CHƯƠNG 26 : NGHI HOẶC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tuyên Lân căn bản không phải người miệng lưỡi hiền lành gì, chỉ là lúc này hắn hoàn toàn nói không ra lời. Mới vừa vào cửa, tuy rằng trong phòng còn có hai tiểu Hoa nương hầu hạ, tuy rằng mấy người quần áo vẫn tính là hoàn chỉnh, thế nhưng Tề Thiên Sủng cùng tên nam nhân kia thần thái vô cùng thân mật ... Thực sự để hắn phát điên. Đặc biệt chính là Tề Thiên Sủng lúc đó tự cầm chén rượu của chính mình đưa tới bên mép đối phương, càng làm cho hắn giận không nhịn nổi, tiến lên, một phát bắt được hai tay Tề Thiên Sủng: "Đi theo ta!"


"Ngươi làm gì, không biết nam nam thụ thụ bất thân sao?"


Sở Phi Hồng phù một tiếng bật cười, hắn vốn đã uống nhiều chén, hai gò má hơi ửng đỏ, nghe được Tề Thiên Sủng loạn cải danh ngôn tổ tông, nhất thời không nhịn được nở nụ cười.


Tuyên Lân lúc này đem tầm mắt chuyển tới trên người hắn, lập tức khinh thường hướng về đàn chủ hạ lệnh: " Đưa vị công tử này trở về an toàn!"


"Làm gì vậy? Thả ra!"- Tề Thiên Sủng kịch liệt giãy dụa, không cam lòng để Tuyên Lân lại thừa cơ lợi dụng. Động tĩnh trong phòng quá lớn, đám hộ vệ ở ngoài cửa không biết trốn ở nơi nào vọt vào, tất cả đều nắm binh khí trong tay.


Nữ tử cầm đầu chính là lão bản của nơi này:"Vị công tử này, không biết tại sao ở địa bàn của ta gây sự?"- Trên mặt bà chủ cũng không quá căng thẳng, nơi đây đã rất lâu không xuất hiện người dám làm loạn.


"Mễ giáo chủ, ta ngày hôm nay là vì muốn bắt người của ta quay về, chính là..."- Tuyên Lân nhìn Tề Thiên Sủng bị hắn cầm cố vào trong ngực, Tề Thiên Sủng đang hận không thể một phát cắn chết cái vẻ mặt này của hắn, nhịn không được cười lên: "... Là một tiểu đệ đệ không ngoan trốn nhà đi chơi, mong Mễ giáo chủ bao dung."


"Đệ đệ?"- Bà chủ kinh ngạc lặp lại một lần, lập tức cười gằn:"Vị công tử này hẳn là đang kể chuyện cười sao? Các ngươi căn bản không có nửa điểm giống nhau!"


"Ha ha, nào, Thiên Sủng, nói cho Mễ giáo chủ, ta có phải là ... ca ca của đệ?" – Tuyên Lân ôm lấy Tề Thiên Sủng, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng uy hiếp: "Nếu không thừa nhận, ta liền nói cho bà ta biết, ta là nam nhân của ngươi!"


Ngữ khí ám muội đi kèm khí tức ấm áp, để Tề Thiên Sủng không nhịn được rùng mình một cái, thế nhưng lời uy hiếp của đối phương y căn bản không thể quên.


Tề Thiên Sủng sắc mặt khó coi, một lát sau mới nhìn bà chủ: "Mễ tỷ tỷ, hắn ... Hắn đúng là ca ca ta."


"..."- Đôi mắt bà chủ lấp lóe, ở giữa hai người xem đi xem lại, rốt cục vẫn là nở nụ cười: "Nếu ngươi đã nói vậy, ta sẽ tin, bất quá nếu là có chuyện gì, cứ đến tìm ta, dù sao, quan hệ của chúng ta không bình thường mà."


Bà chủ nói xong xoay người rời đi, tay chân theo sau, còn có hai tiểu Hoa nương trong gian phòng cũng đồng thời đi theo bà rời khỏi.


Tề Thiên Sủng phẫn hận nhìn bà chủ rời đi, hận không thể khóc một hồi. Cái gì gọi là quan hệ chúng ta không bình thường? Rõ ràng là ngươi cùng với cha ta có chút vướng víu thôi mà... Hại y hiện tại bị Tuyên Lân ôm càng chặt chẽ.


"Thả ra!" – Tề Thiên Sủng bị đè nén sắp chết, hận không thể đập chết cái của nợ quỷ trước mắt này.


"Thả cái gì mà thả, theo ta về nhà!"- Tuyên Lân nhìn thấy người ngoài đều đã rời khỏi, nam nhân chướng mắt kia cũng bị thủ hạ hắn sớm mang đi, sắc mặt nhất thời chìm xuống. Con vật nhỏ hư hỏng trêu hoa ghẹo nguyệt lung tung, xem ra thủ đoạn của hắn vẫn là quá ôn nhu rồi!


"Tên khốn nhà ngươi bám dai như đỉa, tại sao không thể cách ta xa một chút?"- Tề Thiên Sủng giận dữ, chuyện mấy ngày trước y còn chưa cùng đối phương tính sổ, hiện tại lại chạy tới phá rối chuyện tốt của y, đúng là trời sinh đối đầu mà!


"Ta là nam nhân của ngươi, cách xa ngươi lẽ nào để cho những dã nam nhân khác chiếm hết tiện nghi thuộc về ta sao!" – Tuyên Lân một mặt không phản đối, hắn tự nhận là đạo lữ duy nhất của Tề Thiên Sủng, đương nhiên không chịu thả lỏng rồi.


"Ta mặc kệ ngươi nói lung ta lung tung cái gì, nói chung, ngươi không nên quấn quanh ta!"- Tề Thiên Sủng kín đáo lùi về sau vài bước, hất bàn đá vào mặt Tuyên Lân.


Tuyên Lân đã sớm đề phòng y, một bên thân đá văng bàn ra, hướng về Tề Thiên Sủng chộp tới. Tề Thiên Sủng động tác càng nhanh, ngay từ lúc bàn đá phóng tới hắn đã vận khinh công chạy thoát.


"Khốn nạn!" – Tuyên Lân nhìn đối phương dĩ nhiên giở lại trò cũ, không nhịn được cười lạnh một tiếng, cũng thi triển khinh công phóng đi. Lần này hắn đã sớm có chuẩn bị, không sợ tên tiểu hỗn đản này lại chạy đến nhà dã nam nhân nào nữa.


Tuyên Lân tính trước kỹ càng, cũng không vội vã gì, hắn muốn nhìn một chút tên tiểu hỗn đản này bị mọi người vây nhốt, để sau đó còn dám dùng phương thức đào tẩu này tẩu thoát nữa hay không.


Bất quá sự tình thường thường đều ngoài ý muốn, chờ hắn đi tới nơi gọi là điểm mai phục, lại phát hiện một đám thủ hạ của mình, ai nấy sưng mặt sưng mũi nằm chờ chết. Chuyện này thực sự là quá bất ngờ, công phu của Tề Thiên Sủng mặc dù không tệ, thế nhưng cũng không đến trình độ có thể đem một đám thuộc hạ này trong nháy mắt xử gọn như vậy.


Nhìn kỹ một vòng, Tuyên Lân phát hiện nguyên nhân những thủ hạ ngã la liệt trên mặt đất có chút không bình thường.


Sau khi phân đàn chủ đưa Sở Phi Hồng về, cấp tốc trở về cùng Tuyên Lân, nhìn thấy thủ hạ như thế cũng giật nảy cả mình. Sau khi xem xét tỉ mỉ vết thương liền kinh sợ đến mức xanh cả mặt.


"Chuyện gì xảy ra?" – Tuyên Lân nhíu mày nhìn phân đàn chủ.


"Giáo chủ, đây là..."


"Là cái gì?"


" Đây không phải dấu răng của loại rắn thường, mà là vết tích một loại cổ trùng Miêu Cương gặm cắn."- Phân đàn chủ hầu như nói không ra lời. Hắn năm nay đã hơn bốn mươi, thế nhưng loại vết cắn này cũng chỉ mới thấy qua hai lần, thời điểm nhìn thấy đầu tiên, lúc đó ông còn là một tiểu hài tử, đi theo bên người sư tôn, cũng chính là Hữu hộ pháp tiền nhiệm. Khi đó bọn họ ở bên ngoài rèn luyện, ngủ lại một trấn nhỏ trên đường qua Điền Nam. Người trong trấn nhỏ trong một đêm đều chết oan chết uổng, sư tôn ông quyết định kiểm tra, vết thương trí mạng chính là vết thương không lớn hơn mũi kim được bao nhiêu. Khi ấy sư tôn không nói gì, lôi kéo ông cấp tốc rời khỏi trấn nhỏ. Mãi đến tận rời đi mấy chục dặm, mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.


"Cổ trùng..."- Tuyên Lân suy tư.


"Giáo chủ, vết này cùng vết cắn cổ trùng năm đó ta gặp phải có vào điểm không giống nhau lắm." – Phân đàn chủ trù trừ một chút mới mở miệng.


"Nói thế nào?"


"Năm đó thuộc hạ nhìn thấy vết cắn cổ trùng có màu xanh biếc, thế nhưng hiện tại lại là màu đỏ. Còn nữa, thuộc hạ đã quan sát được một lúc, những vết thương này cũng không có dấu hiệu thối rữa, vì lẽ đó hẳn là không phải cùng một loại, thế nhưng vết thương này không thể nghi ngờ là do cổ trùng cắn xé."


Chuyện năm đó quá mức hung tàn, vì lẽ đó để lại ấn tượng trong ông cực kỳ sâu sắc. Những vết thương bị cổ trùng cắn xé, lúc đầu chỉ là hai điểm màu xanh, nhưng vẻn vẹn quá nửa nén hương, liền bắt đầu phát tử thối rữa. Cũng chính bởi vì vậy, sư tôn mới mang theo ông cấp tốc rời đi. Có người nói, loại cổ độc này tuy rằng sẽ không truyền nhiễm, thế nhưng ở thi thể hoàn toàn mục nát, loại cổ trùng này căn bản sẽ không rời đi. Cổ trùng không rời đi, người thôi thúc cổ trùng cũng không hề rời đi. Sở dĩ không có hướng bọn họ động thủ, phỏng chừng cũng là bởi vì đối phương nhìn ra bọn họ là người trong võ lâm, không muốn gây thêm phiền toái mà thôi.


Vì lẽ đó bọn họ nhanh chóng rời khỏi, bởi vì những sâu độc vương Miêu Cương này, tuy rằng không muốn gây phiền toái, thế nhưng tính khí cùng tính nhẫn nại đều không phải rất tốt, khi đó Tuyết Nguyệt Thần giáo cũng là trong thời buổi rối loạn, tự nhiên cũng không muốn chuốc thêm phiền toái.


Ác mộng khi còn bé một lần nữa bày ra trước mắt, điểm không giống chính là, người tử vong lần ấy không liên quan đến ông, còn lần này lại chính là thủ hạ của mình. Điều này làm cho phân đàn chủ vô cùng sợ hãi.


Thế nhưng cũng là bởi vì phần sợ hãi này để ông xem xét vô cùng cẩn thận, hi vọng là chính mình phán đoán sai lầm.


Quan sát nửa khắc, thấy những vết thương bé nhỏ kia cũng không có dấu hiệu thối rữa, mà bọn họ tuy rằng hôn mê bất tỉnh, thế nhưng khí tức đều đều, mới rốt cục yên lòng. Nhưng dù như thế nào, đây chính là cổ độc Miêu Cương không thể nghi ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro