Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     May mắn Thừa Phong nhanh chóng duỗi chân ra, đá văng quần áo cùng với đai ngọc của Kỳ Trường Ức đến chỗ khuất sau cánh cửa.

     Tứ hoàng tử tựa hồ vì Bùi Tranh mà đến, vừa đến liền thẳng tắp đi đến chỗ Bùi Tranh đang ngồi, phẫn nộ chất vấn.

     "Bùi đại nhân đi thật mau, ta còn chưa kịp thảo luận ra kết quả, Bùi đại nhân liền để mọi người chờ một mình chạy đến thư phòng, thật sự là không đem những người khác để vào mắt!"

     Đi theo phía sau cũng là mấy quan viên mặt đầy phẫn uất, liên tục gật đầu, nếu không có tứ hoàng tử tại đây chống lưng, bọn họ sẽ không dám công kích Bùi Tranh tập thể như vậy.

      "Tứ hoàng tử điện hạ, vi thần cho rằng lúc lâm triều hoàng thượng nói cũng đủ rõ ràng, việc hòa thân này ván đã đóng thuyền, các vị nếu có gì bất mãn, trực tiếp dâng tâu chương lên cho hoàng thượng." Bùi Tranh ngồi đến đoan chính, mí mắt cũng chưa nâng.

     Người ngoài chỉ nhìn đến hắn áo mũ chỉnh tề ngồi nghiêm chỉnh, lại không nghĩ tới ngón tay hắn đang ở dưới bàn xoa bóp vành tai mềm mại của Kỳ Trường Ức.

     "Trình tấu chương?" Tứ hoàng tử hỏi ngược lại, "Chỉ sợ tấu chương có quan hệ đến Man tộc đều sẽ bị hoàng thượng ném ở một bên, có thể khuyên can hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban chỉ có ngươi, Bùi đại nhân."

     Bùi Tranh hơi hơi ngợi lên khóe môi, "Nga? Nếu là thần không muốn đâu?"

     Ngữ khí mang theo một chút khinh miệt cùng khiêu khích, không khí trong thư phòng nháy mắt trở nên giương cung bạt kiếm.

     Khuôn mặt tuấn tú của tứ hoàng tử âm trầm, Bùi Tranh thật sự là không biết tốt xấu, như thế nào cùng hắn cân nhắc lợi hại, hắn chính là không nghe, bướng bỉnh phảng phất như không có chủ kiến.

     Mấy quan viên đang muốn mở miệng tiếp tục cùng Bùi Tranh cãi cọ, lại bị Bùi Tranh trực tiếp đánh gãy, "Các vị đại nhân nếu là muốn lưu lại cùng phẩm trà, ta tự nhiên phụng bồi, nhưng nếu là còn muốn nghị luận việc này, chúng ta không ngại cùng đi gặp thánh thượng?"

     Hắn nhìn lướt qua mấy người kia, mấy quan viên rõ ràng lùi bước, bọn họ thật sự không có lá gan cùng Bùi Tranh đi làm trò trước mặt hoàng thượng.

     Mấy vị quan viên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cùng đối tứ hoàng tử nói, "Điện hạ, ngài xem cái này...."

     Tứ hoàng tử đứng thẳng tắp, nhắm mắt, "Các ngươi trước đi xuống."

     Mấy người kia như được đặc xá nhanh chân chạy khỏi thư phòng.

     Thư phòng lập tức an tĩnh lại, Kỳ Trường Ức còn nằm ở dưới bàn cẩn thận nghe nghe, người hẳn là đều đi rồi đi.

     Chân y đã quỳ đến không còn cảm giác, bất quá không cảm thấy lạnh vì trên người đã được góc áo của Bùi Tranh phủ lên, y thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ trên đùi của Bùi Tranh, nhịn không được nhích về nơi tỏa ra ấm ấp.

     Bùi Tranh lúc này mới thu hồi ngón tay xoa bóp vành tai, chỗ kia nguyên bản là làn da trắng nõn trong suốt hiện tại trở bên đỏ bừng một mảnh, như là muốn nhỏ máu.

     Kỳ Trường Ức lạnh lẽ đụng đụng chân Bùi Tranh, thân hình Bùi Tranh thoáng nhích về phía sau, rũ mắt nhìn người dưới bàn.

     Nửa người của tiểu nhân nhi đều ghé vào trên đùi hắn, vừa vặn cũng nâng đôi mắt lên nhìn hắn, hơn nữa trên người còn mặc một thân bạch y, ngoan ngoãn cực kỳ giống một con thỏ con.

     Bùi Tranh tầm mắt không tự chủ được bị vành tai hồng hồng hấp dẫn, đó là kiệt tác của hắn.

     Kỳ Trường Ức dùng khẩu hình miệng hỏi, "Bùi ca ca, ta có thể đi ra ngoài sao?"

     Kết quả không đợi Bùi Tranh trả lời, trong thư phòng âm thanh có chút phẫn nộ của tứ hoàng tử vang lên.

     "Bùi đại nhân, bổn hoàng tử còn đứng ở chỗ này, ngươi liền như vậy bỏ mặc, thậm chí còn không thèm liếc mắt xem bổn hoàng tử? Kia phía dưới bàn đến tột cùng có cái gì tốt, thế nhưng có thể làm Bùi đại nhân xem đến xuất thần?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro