CHƯƠNG 32 : KHỔ NÃO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



So với hắn, Phụng Thiên xem như là khá may mắn hơn, tuy rằng hắn cũng khổ não như thế.


Phụng Thiên đã ở bên cạnh chủ nhân mà lớn lên, hắn chưa từng thấy vị này Thái tử điện hạ này từng có biểu hiện gì đặc biệt cả. Có lẽ là do ngài quá nghiêm túc, quá mức ông cụ non, mới để chúng thần tử cùng nhau ủng hộ ngài trở thành Thái tử.


Năm ấy, nhìn thấy Tề Thiên Sủng, Phụng Thiên mới mười lăm tuổi, đã ở bên người Thái tử được bảy năm, trong thời gian này cùng với Thái tử cùng ăn cùng ở. Khi Thái tử đi học, hắn liền đi giáo vũ luyện võ công, thị vệ thống lĩnh trong cung phụ trách giáo dục hết sức tôi luyện hắn, mới để hắn chỉ mười tám tuổi liền có thể xông vào sa trường.


Lúc đó, Tề Thiên Sủng vừa mới sáu tuổi, là một hài tử như đúc từ ngọc ra, Thái tử bất quá cũng mới mười ba tuổi.


Đó là lần đầu tiên Phụng Thiên nhìn thấy Thái tử nói chuyện ôn nhu như thế đối với người khác, cố gắng khống chế tính khí cùng kiên trì dụ dỗ tiểu hài tử kia.


Thời điểm nhìn thấy Phụng Thiên, đứa bé như bánh bao dễ thương đáng yêu chỉ tay, tuyển chọn hắn. Từ đó, khi Thái tử không ở bên cạnh, Phụng Thiên liền trở thành "đại cẩu cẩu" thay thế Thái tử điện hạ, phụ trách bảo vệ dụ dỗ Tề Thiên Sủng.


Ánh mắt Thái tử mỗi khi nhìn y đều mang theo sủng nịch, mang theo ôn nhu. Vốn bản thân ngài đã có thân đệ, thứ đệ thậm chí là đường đệ biểu đệ đếm không hết. Thế nhưng Phụng Thiên xưa nay chưa bao giờ phát hiện ánh mắt này của Thái tử nhìn qua bất kì ai.


Phụng Thiên biết, đứa bé này là trọng yếu nhất ở trong lòng Thái tử, giống như ánh mắt Bệ hạ khi nhìn Tề vương gia, nội liễm ôn nhu, tràn đầy sủng nịch.


Cũng là bắt đầu từ lúc đó, Phụng Thiên âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cố gắng bảo vệ đứa bé này, không cho bé chịu một điểm thương tổn nào. Bởi vì bé cũng chính là ân nhân của hắn, là chủ nhân của hắn, là người duy nhất mà Thái tử điện hạ coi trọng.


Chỉ là, đáng tiếc Tề vương gia không ở lại kinh thành quá lâu, ông có thể mang theo hài tử đến đây một chuyến, đó là thành quả Hoàng Thượng ở trong bóng tối thúc dục nhiều lần. Không đến một tháng, Tề vương gia liền mang theo "bánh bao đáng yêu" quay về, Phụng Thiên lén lút cân nhắc, Tề vương gia quả thật cũng rất lạnh, cả người toát ra hàn khí bức người, khiến người khác muốn tiến lại gần mà không dám.


Không còn Tề Thiên Sủng ở bên người, Thái tử liền biến thành Thái tử điện hạ hỉ nộ không rõ như trước kia, không còn cười một cách thuần túy nữa.


Phụng Thiên thở dài trong lòng, bất quá hắn cũng không ở bên người Thái tử bao lâu, ba năm sau, dưới sự tiến cử của Thái tử cùng thị vệ thống lĩnh, hắn một mình đi tới biên cương, bắt đầu mười năm chinh chiến sa trường.


Mười năm sau, hắn quay về kinh, mang theo vết thương đầy người cùng vinh quang. Thái tử không có nhiều lời, ban cho hắn chiếu thư cùng với một thanh bảo kiếm, nói rằng, nếu muốn báo thù, chính mình tự tìm ra chứng cứ.


Kỳ thực Thái tử đã giúp hắn thu thập phần lớn chứng cứ, điều duy nhất mà hắn làm, chính là nắm lấy đối phương, vì cha mẹ mình cùng một nhà mấy chục mạng người báo thù rửa hận.


Cừu đã báo, tâm sự nè nén cũng được gỡ bỏ. Đời này không còn bất kì tưởng niệm nào khác, hắn đột nhiên cảm thấy trống vắng không ít. Mãi đến tận khi nhìn thấy Tề Thiên Sủng, hắn mới lại cảm nhận được tinh thần lại ngời sáng vui vẻ, cừu hận tuy rằng đã báo xong, thế nhưng hắn vẫn còn chưa báo đáp cho ân nhân đây!


Thái tử điện hạ đối với hắn có ân cứu mạng, ơn tri ngộ, còn trợ giúp hắn báo thù rửa hận. Hắn đã từng thề, sẽ trọn đời tận trung với Thái tử điện hạ.


Tề Thiên Sủng là đệ đệ mà Thái tử thương yêu nhất, bảo vệ y, cũng chính là vì Thái tử tận trung.


Đặc biệt khi nghe được Tề Thiên Sủng cũng muốn đi kinh thành, Phụng Thiên càng cao hứng.


Nhưng, hiện tại người mất rồi, hơn nữa là mất tích không hề có một điểm tin tức nào, điều này làm cho Phụng Thiên cả người đều sốt ruột bất an.


Rốt cuộc là ai, là ai dám bắt cóc Tiểu vương gia, dám bắt nạt đệ đệ mà Thái tử sủng ái nhất, Thiên Sủng đệ đệ của ngài. Nếu để hắn tìm được người này, nhất định phải đem hắn ném đến tử tù doanh, để hắn đi làm lao công, để hắn đi...


Trong đầu Phụng Thiên lóe qua vô số ý nghĩ dằn vặt người. Hắn ở biên cương mười năm, từ một người tính khí hiền lành, không ngừng tôi luyện bản thân, sớm đã biến thành một người khác.


Bề ngoài trung hậu, là một hình tượng Đại ca ca đáng được tín nhiệm, kỳ thực tận trong xương tủy, Phụng Thiên lại là một người phi thường tàn nhẫn, phi thường gian trá. Bằng không, hắn làm sao có thể sống sót cho đến giờ này chứ.


Chỉ là, vào giờ khắc này, dù trong lòng có tính toán nhiều hơn nữa, nhiều thủ đoạn hơn nữa, nhưng không biết tên bắt cóc tiểu Vương gia là ai, cũng đều là phí công.


Nghiến răng nghiến lợi uống xong một chén trà tràn đầy, ném!"


Trời ạ. Thân là một đại nam nhân, sáng sớm lại bị "cái kia" của nam nhân khác đánh thức, chuyện này ở trong lòng là uất ức đến cỡ nào. Tề Thiên Sủng thực sự là hận không thể đưa tay bẻ ngoặt "nó" luôn cho rồi.


Tuổi còn nhỏ mà lớn như vậy làm gì, rốt cuộc hắn ăn thứ gì mà có thế lớn như vậy chứ!


Tề Thiên Sủng tức giận bất bình mà nhìn cái vật đang đẩy đẩy bên hông mình, hữu tâm lùi về sau một chút, nhưng Đan Trạch lại ôm một cánh tay của y rất chặt chẽ. Nếu không phải ngày hôm qua y ra sức chống lại, chết sống cũng không chịu thuận theo, e là đối phương đã nhào cả người nằm lên y rồi.


Ngày hôm qua, lúc Đan Trạch nước mắt lưng tròng nhìn y, thật giống như động vật nhỏ bị vứt bỏ.


Trong lòng Tề Thiên Sủng lúc đó thoáng mềm nhũn, khẽ động một chút liền phát hiện phía sau mình bị xé rách vô cùng đau đớn, nhất thời cái gì nhẹ dạ, cái gì thương tiếc, hết thảy đều quên hết đi. Có thể làm ra chuyện như vậy, còn có thể là tiểu hài tử sao!


Ngủ một đêm, Tề Thiên Sủng cảm giác cơ thể mình đã khỏe hơn, điều này cũng nhờ Miêu dược của Đan Trạch. Sau khi bôi thuốc đúng là đã thoải mái đi không ít, bất quá phương thức bôi thuốc khiến Tề Thiên Sủng phải nghiến răng nghiến lợi.


"Thiên Sủng ca ca, ca còn đang giận ta sao?"- Đan Trạch nước mắt lưng tròng nhìn Tề Thiên Sủng, dáng dấp kia tương tự như một con chó con gào khóc đòi ăn.


"... Không phải, ta..."


"Vậy thì cởi quần ra đi."


"..." – Gân xanh trên trán Tề Thiên Sủng nổi lên, hai tay gắt gao cầm lấy dây lưng, không chịu nghe theo.


"Thiên Sủng ca ca..."- Đan Trạch cắn môi, một bộ dáng vẻ muốn khóc lên: "Ca không thích Đan Đan nữa sao?"


"Ta không có..." – Oan uổng a...


"Nếu không có, vậy thì ca nhanh buông tay ra!"- Đan Trạch dừng khóc.


"Nhưng là..." – Tề Thiên Sủng nghiến răng nghiến lợi: "Đan Đan ... Chuyện lúc trước, ngươi hãy quên đi, có được hay không? Ngươi xem, ngươi cũng đem ta ... Ân, hai người bọn ta không truy cứu nữa, có được hay không?"


Tiếng nói yếu dần, Đan Trạch đằng kia nước mắt đã rơi xuống. Không nói một tiếng liền bước xuống giường, từ trong cái túi của hắn lấy ra một thanh loan đao, đứng ở đầu giường, kề loan đao ở chỗ ngay giữa hai chân mình: "Đều là nó không khống chế được, làm tổn thương trái tim ca ca, ta cắt đứt nó, là được đúng không?"


"... Ta cởi là được rồi..."- Lần này đổi thành Tề Thiên Sủng muốn khóc. Y rất tức giận chuyện Đan Trạch ép buộc y, thế nhưng chuyện này quả thật cũng có một phần trách nhiệm của y, tỷ như chuyện y đã lầm tưởng đối phương là nữ nhi, hơn nữa, còn quên mất ước hẹn mười năm giữa bọn họ.


Chỉ là Tề Thiên Sủng bởi vì sự tình xảy ra với Tuyên Lân, đối với nam nhân có chút cấm kỵ, hận không thể chạy thật xa, cũng không muốn tiếp tục cùng những người này gặp mặt. Chẳng qua, bất kể nói thế nào, y đều không muốn tổn hại đến tính mạng họ, cũng không nhìn nổi đối phương tự thương tổn tới mình như vậy.


Có lúc, con người chính là như vậy, thà bản thân chịu đau, cũng không chịu nổi người khác thương tổn tới mình.


Đan Trạch không vì một câu nói của Tề Thiên Sủng mà có bất kì thay đổi gì, vẫn là nước mắt lưng tròng: "Ta không muốn ca ca bố thí, ta thật sự muốn cùng ca ca yêu nhau."


"Đan Trạch! ... Ta tự nguyện còn chưa được sao?"- Mắt thấy thanh loan đao sắc bén đã cắt rách y phục bên ngoài của Đan Trạch, Tề Thiên Sủng vội lộ ra một tia cười khó coi.


"Thiên Sủng ca ca..."- Đan trạch bỏ đao xuống, ôm chặt lấy Tề Thiên Sủng, khóc vô cùng thương tâm: "Đan Đan không phải muốn ép buộc ca, ta không muốn ép buộc ca đâu, ta chỉ là muốn tốt với ca, ta nhất định sẽ so với cái tên khốn kiếp kia đối xử tốt với ca nhiều hơn..."


"..."


"Ca ca, nếu như có một ngày, ta đối với ca có một điểm nào không tốt, ta nhất định sẽ không cường lưu ca nữa. Ca tin tưởng ta một lần được không?"


"... Ân..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro