Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Một nơi cấm địa ở trong hoàng cung, từng thị vệ trong tay cầm cây đuốc, đang đi khắp nơi để tìm người.

      Đêm tối yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy những tiếng bước chân đều nhịp đi tới đi lui.

     Nơi này là một tẩm cung bị bỏ hoang, nghe nói trước kia nơi đây chính là nơi ở của một vị phi tần nhưng sau khi nàng qua đời, nơi này đã bị phong ấn theo thánh chỉ của hoàng đế. 

     Kỳ Trường Ức đứng phía sau cánh cửa của tẩm cung, lo lắng nhìn những cây đuốc đã vọt vào trong viện.

     Y mặc một thân áo choàng bằng gấm màu vàng tươi cùng với hoa văn những đám mây đen trên đó, đường viền bằng tơ vàng cùng với một chiếc thắt lưng màu nguyệt bạch làm cho vòng eo của y càng thêm mảnh mai một tay là có thể ôn trọn.

     Ánh trăng sáng rọi qua khe cửa chiếu vào gương mặt y, một nam nhân nhỏ bé có nước da trắng nõn mặt mày như họa, môi đỏ như lửa, sóng mắt hơi lưu chuyển đủ đề câu dẫn hồn phách.

     Ánh đuốc chiếu vào, phía sau cánh cửa không một bóng người, thị vệ đi khắp nơi xem xét xác nhận trong phòng không có ai liền đóng cửa rời khỏi.

     Bên trong bức màn dày nặng của nội phòng, Kỳ Trường Ức bị một bóng người cao lớn đè trên bàn làm việc, thân thể của hai người áp chặt vào nhau.

     Giọng nói ngoài cửa dần dần rời đi, Kỳ Trường Ức mới thả lỏng một chút.

     Dưới ánh trăng mờ ảo bóng người trước mắt chậm rãi hiện ra, hắn mặc một chiếc áo choàng đen, mày kiếm mắt sáng tuấn lãng phi phàm.

     Bùi Tranh rũ đôi mắt xuống nhìn người tròng lòng mình, "Điện hạ, sao ngài lại chạy tới đây?"

     Kỳ Trường Ức chớp chớp đôi mắt, "Ta, ta lạc đường."

     Bùi Tranh cong cong khóe môi, "Thật sự? Không cần gạt ta, ngươi biết cái giá phải trả."

     Kỳ Trường Ức dường như nghĩ tới cái gì, đột nhiên che miệng lại sau đó lắc đầu.

     Bùi Tranh trong biết rõ y vì cái gì mà chạy ra thời điểm yến hội diễn ra, kỳ thật lúc ở trong bữa tiệc nhìn thấy người nọ hắn cũng kinh ngạc một chút.

     Nhưng yến hội lần này là vì hoàng thượng muốn làm làm tiệc đón gió tẩy trần cho những tướng sĩ trấn giữ biên cương, hàng trăm vị đại thần trong triều đều tới thập phần long trọng.

     Y đường đường là cửu hoàng tử đương triều, đương nhiên cũng không thể vắng mặt.

     Chỉ là mọi người trong thiên hạ đều biết cửu hoàng tử Kỳ Trường Ức là một kẻ ngốc, một người có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy, ngay cả hoàng thượng cũng đới với y không nóng không lạnh, cũng không coi trọng.

     Chỉ có thừa tướng Bùi Tranh tựa hồ vô cùng thân thiết với cửu hoàng tử.

     Trong yến hội đêm nay, sau khi đại tướng quân Triệu Lệ Đường của Trấn Viễn xuất hiện, Kỳ Trường Ức đột nhiên thất lạc hồn phách, sau đó trộm từ cửa hông đi ra ngoài.

     Tầm mắt của mọi người trong yến hội đều ở trên người Triệu tướng quân cùng với các chiến sĩ, không có ai chú ý tới y.

     Y một bên không dám đối mặt người kia, một bên lảo đảo nghiêng ngã chạy ra ngoài.

     Liền như vậy trực tiếp xông vào cấm địa.

     Khi hắn sắp bị thị vệ tuần tra phát hiện, một đôi tay kéo y ôm vào lòng sau đó trốn vào bức màn của phòng trong.

     Kỳ Trường Ức chớp chớp đôi mắt to tròn đầy thuần khiết, ánh mắt Bùi Tranh tối sầm lại. Hắn nắm cằm của Kỳ Trường Ức, hung hăng nói, "Như thế nào, nhìn thấy người nọ người liền không khống chế được chính mình? Có phải hay không muốn nhanh chóng chạy thoát khỏi ta, cùng hắn cao chạy xa bay?"

     Kỳ Trường Ức cằm bị ăn đau, giương cái miệng nhỏ,"Bùi ca ca, ta không có nghĩ như vậy."

     "Không có? Điện hạ cùng Triệu tướng quân cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình nghĩa sâu sắc ai ai cũng biết, điện hạ dám nói là chưa bao giờ nghĩ tới?"

      Kỳ Trường Ức ngẩng đầu lên, Bùi Tranh oan uổng làm y sốt ruột muốn giải thích, lại không biết nên giải thích như thế nào.

     Y vội vàng đứng thẳng dậy lại không cẩn thận loạng choạng làm đổ nghiên mực ở trên bàn phát ra một tiếng vang thật lớn.

     Ngoài cửa thị vệ vốn dĩ đã muốn đi khỏi lại nghe được động tĩnh, liền giơ cây đuốc hướng về tẩm cung nơi phát ra tiếng đi tới.

     Bùi Tranh dường như không có cảm giác dì, vẫn cứ không chịu buông tha chiếc cằm của Kỳ Trường Ức, nhận thấy người trong lòng tựa hồ đang lo lắng cái gì Bùi Tranh liền bất mãn lấy ngón tay gõ gõ môi dưới của y.

     "Cửu hoàng tử, thỉnh ngài nên chuyên tâm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro