chương 149 : Nhà Tiên Tri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu chợ đông đúc người qua lại.

Sau khi đeo vật phẩm thay đổi, Ha Tae-heon và tôi đi đến trung tâm chợ, cẩn thận không để lạc nhau trong đám đông.

Không giống tôi, người chỉ thay đổi màu tóc và mắt, Ha Tae-heon, đã trở thành một đứa trẻ như hôm qua, anh giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên và chỉ về bên phải.

“Ở đằng kia.”

Có lẽ vì lưỡi ngắn nên phát âm gần giống như 'ơ đằng ki'. Tôi cười thầm và đi về hướng mà Ha Tae-heon đã chỉ.

Chúng tôi lang thang quanh khu chợ và nói tiếng Trung với mội vài người Trung Quốc, mất một lúc lâu vì chúng tôi không sử dụng thiết bị phiên dịch nào cả, cuối cùng tìm thấy một con hẻm ít người. Tôi hỏi Ha Tae-heon, người đang sờ tai, tai anh ấy ngứa ran vì người Trung Quốc có giọng nói rất nặng và to.

“Là chỗ này à ?"

"Ừm."

“Lúc mới tới đây, anh nói là anh đi theo một con mèo trắng nhỉ ?"

Trước khi đến Trung Quốc, Ha Tae-heon kể tôi rằng anh đã gặp Nhà tiên tri tại nhà của anh. Anh nói là khi đi theo con mèo trắng bỗng xuất hiện, anh tìm thấy một con hẻm hẹp ở góc chợ.

“Nó không phải là một con mèo bình thường. Tôi cảm nhận được năng lượng của nó như những con quái vật bên trong  cổng.”

“Quái vật...”

Tình huống giống hệt như khi Ha Tae- heon gặp Tiên tri trong tiểu thuyết 'Abyss'. Tôi từ từ đi vào con hẻm hôi thối và ướt đẫm nước bẩn.

“Để đề phòng, tốt hơn hết là không nên tháo vật phẩm thay đổi ra, vậy đi tiếp thôi."

Ha Tae-heon gật đầu, khuôn mặt tròn nhỏ của anh ấy. Tôi nhìn xuống anh ấy một lát rồi ngước mắt lên nhìn về phía trước.

'...anh ấy chắc hẳn vẫn còn say, nhỉ ?'

Những gì Ha Tae-heon làm với tôi ngày hôm qua có lẻ chỉ là sai lầm do anh bị say rượu. Ngay cả trong câu chuyện gốc cũng chưa bao giờ có cảnh Ha Tae-heon uống rượu cho đến khi say, vì thế nên tôi không biết anh có thói quen hay uống rượu như vậy.

Mặc dù là năng lực giả cấp SS, nhưng anh đã không thể nghỉ ngơi tử tế trong hai ngày thế nên đã say vì uống rượu vào tối qua.

Thật xấu hổ, nhưng có vẻ như anh ấy thậm chí còn không nhớ mình đã làm gì vì dù sao thì anh ấy cũng say... Ngay cả với tôi, tốt hơn là nên chôn vùi chuyện này.

"Anh Ha Tae-heon."

Sau khi lang thang một hồi qua những con hẻm chằng chịt như mê cung, tôi cau mày khi nhìn thấy phía trước là đường cụt.

“Đây là đường cụt rồi, chúng ta làm sao đây ?"

“Lạ thật. Lần đó chỗ này không phải đường cụt.”

Tôi chạm tay vào bức tường trước mặt, để đề phòng. Một luồng năng lượng lạ xuất hiện từ bức tường ẩm ướt và lạnh lẽo.

“Nó không giống bức tường bình thường."

“Có vẻ như có người mang năng lực khống chế không gian đã làm hoặc là đã sử dụng một vật phẩm nào đó.”

“Hm...”

Tôi bối rối quá. Nhưng tôi không thể quay về.

Tôi thở dài khi nhìn chằm chằm vào bức tường vững chắc và nghe thấy tiếng bước chân trên vũng nước phía sau. Tôi quay lại và thấy một con thỏ trắng với ánh sáng kỳ lạ phát ra trong con hẻm tối, với đôi tai dựng lên và đứng bằng hai chân.

"Ha Tae-heon-ssi, nhìn kìa."

“Con thỏ ?"

“Không phải nó giống con mèo mà Ha Tae-heon-ssi đã gặp sao?"

Con thỏ, nhấc thân trên lên và gải mũi,  nó lao thật nhanh về phía Ha Tae-heon. Con thỏ, nhỏ bằng hai nắm tay của tôi cộng lại, chạy quanh chân chúng tôi và sau đó nhảy thẳng vào tường.

Sau đó, thật bất ngờ, đầu con thỏ tiến vào bức tường cứng tạo ra những  con sóng nhỏ như trên mặc nước. Tôi giật mình, bước lùi lại, con thỏ đã xuyên vào bức tường lại chui ra.

"......?"

Con thỏ nhìn chằm chằm vào tôi và dùng chân chà xát mặt bản thân thật mạnh. Tôi nghiêng đầu, không biết hành động chà mặt đó có ý nghĩa gì, và Ha Tae-heon nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Có phải là kính không ?"

"Kính ?"

“Tôi nghĩ nó đang bảo chúng ta tháo những vật phẩm thay đổi ra."

Thật không ? Dù vậy tôi nghe theo, tôi tháo kính ra, mắt con thỏ sáng lên và chóp mũi giật mạnh hơn.

Ha Tae-heon, người đã rời khỏi vòng tay tôi và tháo chiếc trâm cài trên ngực, cũng trở lại hình dạng ban đầu. Ha Tae- heon, to lớn hơn tôi rất nhiều, không chút do dự đưa tay qua bức tường.

“Chắc húng ta không thể vào được vì đang đeo vật phẩm thay đổi."

Bàn tay anh ta không khó khăn mà luồn vào tường. Tôi đi theo Ha Tae-heon qua bức tường.

Một hành lang rộng rãi hiện ra trước mắt tôi, tràn ngập ánh nắng ấm áp. Trái ngược với con hẻm tối tăm, nơi này tràn ngập lá xanh và dây leo cùng với nhiều cánh cửa.

Cùng với lời kể mà tôi đã nghe từ Ha Tae-heon trước đó, nó hoàn toàn khác với miêu tả ở 'Abyss'. Trong câu chuyện, anh gặp Nhà tiên tri trong một túp lều cũ ở cuối con hẻm khi đuổi theo con mèo trắng. Đây là lần đầu tiên tôi đến và nhìn thấy bức tường bị kiểm soát bởi năng lực không gian và phía xa xa kia nữa.

Ôi trời ơi. Tôi lè lưỡi vì xấu hổ và nói với Ha Tae-heon.

“Trước tiên... chúng ta hãy đi xem từng phòng nhé ?"

“Ừm.”

Vì đã đi xa đến thế này rồi, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải tiếp tục tiến về phía trước bất kể thế nào.

Chúng tôi đến cánh cửa gần nhất, một họa tiết kỳ lạ được khắc ở giữa cánh cửa đã thu hút sự chú ý của tôi. Nó có hình dạng của một số hình tam giác nhỏ bao quanh một vòng tròn.

“Có nên mở nó ra không ?.”

“Đứng sau tôi.”

Ha Tae-heon,bđã kéo tôi ra sau lưng, cẩn thận nắm lấy tay nắm cửa và mờ ra. Căn phòng mở ra nhẹ nhàng tràn ngập cỏ và cây tươi, xua tan sự lo lắng. Một con chim xanh đang đậu trên cành cây và ăn quả mọng đỏ bay đi.

“Tôi chưa từng nghĩ là nó sẻ như thế này"

Đóng cửa lại, tôi nhìn lại hoa văn một lần nữa. Để phòng ngừa, tôi nhìn xung quanh và thấy rằng mỗi cánh cửa đều có khắc một hoa văn không rõ và tất cả đều khác nhau.

'Có lẽ đây là...'

Một đoạn ký ức đột nhiên hiện lên trong tâm trí tôi.

“Anh ta nhét tờ giấy vào tay tôi."

Một tờ giấy do Park Geon-ho đưa cho tôi, sau khi gặp tôi ngay vụ việc ở Gangnam. Một bức tranh kỳ lạ trông giống như một con số hoặc một họa tiết được vẽ trên đó.

“Tôi chỉ được yêu cầu đưa nó cho cậu.”

Tôi chắc chắn anh ấy đã nói thế. Hình dáng của bức tranh rất độc đáo đến nỗi tôi vẫn nhớ rõ.

“Chúng ta hãy xem các hoa văn trên cửa trước.”

“Hoa văn ?"

Tôi tăng tốc băng qua hành lang. Tôi bước ra ngoài, cẩn thận kiểm tra các cánh cửa và hoa văn ở hai bên hành lang dài. Ha Tae-heon, đang vội vã đi theo tôi, nắm lấy cổ tay tôi và cũng ngay lúc đó, tôi tìm thấy một hoa văn trùng khớp trongtrí nhớ của mình.

"Han Yi-gyeol, chuyện gì thế..."

“Chính là nó."

Năm hình ảnh gợi nhớ đến số 8 ở trên, với hình ngôi sao ở giữa và lá cây bao quanh.

“Đây rồi, Ha Tae-heon-ssi."

"Han Yi-gyeol."

“Chúng ta vào trong thôi.”

Ha Tae-heon nắm lấy tay tôi đang cầm nắm cửa.

“Đợi đã. Đừng mở một cách liều lĩnh.”

"Nhưng..."

“Lùi lại. Lần này tôi sẽ mở.”

Có sự lo lắng trong lời nói kiên quyết của anh. Tôi lùi lại một bước, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay nắm cửa.

Ha Tae-heon do dự một lát rồi dùng sức mở cửa. Như trước, một luồng gió mát thổi qua cánh cửa được mở.

Khi tôi đẩy mở cửa rộng hơn một chút, những cánh hoa trắng rung rinh theo tiếng gió thổi qua bãi cỏ mềm mại. Mùi hương của cây keo thoang thoảng qua chóp mũi tôi.

Phía trên cây đầy hoa trắng, tôi có thể thấy bầu trời xanh và những đám mây như kẹo bông gòn. Đây là cánh cửa dẫn ra ngoài, chứ không phải là cánh cửa dẫn vào phòng ?

Cạch.

Cánh cửa tự động đóng lại sau lưng tôi. Tôi bị mê hoặc bởi cảnh đẹp chưa từng được nhìn thấy ở trước mắt, và Ha Tae-heon, người đang đứng cạnh tôi, đột nhiên thở dài.

“Ha....”

"Anh Ha Tae-heon ?"

Tôi nhanh chóng giữ chặt anh khi anh  loạng choạng che miệng. Ha Tae-heon cau mày, thở hổn hển.

"Han Yi-gyeol, cẩn thận..."

"Anh Ha Tae-heon !"

Ha Tae-heon không thể chịu đựng được nữa và ngã về phía trước. Tôi hét lên trong khi ôm anh ấy trong tay cố để anh không ngã xuống sàn.

“Dậy đi, Ha Tae-heon-ssi!"

Tại sao một người cấp SS như Ha Tae-heon lại gặp chuyện, còn tôi thì không ? Sự căng thẳng của tôi tăng vọt khi nghĩ rằng liệu có điều gì đó không ổn không. Tôi cắn môi, cố gắng bình tĩnh nhìn vào tình trạng của anh.

May mắn thay, sắc mặt của anh vẫn tốt, hơi thở không ổn định cũng đã trở lại bình thường. Vậy thì tại sao...

“Anh ta chỉ ngủ thôi, đừng lo lắng."

"......."

Vai tôi giật nảy vì giọng nói xa lạ. Tôi ôm chặt thân trên của Ha Tae-heon và ngẩng mặt lên, một chàng trai đứng đối diện tôi, mặc một chiếc áo choàng màu xám đậm.

"...anh là ai.”

“Chẳng phải cậu đã biết về tôi rồi sao ?"

Miệng tôi khô khốc vì câu trả lời nhẹ nhàng đó. Tôi không thả lỏng mà từ từ nói.

“Là nhà tiên tri ?"

“Cậu có thể gọi như vậy.”

“Người đưa tờ giấy cho Đội trưởng Park Geon-ho và người tôi gặp trong mơ... tất cả đều là anh sao ?"

"Ừm, đúng vậy."

Gió lại thổi lần nữa. Chiếc áo choàng tung bay trên đám cỏ đang rung rinh theo gió.

“Anh đã làm gì với Ha Tae-heon-ssi?"

“Tôi đã nói, thằng bé chỉ ngủ thiếp đi thôi. Những cuộc trò chuyện giữa cậu và tôi là những điều mà đứa trẻ này không nên nghe."

Anh ta từ từ giơ tay lên. Sau đó, một con bướm có đôi cánh màu hồng nhạt bay ra khỏi cánh tay của Ha Tae-heon. Những hạt phấn lấp lánh rơi ra từ con bướm bay và đậu trên đầu ngón tay trắng trẻo.

“Con bướm này có sức mạnh khiến người khác chìm vào giấc ngủ sâu.”

“Sức mạnh có khiến cả cấp SS ngủ...?"

“Bình thường thì không. Nhưng đứa trẻ này được sinh ra và lớn lên bên cạnh tôi. Cho nên điều đó hoàn toàn có thể."

Những ngón tay trắng của anh khẽ búng tay và con bướm lại bay cao lên trời.

“Trên mặt cậu có vẻ có rất nhiều câu hỏi.”

"......"

“Đi theo tôi. Chúng ta đi thôi.”

Theo anh à ? Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi lắc đầu mà không buông Ha Tae-heon ra.

“Tôi không thể bỏ lại anh ấy được."

“Cậu sợ tôi ?.”

Anh ta mỉm cười như thể đã hiểu và chậm rãi bước về phía tôi. Ở cuối chiếc áo choàng dài, đôi chân trần màu trắng hơi lộ ra và có thể nhìn thấy mầm cây.

“Có vẻ dễ nhưng thực ra rất khó để hành động cẩn thận khi  đưa ra quyết định vội vàng nhỉ."

Anh đứng trước mặt tôi, khi tôi đang ngồi ôm Ha Tae-heon, anh ấy hơi nghiêng người và nâng cằm tôi lên bằng một động tác rất nhẹ nhàng .

“Nếu cậu tin rằng tôi sẽ không làm hại cậu, cậu sẻ theo tôi chứ."

"...anh định khiến tôi tin thế nào ?"

“Dễ thôi."

Một con mèo trắng và một con thỏ xuất hiện từ đâu đó và tụ tập quanh Ha Tae- heon. Meo, con mèo dùng bàn chân trắng muốt của mình chạm nhẹ vào má Ha Tae- heon và kêu lên như thể rất vui khi được gặp lại anh.

"Han Yi-gyeol. Cuốn sách mà cậu đọc có lẽ không đề cập nhiều đến Nhà tiên tri nhỉ.”

“Anh đang nói gì thế..."

“Đúng vậy không ? Đó là lý do tại sao cậu không thể chắc chắn rằng ngay cả nhà Tiên Tri đang ở ngay trước mặt ."

Anh ta từ từ cởi bỏ chiếc áo choàng che mặt mình.

“Trong 'Abyss' Không có ghi chép nào về diện mạo của Nhà tiên tri hay cuộc trò chuyện của anh ta với Ha Tae-heon. Nó chỉ cho cậu biết những gì đã xảy ra sau khi gặp Nhà tiên tri."

Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là mái tóc mềm mại sáng bóng như bạc. Mái tóc bạc dài đến thắt lưng của anh tung bay trong gió.

“Bây giờ cậu có tin tôi không ? Han Yi- gyeol. Không, Kwon Se-hyun (권세현).”

Đôi mắt vàng lấp lánh phấn sáng như thể đính đầy sao và đôi mắt đen với bóng tối gợi nhớ đến bầu trời đêm nhìn phía tôi. Đầu ngón tay tôi run rẩy trước đôi mắt thân thiện đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro