chương 140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu sau tôi cũng trở về hội và đi lên tầng 23 cùng Park Geon-ho và Woo Seo- hyuk, những người đi theo tôi như thể đó là điều đương nhiên.

“Sao lại đi theo tôi ?"

“Ôiii...chúng ta đã cùng nhau trải qua một đêm, sao cậu lại có thể lạnh lùng như vậy với tôi..."

“Tôi sẽ rời đi sau khi thấy cậu về đến phòng an toàn.”

Mặc kệ Park Geon-ho, người lúc nào cũng nói nhảm khi mở miệng, và Woo Seo- hyuk, người nói về nỗi lo lắng của bản thân, tôi mở cửa thì ngay lập tức có thứ gì đó to lớn chạm vào tay tôi.

"Han Yi-gyeol!"

“Hớt...!”

Tôi tự hỏi đó là gì và ồ đó là Kim Woo-jin. Không, đó hình như là bản sao của Kim Woo-jin thì phải ? Không biết điều gì đã làm cho cậu ấy buồn đến thế, tôi ngẩng đầu lên, vỗ nhẹ vào cơ thể của bản sao và xoa mái tóc đỏ sau gáy của cậu ấy trong lúc bản sao đang ôm chặt lấy tôi và đương nhiên tôi cũng ôm lại.

"Han Yi-gyeol."

Đằng sau bản sao, Kim Woo-jin nhìn thấy tôi với vẻ mặt lạnh lùng. Tôi cười ngượng ngùng và chào cậu ấy vì tôi cảm thấy hơi có lỗi.

“Chào buổi sáng, Kim Woo-jin."

"........."

Đúng như dự đoán, Kim Woo-jin vẫn im lặng và không trả lời bất cứ điều gì. Park Geon-ho, người đang quan sát tôi và Kim Woo-jin với vẻ thích thú, thì thầm vào tai tôi.

“Đáng sợ quá. Cậu ấy chắc hẳn đang rất bực, đúng không, đúng không ?"

“Im lặng đi.”

Đó là tại ai...

Tôi cũng có chút bực, trong cơn bực tức, tôi dùng khuỷu tay đẩy mạnh ngực Park Geon-ho, sau đó Woo Seo-hyuk, người đang lặng lẽ theo dõi chúng tôi, mở miệng.

“Vậy thì tôi đi đây.”

“Anh định đi làm ngay bay giờ luôn à ?"

“Không. Tôi định về nhà thay quần áo rồi quay lại."

Woo Seo-hyuk, đang mặc áo phông và quần cotton của Park Geon-ho, và có vẻ anh không thích trang phục hiện tại của mình.

“Hẹn gặp lại lần sau."

“Đi cẩn thận .”

Rồi....mọi thứ trở nên im lặng. Tôi nhìn tấm lưng rộng của Woo Seo-hyuk khi anh rời đi mà không chút lưu luyến với những suy nghĩ khác trong đầu rồi quay sang nhìn Park Geon-ho.

“Sao anh không đi ?"

“Sao tôi phải đi ?"

À, thật là khó chịu.

"Làm gì làm đi.”

Không đuổi được Park Geon-ho, tôi bước vào phòng trong khi trấn an bản sao đang nhìn chằm chằm vào Park Geon-ho. Kim Woo-jin, người đang đứng với vẻ mặt cáu kỉnh, túm lấy cổ bản sao và hỏi tôi.

“Ăn sáng chưa ? Anh đã ăn chưa ?"

“À, chúng tôi đã có một bữa sáng tuyệt vời với nhau tại nhà tôi."

"Cái gì...?"

Trước khi tôi kịp trả lời, Park Geon-ho đã đóng cửa trước và nói . Tôi chạy đến chỗ Kim Woo-jin, người đang vô cùng sửng sốt, và nắm lấy vai anh ấy.

“Được rồi, được rồi , việc đó là không thể tránh khỏi..."

“Mà chúng tôi không chỉ ăn sáng thôi đâu? Tối qua chúng tôi còn uống rượu với nhau nữa."

"Uống rượu...?"

Thật sự là...cái tên này. Mí mắt dài của Kim Woo-jin, vẫn còn vẻ đau lòng, run rẩy khi nghe từ 'uống rượu' rồi cúi đầu.

Tôi phải giải quyết tình huống này như nào đây ? Tình huống giờ có chút ngượng ngùng , và tệ hơn nữa là có tiếng gõ cửa.

"Yi-gyeol-ssi, là tôi !"

“em cũng ở đây. Hôm qua anh nghỉ ngơi tốt không?"

Khi Park Geon-ho mở cửa, Min Ah-rin mỉm cười rạng rỡ và Kwon Jeong-han mang theo một hộp bánh kẹo Nhật Bản sang trọng bước vào phòng.

“Ôi trời. Woo-jin-ssi, sao trông cậu buồn thế?"

“Ể. Đồ ngọt Nhật Bản ở khu này rất khó tìm."

“Bố mẹ em gửi cái này cho em. Anh ấy thích đồ ngọt, nên  em nghĩ nó sẽ hợp với khẩu vị của anh ấy.”

"Han Yi-gyeol..."

Xung quanh nhanh chóng trở nên ồn ào. Tôi thở dài khi nhìn thấy căn phòng  đã đông đúc đầy người.

***

Min Ah-rin, vừa lắng nghe lời giải thích của tôi vừa ăn wagashi do Kwon Jeong-han mang đến cùng với trà, mắt sáng lên.

“Sau đó anh đến nhà của Đội trưởng Park Geon-ho và say xỉn."

“Nếu có thời gian, lần sau cùng  tụ tập với chúng tôi nhé, Healer Min Ah-rin."

“Ok ok ! Tôi cũng muốn uống với Yi-gyeol- ssi."

Tôi cho miếng wagashi được trang trí đẹp mắt vào miệng và liếc nhìn xung quanh. Park Geon-ho và Min Ah-rin đang trò chuyện với nụ cười, Kwon Jeong-han đi vào bếp để lấy thêm trà, và Kim Woo-jin đang gắp wagashi vào đĩa của tôi.

'Có vẻ như... Cái thì huống ngượng ngùng kia đã trôi qua rồi.'

Vì còn có người khác nên tôi không nhắc đến chuyện xảy ra ở khu C12, nhưng ngay cả khi chỉ có tôi và Kim Woo- jin, tôi cũng sẽ chỉ giải thích một cách mơ hồ không hoàn chỉnh cho cậu ấy.

Kim Woo-jin, có vẻ đã tươi tắng hơn một chút, nhanh chóng nhìn vào mắt tôi. Tôi mỉm cười với đôi mắt màu hạt dẻ nhìn về người đang nhìn thẳng vào tôi, cậu ấy lại đỏ mặt và quay đầu đi.

Nhìn dáng vẻ của cậu ấy, có vẻ như cậu ấy có rất nhiều câu hỏi, nhưng vì có  nhiều người nên cậu ấy không thể mở lời. Tôi vừa kiểm tra thời gian vừa gõ nhẹ vào đĩa bằng nĩa.

1:42 chiều

“À mà này, Yi-gyeol-ssi."

"Hả ?"

Min Ah-rin, người đang ăn wagashi với khuôn mặt vui vẻ, mở miệng với giọng nói tươi tắn.

“Tôi nghe nói anh có nhóm dành cho  những người hâm mộ anh phải không?"

"...hả, cái gì cơ ?"

“Ể. Một nhóm dành cho người hâm mộ tôi ?"

Tôi nhìn Kim Woo-jin, tự hỏi liệu có phải do cậu ấy mà quán cà phê người hâm mộ mà tôi đã cố gắng đẻ quên đột nhiên được nhắc lại không.

"Tôi chưa có làm gì hết!"

“Tôi đã tham gia rồi."

Kim Woo-jin vội vàng lắc đầu, cùng lúc đó, Kwon Jeong-han mỉm cười nói.

“Anh có muốn em nói cho anh biết tên nhóm là gì không ?"

“Có có, nói cho tôi biết với! Tôi cũng muốn tham gia."

“Tôi cũng phải tham gia mới được."

“Ôi trời, anh điên rồi à, đợi đã...”

Tôi rất bất ngờ khi thấy Min Ah-rin rất nhiệt tình về chuyện nhóm hâm mộ tôi và Park Geon-ho, tôi hỏi

“Tại sao mấy người lại muốn tham gia  nhóm dó ?"

“Tại nó vui.”

"Tại nó vui.”

Min Ah-rin và Park Geon-ho trả lời câu hỏi của tôi cùng một lúc. Nó vui ? Vui cái gì mà vui ? Nó xấu hổ mà, tôi thậm chí không thể mở miệng, nhưng Kim Woo-jin đã lấy điện thoại di động ra với vẻ mặt đắc thắng.

“Đây rồi. Nhóm dành riêng cho người hâm mộ Han Yi-gyeol."

“Ôi trời, Woo-jin-ssi cũng tham gia nữa à!”

Park Geon-ho, người đang nhìn vào nhóm dành riêng cho người hâm mộ bên cạnh Min Ah-rin, nháy mắt với tôi.

“Đừng lo lắng, Han Yi-gyeol. Tôi sẽ chịu trách nhiệm và lan truyền tin đồn cho cậu."

“Không cần!"

Khi tôi cau mày vì âm thanh khủng khiếp mà tôi phát ra, Kwon Jeong-han mỉm cười ngại ngùng và nhấc màn hình điện thoại lên.

“Đây là video yêu thích của em. Anh chỉ có thể có được chất lượng tốt như vậy từ fan cafe."

Trong video, nó đang phát lại hình ảnh tôi lắp bắp vì xấu hổ. Hồi nào vậy ? Tôi nhớ ra rồi... Tôi nghĩ đó là cuộc phỏng vấn tôi đã có với Cheon Sa-yeon trước khi vào cổng Khu vực N42.

“Thành thật mà nói, không có nhiều ảnh hoặc video vì anh Yi-gyeon không tham gia hoạt động chính thức, nhưng không khí trong nhóm khá tốt vì vẫn có nhiều người tham gia hằng ngày.”

"........"

Tôi không vui chút nào. Tôi chỉ mong bầu không khí tệ đi. Không tôi hy vọng nó không tệ nhưng thay vào đó thì nên bị biến mất đj. Tôi không thể hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Min Ah-rin, người đang im lặng lắng nghe Kwon Jeong-han nói, nghiêng đầu và hỏi tôi.

"Yi-gyeol-ssi, anh có dự định tham gia hoạt động nào khác không?"

“Hoạt động ?"

“CF, ảnh tạp chí... Kiểu hoạt động vậy đó ! Tôi nghĩ nó sẽ hợp với anh."

“Tôi nghĩ là cậu đã nhận được một vài lời mời.”

“Không, chẳng có lời mời nào cả."

Thở ra một hơi mệt mỏi, tôi nhấp một ngụm trà xanh. Park Geon-ho đảo mắt một lúc, mỉm cười kỳ lạ như thể anh ta biết điều gì đó.

“Nghĩ lại thì, tôi nghe nói hội trưởng từ chối mọi lời đề nghị hoạt động gửi đến Han Yi-gyeol."

"Thật sao ?"

Không hiểu sao Cheon Sa-yeon lại làm một việc có ích cho tôi. Nếu anh ta tiếp tục làm như vậy trong tương lai thì tốt, tôi lấy điện thoại di động của Kwon Jeong- han, trong điện thoạt video còn đang phát và tắt màn hình.

“Tôi không có ý định làm bất cứ điều gì như vậy trong tương lai.”

“Thật đáng tiếc."

“Thật đáng tiếc."

Tôi quay lại nhìn Min Ah-rin và Kwon Jeong-han, những người nói bằng giọng tiếc nuối, và Kim Woo-jin, người cúi thấp khóe lông mày mà không nói một lời, rồi tôi chạm vào vầng trán đau nhức của tôi.

***

Thời gian trôi qua, mặt trời lặn và bầu trời tối dần, chỉ còn lại Kim Woo-jin và tôi trong phòng sau khi mọi người rời đi như thường lệ. Sau bữa tối, Kim Woo- jin, dọn dẹp bàn ăn, cởi tạp dề và ra khỏi bếp.

"...Han Yi-gyeol."

Tiếng gọi vừa cất lên, bản sao đang ôm tôi liền biến mất trong tích tắc. Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, tắt TV bằng điều khiển từ xa, nhìn cậu ấy do dự và tiến lại gần tôi.

“Mọi thứ ở khu C12 đều ổn chứ ?"

"Tất nhiên là ổn."

Tôi nắm lấy vai Kim Woo-jin và mỉm cười nhẹ.

“Như tôi đã nói trước đó, cảm ơn cậu vì tập thông tin. Kim Woo-jin. Nhờ cậu, tôi đã biết được một chút những gì tôi muốn biết."

Tuy nhiên, không phải tất cả.

Khi tôi nói một cách chân thành, Kim Woo-jin hơi cúi đầu và đỏ tai.

“Nếu lad vậy, thì tôi rất vui... Anh có thể cho tôi biết anh muốn tìm hiểu cái gì không?"

"Cái đó..."

“Chỉ một chút thôi cũng được."

Những lời cậu ấy vội vàng thêm vào, như sợ tôi từ chối, và giống như một lời cầu xin. Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi từ từ mở miệng.

“Đó là quá khứ. Tôi đã đi để tìm hiểu kỹ hơn về quá khứ.”

“Quá khứ ?"

“Ừm. Hiện tại, tôi chỉ có thể nói điều này thôi. Vì có rất nhiều điều chính tôi còn không biết nữa."

Bàn tay đang giữ vai Kim Woo-jin của tôi vô thức nắm chặc lại và nói như thể tôi hứa.

“Tôi sẽ nói rõ với cậu sau. Khi mà mọi chuyện đã ổn thỏa."

“...Tôi hiểu rồi."

Kim Woo-jin, nhìn tôi chằm chằm một lúc, hạ hàng mi dài xuống và bình tĩnh trả lời.

“Bây giờ hãy quay về phòng của cậu đi.”

"Um... Ngày mai tôi sẽ tới.”

Ngày mai... Giấu đi sự cay đắng, tôi trả lời nhẹ nhàng như thường lệ.

"Được thôi."

“Ngủ ngon nhé, Han Yi-gyeol."

Trước khi rời khỏi cửa, Kim Woo-jin, chào tôi, rồi đóng cửa rời khỏi phòng.

Một sự im lặng tĩnh lặng bao trùm căn phòng đã từng rất náo nhiệt. Tôi ngước nhìn bầu trời đêm u ám đầy mây qua cửa sổ và từ từ quay người bước tới phòng ngủ.

'Xin lỗi, Kim Woo-jin.'

Trước khi vào phòng ngủ tôi tháo chiếc vòng tay mà Cheon Sa-yeon tặng và cẩn thận đặt nó xuống bàn. Tôi cũng đặt chiếc điện thoại được tặng từ Ha Tae-heon bên cạnh.

Thực ra, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc có nên nói với Kim Woo-jin và Min Ah-rin hay không. Nhưng suy đi tính lại thì cuối cùng, tôi quyết định không nói với bất kỳ ai ngoại trừ Ha Tae-heon, người sẽ đi cùng tôi. Nếu Cheon Sa-yeon phát hiện và tìm tôi, khả năng anh ta bắt Kwon Jeong- han sử dụng năng lực là rất cao.

Khi chạm vào chiếc vòng tay đang lấp lánh dưới ánh đèn, tôi nghĩ đến Cheon Sa- yeon.

'Kể cả khi tôi cố gắng cẩn thận hết mức có thể, thì có vẻ như tất cả đều vô ích nếu Cheon Sa-yeon quyết tâm tìm tôi.'

Tuy nhiên, tôi vẫn có thể trì hoãn thời gian bị tìm thấy ở một mức độ nào đó.

Tôi đã chờ rất lâu đến khi biết được vị trí của Nhà tiên tri, khoảng thời gian đó không hoàn toàn là vô ích.

Kim Woo-jin thức tỉnh trở thành một năng lực giả phân thân hạng A, khiến tên tuổi của bản thân được biết đến trong và ngoài nước và được công nhận về khả năng của mình. Min Ah-rin mở rộng mạng lưới quan hệ của mình bằng cách gặp Hong Si-ah, Cha Soo-yeon và Phó chủ nhân Chloe.

Bây giờ, Cheon Sa-yeon không thể tùy tiện đụng vào hai người đó được nữa. Vậy nên tôi không còn gì lo lắng nữa.

Không chút do dự, tôi bỏ xuống chiếc vòng tay, lấy điện thoại di động giấu dưới nệm ra, mở cửa sổ, không khí đêm tràn ngập hương hoa mùa xuân thoảng qua mũi.

Đây là khoảnh khắc tôi đã chờ đợi kể từ khi tôi đến thế giới này. Tôi không cảm thấy hối tiếc. Tôi hít thở chậm rãi và tăng năng lượng của mình. Nâng bản lên lên cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro