chương 150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đi theo Nhà tiên tri, tôi thấy một ngôi nhà nhỏ được xây dựng trên một đồng cỏ rộng lớn. Đằng sau cánh cửa gỗ lại là một không gian rộng lớn hơn nhiều so với bên ngoài. Dường như năng lực kiểm soát không gian đã tạo nên toàn bộ ngôi nhà.

“Ở đây .”

Nhà tiên tri dẫn tôi đến phòng khách, mở cửa sổ sân thượng và ra hiệu cho tôi. Khi tôi đến gần, tôi thấy Ha Tae-heon nằm trong vườn hoa trên sân thượng.

“Vậy thì chúng ta có thể nói chuyện một cách thoải mái được rồi chứ?"

"...ừm."

“Đừng lo lắng. Tôi không định giữ cậu lâu đâu."

Khóe mắt anh khẽ khép lại khi anh mỉm cười. Tôi hỏi một cách thận trọng, khi nhìn vào đôi mắt sáng lên những màu sắc khác nhau do ánh nắng mặt trời rọi xuống trên sân thượng.

“Anh biết tôi sẽ tới từ khi nào ?"

“Ngay từ lúc cậu quyết định tìm tôi."

Câu trả lời thốt ra không chút do dự, rất chắc chắn. Nhà tiên tri, bảo tôi ngồi xuống ghế sofa khi tôi cau mày vì không rõ những lời anh nói, anh đặt một tách trà hoa ấm trước mặt tôi.

“Tôi có nhiều điều cần hỏi anh."

“Ừm, tôi biết mà."

Những cánh hoa đỏ nhẹ nhàng trôi nổi trên nước trà đỏ thẫm trong tách. Nhà tiên tri cởi áo choàng treo lên móc áo, rồi nhìn tôi.

“Những gì cậu muốn biết, những gì cậu cần biết. Tôi có thể cho cậu tất cả các câu trả lời nếu cậu thật sự muốn."

"......"

“Nhưng chúng ta cần một cái giá."

Đúng như dự đoán. Ực(nuốt nước bọt ), tôi kiên quyết đưa ra quyết định.

“Tôi nên đưa anh cái gì ?"

Nhận thấy tôi đang lo lắng, Nhà tiên tri hơi nhếch khóe môi và mỉm cười.

“Hoàn toàn không cần phải sợ hãi chỉ vì cái giá đâu. Nói một cách nghiêm túc, đây là một giao dịch. Chúng ta đang trao đổi thông tin tôi có với thông tin cậu có."

“Được. Nhưng Tôi không có thông tin nào để cung cấp cho anh trong giao dịch cả."

“Đừng phán đoán bản thân vội như thế."

Nhà tiên tri, để lộ chiếc áo cánh trắng tinh được che giấu dưới áo choàng, anh tiếp tục cài cúc gần xương đòn.

“Cậu có thể cho tôi rất nhiều, tôi sẽ yêu cầu hai người đổi lại.”(???)

“Hai người ?"

“Ừm, tạm thời là vậy.”

Anh ấy cài cúc áo sơ mi đến tận cổ và đưa bàn tay trắng trẻo to lớn về phía tôi.

“Chúng ta chào nhau nhé? Cậu không tò mò về tên tôi sao?"

"À."

Lúc này tôi mới nhận ra mình đã hành động quá vội vàng. Tôi nhanh chóng nắm lấy tay anh và gật đầu.

“Xin lỗi. Vậy tôi nên gọi anh là gì ?"

“Elohim (엘로힘). Cứ gọi tôi là El."

"EL"

Đó là cách phát âm tinh tế của tiếng Anh. Sau khi bắt tay, anh ấy nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

“Tôi muốn gọi cậu là Se-hyun nếu không thấy khó chịu. Bởi vì cái tên Han Yi-gyeol đã được gọi nhiều rồi. Tất nhiên, chỉ khi không có ai ở bên hai ta thôi. Được không ?"

“...vậy thì không sao cả."

"Ừm."

Elohim đối xử với tôi như thể tôi là một đứa trẻ. Nghĩ lại thì, anh ấy thậm chí còn gọi Ha Tae-heon là 'đứa trẻ'. Có lẽ anh ấy cũng là người duy nhất có thể gọi Ha Tae-heon là 'đứa trẻ'.

“Sau khi chúng ta chào hỏi nhau rồi, thì nói về cái giá thôi.”

Tôi ngẩng đầu lên, chà nhẹ vào chỗ mà Elohim đã chạm trên mái tóc tôi.

“Nếu cậu cho tôi hai thứ, tôi có thể trả lời tất cả câu hỏi của cậu.”

“Hai thứ gì ?"

"Đầu tiên..."

Anh dừng lại một lát, nhìn xuống sân thượng rồi mỉm cười nhẹ.

“Tôi mong cậu dành thời gian cho tôi."

“Nếu là cái đó..."

“Ở lại với tôi trong 70 ngày. Đó là cái giá.”

70 ngày. Tôi không thể đưa ra câu trả lời dễ dàng và cắn môi.

Ban đầu, tôi không có ý định quay về sớm, nhưng hai tháng là quá dài.

Và trên hết.

“Chuyện gì sẽ xảy ra với Ha Tae-heon- ssi?"

Ha Tae-heon, người đi theo tôi, phải trở về Hàn Quốc trước khi kỳ nghỉ kết thúc. Elohim ngay lập tức hiểu ý câu hỏi của tôi và gật đầu.

“Đương nhiên là đứa bé phải rời đi rồi. Nếu như nó đeo lại vật phẩm đã đeo khi đến đây, thì có thể ra ngoài bằng cổng Hàn Quốc."

Nếu vậy thì mừng quá... Tôi không biết phải giải thích điều này với Ha Tae-heon thế nào.

“Hứa với anh đi, Han Yi-gyeol. Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không bao giờ rời xa anh."(nó ngọt quá tui k muốn sửa)

Trước khi đến đây, tôi nhớ lại những gì Ha Tae-heon đã nói với tôi ở khách sạn. Thêm vào đó, hành vi kỳ lạ của anh mà tôi đã thấy kể từ khi anh nhắc đến Nhà tiên tri.

Nghĩ đến đó, tôi hỏi Elohim để chắc chắn.

"Ha Tae-heon- ssi có biết gì về cuộc giao dịch này không ?"

“Tôi rất tiếc, nhưng tôi không thể trả lời cậu. Chi tiết giao dịch với những người khác nhau, hoàn toàn được bảo mật."

"......"

Anh ấy biết. Bây giờ tôi hiểu tại sao Ha Tae-heon cứ bảo tôi phải gần anh ấy. Tôi thở dài vì bối rối.

“Anh ấy sẽ không chấp nhận lời đề nghị rời đi một mình của tôi đâu.”

Elohim nhìn chiếc bình đặt ở giữa bàn và trả lời nhẹ nhàng.

“Đúng vậy.”

Anh chuyển chiếc bình hoa đến chiếc bàn nhỏ trước hiên nhà đầy nắng và nhẹ nhàng vuốt ve những cánh hoa màu vàng.

“Tôi sẽ không yêu cầu cậu đưa ra quyết định ngay bây giờ. Sẽ rất đột ngột nhỉ. Vì vậy, hãy cùng với đứa trẻ đó ở lại đây trong bảy ngày và sau đó đưa ra quyết định.”

“Tôi sẻ trả lời sau bảy ngày.”

“Tôi sẽ không bắt ép cậu đâu. Nhưng tôi nghĩ ở lại đây là một quyết định tốt."

Elohim hẳng đã chắc chắn rằng tôi sẽ ở lại đây.

“Nếu cậu trả lời là cậu sẽ ở lại, thì tôi sẽ nói cho cậu biết cái giá thứ hai."

Tôi nhìn bông hoa trông sống động hơn dưới ánh sáng một lúc trước khi trả lời một cách bình tĩnh.

“Được rồi.”

***

Khi tôi quay lại nơi Ha Tae-heon đang ngủ, tôi nhìn thấy một số loài động vật mà tôi chưa từng thấy trước đây. Tại sao chúng lại tụ tập ở đó? Một con nai ngẩng đầu lên khi thấy tôi, nhìn tôi một lúc rồi thong thả bước đi.

"Anh Ha Tae-heon."

Elohim nói rằng anh ấy sẽ sớm tỉnh lại. Tôi nhìn khuôn mặt của Ha Tae- heon với đôi mắt nhắm nghiền một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh anh ấy. Gần đó, một con thỏ trắng và một con mèo đang quấn quýt và chơi đùa, rồi những chú chim bay đi.

Ha Tae-heon, nằm giữa cánh đồng đầy hoa vàng tươi, trông giống như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Tôi mỉm cười khi cẩn thận gỡ bông hoa đang làm nhột trán anh ra.

Bây giờ tôi phải làm gì đây? Tôi nghĩ việc gặp Nhà tiên tri sẽ giúp tôi dễ dàng biết được mọi thứ, nhưng tôi sẽ phải ở đây trong 77 ngày.

Tôi tự hỏi Ha Tae-heon sẽ phản ứng thế nào nếu tôi nói với anh ấy rằng tôi sẽ ở lại đây. Có vẻ như điều đó dễ hình dung thôi, vì anh ấy đã gần tuyệt vọng bảo tôi đừng rời xa anh ấy ngay cả trước khi tôi gặp Elohim.

Xào xào

Khi tôi nhìn vào khuôn mặt chỉnh tề của Ha Tae-heon, nghĩ về tương lai, một vật gì đó màu trắng tinh khiết đột nhiên ngẩng đầu lên ở phía trước cùng với tiếng cỏ xào xạc.

".......?"

Tôi hơi cau mày khi nhìn thấy đôi mắt đen và cái nhìn chằm chằm của nó.   Cái gì vậy ?

Xin chào.

Con vật không rõ danh tính, phát ra tiếng kêu trong trẻo, lại trốn vào trong bụi cỏ. Sau đó, một lúc sau, nó lại lẻn ra ngoài.

Nó muốn đến gần hơn, nhưng có vẻ sợ hãi nên tôi nghĩ nó chỉ muốn nhìn thôi.

“Ừm.”

Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi quay mặt đi khỏi con vật. Khi tôi giả vờ không quan tâm, tiếng xào xạc ngày càng gần hơn.

Biii.

Có vật gì đó mềm mại chạm vào đầu ngón tay tôi. Sau một hồi do dự, con vật chạm vào tay tôi bằng đầu mũi. Lúc này, hình dáng của con vật ẩn sau đám cỏ rậm đã lộ ra.

Nó trông giống như một con cáo, nhưng nó có bốn cái tai dài và toàn bộ cơ thể của nó đều trắng và sáng bóng. Nó có kích thước gần như một con chồn. Trên hết, thay vì một con vật bình thường, thì nó tỏa ra một luồng khí tương tự như của một con quái vật.

Con vật, đang đánh hơi bằng cách rụt thân về sau và chỉ thò mũi ra, có vẻ nhẹ nhõm khi tôi đứng yên và dần dần thu hẹp khoảng cách.

"Han Yi-gyeol."

Piik!

Một giọng nói quen thuộc cắt ngang tôi và con vật. Cuộc chiến kéo co nhỏ gần đến hồi kết đã bị épkết thúc, con vật giơ đuôi lên, hoảng sợ rõ ràng bay lên không trung để bỏ chạy.

Nó có thể bay sao? Tôi nhìn bóng lưng con vật đang buồn bã rời xa tôi.

"Anh Ha Tae-heon."

Ha Tae-heon nằm nhìn tôi, từ từ nâng thân trên lên, theo động tác của anh, cánh hoa vàng rơi xuống.

"Chuyện gì đã xảy ra ?"

Ha Tae-heon hỏi với vẻ mặt cau có như thể anh ta rất không hài lòng vì anh ta đã mất ý thức mà không kịp phát giác.

“Đó là sức mạnh của nhà Tiên Tri."

“...đúng như dự đoán, anh ta cũng khác thường."

Anh nhìn xung quanh tôi rồi nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Anh ta cố ý để tôi bất tỉnh à ?"

“Ừm, có lẽ vậy ?”

Ha Tae-heon hỏi và tôi trả lời trong khi để tay say cổ, Ha Tae- heon tiến đến gần tôi với ánh mắt nghiêm túc hơn.

“Trả lời tôi cho rõ đi, Han Yi-gyeol. Trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"

"Cái đó..."

Tôi nuốt nước bọt khô khốc khi khuôn mặt Ha Tae-heon ở ngay trước mặt tôi. Tôi lại nhớ đến đêm qua ở khách sạn và vùng quanh mắt tôi nơi môi anh chạm vào bắt đầu có chút ngứa.

“Tôi đã nói chuyện với Nhà tiên tri một lúc."

“Cậu đã nói gì thế?"

“Tôi không thể nói với anh điều đó... Nhung tôi cũng đã hỏi Ha Tae-heon- ssi, anh cũng đâu cho tôi biết ."

"......"

May mắn thay, anh ta không phản bác lại.

"Vẫn còn nhiều điều tôi chưa hiểu rõ. Đó là lý do, Ha Tae-heon- ssi."

“Nói đi.”

“Tôi muốn dành một tuần ở đây với Nhà tiên tri. Đây là điều mà Nhà tiên tri đã đồng ý.”

Thực ra, tôi không đồng ý với những gì Elohim nói, nhưng Elohim đã gợi ý trước, nên có vẻ giải thích theo cách này sẻ tốt hơn. Dù sao, tôi cũng chấp nhận nó như ý muốn của mình.

“Đấy không phải ép buộc, hay Ha Tae-heon- ssi về trước, còn tôi sẽ ở lại đây..."

"Cậu đang nói cái gì vậy ??"

Ha Tae-heon, cắt ngang lời tôi khi tôi cố nói bằng một nụ cười ngượng ngùng, mở miệng với vẻ mặt không hài lòng.

“Tôi đã bảo cậu đừng rời xa tôi mà, đã quên rồi sao ?"

“Nhưng tôi phải ở đây một tuần. Như vậy không phải là quá với anh sao ?"

“Không quan trọng. Tôi đã lường trước được rồi.”

Ha Tae-heon, người trả lời chắc chắn, anh ngay lập tức chạm mặt tôi, anh dùng ngón tay cái để hôn láy khóe mắt tôi.

“Không phải tôi đã nói là sẽ luôn ở bên cạnh em sao?"(tui không muốn sửa chỗ nàyyyyy)

“...được rồi.”

Cuối cùng, mọi chuyện lại thành ra thế này. Nếu biết trước sẽ thế này, tôi đã nhờ Chloe giúp đỡ và tự mình đến đây. Vì một tuần sau, tôi sẽ phản bội anh.

"Han Yi-gyeol ?"

Ha Tae-heon, đang nhìn tôi một cách kỳ lạ, khi tôi không thể che giấu cảm xúc phức tạp của mình, đột nhiên tiến tới ôm tôi vào lòng. Khi tôi đang bối rối trước hành động đột ngột của anh, thì có tiếng cười như gió vang lên từ phía sau tai tôi.

“Anh không cần phải sợ hãi như vậy đâu.”

Đó là giọng của Elohim. Anh ấy ra hiệu cho Ha Tae-heon, người đang rất cảnh giác trong khi giấu tôi nhẹm trong vòng tay.

“Nếu đã trò chuyện xong rồi, hãy theo tôi. Tôi sẽ chỉ cho các cậu nơi sẻ ở trong một tuần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro