Chương 12 - Hơi thở của Syrtyr

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thung lũng hình móng ngựa kéo dài từ vùng trũng đột ngột kết thúc trong một vách đá sâu chóng mặt tới tận nửa kilomet - di sản của những kỷ băng hà khắc nghiệt hơn và những biến động kiến tạo trong quá khứ. Được bao quanh bởi phần cuối của nó là những khu rừng và đồng bằng xung quanh Volda Hammarki. Thung lũng dẫn những cơn gió bão đuổi nhau thành những dòng khí nóng bất tận.

Nhóm nhỏ của Russ tiến về phía vòng tròn nghi lễ. Nó nằm trên một khu vực đá núi lửa cứng, khác biệt với đá phiến sét xung quanh. Ở trung tâm có một chỗ trũng nhỏ, không nhìn thấy được từ bục nhìn ra phía hồ băng. Một ánh sáng vàng tỏa ra từ bên trong hố. Khói bốc lên và lan khắp mặt đất, bị ngắt quãng bởi những viên đá sắc nhọn. Một bia đá menhir đứng canh gác trong cái hố, đường nét chạm khắc của nó giống như một chiếc răng nanh. Ngọn lửa của thế giới này tô màu cam cho phần dưới bụng của nó.

Leman Russ tiếp cận cái hố. Mùi hydro sunfua khiến ông quay mặt đi. Ông không thể nhìn thẳng vào cái hố lâu được. Hơi nóng làm tóc ông rối tung và đẩy ông ra xa. Vị Primarch bước đi, và trong khoảnh khắc, một hình ảnh có chiều sâu vô tận và lõi thế giới đang sôi sục trong lòng đất hiện ra trước mắt ông.

Kva ra lệnh cho hai cận vệ song sinh của mình khiêng kiệu đưa mình đến rìa của vòng tròn nghi lễ.

"Đó là Cánh cổng của Syrtyr, lò rèn linh hồn, lối vào vương quốc người chết của hắn."

"Ta chưa từng thấy nó trước đây," Russ nói.

"Ngài đã thấy qua cái hố sâu này rồi mà."

"Ồ đúng, ta đã thấy qua nó, vâng. Đó là chỉ một vòng tròn gồm những chiếc đầu lâu có vết nứt trên đá, không có gì đáng chú ý hơn bất kỳ thắng cảnh nào của Krakgard. Ta không bận tâm đến nó," Russ nói. "Đây là nơi dành cho các gothi."

"Thường thì những điều bí ẩn đều sẽ bị che giấu trong một tầm nhìn rõ ràng. Cánh Cổng Syrtyr chỉ hoạt động vào ngày hôm nay," Kva cựa mình trên chiếc kiệu. "Ở một khía cạnh nào đó, nó là một miệng núi lửa có đặc tính khác thường. Một sự kỳ lạ về địa chất. Ở một khía cạnh khác, nó là cánh cổng dẫn đến Âm Giới. Ồ, hỡi Con trai của Hoàng đế, ngài có tin vào điều đó không?"

Russ nhìn chằm chằm vào cái hố sâu dẫn đến trái tim cháy bỏng của thế giới. Ông hiểu khá rõ các quá trình hoạt động của núi lửa có thể dẫn đến hiện tượng bất thường này. Từ một quan điểm hợp lý. Sau đó vị Primarch nhìn vào vị gothi của mình, vào những chiếc đầu lâu và chữ rune, và trong thâm tâm ông biết thứ này thực sự là gì

"Đây là lối vào Âm Giới," ông nói.

Kva gật đầu.

"Đây là băng, đây là lửa, nước, không khí và tinh thần..." Ông ta dùng cây trượng của mình chỉ vào sông băng, cái hố, hắc ín, bầu trời và Leman Russ. "Còn đây là đất."

Vừa nói lời này, hai tên lính hầu đã hạ Kva xuống đất. Chân ghế chạm vào đá. Điều này đã mang lại cho vị tu sĩ sức mạnh và điểm yếu của ông dường như ít được để ý hơn.

"Ở nơi này, các yếu tố của Fenris được cân bằng. Ngài sẽ nhân cách hóa linh hồn của hành tinh. Chỉ có ngài mới có thể thực hiện cuộc hành trình này. Nó chỉ có thể được thực hiện ngay bây giờ và chỉ với sự giúp đỡ của chúng tôi."

Kva đập xương gậy của mình hai lần. Các Gothi hình thành một vòng tròn giữa các cột và vòng cổ đầu lâu. Russ liếc nhìn qua Kva. Cả ông ta và những người khác đều không giống các Thủ thư của Legiones Astartes chút nào. Họ là những tu sĩ ngoại giáo, những người ném chữ rune, những pháp sư băng giá.

Kva dùng gậy đập vào đá ba lần. Với cú gõ thứ tư, các gothi khác đã tham gia cùng ông ta. Đồng bộ với nhịp điệu chậm rãi này, họ bắt đầu xướng lên bài kinh cầu thần. Bài đầu tiên bắt đầu, rồi bài tiếp theo, bài sau nữa, cho đến khi cả bảy người bắt đầu lặp lại những cụm từ thôi miên cùng lúc với những cú gõ của những cây gậy, đan xen và xếp chồng lên nhau như một kiểu thắt nút phức tạp.

"Fenris đang ở điểm cận địa với mặt trời," Kva nói. "Ngày hạ chí đã đến, cao điểm tuyệt đối của mùa hè. Hãy nghe lời tôi, Chúa tể mùa đông và chiến tranh. Ở cõi Âm Giới, ngài sẽ chạm trán những sinh vật siêu nhiên. Bọn xác sống và thậm chí còn tệ hơn nữa. Khi đối phó với chúng, cần phải có sự tập trung và tự chủ, giống như trong một cuộc đấu tay đôi. Đừng bao giờ mất cảnh giác. Ngài có thể uống rượu mjod và bia ale của chúng, nhưng không được đụng vào phần thịt của bọn xác sống, nếu không ngài sẽ biến mất vĩnh viễn vào cõi Âm Giới. Đừng trả lời các câu hỏi, bất kể chúng có dụ dỗ ngài vào tấm mạng nhện lừa dối của chúng như thế nào. Hãy đối xử với chúng một cách cao thượng, như một chúa tể phàm trần, và chúng sẽ cho ngài những gì ngài muốn biết, mặc dù ngài có thể không thích câu trả lời. Và ngài cũng sẽ phải trả giá . Giờ thì hãy lại gần tôi."

Russ bước tới chiếc kiệu của vị tu sĩ què. Tiếng tụng kinh của các gothi khác khiến vị Primarch choáng váng, và ông bước đi loạng choạng, như thể bước lên mặt đất khô ráo từ một boong tàu lắc lư sau một chuyến đi dài đầy giông bão.

Kva ra hiệu và Russ cúi xuống.

"Trước hết, thưa ngài, hãy nhớ ngài là ai," Kva thì thầm nhỏ đến mức không ai có thể nghe thấy.

Russ gật đầu.

"Ta là Leman Russ."

"Không," Kva đính chính. "Đó chính là con người của ngài," và ông ta nói vào tai Russ một cái tên mà Russ chưa bao giờ nghe thấy. Một cái tên mà Russ biết mà không cần nói ra cái tên đã được dành riêng cho ông, trước khi ông bị đánh cắp khỏi Terra.

Cái tên này đã có ảnh hưởng đến ông. Tai của Russ bắt đầu ù đi. Ông kinh ngạc đứng dậy, đầu óc quay cuồng. Thế giới của ông tràn ngập khuôn mặt tàn tật của Kva.

"Hãy nhớ rằng ngài còn hơn cả một con sói. Ngài đã sẵn sàng chưa?"

"Rồi," vị Primarch trả lời.

"Đi tới cánh cổng và nhìn vào trong."

Russ nửa tỉnh nửa mơ, tiến lại gần cái hố. Hơi nóng khiến ông dừng lại.

"Hãy nhìn vào bên trong," Kva nói. "Đừng sợ nóng. Băng giá trong tâm hồn ngài sẽ bảo vệ ngài."

Vị Primarch nhìn một cách thờ ơ vào cái hố, nhìn thẳng vào dòng khí nóng. Sự ngứa ran của da báo trước một vết bỏng. Ông cảm thấy cơ thể mình đang tự chữa lành vết thương. Vua Sói hồi phục rất nhanh sau khi bị bỏng. Tuy nhiên nó vẫn rất đau đớn.

"Không có thành công nào mà không trải qua đau đớn," Kva nói. "Mọi thứ mà Âm Giới ban tặng đều cần có sự hy sinh. Ngài có đồng ý với điều này không, thưa ngài jarl?"

"Đồng ý!" Leman Russ nói qua hàm răng nghiến chặt. Tiếng cầu kinh của các tu sĩ hòa lẫn với nhịp đập đau đớn hành hạ khuôn mặt ông. Hơi thở bị giữ lại bởi khí cháy gây chóng mặt.

"Sau đó hãy hít một hơi thật sâu hơi thở của Syrtyr và nói lời tạm biệt."

Đời này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.

Russ dừng lại một lúc trước khi hít đầy khí nóng rực vào phổi. Miệng và cổ họng ông nóng rát. Phổi đã bị co lại. Tiếng xướng kinh của các tu sĩ vang xa hơn cả tiếng ồn ào của chiến trận, Russ nghĩ rằng mình đã bị lừa và sắp chết, nạn nhân của bọn phù thủy mà ông đã ngây thơ nuôi dưỡng.

Một cái hố trên mặt đất bỗng lao về phía ông, mở ra như một cái miệng, và Leman Russ rơi khỏi thế giới này vào một nơi hoàn toàn khác.

Cánh cổng Syrtyr đã mở ra.

Những bước chân mùa đông tạo nên một âm thanh đặc biệt. Tiếng kêu cót két của không khí trong tuyết bị đè nén, tiếng bước chân trượt nhẹ làm di chuyển những tinh thể mỏng manh. Đây là âm thanh đầy thanh bình. Âm thanh của cái chết. Cái chết trong những mùa đông thù địch, khi những sinh vật thông minh hơn đang say ngủ. Bình yên trong sự trống rỗng của thế giới, nơi một người có thể hoàn toàn cô đơn dưới vòm trời của tạo hóa và không có gì có thể làm phiền anh ta. Ở một nơi như thế này không có ranh giới giữa sự sống và cái chết. Nơi đây đánh mất hoàn toàn mọi sự khác biệt. Trong cảnh quan này, không có ranh giới giữa sự sống và cái chết. Chúng không còn khác biệt nữa. Cảnh tượng này rõ ràng dễ hiểu, cảnh tượng này thoáng qua nên thể xác trở nên lạnh lẽo, tâm hồn bay bổng lên trời. Một cảnh quan dễ dàng để thả mình vào đó.

Russ biết tiếng bước chân mùa đông cũng như nhịp tim của chính mình.

Màu trắng nhạt dần thành màu xanh chạng vạng. Russ mở miệng và hít một hơi thật sâu. Những lá phổi bỏng rát giờ tê cứng vì không khí băng giá. Đôi mắt đã mở ra và bề mặt ẩm ướt của chúng đông cứng lại vì không khí lạnh lẽo. Cứ như thể bùa phép đã được hóa giải và chúng có thể nhìn rõ trở lại.

Ông cất bước chân. Ông bước qua một cánh đồng tuyết khô lạnh, đôi chân ông xuyên qua lớp vỏ tuyết dày. Cứ mỗi bước chân ông lại khuỵu xuống. Vị Primarch đi chậm lại và dừng lại.

Bầu trời đêm chiếu sáng thế giới bằng một màu xanh dịu nhẹ. Hàng tỷ tinh thể băng nháy mắt với hàng tỷ ngôi sao trong sự tán tỉnh của vũ trụ.

Leman Russ xoay người lại tại chỗ. Mặc dù ông nghe thấy tiếng bước chân của mình và cảm thấy có chuyển động về phía trước, nhưng không có dấu vết nào dẫn đến nơi ông đang đứng. Tuyết nằm im lìm trên vùng đồng bằng bằng phẳng. Ở mọi hướng, vùng đất trắng xanh khắc nghiệt gặp bầu trời xanh đen ở phía chân trời. Cái lạnh như sắt đâm vào cẳng chân ông. Cái lạnh xé nát phổi ông như những móng vuốt. Những ngôi sao trông thật xa lạ, cái lạnh này còn cắt thịt hơn cả đêm đen Fenris nguy hiểm nhất. Nếu không có thân thể Primarch của mình thì ông đã chết rồi.

Russ đã học hỏi rất nhiều dưới sự chỉ đạo của Hoàng đế. Không có vị thần nào, không có phép thuật thực sự, không có cuộc phiêu lưu trong giấc mơ, không có ảo ảnh. Những hiện tượng như vậy nếu xảy ra đều là biểu hiện của warp, được lọc bởi ý thức con người. Theo nghĩa khách quan, chúng không có thật. Có những lời dạy về tâm trí, những lời dạy về tâm hồn. Đây là Chân Lý Đế Quốc mà Hoàng Đế đã dạy ông.

Trước Hoàng đế, Russ đã được các gothi chỉ dạy. Ông lớn lên với niềm tin vào những xác sống và những hồn ma, nơi những kaboldr và imgr bò ra khỏi Âm Giới để gây thêm những mối nguy hiểm siêu nhiên cho một thế giới vốn đã tràn ngập những mối nguy hiểm chết người. Trong hệ thống niềm tin đó, những nơi mà Russ đến hiện nay đều có thật như thực tế và còn nguy hiểm hơn nhiều.

Đứng một mình giữa cánh đồng đầy tuyết trắng, Russ biết mình tin vào điều gì. Ông đã nhìn thấy quá nhiều thứ tưởng như không có thật nhưng hóa ra lại quá thật. Ông đủ khôn ngoan để hiểu được tầm quan trọng của thực tế hay không thực tế của ai đó hoặc điều gì đó. Câu hỏi thực sự là: liệu nó có thể giết chết ông không?

Kva nói có. Và ông ta hiếm khi sai.

Những vết bỏng ông nhận được ở cánh cổng đã biến mất, bộ quần áo lông thú nghi lễ của ông cũng vậy. Vị Primarch bây giờ mặc một chiếc áo choàng bằng da sói, được cắt và khâu một cách vụng về để vừa với cơ thể to lớn của mình. Đuôi của những con vật treo ở những nơi kỳ lạ. Đó là sự nhạo báng trang phục của người lãnh đạo. Đây là thứ mà Kẻ Lừa Đảo đã mặc trong các câu truyện Sử Thi. Russ không thể không chú ý đến điều này.

Nó không thành vấn đề. Chẳng có gì quan trọng nếu ông không thoát khỏi cái lạnh.

Chòm sao hình chữ rune kết nối các ngôi sao. Trong tầm nhìn ngoại vi của mình, ông có thể nhìn thấy các đường thẳng giữa chúng, được vẽ bởi ánh sáng của các ngôi sao, nhưng khi ông quay lại để nhìn rõ hơn, chúng lại biến mất trong bóng tối. Ông nhận ra một sự kết hợp: sự nhầm lẫn về dấu hiệu, ở một góc nhìn nhất định, đã tạo ra hình dáng của một con tàu vũ trụ lớp Gloriana. Khi vị Primarch nhìn gần hơn, nó cũng đã biến mất. "Đó là con tàu của ta," Russ thắc mắc, "hay là của Horus?"

Một tiếng hú kéo dài và cô đơn vang lên từ bên trái. Russ nhanh chóng quay lại, những đám hơi nước băng giá thoát ra từ miệng ông, như thể từ miệng một con rồng băng giá.

Ở phía xa, gần như ở đường chân trời, có một con sói đơn độc đang ngồi. Bộ lông đen của nó hòa quyện với bầu trời đêm. Ngay cả đôi mắt của vị Primarch cũng khó có thể nhìn ra được con thú. Hàm răng trắng và đôi mắt vàng lóe lên, con thú bỏ đi.

Mặt Russ đanh lại. Không chút do dự, ông đuổi theo. Vùng đất hoang ở Bắc Cực trải dài hàng dặm. Con sói chạy rất nhanh, Russ lao theo, không hề tụt lại phía sau nhưng cũng không đuổi kịp. Không khí đốt cháy phổi ông. Cổ họng ông có vị đồng lạnh buốt. Hơi ẩm đóng băng trong mũi lạo xạo và nhức nhối. Ông xé chiếc đuôi sói ra khỏi bộ đồ sặc sỡ của mình và ngậm nó giữa hai hàm răng. Bộ lông có mùi vị kinh tởm, có mùi xạ hương và nhanh chóng bị bao phủ bởi băng do hơi thở của Primarch, nhưng chiếc đuôi đã cứu phổi của ông khỏi bị biến thành những miếng thịt đông lạnh.

Russ không chạy chậm lại. Đôi chân tê cứng trong đôi ủng. Bàn tay tê cóng cứng lại giống như móng vuốt. Nhưng ông không dừng lại. Một con sói đang chạy về phía trước. Mỗi bước chạy của nó đều ném ra những tinh thể lấp lánh, nhưng chân nó không chìm vào tuyết và không để lại dấu vết trên đó. Russ thường xuyên vấp ngã, chân rơi vào những lỗ hổng vô hình. Đã hơn một lần ông thấy mình ngập trong tuyết. Khi tưởng chừng con sói sẽ biến mất phía trước, tuyết dày cũng kết thúc và Russ lại vấp ngã, ông chửi rủa tất cả các tu sĩ trong hơi thở co giật. Bọn họ chạy hàng giờ liền. Ánh sáng không bao giờ thay đổi. Mặt trời không mọc.

Cuối cùng, khi phổi của vị Primarch bốc cháy như kim loại nóng chảy và các triệu chứng tê cóng đầu tiên xuất hiện ở tứ chi của ông, một ánh sáng màu vàng xuất hiện ở phía chân trời. Russ đã quá kiệt sức để có thể thấy hạnh phúc. Ông càng dấn thân theo dấu vết của con sói.

Con thú chạy chậm lại. Ánh sáng chia đôi, rồi thành ba, rồi nhiều hơn, cho đến khi nó trở thành những cửa sổ nhỏ trên bức tường thấp của ngôi nhà dài của một vị tù trưởng, trông giống như một chiếc thuyền sói dài năm mươi mét bị lật. Mái nhà của nó loe ra rất nhiều ở giữa, thuôn nhọn về hai đầu, nơi những cây cột góc cạnh bắt chéo trên cùng có chạm khắc hình đầu sói tạo thành khung đỡ xà nhà trung tâm. Một lớp tuyết dày che khuất những tấm ván lợp của mái nhà và mọc lên thành những tòa tháp nhỏ trên cột. Ánh sáng tràn ra từ ống khói, và từ cánh cổng đang mở sẵn, ánh đèn chiếu ra một hình thang lớn màu vàng xuống đất.

Càng chạy chậm lại, con sói tiến đến gần ngôi nhà, mất đi một phần dáng vẻ của loài sói. Trong một bước nhảy, nó chuyển từ bốn chân xuống còn hai chân, bàn chân trước của nó thay đổi hình dạng thành cánh tay người. Trong vài bước tiếp theo, vai nó nở rộng và hai chân sau dài ra. Nếu không, nó vẫn là một con sói, lông lá và đen tối đến mức trông giống như một cái bóng trên một mảng tuyết nhẹ. Các cánh tay kết thúc bằng móng vuốt, và mặc dù nó đi thẳng nhưng hai chân sau vẫn giữ cấu trúc giống sói ở hông, đầu gối và cổ chân.

Người sói tru lên, tỏ vẻ ta đây rồi bước vào đại sảnh.

Russ chạy theo. Ông không nhìn thấy thứ đằng sau thứ ánh sáng đó. Bất chấp cái giá buốt giá, các cửa sổ vẫn mở, như thể chủ nhân của ngôi nhà đang tận hưởng vài ngày ôn hòa của mùa xuân Fenris trước khi mùa hè do Mắt Sói mang đến phá hủy mọi thứ.

Russ lấy lòng bàn tay che mắt nhưng vẫn không nhìn thấy gì phía sau ánh sáng.

Chỉ có một hướng hành động duy nhất mở ra cho ông. Leman Russ đứng dậy và sải bước vào trong đại sảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro