Chương 1 - Một đàn sói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trong số tất cả những thành viên còn sống sót của Những Người Được Chọn của Malcador được gửi đến Molech, Garviel Loken là người cuối cùng được triệu tập đến gặp Vua Sói. Macer Varren và Proximo Tarchon được triệu tập đầu tiên. Ares Voitek đã được đánh thức một lúc sau giấc ngủ chữa lành của mình để tới diện kiến vị Primarch của Space Wolves, và một phàm nhân là Rahua bảy tỏ sự bối rối khi mình cũng bị triệu đến chiến hạm Hrafnkel. Sự miễn cưỡng của anh ta là điều dễ hiểu. Một con người đơn thuần đã được trao một vinh dự lớn lao như vậy trước Garviel Loken, đặc vụ Alpha-Prime của Hội Hiệp sĩ Errant. Loken bị bỏ lại trên mặt trăng Titan và tự hỏi liệu việc mình không được triệu tập là điều tốt hay điều xấu.

Loken đã tận dụng thời gian chờ đợi một cách khôn ngoan. Có nhiều việc cần phải làm. Luôn luôn có việc phải làm, nhất là phải chịu những cuộc thẩm vấn bất tận của các đặc vụ của Malcador. Việc thẩm vấn là điều dễ hiểu. Anh đã đứng đối mặt với Warmaster, người cha mang gien của ông. Vì các cuộc thẩm vấn chỉ chiếm một phần thời gian trong ngày của anh nên anh được phép tiếp tục nhiệm vụ của mình giữa các cuộc thẩm vấn. Những thứ này chiếm thời gian hơn nhiều.

Anh vẫn còn quá nhiều thời gian trong tay.

Trí óc của một người chiến binh rất rộng lớn, và bất chấp những nhiệm vụ được giao, vẫn còn nhiều chỗ để hồ nghi: tại sao anh không được đưa triệu tập đến gặp Russ?

Cuối cùng khi cuộc gọi đến, anh cảm thấy nhẹ nhõm, mặc dù anh biết có khả năng cuộc gặp sẽ kết thúc bằng cái chết của chính anh.

Từ mặt trăng Titan, anh đến bằng một tàu con thoi tốc độ cao đến quỹ đạo của Terra. Loken dành toàn bộ thời gian của cuộc hành trình trên boong chỉ huy, mặc áo giáp như thể sắp ra trận, đứng bất động bên cạnh ghế thuyền trưởng và nghiêm nghị đến mức anh gieo rắc sự bất an cho thủy thủ đoàn trên con tàu nhỏ này.

Con tàu cắt ngang mặt phẳng hoàng đạo. Sao Hỏa và Terra thấy mình ở hai phía đối lập nhau. Ánh sáng của những con tàu đang phong tỏa hành tinh đỏ khiến cho dường như đang có hàng chục hành tinh bỗng mọc ra thêm hàng trăm mặt trăng.

Tiếng trò chuyện bằng vox liên tục từ các trạm liên lạc. Khoảng không gian trống rỗng của Hệ Mặt Trời chứa đầy phi thuyền. Các hoạt động trong hệ sao đã đạt đến đỉnh điểm. Bây giờ các cơn bão warp đã bắt đầu giảm bớt, Dorn dự đoán Horus sẽ sớm phát động một cuộc tấn công, và vì vậy hệ sao quê hương của nhân loại đang sốt sắng chuẩn bị cho trận chiến.

Lúc đầu, Terra xuất hiện như một ngôi sao, một ánh sáng phản chiếu đơn lẻ tách thành hàng chục rồi hàng trăm ánh sáng nhỏ hơn khi con tàu của Loken đến gần. Các chiến hạm của Russ đang neo đậu tại quầng neo đậu trên cao của các trạm tiếp tế và các ụ tàu, nơi mà đám tàn quân của Quân đoàn VI và V, những hạm đội hùng mạnh một thời hiện đang được sửa chữa vội vã.

Sau khi truyền và nhận mã, con tàu không hề giảm tốc độ, lao thẳng về phía con tàu lớn nhất. Con quái vật thuộc loại Gloriana được quấn trong những khung sửa chữa, đan chặt vào nhau như băng bó vết thương.

"Hrafnkel." chiếc soái hạm của Leman Russ và là một trong những con tàu mạnh mẽ nhất trong toàn thiên hà.

Tàu con thoi đáp xuống sàn đáp. Loken đã rời đi trước khi động cơ hoàn thành chu trình làm mát.

Đoạn đường thả quân vừa hạ xuống, tiếng ồn ào của công việc kỹ thuật ùa vào bên trong. Loken bị tấn công bởi tiếng gầm của kim loại, tiếng hú của máy móc và tiếng rít của cưa cắt vào thép. Mùi hôi thối của kim loại nóng tràn ngập toàn bộ không gian của sàn đáp bất chấp kích thước khổng lồ của nó. Những tia lửa phun ra như mạch nước phun. Những tấm nhựa plastek cao như những ngọn cờ của một cỗ Titan đung đưa dưới làn gió nóng từ sâu trong tàu. Những Menial trong bộ đồ vũ trụ nặng nề của công nhân bốc xếp và thợ đóng tàu Terran làm việc khắp mọi nơi, được hỗ trợ bởi những người Fenris có vẻ ngoài hoang dã đeo mặt nạ da kiểu cũ dưới tấm kính che mắt. Loken dừng lại ở chân đoạn đường dốc để tránh bị đơn vị sửa chữa hạng nặng đang lao ầm ầm dọc theo lối đi trung tâm của sàn đáp đâm phải. Những tài xế Menial được bố trí trong cabin nhìn chằm chằm về phía trước. Một nhóm Mechanicum adept theo sau, hướng dẫn cỗ máy bằng một chiếc điều khiển từ xa được cấy trong ngực của một con Brute khổng lồ, được kết nối với các máy tính cogitator bằng một sợi cáp dài linh hoạt được bọc bằng nhựa plastek.

Cỗ máy lao vút qua và Loken dẫm chân lên tấm sàn tàu đầy dầu. Nơi này tối tăm đến mức anh nghĩ có trục trặc trong mạch chiếu sáng, nhưng khi nhìn vào không gian thánh đường trên boong, anh thấy những chiếc đèn chùm với mỗi quả cầu lumen còn nguyên vẹn. Đèn chiếu sáng mờ là có lý d

Khi mắt anh điều chỉnh lại, anh thấy soái hạm Hrafnkel đã bị hư hại nặng nề như thế nào. Trên bãi đáp, các đội sửa chữa và thiết bị hạng nặng thay thế cho các gunship và Kén thả quân. Mọi người hét lên. Chiếc xe nâng đã tông đổ giàn giáo kim loại và rơi xuống sàn tàu kèm theo tiếng chuông ngân chói tai. Sau khi trở về Terra, Russ cũng không ngồi yên. Ông ta tuần tra biên giới Mặt trời vượt qua phạm vi phòng thủ bên ngoài. Sau đó, ông ta tiếp tục chiến đấu tại Daverant Reach và trong Trận Vanaheim. Nếu ông ta dám làm điều này trong một con tàu đổ nát như vậy, Loken nghĩ ông ta thực sự liều lĩnh như người ta thường nói.

Một nhóm công nhân bến tàu lê bước đi trước Loken, đôi ủng đồng của họ dẫm lên boong tàu. Mặt nạ của họ bị hơi thở làm mờ đi. Khi họ đi ngang qua, Loken nhìn thấy tên man rợ đang nhìn chằm chằm vào anh từ phía bên kia đường của sàn đáp. Trước đây nó không có ở đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta là một chiến binh, nhưng trong bộ trang phục man rợ đến mức chỉ có kích thước và phong cách của anh ta mới phân biệt anh ta với những người phàm mặc đồ da sống làm việc cùng với các nhóm công nhân người Terran. Trên vai của người lạ mặt kia khoác một tấm da sói, được buộc bằng những chiếc móc bạc lớn. Bên dưới, toàn thân anh ta được phủ từ đầu đến chân trong bộ áo lông thú bó sát màu da rám nắng phơi khô ở vùng cao. Hàng chục chi tiết được chạm khắc khéo léo mô phỏng cơ bắp trần trụi của một người bị lột da. Gọi một bộ áo giáp như vậy sẽ là quá đáng. Bất chấp độ cứng của da, nhiều đường nối và lỗ không có khả năng bảo vệ thực sự trước vũ khí chém và chắc chắn không thể chống lại các loại vũ khí tiên tiến hơn. Tuy nhiên, anh ta vẫn thật ấn tượng. Ánh sáng của ngọn lửa nhảy múa dọc theo mép, phản chiếu những nút thắt phức tạp bao phủ mọi bộ phận của trang phục. Khuôn mặt của người chiến binh đó được che giấu bằng chiếc mặt nạ hình mõm động vật. Dưới mắt lấp lánh. Giống như một con thú săn mồi rình rập trong bụi rậm, trước khi một khối lông xù nặng như một con gấu đè con mồi xuống đất và hơi thở nóng bỏng của nó báo trước cho cái chết.

Bóng người đó tiến lại gần. Loken theo bản năng đã sẵn sàng chiến đấu.

Bộ râu đỏ của người chiến binh rẽ ra để lộ hàm răng nanh và anh ta cười lớn.

"Bạn của tôi!" người chiến binh nói. "Hôm nay cậu có chút cáu kỉnh nhỉ. Tôi chào mừng cậu đến với Hrafnkel, soái hạm và là lãnh địa của Leman Russ, Con Sói vĩ đại, Vua sói, Chúa tể của Mùa đông và Chiến tranh!"

Sự bối rối bao trùm lên Loken. "Bror Tyrfingr, có phải là anh không?"

"Ừ, cậu mong đợi ai?" Bror vỗ mạnh vào giáp vai của Loken. "Chờ Allfather sao?" Bror đưa tay ra và Loken nắm lấy cẳng tay anh ta. Một chiếc găng tay da nắm chặt một bàn tay bằng gốm ceramite. "Thật vui khi được gặp cậu, Loken."

"Khi anh rời Titan, tôi đã nghĩ anh có thể sẽ không bao giờ quay trở lại. Tôi thấy mình đã đúng." Loken chỉ vào bộ áo lông thú của Tyrfingr. "Vậy thì anh sẽ rời bỏ chúng tôi, đê tái ngộ với vị thủ lĩnh của anh."

"Không, không, bạn của tôi," Bror nói. "Tôi được đức vua của tôi ra lệnh gia nhập quân đội riêng của ngài Malcador, và tôi sẽ ở đó cho đến khi có lệnh khác. Lòng trung thành của tôi bây giờ là với ngài nhiếp chính. Ông ấy giờ là Jarl của tôi," từ ngữ lạ đó là một tiếng gầm gừ khàn khàn trong cổ họng anh ta. "Nhưng Leman vua người Russ sẽ mãi mãi là vị Primarch của tôi. Ông ta là cha của tôi. Tôi đến thăm anh để nối lại mối quan hệ họ hàng và lòng trung thành, đồng thời để thảo luận về cuộc tấn công sắp tới vào tên Warmaster. Tôi sẽ sớm quay lại bên ngài Malcador. Chúng ta sẽ lại chiến đấu cùng nhau, bạn và tôi, tôi thề đấy."

Loken nghi ngờ Bror đã quay lại để báo cáo về chủ nhân mới với chủ nhân cũ của mình. Russ khao khát tri thức sánh ngang với Malcador. Anh kiềm chế không nói ra điều đó.

"Sao anh lại ăn mặc như vậy?"

"Ha!" Bror đập mạnh vào tấm da che cái bụng cứng như sắt của mình. "Ý cậu là giống như một thành viên của Vlka Fenryka à?"

"Đây là bộ quần áo mà Space Wolves thường mặc à?"

"Đúng vậy, khi bọn tôi ở cùng nhau." Tyrfingr ngước nhìn lên. "Bạn tôi ơi, tôi khuyên cậu, chỉ những người không thuộc về Fenris mới sử dụng thuật ngữ Space Wolves".

"Tôi xin lỗi nếu tôi thiếu tôn trọng anh," Loken nói.

Luôn có tình anh em giữa các Quân đoàn khác nhau. Những con Sói Không Gian đã thách thức tất cả bằng sự kỳ quặc của họ. Họ là một giống loài riêng biệt, biệt lập như White Scars của Khan và còn man rợ hơn thế. Họ được làm từ cùng một loại nguyên liệu thô, Loken và Tyrfingr, nhưng khuôn dùng để dập ra họ lại rất khác nhau.

Bror nói: "Nếu tôi thấy bị xúc phạm điều đó, tôi sẽ phải gây thù chuốc oán với toàn bộ thiên hà. Chỉ cần cố gắng đừng nói "Space Wolves" trên con tàu này. Cậu sẽ có vẻ như không biết gì. Bầy sói phản ứng mạnh mẽ trước sự thiếu hiểu biết, và những người anh em của tôi sẽ không coi trọng cậu ."

Họ rời boong tàu qua cánh cổng lớn và tiến lên tàu. Loken đã từng ở trên nhiều chiến hạm lớp Gloriana. Tất cả đều giống nhau, nhưng Space Wolves đã biến con tàu này thành thế giới họ tốt nhất có thể, xé nát nó khỏi sự kìm kẹp của lý trí và biến nó thành hình ảnh bộ lạc mê tín của họ. Các Quân đoàn khác thích lót đại sảnh của họ bằng đá được đánh bóng, kim loại sáng và kính để chiếu sáng các đại sảnh. Space Wolves bao phủ các bức tường kim loại bằng những tấm gỗ và xương được chạm khắc lớn đến mức chúng chỉ có thể thuộc về các loài quái vật. Nội thất cầu kỳ của các đại sảnh bao gồm các cột và tấm bảng hình đầu sói được trang trí bằng hình ảnh những con thú mà cơ thể quằn quại của chúng chắc chắn sẽ kết thúc trong hàm răng nanh của đồng loại chúng. Ngay cả những chi tiết nhỏ, hoàn toàn không quan trọng trong bức tranh tổng thể, cũng thể hiện tính cách của cái quân đoàn này: đá phủ rêu trong bể nước sủi bọt, bó thảo mộc khô treo trên trần nhà, vũ khí thời nguyên thủy bị xích vào tường như tù nhân.

Với tất cả kích thước của nó, Hrafnkel mang bầu không khí của một tòa lâu đài của một thủ lĩnh. Không khí sặc mùi khói và thịt được bảo quản kém, các loại thảo mộc, mỡ cháy, lông ướt và mùi xạ hương nóng nực của những con vật đang ngủ trong hang của chúng.

Thay vì các dải đèn lumen và các tấm phát quang sinh học, các hành lang được chiếu sáng bằng những ngọn đuốc bập bùng. Luồng khí thải từ các thiết bị tuần hoàn khí quyển đã dập tắt ngọn lửa trong lò than, khiến các bức tường phía sau chúng bị bao phủ bởi bồ hóng.

"Các anh thích bóng tối," Loken nói.

"Quá nhiều ánh sáng sẽ làm mờ đi các giác quan," Bror nói. "Nếu cậu nghĩ đây là bóng tối, cậu sẽ ghét Aett." Một từ ngữ được thốt ra bằng tiếng gầm gừ hơn là lời nói. Liệu ngôn ngữ Fenris có bất kỳ mối liên hệ nào với Imperial Gothic hay không thì vẫn chưa rõ ràng.

"Là cái gì cơ?"

Tyrfingr cười khúc khích. "Fang. Người ta gọi nó là Fang. Chỉ cần đừng sử dụng hai từ đó thôi. Đó là Aett, thế thôi."

Đống tài sản kếch xù của vị vua man rợ sẽ trông rất bắt mắt, nếu không có vô số sự hư hỏng làm lộ ra các thiết bị kỹ thuật. Việc vá víu tạm thời được thực hiện sau hành trình đột phá gần đây của con tàu ra ngoài Chu vi Mặt trời tới hệ sao Alaxxes. Những vết sẹo mới chồng lên vết thương cũ, con tàu ngày càng bị hư hại nhiều hơn. Nhiều bộ phận đã bị cô lập. Nơi ngọn lửa xé toạc các vách ngăn và đốt cháy các ngăn, những đống tro gỗ trộn lẫn với xương người. Ở những phần khác, lớp vỏ hoang dã của Space Wolves đã bị xé bỏ để có thể những thợ sửa chữa có thể tiếp cận được phần ruột con tàu. Những chiếc búa đang hoạt động làm rung chuyển Hrafnkel với những cơn chấn động dữ dội. Con thú khổng lồ này gần như bị trọng thương. Sẽ phải mất nhiều thập kỷ trước khi nó được khôi phục lại trạng thái sẵn sàng chiến đấu hoàn toàn.

Loken vừa nghe nói Leman Russ lại có ý định khởi hành trong vòng một tuần nữa.

Tyrfingr dẫn Loken tiến sâu hơn vào bên trong, và thiệt hại trở nên ít ỏi hơn, mặc dù dấu vết của nó chưa bao giờ biến mất hoàn toàn. Các chiến binh leo lên những cầu thang và thang máy ẩm ướt, có cơ chế hoạt động với các trục bị biến dạng. Sau một thời gian, hai người chiến binh đã đến được con đường cột sống, một hành lang khổng lồ nối từ thân đến đuôi tàu mà tất cả các chiến hạm lớn đều có.

Ngay cả ở đây, dưới những cửa sổ khổng lồ, nơi những đoàn tàu quá cảnh một ray lao qua nhanh chóng và những cánh cổng được trang trí dẫn đến các cung điện thần giao cách cảm, các nhà điều hướng thiên thể, kiểm soát vũ khí, kỹ thuật và các khu vực rộng lớn khác, ấn tượng về một khu định cư thời nguyên thủy vẫn còn dai dẳng. Cứ cách vài trăm mét là những bia đá menhir được chạm khắc, phần chân đế vẫn còn dính đất của một vùng đất xa lạ nào đó, chúng được dựng trong những cái hốc mà những quân đoàn khác sẽ dùng để dựng nên các bức tượng. Loken nhìn thấy vài anh em của Bror trước khi họ đến con đường, nơi đang có rất nhiều Space Wolves tụ tập. Hầu hết đều đeo mặt nạ và từng mảnh áo lông thú. Nhìn chung, chúng tương tự như áo choàng của Bror, nhưng có những đặc điểm riêng biệt phản ánh tính cách của các chiến binh mặc nó. Đối với mỗi người, bộ áo lông thú biểu thị tính cách cá nhân còn hơn khuôn mặt của anh ta. Những con thú tuyệt vời bị lột da trừng mắt nhìn Loken khi anh đi ngang qua, và anh cảm thấy lạc lõng trong bộ giáp màu xám sạch sẽ của mình. Một số chiến binh mặc giáp cũng không kém phần kỳ lạ. Bộ giáp màu xám đen của họ được trang trí bằng những hoa văn lồng vào nhau, những chữ rune được khảm bằng búa rèn, những sợi dây buộc bằng răng và đầu đuôi sói được trang bí với những phục sức bằng đồng góc cạnh.

Bror đưa Loken lên một chuyến tàu chở đầy những thrall. Nhiều người trong số họ mặc trang phục được trang trí cầu kỳ như chủ nhân của họ, và Loken đoán đây là những kaerls cấp cao hơn của quân đoàn . Đường ray đơn tăng tốc không thương tiếc, khiến đường đi trở nên mờ mịt.

Họ đến được tháp chỉ huy ngay sau đó và tiến về phía Sảnh Sói, phòng ngai vàng của Leman Russ.

Hành lang phòng thủ dài dẫn tới đại sảnh chỉ được lót bằng những tấm ngà voi khổng lồ. Nơi này chỉ có các Varagyr, những người được người ta gọi là Đội Vệ binh Sói. Những Cựu binh Space Wolves được trang hoàng lộng lẫy này đứng canh gác bên ngoài hội trường, mặc dù Loken không nghĩ là họ đang đứng gác, bởi vì họ không đứng nghiêm trang mà tụ tập thành từng nhóm hai hoặc ba người, nói chuyện với nhau bằng thứ tiếng Fenris thô thiển và họ đùa cợt ồn ào như thể đang vui chơi, dường như không chú ý đến nhiệm vụ của mình. Ngay cả màu sơn của họ cũng không có sự nhất quán nào cả. Huy hiệu Quân đoàn có hình một con sói gầm gừ màu đỏ trên tấm huy hiệu ở giáp vai bên trái là điểm chung duy nhất. Ở những nơi nổi bật khác, Loken nhìn thấy những con sói hai đầu, những con sói đang đứng bằng hai chân, những con sói đang tru lên và đủ thể loại sói khác.

"Vị Lãnh chúa của tôi không thích các nghi lễ kiểu cách," Bror thì thầm khi nhìn thấy vẻ mặt của Loken. "Chúng tôi không thích các lễ diễu hành."

"Tôi hiểu rồi," Loken nói.

"Thà trung thành và hơi thô lỗ còn hơn là những kẻ lịch sự với trái tim bội bạc, phải không nhỉ?" Bror nói.

Lời nói của anh ta có vẻ như là một sự thách thức trực tiếp cho đến khi Bror thúc cùi chỏ vào Loken và cười toe toét. Khuỷu tay của anh ta va vào tấm thép. Mặc dù Loken mặc áo giáp của riêng mình nhưng anh vẫn mừng vì Bror không mặc áo giáp.

"Đây là Đội cận vệ Sói của Einherjar, nội khuyên của ngài jarl. Họ ở đây để tôn vinh cậu. Tất cả điều này là dành cho cậu," Bror giơ tay và cười toe toét với một người bạn của mình. Người chiến binh mặc bộ giáp năng lượng mà không đội mũ trụ, và che mặt bằng một chiếc mặt nạ da giống như Bror. Anh ta gật đầu đáp lại.

"Tôi rất vinh dự," Loken nói.

"Anh nên thế," Bror nói.

Loken rất chân thành. Anh đã được vinh danh. Đã có lúc anh coi lực lượng này là những kẻ man rợ, coi Quân đoàn của mình là vượt trội hơn nhiều. Đó là trước khi Sói Luna trở thành Con trai của Horus và Con trai của Horus trở thành bọn phản bội. Những con sói của Russ, những con sói đích thực, đã tỏ ra trung thành hơn. Hai người bọn họ đi qua đám đông chiến binh, phải xin thứ lỗi để có thể lên vào giữa họ. Họ không hề có ý thức kỷ luật, nhưng Loken biết điều này ẩn giấu một năng lực chiến tranh đáng sợ.

Lò than tỏa ra hơi nóng ngột ngạt. Những chiếc bát lửa đốt mỡ động vật khiến trần nhà bám đầy chất béo. Ở cuối hành lang, những cánh cửa hình tròn màu trắng ngà khổng lồ chặn đường. Một con rắn chạy vòng quanh bên ngoài, một vòng tròn có vảy của nó tạo thành một vùng biển giông bão đầy quái vật và những con tàu gỗ bị đắm. Miệng con rắn bị ngoạm chặt vào đuôi của nó. Loken nhận ra đó là ouroboros, biểu tượng cổ xưa của sự vĩnh cửu, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy một biểu tượng như thế này trước đây.

"Bror Tyrfingr!" một người khổng lồ có râu gầm lên. Hắn ta mặc bộ áo lông thú giống Bror và có mùi như hang gấu đang ngủ đông. Hắn ta vật lộn với Bror, một động tác nửa vật nửa ôm khiến cả hai loạng choạng trên hành lang. Loken buộc phải lùi lại để tránh màn chào đón huyên náo của họ. Những người đàn ông càu nhàu khi xô đẩy nhau, trước khi phá lên cười và ôm nhau mãnh liệt.

"À, người anh em Loken," Bror nói, cánh tay vẫn vòng qua vai người chiến binh đó. "Đây là Varagyr Kettril Modinsson, biệt danh là Mặt Khắc Khổ, thuộc đoàn tùy tùng của Hvarl Red-Blade, Jarl của Sepp."

Kettril nở một nụ cười rạng rỡ và dễ làm người ta cười theo với Loken. "Sói đơn độc," Hắn ta nói, đưa tay ra. Loken bắt bàn tay đó để chỉ kịp nhận ra mình đang ở trong một cái ôm mà lẽ ra anh nên tránh xa. Anh ụp mặt vào một đống lông thú mốc meo trước khi Kettril thả anh ra.

Kettril nói: "Thật vinh dự được gặp anh, người anh em, sói gặp sói."

"Tôi không còn anh em nào nữa, không còn nữa," Loken nói, một câu nói khiến Kettril kéo anh lại gần hơn.

"Đừng bao giờ nói điều đó nữa," Kettril thì thầm. "Ở đây tất cả chúng ta đều là những con sói của Hoàng đế. Nếu anh thấy mình thiếu một chiến binh giỏi để che chắn cho anh," hắn ta gật đầu với Bror với vẻ đùa cợt, "anh có thể gọi cho tôi. Tôi xin thề điều này trước ngọn lửa của lò rèn thế giới."

"Cảm ơn anh," Loken nói, không biết phải nói gì hơn.

"Các Einherjar đã tập hợp lại chỗ Vua Sói," Kettril nói với Bror. "Hãy nói rõ ràng và đầy tự hào," anh nói với Loken. "Và đừng kể xót điều gì cả."

Kettril huýt sáo chói tai qua kẽ răng. Cánh cửa mở ra. Bên dưới lớp đệm màu ngà voi là những cánh cửa cuốn bằng adamantium tiêu chuẩn, dày và kiêu hãnh như cửa của bất kỳ con tàu nào. Điều này là hình ảnh thu nhỏ của Space Wolves, Loken nghĩ. Ngụy trang sắt dưới vỏ bọc của sự nguyên thủy.

"Được rồi, cứ tiếp tục đi đi nào," Kettril nói. "Đừng để Chúa tể Mùa đông và Chiến tranh phải chờ đợi."

Đại sảnh phía bên kia rất lớn, nhưng số lượng chiến binh và cách họ tụ tập ở khu trung tâm khiến nó có vẻ nhỏ bé và thân mật. Độ cao của trần nhà chìm trong bóng tối đầy khói. Một vài cửa sổ hình mũi mác lọt vào đủ ánh sáng của Terra để chiếu sáng những con quái vật được chạm khắc đang ẩn nấp trên đỉnh các cây cột. Loken ước gì anh không thấy những con thú đó. Chúng làm anh nhớ đến những thứ ô uế mà anh đã thấy trên chiến hạm Vengeful Spirit.

Những chiếc bát lửa và những ngọn đuốc nhựa cây là nguồn ánh sáng duy nhất.

Các đèn báo lumen nhỏ trên bộ giáp năng lượng nhấp nháy trong căn phòng tối tăm, chuyển động như tia lửa điện khi người mặc chúng di chuyển. Tyrfingr mở đường cho hai chục chiến binh hoang dã. Có rất nhiều vị lãnh chúa ở đây, và các Legiones Astartes khác, đeo bùa hộ mệnh bằng xương hoang dã trên áo giáp năng lượng của họ, những thứ chỉ thuộc về các tu sĩ nổi tiếng của Leman Russ. Nhiều người trong số những người có mặt đeo những chiếc mặt nạ da kỳ lạ của Bầy Sói. Một vài lính chiến binh đội mũ hình đầu lâu sói. Trong ánh sáng nhấp nháy, những chiếc mặt nạ nhảy múa, khiến căn phòng trông như một thế giới bên kia nơi sinh sống của những vị thần bị lãng quên. Chỉ có một số ít chiến binh để mặt mộc nhưng trông họ cũng đáng sợ và hung dữ như những người khác.

Vua Sói ngồi trên ngai xương. Bror dẫn Loken đến gặp vị Primarch mà không cần tới lễ nghi. Mọi người đến và đi qua những cánh cửa nhỏ khác nhau dọc theo hai bên hành lang, và vị Primarch không để ý đến vị khách của mình cho đến khi anh ta được giới thiệu.

"Thưa ngài Jarl!" Bror gọi, xô qua một kẻ man rợ mặc áo giáp đen. "Anh ấy đã đến, tôi đã mang đến cho ngài con Sói Luna trung thành cuối cùng!"

Đến gần Vua Sói giống như bước tới một cơn bão. Ánh sáng đã thay đổi. Không khí đã thay đổi. Những áp lực tinh tế tác động lên các giác quan ít được sử dụng, những giác quan cảnh báo về điều bất hạnh sắp xảy ra. Chúng là những giác quan báo cho người phụ nữ biết rằng con trai bà đã chết trận, cảnh báo đứa trẻ về mối nguy hiểm đang ẩn náu trong bóng tối. Thế giới trở thành một nơi khác với sự hiện diện của Russ, ít chắc chắn hơn, nguyên sơ hơn. Bước lại gần ông ta là quay ngược thời gian về quá khứ xa xôi của con người, khi lửa xua đuổi thú dữ khỏi hang động và mỗi tảng đá đều có một cái tên.

Russ ngừng nói chuyện với các cố vấn và đứng dậy. "Fenrys hjolda!" ông ta hét lên. "Garviel Loken, trở về từ hang ổ của kẻ phản bội. Ngươi không ngu ngốc như ta nghĩ do ngươi còn sống sót sau chuyến mạo hiểm đó!" Lời chế nhạo của ông được thể hiện bằng một nụ cười. "Hãy đến gần ta nào, đứa con trung thành của Hoàng đế."

Để Russ tập trung hoàn toàn vào mình giống như thu hút sự thù địch cá nhân của một cơn bão. Kém bệ vệ hơn một chút là những con sói khổng lồ đang đứng cạnh ngai vàng của ông ta, một con đen, một con bạc. Sự uy nghiêm của chúng thách thức mọi sự miêu tả-thật khó để tưởng tượng rằng những sinh vật như vậy lại tồn tại ngoài sức tưởng tượng của nhà soạn kịch. Phần đầu của con sói nhỏ hơn - và nó chỉ nhỏ hơn một chút - có thể chạm được tới vai Loken nếu nó đứng dậy. Chúng nhìn chằm chằm vào anh qua đôi mắt nheo nheo màu vàng. Con đen cong môi, lộ ra những chiếc răng nanh giống thanh kiếm hơn là răng. Trên đầu nó là một mảng trụi lông có vết sẹo thắt nút màu hồng.

Anh tha thiết mong những con thú này sẽ không đứng dậy.

Mặc dù tên của cái Quân đoàn thân yêu nhưng đáng khinh của anh gợi lên những sinh vật giống như chúng, Loken không thích những con sói này.

Trên bức tường phía sau Russ có treo một ngọn giáo lớn. Cán tay cầm của ngọn giáo dày bằng nửa ăng-ten máy phát, kết thúc bằng một đầu sói đang gầm gừ được điêu khắc. Từ cái miệng nhô ra một lưỡi giáo dài có đầu lá bằng vàng sáng bóng. Những nút thắt tinh xảo bò khắp tấm thép mạ. Treo bên dưới cơ thể con sói là hộp thông gió của máy tạo trường năng lượng phân hạch, hệ thống cáp truyền tải điện và các đinh tán phân tán tạo trường năng lượng được trang trí khéo léo để che giấu đi. Ngoài ra còn có những công nghệ tinh vi hơn được dệt vào lưỡi giáo. Đó là một vũ khí tâm linh, một thứ của Chúa Tể Nhân Loại, được tạo ra từ lò rèn của Ngài và tràn ngập sự tinh thông về khoa học và warp của Ngài. Ngay cả khi không hoạt động, nó vẫn tạo ra một cảm giác đặc biệt, một tiếng vọng vang vọng về sự hiện diện của Hoàng đế, gây ra sự khó chịu và khiến trái tim con người tràn ngập những điềm báo đen tối..

Leman Russ ghét ngọn giáo này. Bằng cách nào đó Loken biết điều này. Vị Primarch nghiêng người khỏi ngọn giáo. Và nó quá xa ngai vàng để ông ta có thể chộp lấy nó trong trường hợp cần tự vệ, trong khi những món vũ khí khác - một khẩu Bolter khổng lồ và một thanh băng đao khổng lồ luôn ở trong tầm tay. Đã hơn một lần Vua Sói nhìn ngọn giáo với ánh mắt nghi ngờ, như thể ông ta không tin rằng nó đang ở đúng vị trí của nó.

Bror Tyrfingr quỳ dưới chân lãnh chúa của mình. Đó là dấu hiệu tôn trọng thực sự duy nhất mà Loken nhìn thấy trong suốt thời gian ở Hrafnkel.

"Dậy đi, Bror," Russ gầm gừ, vẫy tay. "Ta không muốn Loken mô tả các con trai của ta như những con chó quỳ gối sau khi trở về với ông già."

Russ lại cười toe toét với Loken. "Ngươi sẽ báo cáo chuyện này phải không? Con chó săn vô lại xảo quyệt đó có tai mắt khắp nơi."

"Tôi cho rằng là ngài cũng có," Loken trả lời.

Russ mỉm cười với Bror.

"Chúng ta chẳng có gì phải che giấu trong Bầy, phải không, các con trai của ta? Hãy nói với Malcador bất cứ điều gì ngươi muốn. Có lẽ sau đó ông ấy sẽ ngừng làm phiền ta bằng những câu hỏi của mình."

Những tiếng la hét và gầm gừ đồng tình vang lên khắp phòng. Loken ước tính có khoảng một trăm chiến binh hiện diện. Không chỉ hội đồng các lãnh chúa và tu sĩ của Russ, mà còn cả những người đồng cấp với Tuyên úy của Quân đoàn, Space Marine và Dược Sư. Nếu không có màn hình trên mũ trụ, anh sẽ không chắc chắn là có bao nhiêu người. Đồng thời, anh nghi ngờ liệu mình có dám kích hoạt nó nếu đang đội mũ trụ hay không. Những con sói có thể đã phản ứng thái quá trước âm thanh vụng về, vô tình của máy quét augur.

"Ai đó mang cho người đàn ông này một cái ghế đi!" Russ lên tiếng. "Và cả rượu mjod nữa!"

Một chiếc ghế đã được mang ra. Russ ra hiệu cho Loken ngồi xuống. Một chiếc sừng uống rượu bằng đồng được truyền vào tay anh. Theo sự thúc giục của Russ, Loken nhấp một ngụm chất lỏng. Nó đốt cháy miệng, cổ họng và dạ dày của anh liên tiếp với mùi như dầu động cơ trộn với axit. Anh nén cơn ho. Món uống này đủ để giết chết một người thường.

"Nó ngon lắm phải không?" Bror hỏi thăm. Tất cả những con Sói Không Gian mà Loken có thể nhìn thấy đều cười toe toét trước sự khó chịu của anh.

"Không hợp khẩu vị của tôi, thưa ngài Primarch," Loken trả lời một cách ngoại giao.

"Nào, uống thêm vài ngụm nữa đi," Russ khuyên. Giọng của ông ta mạnh mẽ hơn cuộc gặp cuối cùng và duy nhất của họ, tại nơi ở ẩn dật của Malcador trên dãy Himalaya. Vị Primarch ngồi xuống ngai vàng. Ông giả vờ như không quan tâm mọi người nghĩ gì về mình nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Malcador đã nói với Loken về điều này. "Càng uống nhiều thì nó càng ngon. Các chiến binh của Fenris chỉ mất vài năm để phát triển một loại rượu có thể nhanh chóng làm say một chiến binh, bọn ta đã mất nhiều năm để hoàn thiện nó."

"Tiếp tục uống đi," Russ giơ tay lên và vẫy lại. "Lần này hãy uống một ngụm lớn. Mjod không phải là để nhấm nháp."

Loken giấu đi sự nghi ngờ của mình và uống một ngụm đầy. Anh kìm lại một cơn ho. Lần này đồ uống không còn cháy nhiều nữa. Cái bụng đã được điều chỉnh co lại, nhưng rượu Mjod vẫn giữ bên trong anh, và một giây sau, một hơi ấm dễ chịu lan tỏa khắp người anh

"Ngon chứ?" Russ hỏi, nở một nụ cười nhe răng nhọn không hợp với khuôn mặt cạo râu sạch sẽ của ông ta . Điều này hiếm khi được nhắc đến nhưng Russ rất đẹp trai, mặc dù đường nét sắc sảo của ông ta có nhiều vết sẹo. Tất cả các Primarch đều được tạo ra để trở nên hoàn hảo, nhưng một số, đặc biệt là Fulgrim và Sanguinius, lại đẹp hơn những người khác. Leman Russ đẹp trai theo cách riêng của ông ấy, nếu bỏ qua bộ lông thú và phong cách hoang dã của ông ấy. Loken tự hỏi có bao nhiêu người đã cùng chung suy nghĩ như vậy.

"Ồ, ngươi biết lý do tại sao ngươi lại ở đây rồi phải không" Russ nói. " Vậy hãy bắt đầu đi."

"Ngài muốn nghe về sứ mệnh của chúng tôi."

"Muốn. Mọi thứ về nó. Kể từ đầu."

"Từ đầu ư?"

"Đó chính xác là những gì ta đã nói, phải không? Ngươi thấy rồi chứ, Bjorn," vị Primarch quay sang chiến binh tóc đen ủ rũ đứng bên trái ngai vàng. "Ta đã nói với ngươi là hắn ta tiếp thu rất chậm."

"Xin thứ lỗi cho tôi, thưa ngài, ngài chưa bảo Bror và những người khác kể cho ngài nghe chuyện gì đã xảy ra sao?" Loken hỏi.

Russ lắc đầu cho đến khi cổ ông ta kêu răng rắc.

"Ừ, ngươi sẽ kể! Và cả họ nữa! Ta đã ra lệnh cho tất cả họ trình bày lại ngay từ đầu và ta muốn nghe phiên bản câu chuyện của ngươi theo cách tương tự. Nó rất quan trọng. Từ tất cả các báo cáo đã nghe, Skjalds," ông ta chỉ vào đám đông hỗn tạp gồm người bình thường và chiến binh đứng ở rìa hành lang, "sẽ tạo ra một câu chuyện về các sự kiện sẽ được ngợi ca trong Sử Thi của Quân Đoàn. Một Adeptus Astartes Legionnaire có thể ghi nhớ tốt hơn một phàm nhân, nhưng hắn ta vẫn dễ mắc lỗi. Bộ nhớ tập thể có thể cung cấp một mô tả chính xác hơn."

Russ duỗi chân ra và ngả lưng ra sâu hơn trên ngai vàng của mình.

"Giờ thì cứ kể đi. Hãy kể cho ta nghe về cuộc phiêu lưu của ngươi."

Và Loken bắt đầu. Anh kể về việc anh và các Hiệp sĩ Errant của Malcador đã xâm nhập vào soái hạm của Horus, Vengeful Spirits vào thời khắc cao điểm của trận chiến Molech. Với trái tim nặng trĩu, anh kể về những người đã chết, từng anh hùng cao quý lần lượt mất mạng như thế nào, cho đến khi cuối cùng những người sống sót bị bắt và đưa đến trước mặt Horus.

"Thưa ngài, chúng tôi đã mất năm trong số mười một người," anh nói. "Ba người nữa bị trọng thương." Nếu không có Banu Rassua, tất cả chúng tôi đã chết hết rồi, hoặc còn tệ hơn."

Loken cụp mắt xuống, không thể đón lấy ánh mắt của vị Primarch.

"Chúng tôi đã bị bắt trước khi có thể hoàn thành sơ đồ của Vengeful Spirit. Tôi bày tỏ sự tiếc nuối với Bror vì chúng tôi đã thất bại trong nhiệm vụ mà ngài đã đặt ra."

"Chúng ta không thất bại," Bror trả lời. "Tôi đã nói vậy với cậu nhiều lần rồi."

"Và tôi cũng đã nói với anh hàng trăm lần rồi, người anh em ạ, rằng tôi không tán đồng ý kiến này." Loken giơ tay xin thứ lỗi. Giáp vai của anh dịch chuyển theo một tiếng rít khe khẽ. Chỉ nhờ sự im lặng ngự trị trong đại sảnh của Russ, nơi các Lãnh chúa của Space Wolves đang tập hợp mới có thể nghe thấy một âm thanh khẽ khàng như vậy. "Tôi xin lỗi, nhưng đó là sự thật. Làm thế nào chúng ta có thể gọi sứ mệnh vừa rồi của mình là thành công cho được?"

Russ đang thở khò khè và chìm đắm trong suy nghĩ.

"Thành công, không thành công. Khà khà. Hãy kể cho ta nghe rõ hơn về anh trai ta. Nói cho ta biết hắn ta giờ đã trông mạnh mẽ như thế nào."

Loken suy nghĩ về lời nói của mình. Anh hoàn toàn không thể tin được chuyện gì đã xảy ra với Warmaster, và lưỡi của anh nổi loạn khi cố gắng diễn đạt nó thành lời.

"Ông ta đã thay đổi rồi, thưa ngài. Một sự thay đổi tuyệt đối. Primarch Horus Lupercal đã trở thành một kẻ ghê tởm. Có chuyện gì đó đã xảy ra với ông ta. Tôi... tôi chưa bao giờ đứng trước sự hiện diện của một thứ sức mạnh như vậy."

Sau lời tuyên bố như vậy, Loken im lặng, sợ rằng Bầy sói có thể nghĩ rằng anh vẫn giữ lại một chút lòng trung thành với Warmaster. Không gì có thể hơn được sự thật.

"Ngươi có nghĩ rằng anh trai ta đã bị chiếm hữu bởi một linh hồn xấu xa nào đó không?" Russ hỏi. "Ta đã nghe báo cáo rằng hắn ta đã sa vào sự tha hoá suy đồi và những suy nghĩ trong đầu hắn không phải của chính hắn."

Dường như có chút hy vọng nào trong giọng nói của Russ thì phải? Rằng Horus, người con trai vô song được yêu quý nhất của Hoàng đế không phải là người chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra sao?"

Malcador đã chia sẻ với Loken hai sự thật quan trọng về Vua Sói. Đầu tiên là cái lốt man rợ của ông ta có thể được đeo vào và cởi ra dễ dàng như người ta mặc quần áo vậy. Russ không phải chỉ đơn giản là một chiến binh như ông ta được miêu tả. Thứ hai là ông ta thực sự thấy hối hận về những gì đã xảy ra ở Prospero. Ông ta bị ám ảnh bởi việc mình đã bị thao túng trong sự kiện đó. Sẽ là an ủi cho Vua Sói hơn khi cho rằng ông ta không bị anh trai mình lợi dụng, mà là bởi một sinh vật siêu nhiên nào đó. Malcador nói rằng Russ có thể đang hy vọng cứu rỗi Horus không chỉ vì tình yêu dành cho anh trai mình mà còn vì sự minh oan cho chính ông ta.

Có thể cả hai lý do trên đều đúng, có thể không. Loken cố gắng đọc ra được ý định thực sự của Vua Sói bằng cách sử dụng các kỹ thuật quan sát do các đặc vụ của Malcador dạy cho anh, nhưng không thể. Anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt của một kẻ man rợ với ánh mắt khó hiểu của một vị tu sĩ.

Loken đè nén sự thất vọng của mình. Anh cam chịu để bản thân mình luôn là một vũ khí mù quáng. Và anh không có quyền phán xét một vị Primarch.

"Thật không may là không," Loken trả lời câu hỏi của Russ. "Dù ông ta có trở thành gì đi nữa, tâm trí của Warmaster vẫn điều khiển cơ thể ông ta. Lupercal bị thúc đẩy bởi tham vọng của mình. Khi ông ta nói chuyện với tôi, chính Horus đang cố gắng thu phục tôi về dưới trướng ông ấy chứ không phải một sinh vật trong cõi warp nào đó, mặc dù những sinh vật như vậy hiện đang sống ký sinh trong Vengeful Spirit. Chính Horus đã giết chết Half-Ear mà không hề áy náy."

Loken nhìn vào đôi mắt xanh xuyên thấu của Russ và một lần nữa ngạc nhiên trước sự thông thái mà anh nhìn thấy trong đó.

"Chúng ta đã thấy rất nhiều điều mà chúng ta nghĩ là không thể. Ác quỷ, những sinh vật sống trong xác thịt con người, có thể là các vị thần đang đùa giỡn với mạng sống của con người. Nhưng Horus vẫn còn sống. Ông ta đã bị tha hoá trên Davin, bị cám dỗ bởi lưỡi dao đó, nhưng tôi đã nhận ra ông ta là người như thế nào khi gặp lại ông ta. Ông ta sẽ không đi tới nước này nếu như không có điểm yếu. Lòng kiêu hãnh. Sự kiêu căng. Tôi từng nghĩ các Primarch đều hoàn hảo, nhưng tôi nhận ra rằng không ai trong số các ngài là hoàn hảo. Nếu Horus là món vũ khí nằm trong tay ai đó, thì nhiều khả năng đó là ý chí tự do của chính ông ta."

Trước lời nói của Loken, Russ bồn chồn giống như một con sói cảm nhận được mối nguy hiểm trong gió. Ông ta không phủ nhận sự thật về những gì mà Loken đã nói, nhưng ngay cả sau tất cả những điều này, Loken quyết định, anh vẫn tin vào những đứa con không thể phạm sai lầm của Hoàng đế.

Vua Sói cười lớn.

"Ngươi lại làm ta ngạc nhiên nữa rồi. Sự trung thực như vậy chỉ thuộc về Garviel Loken dũng cảm. Và bây giờ ngươi phải nói với ta điều quan trọng nhất." Russ nheo mắt và nghiêng người về phía trước. "Ta có thể giết hắn được không? Ta có thể giết được tên WarMaster không?

Trước khi Loken kịp trả lời, Russ tiếp tục.

"Trước đây, trong cuộc Đại Viễn Chinh, ta tin rằng ta có thể đánh bại hầu hết anh em của ta. Có lẽ không phải Sanguinius. Anh ta có sự kết hợp hoàn hảo giữa kỹ năng và cơn giận dữ. Anh ta là một berserker đội lốt thiên thần. Hoặc là Night Haunter, vì hắn ta có sức mạnh của một tên điên. Nhưng còn những người khác... Angron? Hắn ta quá tức giận. Fulgrim?" Vị Primarch nhún vai. "Quá tự hào. Perturabo và Dorn thì quá lãnh đạm. Guilliman quá nghiêm khắc để có thể tận hưởng cuộc chiến nên ta cũng sẽ đánh bại được hắn ta. Còn Lorgar, chỉ nhổ nước bọt thôi ta cũng có thể hất hắn ta xuống đất, hắn ta thật là một kẻ yếu đuối vì đã quỳ gối quá nhiều. Alpharius là một con rắn đáng khinh. Và tất cả chúng ta đều biết chuyện gì đã xảy ra với tên phù thủy vĩ đại của Prospero. Ta có thể đánh bại được những người còn lại như thế này." Ông ta búng ngón tay.

"Nhưng còn Horus," Leman Russ nhăn mặt. "Nếu một chọi một, ta có thể đánh bại hắn. Đó sẽ là một cuộc đấu tay đôi khó khăn và bình đẳng, và nếu may mắn mỉm cười với hắn, hắn sẽ thắng. Nhưng chiến thắng của ta sẽ rất sít sao. Vậy hãy nói cho ta biết đi, Garviel Loken, bây giờ mọi chuyện thế nào rồi? Ta vẫn có thể giết được hắn ta chứ?"

Mặt Loken căng thẳng. Người ta đồn rằng Russ rất tự kiêu. Anh liếc nhìn các lãnh chúa sói qua khóe mắt. Những kẻ man rợ kiêu hãnh với cái tôi quá đề cao danh dự này có thể dễ bị xúc phạm. Nhưng những tin đồn tương tự khẳng định rằng Russ không phải là một kẻ ngốc.

Loken đã đưa ra lựa chọn của mình. "Không," anh nói. "Ngài không thể đánh bại ông ta được. Không phải với cái thứ ông ta đã trở thành. Tôi không nghĩ ai có thể làm được, có lẽ ngoại trừ chính Hoàng đế."

Vua Sói mím môi trầm ngâm, ánh mắt trở nên lơ đãng. Ông ta đưa tay vuốt ve vùng lông thú đính trên vai. Chiếc mặt nạ rơi xuống và trong giây lát Loken nhìn thấy người đàn ông mà Vua Sói đang che đậy.

Một lúc sau, một người đàn ông trầm ngâm đã biến mất, thay vào đó là một kẻ man rợ đang mỉm cười.

"Ta cảm ơn ngươi, Garviel Loken, vì câu trả lời trung thực của ngươi , nhưng ta đảm bảo với ngươi, ta sẽ đánh bại tên Warmaster. Ta sẽ làm được điều đó."

Vở diễn đã kết thúc. Russ đứng dậy. Những con sói của ông lần lượt ngáp dài, con thứ hai ngáp to hơn con đầu tiên, như thể chúng đang tranh nhau xem ai có thể há miệng rộng hơn.

"Nói với Malcador là ta sẽ giữ Bror bên mình thêm một thời gian nữa. Đừng lo lắng, ta sẽ đưa hắn ta ấy trở lại miễn là mối quan hệ của hắn với bầy sói không bị cắt đứt," Russ nói.

"Vâng, thưa ngài . Tôi sẽ thông báo cho ngài nhiếp chính rồi sẽ quay lại. Khi nào chúng ta sẽ rời đi?"

Russ cau mày.

"Khi nào chúng ta rời đi à? Chúng ta sẽ không rời đi, Garviel Loken." Russ chỉ ngón tay bẩn thỉu của mình vào anh. "Ngươi vẫn sẽ ở lại Terra."

"Thưa ngài, tôi cầu xin ngài," Loken nói. Anh háo hức được đối đầu với cha mình thêm lần nữa, được nhìn thẳng vào mắt ông ta mà không còn chút hồ nghi trong lòng. "Hãy để tôi đi cùng ngài. Tôi thề sẽ chiến đấu với Warmaster cho đến hơi thở cuối cùng. Tôi muốn trở thành một phần trong chuyến đi của ngài."

Leman vua người Russ lắc đầu. Cái bím tóc màu vàng của đồng thau của ông đung đưa trong không khí hôi hám thỉu của con tàu.

"Không, ngươi ở lại đây!" Ông ta nói một cách chắc nịch. Rồi lại nhẹ nhàng nói thêm:

"Ta sẽ nói cho ngươi hay, giống như sói nói với sói, đây không phải là cuộc chiến của ngươi. Những người ở Fenris như bọn ta thường nói: xen vào giữa mối thù của những người anh em là điều không khôn ngoan. Đó là điều không khôn ngoan nhất đấy."

Một lần nữa nụ cười của Russ lại tắt. "Đừng có buồn. Ngươi sẽ có rất nhiều cơ hội để đối mặt với người cha của mình. Nếu ngươi đúng, và ta không thể đánh bại hắn ta, hắn sẽ giết chết ta rồi hắn sẽ mò đến đây. Vậy thì lúc đó hẵng chiến đấu với hắn ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro