Chương 14 - Sự thử thách của Bjorn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sự im lặng của ngọn núi lấp đầy tâm hồn. Đây là một hình thức im lặng đầy thuyết phục. Nhờ không có âm thanh nên người ta cảm nhận được sự thù địch của nơi này. Ở trên núi, linh hồn của con người có thể tiếp xúc với linh hồn của đất, trời và đá.

Bjorn yêu thích sự im lặng này và tìm kiếm nó khi không có chiến tranh. Không có cuộc ăn nhậu hát hò hay sự khoe khoang nào làm ô uế sườn núi. Chúng đang hát những bài hát của riêng mình - gió giữa rừng cây, nước trên đá, băng nứt và đá chuyển động. Cây cối kêu xào xạc. Tiếng gọi của dã thú. Ở vùng núi Asaheim không thể nghe thấy giọng nói của con người và Bjorn yêu chúng vì điều này.

Anh không thích sự im lặng của Krakgard trong ngày hè oi ả này. Tiếng tụng kinh của các gothi dừng lại. Bjorn bị đè nặng bởi sức nặng của ngọn núi phía sau, như thể một chiến binh đang âm thầm thách thức anh, chờ đợi anh quay đầu lại để bổ chiếc rìu của hắn vào đầu anh.

Tóc gáy anh dựng đứng cả lên. Chúng bị cuốn đi bởi một cơn gió mạnh. Bjorn căng thẳng chờ đòn. Không có ai ở phía sau anh. Ý nghĩ đó thật kỳ lạ. Quá gợi nhớ đến nỗi sợ hãi. Tuy nhiên, Bjorn đã cảm nhận được hắn ta - kẻ sẽ kết liễu cuộc đời anh. Anh có cảm giác rằng nếu căng tai hơn một chút, anh sẽ nghe thấy nhịp tim và hơi thở đói khát. Cứ như thể chính Morkai đang nhìn chằm chằm vào lưng anh vậy

Cảm giác mờ dần khi có dấu hiệu đầu tiên cho thấy Leman Russ đang đến gần.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên. Những viên đá trượt xuống con dốc phía sau bước tiến của vị Primarch. Anh ngửi thấy mùi đá vỡ và mùi mồ hôi của con người. Ngài ấy đến từ phía bên trái. Tại sao Ngài ấy không sử dụng cầu thang?

"Ta đã trở lại, Bjorn đại đội Tra," Leman Russ nói.

"Ngài ở một mình sao, thưa ngài."

"Đúng. Nhìn ta này."

"Tôi không thể," Bjorn trả lời.

"Đám gothi đã cấm điều đó. Ta nhớ rồi. Chúng đang ở đâu?" Russ hỏi.

"Các gothi đã chết hết rồi," Bjorn nói.

"Làm thế nào mà?" Russ hỏi.

"Ta đã nghe thấy tiếng họ chết," Bjorn nói.

"Vậy hãy kể cho ta nghe những gì ngươi đã nghe được."

Leman Russ dừng lại ở rìa vòng tròn bao quanh kết giới bảo vệ của Bjorn. Sự hiện diện của vị Primarch gần như kỳ lạ như cái không tồn tại đã nhìn chằm chằm vào gáy anh trong suốt mấy giờ qua.

Bjorn nhìn thẳng về phía trước. Điều này rất quan trọng. Anh phải sắp đặt các câu chữ một cách chính xác.

"Tám lần tôi nghe thấy tiếng hét của người chết và bài hát chiến tranh của các bộ lạc đã diệt vong. Tám lần tôi nghe thấy tiếng tấn công. Tám lần tôi nghe thấy tiếng thép chạm vào thép. Và rồi mọi thứ dừng lại. Khi bài xướng kinh của các gothi bắt đầu lại, giọng nói của Halvar Flintdrake đã im lặng."

Russ đang lê bước trên sỏi và dừng lại cạnh người chiến binh. Ông vẫn đứng bên ngoài vòng tròn làm từ các đầu lâu sói. Và Bjorn vẫn không quay lại nhìn ông.

'Thế rồi ngươi nghe thấy gì?"

"Tôi nghe thấy tiếng la hét của lũ quỷ," Bjorn nói. "Tám lần những giọng nói kỳ lạ hét lên. Tám lần tôi nghe thấy chúng hú lên. Tám lần tôi nghe họ im lặng. Và khi các gothi lại bắt đầu sử dụng cất lên những bài kinh về định mệnh, pháp sư gọi tuyết Ake Akesson đã không trả lời nữa."

"Lúc đó chuyện gì đã xảy ra?" Russ hỏi.

"Sau đó, tám trận động đất xảy ra làm rung chuyển hòn đá tôi đang ngồi. Tôi vẫn không quay lại. Mặt đất kêu cót két và ầm ầm. Tám lần các gothi đã nói những lời đầy quyền năng. Khi cơn rung chuyển dừng lại, Gimfulfor thông thái không nói gì nữa.

"Sau đó, có tám cơn gió mạnh thổi đến, chúng mạnh đến mức nhấc tôi lên khỏi hòn đá này, và tôi bám ngón tay vào tảng đá đến mức chảy máu. Khi gió đã lặng, Edun Balthunsbane cũng im lặng.

"Sau tám lần bị sét đánh, Gerrun Hros qua đời. Sau tám cơn giông của những tràng cười là Eadred."

"Còn Kva thì sao?

"Bảy lần tôi nghe thấy tiếng tru của con sói lớn. Và lần nào cũng có tiếng vật lộn, gió mang theo mùi của phép phù thủy. Sau mỗi lần nghỉ ngơi, tôi tưởng thế giới sắp kết thúc và Morkai lại lao xuống sườn dốc của người chết để chạy tràn lan khắp vùng đất của người sống. Và mỗi lần tất cả lại bắt đầu lại. Maleficarum ám vào tôi, thuyết phục tôi quay đầu lại. Những giọng nói thì thầm với tôi, cầu xin tôi giúp đỡ họ và cứu hai người còn lại.

"Ngươi không nghe theo lời chúng sao."

"Tôi nghe theo lệnh," Bjorn trả lời. " Tôi vẫn ở nguyên chỗ cũ. Đến tiếng hú thứ tám, Kva hét lên. Con sói đã biến mất. Thandar Greymane đã im lặng, nhưng tiếng tụng kinh lại bắt đầu.

"Kva vẫn tiếp tục tụng kinh à?"

Bjorn nói: "Ông ta vẫn được duy trì cho đến phút cuối cùng. Ông ta đã chống đỡ bảy cơn bão tuyết, tụng kinh không ngừng nghỉ. Cơn bão thứ tám đã kết liễu ông ta. Sau khi ông ta im lặng, có thứ gì đó vẫn còn đọng lại ở nơi ngài đang đứng."

"Ngươi đã làm rất tốt. Ta dỡ bỏ kết giới của các tu sĩ. Ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Bây giờ ngươi có thể quay đầu lại."

Giọng nói đó nghe giống Russ đến mức Bjorn gần như tuân theo. Anh dừng lại ngay khi vừa quay người lại. Tim anh thắt lại vì dự cảm. Tại sao ngài Primarch không sử dụng cầu thang? Tại sao ngài không bước vào vòng tròn?

"Tôi được lệnh không được nhìn về phía thung lũng," Bjorn cẩn thận nói. "Dưới bất kỳ tình huống. Tôi đã tuyên thệ. Ngài không thể buộc tôi phải phá vỡ nó, lãnh chúa của tôi!"

"Ngươi sẽ cãi lời vị Primarch của mình? "Russ hỏi. Giọng nói run rẩy, mang âm sắc không phải con người.

"Tôi cũng sẽ từ chối ông ấy điều này. Và ngươi không phải là ông ấy."

Russ di chuyển ra ngoài vòng tròn đầu lâu sói, ngoại trừ việc đó không phải là Russ. Bjorn không nghi ngờ gì về điều đó. Cái mùi đã sai. Mọi thứ đều không ổn.

"Sao ngươi dám không vâng lời ta, đồ què," giọng nói đó nói. Nó bỏ qua mọi sự giả vờ, trở thành một dàn đồng ca những tiếng gầm gừ ướt át bắt chước theo lời nói.

"Ta là Primarch của ngươi, chúa tể của ngươi, cha của ngươi."

Một mùi hôi thối nặng nề của lông thú, dính đầy máu cũ tràn vào Bjorn. Mùi chó sói, nhưng không được lành mạnh. Sau đó, sinh vật này bước vào vòng tròn, và ngay khi bước qua bức tường thấp, hộp sọ chó sói phát nổ, bắn tung những mảnh sắc nhọn xuống Bjorn. Nó tiếp cận người chiến binh từ phía sau. Một bàn tay gần như không giống con người đặt lên vai anh. Những ngón tay ngắn dày được bao phủ bởi lông. Ngón cái, xét về kích thước và vị trí, giống móng vuốt của loài chó hơn.

"Quay đầu lại và nhìn chủ nhân của ngươi."

"Ngươi không phải là chủ nhân của ta. Ngươi không phải là cha ta. Ngươi là một Maleficarum, và ta sẽ không quay lại nhìn ngươi."

Sinh vật đó cười lớn, mỗi lần thở ra hạ thấp một quãng tám cho đến khi hòn đá Bjorn ngồi rung lên với tần số cộng hưởng thấp. Bjorn nhìn vào chỗ cụt cánh tay trái của mình. Nếu Một Tay có bộ chiến giáp thì anh sẽ có cơ hội. Anh có thể moi ruột thứ đó bằng một móng vuốt sét. Anh nhìn thấy Kẻ Chưa Từng Được sinh ra bị giết. Nhưng anh lại không có giáp. Bjorn mặc áo giáp da nghi lễ. Tất cả những gì anh có chỉ là thanh kiếm sắt bình thường. Tay anh nắm chặt tay cầm, chuẩn bị bán đi sinh mạng của mình.

"Vậy ngươi sẽ chết," sinh vật đó nói. Những móng vuốt xỉn màu cào dọc vai Bjorn, để lại những vết hằn trên quần áo bằng da của anh. Một dòng nước bọt chảy xuống má anh. Hơi thở nóng hổi mơn man làn da anh.

Bjorn căng thẳng.

"Một tay!" Một giọng nói gầm lên từ những bậc thang bên dưới nơi anh đang canh gác. "Cúi xuống!"

Bjorn lao về phía trước khi con quái vật tấn công anh. Có thứ gì đó sắc nhọn cắt vào da lưng người chiến binh. Có tiếng gầm của một lưỡi kiếm bay vào vòng tròn, sau đó là âm thanh của sắt thép xé nát thịt sinh vật và tiếng nổ của trường năng lượng phân hạch. Mùi khói nồng nặc đến mức Bjorn gần như ngạt thở.

Một tiếng hét giận dữ của quỷ dữ vang vọng từ Volda Hammarki.

Một lúc sau, Bjorn được xốc đứng dậy.

Leman Russ đã trở lại. Tóc và lông mày của ông bị cháy xém, mặt đỏ bừng vì lửa và môi nứt nẻ vì lạnh. Quần áo đẫm máu bị xé rách. Tác động của vũ khí cắt xuyên qua lớp vải và da rám nắng che phủ phần ngực phía trên trái tim chính của ông, khiến trang phục ông thấm đẫm máu. Nhưng đó là chính là ông.

Bjorn cố gắng nhìn vào kẻ tấn công mình, nhưng Russ đã nắm lấy vai anh.

"Đừng nhìn lại, nhớ chứ?" Vị Primarch nói. Ông đến phía sau Bjorn và rút Ngọn giáo của Hoàng đế ra.

"Nó là cái gì vậy?" Bjorn hỏi.

"Tốt hơn hết là đừng nhìn," Russ nói và nhìn về phía sau. "Đây là một thứ không phải là sinh vật, một sinh vật ô uế. Một trong những thứ được gọi là Những Kẻ Chưa Bao Giờ Được Sinh Ra. Quỷ Dữ." Ông trầm ngâm nói. "Chúng ta phải học cách coi trọng danh từ này."

"Ngài đã sử dụng Ngọn giáo của Hoàng đế."

"Đúng!" Russ xác nhận. Ông mỉm cười và giơ món vũ khí lên. Một lớp máu đen hình thành trên lưỡi giáo, bị nướng đến cháy thành than do trường lực của ngọn giáo. "Đối với tất cả những định mệnh xấu xa của nó, món vũ khí này có sự cân bằng hoàn hảo. Nó ném rất chuẩn xác."

"Đây là sự thật." Bjorn kiểm tra vết thương của vị Primarch. "Ngài bị thương rồi.:

"Ở vùng Âm Giới. Kva nói đó là cái giá ta phải trả."

Russ gạt đi mối lo lắng của mình.

"Ta đã trả cái giá của mình và giờ ta đã biết cách làm tổn thương Horus."

Russ không nói thẳng ra. Bjorn nhận thấy điều này một cách hoàn hảo. Một cái gì đó đã thay đổi bên trong vị Primarch. Bjorn đưa mắt nhìn khắp mặt ông. Ông ta vẫn cư xử như thường lệ - nóng nảy, vô tư, trơ tráo, nhưng dưới mắt ông xuất hiện những đốm tím mới, và ông ta trông...Ông ta trông như thế nào nhỉ? Bjorn nghĩ bụng.

Kiệt sức là từ duy nhất phù hợp với vẻ ngoài của ông ấy.

"Ta vừa thức dậy ở bậc thềm. Các gothi ở đâu hết rồi?" Russ hỏi.

"Họ sẽ không tham gia cùng chúng ta đâu," Bjorn nói. "Mọi người đều đã ngủ trên tuyết đỏ rồi."

"Họ đã chết như thế nào?"

"Chết như những người anh hùng," Bjorn trả lời đơn giản.

Russ nói: "Chúng ta sẽ đến gặp họ và xem chúng ta có thể làm gì để tôn vinh họ khi qua đời."

"Tôi không thể," Bjorn nói. "Tôi không được phép."

"Ngươi có thể," Russ nói. "Đừng mở mắt ra."

Russ quay trở lại thung lũng. Ông bịt mắt Bjorn bằng một dải ruy băng xé ra từ áo của mình, rồi nắm tay dẫn anh xuống các bậc cầu thang.

Russ đã bị thuyết phục rằng đánh giá của Bjorn là đúng ngay khi vòng tròn xuất hiện. Tất cả các gothi đã chết. Mặt đất đá dường như bị cày xới và thấm đẫm máu. Những vũ khí kỳ lạ nằm rải rác xung quanh, mặc dù không có ai khác ngoại trừ thi thể của các tu sĩ cổ ngữ. Một số người trong số họ bị cắt xẻo đến mức không thể nhận dạng được, trang phục nghi lễ bị xé rách và thi thể của họ bị ép xuống mặt đất đã bị cày xới. Và cuối cùng một cái gì đó đã đóng băng các xác chết.

Thi thể của Kva còn nguyên vẹn hơn hầu hết. Ông ấy nằm đó với đôi mắt mở thao láo và cái miệng há hốc. Thi thể được bao bọc trong một lớp băng tan, lấm tấm những vệt máu. Dưới cái nóng gay gắt của mùa hè, băng đã bắt đầu tan. Những hộ vệ song sinh Kva nằm gần đó. Họ bị nghiền nát thành một khối, thịt tách ra như trước khi được sinh ra vậy.

Bia đá Menhir lớn chuyển sang màu đen và nghiêng sang một bên, để lộ phần sáng hơn nhô lên khỏi mặt đất. Một vết nứt chạy dọc giữa tấm đá menhir, gần như xẻ nó làm đôi.

Bjorn khịt mũi.

"Nó hôi quá phải không?" Russ hỏi.

"Ma thuật và sự tuyệt vọng. Giống như Prospero vậy"

Vị Primarch lắc đầu.

"Chúng ta sử dụng vũ khí của kẻ thù để gây bất lợi cho mình, nhưng ta không thể tìm thấy được sự lựa chọn nào khác."

"Kva đã cảnh báo ngài," Bjorn nói, "và giờ ông ấy đã chết."

"Hắn đã cảnh báo ta. Malcador và Constantine Valdor cũng vậy. Họ đều đúng cả. Ta đã có được thứ ta cần, nhưng với cái giá phải trả..." Ông dừng lại trước khi nói điều gì đó mà mình sẽ hối hận. "Chính là nơi này," ông đột nhiên nói. "Nó phải bị phá hủy. Nó bị ô uế. Những sinh vật đáng sợ lang thang ở đây. Rào cản giữa Warp và thế giới đã rất mong manh."

"Ngài sẽ đốt nơi này à?" Bjorn hỏi.

"Không, con trai ta," Russ nói. "Điều đó gần như chưa đủ. Krakgard phải được xây dựng lại và con đường Địa Ngục xuyên qua Cánh cổng Syrtyr phải đóng lại. Con đường này không được an toàn để có thể sử dụng lại." ông gầm gừ. "Một nhiệm vụ khác cho ngày hôm sau. Chúng ta còn nhiều việc phải làm trước đã."

Russ chạm vào lớp tuyết trên mặt Kva. Nó trơn trượt do băng tan chảy.

"Cho đến mùa đông năm sau," vị Primarch nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro