Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Zhihu| TỊNH ĐẾ HOA HỒNG - Nguyệt Vi Tiểu Thố

Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.

*****

Phiên ngoại

Năm giờ chiều, Lục Trầm kết thúc cuộc họp liền vội vã trở về nhà.

"Gần đây Lục tổng đều tan làm đúng giờ vậy?" Tiểu Triệu thận trọng hỏi thư ký Trương.

Trương Thần mỉm cười và nói: "Lục tổng là người đàn ông của gia đình."

Là một thư ký đúng mực, anh ta không nói gì thêm.

Thực ra điều anh ta muốn nói là, bây giờ bà chủ đã có thai năm tháng, còn là song thai. Nếu không phải bà chủ ngày ngày thúc giục, Lục tổng căn bản còn không muốn đi làm.

Bây giờ còn có thể nhìn thấy anh ở công ty đã là tốt lắm rồi.

Lục Trầm vừa về đến nhà liền đi thẳng vào phòng làm việc.

Quả nhiên, anh thấy vợ mình đang ôm bụng bầu ngồi trước bàn làm việc, vẫn đang dịch tài liệu.

Sau khi "Cuộc thi dịch thuật Hannah Thomas" kết thúc, trình độ dịch thuật của "Trầm Triệt" đã được ban giám khảo công nhận, Doãn Lan Triệt đã nhận được lời mời từ nhà xuất bản, hiện đã dịch xong một vài tập thơ tiếng Anh.

"Anh về rồi à?" Doãn Lan Triệt nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, cười với anh.

"Không phải anh nói hôm nay còn phải ăn cơm với bạn học cũ ư? Sao lại về rồi?" Cô nói xong liền muốn đứng dậy.

"Hẹn lúc bảy giờ," Lục Trầm rất thận trọng đi tới đỡ cô, "Không trở về gặp em anh không yên tâm ăn cơm đâu."

"Buổi tối không được làm việc nữa." Anh bá đạo thu hết sách trên bàn đi, "Chỉ được phép chơi và nghỉ ngơi."

Cô cau mày, "Em biết rồi mà, anh mau đi đi, tối nay em sẽ không làm gì nữa đâu."

Cô đẩy anh, "Không phải là bạn thân nhất thời đại học của anh sao? Đã nhiều năm không gặp, anh đừng để người ta đợi."

Lục Trầm gật đầu, nhưng vẫn ở nhà, nhìn Doãn Lan Triệt ăn xong bữa tối, tới sát giờ hẹn mới đi tới nơi hẹn.

Đường Khuynh đã đợi sẵn.

"Chúc mừng cậu." Đường Khuynh cười nâng ly, "Sắp được làm bố rồi."

"Cám ơn!" Lục Trầm cụng ly với anh ta.

"Kết hôn rồi có khác," Đường Khuynh trêu chọc anh, "Chỉ thiếu đường viết mấy chữ 'Tôi có vợ, tôi hạnh phúc' lên mặt thôi."

Lục Trầm bật cười.

Đường Khuynh lại mỉm cười, "Ngày dự sinh là khi nào? Người cha đỡ đầu như tôi còn chuẩn bị bao lì xì trước."

"Vậy cậu phải chuẩn bị hai cái rồi." Lục Trầm cười nói.

"Sinh đôi?"

"Ừ, nên rất có thể sẽ sinh sớm."

Đường Khuynh cười nói: "Vậy sau này cậu phải chuẩn bị tâm lý đi, nghe nói rất nhiều cặp sinh đôi đến cả cha mẹ cũng không phân biệt được."

Hai người trò chuyện một lúc, Đường Khuynh biết anh nhớ người đang ở trong nhà kia nên không giữ lại nữa, liền rời đi.

Sau khi tạm biệt Đường Khuynh, Lục Trầm đã đến tiệm đồ ngọt "Thanh Triệt" để mua bánh cho Doãn Lan Triệt.

Trong lúc đợi bánh, anh nhìn vào một chỗ ngồi cạnh cửa sổ trong cửa hàng, bất giác nhớ lại những gì Đường Khuynh vừa nói.

Nhiều cặp song sinh, ngay cả cha mẹ cũng không phân biệt nổi.

Anh lắc đầu cười, song sinh ư...

Đúng thật là như vậy.

Ba năm trước, khi anh vừa tiếp quản Lục thị đã xảy ra chuyện.

Công ty vướng vào một số tranh chấp hợp đồng, gây ra rất nhiều rắc rối.

"Có người cố ý gây sự với chúng ta." Lúc đó cha Lục nói với Lục Trầm.

"Tất cả đều là thương mại xuyên biên giới," Lục Trầm trầm ngâm, "Hải Thành bây giờ, kẻ duy nhất muốn cạnh tranh thương mại xuyên biên giới với chúng ta, và có khả năng cạnh tranh, cũng chỉ có Lữ Thị."

"Lữ Thị làm việc trước giờ không sạch sẽ." Cha Lục trầm tư, "Nghe nói Lữ Ninh bị bệnh, chuẩn bị nghỉ hưu. Có lẽ là muốn loại bỏ chúng ta trước khi giao công ty lại cho con trai hắn..."

"Mấy ông già trong hội đồng quản trị kia ngày nào cũng ầm ĩ, đòi sa thải các cấp quản lý." Cha Lục tiếp tục cau mày, "Rất có thể là Lữ Thị đứng sau giở trò."

"Kỳ thực hắn muốn diệt trừ chúng ta cũng đâu dễ dàng như vậy." Lục Trầm suy nghĩ một chút, "Đại khái là muốn thương lượng điều kiện."

Cha Lục trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu lên: "Con cảm thấy nên làm như thế nào?"

Hai cha con nhìn nhau.

"Chủ động công kích." Lục Trầm nói.

Vì vậy, nhà họ Lục đã chủ động liên hệ với nhà họ Lữ, nói muốn hai công ty thành lập hợp tác kinh doanh.

Thương trường giống như chiến trường, hai bên đều là người thông minh, trải qua mấy vòng đàm phán, về cơ bản đã tìm ra đối phương muốn gì.

Trên bàn ăn, Lữ Ninh đặc biệt dẫn Lữ Thanh Thanh đến, chỉ vào cô ấy và nói với Lục Trầm, "Người trẻ các con nên giao lưu nhiều hơn."

Lữ gia muốn dùng việc liên hôn để ràng buộc hợp tác thương mại xuyên biên giới với Lục Thị.

Thực ra là muốn một nửa thị trường hiện nay của Lục Thị.

"Đáng khinh, đúng là phong cách thường ngày của Lữ gia," Cha Lục tức giận ho một tiếng, "Năm đó, chú Trịnh của con cũng rơi vào bẫy của Lữ Ninh, cho nên gia đình tan nát. Nhưng ngần ấy năm, ta chẳng những không báo thù được cho hắn, mà còn..."

"Không sao đâu ba." Lục Trầm nhẹ nhàng vỗ lưng ông, "Liên hôn thì liên hôn, chỉ có kết hôn mới có thể ổn định Lữ thị, tính kế lâu dài, nếu không lúc này Lữ thị gây chuyện, chúng ta sẽ tổn thất lớn."

Vì vậy, anh và Lữ Thanh Thanh bắt đầu hẹn hò.

Anh có thể cảm giác được sự lơ đãng của cô ấy.

Lữ Thanh Thanh giống như một công chúa nhỏ kiêu ngạo, nói rằng cô ấy lịch trình bận rộn, nhiều nhất chỉ có thể gặp một lần một tuần.

Trong lòng anh cũng chỉ mong vậy.

Chỉ là những ngày không gặp nhau, ngày nào anh cũng sẽ kêu người đưa quà đến Lữ gia.

Anh từng nghe nói, thời đi học Lữ Thanh Thanh có một mối tình oanh oanh liệt liệt.

Anh cũng không có hứng thú muốn biết chi tiết. Dù sao cô đóng kịch, anh cũng đóng kịch, nếu thật sự đến mức kết hôn, cùng lắm thì sau đó lại làm thủ tục ly hôn.

Thậm chí có khi không cần kết hôn, chỉ cần đính hôn ổn định Lữ Thị trước là được. 

Nhưng không ngờ, Lữ Thanh Thanh đột nhiên gặp tai nạn.

Là bạn trai, anh đương nhiên phải đến bệnh viện thăm.

Anh vĩnh viễn nhớ mãi ngày hôm đó, ngày 26 tháng 3 năm 2020, khi anh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô gái trên giường bệnh ngồi đó yếu ớt, cô quay đầu lại, chạm phải ánh mắt anh.

Anh sững sờ.

Hình như có chỗ nào đó....không đúng lắm.

Nhưng lại hình như chẳng có gì không đúng.

Sau đó, anh vẫn tiếp tục hẹn hò với Lữ Thanh Thanh như bình thường.

Rõ ràng cô vẫn là người đó, nhưng không biết vì sao, anh luôn cảm thấy sau tai nạn, cô dễ thương hơn trước nhiều.

Đáng yêu đến mức anh sẽ vô thức ngây người nhìn cô, sẽ bắt đầu mong chờ mỗi buổi hẹn hò với cô.

Hôm đó, anh mua cho cô một ly trà sữa, cô bĩu môi cắn ống hút, nhỏ giọng than thở: "Em không hút được trân châu bên trong."

"Vậy sao?" Anh từ đối diện đứng dậy, đi tới ngồi ở bên cạnh cô, "Để anh xem."

Vốn là tới xem ống hút, nhưng lại không nhịn được, cô vừa ngẩng đầu lên, anh đã ngậm lấy môi cô.

Cô mở to mắt, nhìn anh chằm chằm, căng thẳng tới mức nín thở.

Hết cách, anh chỉ có thể buông cô ra. Cô đỏ mặt, cắn môi, nhỏ giọng oán trách: "Anh làm gì vậy?"

Anh ngây người nhìn bộ dạng e thẹn rụt rè của cô, trong đầu chỉ có một câu.

Lục Trầm, mày xong rồi.

Anh không muốn nghĩ gì nữa, nâng mặt cô lên, cứ như thế một nụ hôn dài hơn lại diễn ra.

Ba tháng sau, bọn họ kết hôn.

Vào đêm tân hôn, anh tặng cô một cuốn sổ tay.

Anh không thể nói là tại sao, nhưng bản năng khiến anh cảm thấy dường như cô vợ mới của mình có che giấu chuyện gì đó.

Anh không biết cô còn nhớ tới người bạn trai trước đây hay không, nhưng anh không hỏi được, cũng không muốn hỏi.

Anh chỉ không muốn cô giấu mọi thứ trong lòng.

Tặng cô ấy sổ tay, với hy vọng cô ấy có thể viết nó ra, có nơi để tâm sự.

Sau đó, tình hình sức khỏe buộc Lữ Ninh phải nghỉ hưu, Lữ Phong trở thành kẻ cầm quyền Lữ gia.

Lữ Phong từ nhỏ đã được chiều chuộng, kiêu căng ngạo mạn, dã tâm bừng bừng, là kẻ có tiếng "không thể chọc tới" ở Hải Thành, nhưng lại không xảo quyệt được như Lữ Ninh.

Hắn độc đoán chuyên quyền, không bao giờ lắng nghe ý kiến của người khác. Thậm chí không cần Lục Trầm ra tay, hắn đã mắc phải sai lầm trong kinh doanh.

Lục Trầm giúp hắn xử lý từng chuyện một. 

Cha Lục khó hiểu, hỏi anh có phải vì Lữ Thanh Thanh không.

Anh lắc đầu "Không phải ạ,"

Giúp Lữ Phong vốn là một phần trong kế hoạch của anh.

Chỉ là luộc con ếch trong nước ấm để khiến nó mất cảnh giác.

Nhưng Lữ Thanh Thanh thực sự trở thành nút thắt trong lòng anh.

Anh có chút sợ hãi, nếu anh thực sự đối phó Lữ Thị như kế hoạch, liệu anh có mất cô không.

Dù anh đã nghĩ xong cách bảo vệ cô, Lữ gia có sụp đổ, anh cũng sẽ không để cô phải chịu bất kỳ tổn hại nào.

Nhưng cô sẽ không hận anh chứ?

Ban đêm, nhìn khuôn mặt yên bình say ngủ của cô, anh thậm chí đã hơn một lần nghĩ tới, hay là cứ thế từ bỏ thôi.

Chẳng phải Lữ gia muốn một nửa thị trường của Lục gia sao? Hay là cứ cho bọn họ đi. 

Cô là vợ anh, anh không muốn có nguy cơ mất đi cô.

Đêm không ngủ được, anh nhớ đến những cuốn sử đã đọc, chợt hiểu ra "mỹ nhân kế" thời cổ đại. Những tướng lĩnh kia rõ ràng đều biết mỹ nhân phái đến là thủ đoạn của quân địch, nhưng vẫn không thể giữ được đầu óc minh mẫn.

Anh thực sự đã cảm nhận được cảm giác đó.

Nếu tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay, vì vậy anh đã đi công tác nước ngoài hai tháng.

Một lý do là tìm kiếm đối tác mới ở nước ngoài, lý do khác là anh cần bình tĩnh nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường.

Hai tháng sau, anh đẩy nhanh tiến độ, về nước sớm một tuần, chỉ để cùng cô mừng kỉ niệm một năm kết hôn.

Nhưng người trước mặt luôn khiến anh cảm thấy có gì đó không đúng.

Đáng lẽ phải là một đêm vô cùng ngọt ngào, nhưng anh lại không hứng thú nổi.

Nhìn ánh mắt có chút thất vọng của cô, anh cảm thấy rất có lỗi. Anh nhẹ nhàng ôm cô, nhưng trong lòng lại có một cảm giác kỳ lạ.

Rốt cuộc là chỗ nào không đúng?

Anh cũng không biết nữa.

Người đó rõ ràng vẫn là người đó.

Mũi, mắt, miệng, không có gì thay đổi.

Nhưng vẫn cứ cảm thấy không đúng.

Vài ngày sau, Lữ Thanh Thanh nói muốn về nhà mẹ đẻ ở một thời gian ngắn, anh không giữ lại.

Tiệm đồ ngọt "Thanh Triệt" mới khai trương, anh đến thăm nhân viên cửa hàng, không ngờ nhìn thấy cô đang ngồi ăn bánh bên cửa sổ.

Khoảnh khắc họ nhìn nhau, anh sững người.

Lửa nóng kìm nén suốt hai tháng trời như không ngừng dâng lên, anh nắm tay cô bước ra ngoài.

Về tới nhà, đóng cửa lại, anh gấp gáp muốn hôn cô.

Vẫn ổn, vẫn ổn, anh thầm nói trong lòng.

Không có gì không đúng cả.

Tất cả chỉ là anh suy nghĩ lung tung.

Nhưng sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, nhìn thấy người nằm bên cạnh, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Anh thật sự không hiểu chính mình, rõ ràng chính là một người, vậy mà sau một đêm, tại sao lại có cảm giác kỳ lạ như vậy?

Anh thấy mình sắp phát điên.

Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.

Trong giờ làm việc, thư ký Trương đi vào báo cáo công việc, anh nghe xong ngẩng đầu hỏi: "Trương Thần, cậu nói, trên đời này có tồn tại chuyện hoán đổi linh hồn gì đó không?"

Thư ký Trương hoang mang, "Hả?"

"Thôi." Anh xua tay, thầm nghĩ mình nhất định điên thật rồi.

Anh đến gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói có lẽ gần đây anh gặp áp lực quá nhiều.

Thời gian anh tăng ca ở công ty ngày càng nhiều.

Trong lòng anh luôn có cảm giác kháng cự, không muốn quay trở về căn nhà ở tiểu khu Vân Cung kia. 

Lúc đầu, Lữ Thanh Thanh luôn gửi tin nhắn hỏi anh khi nào tan làm, có muốn cùng ăn tối không. Nhưng khi anh tăng ca ngày càng nhiều, tin nhắn cũng ngày càng ít đi.

Cho đến một ngày, Lữ Thanh Thanh đột nhiên ngập ngừng nói với anh, rằng cô có một cô em gái sinh đôi.

Cô ấy nói muốn đến huyện An để tìm em gái, muốn anh đi cùng.

Khoảnh khắc mở cửa căn phòng, anh đã nhận ra.

Anh cũng không biết trong lòng mình có cảm giác gì, nhiều cảm xúc trộn lẫn vào nhau, tức giận, đau lòng, khó chịu, cùng may mắn.

Tức giận là vì trong mưu đồ dối trá này, anh không biết cô đóng vai trò gì.

Đau lòng vì người anh hết mực nâng niu, lại bị người sỉ nhục ở đây.

Khó chịu là, rõ ràng cô đã nhìn thấy anh, lại không chịu nhờ anh giúp đỡ.

May mắn là, nếu người anh yêu thực sự không phải là Lữ Thanh Thanh, vậy thì mấy chuyện Lữ Thị trước đây sẽ không còn là vấn đề nữa.

Anh biết mình phải kìm lại.

Lữ gia tưởng anh không biết, anh liền giả vờ không biết.

Nhưng thấy cô từ từ ngồi xổm xuống, hai mắt đỏ hoe nhặt quần áo trên mặt đất, anh vẫn không kiềm chế được, tiến lên vài bước, cởi áo khoác khoác cho cô.

Anh cố nén thôi thúc muốn ôm cô vào lòng, nói với Lữ Thanh Thanh vài câu rồi bước ra khỏi cửa trước.

Anh cũng không biết Lữ gia định làm gì.

Đưa một Lữ Thanh Thanh giả đến bên anh, bây giờ lại dồn hết sức đổi lại.

Anh chỉ có thể thuận theo diễn cùng bọn họ.

Trên đường ra ngoài mua đồ ăn, anh cứ nghĩ mãi, chẳng lẽ cô bị Lữ gia ép buộc, có điều gì khó nói.

Nhưng anh là người yêu của cô, là chồng của cô, cho dù cô bị ép buộc cũng không muốn cầu cứu với anh sao?

Cô rõ ràng có nhiều cơ hội để nói với anh.

Cô không tin rằng anh có thể bảo vệ cô sao?

Nói đổi là đổi, rời đi cũng dứt khoát như vậy, ngay cả tiếng gọi "anh rể" cũng lưu loát đến thế.

Anh chợt có chút nghi ngờ, không biết một năm qua cô có dành cho anh một chút chân tình nào không.

Nếu cô chỉ là một quân cờ được Lữ gia cố ý đặt ở bên cạnh anh, khó trách cô lại rời đi dứt khoát như vậy.

Bởi vì cô không yêu anh.

Từ đầu đến cuối, anh là người duy nhất đắm chìm.

Là như vậy sao? Anh tự hỏi mình.

Nhưng anh không thể cho bản thân câu trả lời.

Anh đến một nhà hàng, khi gọi món, anh nói với người phục vụ, "Tôi muốn thịt xào xả ớt, nhưng tôi muốn có trứng trong đó."

Người phục vụ kinh ngạc, "Hả? Trứng ư?"

Anh gật đầu.

Đó là bí mật nhỏ của vợ chồng họ.

Anh vẫn luôn biết cô thích ăn thịt xào xả ớt, nhưng vì ăn vào sẽ nổi mụn nên cô không dám ăn nhiều.

Một lần, anh muốn học cách làm thịt xào xả ớt cho cô, nhưng lại đập nhầm một quả trứng vào đó.

Đồ ăn làm ra trông thật kinh khủng, nhưng cô lại ăn chúng một cách ngon lành.

"Thịt xào ớt với trứng," cô vừa ăn vừa cười, "Ngon lắm, mà còn là một phần duy nhất chỉ mình em được ăn."

Trong bệnh viện, khi ba người cùng nhau ăn tối, anh cố ý đặt món thịt xào xả ớt trước mặt cô.

Cô không có phản ứng gì, nhưng đột nhiên nói muốn làm việc ở Lữ Thị.

Trong lòng anh không đồng ý, bất kể mục đích ban đầu của cô là gì, Lữ Thị cũng quá nguy hiểm.

Khi Lữ Thanh Thanh đang lộ vẻ khó xử, anh thuận nước đẩy thuyền, đề nghị cô tới Lục Thị làm việc.

Lý lẽ thuyết phục đâu vào đó, ngay cả Lữ Thanh Thanh cũng không thể phản bác lại lời nào.

Dù cô đã làm gì hay muốn làm gì, cứ phải để cô bên cạnh, để anh bảo vệ thì mới yên tâm được.

Sau khi cô đến làm việc ở Lục Thị, cuối cùng anh cũng xác nhận được một điều.

Trong lòng cô có anh.

Nếu trong lòng cô không có anh, cô sẽ không nấu cháo cho anh, sẽ không vô thức lộ ra vẻ mặt đau lòng khi thấy anh đau bụng, sẽ không vì câu nói đút cháo đó của anh mà chạy đi.

Nhưng cô cứ mãi không mở miệng nhận anh.

Khi thư ký Trương đến nói với anh Doãn Lan Triệt sẽ đến bệnh viện gặp Liêu Phàm, cơn giận của anh lập tức dâng lên.

Không thèm nhận lại ông chồng ngày ngày lắc lư trước mặt, mà lại thực sự chăm sóc kẻ kia như chồng mình?

"Cậu đi cùng cô ấy, bảo cô ấy ký xong quay về làm việc, đừng mất quá nhiều thời gian."

Nhưng cuối cùng cô vẫn không quay về cùng Trương Thần. Trương Thần nói Liêu Phàm đã tỉnh, cô ở lại bệnh viện.

Hôm đó anh xong việc rất sớm, cũng không có tiệc xã giao, là một ngày rảnh rỗi hiếm có.

Nhưng anh mãi không về.

Anh không biết mình đang đợi cái gì, rõ ràng anh biết hôm nay cô sẽ không về công ty.

Nhưng cô lại quay về.

Khi đi ngang qua phòng thư ký, anh tình cờ nhìn thấy cô đang nằm trên bàn, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Như bị ma xui quỷ khiến, anh đi xuống dưới lầu mua một ly cà phê nóng.

Anh vừa mua vừa cười nhạo bản thân, cảm thấy mình như một phi tử đang tranh sủng.

Nhưng anh cứ muốn khiến cô thương xót mình, chỉ một chút thôi cũng được.

Cuối cùng, khi cà phê sắp cạn, anh đã nghe được điều mình muốn nghe.

"Tôi nghe nói..." Cô cụp mắt xuống, "Người dạ dày không tốt nên hạn chế uống cà phê."

Khoảnh khắc đó, sự tức giận tích lũy ngày hôm đó đã biến mất ngay lập tức.

Quay lưng về phía cô, khóe môi anh cong lên, nhưng khi quay đầu lại vẫn cố ý cười.

"Ồ? Nghe ai nói?"

Cô lại cúi đầu, "Nghe người khác nói."

Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.

Trên đường trở về huyện An, cô rất im lặng, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào.

Cô không nói, anh cũng không nói.

Anh thấy bản thân như một đứa trẻ giận dỗi, trẻ con và nực cười.

Nhưng anh muốn cô phải nhận anh trước.

Đến khu dịch vụ, cô đã ngủ say, anh nhẹ nhàng đắp áo cho cô, xuống mua hamburger, còn đặc biệt dặn không bỏ ớt xanh.

Cô không thích ớt xanh.

Lên xe, cô vẫn ngủ say.

"Vợ," anh rốt cuộc không nhịn được, khẽ vuốt tóc cô, giọng nói đầy tủi thân mà chính anh cũng không nhận ra, "Sao em còn không chịu nhận anh?"

Đêm đó, trong ngôi nhà cũ của nhà họ Doãn, anh tỉnh lại vì nóng, mở tủ tìm một chiếc chăn mỏng.

Kết quả là rơi ra một đống giấy tờ nằm ​​rải rác trong tủ.

Sáng sớm hôm sau, anh mới phát hiện đó đều là giấy khen của cô.

Anh lật giở từng tờ một, nghe cô nói chuyện bỏ học với giọng điệu đều đều, trong lòng chỉ cảm thấy buồn bực khó chịu.

Cô định đi làm bữa sáng, anh nhìn bóng lưng cô, đột nhiên muốn tiến lên ôm cô như trước đây.

Nhưng vừa bước lên, anh lại ngừng lại.

Trong bệnh viện, anh gọi "bố" cô là bố.

Nhưng dù vậy, cô vẫn không có ý định thừa nhận anh.

Chán nản, anh mua bia và uống gần hết chai.

Cô không lên tiếng ngăn cản mà lặng lẽ vào bếp làm bữa tối.

Anh bước tới giúp cô, nhưng khi nhặt con dao lên, anh đã đổi ý.

Quẹt nhẹ một cái, anh kêu lên, vết thương trên đầu ngón tay anh đang rỉ máu.

Cuối cùng cô cũng lo lắng.

Cô nắm lấy ngón tay anh, nhìn như sắp khóc, vội vàng tìm băng gạc cho anh.

Thấy dáng vẻ cô đau lòng vì mình, cuối cùng anh không nhịn được ấn cô sát vào tường.

Không được, anh tự nhủ, Lục Trầm, không được, cô ấy chưa thừa nhận mày.

"Xin lỗi, " anh lùi về phía sau một bước, "Tôi hơi say, nhận lầm người."

Anh nhắm mắt lại và lặng lẽ quay đi.

"A Trầm..."

Giọng nói mang theo tiếng khóc truyền tới, anh nhắm mắt lại, khóe mắt đau nhức.

Cô không hề biết anh đã chịu đựng khổ sở như thế nào chỉ để đợi cô thừa nhận.

Cảm xúc kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng bộc phát, anh xoay người, ôm chặt lấy cô, hôn cô mãnh liệt.

"Còn gì nữa?" Anh hỏi đi hỏi lại, hết lần này tới lần khác.

Cô khóc đến nước mắt giàn giụa, ôm lấy anh, cuối cùng anh cũng nghe thấy cô gọi ra hai từ đó.

Hai từ mà anh đã chờ đợi rất lâu rất lâu.

Khi suy nghĩ quay trở lại, anh đã đứng trước cửa nhà mình.

"Chồng?" Nghe thấy tiếng cửa mở, Doãn Lan Triệt nửa nằm trên sô pha đứng dậy, vừa đi vừa cười hỏi: "Anh về rồi à?"

Nhìn khuôn mặt dịu ngoan của người trước mặt, anh cảm thấy trên đời không gì có thể sánh được với nụ cười của cô.

Anh mỉm cười, giơ chiếc bánh nhỏ trên tay lên.

"Ừ, vợ ơi, anh về rồi đây."

Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro