chương 141

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc tôi băng qua bầu trời thì tôi ngẩng đầu nhìn vào ánh trăng vàng bị che khuất một nửa trong đám mây đen. Thời tiết có vẻ không tốt lắm, tôi nên tăng tốc độ nhỉ ?.

Tôi đáp lên sân thượng sau một chuyến bay dài, nơi một chàng trai  đang đợi tôi.

"Han Yi-gyeol."

"Anh Ha Tae-heon."

Ha Tae-heon chào tôi với một tay cầm tấm chăn và một tay chiếc cốc . Ha Tae-heon, đứng quay lưng về phía ánh đèn chiếu ra từ phòng khách, đi bước tới gần và khoác tấm chăn lên vai tôi khi tôi xuống sân thượng.

"Cảm ơn anh."

Dù không lạnh lắm, nhưng tôi vẫn nhận, tôi cũng nhận lấy chiếc cốc anh ấy đang giơ ra với vẻ mặt biết ơn. Chiếc cốc đựng đầy sô cô la nóng hổi.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi ngửi thấy mùi sô-cô-la.

“Tôi định tới chỗ anh từ sớm nhưng do có chút chuyện, nên tôi tới hơi muộn."

“Không sao."

"Vậy tôi để giày ở đây hả ?"

Sau khi thấy Ha Tae-heon gật đầu, tôi cởi giày trên sân thượng và bước vào phòng khách. Nội thất ấm áp nhẹ nhàng như tạo ra hơi ấm bao bọc lấy cơ thể bị nhiễm lấy gió lạnh của tôi.

Tôi nhìn quanh phòng khách, nơi này không thay đổi nhiều so với vài ngày trước, và mở miệng.

“Có vẻ như trời sắp mưa rồi.”

“Cậu ăn mặc khá mỏng, không lạnh sao ?"

“Một chút. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu lúc đó tôi chịu mặc áo khoác."

Đã khuya rồi, hơn 1 giờ sáng. Đứng cạnh ghế sofa trong phòng khách tối tăm chỉ le lói anh sáng của cây đèn đứng, tôi chuyển ánh mắt sang Ha Tae-heon.

“Kỳ nghỉ của anh dài bao lâu?"

“Còn khoảng hai tuần. Tôi đã cố tình xin cho kỳ nghỉ dài thêm chút nữa.”

"Tôi xin lỗi vì đã bắt anh phải dùng kỳ nghỉ quý giá của mình để đi theo tôi."

“Đừng xin lỗi.”

Bàn tay ấm áp của Ha Tae-heon nhẹ nhàng vuốt ve gò má lạnh ngắt của tôi.

“Tôi muốn nghe cái khác.”

Cái khác ? Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi cẩn thận mở miệng.

“Ừm... cảm ơn nhé ?"

Có lẽ đó không phải là một câu trả lời sai trong tình huống này, bằng cách nào đó anh ấy đã chuyển chủ đề trò chuyện.

"Cậu đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến chưa ?"

"Tôi có chuẩn bị một chút.”

Tôi mỉm cười cay đắng khi chạm vào cổ tay trống rỗng của mình. Ha Tae- heon, nhìn tôi một lúc, tỏ vẻ mặt khó tin.

“Cậu chắc không?"

“Anh không tin tôi à."

Tôi nói đùa và nhấp một ngụm sô- cô-la nóng. Hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp miệng.

“Những vật dụng có khả năng bị định vị tôi đã để lại, và tôi cũng đã để điện thoại di động của mình ở lại luôn. Tôi chỉ mang theo chiếc điện thoại di động mà Ha Tae- heon- ssi đã đưa cho tôi thôi.”

“Còn những nhân viên của Requiem thì sao ?"

"Hả ?"

Ha Tae-heon nhướn một bên lông mày.

"Cậu hình như có khá nhiều người thân ở Hội Requiem.”

Tôi nhận ra ý trong lời nói của anh ấy hơi muộn, tôi cúi đầu và suy ngẫm một lúc.

"Đúng là vậy, nhưng...”

Thật khó mở lời, tôi liếm ướt môi. Thực ra, tôi đã suy nghĩ, khi mà tôi rời đi, không biết họ sẽ phản ứng thế nào.

“Tôi không nói với ai cả. Như tôi đã nói với Ha Tae-heon- ssi, họ là những người tài năng và thông minh....."

“Sau khi gặp Nhà tiên tri, cậu có quay lại không?"

“...Tôi hy vọng một ngày nào đó có thể gặp lại họ, nhưng tôi nghĩ sẻ mất một khoảng thời gian. Tôi có rất nhiều vấn đề cần giải quyết."

Tôi nói rồi đặt chiếc cốc vẫn còn nóng hổi xuống bàn.

“Cho nên, Ha Tae-heon- ssi, anh không cần phải luôn đi cùng tôi. Chỉ cần anh chỉ cho tôi cách đến chỗ Nhà tiên tri khi chúng ta đến Trung Quốc là được rồi."

"KHÔNG."

Ha Tae-heon nắm lấy cổ tay tôi, cổ tay trống không vì tôi không đeo vòng tay.

“Chúng ta sẽ luôn luôn ở bên nhau. Dù là lúc tìm kiếm nhà Tiên Tri hay lúc trở về Hàn Quốc."

"Gì cơ ? Chuyện đó...”

“Tôi không biết cậu sẽ gặp phải chuyện gì, nên tốt nhất là tôi luôn bên cạnh cậu."

"........"

Nghe anh nói vậy, tôi không còn gì để nói, ngượng ngùng xoa xoa gáy.

“Nhưng có khả năng tôi sẽ không quay lại Hàn Quốc ngay sau khi gặp Nhà tiên tri.”

“Bất kể là chuyện gì, phải luôn ở bên cạnh tôi, trong lúc nghỉ ngơi, cậu có thể đi suy nghĩ."

Ha Tae-heon, nói giọng chắc nịch, quay lưng lại với tôi, không cần nghe câu trả lời của tôi, nói tiếp.

“Đã khuya rồi, tốt nhất là đi ngủ, sáng mai ta sẻ rời khỏi nhà. Tôi sẽ cho cậu mượn quần áo, cậu thay đi."

“Khoan, khoan đã. Anh không nói cho tôi cách tớiTrung Quốc sao ?"

"Ta đi ngủ nhé."

"Nhưng..."

"Han Yi-gyeol."

Cơ thể tôi giật bắn trước giọng nói lạnh lùng đó. Có chuyện gì không ổn sao ? Anh ấy trông có vẻ không vui.

“...à, ừm. Tôi hiểu rồi.”

Tôi không thể bướng bỉnh trong tình trạng cần được giúp đỡ. Khi tôi nhìn anh ấy và gật đầu, Ha Tae-heon nhìn tôi với đôi mắt hơi dịu lại.

“Tôi hiểu sự gấp gáp của cậu, nhưng nếu định đi xa trong thời gian dài, tốt hơn hết là nên chuẩn bị kỹ càng và di chuyển hợp lý. Nếu cậu hành động vội vàng, cậu sẽ chỉ tạo ra thêm nhiều rắc rối.”

Ha Tae-heon nắm tay tôi và dẫn tôi đến phía trước phòng tắm, đưa cho tôi quần áo và đồ lót, có vẻ như đã được chuẩn bị từ trước.

“Kích thước sẽ vừa vặn ở một mức độ nào đó. Cậu cứ tắm sạch rồi hãy ra ngoài.”

"Cảm ơn."

Anh ấy rất quan tâm đến những điều nhỏ nhặt này, tôi không biết anh ấy cảm thấy thế nào. Nhưng sau khi tôi chân thành cảm ơn anh ấy và mỉm cười, Ha Tae-heon thở dài với vẻ mặt phức tạp.

"Ha Tae-heon- ssi ?"

"Hãy tắm đi.”

Ha Tae-heon, đã đẩy tôi vào phòng tắm trong khi tôi vẫn còn bối rối và đóng sầm cánh cửa phòng tắm lại.

'Chuyện gì  xảy ra vậy ?'

Tôi lo lắng về tình trạng của Ha Tae-heon nhưng mãi mà tôi không thể hiểu được, tôi cởi quần áo ra.

***

Sau khi tắm rửa và lau khô tóc ướt, thì đã hơn 2 giờ sáng. Tôi ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, nhìn vào máy tính bảng và tiến đến gần Ha Tae-heon, anh ấy có vẻ đang đợi tôi.

“Cái này, anh mua một cái mới vì tôi à?"

Nhìn vào khuôn mặt của Ha Tae-heon, nơi ánh sáng vàng từ những chiếc đèn đứng lấp lánh, tôi hỏi anh ấy, người đang tắt màn hình máy tính bảng và đứng dậy.

“Đúng vậy. Có gì sao ?"

“Không, không phải...."

Bộ đồ Ha Tae-heon đưa cho tôi là bộ đồ ngủ trông rất sang trọng khi nhìn thoáng qua. Tôi ngượng ngùng vuốt phẳng tay áo, bộ đồ ngủ có họa tiết caro xám nhạt trên nền trắng.

“tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ mặc nó được nữa.”

“Sao có thể biết được."

Ha Tae-heon, người mỉm cười kỳ lạ với tôi và đi về phía phòng ngủ. Tôi đi theo sau như bị nụ cười của anh ấy mê hoặc và tỉnh táo lại khi lên chiếc giường lớn.

'Khoan đã. Sao tự nhiên anh lại đi vào phòng ngủ ?'

Hồi đó tôi vô tình ngủ quên và không còn cách nào khác ngoài việc ngủ ở đây, nhưng giờ thì tình hình đã khác. Tôi không có ý định ngủ chung giường với Ha Tae-heon sau khi trải qua vụ việc nước đóng lúc đó đâu. (생수병사건을 겪어 놓고 또 하태 헌과 같은 침대를 쓸 생각은 없었다, vụ việc nước đóng chai ám chỉ việc cương vào buổi sáng nhưng tui không chắc phải dịch thế nào)

“Vậy tôi sẽ ngủ trên ghế sofa."

Tôi vội vàng lùi lại một bước, nhưng có vẻ như Ha Tae-heon đã dự đoán trước được, anh lập tức đóng cửa phòng ngủ lại và nói.

“Đừng ngốc thế, mau nằm xuống.”

“Không, không cần đâu. Ghế sofa là đủ với tôi rồi.”

“Tôi trông giống một người đàn ông vô cảm, ép khách ngủ trên ghế sofa sao ?"

'Một người đàn ông vô cảm'? Tôi đã nghĩ về từ đó một lúc.

'Có vẻ như anh ấy không đủ can đảm để chấp nhận sự thật đó.'

Cho dù tôi có thích nhân vật chính đến mức nào thì điều đó cũng không có nghĩa là tôi thích việc đó.(việc nước đóng chai á)

“Chỉ cần anh cho tôi một chiếc chăn mỏng là được rồi."

“nhà tôi hết chăn rồi. tôi sống một mình mà. Đừng lằng nhằng nữa, nằm xuống đi."

Giọng nói của Ha Tae-heon dần dần hạ xuống, nhưng tôi không thể dễ dàng nói rằng tôi sẻ nằm xuống. Tôi không muốn phải đổ mồ hôi lạnh như vậy hai lần.

Ha Tae-heon thở dài khi nhìn thấy tôi đứng yên và đảo mắt.

“Tôi sẽ không làm gì cả, vì vậy hãy nằm xuống."

"........"

Tôi đang nghe câu đó từ một người đàn ông và ở trước giường anh ta. (살다 살다 침대 앞에서 남자한테 저런 말을 들어 보는구나)

“...được rồi.”

Tôi do dự một lát rồi gật đầu. Tôi không còn can đảm để cãi lời chủ nhà nữa.

Khi tôi bước đến giường và từ từ nằm xuống, đèn trong phòng tắt ngúm. Căng thẳng tăng cao khi tôi phải nằm cùng giường với ai đó trong căn phòng tối không có ánh trăng do mây đen.

Nuốt nước bọt khô khốc, tôi nằm về phía ngoài giường hết mức có thể. Chiếc giường khá rộng và nơi tôi nằm đủ gần để rớt xuống bất cứ lúc nào, Ha Tae-heon nằm cạnh tôi lúc đầu không quan tâm.

'Nhưng vấn đề là... làm sao tôi có thể ngủ được trong tình trạng này ?'

Đã quá khuya rồi, nên tôi hơi mệt mỏi, nhưng mà mắt tôi không nhắm lại. Mọi sự chú ý của tôi đều tập trung vào Ha Tae-heon, người vì tôi mà đã quay lưng lại. Cơ thể tôi giật bắn lên khi nghe thấy tiếng vải sột soạt.

Cứng đờ người trong góc, tôi chỉ đảo mắt một lúc. Phòng ngủ tối om rất yên tĩnh, không có âm thanh nào khác ngoài tiếng thở yếu ớt của Ha Tae-heon.

Tôi thở ra chậm rãi, thả lỏng cơ thể. Khi tôi quay lại, Ha Tae-heon đang nằm úp mặt xuống, mắt nhắm nghiền. Không có động tĩnh gì, có vẻ như anh ấy thực sự đã ngủ.

Thời gian đã trôi qua một lúc. Tôi cẩn thận quay người về phía Ha Tae- heon. Ngay cả trong bóng tối, khuôn mặt đẹp trai của anh vẫn hiện rõ.

"........"

Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên tôi nhìn Ha Tae-heon ở khoảng cách gần như vậy. Nhìn mái tóc mái lộn xộn, cái đầu gọn gàng, vầng trán thẳng, đôi mắt sắc bén và chiếc mũi thẳng, tôi cảm thấy mình thật sự đã ở bên nhân vật chính.

Tôi không thể nói một cách đàng hoàng vì có quá nhiều chuyện xảy ra trong thời gian đó, nhưng tôi nghĩ cuộc sống của Ha Tae-heon có lẽ đã thay đổi rất nhiều so với trong tiểu thuyết. Bởi vì tất cả những người liên quan đến tôi đều như vậy.

Tuy nhiên, tôi vẫn thấy nhẹ nhõm khi thấy biểu cảm ngủ của Ha Tae-heon trên khuôn mặt anh ấy, trông rất bình tĩnh. Tôi nhìn khuôn mặt Ha Tae-heon một lúc lâu rồi từ từ nhắm mắt lại.

Chiếc giường tôi nằm cùng Ha Tae-heon thật thoải mái, rồi cơn buồn ngủ mà tôi đã quên mất vì căng thẳng tan biến đã ập đến như sóng thần.

'Sau khi gặp Nhà tiên tri...'

Tôi không nhận ra ý thức đang mờ dần khi đang sắp xếp việc cần làm ở tương lai trong đầu.

Ngay lúc tôi sắp ngủ thiếp đi, tấm nệm rung nhẹ theo tiếng chăn lướt qua. Tôi cố gắng mở mắt ra để xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng cơ thể tôi không thể cử động.

Cuối cùng, tôi chìm vào giấc ngủ hoàn toàn với hơi ấm cơ thể nhẹ nhàng quấn quanh vai tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro