chương 151

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc áo cánh trắng tinh, tay áo được may kiểu giám mục chạm nhẹ vào làn dat tôi. Áo và quần mà Elohim chuẩn bị vừa vặn với cơ thể tôi một cách đáng ngạc nhiên.

"EL."

Ngay khi tôi vừa mặc quần áo xong, Elohim mở cửa và bước vào như thể anh ấy biết mọi thứ. Anh ấy mỉm cười nhẹ nhàng với tôi.

“Có thấy vừa người không ?"

“Có, rất vừa người."

Elohim tiến lại gần tôi, nhẹ nhàng vuốt ve vai tôi và nhìn vào mắt tôi.

“Nhiệt độ ở đây luôn ổn định, nên chỉ cần mặc quần áo như này là sẽ cảm thấy không quá lạnh hay quá nóng."

Nghe lời này, tôi quay đầu về phía cửa sổ lớn dọc theo bức tường. Bên ngoài,  nơi ánh nắng vàng chiếu rọi, tạo cảm giác ấm áp, yên bình như thời tiết mùa xuân.

“Căn phòng thì sao, thấy thế nào ?”

Bên trong căn phòng màu be nhạt, có cửa sổ lớn, giường và đồ nội thất cơ bản. Chiếc bình cắm những bông hoa trắng tinh trên bàn thu hút sự chú ý của tôi.

“Căn phòng rất đẹp, rất tốt."

“Đây là nơi cậu sẽ ở trong thời gian dài, nên nếu cần cái gì, thì hãy nói với tôi bất cứ lúc nào.”

Nơi sẻ ở trong thời gian dài. Nghe vậy, tôi xoa gáy và cười ngượng ngùng. Elohim thấy vậy, hơi nhếch khóe miệng lên như thể anh ấy hiểu tôi, đổi chủ đề.

"Ha Tae-heon. Đứa trẻ sẻ ở phòng bên cạnh. Tôi nghĩ bây giờ nó đang đi ngắm biển rồi. Cậu có muốn nhìn không, thế hãy đi đi.”

“Biển ? Ở đây có biển ?”

"Ừm, có"

Elohim kéo tôi vào phòng khách ở giữa nhà, chỉ vào cánh cửa gỗ ở góc nhà.

“Sau khi bước vào cánh cửa này, sẻ thấy một cây táo. Khi đi qua cây táo đó một chút thì sẽ thấy biển."

Nghe như thế. Tôi gật đầu và mở cửa, nhưng Elohim nắm lấy tay tôi khiến tôi nhìn vào anh ấy.

“Tôi nhắc nhở cậu một điều để cậu phòng ngừa nhé, Se-hyun."

"Hả ?"

“Hãy cẩn thận với cây táo.”

Khi tôi làm vẻ mặt không hiểu. Elohim tiếp tục nói với tôi trong khi nheo mắt lại, tôi không biết nên đáp lời như nào.

“Cậu có thể đến gần hoặc nhìn xung quanh. Nhưng không được chạm vào trái cây."

“Ý anh là quả táo phải không ?"

“Không. Là trái cây.”

"........?"

Anh đang nói cái quái gì thế ? Nếu đó là quả của cây táo, thì đó không phải là quả táo à?

“Đương nhiên cũng không được tùy tiện hái hoặc ăn, hiểu chưa ?"

"Ừm, tôi hiểu..."

Ngay cả khi không nhắc nhở , thì tôi cũng không có ý định chạm vào cây của người khác. Khi tôi bình tĩnh gật đầu, Elohim thả tay tôi ra với vẻ mặt hài lòng.

“Đi chơi vui vẻ nhé. Khi nào về chúng ta sẻ cùng ăn cơm.”

Tôi bước ra tới cánh cửa và đi vào , bỏ lại Elohim đang vẫy tay.

'Cây táo. Một cây táo.'

Nhớ lại lời Elohim đã nói và đi xa nhất có thể, một cái cây đủ lớn để có thể nhìn thấy mặc dù nó ở khá xa xuất hiện.

“Ơ..."

Chỉ đến lúc đó tôi mới hiểu tại sao Elohim lại có vẻ tuyệt vọng khi nhắc nhở tôi.

Những quả táo vàng treo lủng lẳng trên một cái cây, cây lớn đến nỗi mười người đàn ông trưởng thành không thể bao quanh hết ngay cả khi dang rộng tay.

Tôi tiến lại gần như bị ma ám và nhìn kỹ quả vàng. Nhìn bề ngoài, nó giống một quả táo, nhưng sáng bóng và tỏa ra mùi hương lạ.

Khi tôi sắp vô tình đưa tay ra, tôi vội vã lấy lại được lý trí. Tôi gần như chạm vào nó. May là chưa.

'Điên rồi, phải có lý do anh ấy mới cấm tôi chứ.'

Khi tôi đã cảnh giác, quả táo vàng, vốn đã tỏa sáng đẹp đẽ đến mức khiến người khác thèm muốn cho đến tận bây giờ, làm tôi cảm thấy rất lạ. Tôi vội vã chạy khỏi phạm vi cái cây và thở dài.

Đây là một nơi xinh đẹp và thịnh vượng, nhưng có gì đó rất khác biệt và khác thường. Từ một con bướm có thể khiến cho những người dù là cấp SS cũng phải ngủ ngay lập tức, nó có khả năng hơn cả tội phạm, đến một con cáo có bốn tai bay trên trời, và một cái cây có quả táo vàng.

Elohim cũng là một nhà tiên tri có thể nhìn thấy tương lai, vì vậy có vô vàn  điều kỳ lạ. Tôi gãi trán khó chịu, đi ngang qua cái cây.

Như đã được chỉ đường trước đó, tôi đi ra sau cây rồi đến bãi cát và biển trải rộng dưới vách đá. Tôi sử dụng năng lực của mình và bay xuống vách đá theo gió.

"Anh Ha Tae-heon."

May mắn thay, tôi thấy Ha Tae-heon đang nhìn ra biển không xa tôi là mấy
. Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng vuông vắn, có vẻ cứng hơn áo cánh mà tôi đang mặc, anh cũng mặc một chiếc quần cotton màu hạt dẻ sẫm có lẽ vì đó là quần áo mới.

Tôi có thể thấy đôi mắt đen của anh luôn nhìn tôi sau mái tóc tung bay trong gió biển.

“Anh cảm thấy thế nào rồi ?"

“Không tệ lắm.”

Anh ấy trả lời câu hỏi của tôi ngay lập tức. Tôi mỉm cười ngượng ngùng, nghĩ rằng mình có thể hiểu tại sao.

“Tôi nghĩ là anh không thích Nhà Tiên Tri nhỉ."

“Những người mà ta không rõ họ nghĩ gì sẽ rất nguy hiểm, nhất là khi đang ở gần như thế."

... Tôi không nghĩ lời nói đó chỉ nhắm vào một mình Elohim.

“Nếu anh không thích nơi này, anh có thể về trước..."

“Chúng ta cùng đi dạo nhé."

Ha Tae-heon tiến lên một bước khi anh ấy cắt ngang lời nói của tôi, khi tôi cố nói rằng anh nên rời đi. Tôi mở miệng nói chuyện khác khi bước dọc theo bãi biển đầy cát, vai kề vai với anh.

"Ha Tae-heon- ssi, anh cũng thấy nó à ? Cây táo ấy."

“Ừm, tôi thấy. Nhưng tôi không đến gần nó vì năng lượng của nó không bình thường.”

Ô. Đúng như dự đoán, cấp SS khác hẳn. Tôi ngạc nhiên và hạ giọng xuống một chút.

“Trên đó treo rất nhiều quả táo vàng, ngoài ra còn có rất nhiều thứ kỳ lạ... Nhìn qua thì nơi này không giống một nơi yên bình.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng trước hết, chủ nhân nơi này là thứ không bình thường nhất."

"Anh Ha Tae-heon."

Khi tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay áo sơ mi của anh và gọi, anh dừng lại và nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Nhà tiên tri đã nói với tôi. Căn phòng ngay bên cạnh tôi là phòng của Ha Tae- heon- ssi.”

"Tôi hiểu rồi."

“Tôi sẽ không khóa cửa, nếu có chuyện gì thì lập tức đến tìm tôi. Đêm khuya cũng không sao đâu."

"Hửm ?"

"Anh hiểu không ?"

Tôi cảm thấy qua bất an về mọi thứ xung quanh, nên để có thể thoải mái ở lại. Đó là một ý kiến với mục đích không làm giảm sự cảnh giác của anh ấy,...nhưng bằng cách nào đó, ánh mắt của Ha Tae-heon trở nên kì lạ hơn.

Hay là tôi đã tổn thương lòng tự trọng của anh ấy rồi ? Tôi chỉ là cấp A mà tôi đã nói như vậy, nghe như anh ấy sẻ dựa dẫm tôi vậy. Tôi vội vàng nói thêm với mong muốn không bị hiểu lầm.

“Và tất nhiên, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ đến phòng của Ha Tae-heon- ssi."

"Ha..."

Ha Tae-heon cau mày như thể đang đau đớn, nắm chặc lấy cổ tay mà tôi đã dùng để giữ  áo anh.

“Tốt hơn là cậu nên khóa cửa lại. Ý cậu là cậu cứ mở cửa tròn khi chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra à ?"

"Khoan, anh biết khả năng của tôi mà. Tôi rất tự tin trong việc chạy trốn. Thay vì khóa cửa và Ha Tae-heon- ssi không vào..."

“Nếu cậu lo lắng như vậy thì tốt nhất là chúng ta nên ngủ với nhau."

"Ờ.."

Tại sao ? Tôi vô tình gật đầu đồng ý với một cái đề xuất hợp lý này, nhưng tôi nhớ ra một vấn đề.

“Nhưng chỉ có một chiếc giường thôi ?"

“Bây giờ cậu còn quan tâm đến chuyện đó nữa à ? Chúng ta đã ngủ chung giường hai lần rồi."

Cũng đúng.

“Cái đó.... Giường của Ha Tae-heon- ssi lớn lắm. Còn giường này chỉ dành cho một người.”

“Anh sẻ ôm em ngủ.”(tui k muốn sửa chỗ này đâu)

...với con trai, thế thì hơi quá. Nằm chung một cái giường thì rất bất tiện, nhưng ôm nhau ngủ thì không phải là hơi quá sao? Ha Tae-heon, nhận thấy phản ứng run rẩy của tôi, nhướng một bên mày.

“Dù sao thì tôi cũng ôm em ngủ hai lần rồi, có vấn đề gì à?"(theo tui thì tui k muốn sửa chỗ này)

"Cái đó..."

Nó cũng đúng.

Không hiểu sao, càng nói chuyện, tôi càng không thể trả lời. Tôi liếm môi khô khốc, tôi nói một cách buồn bã sau khi suy nghĩ rất nhiều.

“Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó.”

Ha Tae-heon nhếch một bên khóe miệng cười với tôi, đi tiếp. Vì vậy, tôi đi dọc theo bãi cát với Ha Tae-heon và ngắm biển.

***

Món ăn được đặt gọn gàng trên chiếc bàn gỗ trải khăn trải màu trắng. Elohim mỉm cười khi đặt đĩa salad cá hồi tươi trước mặt Ha Tae-heon.

“Tôi đã chuẩn bị bàn này bằng những món ăn yêu thích của tôi, hy vọng các cậu thích."

"Ửm ?"

Tôi cẩn thận nhìn những món ăn đã chuẩn bị sẵn trên bàn. Trước mặt tôi là đủ loại salad, trái cây, súp và bánh ngọt.

“Sao của tôi lại là bánh ?"

“Cậu không thích đồ ngọt à?"

“Tôi thích, nhưng..."

Tôi ăn bánh vì nó là món tráng miệng. Tôi muốn ăn nhiều đồ ăn bình thường hơn một chút.

Nhưng, Elohim nghiêng đầu như thể anh ấy không hiểu ý tôi.

Trong tình huống không thể nói cái này cái kia, tôi định ăn luôn nhưng Ha Tae- heon thở dài và đẩy bát súp tới trước mặt tôi.

“Không thể nào no nếu chỉ ăn bánh ngọt, dù là có thích nó đến thế nào đi nữa."

Nghe những lời này, Elohim làm bộ mặt nói rằng anh ta đã hiểu ra quá muộn. Thật ngạc nhiên, anh ta lại có lúc vụng về...?

Tôi gần như đã ăn hết chiếc bánh do bụng đang đói, nhưng tôi vẫn nhìn Ha Tae- heon với ánh mắt cảm ơn và cầm  lấy chiếc thìa.

“Tôi sẻ nói ngắn gọn về ngôi nhà này và khu vực xung quanh.”

Elohim nói và rót trà nóng vào tách.

“Thường có nhiều thứ cần phải cẩn thận, như cây táo ở cửa sau.”

Những thứ tôi cần phải cẩn thận ? Tôi liếc nhìn Ha Tae-heon, người đang ngồi đối diện với Elohim.

“Cứ vừa ăn vừa nghe đi.”

Elohim, đứng trước cầu thang đi lên lầu qua bàn ăn, để lộ mắt cá chân và bàn chân trắng muốt dưới chiếc quần cotton. Việc đi chân trần có vẻ cực kỳ tự nhiên với anh.

“Ngôi nhà này, nơi mà vật phẩm điều khiển không gian đang hoạt động, tổng cộng có bốn tầng. Tầng một có phòng khách, bếp và phòng ngủ; tầng hai là phòng học; và tầng ba là khu vực nghỉ ngơi có trần nhà bằng kính. Các cậu hãy thử lên đó một lần vào ban đêm đi, ở đó có thể nhìn thấy Dải Ngân Hà tuyệt đẹp."

Elohim, người tiếp tục giải thích bằng cách chỉ ngón tay lên trên, lần này theo hướng ngược lại, chỉ xuống dưới.

“Có một phòng tập thể dục đơn giản ở tầng hầm. Có một số thiết bị tập thể dục, nếu các cậu muốn vận động, thì cứ xuống đó và sử dụng thoải mái."

“Ừm, có thứ gì trong nhà mà chúng tôi cần phải cẩn thận không ?"

“Hiện tại thì chưa."

Ha Tae-heon hơi cau mày trước câu trả lời không mấy thân thiện đó. Tôi nghĩ vậy khi múc muỗng súp vào miệng.

'Hiện tại..., anh ấy nói thế. Vậy có nghĩa là sẻ cho tôi biết sau phải không?'

Dù là gì đi nữa, tôi nghĩ tốt hơn là nên khoan hãy nghĩ tới. Tôi không tỏ ra khó chịu và đặc ra một câu hỏi khác.

“Vậy còn bên ngoài ?"

“Các cậu phải cẩn thận hơn ở bên ngoài so với ở nhà. Tuy nhiên, không nhiều đâu. Đầu tiên là cây táo ở cửa sau.”

Tôi nhấp một ngụm trà mà Elohim đã rót để làm ấm cổ họng.

“Thứ hai là bức tường vận chuyển không gian mà các cậu đã đi qua khi vào đây. Chúng tôi có biện pháp ngăn chặn người lạ đi qua nó, vì vậy đừng hấp tấp cứ hãy nói với tôi nếu cần rời đi."

Tôi lại nhìn vào mắt Ha Tae-heon. Có phải ý là chúng tôi bị kẹt ở đây không ? Anh ấy kêu tôi suy nghĩ trong bảy ngày, chỉ thế thôi sao ?

Tôi hẳn là cần phải đuổi Ha Tae-heon đi, người đã nói sẽ mãi ở bên cạnh tôi. Tôi thấy tội nghiệp cho anh ấy khi bị mắc kẹt ở đây vì tôi.

“Cuối cùng là thứ ba. Nếu các cậu ở lại đây, thì sẽ thấy nhiều loại động vật, mặc dù chúng có vẻ ngoài hiền lành, nhưng chúng khá là mạnh, vì vậy đừng đối xử thô lỗ với chúng và hãy cẩn thận. Cũng đường lo quá, chúng rất tốt, vì vậy nếu không quá xấu tính, thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."

"......."

Sau khi giải thích xong bằng giọng vui vẻ, Elohim nhìn tôi và Ha Tae-heon với nụ cười tươi như hoa.

“Các cậu có thắc mắc nào không ?"

"...Không."

Tôi biết có rất nhiều thứ cần phải cẩn thận. Tôi nuốt xuống tiếng thở dài và lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro