#Chương 5 điều kiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đ...điều kiện gì?" Jamie lắp bắp hỏi, giọng nói khẽ run lên, dù cậu cố gắng giữ bình tĩnh. Hơi thở của cậu trở nên gấp gáp hơn khi nhận ra ánh mắt sắc bén của Raven, như đang xoáy sâu vào tâm trí cậu, lột trần mọi suy nghĩ và cảm xúc bên trong.

"Tôi kêu cậu làm gì cậu phải làm theo đó, kể cả chết cậu cũng phải làm theo!" Raven nói, từng chữ như một mũi dao đâm sâu vào tâm trí Jamie. Ánh mắt của hắn tràn đầy sự lạnh lẽo và quyết liệt, không để lại bất kỳ cơ hội nào cho sự phản kháng.

Jamie chết lặng, cậu cảm nhận được toàn thân mình run lên vì sợ hãi. Chưa bao giờ cậu nghĩ rằng mình sẽ rơi vào một tình huống như thế này, nơi mà mạng sống của cậu không còn thuộc về chính cậu nữa.

Nhìn thẳng vào Raven, Jamie nhận ra rằng điều kiện này không chỉ là một lời yêu cầu, mà là một sự kiểm soát hoàn toàn. Cậu không chỉ phải tuân theo những mệnh lệnh của Raven, mà còn phải từ bỏ mọi kháng cự, ngay cả khi điều đó có nghĩa là đánh đổi bằng cả sinh mạng.

Trong sự im lặng đáng sợ, Jamie cố gắng nén lại nỗi hoảng loạn đang dâng trào trong lòng. Cậu biết mình không thể thoát khỏi bàn tay của Raven. Và dù cậu có thể không muốn, nhưng cậu buộc phải chấp nhận điều kiện này, vì cậu biết rằng từ chối không phải là một lựa chọn.

"Được," Jamie đáp, giọng nói khẽ run lên nhưng ánh mắt vẫn kiên định

"Tôi sẽ làm theo tất cả những gì anh yêu cầu."

Raven cười khẽ, nụ cười đầy ẩn ý. "Tốt. Rất tốt. Tôi biết cậu sẽ đồng ý"

Jamie có cảm giác bản thân như một món hàng nhưng chẳng thể làm gì được vì cậu đâu còn cách làm khác.

"Được rồi sau khi ăn xong cậu có thể đi"

"...Vâng, cảm ơn vì bữa ăn," Jamie nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh dù trong lòng đang rối bời. Cậu không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

Nói rồi, cậu nhanh chóng rời khỏi bàn và bắt đầu chuẩn bị đến trường. Tay cậu hơi run khi cầm lấy balo, nhưng cậu không để lộ sự lo lắng ra ngoài. Jamie biết rằng mình cần phải đi ngay, cần rời khỏi không gian ngột ngạt và đầy áp lực này.

Khi Jamie bước ra khỏi phòng, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt Raven dõi theo từng bước chân mình. Một sự hiện diện vô hình, nhưng lại quá rõ ràng, như một bóng đen bao trùm lấy cậu. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Dù gì thì trường học cũng là nơi duy nhất mà Jamie có thể tìm thấy một chút bình yên, ít nhất là tạm thời.

_______________

Jamie bước vào lớp học, cố gắng không để ý đến sự im lặng bất thường trong không gian xung quanh. Những ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cậu, đầy sự sợ sệt và e ngại. Cảm giác lạ lẫm này lại một lần nữa bao trùm lấy Jamie, như một chiếc áo khoác nặng nề khiến cậu không thể thoải mái.

Cậu di chuyển về phía bàn của mình, nhưng không thể tránh khỏi việc nhận ra những ánh mắt ấy đang theo dõi từng bước chân của cậu. Một vài người thì thầm điều gì đó với nhau, nhưng khi Jamie nhìn về phía họ, họ lập tức cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của cậu.

Sau khi ngồi vào chỗ, Jamie cảm thấy không thể chịu nổi sự căng thẳng này nữa. Cậu nhẹ nhàng chạm vai vào Thomas, cố gắng không để giọng nói của mình tỏ ra quá lo lắng.

"Sao mọi người có vẻ sợ sệt tớ thế?" Jamie hỏi, giọng nói đầy sự ngạc nhiên pha lẫn chút lo lắng.

Thomas khẽ quay lại, ánh mắt lấp lánh sự dè chừng.

"Cậu... cậu không biết thật à?" Cậu ta đáp, giọng nói nhỏ nhưng đầy ám chỉ

"Không," Jamie trả lời, đôi mắt cậu ánh lên sự tò mò và lo lắng. Cậu thực sự không hiểu tại sao mọi người lại nhìn mình như vậy.

Thomas không nói gì chỉ một lúc sau cất tiếng

"Tối hôm qua cậu bị một đám du côn đánh, cậu không nhớ sao?" Thomas tiếp tục, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.

Jamie chớp mắt, cố gắng nhớ lại, nhưng mọi thứ trong tâm trí cậu đều mờ nhạt. Cậu cảm thấy như có một lỗ hổng lớn trong ký ức, một khoảng trống tối tăm mà cậu không thể lấp đầy.

"Cậu không nhớ thật à?" Thomas hỏi lại, giọng điệu lo lắng hơn.

"Cậu về nhà với vết thương đầy mình, nhưng rồi sáng nay cậu lại xuất hiện như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Và đám du côn đó... họ đều biến mất, không ai biết họ đi đâu."

Jamie cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, từng lời của Thomas như xé toạc bức màn mà cậu không biết mình đang che giấu.

"Nhưng... tại sao mình không nhớ gì cả?" Jamie tự hỏi, sự hoảng loạn dâng lên trong lòng.

Thomas nhìn Jamie một cách nghiêm trọng. "Có lẽ... chính Raven đã can thiệp vào chuyện này. Hắn đã làm gì đó với cậu, và với cả đám người kia. Mọi người trong trường đều sợ vì chuyện này, Jamie. Họ sợ cậu, vì không biết liệu Raven sẽ còn làm gì nữa."
____________________

18:38 11/8/2024

____________________

Tới đây thôi:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc