Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Mỗi lần Bùi Tranh dùng loại ngữ khí này để nói chuyện, nghĩa là tâm tình hắn đang không tốt.

     Kỳ Trường Ức tuy rằng những chuyện khác hiểu rất chậm, nhưng thật ra nhìn sắc mặt Bùi Tranh lại rất giỏi.

     Y xoa mông nhỏ đỡ vào bàn chậm rãi đứng lên, quần áo trên người tuy đã khô một nửa, nhưng gió thổi qua vẫn là có chút lạnh.

     Bùi Tranh kêu một tiếng, "Thừa Phong."

     Ngoài cửa nam tử mặc đồ đen tiến vào, "Có thuộc hạ."

     "Đưa cửu hoàng tử về tẩm cung, bổn tướng hôm nay mệt mỏi, ngày mai ta lại giảng bài cho điện hạ."

     Thừa Phong đồng ý, Bùi Tranh xoay người liền muốn ly khai.

     Kỳ Trường Phong nhanh chóng nắm lấy ống tay áo huyền sắc của người trước mặt, nhỏ giọng mở miệng, "Bùi ca ca, ngươi sinh khí sao."

     Bùi Tranh sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời nhìn y.

     Kỳ Trường Ức nghĩ chính mình vừa mới bị Kỳ Trường Phong phát hiện, chọc đến Bùi Tranh không vui, y gục đầu nhỏ xuống nhận sai nói, "Bùi ca ca đừng nóng giận, ta thật sự không phải cố ý, ta đã thực nỗ lực nhịn, chính là đầu lưỡi ta còn hơi đau..."

     Y càng nói đầu càng thấp, gần như vùi vào trước ngực.

     Bùi Tranh rốt cuộc duỗi tay nắm cằm y, đại phát từ bi mở miệng nói, "Được rồi, ta không tức giận, nhưng điện hạ bị người đẩy mạnh xuống hồ sen, chuyện này còn muốn chọc giận ta."

     Hắn hơi suy tư, tựa hồ trong lòng đã có định đoạt.

     "Thừa Phong."

     Thừa Phong trong chớp mắt liền đi tới bên người Bùi Tranh, hắn cúi đầu phân phó Thừa Phong cái gì đó, sau đó Thừa Phong liền tới đỡ Kỳ Trường Ức rời khỏi thư phòng.

     Trở lại tẩm cung của chính mình, vết thương Lý Ngọc còn chưa có tốt, tiểu nha hoàn bên dưới đã mang thuốc đen đắng bưng lên.

     Kỳ Trường Ức ngửi thấy liền muốn nôn mửa, nhưng hôm nay bị rơi xuống nước, cần thiết uống dược đuổi hàn.

     Bưng nước thuốc, bọc trong chăn nằm ở trên giường, Kỳ Trường Ức đột nhiên nghĩ tới lần trước Bùi Tranh cho y uống thuốc, mặt liền đỏ lên, làm tiểu nha hoàn hoảng sợ. 

      "Điện hạ, nếu không nô tỳ đi thỉnh Giang thái y lại đây, mặt ngài đều bị thiêu đỏ."

     Kỳ Trường Ức sờ sờ gương mặt đột nhiên nóng của mình, lắp bắp nói, "Không, không sao, ta không sao, uống thuốc là có thể tốt lên, nhưng đừng đi thỉnh Giang thái y."

     Tiểu nha hoàn nghĩ thầm, cái thân thể nhỏ bé kia của điện hạ, còn dám nói là thể trạng của mình tốt.

     Uống thuốc xong. Kỳ Trường Ức hôn hôn trầm trầm nằm xuống đã ngủ.

     Lúc mở to mắt ra, chiều hôm buông xuống, bên ngoài đã bao phủ một màu đen huyền ảo.

     Một ngày không có ăn cơm, y có chút đói bụng, vừa định gọi người tiến vào, liền nghe thấy bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vang ầm ĩ.

     Sân rộng lớn của tẩm cung giờ phút này đầy người đứng, ngày xưa nơi này đều lạnh lẽo không người tới chơi, Kỳ Trường Ức kỳ quái đi ra ngoài.

     Một thân hình quyến rũ được lộ ra khi bị vây quanh giữa trung tâm, là tam công chúa Kỳ Y Nhu, nàng cư nhiên chạy đến tẩm cung Kỳ Trường Ức.

     Ban ngày khẩu khí ác liệt không ra được, vị công chúa được chiều lên tận trời này đương nhiên không có khả năng bỏ qua.

     Nàng nhìn đến khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Kỳ Trường Ức đứng ở phía sau đám người, cười lạnh một tiếng, chỉ vào mặt y lớn tiếng nói, "Ngươi tên ngốc này tâm địa thật độc ác! Nói ngươi đem anh anh giấu đi đâu vậy?

     Trong viện mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh, anh anh là một tiểu cẩu toàn thân tuyết trắng rất đáng yêu, là hòn ngọc quý trên tay của tam công chúa, ngày thường có đến năm hạ nhân phụng dưỡng nó.

     Hôm nay phát hiện anh anh không thấy đâu, tam công chúa tức giận trực tiếp hạ lệnh chém đứt tay chân của năm người kia, ném vào phòng giam chờ chết.

     Ở khắp nơi trong hoàng cung tìm ái khuyển cả một ngày, có hạ nhân chỉ ra và xác nhận anh anh chạy tới tẩm cung của cửu hoàng tử, tam công chúa lập tức mang theo nha hoàn cùng thị vệ tới.

     (ái khuyển: chó cưng)

     Kỳ Trường Ức bị nàng lạnh giọng chất vấn, y ở trong cung ngủ cả ngày, căn bản không có gặp qua cái gì anh anh a, y liên tục lắc đầu, "Ta không biết, ta chưa từng thấy nha."

     Tam công chúa nhìn đến bộ dáng nhu nhược đáng thương của y, lửa giận cùng lòng đó kị trong lòng đồng thời nảy lên, làm một nam tử thế nhưng lại thừa hưởng diện mạo quyến rũ của mẫu thân, thật là hồ ly tinh trời sinh!

     Nàng nổi giận đùng đùng tiến lên, nắm lấy mái tóc màu mực của Kỳ Trường Ức hung hăng giật, "Ngươi nói dối! Ngươi có phải hay không mưu hại anh anh? Ta biết ngươi giống với mẫu phi, ác độc cực kỳ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro