Chương 13 - Trong đại sảnh của Erlking

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bên trong, đại sảnh đầy khói như bất kỳ nơi ở nào của con người. Ánh sáng rực rỡ nhìn thấy từ bên ngoài biến mất ngay khi Russ bước qua cánh cổng vào căn phòng duy nhất. Hai hàng cột bao bọc một không gian trung tâm rộng lớn, hai bên có những lối đi rợp bóng mát. Một đống than khổng lồ trên phiến đá ở giữa đại sảnh kêu lách tách với ngọn lửa đang dần tắt. Những ngọn đuốc trong những chân nến bằng sắt gắn vào những cây cột tỏa sáng không đồng đều, hầu như không bù đắp được cho thứ ánh sáng đỏ của lò sưởi.

Căn phòng chứa đầy người sói, bọn chúng không nhỏ hơn so với một chiến binh quân đoàn.

Hàng trăm sinh vật này ngồi ở những chiếc bàn dài, gặm những miếng thịt nướng bóng loáng có mùi thịt người và uống rượu mjod chua trong bát chì. Những hàng lưng đầy lông đang cúi xuống ăn. Nhiều kẻ mặc áo giáp da, một số mặc áo giáp xích dài. Ở cuối mỗi bàn là những chiếc giá hình nón, trên đó chất những vũ khí to lớn và thô sơ của chúng, mặc dù đám người sói này hoàn toàn không cần đến chúng: răng và móng vuốt của chúng đủ để giết chết một con gấu trắng lớn.

Mùi của một cái cũi nhốt thú xộc vào mũi Russ. Nó tương tự như thứ đã ngự trị ở Aett trong cuộc tập hợp của các Đại đội, nhưng hôi hám hơn nhiều và có mùi bệnh hoạn khó nắm bắt, như thể những con vật đã bị nhốt quá lâu và phát ốm vì nó.

Ở đầu hành lang có một cái bục, trên đó đặt một cái bàn khác, nhưng không giống những cái khác, ở phía bên kia phòng. Trong sảnh, không gian phía sau chiếc bàn cao được chia thành các phòng riêng biệt dành cho vị Jarl và gia đình ông ta, nhưng đây không phải là sảnh dành cho con người và không có phòng nào trong đó. Sàn nhà bằng băng, không phải bằng đất, phủ đầy lau sậy. Đồ dùng gia đình và bát đĩa đều không có. Cũng như các loại vải để chống lạnh. Và lông thú để ngả lưng trên đó. Những khúc xương đã gặm được chất thành đống ở nơi mà trong cõi thực, trẻ con sẽ ngồi nơi đó để nghe người lớn kể chuyện. Các bức tường đầy vết móng vuốt. Không có sự thoải mái trong cái cõi Âm Giới này, chỉ có thịt, băng và lửa.

Vua của nơi này là một con sói đen khổng lồ, to hơn tất cả những con sói khác, to đến mức gần như không thể ngồi vừa trên ngai vàng của mình và lù lù trên bàn, như thể gần như không kiềm chế được việc ném cái bàn đi trong cơn tức giận. Con quái vật không chú ý đến vị Primarch và tiếp tục trò chuyện với các lãnh chúa của mình bằng một mồm đẫm máu đầy thịt. Trên bàn trước mặt nó và các chiến binh của nó có một chiếc đĩa gỗ dài. Ngoại hình của con vật mà vị lãnh chúa này đã gặm gần hết, có thể thấy rõ từ những chiếc xương bị gặm nhấm của những ngón tay gầy guộc xếp chồng lên nhau trên bàn và hình dáng dài và phẳng của cơ thể.

Phía trước bàn là một con sói đang ngủ với vẻ ngoài hoàn toàn bình thường, mặc dù nó có kích thước khổng lồ, thậm chí theo tiêu chuẩn của Fenris. Giống như những con sói khác trong phòng, con sói mờ mịt, như thể nó được tạo ra từ bóng tối chứ không phải bằng xương thịt.

Vật trang trí duy nhất trong phòng là một ngọn giáo khổng lồ đặt trên một cặp giá đỡ bằng sắt dựa vào bức tường phía sau nhà vua.

Ngọn giáo của Hoàng đế. Thứ vũ khí đáng nguyền rủa của chính Russ.

Vị Primarch bước về phía ngọn lửa. Khi giao tiếp với xác sống và các sinh vật tha hóa như thế này, một người không được phép tỏ ra sợ hãi trong mọi trường hợp. Russ đã nhiều lần bị thuyết phục về sự thật này.


Ông đứng bên đống lửa. Những người sói phớt lờ ông. Chúng tiếp tục bữa tiệc của mình, cắn và xé bữa ăn của mình, nhai những bàn tay cong lại như càng cua vì bị nướng trên lửa. Xương sườn bị nghiền nát giữa hai hàm răng lấp lánh. Khi hai con sói với lấy một miếng, cả hai đều nghiến răng và gầm gừ với nhau. Một khoảnh khắc nữa và một cuộc chiến sẽ bắt đầu.

"Thưa ngài!" Rus hét lên.

Không có phản ứng gì, cứ như thể ông không hề tồn tại ở đây.

Ông nhìn quanh những thú nhân đang khom lưng, ngửa đầu ra sau và hú lên. Trong căn phòng kỳ lạ này, sức mạnh của tiếng hét của ông tăng lên gấp nhiều lần. Những chùm tia rung chuyển. Tuyết rơi từ trên mái nhà. Ngọn lửa phụt tắt.

Russ đã làm được theo cách của mình. Có sự im lặng. Một trăm cặp mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào vị Primarch từ trong bóng tối.

Vị vua khổng lồ đứng dậy, dễ dàng đẩy chiếc ngai đá granite về phía sau.

"Ai vừa đến sảnh của ta và thách thức ta?" Nó nói bằng thứ tiếng juvjk ầm ầm, tiếng mẹ đẻ của dân Fenris.

Than kêu lách tách trong lửa. Tro rơi xuống, bắn tia lửa lên ống khói.

"Ta là Leman vua người Russ, Chúa tể của mùa đông và chiến tranh, Sói Lớn, Primarch của Vlka Fenryka, những kẻ mà mọi người gọi là Space Wolves, thuộc Quân đoàn thứ sáu của Terra, Chúa tể Fenris ở trần thế, và là con trai của Hoàng đế nhân loại . Ta cầu xin lòng thương xót của ngươi, thưa ngài chúa tể. Đêm đông lạnh giá và ta đã đi một chặng đường dài. Ta có thể ở lại nghỉ ngơi theo luật hiếu khách được không?"

"Ngươi là vua à?

"Đúng vậy," Leman Russ trả lời.

"Một chiếc áo choàng rách rưới như vậy không xứng đáng là một vị vua," con sói nói và chỉ vào quần áo của Russ. "Và ngươi không phải là sói. Hãy nhìn con sói tự xưng đi bằng hai chân này xem!" Nó cười toe toét.

Các chiến binh cười lớn, một tiếng gầm rú hỗn tạp đầy đe dọa.

"Ngươi có biết ta là ai không, phàm nhân?"

Russ mỉm cười cởi mở nhưng vẫn nghĩ rất nhanh. Ông phải cân nhắc từng lời ông nói. Bài phát biểu thiếu thuyết phục của ông có thể khiến ông mắc kẹt ở đây mãi mãi.

"Một trong những cái tên của ngươi là Erlking. Ngươi là người cai trị các cuộc chiến và alvar, vị thần của nettagangr. Đây là Muspjall, đại sảnh của những người đã chết một cách vô nghĩa. Những người chết vì tuổi già sẽ phục vụ tại bàn của ngươi, và ở đây những kẻ hèn nhát sẽ bị ngươi nuốt chửng."

Con Sói gật đầu tán thành.

"Ta chính là ông ta, và nhiều người khác nữa," nó nói. Cái lưỡi màu hồng của nó di chuyển một cách lúng túng trong miệng nói những lời của con người. Lời nói ướt át và nghẹn ngào của nó càng trở nên thô lỗ hơn bởi tiếng gầm gừ. "Giống như ngươi, ta là Sói Lớn. Ta có rất nhiều cái tên, và danh hiệu này phù hợp với ta hơn ngươi đấy, Leman vua người Russ. Ta đang nói với ngươi: hãy ra ngoài. Không có chỗ cho ngươi trong đại sảnh của ta, hỡi sinh vật của Trần Thế . Đây là lãnh địa của ta. Mau đi ra ngoài trời lạnh đi."

Các thuộc hạ của nó gầm lên.

"Luật của lò sưởi yêu cầu ngươi phải chấp nhận ta là vua của các nhà vua," Russ tự tin hét lên át tiếng gầm gừ của chúng. "Hai ta không có thù địch. Ta đến đây không vũ trang và công khai. Từ chối cho ta quyền sưởi ấm và ngươi đang mời thảm họa đến chỗ ngươi. Đây là luật dành cho cả Âm Giới và Thượng giới."

Con Sói Lớn gầm gừ. Một người hầu đội vương miện và đeo bùa hộ mệnh chạm vào tay nó, và con sói cúi thấp xuống để người hầu có thể thì thầm vào tai nó.

"Gothi của ta đã nói với ta rằng ngươi đang nói sự thật. Chà, hãy ngồi xuống với các chiến binh của ta nếu ngươi dám. Ngươi sẽ không tồn tại lâu ở đây đâu. Họ không chào đón việc bầu bạn với con người."

"Ta không phải là người bình thường," Russ trả lời.

"Tuy nhiên ngươi vẫn là con người." Amarok! Nhường chỗ cho khách của chúng ta."

Một con sói tách mình ra khỏi bóng tối đang tiệc tùng và giơ tay chào, chỉ vào một chỗ trên băng ghế. Russ đến gần. Con thú cao bằng ông, rất cơ bắp nhưng dường như chỉ bao gồm một làn khói và không có đặc điểm rõ ràng, ngoại trừ đôi mắt rực lửa, hàm răng trắng và cái lưỡi thè ra.

"Ngươi đã trơ tráo theo ta vào hội trường này," con sói tên Amarok nói. "Hãy tận hưởng phần thưởng của ngươi."

Những người sói gầm gừ lách ra và Russ ngồi xuống bàn.

"Lấy thịt đi," Amarok nói, đẩy một chiếc đĩa gỗ về phía Russ. Trên đó có một cái chân người cháy đen, gấp khúc ở đầu gối."

"Ta không ăn," Russ từ chối.

Những con sói bóng tối gầm gừ và rên rỉ, ngôn ngữ của chúng quá khắc nghiệt khiến Russ không thể hiểu được.

"Ngươi muốn xúc phạm bọn ta phải không?" Amarok hỏi. "Thức ăn của bọn ta không đủ ngon cho một nhà vua à?"

"Ngược lại," Russ khiêm tốn trả lời. "Ta tôn trọng các ngươi. Và ta đã tận hưởng lòng hiếu khách của các ngươi đủ rồi. Vị chúa tể của ngươi đã cho ta nơi nương tựa, và đó là tất cả những gì ta cần. Các chiến binh của ngươi rất mạnh mẽ. Ta muốn chúng mạnh mẽ hơn nữa nên ta sẽ không lấy đi thức ăn của chúng."

"Vậy thì ít nhất hãy uống một cốc rượu đi," Amarok yêu cầu. "Từ chối, và bọn ta sẽ giết ngươi vì coi thường lòng hiếu khách của bọn ta."

Một cái cốc bằng chì đúc được đẩy tới chỗ Russ. Những hình vẽ nguệch ngoạc như trẻ con vẽ về những con sói do móng vuốt cào vào vành. Tay nghề thô sơ đến mức không thể tin được.

Chiếc cốc chứa đầy rượu mjod đen ngòm. Bề mặt của nó lấp lánh sương giá. Chất lỏng không chuyển động, đông cứng đến tận đáy.

"Cảm ơn," Russ nói và đưa chiếc cốc lên miệng. Ông chộp lấy nó, cắn xuyên qua chì và băng bằng hàm răng sắc nhọn của mình. Vị Primarch nhai chúng và nuốt chúng. Phần chì thì đắng quá. Rượu mjod lạnh hơn cả vực sâu của khoảng không, đốt cháy cổ họng Russ, nhưng ông vẫn mỉm cười.

"Rượu mjod ngon lắm," vị Primarch nói.

Những con sói bóng tối bật cười ầm ĩ. Trán Amarok nhăn lại với vẻ hài hước ác độc.

"Có vẻ như đồ uống của ngươi có vấn đề. Hãy để ta giúp ngươi nhé."

Amarok chộp lấy ngọn đuốc từ chiếc cột phía sau và giơ nó lên phía trên cái cốc. Với tốc độ siêu nhiên, băng tan chảy và những làn sóng cực nhỏ chạy trên bề mặt rượu mjod. Russ lại nâng chiếc cốc lên. Amarok mang ngọn đuốc theo sau chiếc cốc, để ngọn lửa đốt cháy mái tóc của vị Primarch. Rượu mjod sủi bọt và bốc hơi. Russ nâng chiếc cốc lên môi và nhấp một ngụm nữa. Đồ uống nóng hổi. Khói của nó bay vào mũi ông, khiến nước mắt của vị Primarch chảy ra. Nhưng ông vẫn tiếp tục uống, phớt lờ cơn đau.

Russ thở hổn hển và hạ cốc xuống. Amarok nhìn ông, mắt mở to và nhe răng. Tất cả những gì vị Primarch có thể làm là giảm mức độ rượu mjod xuống bằng chiều sâu của một ngón tay, tuy nhiên, điều này đã làm con sói bóng tối kinh ngạc.

"Ngươi ... ngươi đã uống rượu," nó gầm gừ. "Ngươi đã uống đủ rượu trước khi nó đông lại."

"Rất sảng khoái," Russ nói và ợ hơi một cách thoả mãn.

Amarok tỉnh lại.

"Vậy uống thêm ly nữa đi."

"Ồ, cảm ơn, nhưng không. Ta sẽ say mất. Một chiếc cốc tuyệt vời như vậy có thể làm hài lòng Hersirs của bốn Aett. Sự hiếu khách của các ngươi thật không có giới hạn. Ta biết ơn các ngươi và sẽ khen ngợi bộ tộc của ngươi ở vùng thượng giới. "Ông lướt ngón tay dọc theo mép cốc bị cắn. "Ta xin lỗi vì cái cốc này, nó đẹp quá."

Tất cả những con sói bóng tối, ngoại trừ Amarok đều bật cười.

"Ngươi dám sỉ nhục ta!" Nó gầm gừ và vồ về phía Russ.

Vị Primarch thản nhiên dùng mu bàn tay đánh vào mõm con sói, như thể đang trừng phạt một trong những con thú của mình. Amarok rú lên một tiếng, lăn người trở lại, ngã xuống đất và chuẩn bị vồ tới.

"Đủ rồi!" Sói Lớn gầm lên. "Người đàn ông đến từ tộc Russ này là khách của chúng ta, mặc dù là một vị khác không mời mà tới. Ngươi mời hắn ta thịt, hắn từ chối một cách lịch sự. Ngươi mời hắn một ly, hắn đã uống đủ rồi. Hắn tuân theo luật của lò sưởi. Ngươi không thể làm hại hắn, Amarok, hoặc ngươi có nguy cơ bị trục xuất khỏi nơi này. Ngươi cũng chỉ là một vị khách ở đây giống như hắn."

Đôi tai của Amarok cụp vào hộp sọ và nó cúi đầu, quay sang một bên để lộ cổ họng của mình cho nhà vua.

"Ta thừa nhận sai lầm của mình và chắc chắn sẽ sửa chữa nó."

Russ nổi da gà vì các phong tục của Bầy Sói được thể hiện bởi sự ghê tởm độc hại này.

Sự căng thẳng giảm đi một chút. Sói Lớn gầm lên ra lệnh. Những người hầu không biết từ đâu xuất hiện và mang đi các món ăn và xương. Họ là những cái bóng của những người đàn ông và phụ nữ lớn tuổi. Những người đã bị giết một cách nhục nhã bởi tuổi già.

"Nếu vị khách của chúng ta đủ mạnh để uống rượu của chúng ta, có lẽ hắn có thể sẽ tận hưởng một thử thách khác?"

"Tất nhiên," Russ trả lời và vỗ tay. "Đêm ở đây dài lắm. Ta chắc chắn ngươi sẽ muốn có chút trò chơi  giải trí."

Những con sói bóng tối hú lên vui vẻ và đập cốc uống rượu và bát xuống bàn.

Russ nói: "Ta sẵn sàng làm trò giải trí này để đổi lấy một ân huệ."

"Và ngươi đang yêu cầu ân huệ gì?"

"Ta sẽ hỏi một câu hỏi và ngươi sẽ phải trả lời.

"Tuyệt vời," Sói Lớn nói. "Trí tuệ của ta được nhiều người biết đến. Ta nghĩ không phải ngẫu nhiên mà ngươi đến đại sảnh này. Tuy nhiên, ngươi đang tò mò về ta, chết tiệt. Ta sẽ thực hiện yêu cầu của ngươi. Ta sẽ giao cho ngươi bốn nhiệm vụ. Và bởi vì uống rượu mjod là thử thách đầu tiên và ngươi đã thất bại. Còn ba cái nữa."

"Điều này thật không công bằng. Nếu biết uống rượu mjod là cuộc thi thì ta đã cố gắng hơn nữa. Ta đã thất bại trước khi bắt đầu."

Con Sói Lớn gầm gừ.

"Trông ngươi có vẻ yếu đuối nên ta sẽ thành thật mà nói. Hãy hoàn thành một trong những thử thách này và ta sẽ chấp nhận yêu cầu của ngươi. Nếu ngươi không thể vượt qua được chúng,ngươi sẽ ở lại đây phục vụ ta mãi mãi."

Cuộc thách đấu diễn ra một cách trung thực, theo yêu cầu của phong tục. Russ đã nghĩ rằng đây là sự phản chiếu cho sự chào đón của ông lên Hoàng đế từ nhiều năm trước. Ông tự hỏi liệu trong mắt Cha mình, liệu ông có trông hoang dã như Sói Lớn khi họ gặp nhau lần đầu hay không.

Russ nói: "Nếu ta không thể vượt qua thử thách được, ta sẽ chiến đấu vì ngươi."

Sói Lớn cười lớn và các chiến binh cũng tham gia cùng nó.

"Ngươi quá yếu ớt để có thể chiến đấu với kẻ thù của bọn ta, con người bé nhỏ à! Không, bọn ta cần một gã hề để giải trí cho các chiến binh của ta sau những giây phút trên chiến trường. Và nếu ngươi không thể giải trí cho bọn ta, ngươi sẽ bị nuốt chửng mỗi đêm và được hồi sinh lại lần nữa, cho một lần đánh chén mới."

"Nghe có vẻ không tệ lắm," Russ nói, nhún vai thờ ơ. "Bản chất của con người là muốn trở nên có ích."

"Vậy là chúng ta đã đồng ý?"

"Đã đồng ý."

Miệng của Sói Lớn kéo dài thành một nụ cười nhại lại của loài chó.

"Những câu chuyện cười của ngươi phải thật buồn cười, Leman vua người Russ à. Răng của ta sắc lắm đấy."

Sói Lớn đứng dậy và giơ tay lên. Nó vung mạnh ngón trỏ trái xuống. Cơn đau đột ngột khiến Russ nghẹt thở. Ở bên phải ngực của ông, bởi một loại phép thuật phù thủy nào đó từ Âm Giới, một vết thương mở ra, như thể bị một cú chém từ móng vuốt.

"Điểm đầu tiên cho việc trượt bài kiểm tra đầu tiên. Ngươi nhận được bốn, và linh hồn của ngươi là của bọn ta."

Những con sói bóng tối đập đồ ăn lên bàn, đập theo một nhịp điệu nhất định.

"Vậy, bài kiểm tra thứ hai!"

Nhịp điệu nhanh hơn và sự mạch lạc tan rã. Những con sói bóng tối tru lên. Từ tiếng ồn ào này, con sói khổng lồ trước chiếc bàn cao co giật, cựa mình và trằn trọc trong giấc ngủ.

Một bà già khập khiễng bước ra từ phía sau những chiếc bàn. Bà ấy không phải là sói hay một cái bóng, mà là một sinh vật sống bằng xương bằng thịt, mặc dù rất già nua và suy sụp.

Bà già tập tễnh đến chỗ Leman Russ và nhìn ông bằng đôi mắt trắng vì đục thủy tinh thể.

"Đây là mẹ ta," Sói Lớn nói. "Người cố vấn, thợ săn vô song, kẻ giết người vô song. Ngươi sẽ chiến đấu với bà ấy. Đánh bại bà ấy và ngươi là kẻ chiến thắng. Nếu không, hãy chuyển sang bài kiểm tra tiếp theo. Ba lần đấu vật. Nếu ngươi nằm đo đất trong năm giây, ngươi sẽ mất một điểm. Để giành chiến thắng, người có hai trong số ba điểm."

"Được thôi," Russ trả lời. Ông đan các ngón tay vào nhau và bẻ chúng. Ngay cả với ông, đao phủ của Hoàng đế, người trước đây đã làm mọi thứ được yêu cầu, bất kể nhiệm vụ kinh tởm đến đâu, cũng miễn cưỡng chiến đấu với một bà già. Ông tự nhắc nhở mình rằng mọi thứ xung quanh ông đều là sự sáng tạo của Định Mệnh, đây đều là phép phù thuỷ. Bà già giống như là một bà già, cũng như ông là một tảng đá. Vị Primarch đã vào tư thế đấu vật. Bà già đã già nua đến nỗi đầu bà chỉ chạm tới thắt lưng của ông.

"Ngươi đã sẵn sàng chưa?" ông hỏi. "Ta sẽ cố gắng thật nhẹ nhàng."

Bà già nở một nụ cười không răng. Sau đó bà lao vào ông với tốc độ gần như khiến ông bất ngờ. Bà vòng tay quanh chân Russ. Đôi bàn tay tưởng chừng như mỏng manh như lau sậy lại sở hữu sức mạnh đáng sợ. Sự đụng chạm của bà ta khiến làn da của vị Primarch tê cứng vì lạnh và chân ông yếu đi. Đầu gối khuỵu xuống. Bằng một cú ném cực mạnh, bà lão hất Russ ngã ngửa. Trước khi ông kịp đứng dậy, bà đã nhảy lên ngực ông. Một túi đựng lông vũ còn nặng hơn bà ta, nhưng bà ta đã đẩy không khí ra khỏi phổi ông, và ông bắt đầu nghẹt thở.

Những con sói bắt đầu hô vang, và Russ nhận ra trong bài ca gầm gừ của chúng những con số được sử dụng trên Fenris.

"Fyf, for, tra, twa, onn!"

Chúng tru lên, sủa và đập bát. Những xác sống trông có vẻ kiệt sức chạy nhốn nháo giữa chúng , rót đầy cốc của lũ sói ngay khi chúng trống rỗng.

Bà già cẩn thận bước ra khỏi ngực Russ, chậm rãi đến nỗi ông nghĩ bà ta có thể vấp ngã và gãy xương.

"Điểm đầu tiên dành cho Mẹ của Erla! - Erlking hú lên. "Vòng  tiếp theo!"

Lần thứ hai, Leman Russ chuẩn bị tốt hơn. Bà già lao vào ông với tốc độ đáng kinh ngạc. Lần này, đôi bàn tay chai sạn của vị Primarch nắm chặt vai, không chặt hơn những cây gậy quấn trong giấy, nhưng chúng chứa đựng sức mạnh của núi non. Bà già ép Russ mạnh hơn cả một con Konungur trưởng thành. Russ đã chiến đấu hết sức mình nhưng vẫn chưa đủ. Và một lần nữa, sự lạnh giá và yếu đuối xâm chiếm tứ chi của ông, bắt đầu từ bắp tay mà bà ta đang nắm lấy một cách tàn nhẫn, rồi đến xương, và từ đó đến các cơ quan nội tạng. Russ bị dày vò bởi cơn đau dữ dội, các khớp xương bị chuột rút, hai mắt mờ đi. Chân ông bắt đầu run rẩy, và bà già bắt ông quỳ một đầu gối xuống, rồi đầu gối kia, để mắt ông ngang tầm với cái miệng không còn răng. Bà ta buông một bàn tay yếu ớt của ông ra, nắm lấy tóc của vị Primarch và nhẹ nhàng ấn mặt ông vào lớp băng cứng như sắt. Và bà ta cứ như vậy trong khi bầy sói đếm từ năm đến một, gõ cốc sừng rượu của chúng, bất kể chúng đã đầy hay chưa.

Russ cố gắng đứng dậy. Sức nặng của cả thế giới đã đè bẹp ông, một thế giới lạnh lẽo được tạo nên từ băng giá và hận thù. Điều đó là quá sức đối với bất kỳ người đàn ông nào, kể cả một vị Primarch.

"Ngươi không thể đánh bại bà ấy, người không thể!" Erlking hú lên. "Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi không thể thắng được!"

Đại sảnh vang lên những tiếng hò reo tưng bừng. Bà già bước đi. Russ đứng dậy, chếnh choáng. Cúi xuống và đặt tay lên đầu gối, ông thở dốc cho đến khi sức lực trở lại. Khi vị Primarch ngẩng đầu lên, bà lão đã đứng ở đúng vị trí mà bà đã bắt đầu cuộc tấn công. Lưng gù, mắt không nhìn rõ, chân tay run rẩy theo tuổi tác đến nỗi các ngón tay run không kiểm soát. Ông phải hạ gục bà ta bằng một hơi thở mạnh, nhưng bà già này đã chế ngự được ông.

"Hãy nhìn xem, các chiến binh của ta, hắn là những gì tốt nhất mà Cõi Trên có! Hai trên ba!"

Những con sói bóng tối gầm gừ và cười lớn.

"Đó là điều ta sẽ nói với ngươi, gã con người bé nhỏ kia ," Sói Lớn vừa cười vừa nói, "trước khi bà ấy ném ngươi xuống tuyết lần nữa. Nếu Ngươi có thể đánh bại bà ấy trong lần cuối cùng, ta sẽ trao chiến thắng cho ngươi. Ngươi thấy loại hình giải trí này như thế nào?"

Russ gật đầu, gần như không thể nói gì được. "Đủ để ta hài lòng!"

Lần thứ ba, ông xông lên trước, tấn công cuồng nộ như điên cuồng. Bà lão chào đón ông bằng đôi tay dài và gầy. Vị Primarch dùng hết sức ép cho đến khi gân cổ nổi lên. Sẽ dễ dàng hơn cho ông khi di chuyển ngọn núi. Mụ phù thủy không cử động, và Russ càng ấn mạnh hơn. Bằng một nỗ lực siêu phàm, ông đã đẩy bà lão lùi lại nửa bước, khiến đám người sói phải thốt lên kinh ngạc. Nhưng ông càng nỗ lực bao nhiêu thì sức lực của ông càng tan biến nhanh bấy nhiêu, và lần này, không có bất kỳ hành động nào từ bà mẹ của Erlking, bà ta chỉ giữ ông tại chỗ, Russ ngã xuống đất, và tiếng kêu của bầy sói trở lại với chúng. Những ngón tay kiệt sức của vị Primarch trượt khỏi tay bà lão, ông ngã xuống sàn và bất giác rên rỉ.

Bầy sói cười lớn. Mụ già tập tễnh bước đi, cười khúc khích. Hoặc có lẽ bà ta đang khóc. Russ không thể nói gì được. Thế giới xung quanh ông trở nên xám xịt, khó có thể nhận ra chi tiết và tất cả những gì ông muốn là thoát khỏi đây.

Ông dần dần tỉnh táo lại, đầu tiên đứng bằng bốn chân rồi loạng choạng đứng dậy. Sức mạnh của ông vẫn chưa hoàn toàn trở lại. Tóc đâm vào mắt ông và ông nhận thấy một sợi màu xám mới giữa mái tóc màu đồng nhạt.

"Mang cho hắn một ít rượu mjod!" Erlking gầm gừ. "Tôn trọng vị khách của chúng ta vì sự giải trí của hắn."

Con sói bóng tối chạy về phía Primarch, rượu chảy ra từ cốc sừng của nó trong một bàn tay nửa người vụng về. Russ chộp lấy chiếc cốc và uống hết trong một ngụm.

"Vậy là một cuộc thử thách khác đã thất bại. "Erlking không hề cử động, nhưng cú cào thứ hai đã làm rách da thịt của Russ, và máu đổ vào bộ áo lông thú mốc meo của ông. Vết cắt rất sâu. Russ không hề nao núng mà gầm gừ.

"Bài thử thách thứ ba của ngươi, hỡi Chúa tể của bầy xác sống," Russ nói.

"Vâng, vâng, bài thử thách thứ ba!" một trong những Hersir của Erlking gầm gừ. Tiếng hú của bầy sói nhường chỗ cho những tiếng cười tàn nhẫn.

"Một thử thách đơn giản. Ngươi có thấy con thú trước ngai vàng của ta không?"

Russ nhìn con sói khổng lồ đang ngủ say trước sảnh.

"Ngươi phải di dời nó, chỉ vậy thôi," Erlking nói, "bằng sự xảo quyệt hay vũ lực, không thành vấn đề, chỉ cần di dời nó." Trái, phải, lùi, tiến. Tùy ngươi đấy."

"Tuyệt," Russ nói.

Ông bước đến gần đầu con thú và nhìn nó chăm chú. Những người anh em sói Freki và Geri của ông sẽ phản ứng theo bản năng trước sự hiện diện của ông, biết ông cần gì ở chúng mà không cần bất kỳ lời nói hay cử chỉ nào từ phía ông. Mối quan hệ họ hàng này mở rộng đến tất cả những con sói Fenris. Theo bản năng, chúng biết rằng ông là chúa tể của vũ lực và tuân theo ông.

Con sói của Erlking tiếp tục ngủ ngon lành.

"Chó sói!" Russ nói. "Ta yêu cầu người rời đi."

Con sói thậm chí còn không co giật.

Russ gầm gừ. Ông bước đến chiếc bàn cao và nắm lấy cái chân người dính đầy dầu mỡ và lắc nó trước cái đầu khổng lồ của con sói.

"Chó sói! Nào nào, sói, di chuyển đi!" Ông nói.

Lỗ mũi của con thú phập phồng. Bàn chân co giật. Nhưng nó không tỉnh dậy.

Russ thả miếng thịt hun khói xuống và lau tay vào tấm da.

"Ồ thôi được rồi," ông nói. "Hãy làm theo cách khác."

Sinh vật đó rất to lớn. Những con sói Fenris lớn nhất có kích thước bằng xe tăng chiến đấu. Con thú cưng này của Erlking hơi thua kém chúng một chút, từ mũi đến mông dài tới bốn mét.

Russ chăm chú nhìn cái bụng đang phập phồng theo nhịp thở chậm rãi của con thú đang ngủ. Mặc dù nhiệm vụ có vẻ đơn giản nhưng nó sẽ không hề dễ dàng.

"Một con sói có kích thước như thế này không phải là vấn đề đối với Leman Russ hùng mạnh," Erlking nói. "Nếu ngươi có thể di chuyển nó,ngươi sẽ thắng." Nhưng hãy cẩn thận, cơ hội của người đang giảm dần."

Russ càu nhàu và lau tay lần nữa, đặt chúng dưới bụng con sói.

Lông bao quanh ông. Mềm mại như hơi thở của người phụ nữ và ấm áp như ngày xuân tươi đẹp. Vị Primarch vươn tới khuỷu tay của con thú và đẩy.

Con sói đang ngủ nặng như thùng cấp nước của tàu vũ trụ. Russ không thể di chuyển nó được một chút nào.

Ông thử lại lần nữa. Mặt của ông đỏ lên. Một tiếng thở khò khè căng thẳng thoát ra khỏi môi. Ngay cả khi nó là một con sói phàm trần, Russ vẫn có thể nhấc con thú lên vai và vác nó đi mà không hề đổ một giọt mồ hôi nào. Nhưng, giống như bà già hồi nãy, con thú này hóa ra cũng không thể lay chuyển được như chính Anaheim vậy.

Russ đứng thẳng lên và chải mái tóc đen khỏi tay ông. Con sói không bao giờ di chuyển dù ông đang cố hết sức.

"Ngươi có bỏ cuộc không?" Erlking hỏi.

"Vẫn chưa," Russ trả lời. "Ta chỉ đang khởi động thôi."

"Tại sao không thử bằng di chuyển chân của nó ngay từ đầu nhỉ?" Erlking gợi ý. "Chân di chuyển, phần còn lại sẽ di chuyển theo." Các người sói cười lớn. "Nhưng hãy nhớ, ta đã nói là di chuyển nó, chứ không phải là di chuyển chân của nó."

Russ ném cho nó một cái nhìn giận dữ rồi bước tới chỗ con sói từ phía sau. Hai chân sau của con vật bắt chéo. Russ nhìn vào bàn chân trên của nó, sau đó nhổ nước bọt lên tay, xoa xoa và bắt đầu ôm chân con sói ra khỏi miếng đệm êm ái. Russ cúi xuống và chuẩn bị lao tới. Ông hít một hơi thật sâu, tập trung và kéo.

Ông không thể di chuyển nó. Bàn chân không lớn hơn đĩa dùng thịt, nhưng nặng hơn một chiếc Land Raider.

Căng thẳng lần nữa, Russ rút tay ra. Mặt ông tím tái đến tận chân tóc. Ông thốt ra một tiếng gầm gừ chán nản.

Bàn chân nhấc lên khỏi mặt đất, nâng lên từng chút một.

"Thành tích xuất sắc!" Erlking hét lên. "Bây giờ người phải di chuyển phần còn lại của cả cơ thể."

Bầy sói cười vang và đập bát đĩa lên bàn. Russ ép về phía trước, điều khiển sức mạnh m từ chân, các cơ ở lưng ông sắp gãy. Bàn chân đưa lên trên đầu gối của Russ, rồi vượt qua đùi của ông. Chậm rãi, giống như một dòng sông băng bò từ trên núi và chảy xuống biển, Russ vươn lên. Răng ông trở nên ướt át và các đốt ngón tay trắng bệch cho đến khi ông nhấc bàn chân lên khỏi mặt đất.

Con sói thức tỉnh rùng mình và rút chân ra, ném Russ trở lại với một lực mạnh đến mức vị Primarch đã làm gãy cây cột khi tiếp đất. Thở dồn dập vì gắng sức, ông nếm được vị máu trong miệng.

Những con sói bóng tối gầm lên tán thưởng.

Russ đứng dậy và lau máu trên môi bằng mu bàn tay. Tiếng cười của bầy sói nhường chỗ cho những tiếng hú hỗn tạp.

Elfking chỉ vào vị Primarch. Một chiếc lưỡi dài thè ra khỏi miệng như một lá cờ ướt đẫm, tuy nhiên lời nói vẫn có thể hiểu được.

"Cố gắng đấy, nhưng ngươi lại thất bại. Nhận lấy dấu ấn của ngươi."

Erlking dùng chân chém vào không khí, và một cơn đau rát lại xuyên qua ngực Russ. Ba rãnh sâu đã xé nát da và thịt sói của ông. Máu không ngừng chảy như lẽ ra phải thế, và da thịt trở nên ướt đẫm máu.

"Ba điểm cho ngươi. Ha, ta tuyên bố rằng mạng sống của người đã mất. Các hersir, các jarl của ta, hãy chuẩn bị món ăn tiếp theo trong bữa tiệc của chúng ta!"

Một trăm con sói bóng tối đồng thời đứng dậy, vội vàng xô ngã những chiếc ghế. Một số rút vũ khí ra, phớt lờ những người khác trong đám đông, ồn ào hạ gục họ trong khi những kẻ khác cười toe toét. Bọn chúng đã sẵn sàng để vồ mồi.

Russ nghĩ đến việc chiến đấu với chúng, kết liễu càng nhiều sinh vật Địa Ngục này nhiều càng tốt trước khi linh hồn ông bị xé nát thành từng mảnh. Con sói trong lòng ông bắt đầu sủa vang trước kết quả này.

Lời của Kva vang vọng trong tai ông.

"Hãy nhớ ngài là ai. Hãy nhớ rằng ngài còn hơn cả một con sói."

"Chờ đã! Russ hét lên. Tiếng hét của ông bị át đi bởi tiếng ồn. "Chờ đã!" Ông gầm lên giận dữ đến nỗi tiếng hét của ông làm bầy sói bóng tối bối rối. Chúng dựng tóc gáy và lùi lại khỏi ông. "Còn thử thách thứ tư thì sao, thưa ngài?"

"Ngươi sẽ không thể thực hiện được nó," Erlking nói một cách khinh miệt. "Ngươi đã chứng minh rằng người không xứng đáng. Ta rút lại lời đề nghị của mình. Các chiến binh của ta, đêm nay chúng ta sẽ được nếm vị thịt thiêng liêng!"

Những con sói bóng tối lại lao đến.

"Ta yêu cầu quyền hoàn thành thử thách thứ tư!" Russ nói.

Erlking gầm gừ.

"Như ý ngươi muốn. Giải thích bốn bài thử thách mà ta đã đưa ra cho ngươi."

Russ cười khúc khích.

"Đây là một nhiệm vụ dễ dàng," ông nói.

"Không dễ dàng như vậy đâu," Erlking không lùi bước. "Ngươi không thể trả lời được câu hỏi này. Ngươi sẽ chứng tỏ rằng người vừa ngu dốt vừa yếu đuối."

Russ cười lớn.

"Để rồi xem." Ông vẫy tay quay lại nơi đang uống rượu với lũ sói bóng tối. "Vị khách của người là Amarok đã mời ta uống cạn cốc của hắn. Làm sao ta có thể uống hết cốc đó khi hắn đề nghị ta nuốt cả Biển Savage? Đầu tiên, ở dạng băng khi nó đóng băng ở mùa đông Helwinter, sau đó tan chảy ở Mùa Hạ Fimbolsommer. Hắn ta dí sát Mắt Sói vào đầu ta với lý do giúp đỡ, nhưng ta không bị bỏng."

Miệng của con Sói Lớn đông cứng lại.

"Rất tốt. Ngươi đã đoán đúng một lần. Nhưng sẽ không đoán đúng lần hai đâu. Hỡi những con sói của ta, hãy chuẩn bị xé xác con sói giả mạo này ra và nuốt chửng thịt nó."

Russ đáp lại bằng một nụ cười tự tin.

"Chúng ta sẽ biết ngay thôi ," ông nói. "Bà già đó là một Định Mệnh Tồi Tệ, kẻ thù mà không người đàn ông nào có thể đánh bại, là số phận của những người không ngã xuống trong trận chiến. Tuổi già cuối cùng cũng kết liễu mọi chiến binh trừ khi hắn ta được ngủ trên nền tuyết đỏ. Muspjall không phải là lãnh địa của bà ấy, nơi nạn nhân của bà ấy được phục vụ đó sao?"

Con Sói Lớn gầm gừ.

"Con Sói của ngươi, thú cưng của ngươi. Tất nhiên! Ngươi coi ta là thằng ngốc hay sao?" Russ chỉ vào con quái vật đang ngủ say. "Đây không ai khác chính là Morten, con sói vĩ đại nhất trong loài sói và là chúa tể của những đại sảnh tử thần ở những tầng sâu nhất."

Con sói nhìn lên. Hai cái đầu chứ không phải một cái, nó nhìn Russ với đôi mắt sắc bén. Một cái miệng ngáp dài, sau đó con thú lại ngủ thiếp đi.

"Không ai có thể trì hoãn cái chết," Russ nói, "Đó chính là vấn đề mà tất cả chúng ta đều phải đối diện, và nó không thể bị trì hoãn bởi nỗ lực của một phàm nhân. Đây rồi! Sau khi kể tên ba thử thách của ngươi, ta đã thắng thử thách thứ tư. Các thử thách này đều không công bằng,người đã cố lừa dối ta. Kẻ lừa dối luôn luôn thua cuộc."

Sói Lớn cười lớn. Tiếng cười bắt đầu bằng âm thanh ầm ầm ướt át, tiếng gầm của kẻ săn mồi cảnh báo người thợ săn không bị nó tấn công. Nó lớn dần cho đến khi trở thành tiếng va chạm của khối băng do mặt trời chói chang giải phóng. Và nó kết thúc bằng tiếng sét xung quanh miệng núi lửa đang phun trào.

"Không tệ lắm, Leman vua người Russ à. Bây giờ người phải gọi đúng tên của ta. Nhưng lần này ngươi chắc chắn sẽ thất bại."

Russ cười tươi và chỉ tay vào sinh vật đó.

"Ngươi là Sói Vĩ Đại. Ngươi chính là ta." 

Và sau đó ông nói ra cái tên mà Kva đã thì thầm vào tai ông, một cái tên mà ông chưa bao giờ có, nhưng nó đã gói gọn con người ông. "Ta nhận ra người nhờ ngọn giáo của ngươi. Đó là ngọn giáo của ta."

Một cơn gió nóng thổi qua.

"KHÔNG!" Con sói tru lên một cách đau đớn, và tất cả những con sói bóng tối của nó cũng hú theo. "KHÔNG!" Lớp da bóng tối của nó co lại và cuộn tròn lại. Nó phát triển về kích thước, tăng khối lượng và sự thú tính.

Với một tiếng hú khiến các vì sao run rẩy, con sói chồm qua bàn. Russ bước sang một bên, tóm lấy cổ họng và háng của nó, dùng đà của con thú, ném nó thẳng đầu vào hố lửa. Khi con sói hú lên trong ngọn lửa, than hồng bùng cháy khắp nơi. Cái bóng của nó đang phát sáng. Các chiến binh của nó quằn quại như thể chúng cũng đang bốc cháy. Chúng biến mất trong không trung như làn khói trong gió, và lao vút qua ống khói về phía những ngôi sao sắt thép. Bóng của những người hầu già lao ra phía sau chúng, trải dài như bột. Những khuôn mặt thon dài kỳ lạ của họ rít lên.

Đại sảnh theo cư dân của nó bay lên bầu trời. Đồ đạc bay lên trước, đâm vào xà nhà và làm đổ ván lợp mái. Chiếc ghế húc vào ống khói, liên tục gõ vào nó, khiến khe hở ngày càng mở rộng. Những mảnh gỗ rơi xuống. Rồi chiếc ghế tiếp theo đâm vào nó, rồi chiếc tiếp theo, bịt kín cái lỗ như những mảnh vụn trong cống thoát nước mưa, cho đến khi chiếc ghế đầu tiên vỡ vụn dưới áp lực, rồi những chiếc khác cũng nối vào, gấp lại theo tiếng kêu của cành cây khô. Chiếc bàn xoay điên cuồng đổ vỡ. Dao nĩa bay trong không khí như những mảnh đạn. Russ né được những chiếc bình đất sét đang bay và những chiếc cốc sừng đựng rượu. Xương người đẫm máu bật ra khỏi đầu vị Primarch. Chiếc ghế xoay đập mạnh vào thái dương khiến Russ loạng choạng. Những bàn còn lại cùng tham gia vào điệu nhảy điên cuồng trên không. Chúng bay lên, rơi xuống, nhảy múa cho đến khi một lực bất ngờ ném chúng lên trên, nơi chúng rơi xuống mái nhà và các mảnh vỡ bay lên trời. Chùm tia gãy sụp đổ, vang lên trên mặt băng với âm thanh du dương như một chiếc máy hát. Những tấm ván lợp đã bị xé ra khỏi cọc. Bản thân những chiếc xà nhà uốn cong làm đôi và bắn lên trời. Những đồ nội thất còn lại lao qua những lỗ mới này để hướng tới bầu trời tự do. Những tấm ván của bức tường rung chuyển và bị kéo ra khỏi mặt đất. Tuyết tràn vào bên trong, mặc dù hành lang còn lại rất ít nên không thể gọi nó là một không gian khép kín được nữa. Những thứ bay ra cuối cùng là những chiếc cọc khổng lồ hình đầu sói và những khúc gỗ khung chữ A rung chuyển dữ dội để tự bật lên khỏi mặt đất đến nỗi hai trong số chúng nổ tung thành những mảnh vụn màu vàng và những chiếc còn lại nứt ra và tách ra thành một vết nứt gỗ.

Con Sói Lớn rực lửa đứng trong lò sưởi của chính mình. Nó tự tóm lấy mình, xé da thịt mình một cách đau đớn đến nỗi da bị tách làm đôi từ đỉnh đầu đến bụng và rơi vào ngọn lửa đang lớn dần. Một bóng người bước vào cơn lốc dăm gỗ và hú lên những cơn gió thế giới khác.

Khi cơn lốc giảm bớt, Russ cúi xuống, sẵn sàng nhảy. Những mảnh vỡ cuối cùng của hội trường bay đi. Russ, vật chủ của ông và con sói lớn Morkai vẫn ở trên đồng bằng tuyết, vẫn ngủ say như chưa có chuyện gì xảy ra. Ngọn giáo của Hoàng đế bay từ phần còn lại của bức tường đổ nát phía sau con sói tử thần và xuyên qua mặt đất, ngọn giáo của nó hướng về phía các vì sao. Những con sói bóng tối biến mất, và đại sảnh của chúng sụp đổ hoàn toàn như thể cả tòa nhà lẫn lũ sói đều chưa từng tồn tại. Chỉ còn lại một hòn đá dưới lò sưởi, là bằng chứng cho sự tồn tại của đại sảnh. Những viên than hồng cuối cùng trên đó đã cháy hết.

Cái bóng hình người đó đang tỏa ra hơi nước. Máu che khuất khuôn mặt và quần áo của nó. Sinh vật đó tiến một bước về phía Russ. Ông lùi bước. Các cơ bị sưng lên do các hợp chất adrenaline và các hóa chất phức tạp khác.

Sinh vật này thực hiện bước tiếp theo. Máu bốc hơi như một cái bóng. Con sói bước vào ánh sáng mặt trời giờ đã hiện rõ.

Russ đứng đối diện với bản sao của mình. Nó không có những đặc điểm man rợ của cuộc sống trên Fenris. Không có da sói, không bùa hộ mệnh, không hình xăm. Mái tóc của nó được cắt ngắn theo phong cách quân đội phù hợp với bộ quân phục màu xám bảnh bao. Nó được thiết kế hoàn hảo nhưng không có dấu vết ngoại trừ một cặp khuy măng sét ở cổ áo được đánh số VI.

"Chà, người đã nói ra sự thật, bây giờ hãy nhìn vào sự thật đi," tên Russ giả mạo nói. Răng của hắn ta trở nên phẳng như răng của một người bình thường. Hắn không còn răng nanh của Leman Russ nữa.

"Ngươi là cái gì thế?" Russ hỏi.

"Ở hình dạng này à? Ta là ngươi, đúng như ngươi nói. Phiên bản có thể có của ngươi, nếu như người không rơi xuống ở  thế giới của mùa đông và bầy sói. Ta là ngươi, được tạo ra ở một thế giới khác và bởi một người cha khác."

"Leman Russ người Terra," Russ nói. Ông kinh ngạc nhìn vào chính mình. Người đàn ông đó giống ông, nhưng đồng thời cũng hoàn toàn khác. Chỉ có ánh sáng lạnh lùng trong đôi mắt xanh của hắn ta, nghiêm khắc như bầu trời mùa đông là giống với ông.

"Cả hai chúng ta đều biết đó không phải tên của chúng ta."

"Ngươi chính là người mà lẽ ra ta phải trở thành," Russ đoán mò.

Russ giả mạo khoe hàm răng con người của mình với một nụ cười hoàn hảo, như thể đang giảng bài cho một học sinh, trong sự ngây thơ của mình, đã nói điều gì đó ngu ngốc nhưng buồn cười.

"Ta không nói thế. Đối với ngươi, dường như ta chính là người mà người nghĩ lẽ ra mình phải trở thành, không nhất thiết phải như thế giới này yêu cầu. Ngươi có bao giờ nhận ra rằng: ngươi chính xác là con người mà người muốn trở thành hay không?"

"Ta đã bị bắt cóc," Leman Russ nói. "Họ bắt ta và các anh em của ta từ phòng thí nghiệm của cha chúng ta."

"Thực vậy à?" Russ giả mỉm cười. "Liệu tên đao phủ có kết thúc trong thế giới khắc nghiệt của loài sói này không? Một sinh vật có khả năng di truyền hoàn toàn phù hợp với loài người được tìm thấy ở đây? Thế giới này là sân chơi của các câu chuyện cổ tích và truyện cổ tích đã trở thành hiện thực, nơi chào đón một người anh hùng cai trị nó?" Hắn ta cười nhẹ, một tiếng gừ gừ trong cổ họng gợi nhớ đến những chiếc răng, móng vuốt sắc nhọn và những bàn thịt sống nóng hổi. "Ngươi không thấy điều này thật kỳ quặc, hay ta phải nói là rất trùng hợp hay sao?"

Russ giải thích: "Đó là một sự trùng hợp đáng mừng trong các câu chuyện cổ tích. Mọi câu chuyện về anh hùng đều đầy rẫy về chúng. Sự việc này được điều chỉnh cho phù hợp với nhu cầu của câu chuyện. Điều tương tự cũng xảy ra trong cuộc sống của chúng ta. Chúng ta không phải là những anh hùng của thời đại này sao? Những người viết tiểu sử của ta chắc chắn sẽ loại bỏ những phần không phù hợp."

"Ngươi thật kiêu ngạo một cách nguy hiểm." 

"Ai cũng nói vậy rồi."

"Ta nghĩ ngươi đang trêu chọc ta. Nếu vậy thì người đang tự giễu cợt chính mình đấy."

"Ta thực sự đang chế nhạo ngươi," Russ nói, "cũng như chế nhạo chính ta. Ta là vũ khí do Hoàng đế tạo ra. Không hơn không kém. Ta không phải là á thần hay anh hùng trong truyền thuyết."

"Đây là cách mà ngươi sẽ được ghi nhớ trong tương lai."

"Ta không có quyền phán xét hậu thế. Ngươi không thể yêu cầu những người tạo ra huyền thoại trong tương lai tôn trọng ngươi hoặc thậm chí thừa nhận sự tồn tại của ngươi. Họ sẽ làm điều đó bằng cách này hay cách khác."

"Vậy tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao? Thế giới này, tên của ngươi, phong tục của Quân đoàn, hành vi của ngươi?"

"Nếu Ngươi thích," Russ trả lời.

"Không có sự trùng hợp ngẫu nhiên," Russ giả nói.

"Một người ta từng quen thường nói như vậy. Hắn ta đã có một kết cục tồi tệ. Người ta cũng nói rằng không có sói trên Fenris. Cả hai điều này đều không đúng sự thật."

"Cả hai đều đúng."

"Có lẽ," Russ nói và nhún vai.

"Điều này không làm ngươi thấy bận lòng à?"

"Ta là một người đàn ông được nuôi dưỡng bởi bầy sói và chiến binh trong một thế giới băng và lửa. Ta là một Primarch được Hoàng đế tạo ra theo công thức của một nền khoa học bị lãng quên. Tính hai mặt là một phần bản chất của ta."

Russ giả gật đầu, đi vòng quanh cái tôi khác của mình. Đôi bốt đờ sô cao màu đen kêu cót két trên tuyết.

"Kẻ man rợ văn minh. Một kẻ ghét phép thuật vây quanh mình với những tu sĩ lảng vảng. Nhà tư tưởng điên cuồng. Một con chó săn được thả rông, chạy đi đâu tùy ý. Một người Terra Fenris."

"Đúng vậy," Russ nói. - Tất cả đều là ta. Sự thẳng thắn không mang lại lợi ích. Bây giờ, ta cho rằng ngươi nợ ta một ân huệ."

Khuôn mặt của Russ giả đóng băng. "Lẽ ra ngươi không nên thắng."

"Ngươi đã để cho ta thắng," Russ nói.

"Có lẽ," Russ giả trả lời. Biểu cảm khuôn mặt và cái nhún vai của hắn ta giống y hệt như của Russ.

"Ngươi vẫn còn nợ ta một ân huệ," vị Primarch nói.

"Thôi được rồi. Một câu hỏi. Một câu trả lời. Cứ như thế đi. Hãy hỏi một cách khôn ngoan."

Trước nghi lễ, Russ đã cân nhắc kỹ các câu hỏi của mình. Ông không thể hỏi làm cách nào để đánh bại Horus vì ông biết điều đó là không thể. Những câu hỏi tương tự dẫn đến những câu trả lời tương tự.

"Ngươi đang tự hỏi làm cách nào để có thể đánh bại Horus. Ngươi không thể làm được đâu," Russ giả nói, đọc được suy nghĩ của ông. Hoặc có lẽ họ đang nghĩ điều tương tự cùng một lúc.

"Đó không phải là câu hỏi của ta," Russ trả lời.

"Vậy hãy hỏi câu hỏi ​​của ngươi đi." Russ giả nhìn lên bầu trời. "Thời gian trôi qua thật kỳ lạ ở đây. Ngươi không thể nán lại đây được."

Russ giơ tay chỉ vào món vũ khí cắm dưới đất.

"Một ngọn giáo. Làm thế nào nó có thể giúp ta đánh bại anh trai ta, Horus sa ngã, kẻ phản bội và hủy diệt giấc mơ của cha ta?"

"Ngươi có chắc là nó có thể giúp ngươi không?" Russ giả hỏi với nụ cười chế giễu.

"Đây là một vũ khí kỳ lạ, được kết nối với ta, giống như ta đang sử dụng nó, mặc dù ta không thích nó. Ta cầm lấy nó và có một giấc mơ đáng lo ngại. Ta cố tình bỏ quên nó và nó sẽ tìm đến ta dù ta ở đâu. Quà tặng của Hoàng đế có hai lưỡi và phục vụ hai mục đích. Ngọn giáo phải có mục đích nếu không nó sẽ không tồn tại ở đây. Hoàng đế sẽ không đưa nó cho ta nếu không có lý do. Nó là chìa khóa cho mọi thứ."

"Vũ khí này có thể là một sự soi chiếu, một hy vọng hão huyền, một sự dối trá trong cái hang ổ dối trá này. Ngươi có thể đã lãng phí cơ hội chiến thắng của mình. Có thể người đang hỏi sai câu hỏi."

"Ta không nghĩ vậy," Russ nói. "Và nếu vậy thì đây là ý kiến ​​của ta. Hãy kể cho ta nghe về ngọn giáo."

"Được thôi."

Russ giả giơ tay lên. Ngọn giáo nhảy ra khỏi tuyết và với một tiếng kim loại đập vào da thịt, cuối cùng lao vào bàn tay dang ra. Mặc dù vũ khí này không có cái đầu sói gầm gừ và thiết kế lưỡi kiếm thắt nút, đồng thời được hoàn thiện khiêm tốn hơn nhiều so với phiên bản của Russ, vị Primarch không nghi ngờ gì rằng nó chính là vũ khí đó ở một hình dạng khác. Lưỡi giáo vàng tỏa sáng với thứ ánh sáng tương tự. Nó tỏa ra cùng một cảm giác khó chịu..

Russ giả vung ngọn giáo qua đầu và hét lên:

 "Ta là ngọn giáo thống trị, Gungnir là tên của ta!" Giọng hắn ta vang lên. Ngọn giáo phát sáng khi nhắc đến cái tên. Russ Giả nhìn vào mắt của vị Primarch một cách đắc thắng. "Một cái tên cổ xưa, được vay mượn từ một vị thần cổ đại có thế giới không khác mấy với thế giới của ngươi. Đây là ngọn giáo không thể đâm trượt, luôn phấn đấu vì bản chất của sự vật. Đây là Wolfsbane. Nó được tạo ra bởi Allfather. Một phần sức mạnh của Ngài được chứa trong ngọn giáo của Ngài."

"Nó có quyền năng của Ngài không?"

"Còn hơn cả thế nữa," Russ giả nói. "Món quà tuyệt vời của Gungnir là trí tuệ. Hoàng đế của ngươi nhìn thấy rất nhiều thứ. Ngọn giáo này chứa đựng một phần các viễn tượng của Ngài. Bởi vì điều này, nó có thể tiết lộ sự thật cho tất cả mọi người, bất kể người đó vĩ đại hay khiêm nhường đến đâu, và bất kể sự thật tiết lộ đó có thể đau đớn đến mức nào. Về vấn đề này thì nó thật là tàn nhẫn. Nó chủ yếu nói về cái chết. Đó là lý do tại sao ngươi lại sợ nó.

"Ta không sợ bất cứ điều gì."

"Đó là một lời nói dối."

Russ giả xoay ngọn giáo của mình và chĩa mũi giáo lên trên. Sau đó, hắn dùng đối trọng đập vào tảng băng, làm nó vỡ ra. Sấm sét cuộn qua đường chân trời.

"Làm thế nào nó làm được điều này?" Russ hỏi. Mối quan tâm của ông về ngọn giáo này ngày càng lớn.

"Bởi vì Cha ngươi đã tạo ra nó theo cách đó, cũng như ông ấy đã tạo ra ngươi như vậy. Ngươi đóng một vai trò trong cuộc chơi này. Câu hỏi là, người sẽ thực hiện được nó chứ? Ở Alaxes, ngươi đã thề sẽ không trở thành một món vũ khí vô tri của Hoàng đế. Ở Terra,người đã thuyết phục bản thân rằng người có thể tiếp tục phục vụ theo cách của mình. Nhưng bây giờ ngươi có thể hoàn toàn rẽ sang một bên và tạo ra con đường của riêng mình. Hãy là một vị Chúa Tể nhận được sự tôn trọng của cả thiên hà. Không phải tất cả các tướng quân đều cần phải là một tên bạo chúa. Ngươi có thể cung cấp nơi trú ẩn cho người vô tội trong thời gian này. Hãy tạm quên đi chiến tranh."

Có một khoảnh khắc do dự, chỉ trong giây lát. Rồi Russ lắc đầu.

"Ta sẽ hoàn thành nghĩa vụ cũng như lời thề và nghĩa vụ của mình."

"Như mọi khi, một con chó săn trung thành."

"Ta làm việc này theo ý muốn tự do của mình."

"Vậy thì hãy tự tìm hiểu chính mình đi, Leman Russ," Russ giả nói, "hãy nhận lấy đầy đủ những món quà mà cha người đã tặng cho ngươi."

Russ giả, với tốc độ tấn công của một con Lindorm, đâm ngọn giáo của mình vào trái tim chính của Leman Russ. Thịt bị nướng trong ngọn lửa phân hạch. Xương vỡ vụn. Trái tim đã chết. Ngọn giáo Gungnir không dừng lại, trổ ra từ phía sau và Leman bị treo trên cán giáo. Dưới ánh trăng, lưỡi giáo hình chiếc lá nhuốm đầy máu đen.

"Trí tuệ gây đau thương lắm phải không?" Russ giả nói. Niềm vui hoang dại của hắn phản ánh niềm vui chiến đấu của Russ. "Anh trai của người là một con sói, vì vậy ngọn giáo này là cái chết của hắn ta, nhưng ngươi cũng là một con sói, và nó cũng khiến người đau đớn không kém. Như ngươi đã nói, những món quà của Ngài luôn đóng một vai trò kép."

Russ giả rút ngọn giáo ra. Russ quỵ xuống. Bằng cách nào đó ông vẫn còn sống mặc dù một trái tim đã chết và trái tim còn lại đang đập loạn xạ. Vết thương hở đã xuyên qua. Máu chảy ra từ ngực thành một dòng màu đỏ.

Vết thương này không phải là vết thương tồi tệ nhất mà vị Primarch phải nhận. Điều khủng khiếp nhất đã được khắc vào tâm hồn ông và rắc vào đó một lớp muối tri thức cháy bỏng.

Ông đã được biết. Ông đã biết ông là ai. Tất cả các Primarch là ai.

Mặt Russ trở nên tê dại. Cái lạnh xiềng xích chân  tay. Ông mở to mắt nhìn vào khuôn mặt của kẻ giết mình. Thật quen thuộc nhưng cũng thật khác biệt.

"Chúng ta là gì?" ông nói, mặc dù ông biết rất rõ câu trả lời, và tâm hồn ông co rúm lại trong ngọn lửa khai sáng. "Làm sao Cha chúng ta có thể đưa chúng ta vào thế giới này? Làm sao Ngài có thể tạo ra chúng ta?"

"Như anh trai Magnus của người đã phát hiện ra, kiến ​​thức luôn có giá của nó," Russ giả nói với nụ cười toe toét. "Ngươi muốn biết, và bây giờ ngươi đã biết. Cái giá để đánh thức ngọn giáo là chính ngươi. Kiến thức này sẽ dày vò người mãi mãi và cuối cùng sẽ đuổi người ra khỏi quê nhà. Nhưng hãy biết điều này, Leman vua người Russ à, người chỉ cần làm bị thương Warmaster để nhắc nhở hắn rằng hắn là Horus Lupercal, con trai của Hoàng đế, chứ không phải con rối của Hỗn Mang. Phần còn lại chỉ là vấn đề thời gian."

Vậy là, sau khi đã được khai sáng, Leman Russ đã chết trên nền tuyết trắng.



Leman Russ tru lên trong đại sảnh của Erlking.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro