghe câu trả lời mà không chút do dự.

“Lý do... tôi có thể hỏi không ?"

"Lý do..."

Ngón tay dài có xương nhô ra gõ nhẹ vào ly rượu. Tiếng leng keng, vang lên trong trẻo, rượu trong ly rung lên nhè nhẹ.

“Lý do để làm như vậy....anh ta chỉ là bị phạt vì làm việc không tốt thôi.”

"Nhưng cậu ấy bị thương rất nghiêm trọng."

"Thì sao."

Tôi bắt đầu thấy lo lắng vì thái độ thờ ơ của anh ta.

'Bình tĩnh nào.'

Chẳng có gì tốt xảy ra khi vì vội vã mà làm liều. Tôi liếm đôi môi khô của mình một lần nữa.

“Bác sĩ phụ trách nói với tôi rằng chân phải của cậu ấy có thể sẽ không thể lành lại, cậu ấy sẻ phải đi khập khiễng suốt quãng đời còn lại. Chúng tôi cần phẫu thuật càng sớm càng tốt.”

"Ồ, thật đáng tiếc."

Anh ấy nhìn chằm chằm vào môi tôi một lúc rồi quay sang nhìn chai rượu.

"Giám đốc."

“Cậu chỉ đến đây để nói thế thôi hả? Anh muốn tôi để Park Seok-jae phẫu thuật à?"

Anh ta cười nhạo tôi trong khi vuốt cằm, rồi lập tức ra lệnh.

“Lại đây.”

"........"

Tôi từ từ đứng dậy và bước về phía anh ấy.

“Gần hơn nữa."

Tôi dừng lại ở ghế sofa và anh ấy nắm lấy cổ tay tôi. Anh ấy kéo tôi đến giữa hai chân anh ấy, ngửa đầu lên và nhìn tôi.(tư thế là kiểu A ngồi trên nhuế hai chân bang ra chừa 1 khoảng trống ở giữa ý, rồi B1 chân đứng thẳng 1 chân khụy ở chỗ trống giữa ghế đó, vì B đứng nên B cao hơn A nên nhìn xuống A. Tui là tui nghĩ z)

Sau đó, tôi biết phải làm gì ngay cả khi không phải nghe lệnh. Chớp mắt chậm rãi, tôi cong chân và quỳ xuống sàn.

"Đúng vậy."

Như thể anh ấy tự hào về tôi, một bàn tay trắng lạnh lướt nhẹ trên trán tôi.

Tách..tách..tách... Tiếng mưa rơi yếu ớt đập vào cửa sổ phòng làm việc. Anh vuốt ve khuôn mặt tôi mà không nói một lời trong khi vài giọt mưa rơi xuống đủ để làm ướt cửa sổ.

"Se-hyun à."

Lúc đôi chân của tôi bắt đầu run rẫy yếu ớt, đôi môi mềm mại kia cuối cùng cũng mở lời. Tôi hơi cúi đầu và trả lời bằng giọng điệu phục tùng nhất có thể.

"Vâng."

“Sao cậu lại mang rượu đến ? Để hối lộ tôi à ?"

“Không phải ."

“Hửm? Cũng dễ thương đấy.”

Một bàn tay gồ ghề và đầy sẹo với những khúc xương nhô ra, nắm chặt cằm tôi. Một cái nắm mạnh mẽ nhấn chìm tôi trong đau đớn. Tôi nuốt xuống tiếng rên rỉ, cố gắng không nhăn trán.

“Tôi cảm thấy cậu đến đây là để bán thân vì lý do nào đó. Đúng không?"

“Không phải, tôi xin..."

“Không, đừng xin lỗi. Sao cậu không bán thân cho tôi đi ? Thực ra cũng vui mà."

Không biết có thực sự vui không, anh ấy vẫn cười tươi như thể đang có rất nhiều niềm vui.

“Thật tốt quá. Lâu lắm rồi tôi mới có một kẻ phục tùng như vậy, tất cả là nhờ Seok-jae. Từ giờ tôi có nên phạt anh ta thường xuyên hơn không ?"

"Giám đốc."

“Đùa thôi mà."

Ngón tay cái của anh lướt qua lông mày và xuống má, chạm đến môi. Anh hỏi, vuốt ve môi tôi với vẻ mặt không rõ.

“Anh phải làm sao đây, Se-hyun-ah?"

"......."

“Tôi không muốn tha thứ cho Seok-jae chỉ bằng vài ly rượu."

"......tôi...."

Toàn thân tôi lại căng cứng vì những lời lạnh lùng đó. Tôi tiếp tục, cảm thấy tay mình run rẩy.

“Tôi sẻ thay cậy ấy, tôi sẽ nhận hình phạt thay cậu ấy.”

“Ửm ?.”

“Vì vậy, hãy cho phép Seok-jae được phẫu thuật..."

Ngón tay cái của anh ấy đi vào khi môi tôi mở ra để nói. Tôi nổi da gà vì cảm giác ngón tay đi qua hàm răng cứng của tôi, ấn lưỡi tôi và quét xuống vòm miệng.

“Sẽ nhận phạt thay...."

Anh ấy vừa lẩm bẩm lời tôi nói, vừa đưa ngón cái và ngón trỏ vào miệng tôi.

“Tôi nghĩ là tôi rất dễ mềm lòng với cậu, Se- hyun-ah."

“Hử, ừm...”

“Lần sau, chỉ rượu sẽ không đủ đâu.”

Từ hai ngón tay của anh ta chỉ trong nháy mắt đã thành bốn ngón. Cái cằm mở rộng bị kéo cứng ngắc. Khóe mắt tôi bị bóp méo bởi những ngón tay tự nguyện khuấy động trong miệng tôi và hơi thở của tôi trở nên khó nhọc.

“Ít nhất thì cậu cũng nên cởi quần áo ra."

Càng ngày càng khó nhịn cơn buồn nôn, tôi vội vàng nắm lấy đùi anh ta và nhìn lên. Nhưng anh ta vẫn kiên quyết không nương tay với tôi.

“Cậu phải có thành ý .”

"........"

Tôi nhắm chặt mắt lại trước giọng nói trầm thấp đó và ép cái lưỡi cứng ngắc của mình chuyển động. Tôi liếm những ngón tay cứng rắn của anh và nuốt nó thật sâu như thể tôi đang mút nó. Anh cười khẽ như thể anh hài lòng với hành vi của tôi.

***

Một luồng sáng trắng tràn ngập tầm nhìn mờ ảo. Tôi chớp mắt trong tâm trí mơ hồ và ngước mắt lên nhìn bàn tay đang gõ nhẹ vào sau mũi tôi.

“Chào buổi sáng.” (Bằng tiếng Anh)

"........"

Tôi có thể thấy khuôn mặt Park Geon-ho với nụ cười tươi tắn như ánh nắng buổi sáng. Theo phản xạ, tôi quay người sang hướng khác, nhưng lần này, tôi kinh hoàng khi đối mặt với Woo Seo-hyuk, người trông rất mệt mỏi.

"Woo, anh Woo Seo-hyuk."

“Cậu tỉnh rồi à ?"

Lúc đó tôi mới nhận ra mình đang nằm giữa Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk nên vội vàng đứng dậy. Park Geon-ho nằm nghiêng một lúc lâu và nhàn nhã quan sát, nói bằng giọng vui tươi.

“Anh không bị say à?"

“Tôi ổn, ừm. Tôi ổn.”

Tôi ho nhẹ để làm dịu cổ và nhìn xung quanh. Nhìn thấy Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk, mặc quần áo thoải mái trong một phòng ngủ xa lạ khiến tôi nhớ lại chuyện uống rượu tối qua.

“Cậu không được phép đi đâu đó và uống rượu một cách mất kiểm soát đâu, Han Yi-gyeol."

“...được rồi. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”

Park Geon-ho cười khúc khích và nhổm người dậy, có lẽ thấy khá buồn cười khi thấy tôi chạm vào trán và thở dài.

"Cậu nhớ được bao nhiêu ?"

“Tôi nhớ không nhiều lắm, hình như  là Đội trưởng đã sấy tóc cho tôi sau khi gội đầu, nhưng sau đó..."

“Vậy là đủ rồi.”

Tôi gật đầu đồng ý. Nói một cách nghiêm túc thì là do tôi không chịu được cơn buồn ngủ nên ngủ thiếp đi, chứ không phải vì tôi say nên mất trí nhớ.

'Từ giờ trở đi tôi phải cẩn thận hơn khi uống rượu.'

Trong trạng thái mệt mỏi, tôi uống mà không ăn gì nên say rất nhanh, nhưng Han Yi-gyeol uống rất yếu mặc dù cậu ấy là hạng A. Tôi may mắn khi biết mình có thể uống bao nhiêu trước khi phạm phải sai lầm lớn hơn.

“Có bị đau không ?"

Woo Seo-hyuk, người xuống giường cùng tôi, hỏi.

"Không đau."

Tôi cười ngượng ngùng và nhìn anh ấy thật kỹ. Woo Seo-hyuk, người luôn mặc vest và tóc thẳng ra sau, giờ đang mặc quần áo rộng rãi với mái tóc xõa xuống. Một vẻ ngoài rất mới mẻ.

"Anh Han Yi-gyeol?"

Khi tôi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm mà không nói lời nào, anh ấy chớp mắt và hơi nghiêng đầu.

“Anh trông có vẻ vẫn còn mệt mỏi ."

“Đó là vì tôi không ngủ được, nhưng điều đó vẫn ổn trong một hoặc hai ngày."

"Thật sao ?"

Tôi quay lại nhìn Park Geon-ho. Không giống như Woo Seo-hyuk, Park Geon-ho, người dang rộng cánh tay dài của mình, trông rất tươi tắn. Có vẻ như chỉ có Woo Seo-hyuk là còn thức trong khi Park Geon-ho và tôi đã ngủ say.

“Tôi kêu anh ấy ngủ đi. Nhưng chính thư ký Woo Seo-hyuk đã không nghe lời.”

Park Geon-ho nhún vai và nói như một lời bào chữa cho câu hỏi của tôi.

“Hơn nữa, ba người chúng ta sao lại nằm chung một giường ? Anh nói anh còn có phòng trống mà.”

“Tôi xin lỗi. Do Đội trưởng Park Geon-ho luôn đòi sống đòi chết nói rằng anh ấy sẽ ngủ cạnh Han Yi-gyeol- ssi."

“Tôi chỉ ngủ trên giường của tôi thôi."

“Tôi nghĩ tôi không cần nghe lời bào chữa nào nữa."

Park Geon-ho, cười trước lời nói của tôi, ra khỏi giường và mở cửa phòng ngủ. Tôi đi theo anh ấy ra phòng khách và kiểm tra đồng hồ. Mới hơn 9:30 sáng.

“Dù sao thì cũng cảm ơn anh đã cho tôi ngủ lại. Đã gây rắc rối cho anh rồi."

“Nếu cậu muốn xin lỗi, thì hôm nay chúng ta cùng nhau ăn ở một nơi đẹp nhé ?"

“Để lần sau đi."

Khi tôi ở lại qua đêm tại nhà Park Geon- ho, tất cả các lịch trình tiếp theo của tôi đều bị đảo lộn. Sắp xếp lại kế hoạch trong đầu, tôi nhận được một ly nước từ Park Geon-ho.

“Chúng ta hãy ăn sáng rồi hãy quay lại hội nhé. Thư ký Woo Seo-hyuk anh uống cà phê nhé? "

“Ừ,, để tôi chuẩn bị bữa sáng."

“Tôi rất cảm kích anh nếu anh giúp.”

Tôi uống nước, nhìn chằm chằm vào Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk, hao người họ đang di chuyển rất ăn ý.

Nghiêm túc mà nói, bình thường họ dù hay cãi nhau ngay  khi chỉ chạm mắt, nhưng những lúc như thế này, họ lại vô cùng hòa hợp.

'Nghĩ lại thì, khi chúng tôi chiến đấu ở cổng Khu N23, thì họ cũng tương tự như bây giờ.'

Nếu họ có mối quan hệ tốt, thì đó hẳn là một sự kết hợp hoàn hảo. Tôi đặt ly nước đang uống xuống với một suy nghĩ vô lý.

“Tôi có thể giúp gì được không?"

“Hm. Muốn giúp à... Nhưng Han Yi-gyeol. Tôi nghe nói cậu nấu ăn tệ lắm."

"Cái gì cơ, ai nói ?"

Park Geon-ho mỉm cười rạng rỡ rồi xắn tay áo lên và chặn không cho tôi vào bếp.

“Y tá Min Ah-rin đã nói với tôi rằng cậu thậm chí còn không thể cắt được một củ hành tây."

“Đúng là tôi chưa từng nấu ăn hay gì đó trước đây, nhưng tôi tự tin rằng mình có thể sử dụng dao tốt..."

“Tôi và thư ký Woo Seo-hyuk ở trong bếp là đủ rồi, cậu đi rửa mặt đi.”

"Nhưng mà...!"

Park Geon-ho, nắm lấy vai tôi và đẩy tôi ra khỏi bếp, đích thân mở cửa phòng tắm. Khi tôi vào phòng tắm và mỉm cười bất lực khi nhìn thấy hình ảnh một Han Yi-gyeol ngốc nghếch trong gương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro