30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Tuyết Ngàn Năm

Yêu người một kiếp, đợi thiên thu…

Advertisements

[DPKTH] Chương 30: Thánh tử giáng trần, phúc lạc mãn thiên

Posted by Tuyết Lạc

Cám ơn các tình yêu đã để lại comment <3 những thắc mắc và bất mãn của mọi người sẽ dần được lý giải trong các chương tiếp theo, mong mọi người vẫn có thể tiếp tục duy trì ^^

.

.

.

Đệ tam thập chương

Thánh tử giáng trần, phúc lạc mãn thiên

– Tuyết Lạc –

Rốt cục cũng đến ngày cử hành đại lễ mừng Thánh tử trở về, Thiên Phong tựa như một con búp bê tinh xảo, bị đám thị nữ xoay đến xoay đi, không chỉ thân phải khoác lên bao thứ rườm rà, đến đầu cũng bị bắt đội một cái mũ hoa nặng trịch. Càng bực mình hơn là trong khi cậu đang méo mặt ra chịu khổ, thì đám nữ hầu xung quanh lại luôn miệng tươi cười, xuýt xoa khen cậu thế nào xinh đẹp thế nào mỹ.

Ta đây không thích xinh đẹp không thích mỹ! Muốn xinh muốn mỹ các ngươi chính mình tự đi làm!

Bất quá, sự thật đau lòng là dù bọn họ có trang điểm cầu kỳ cỡ nào, ăn mặc sang quý cỡ nào đi chăng nữa, cũng không thể sánh bằng vẻ đẹp của người trước mắt.

Nếu nói Thiên Phong bình thường mặc đồ trắng sẽ khiến người ta liên tưởng đến Nguyệt thần tinh quân, thì bây giờ một thân hồng y thiếu niên lại khiến người ta như được nhìn thấy Mẫu đơn tiên tử. Dung nhan thanh nhã thoát tục, lại cũng có một mặt như vậy diễm lệ câu nhân, làm bất cứ ai nếu đối thiếu niên đã từng quen biết, chứng kiến cảnh này chỉ có thể đấm ngực dậm chân thầm mắng trên đời sao có thể có người như thế yêu nghiệt.

Đây chính là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Âu Dương Tà, khi vừa mới bước vào phòng tìm đến tiểu đồ nhi của hắn. Trong khoảnh khắc, hắn thực lập tức muốn đem cả chiếc áo tân nương đã chuẩn bị sẵn ra cho thiếu niên mặc thử, muốn xem nhân nhi trong lòng càng biến thành cỡ nào xinh đẹp, hơn nữa vẻ đẹp ấy khi ấy chỉ có thể thuộc về một mình hắn, là thê tử chỉ hắn mới được phép ngắm mà thôi. (Bạch: Ước vọng xa vời…)

Thiên Phong cũng phát giác sư phụ đến, định nhào vào lòng hắn đón chào như mọi khi, lại vướng lọn tóc phía sau vẫn đang bị người chải vuốt, chỉ có thể u oán ngồi yên một chỗ, chọc chọc vào mớ diêm dúa gì đó trên đầu mình, khẽ nhăn mặt hướng nam nhân than thở:

“Sư phụ, thứ này thật khó chịu, vừa nặng vừa cồng kềnh, có thể không đội được không?”

Ngay cả với biểu tình như vậy, gương mặt mỹ nhân vẫn xinh đẹp vô ngần.

Âu Dương Tà nghe vậy chỉ có thể bất đắc dĩ khẽ cười, tân nương bé nhỏ của hắn vẫn còn trẻ con lắm.

Nâng bước đi đến bên thiếu niên, sửa sang lại mũ miện trên đầu vừa bị cậu không ngoan làm lệch, tiếp lấy chiếc lược thay thế hạ nhân vuốt ve thiếu niên suối tóc, bất quá ngữ khí vẫn là bá đạo như thường ngày:

“Không được, hôm nay không thể làm qua loa.” Đêm nay hắn cũng có một quyết định quan trọng cần tuyên bố. Hắn muốn Phong nhi phải xinh đẹp nhất, lộng lẫy nhất.

“Nhưng mà…”

Nhìn đến vẻ mặt ủy khuất của thiếu niên, Âu Dương Tà thanh âm không tự chủ được lại hơi chút phóng nhuyễn:

“Dù sao cũng chỉ có một buổi tối, Phong nhi gắng chịu đựng một chút là tốt rồi.” Đặt chiếc lược gỗ lên bàn, Âu Dương Tà cúi xuống dùng một tay nhẹ nhàng ẵm thiếu niên lên, thay thế cậu ngồi xuống ghế, lại đặt cậu toạ trên đùi mình. Ngón tay nâng lên chiếc cằm tinh xảo, say mê ngắm nhìn dung mạo tuyệt mỹ, như muốn nhấn chìm nó trong đáy mắt thâm sâu:

“Ta muốn tất cả người trong Thần giáo biết được, Thánh tử của bọn hắn tuyệt mỹ đến cỡ nào, tài giỏi đến cỡ nào.”

Nghe sư phụ nói đến đây, Thiên Phong trong tâm trí chợt nhớ tới người nào đó đang phải chịu nhục hình giờ vẫn còn bị nhốt trong ngục, đáy lòng không khỏi xẹt qua một tia áy náy, bất quá đương nhiên còn có chút dự mưu nho nhỏ:

“Sư phụ, người kia… có thể tha cho hắn được không?”

Âu Dương Tà hiển nhiên biết Thiên Phong đang nhắc đến ai, mày kiếm khẽ nhíu, ánh mắt nguy hiểm ẩn ẩn có chút hờn giận:

“Sao vậy? Phong nhi thương xót cho hắn? Đã quên kẻ nào đã hại con nịch hồ?”

“Chỉ là một tai nạn.” Thiên Phong bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa, lúc đó hắn cũng đâu biết con là ai. Có trách chỉ có thể trách đồ nhi nghịch ngợm, chạy lung tung khắp nơi, lại gây họa.”

“Phong nhi cuối cùng cũng hiểu được mình khắp nơi gây họa?” Nghe được lời ‘nhận tội’ này của bé con, tâm tình Âu Dương Tà tốt lên không ít. Không cho bé một bài học, sẽ không biết được thói lông bông của mình có bao nhiêu nguy hiểm, có bao nhiêu ‘liên lụy’ tới người khác, nhất là với hắn. Chỉ cần trong tầm mắt không tìm thấy bóng hình của Phong nhi, hắn sẽ không thể kiếm chế nổi cuồng tính trong người.

“Sư phụ, vậy…” Thấy gương mặt Âu Dương Tà đã nhu hòa đi không ít, Thiên Phong biết đây là cơ hội tốt nhất để… xin xỏ gì đó.

Âu Dương Tà mỉm cười sủng nịch, lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Thiên Phong, chỉ là vẫn không quên bất đắc dĩ nhắc nhở:

“Phong nhi, làm người không thể quá nhân hậu.”

“Ưm ưm.” Thiên Phong lung tung gật đầu, vui vẻ tiếp nhận lệnh bài xuất nhập địa lao, đáy lòng không khỏi cảm thấy thán phục bản lĩnh (làm nũng?) của mình.

Nhìn vẻ mặt hí hửng đắc ý đến quên trời quên đất của bé con, lông mày Âu Dương Tà lại lần nữa chùng xuống, rốt cục có nghe lọt tai thật hay không đây hả?

***

Giờ cử hành Thánh điển đã đến, Thiên Phong theo đám người đưa rước cùng Âu Dương Tà đi ra đại điện. Bất quá vừa đặt chân xuống đường, cậu liền bi ai phát giác mình lại phải đối mặt với một khổ ải khác.

Hợp với một thân hồng y diễm lệ mà trong mắt Thiên Phong chính là rườm rà vướng víu, trên cổ chân cậu còn đeo thêm hai chiếc vòng xuyến gắn chuông bạc, mỗi rung động trên gót ngọc đều phát ra tiếng đinh đang thanh thuý. Tuy nghe rất êm tai nhưng lại khiến Thiên Phong vô cùng quẫn bách, tiên tử cái gì, cậu chỉ cảm thấy mình như biến thành một đứa trẻ con trên người đeo đầy trang sức chúc phúc, lại càng giống một vũ nữ diêm dúa xứ Ba Tư vậy.

Cước bộ bất giác chuyển chậm, Thiên Phong mỗi bước đi đều cố gắng nhẹ nhàng hết mức, chỉ mong có thể hạn chế tối đa chú thính phát ra từ cổ chân.

Âu Dương Tà phát giác tiếng chuông đáng yêu càng ngày càng thụt lùi lại phía sau, nghi hoặc quay đầu, bắt gặp chính là hình ảnh bé con đang từng bước rón rén, bộ dáng chăm chú như đứa trẻ mới bắt đầu lững chững. Bỏ qua vẻ mặt khổ sở lại vất vả của thiếu niên, Âu Dương Tà khẽ gợi lên một mạt sủng nịnh tươi cười, phất vạt áo quay lại, thoắt cái đã đến bên cạnh Thiên Phong, không để cậu kịp ngơ ngác đã đem thiếu niên ẵm ngang lấy, bao phục sức nặng nề kia đối với hắn lại chỉ là như thế nhẹ nhàng.

“A!” Thiên Phong còn đang loay hoay thận bước, chỉ thấy một trận thiên toàn địa chuyển, cả người đột nhiên bay lên, theo phản xạ vội vươn tay ôm chặt lấy cổ người nào đó, tỉnh lại mới nhận ra mình đã nằm gọn trong lồng ngực của Âu Dương Tà.

“Sư phụ?”

“Ta bế con đi đi.” Không phải lời gợi ý, chỉ đơn giản là một câu trần thuật, nam nhân cũng không cần nghe thiếu niên trả lời, liền mỉm cười sải bước tiếp tục hướng tới Thánh điện.

Thiên Phong hồi thần xong vốn đỏ mặt muốn xin xuống, bất quá chợt nghĩ như vậy cũng tốt, không cần tự đi lại liền sẽ không động tới những chiếc chuông, hơn nữa nếu cứ để cậu lần mần như vừa rồi, chắc phải đến Tết sang năm mới tới. Có lẽ sư phụ cũng vì sợ chậm trễ buổi lễ nên mới sốt ruột đành phải làm như vậy.

Nghĩ thông suốt, thiếu niên liền nhu thuận ôm lấy cổ nam nhân ngoan ngoãn để hắn bế đi, đột nhiên cảm thấy dù đã trải qua bao năm xa cách, cậu khi nằm trong lòng người này vẫn là như vậy bé nhỏ, luôn dễ dàng có thể bị hai tay hắn bao gọn. Có lẽ bởi vậy mà thói quen ỷ lại vào nam nhân vẫn cứ in sâu trong tiềm thức cậu như chưa bao giờ quên lãng, khiến cậu dù đã trở nên vô cùng cường đại, nhưng chỉ cần quay về bên cạnh hắn, đều mất hết khả năng tự có thể sinh tồn.

Rất nhanh, hai người đã tới được Thánh điện, tất cả Giáo chúng đều đã có mặt đông đủ để nghênh đón, đương nhiên ngoại trừ Bạch Hổ vẫn còn bị nhốt dưới tầng sâu nhất của địa lao.

Cung kính đứng ở hai bên con đường dẫn từ thượng toạ tới đàn tế, mỗi người đều cầm trên tay một cái đế nến hình đoá hoa. Bên trên đàn tế, chính đặt một đài lửa cao dạng bông sen, hoả quang hùng vĩ mà bập bùng, khiến cho bầu không khí nơi đây càng trở nên huyền diệu.

Âu Dương Tà vẫn ẵm theo Thiên Phong, chậm rãi bước lên vị trí cao nhất đối diện tế đàn, đợi khi lên đến tận nơi, mới nhẹ nhàng thả cậu xuống.

Chúng giáo nhìn thấy Giáo chủ cùng Thánh tử đã tới, tất cả liền đồng thanh quỳ xuống tung hô.

“Ám Nguyệt thiên thu, Giáo chủ trường tồn! Cung nghênh Thánh tử hạ thế!” Âm thanh vang dậy cả một góc trời.

Thiên Phong nhìn cảnh tượng trước mắt, không hiểu sao cảm thấy thật khẩn trương, hiển nhiên đã bị sự sùng bái cùng tín niệm của Giáo chúng khiến cho rung động.

Âu Dương Tà vẻ như đã rất quen với việc này, một cái giơ tay, toàn trường liền lập tức an tĩnh. Bất quá, Giáo chủ cũng không để con dân của mình chờ đợi lâu, liền quay sang thiếu niên bên mình, chìa một bàn tay ra trước mặt cậu. Thiên Phong không hiểu gì, chỉ theo bản năng đặt tay của mình lên, rồi như chìm vào trong con ngươi mang ý cười tà mị kia, mặc hắn nhẹ nhàng nắm lấy, dẫn cậu đi đến đài cao, trước hết thảy mọi người tuyên bố cậu là Thánh tử.

Đại điện, lại lẫn nữa vỡ oà trong tiếng reo hò.

Thiên Phong nhìn bầu không khí thành kính này, tâm lý càng trở nên hồi hộp, bàn tay nhỏ xinh vô thức khẽ níu lấy vạt áo của nam nhân. Âu Dương Tà vẻ như rất rõ ràng thấu hiểu, liền khẽ cười nhẹ nắm bàn tay đã có hơi chút thấp ý của cậu, ghé vào tai cậu trấn an bằng hơi thở dịu dàng:

“Phong nhi không cần sợ.”

“Giáo chủ, đã đến giờ cử hành đại lễ ban phúc của Thánh tử rồi.” Một nữ hầu cận có vẻ là người chủ trì đại điển lần này tiến lên báo.

“Sư phụ, ban phúc là như thế nào? Con không biết.” Thiên Phong bối rối kéo kéo Âu Dương Tà, trước khi tới đây, sao cậu chưa từng được nghe nói tới chuyện này? Không phải chỉ cần quay vòng vòng, vẫy tay mấy cái là xong sao?

“Không có gì. Chuyện này đối với Phong nhi quả thực rất đơn giản.” Âu Dương Tà mỉm cười nhìn thiếu niên còn chưa ý thức được sức mạnh của bản thân. “Còn nhớ hai chiêu ‘Phong Hoa’ – ‘Yên Vũ’ mà hôm trước vi sư đã cùng con luyện không? Phong nhi chỉ cần dùng Yên Vũ, đem ngọn đuốc lớn trên tế đàn kia phân thành từng mảnh nhỏ, rồi sử động Phong Hoa, đem những đốm lửa đó chia đều cho tất cả giáo chúng ở đây, thắp sáng đài hoa trong tay họ là được rồi.”

“Chỉ như vậy?”

“Chỉ như vậy.”

“Nhưng, liệu con có làm được không?” Sẽ không làm bị thương mọi người ở đây chứ?

Âu Dương Tà nghe vậy khẽ bật cười:

“Phong nhi chẳng nhẽ hoài nghi lời sư phụ nói, cũng hoài nghi chính bản thân con sao?”

Thiên Phong nghe đến những lời này, linh hồn bị đánh sâu vào một chút, sau thoáng chốc ngẩn người, tựa như thứ nào đó bên trong cậu vừa thức tỉnh sau mấy ngày ngủ quên, khí chất rụt rè quanh người cậu bỗng hoàn toàn thay đổi. Khẽ ngẩng đầu, thiếu niên lúc này mới trả lại cho nam nhân một cái mỉm cười, tự tin đến phong hoa tuyệt đại.

“Đồ nhi, đương nhiên sẽ không khiến Người thất vọng.”

Nói rồi, ánh mắt sáng ngời hướng về phía ngọn đuốc trên đài cao phía đối diện, thiếu niên mũi chân khẽ điểm, mang theo kiếm khí hội tụ trong làn gió, tựa như một cánh bướm xinh đẹp bay về phía quang huy.

Giáo chúng chỉ nghe thấy vài tiếng đinh đang thanh thuý, nhìn lên liền chứng kiến một mạt thân ảnh màu hoả diễm, mỹ lệ in dấu qua đáy mắt của bọn họ, nhẹ nhàng đáp đến bên ngọn đuốc đang hừng hực cháy. Những tưởng bóng dáng đẹp tựa hồ điệp kia sẽ nhanh chóng bị thiêu rụi, kỳ lạ ngọn lửa bập bùng lại không hề thương tổn cậu mảy may, chỉ thấy thiếu niên vung lên tay áo phiêu phiêu, như cùng lửa cộng vũ.

Thiên Phong vốn chính là theo lời sư phụ, đem Phong Hoa Yên Vũ đối mồi đuốc kia đồng thời sử xuất, chỉ bởi vì kiếm khí quá mức thuần khiết, hoà trong ánh đỏ chiếu sáng khiến không ai có thể nhìn ra. Kinh diễm một màn hiển hiện trong mắt bọn họ, là thân ảnh thiếu niên như bay múa trong hoả diễm, nhất vũ quyện hoà, liền đem ngọn lửa cao ngút bỗng chốc biến thành ngàn vạn mảnh nhỏ.

Không biết là hoá thân của Hoả Thần tinh quân hay chuyển thế của Mẫu Đơn tiên tử, những đốm sáng kia cũng chẳng biết vẫn còn là lửa hay đã biến thành hoa, không hề rơi xuống mà cứ vậy dịu dàng vây lấy thiên nhân xinh đẹp, tựa như muốn đem ánh sáng nhỏ bé của mình chút nào soi rọi đến, giúp phàm nhân dưới kia có thể nhìn thấy rõ tiên tử là mang thế nào thiên tư tuyệt mỹ.

Thế rồi, dù chưa hề muốn xa rời, những đốm lửa kia vẫn phải nghe theo lời cậu, biến thành tiểu tiểu tinh linh, lấp lánh cùng nhau tản ra, bay đến bên từng giáo chúng vẫn còn đang ngẩn ngơ đắm chìm trong tiên cảnh, nhẹ nhàng đọng xuống đài hoa đăng trong tay bọn họ, quang huy từ từ được thắp lên, ấm áp ánh vào trong mi mắt.

Tất cả, đều diễn ra như thế mỹ diễm mà kỳ diệu, khiến giáo chúng đều có loại lỗi giác, tưởng như mình không còn là những con quỷ máu lạnh mang tên ma giáo, mà chính là tín đồ của thần thánh, được tiên tử ban phúc lành.

“Thánh tử giáng trần, phúc lạc mãn thiên!”

Gần như đồng thời, toàn trường liền hô vang khẩu hiệu tôn vinh Thánh tử, nhưng lần này còn mang theo hưng phấn cùng tự hào. Ngọn lửa kia không chỉ thắp lên đèn đuốc, mà còn thắp lên hoả đăng trong lòng bọn họ. Tiếng hô được tiếp thêm lửa, nghe càng giống như sấm dậy, chấn động lòng người.

Đứng trên đài cao nhất, vị Giáo chủ cường hãn lần đầu tiên bị Giáo chúng của mình lãng quên, bất quá hắn lúc này cũng không khác gì bọn họ, đều dùng nhãn quang si mê nhìn thân ảnh xinh đẹp kia bay múa trên tế đàn. Sớm đi trước giáo chúng, hắn từ lâu đã là một tín đồ trung thành, nguyện phủ phục dưới gót chân của thiếu niên.

Làm sao đây? Bảo bối của hắn càng ngày càng trở nên xinh đẹp, càng ngày càng là như vậy chói mắt, càng ngàng càng hấp dẫn bao mi mục ngắm nhìn. Vốn muốn giáo chúng của mình đối với thiếu niên biểu lộ trung thành cùng thờ phụng, nhưng bắt gặp những con mắt kia vẫn tham lam dõi theo bảo bối của hắn không chớp, hắn lại nhịn không được muốn đem tất cả đều móc hết ra.

Ánh lửa phản chiếu trong nhãn đồng sâu thẳm dường như càng thổi bùng lên dục vọng độc chiếm trong lòng nam nhân, khiến hắn xấu xa muốn đem thân ảnh kia vĩnh viễn khoá lại, ác độc đem cánh chim đang bay múa kia xé xuống, để thiếu niên vĩnh viễn chỉ có thể dựa dẫm vào hắn, vĩnh viễn chỉ có thể ở bên hắn mà thôi.

Đột nhiên, bầu không khí linh thiêng mà mọi người đang hướng đến liền bị một tiếng hô cấp báo mạnh mẽ phá vỡ, kéo theo tất cả đều cùng quay lại nhíu mày, không phải vì muốn nghe xem có chuyện gấp gì xảy ra, mà là trừng mắt với kẻ vừa đem khung cảnh xinh đẹp kia làm hư mất.

“Bẩm báo Giáo chủ! Lôi Kình dẫn theo sáu đại môn phái đã tiến vào đến Thánh điện rồi ạ!” Bị mấy trăm cái ánh mắt trừng đến toát mồ hôi, nam tử kia chỉ muốn khóc ré lên kêu oan ức, các ngươi trừng ta cái gì, kẻ địch không phải ta, là đám nhân sĩ đang truy phía sau ta a~

Thiên Phong lúc này cũng vừa hoàn thành xong ‘nhiệm vụ’, nhẹ nhõm định bay trở về bên Âu Dương Tà, đột nhiên nghe đến cái tên này liền không tránh khỏi sửng sốt mà khựng chân.

Trong đầu còn đang hoang mang nhớ lại mình quả thực là có một ông anh trai kết nghĩa nhưng hình như đã bị cậu đáng thương bỏ quên ở nơi nào đó, bên tai đã truyền đến một giọng nam trầm ấm mang đầy lo lắng, đúng là như thế thân quen khi gọi cậu là…

“Phong đệ!”


………………………………………….

Advertisements

Tiểu Bạch: Viết đến mấy đoạn kết lửng lơ thế này ta quả là có chút kích thích, đành đối mọi người nói câu thực xin lỗi, chương sau sẽ cố gắng bù lại.

Phải tả Phong nhi đẹp cỡ nào thật đúng là mệt, tuy ta thích mỹ thụ, càng thích tuyệt diễm mỹ thụ, càng càng thích diêm dúa sến súa đặc tả tuyệt diễm mỹ thụ, cơ mà cũng đến lúc ngôn từ tẫn vong, 2 tay gãy nát. Giờ chỉ mong đến đoạn nào em nó đeo mặt nạ không cần tả, ừm, đeo đến hết truyện tốt lắm. Hửm? Hỏi tại sao ta không cho em nó huỷ dung? Huỷ dung rồi lại phải tả em nó xấu cỡ nào, nói chung càng mệt. Cũng may sắp sang quyển 3 rồi, chắc sẽ đỡ mệt hơn.

P/s: Động lực giúp ta bò tiếp đến quyển 3 chính là com a com a~

.

.

Advertisements

.

Advertisements

Share this:

TwitterFacebook

Liên quan

[DPKTH] Chương 7: Lễ hội Thiên ĐăngIn "Diễm Phong khuynh thiên hạ"

[DPKTH] Chương 14: Đại hội võ lâmIn "Diễm Phong khuynh thiên hạ"

[DPKTH] Chương 16: Tỷ thíIn "Diễm Phong khuynh thiên hạ"

19/03/201519 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Notify me of new comments via email.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Pingback: [Mục lục] Diễm phong khuynh thiên hạ | Tuyết Ngàn Năm

My Nguyễn Thị Tuyết trong 19/03/2015 lúc 21:59

Hi nàng! Trước giờ ta đọc truyen o page nang nhju lam luon roi mah chua comt dc lần nao.. So sorry!! Nhân dịp nay nàng up tiep truyen Diem phong khuynh thien ha – mot trong nhung truyen ta rat kỳ vọng nên ta viet comt nay để bày tỏ sự vui mừng cua bản thân khi nhìn thấy chương 26….. hic… ta mừng qa a…..*chấm nc mat*. Thực sự rat rat cam on nang da viet truyen cho mn doc (trong doz co ta). Truyen nang viet rat hay, bai review kug rat rat suc tich… Ta k nhớ nổi mình da doc bn truyen sau khi xem may bai review of nang….. *lai cham nc mat* huhu… ta mung den noi kp nen noi j nua bay gio. Thoi tom lai ta se luon theo doi nha nang. Chuc nang gap thiet nhju may man trg cs, luon luon vui ve iu đời nhoaaa!!

Nguyen Thi Tuyet My

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 19/03/2015 lúc 22:10

đọc được những lời này của nàng, ta cũng hạnh phúc muốn rớt nước mắt lun T.T ko ngờ mí câu chữ ta viết lại dc nàng quan tâm như vậy, ta cũng ko biết nói gì T.T chỉ mong nàng vẫn có thể tiếp tục ủng hộ

Phản hồi

anso571997 trong 19/03/2015 lúc 22:17

Cho ẻm đeo mặt nạ rồi đến lúc mở ra thì nàng lại phải tả thêm lần nữa =)))))))) Thôi thì ngay từ đầu khỏi đeo luôn, e vốn đào hoa mà, đeo hay ko đeo gì cũng ong bướm từa lưa

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 19/03/2015 lúc 22:32

huhu (T.T)

Phản hồi

Lương Linh trong 19/03/2015 lúc 22:46

Công nhận nàng tả Phong nhi thật sự dài a ==” khâm phục luôn. Nàng cho e í dịch dung luôn đi cho đỡ hại nước hại dân =))))))

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 19/03/2015 lúc 22:49

uk sắp rùi, chắc lần sau này ta cũng chỉ ta e ý ít thôi, tiết kiệm ngôn từ ==”

Phản hồi

lannhi trong 19/03/2015 lúc 22:46

Mỗi lần e xuất hiện đều hoành tráng hơn liveshow âm nhạc =)))).
Vũ đạo miễn chê, phông nền nước , lửa, hoa … đủ cả. Đẳng cấp Thiên Vương thế này bảo sao lượng fan cuồng của e ngày càng đông ( và độ bt chắc cũng ngày càng lớn ) .
Hóng chương mới nhà nàng.

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 19/03/2015 lúc 22:55

nàng nói ta mới để ý cái trò tế điển này đúng là giống 1 liveshow âm nhạc =)))

Phản hồi

crimsonbara trong 19/03/2015 lúc 23:30

Nàng ơi, cho Phong Nhi dịch dung thì được chứ làm ơn đừng hủy dung của em ấy T-T, ta sợ nhất là cảnh đó a *Hu Hu Hu* . Nàng viết hay lắm cứ tiếp tục nha *****Cổ Vũ kèm Tung Hoa*****

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 19/03/2015 lúc 23:33

nói zị thui chứ ta thik mỹ thụ lắm, ko để mặt e nó trầy xước tí nào đâu ^^

Phản hồi

anso571997 trong 19/03/2015 lúc 23:35

nàng giống ta ghê thụ càng đẹp ta càng thích XD. Có điều ta thích thụ kiểu lạnh lùng nữ vương hơn.

Tuyết Lạc trong 19/03/2015 lúc 23:38

đúng là theo kinh nghiệm của ta thì thụ càng kiêu lại thấy càng đẹp =)))

crimsonbara trong 19/03/2015 lúc 23:35

Hoan hô Nàng.

Phản hồi

ashura trong 20/03/2015 lúc 01:03

=)))))))))))))
hoành tráng quá, toát hết cả mồ hôi r đêy này *giựt áo Bạch lau lau*
ầy ngày nào ta cũng chầu chực chương mới của nàng nha, yên tâm bổn tọa ủng hộ hết mình =)))))) nàng chỉ cần viết thôi, chuyện com cứ để ta lo :”>

Phản hồi

mituknowmax0511 trong 20/03/2015 lúc 20:40

t nghĩ nàng nên hủy cái nguyện vọng cho ẻm đeo mặt nạ đi, đằng nào chả bị lật ra, rồi mỗi lần lật lại là một vẻ mặt, một cảm xúc khác nhau, mệt hơn đó :v

Chẹp, có tính đây là lần đầu tiên xuất hiện nhiều công nhất trong một bầu không khí không nhỉ (tính cả hổ ca)

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 20/03/2015 lúc 21:09

cũng được dù hổ ca xuất hiện trong mỗi 1 câu bọ =)))

Phản hồi

meomeomeosake234 trong 20/03/2015 lúc 21:00

Hay quớ đi mít thui~~~~~ mụi mún đọc típ tỉ tỉ viết tiếp na.

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 20/03/2015 lúc 21:10

thanks muội đã ủng hộ ta sẽ cố gắng T.T

Phản hồi

…………………*('’•.¸.Tuyết Lạc.¸.•’´)*……………….

(Tiểu Bạch)

…………………..(¯'•._ Mai Vũ _.•´¯)…………………….

(Tiểu Hắc)

…………..(¯'•._ Nấm Rơm Nướng _.•´¯)…………….

Bài viết mới

[Giới thiệu] Cường thần hoàn tý – Ngự Cảnh Thiên[Giới thiệu] Nhân sinh như diễn, toàn dựa vào hôn kỹ – Hùng Miêu Quân[MTVNDVT] Chương 51: Người trong quân đội[MTVNDVT] Chương 50: Vào tù[Giới thiệu] Vi quang – Kháo Kháo / Sái Cốc Tử

Bảo vệ

tất cả bản edit của Tuyết Ngàn Năm được chia sẻ với các điều khoản của giấy phép Creative Commons Ghi nhận công của tác giả - Phi thương mại - Không phái sinh 3.0 Việt Nam .

xin hãy tôn trọng editors và công sức của chúng tôi, đừng đem những bản edit trong trang blog này đi đâu bởi hành vi đó sẽ bị coi là trộm cắp

Chú ý nhé :D

- Nội dung trong blog này đều là chủ đề Đam mỹ - Boys Love

- Tất cả những bản edit và fic ở đây là phi thương mại, mong mọi người không mang chúng nó ra khỏi blog này, nếu muốn tự bọn mình sẽ làm việc đó
- Những bài xì poi ở đây dù ít hay nhiều thì đều là những đứa con mà tớ đã bỏ thời gian và công sức để viết ra, nếu thấy nó hữu ích và làm bạn thik thú, thay vì copy hay repost lại ở đâu đó, mong bạn có thể dẫn link về nhà tớ, đó là lời cảm ơn tuyệt nhất mà tớ nhận dc. Cảm ơn bạn rất nhiều :)

- Mong mọi người khi com trong blog thì sử dụng tiếng việt có dấu, không sử dụng ngôn ngữ teen, bọn mình đều 'mãn teen' rồi, nên nhiều lúc cũng không hiểu mọi người nói gì để com trả lời :D
- pass nằm ở phần mục lục của từng chuyên mục, vd pass của những bài hint sẽ nằm ở phần mục lục "Tìm hint BL", pass các chương truyện thì nằm ở phần mục lục truyện đó :)

- Nếu thấycỡ chữ hơi nhỏ, các bạn nhấn Ctrl ++ để phóng to ra nhé :D

Cùng chơi ném tuyết

Enter your email và click để nhận những bom tuyết nóng hổi :">

Join 2 147 other followers

Bình luận mới nhất

Hân on [DPKTH] Chương 28: Phong Hoa Y…Hân on [Mục lục] Diễm phong khuynh th…bangtuyet2512 on [Giới thiệu] Cường thần hoàn t…Khải băng on [Giới thiệu] Mạt thế thiên tai…Mây Chan on [Giới thiệu] Mạt thế chi Ngọc…

Những ngày tuyết rơi…

THÁNG BA 2015HBTNSBC« Th12 Th4 » 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 

Thể loại trong mục xì poi

1x1 băng luyến chủng điền cung đìnhcường cường cường thủ hào đoạt cổ trang dân dân quốc dưỡng thành dị giớigiang hồ hiện đại hoan hỉ oan giahuynh đệ huyền huyễn H vănhài hải tặc hắc đạo học đường luyến đồng manh văn minh tinh mạt thế mỹ thụ ngoại tinh nhân ngược nhân thú nhược thụ nhất thụ đa công niên hạ nữ vương thụ phụ tử rapesinh tử song tính nhân sát thủ sư sinh sủngthanh mai trúc mã thanh thủy văn thể thao trinh thám tu chân tàn bệnhTây phương tùy thân không gian tương laivampire võng du xuyên âm nhạc đoản văn đại thúc thụ đạo mộ đế vương thụ đồng nhân ấm áp văn

 

Chuyên mục

Giải trí (13)Clip (5)Fun (8)Khác (135)Mặt Trời và Ngũ đại vệ tinh (50)Mục Lục (5)Spoil + Review (415)Phim BL (4)Phim hoạt hình (1)Đam mỹ (410)Thông báo (10)xì poi Hint (12)Đam mỹ (251)Bá tình thủ ái (77)Cuồng lỗ ngạo khí trang chủ (9)Diễm Phong khuynh thiên hạ (55)Kịch tình ca (1)Mục lục (10)Nhân ngư Tiểu Nam (14)Nhân thú loạn (25)Tử Lê (21)Thân ái đích đại ca (11)Tiêu Đoàn phỏng vấn (2)Tranh đoạt (25)

Tuyết Lạc Hồ

Blog Stats

8,037,089 hits

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damie