Chương 4 - Bốn người anh em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Năm ngày đã trôi qua kể từ cuộc gặp với Loken. Russ ngồi trong hang ổ của mình, xem xét kế hoạch dành cho Vengeful Spirit. Ông trải chúng khắp sàn, ngồi ở giữa, một tay chống cằm. Những tờ giấy nằm trên những tấm thảm da thú, chống chất đầy đồ đạc và đung đưa vì sức nóng tỏa ra từ lò than. Các cạnh của chúng được cắm xuống bằng xương và những chiếc bát gỗ rỗng đựng thức ăn thừa. Các bảng dữ liệu chứa dữ liệu về khả năng chiến đấu của Vengeful Spirit và các hoạt động trước đây của nó sáng lên trên sàn. Hình ảnh ánh sáng thu nhỏ của con tàu Horus từ từ quay vòng phía trên ảnh ảo ba chiều. Trên một chiếc bàn bằng đồng là một mô hình con tàu dài hàng mét, một số đoạn đã được cắt bỏ để lộ bố cục bên trong. Trên các bộ phận bằng đồng, thép và xương được chế tạo cẩn thận, Russ khắc những chữ rune màu đỏ, đánh dấu những khu vực bị hư hỏng theo thông tin từ Bror. Những dải băng dính phát sáng chỉ đường đi của các Hiệp sĩ Errant và đánh dấu các mục tiêu quan trọng. Có rất nhiều chữ rune chỉ các hư hỏng của con tàu. Chiến tranh đã kéo dài quá lâu. Vengeful Spirit có ít thời gian để sửa chữa như Hrafnkel. Đây là một yếu tố cân bằng nhỏ có lợi cho Russ.

Hơi thở của Freka và Geri lấp đầy không khí bằng sóng hạ âm êm dịu, hỗ trợ sự tập trung của vị Primarch. Sự hiện diện của chúng đã khuyến khích ông. Mùi của những con sói Fenris là mùi của quê nhà: nóng bức, thú tính, nguyên sơ. Chúng là những mảnh vỡ của sự tàn bạo của hành tinh quê hương chúng được giải phóng giữa các vì sao. Tuổi thơ trên Fenris đã cướp đi các kỳ quan của vũ trụ. Không có nơi nào khác tràn ngập quái vật nhiều như nơi này. Đó là một thế giới trong mơ nằm chênh vênh giữa biên giới thần thoại. Mọi nơi khác đều buồn tẻ khi so sánh với nơi này.

Russ rất thích thử thách trước mắt. Sự phức tạp của việc tấn công chiếc soái hạm của kẻ thù được bảo vệ bởi một hạm đội lớn đã khiến tâm trí ông không còn nhớ đến kết quả có thể xảy ra của nhiệm vụ của mình. Horus có nhiều khả năng sẽ giết ông. Ngay cả khi cuộc tấn công thành công, Quân đoàn của ông cũng sẽ tan vỡ.

Cả hai khả năng này đều không làm ông nản lòng. Horus đã thất bại trong vai trò Warmaster của Hoàng đế. Russ sẽ không trốn tránh nhiệm vụ đao phủ của mình.

Âm thanh rõ ràng của kèn carynx vang lên từ cửa phòng ông. Russ đứng dậy, cong lưng, duỗi cơ. Ông đã ngồi một chỗ quá lâu.

"Vào đi!" ông gọi.

Cánh cửa lăn sang một bên. Grimnr Blackblood đứng ở lối vào. Hắn ta đấm nắm tay vào ngực để chào.

"Thưa ngài jarl," hắn nói. "Tôi có một tin nhắn khẩn cấp từ các far-talker." Grimnr đưa ra một ống tin nhắn đã được niêm phong.

"Mang nó lại đây," Russ nói.

Grimnr tìm đường xuyên qua những tờ giấy nằm rải rác trong các căn phòng của vị Primarch, một việc không hề dễ dàng với bộ chiến giáp đầy đủ. Geri lười biếng ngẩng đầu lên. Nhìn thấy người mới đến, con sói lại gục đầu xuống sàn. Chỉ cần hai hơi thở sau đó nó lại tiếp tục ngáy.

Russ cầm lấy cái ống và xé bỏ những miếng chì đã bị gấp nếp. Ông lật tờ giấy cuộn bên trong ra. Ông phát ra một âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng khi đọc nó.

"Tin tốt hay xấu?"

"Tin tốt," Russ nói. "Người anh em Sanguinius của ta vừa đặt chân vào Hệ Mặt trời. Sẽ có buổi chào đón và sau đó là một cuộc họp hội đồng." Ông cuộn tờ giấy lại và dùng lòng bàn tay gõ nhẹ nó vào ống. "Họ sẽ không thích những gì ta sẽ phải nói với họ."

"Ngay từ đầu ngài đã nói rõ là ngài có ý định truy lùng Horus."

"Dorn cho rằng ta đã thay đổi ý định. Anh ta rất bướng bỉnh và sẽ không chấp nhận rằng ta vẫn chưa thay đổi ý định của mình."

"Có lẽ ngài nên gửi trước một tin nhắn, phác thảo kế hoạch của mình. Hãy loại bỏ bớt sự không hài lòng khi chúng ta rời đi?"

Russ cười buồn. "Và làm hỏng cơ hội diễn một vở kịch nhỏ của ta à? Ngươi phải suy nghĩ táo bạo hơn, con trai ạ. Hãy nghĩ xem các pho Sử Thi sẽ nhớ đến ngươi như thế nào. Ta sẽ làm cho nhiệm vụ của các thi sĩ skjald trở nên dễ dàng hơn bằng cách thêm một chút căng thẳng vào câu chuyện mình. Hãy thông báo cho những người chế tạo kiếm và người chế tạo áo giáp của ta."

"Ngài sẽ mặc áo giáp à?"

Russ gật đầu. "Bộ giáp của ta phải trông đẹp nhất. Ngoại hình rất quan trọng trong những hoàn cảnh như thế này."

"Sẽ thi hành ngay lập tức, thưa ngài jarl."

Russ khịt mũi và ngoái đầu về phía Ngọn giáo của Hoàng đế đặt trên giá vũ khí.

"Tốt hơn là ta nên mang theo thứ chết tiệt đó bên mình," ông nói. "Hãy tìm ai đó sẵn sàng đánh bóng nó. Ta không muốn làm Cha ta thấy thất vọng nếu ông ấy quyết định lộ diện."

********

Các chiến hạm của Blood Angels tiến vào quỹ đạo cao của Terran đang được hộ tống bởi các tàu của Imperial Fists. Từ mạn tàu, hạm đội của Dorn phóng ra vô số pháo hoa, trút những tia sáng rực rỡ xuống những con tàu màu đỏ của Quân đoàn IX. Màn ăn mừng không che giấu được thực tế của chiến tranh. Hạm đội Sanguinius đã bị cơn bão tàn phá và hao mòn vì chiến trận. Nhiều con tàu của ông ta đã không đến được Terra. Rất ít trong số đó còn nguyên vẹn. Những vết cháy đen đã làm hỏng màu sơn của chúng.

Thân tàu thủng lỗ chỗ, những lỗ thủng bị cháy do sàn tàu bị tàn phá. Ở điểm này, chúng giống những con tàu của Dorn. Thời gian sống của chúng đều đang đếm ngược từng ngày.

Toàn bộ mức độ thiệt hại đã được giấu kín với người dân. Khi những con tàu cần được những máy ghi hình ghi lại, chúng được quay từ những góc đẹp mắt và những hư hỏng đã được người quay phim biên tập lại. Hạm đội của Sanguinius thả neo, và những con tàu bị hư hỏng nặng nhất được đưa vào một số bến tàu hư không bằng tàu kéo. Với việc Kelbor-Hal phá hủy nhiều xưởng đóng tàu trên Sao Mộc và Vòng sắt của Sao Hỏa không thể tiếp cận được ở phía bên kia vùng phong tỏa, các cơ sở khiêm tốn hơn của Terra đã bị quá tải.

Những bức ảnh đã quay được cảnh Sanguinius từ trên trời lao xuống và phát sóng nó trên toàn hệ sao. Các phi đội gunship màu đỏ gầm rú xuyên qua màn sương mù của quê hương nhân loại, bay theo đội hình trên những vùng biển khô cằn và những tổ ong của các lục địa cằn cỗi. Những người đàn ông và phụ nữ mệt mỏi vì chiến tranh nhìn lên bầu trời và cảm thấy trái tim mình rung động khi nhìn thấy Chúa tể của các Thiên thần cắt quang qua bầu trời màu vàng. Hãy để đứa con hoàn hảo nhất của Hoàng đế xuất hiện theo cách này. Giống như một thiên thần thực sự, Sanguinius bay cao hơn những người bình thường mà không để ý đến họ. Chân của ngài chưa bao giờ chạm vào vùng đất bằng phẳng của Terra. Ngài bay thẳng về phía dãy núi Himalasia và Cung điện Hoàng gia tọa lạc trên đỉnh thế giới.

Các Blood Angels tiếp cận Cung điện với đội hình hoàn hảo. Bốn chiếc Thunderhawk và một chiếc Stormbird hạ cánh trên một bệ hạ cánh kéo dài từ bên trong tòa tháp gần Cổng Trời. Những con tàu còn lại tách ra và hướng đến bãi đáp của sân bay vũ trụ Lion's Gate. Đường phố đông đúc đám đầy tớ hèn mọn của hàng nghìn tổ chức trong Cung điện. Tiếng chuông vang lên vui vẻ. Những chiếc hộp sọ trợ lực lơ lửng và những chiếc drone không người lái kém uy tín khác bay vo ve trên đầu. Tiếng hoan hô của hàng triệu người vang lên không ngừng. Những đội tàu khí quyển lóe lên trên bầu trời, thả những đám khói màu. Ảnh ảo ba chiều tràn ngập không khí với những hình ảnh lễ hội. Pháo hoa nổ vang và nổ lách tách trên các mái vòm và ngọn tháp của Cung điện.

Các tàu dẫn đầu của Blood Angels đậu theo đội hình rẽ quạt, với chiếc Stormbird ở trung tâm. Mũi của chúng hướng về phía nhóm người đã đến để chào đón vị Primarch.

Tại cánh cổng bọc thép đang mở ra, Rogal Dorn, Leman Russ, Jaghatai Khan, Malcador vị Quan Giữ Ấn và các chỉ huy của các lực lượng phòng thủ Imperial đang chờ đợi Chúa tể các Thiên thần trở về. Các magi được biến đổi rất nhiều từ Adeptus Mechanicus mới được thành lập đang đứng chờ đợi cùng với các vị tướng của Solar Auxilia, các Princeps Titan và vô số người khác. Những Lãnh chúa của Hội đồng Terra gác lại công việc đều đã có mặt. Một số người vắng mặt đã cử đại diện cấp cao thay thế họ với lời xin lỗi hoa mỹ.

Cánh cửa mở ra trong các gunship. Các Blood Angels lao ra và chạy lên bục hạ cánh.

Các chiến binh mặc giáp vàng và đỏ xếp thành đội bảo vệ danh dự cho vị lãnh chúa của họ. Ngay sau khi họ dàn trận xong, Stormbird hạ đoạn đường thả quân xuống, và Sanguinius bước ra ngoài. Ngài đi thẳng về phía các anh em mình, bước đi vội vã. Những cơn gió của những ngọn núi phủ kín làm xù lông đôi cánh của ngài.

Rogal Dorn đưa tay ra và nắm chặt cánh tay của vị Primarch Blood Angels. "Chúng tôi rất mừng khi được chào đón cậu, người anh em của chúng tôi."

Đã có một lần, Sanguinius nở nụ cười rạng rỡ, vẻ đẹp xuyên thấu con tim. Bây giờ nó chỉ mang theo nỗi buồn. Hốc mắt ngài tím tái, ánh mắt đầy ám ảnh. "Cuộc hành trình của tôi đã quá dài và đầy rẫy nỗi kinh hoàng không thể tưởng tượng nổi. Sau cùng thì tôi đang rất vui khi được đến đây."

Sanguinius liếc nhìn đám đông. "Cha không có mặt ở đây sao. Tôi không thể cảm nhận được Ngài."

"Cha cậu mong cậu biết rằng Ngài ấy rất vui mừng khi cậu đã trở về," Malcador nói.

"Hoàng đế đang ở đâu?" Sanguinius hỏi. Trong tất cả các Primarch, ngài là người đẹp nhất. Mọi người đều bật khóc khi nhìn thấy hình ảnh của Ngài. Một màn hình truyền hình trực tiếp về sự xuất hiện của ngài đã được chiếu khắp Cung điện. Những tiếng reo hò biến thành những tiếng rên rỉ tán dương.

"Đó là một câu chuyện rất dài," Khan nói.

"Một câu chuyện rất dài và không có lời giải thích," Russ nói một cách tinh quái. "Mặc dù một số có thể biết nhiều hơn những người khác." Ông nhìn sang Dorn và Malcador đầy ẩn ý.

"Hoàng Đế vắng mặt và đang làm việc trong Ngục tối Hoàng gia," Malcador nói. "Nhưng cậu hãy biết rằng Ngài cũng làm việc chăm chỉ như những người còn lại trong chúng ta để chấm dứt cuộc nổi loạn của Horus."

Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Sanguinius không nhấn mạnh vấn đề nữa. Dorn gật đầu về phía sau ông ta và nhóm chức sắc giải tán, để lại các Primarch cùng với vị nhiếp chính trên bãi đáp.

"Các chiến binh của cậu có thể nghỉ ngơi," Malcador nói. "Nhưng chúng ta phải nói chuyện ngay bây giờ. Ta xin lỗi vì cậu sẽ không có thời gian để nghỉ ngơi."

Sanguinius gật đầu.

"Chúng ta phải như thế thôi. Đã có nhiều chuyện xảy ra. Có nhiều điều đáng lo ngại."

"Còn rắc rối hơn cả cuộc nổi dậy của Horus à?" Russ nói.

Sanguinius nhìn Russ một cách lạnh lùng. Cái nhìn chằm chằm của một người đàn ông đã chết.

"Anh không hình dung nổi đâu, Leman," Sanguinius nói. Ngài chớp mắt, và nỗi sợ hãi mà lời của ngài truyền tải đã tan biến theo làn gió. "Hoàng đế có khỏe không?" Sanguinius hỏi. "Ít nhất hãy nói với tôi điều đó. Chúng tôi cứ nghĩ Ngài đã chết, Guilliman, Lion và tôi, cho đến khi cơn bão tan đi và chúng tôi thấy ngọn hải đăng Astronomican vẫn rực cháy. Tôi đã mong được gặp Cha ở đây."

"Cha vẫn còn sống," Dorn nói. "Cậu phải tin vào điều đó, người anh em."

Sanguinius nhìn về phía Cung điện có quy mô của một thành phố, nơi tiếp tục diễn ra buổi lễ chào mừng sự xuất hiện của ông.

"Mức độ vui vẻ này không gây ra nguy hiểm sao? Chúng ta đang đánh lừa bọn họ. Chúng ta còn lâu mới đến được chiến thắng."

Malcador dựa vào cây trượng của mình, chiếc bờm sư tử màu trắng tung bay phía sau. Ông ta nói: "Sự trở lại của cậu với chúng ta là một niềm hạnh phúc thực sự."

"Các anh em Primarch đoàn kết trên Terra khi Sanguinius trở lại. Đây là một sân khấu rỗng tuếch. Tôi đã có đủ sự hào hoa rồi," Đại Thiên thần nói. Ngài có vẻ kiệt sức, nhìn vào tất cả những gì mình nhìn thấy với một ánh mắt xa xăm.

"Sân khấu này là cần thiết," Malcador nói. "Trái tim con người phải bừng cháy niềm vui để đốt cháy nỗi tuyệt vọng."

Sanguinius nói: "Sự tuyệt vọng sẽ chỉ bị lật đổ bởi chiến thắng".

"Quả thực vậy," Malcador nói. Ông ta giữ cây trượng của mình bằng một tay và chỉ về phía cánh cổng. "Vậy chúng ta hãy nói chuyện nào."

Năm người đàn ông quyền lực nhất Terra đi vào bên trong tòa tháp. Cánh cổng bằng Adamantium khép lại không một tiếng động, cắt đứt tiếng hoan hô

của đám đông.

Họ lui về những căn phòng riêng được bảo vệ bởi mọi công nghệ và nghệ thuật phức tạp mà con người biết đến. Các Adeptus Custodes im lặng đứng canh gác ở bên ngoài. Bên trong, Sanguinius kể câu chuyện của mình. Ngài không nói với họ mọi chuyện. Ngài không thể. Làm sao một thiên thần có thể diễn tả thành lời những cám dỗ của Hỗn Mang? Đã hai lần ngài bị dụ dỗ phản bội Cha mình. Đã hai lần quỷ dữ đã nói với ngài rằng chính ngài, chứ không phải Horus mới là vật chứa hoàn hảo cho sức mạnh của Hỗn Mang. Trong mắt người khác, ngài là một thiên thần; trong suy nghĩ của chính ngài, đôi cánh là dấu hiệu chắc chắn nhất về sự tiếp xúc của Hỗn Mang.

Nhưng ngài đã không sa ngã.

Vì vậy, ngài đã bỏ qua những cám dỗ của Ka'Bandha và Kyriss tại Signus Prime, cũng như những nỗ lực dụ dỗ của Madail ở Davin nhằm biến ngài thành một thứ gì đó khủng khiếp hơn cả tên Warmaster. Sự tồn tại của Imperium Secundus thì ngài giữ cho riêng mình. Động cơ của Guilliman trong việc thành lập vương quốc thứ hai là trong sáng, nhưng chúng có thể dễ dàng bị hiểu là sự phản bội và vai trò Hoàng đế của chính ngài đối với đế chế tồn tại ngắn ngủi mà ngài muốn quên đi. Ngài có quá nhiều bí mật, và mặc dù ngài sẵn sàng trút bỏ gánh nặng trong lòng với Cha mình, nhưng ngài không sẵn sàng mạo hiểm làm điều đó với các anh trai mình và cả Malcador. Ngài cảm thấy tâm trí mạnh mẽ của vị psyker già kia đang thăm dò lên mình, cào cấu tính xác thực trong lời nói của ngài để xem liệu có sự giả dối bên dưới hay không. Sanguinius có đủ sức mạnh tâm linh của riêng mình để đánh lạc hướng vị nhiếp chính, mặc dù chỉ sự phản kháng thôi cũng là quá đủ để khơi dậy sự nghi ngờ của ông già.

Ngài nói với họ mọi thứ khác. Bằng một giọng trầm lặng, ngài tiết lộ cho họ sức mạnh thực sự của Những Kẻ Chưa Bao Giờ Được Sinh Ra, và những ma thuật mà chúng triển khai. Ngài nói về những cơn mưa máu và những hành tinh bị nhốt trong xương. Ngài không tin một nửa những gì mình nói, mặc dù ngài đã tận mắt chứng kiến tất cả.

"Bọn chúng có thể làm những việc như vậy," ngài nói, "những điều mà có thể biến những tác phẩm vĩ đại nhất của Magnus trở thành những trò ảo thuật rẻ tiền."

Ngài kể cho họ nghe về Cuộc Viễn chinh bóng tối, nơi Lorgar và Angron đã biến chất đã tàn phá hàng chục thế giới, về triều đại khủng bố của Konrad Curze lên Macragge, về những cuộc trò chuyện của chính ngài với người anh em đang bị dày vò của họ. Ngài thể hiện sự đồng cảm của mình với Night Haunter, vì đó là sự thật. Ngài kể cho họ nghe về cuộc tấn công vào Pharos, về nhiệm vụ tới Davin và sự biến đổi khủng khiếp xảy ra trên thế giới đó. Và lời kể cuối cùng về cách mà ngài, Lion và Guilliman đã phá hủy nơi gây ra sự tha hoá của Horus, và cách họ làm như vậy đã dẹp yên cơn bão Ruinstorm cũng như nỗi kinh hoàng khi di chuyển xuyên qua cõi warp gây ra trong thời đại mới kỳ lạ này. Đối với tất cả mọi người, ngoại trừ Malcador, Sanguinius trông có vẻ lơ đãng, như thể ngài có những vấn đề lớn hơn cần phải cân nhắc. Chỉ có vị Nhiếp chính Hoàng gia mới có thể hiểu được những bí mật mà ngài đang nắm giữ khủng khiếp đến mức nào, và đôi mắt sắc sảo của ông già luôn dán chặt vào khuôn mặt của vị Primarch trong suốt thời gian nói chuyện.

Khi Sanguinius kể xong câu chuyện của mình và các anh trai của ngài đã hỏi ngài những câu hỏi của họ thì trời đã tối. Mức độ ô nhiễm không khí cao khiến cảnh hoàng hôn ở Terra trở nên đầy màu sắc rực rỡ. Căn phòng nơi họ trò chuyện trong tòa tháp tràn ngập ánh sáng màu cam đậm.

Cuộc trò chuyện chắc chắn sẽ chuyển sang vấn đề cần làm tiếp theo. Dorn đã kích hoạt một bức ảnh ba chiều mô tả toàn bộ đĩa thiên hà. Màu của mặt trời chiếu xuyên qua nó, tạo cho các ngôi sao một màu máu.

"Đây là ý định của chúng ta," Dorn nói. "Ở đây trên Terra, chúng ta có bốn Quân đoàn. Lion đang theo đuổi chiến lược trả đũa của mình. Guilliman thì tiến về phía Terra, quấy rối những kẻ phản bội bằng các cuộc tấn công."

"Đáng lẽ anh ta nên đi thẳng đến đây," Jaghatai chỉ ra. "Tốc độ cơ động đem lại chiến thắng."

Sanguinius nói: "Guiliman cho rằng thà có một Quân đoàn vượt qua còn hơn là không có Quân đoàn nào cả."

"Giữa bọn họ, Lion và Guilliman đang chia rẽ lực lượng của bọn phản bội. Chúng ta sẽ có ít kẻ thù phải đối mặt hơn khi nhát búa của Horus giáng xuống. Lion El'Jonson đang làm cạn kiệt lực lượng của Warmaster, và Guilliman đang đẩy hắn về phía chúng ta. Cuộc tấn công nghi binh của họ đã cho phép tôi đến được đây. Ý định của chúng tôi cuối cùng đã cho phép quyết định diễn biến của cuộc chiến. Chúng ta có thể giành chiến thắng."

"Chúng ta cũng bị chia rẽ," Khan nói. "Sáu quân đoàn có thể đã ở đây."

"Chúng đông hơn chúng ta rất nhiều," Sanguinius nói. "Chia rẽ lực lượng là hành động khôn ngoan nhất. Chúng không thể mang toàn bộ sức mạnh của mình tới đây."

Dorn gật đầu. "Sanguinius nói đúng. Chiến dịch của Lion sẽ câu giờ cho chúng ta, và các hoạt động của Guilliman mang lại cho chúng ta món quà quý giá là được chọn thời điểm cho riêng mình."

"Trong bao lâu?" Khan nói.

Russ nói: "Không quan trọng chúng ta có được bao nhiêu thời gian. Nó vẫn không đủ. Chúng ta đã nhìn thấy những con tàu của Sanguinius, của Khan." Russ uống thật cạn ly rượu của mình. "Và cả của tôi nữa. Hạm đội của chúng ta đã cạn kiệt. Sao Hỏa đang trong cuộc nổi dậy công khai. Chúng ta không có thời gian đâu các anh em. Horus vẫn có hai lựa chọn, hắn có thể tấn công chúng ta ở đây, và đập tan chút sức lực còn sót lại của chúng ta, hoặc làm chúng ta suy sụp dần dần cho đến khi không còn gì. Dù sao thì hắn cũng sẽ thắng."

Sanguinius nghĩ rằng Thiên thần và Sói giống nhau hơn vẻ ngoài của của cả hai.

"Ta là kẻ tinh tế bề ngoài và dã man bên trong."

Russ thì ngược lại. Hoàng đế đã tạo ra bao nhiêu tấm gương phản chiếu như thế này đối với các con trai của Ngài? Và vì tại sao? Ngài nghĩ đến Curze, một hình ảnh phản chiếu đen tối hơn của chính ngài.

"Điều đó thì đúng cách đây vài tuần," Dorn nói. "Bàn tay của Horus đang bị ép buộc. Nhờ hành động của những người anh em của chúng ta mà cơn bão Ruinstorm đang tàn lụi dần. Bây giờ chúng ta có thể tập trung sức mạnh, Horus sẽ tấn công trực diện . Hắn sẽ muốn bao vây Terra trước khi Guilliman có thể đưa các chiến binh của mình đến đây từ Ultramar. Với việc Lion tàn phá lãnh địa của bọn phản bội, khả năng tiếp viện của chúng sẽ bị tổn hại. Bây giờ sẽ không có cuộc chiến tiêu hao nữa. Chúng ta đang tham gia vào một cuộc đua."

"Quân đoàn của Guilliman phần lớn vẫn còn nguyên vẹn," Sanguinius nói. "Và cậu ta có thể kêu gọi toàn bộ sức mạnh của Năm trăm Thế giới. Lorgar và Angron đã gây ra sự tàn phá ở đó nhưng vương quốc của Guilliman rất rộng lớn và được tổ chức tốt. Quân đoàn của cậu ta là lớn nhất. Lực lượng Horus đều chịu tổn thất, nhiều tổn thất trong số đó là do chúng tự gây ra. Đừng đánh giá quá cao sức mạnh của chúng. Horus sẽ sớm tấn công chúng ta, cho dù hắn không muốn điều đó."

"Tôi không nghi ngờ điều đó," Russ nói. "Tuy nhiên, chúng ta không có cơ hội bổ sung hạm đội tàu của mình. Chúng ta chưa sẵn sàng gánh chịu hậu quả của một cuộc tấn công vào Terra. Cuộc xâm nhập của Alpharius lẽ ra phải dạy chúng ta điều đó."

Mái tóc bạc của Dorn giật giật thể hiện sự khó chịu của ông trước câu nói của Russ. "Anh nói cũng đúng. Chúng ta cần phải phản công," Dorn nói. "Bây giờ chúng ta đã khiêu khích hắn, chúng ta phải làm chậm bước tên Warmaster. Nếu may mắn đến với chúng ta, chúng ta thậm chí có thể ngăn chặn hắn trước khi hắn tới được Terra. Chúng ta có thể quyết định chiến lược này. Bây giờ Warmaster là kẻ phải chịu sự tấn công chứ không phải là chúng ta."

Russ nói: "Đối mặt với hắn trước khi chúng ta tập hợp xong lực lượng sẽ tốn rất nhiều xương máu."

"Anh đề nghị chúng ta dàn trận ở đâu?" Khan hỏi.

"Chúng ta có rất nhiều Titan ở đây," Dorn nói. "Chúng ta không thể thả chúng vào Terra. Loại hình chiến tranh của chúng sẽ là sự hủy diệt của Throneworld. Ý định của tôi là cầm chân Horus ở Beta-Garmon."

Hệ sao được đề cập lập tức hiện ra. Ảo ảnh ba chiều phóng to nó theo cử chỉ của Dorn. Ông chỉ vào nó bằng bàn tay nghệ nhân nhẫn tâm của mình. "Bảy tuyến đường warp chính đi qua đây. Điều này đã được thảo luận ngay từ đầu cuộc chiến. Nếu chúng ta chuyển phần lớn lực lượng của mình cho Beta-Garmon, chúng ta có thể giữ chân Horus và những người anh em phản bội của chúng ta ở đó."

"Và nghiền nát chúng như than," Sanguinius nói. "Tôi không thấy đề xuất nào tốt hơn nữa rồi."

Russ lắc đầu. "Nó đưa chúng ta trở lại một cuộc chiến tranh tiêu hao. Bọn chúng có ưu thế về quân số. Nếu chúng ta không thể nhanh chóng đánh bại Horus ở đó, hắn sẽ đánh bại chúng ta. Một khi Beta-Garmon thất thủ, con đường dẫn tới Terra sẽ rộng mở. Lúc đó chúng ta sẽ tự vệ bằng gì?"

"Loại hình chiến tranh phòng thủ này là sở thích của anh, Rogal," Khan nói, "nhưng tôi không thích nó. Chúng ta có nguy cơ bị mắc bẫy ở đó. Có những con đường khác dẫn đến Terra. Horus có thể thu hút lực lượng của chúng ta ở Beta-Garmon và đánh thọc sườn chúng ta."

"Người anh em thợ săn của chúng ta nói đúng đấy," Russ nói. "Beta-Garmon là một cái bẫy chết tiệt và là nơi sẽ dễ dàng chia cắt lực lượng của chúng ta, vì chúng ta không nên giữ lại một phần sức mạnh để củng cố Terra sao? Chiến đấu với hắn ta ở đó, chúng ta bị chia rẽ, chiến đấu với hắn ta ở đây, hắn có thời gian để tập hợp lực lượng . Horus đã vượt mặt chúng ta."

Dorn nói: "Bất kỳ trận chiến nào tại Beta-Garmon đều sẽ đẫm máu, không còn nghi ngờ gì nữa về điều đó. Con số thương vong mà tôi dự đoán là rất cao, nhưng chúng có thể chịu đựng được và chúng sẽ cho chúng ta thêm thời gian để củng cố Terra. Guilliman sẽ đến từ phía đông nam thiên hà và bẫy Horus tại Beta-Garmon, hoặc nếu hắn vượt qua được bức tường sắt mà tôi đã tạo ra cho thế giới này."

Russ đặt chiếc cốc của mình xuống. "Anh đang quên một mất một điều."

"Tôi quên mất điều gì vậy, Leman?" Dorn nói.

"Chúng ta đều cho rằng Horus có ý định tấn công bằng toàn bộ sức mạnh của mình vào Terra. Tại sao hắn phải làm như vậy chứ? Nếu tôi là Horus, tôi sẽ cử các Iron Warrior canh chừng phía sau lưng mình. Warp mặc dù đã có thể vượt qua nhưng vẫn đang trong tình trạng hỗn loạn. Horus vẫn có lợi thế chiến lược về tốc độ di chuyển. Chúng ta có thể yên tâm rằng hắn ta sẽ không lãng phí điều đó. Hắn chỉ cần trì hoãn Guilliman trong một thời gian ngắn, không đối đầu trực diện với cậu ta, và hắn sẽ có thể mang lực lượng áp đảo tới Beta-Garmon, sau đó là Terra, tiêu diệt từng đội quân của chúng ta, từng chút một."

"Điều này nghe có vẻ hợp lý, thậm chí có thể xảy ra, nhưng tôi nghi ngờ rằng Warmaster đã đoán trước được sự hủy diệt của Davin," Dorn nói. "Quân tiếp viện đến từ khắp Imperium mỗi ngày, và bây giờ cơn bão đã dịu đi, họ sẽ đến nhanh hơn. Chúng ta lại có quyền truy cập vào mạng lưới thần giao cách cảm và vì vậy chúng ta có quyền kiểm soát tốt hơn đối với các phe phái trung thành. Tại Beta-Garmon và Terra, Horus sẽ phải đối đầu với những đội quân đông đảo hơn nhiều so với những gì hắn ta mong đợi. Hắn sẽ biết được điều này, hắn sẽ vội vàng và sẽ phạm sai lầm. Đây là một cuộc chạy đua, để xem ai sẽ sẵn sàng sớm nhất."

Jaghatai nói: "Dựa vào những quân đội mà ta vẫn chưa có là dựa vào gió. Anh không bao giờ biết nó sẽ thổi theo hướng nào."

"Đúng vậy, đó là lý do tại sao Horus sẽ tiến quân đến Terra nhanh nhất có thể," Russ nói.

"Chúng ta không có thời gian để củng cố đầy đủ cho cả hai hệ sao."

"Tôi nghĩ tôi đã nói ra điều đó rồi." Russ rót thêm rượu từ một chiếc bình cao và uống hết trong một hơi.

"Đó là lý do vì sao chúng ta cần bào mòn lực lượng của hắn trong khi có thể, Russ. Tôi khuyên anh nên đến Acanto Myphos, nơi anh sẽ thấy quân đoàn Alpha đang tập kết ở đó. Tôi chắc chắn anh sẽ hoan nghênh một cơ hội để giải quyết chúng thêm một lần nữa. Chắc chắn anh vẫn muốn trả thù bọn chúng phải không?"

"Tôi sẽ làm điều đó," Russ nói. "Bọn chúng sẽ không bao giờ trả weregild (tiền máu), phải không nhỉ ?" Ông mỉm cười. "Vậy thì bọn chúng sẽ phải chết."

"Tôi biết anh quá rõ để có thể coi đó là một thỏa thuận," Dorn nói.

"Không phải vậy," Russ thừa nhận. "Anh có biết tôi đang nghĩ gì không?"

"Cứ kể cho tôi nghe đi," Dorn mệt mỏi nói.

Russ nghiêng người về phía trước và nắm chặt đầu gối. Khan theo dõi cuộc trao đổi của họ với sự thích thú.

"Kế hoạch của anh sẽ không thành công đâu."

"Đó là cách hành động tốt nhất. Chia rẽ lực lượng địch. Phòng thủ. Tiếp viện, bao vây kẻ thù vào giữa các quân đoàn của chúng ta và quân đoàn mười ba của Guilliman," Dorn nhấn mạnh.

Russ nói: "Nếu chúng ta đang nói về phòng thủ thì có lẽ đúng như vậy. Và trong việc phòng thủ, chúng ta sẽ tiến gần đến chiến thắng, nhưng cuối cùng chúng ta sẽ thất bại."

Dorn nắm chặt cây bút stylus. "Vậy thì anh sẽ làm gì?"

Russ thở dài tiếc nuối. "Tôi sẽ không tham gia cái kế hoạch ở Beta-Garmon của anh , người anh em à. Tôi có việc riêng cần giải quyết với tên Warmaster và tôi sẽ đích thân làm việc đó."

Dorn trừng mắt nhìn Russ. "Giải thích thử xem nào."

"Tôi có cần phải giải thích không nhỉ? Tôi đã bày tỏ ý định của mình ngay khi tôi đến đây. Thời cơ đó đã đến. Tôi sẽ mang theo các chiến binh của mình và tôi sẽ rời đi," Russ nói. "Tôi có cần phải nói rõ hơn cho ngài biết không, hả Pháp Quan? Tôi là Đao phủ của Hoàng đế, tôi sẽ thực hiện nhiệm vụ của mình. Tôi chưa bao giờ nói khác."

"Tôi cứ tưởng anh sẽ sáng suốt hơn."

"Nếu điều đó là hợp lý thì không cần, tôi không cần phải sáng suốt hơn."

"Anh đã nghe tin đồn về chuyện gì đã xảy ra với Horus chưa?" Dorn nói. "Hắn ta sẽ giết chết anh, và anh sẽ làm chúng ta bị thua thiệt trong cuộc chiến này."

"Hắn ta đã trở nên hùng mạnh hơn rất nhiều rồi, người anh em," Khan nói.

Sanguinius nói: "Nếu Jaghatai đã cảnh báo anh thì anh nên lắng nghe. "Trong tất cả chúng ta, Khan giống anh nhất về mặt tâm trí."

Russ nói: "Jaghatai phải đi theo con đường riêng của anh ta, cũng như tôi phải đi theo con đường của tôi. Và con đường này dẫn tôi đến chỗ tên Warmaster. Đó là wyrd (định mệnh) của tôi, như mọi khi. Không có gì thay đổi cả!"

"Mọi thứ đã thay đổi! Một mình anh không thể giết hắn ta được! Dorn nói. "Anh đang vứt bỏ mạng sống và Quân đoàn của mình. Đây là sự điên rồ."

Russ vỗ nhẹ vào ngực mình bằng bàn tay bọc thép. "Cuộc đời của tôi. Quân đoàn của tôi. Tôi sẽ trở lại Fenris, nơi các tu sĩ của tôi sẽ đặt câu hỏi với linh hồn của thế giới của tôi và tìm hiểu về điểm yếu của Horus. Hắn phải có điểm yếu, mọi con quái vật đều có. Tôi sẽ khai thác nó và tôi sẽ hạ gục hắn trước khi hắn đến Terra cách một năm ánh sáng."

Dorn khịt mũi.

"Anh nghĩ tôi là kẻ ngốc à, người anh em?" Russ nói với vẻ ngây thơ nguy hiểm.

"Tôi nghĩ anh thật liều lĩnh. Tôi nghĩ anh đang có nguy cơ bước vào con đường giống như Magnus hoặc Lorgar, khiêu vũ với bọn phù thuỷ tu sĩ. Niềm tin của anh đã đi đâu rồi hả? Con sói đã từng lên tiếng ở Nikaea đâu rồi hả?"

Điều này khiến Russ cảm thấy khó chịu và nụ cười của ông vụt tắt. "Nikaea là một trò lừa khác. Một âm mưu khác. Anh nghĩ tại sao kẻ thù của chúng ta có thể lừa chúng ta bỏ rơi hội Librarius? Anh nghĩ tại sao tôi bị lừa giết Magnus?"

"Bây giờ anh lại tỏ ra hối hận vì điều đó à?" Dorn nói. "Anh luôn khoe khoang về điều đó, kể cả lần cuối cùng tôi nghe anh nói về điều đó."

"Tôi đã khoe khoang. Đúng vậy. Tôi tự hào về những gì tôi đã làm. Khi bị tấn công, Magnus đã sử dụng đến sức mạnh mà lẽ ra hắn ta không bao giờ nên giải phóng, và hắn xứng đáng nhận được những gì hắn đáng được nhận được chỉ vì điều đó. Nhưng mọi chuyện có thể đã khác. Horus lừa dối tôi vì hắn sợ sức mạnh của warp. Hắn sợ phép thuật của Magnus. Đó chính là kẻ thù của chúng. Đó là thứ sẽ đánh bại được chúng."

Dorn thở dài buồn bã và nhìn xuống bảng kế hoạch của mình. "Và đó là những gì Magnus đã nói."

Sanguinius vực dậy khỏi sự phán xét từ nội tâm khốn khổ của mình. "Anh có tin mình đã sai lầm ở Nikaea không, Leman?"

"Có lẽ," Russ thành thật nói. "Nhưng tôi không có sai khi kêu gọi trừng phạt Magnus, tôi cũng không sai khi kêu gọi đàn áp hội Librarius như hiện tại. Ai biết được con đường của Magnus sẽ dẫn tới đâu nếu hắn được để yên? Magnus có thể đã giúp chúng ta thắng cuộc chiến, nhưng liệu sau đó chúng ta sẽ có một Horus khác để đối đầu, hay có thể là hai? Librarius có thể cũng là độc hại như đám hội kín chiến binh mà tôi muốn nguyền rủa bọn chúng tới tận ba lần."

"Người đề xuất vĩ đại của sắc lệnh Nikaean, người đã giữ lại các phù thủy của riêng mình. Anh có rất nhiều phẩm chất đó, người anh em ạ," Dorn nói. "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đạo đức giả là một trong số đó."

"Thật thế à? Các tu sĩ trong Quân đoàn của tôi và Stormseers của Jaghatai khác với các Thủ thư trước đây. Các chiến binh của chúng tôi dựa trên một truyền thống lâu đời hơn. Một truyền thống để hạn chế bọn họ không đi quá giới hạn. Magnus không tin vào giới hạn. Đó là lỗi của hắn ta."

"Những truyền thống tương tự đã bị Cha chúng ta cấm ở mọi thế giới," Dorn nóng nảy nói.

Russ chế giễu: "Chúng ta đều đã thấy sự kín tiếng của Ngài về warp đã dẫn chúng ta đến đâu rồi."

Sanguinius im lặng và làm một cử chỉ đồng ý.

"Leman nói đúng," Khan nói. 'Những nhà tiên tri của chúng tôi không lấy sức mạnh trực tiếp từ warp. Quà tặng của họ là sự trung gian. Chúng tôi biết giới hạn là gì."

"Giới hạn sức mạnh à?" Dorn nói. "Sức mạnh không có giới hạn. Mỗi sức mạnh đạt được đều tạo ra thêm lòng tham. Nó không bao giờ được thỏa mãn. Tâm hồn của một người đàn ông cần phải được kiểm soát như là một pháo đài vậy."

"Không có giới hạn trong sức mạnh đâu, Rogal," Jaghatai nói. "Giới hạn của chúng ta là giới hạn của trí tuệ con người. Anh đang tìm kiếm sự giác ngộ không đúng chỗ. Trí tuệ là giới hạn cần phải được tuân theo."

"Vậy bây giờ sự khiêm tốn có thể chế ngự được sức mạnh của warp hay sao," Dorn nói. "Chuyện này thật vớ vẩn."

"Khiêm tốn là một trong những cách đó," Jaghatai nói. "Cha chúng ta là một psyker, Sanguinius và cả Malcador cũng vậy."

"Kẻ thù sợ hãi warp cũng như việc chúng lao mình vào đó. Chúng ta phải biết lợi dụng nó," Leman Russ nói, giơ tay lên, "theo một cách an toàn, để giúp chúng ta giành chiến thắng trong cuộc chiến này."

"Tôi vẫn gọi anh là kẻ đạo đức giả. Làm sao anh có thể ủng hộ được điều này hả Jaghatai? Anh ta đã phản đối anh ở Nikaea."

Khan nói: "Đó đã là quá khứ, còn giờ là bây giờ. Nhìn lại quá khứ sẽ không giải quyết được gì. Chúng ta phải đoàn kết."

Dorn lắc đầu. "Cho dù ý định của anh với Fenris là gì thì chúng cũng không quan trọng đối với việc bảo vệ Terra. Điều khiến tôi lo lắng là anh sẽ không ở đây khi Cha cần đến anh."

"Nếu Cha là người quyết định tôi nên ở đâu và không nên ở đâu thì tại sao Ngài không ở đây?" Russ nhìn xung quanh, như thể Hoàng đế của Nhân loại có thể đang ẩn sau tấm màn. "Cha đang làm cái gì trong ngục tối vậy?"

Dorn gục đầu. "Tôi không biết."

"Tôi nghĩ có lẽ anh đã biết," Russ nói. "Cả anh cũng biết. Và cả ông cũng vậy, phải không hả, Malcador?"

Vị Nhiếp chính vương không nói gì.

"Anh không nói cho chúng ta biết. Vậy thì tôi sẽ nói," Russ nói, "nếu chính cha chúng ta đến và ra lệnh cho tôi ở lại, đồng thời nói với tôi rằng con đường mà tôi đã chọn sẽ kết thúc trong thảm họa, thì tôi sẽ ở lại." Russ đứng dậy, dang tay ra và hét lên trần nhà. "Cha có nghe thấy con nói không, thưa cha? Cha có thể nghe thấy con không? Con cầu xin sự hướng dẫn!" Ông đột ngột nghiêng đầu sang một bên, rồi thả tay xuống.

"Chẳng có gì cả," Russ thì thầm. "Cha không nói gì cả. Vậy nên tôi sẽ đi. Hãy tha thứ cho tôi, các anh em, tôi cần phải chuẩn bị. Tôi chúc các anh may mắn với cuộc hội quân lớn của mình tại Beta-Garmon."

Russ cầm ngọn giáo của mình và sải bước ra khỏi phòng.

"Leman!" Dorn hét lên, mặt đỏ bừng. "Leman, quay lại đây!" Ông phóng mình lên trên, làm rơi vãi các bảng dữ liệu, cốc và đồ uống giải khát để vội vàng bắt kịp người anh em của mình.

Sanguinius nắm lấy cánh tay Dorn. Những tấm bùa may mắn trên đôi cánh của ngài kêu lạch cạch khi lông vũ của nó rung lắc và ổn định lại.

"Để cho anh ta đi đi. Có nhiều cách để phục vụ vị Chúa Tể của chúng ta trong cuộc chiến này," Sanguinius nói.

Malcador đứng dậy, thở dài khi nghe các khớp xương của mình kêu răng rắc. "Hãy nghe theo Sanguinius đi, Dorn. Hãy để Russ bước đi trên con đường riêng của mình," Malcador nói. Ông nhìn qua cánh cửa mà Russ đã đi qua. "Con đường của cậu ta khác với các cậu."



Các anh em Primarch hội ngộ trên Terra sau khi Sanguinius đã trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro