Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Ở chỗ này đem quần áo cởi ra

     Nơi này chính là thư phòng, là địa phương chú ý quy củ lễ nghi, như thế nào có thể tại nơi đây cởi áo tháo thắt lưng đâu?

     Kỳ Trường Ức nhỏ giọng mở miệng, "Không được, thái phó tiên sinh nói qua, ở thư phòng cần thiết bảo đảm dáng vẻ sạch sẽ....."

     Y buông đầu xuống, nghiêm túc trả lời, không có chú ý tới bóng người đang dần dần đi tới.

     Thân ảnh cao lớn của Bùi Tranh đứng ở trước người Kỳ Trường Ức, vươn ngón tay ra cào cào cằm y, tiểu nhân nhi môi đã bị đông lạnh không có huyết sắc, khuôn mặt nhỏ cũng có chút trắng bệch.

     "Nga? Lời nói của tiên sinh ngươi lại nghe, còn lời của ta điện hạ lại không nghe?"

     "Bùi, Bùi ca ca nói, tự nhiên cũng nghe, chính là tiên sinh nói cũng muốn nghe nha." Kỳ Trường Ức nhẹ nhàng nhíu mày, vấn đề này đã vượt qua phạm vi xử lý của y, y nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.

     Bùi Tranh cũng không vội, liền nhìn chằm chằm vào y và đợi.

     Ánh mắt Kỳ Trường Ức hơi hơi trốn tránh, không dám nhìn Bùi Tranh, trong đôi mắt đen kia đầy âm trầm mãnh liệt, thoạt nhìn làm người sợ hãi.

     Nhưng Bùi Tranh tự hồ bất mãn y trốn tránh, nhéo cằm của y bức bách y cùng mình đối diện.

     "Điện hạ, sự kiên nhẫn của ta là có giới hạn, ta đếm đến ba, ngươi không thoát được, ta đây chỉ có thể giúp ngươi cởi."

     Đôi mắt Kỳ Trường Ức đột nhiên trợn tròn, y biết Bùi Tranh luôn luôn nói được thì làm được, nhưng là Bùi ca ca tự mình cởi quần áo của mình, vẫn là tại nơi địa phương thánh khiết cao nhã như vậy, này vẫn là cảm thấy thẹn a.

     "Ba.....Hai....." Bùi Tranh thật sự bắt đầu lười biếng đếm.

     "Đừng, đừng đếm, không cần Bùi ca ca hỗ trợ, ta chính mình sẽ tự thoát, ma ma trong điện đều đã dạy."

     Kỳ Trường Ức cắn cánh môi, tay nhỏ mềm mại run run rẩy rẩy bắt đầu cởi đai lưng trên eo, sau đó chậm rãi cởi áo ngoài ướt đẫm.

     Sau khi áo choàng nặng nề được cởi ra, bên trong chỉ có một tầng quần áo tơ lụa màu trắng, hiện tại bị ướt càng là gắt gao bao vây lấy da thịt mềm mại trắng nõn.

     Hơn nữa tiểu nhân nhi có hơi hơi run rẩy, thoạt nhìn hết sức mảnh mai, làm người chỉ nghĩ đem y hung hăng đè ở trên giường khi dễ y rơi nước mắt.

     Bùi Tranh đôi mắt càng thêm âm trầm, tay bám vào tầng tơ lụa màu trắng sờ soạng vài cái, cảm xúc tuyệt hảo làm người chỉ nghĩ muốn được nhiều hơn.

     Còn không chờ đến hắn tiếp tục làm gì, Thừa Phong lại đột nhiên xông vào, nhìn đến Kỳ Trường Ức quần áo bất chỉnh đang đứng trong thư phòng vội vàng hạ mắt.

     Thừa Phong đã đi xuống thay đổi y phục sạch sẽ, chắp tay nói, "Chủ nhân, điện hạ, tứ hoàng tử cùng các vị quan văn đại nhân đang đi qua thư phòng bên này, phỏng chừng lập tức liền đến."

     Khi nói chuyện, hành lang bên ngoài thư phòng đã truyền đến âm thanh nói chuyện của mấy người, những âm thanh đó càng ngày càng gần.

     Làm sao bây giờ, Kỳ Trường Ức không có quần áo đổi, bộ dáng này quyết không thể xuất hiện trước mặt người ngoài được.

     Y bối rối, xin giúp đỡ nhìn về phía Bùi Tranh, khẩn thiết chớp đôi mắt to vô tội.

     Bùi Tranh nhìn nhìn khắp nơi, thư phòng lớn như vậy, nhưng thật sự không có chỗ để trốn.

     Hắn dứt khoát một tay kéo cổ tay mảnh khảnh của Kỳ Trường Ức, kéo y qua như kéo một con thỏ nhỏ, đi đến chiếc bàn cao lớn ở phía trước, đẩy tiểu nhân nhi vào khoảng trống dưới bàn,  sau đó chính mình ngồi xuống, dùng chân che tiểu nhân nhi ở bên trong.

     Phía dưới bàn không gian có hạn, Kỳ Trường Ức chỉ có thể quỳ ghé vào giữa hai chân của Bùi Tranh, tư thế khó xử lại cổ quái, nhưng y biết mình hiện tại tuyệt đối không thể bị phát hiện, cho nên tay nhỏ gắt gao mà bưng kín miệng.

     Bùi Tranh rũ mắt nhìn tiểu nhân nhi, dùng vạt áo của chính mình đem y che hơn phân nữa, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ, rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía người tới.

     Người mặc áo gấm tơ vàng đường viền trước hết bước vào bên trong cánh cửa, tứ hoàng tử Kỳ Trường Phong cùng mấy quan viên vây quanh, khuôn mặt lạnh lùng đi đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro