Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Da đầu Kỳ Trường Ức bị nắm đến lợi hại, đau đến đáy mắt y phủ lên một tầng hơi nước.

     Y muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Kỳ Y Nhu, chính là thân thể y còn yếu, y căn bản không thể dùng sức, chỉ có thể một bên nhỏ giọng hô đau, một bên tiếp tục giải thích nói, "Tam tỷ tỷ, ta thật sự không có gặp qua anh anh, ta hôm nay bị rơi xuống nước trong hồ hoa sen bị phong hàn, cả buổi chiều đều ở trong điện ngủ nha. A....."

     Kỳ Y Nhu nghe xong càng thêm tức giận.

     "Ngươi lời này có ý tứ gì, là nói bản công chúa hại ngươi bị phong hàn, muốn trách cứ tội bản công chúa! Còn có, ngươi không được phép gọi ta là tỷ tỷ, ta mới không phải tỷ tỷ ngươi, mẫu phi của ngươi bất quá là một ngoại tộc yêu nghiệt, còn thông đồng với một đám địch phản quốc, khi nào mà ngươi cũng có thể đánh đồng với bản công chúa!"

     Mẫu phi của tứ hoàng tử cùng cửu hoàng tử- Ninh quý phi là một nữ tử ngoại tộc có diện mạo yêu dã, nhưng toàn bộ hoàng cung đều biết ngoại tộc đã xảy ra phản loạn, ninh quý phi liền bị trị tội thông đồng với địch phản quốc, bị lăng trì xử tử, cái chết cực kỳ thảm thiết.  

     Nghe nói Ninh quý phi thông đồng với địch là bị chính nhi tử tứ hoàng tử của mình ở trước mặt hoàng thượng tố giác, Ninh quý phi trước khi chết chỉ cầu hoàng thượng về sau có thể đối xử tử tế với cửa hoàng tử lẻ loi hiu quạnh lại có chút khờ dại, hoàng thượng đáp ứng.

      Còn tứ hoàng tử có công đại nghĩa diệt thân, từ đây về sau chiếm được sự tín nhiệm của hoàng thượng, bước chân vào triều đình.

     Về sau hoàng thượng hạ lệnh, không được bất luận kẻ nào nhắc lại việc có quan hệ đến Ninh quý phi, ai dám ở sau lưng nghị luận, liền trực tiếp kéo ra ngoài rút đầu lưỡi sau đó lại bị lăng trì xử tử.

     Hiện nay nghe thấy tam công chúa cả gan làm loạn lại hai lần nhắc tới mẫu phi của cửu hoàng tử, cung nữ cùng bọn thị vệ biết nội tình cũng không dám nói ra.

     Kỳ Trường Ức ngày thường tính cách mềm mại, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, y biết trong cung không được đề cập đến mẫu phi, lại không biết nguyên nhân, bởi vậy chỉ có thể đem tưởng niệm với mẫu phi áp dưới đáy lòng.

     Chính là mẫu phi mình yêu kính nhất bị người như vậy chửi bới, hốc mắt y đều đỏ, dùng sức lực lớn nhất của mình hung hăng đẩy Kỳ Y Nhu ra.

     "Ngươi nói bậy! Mẫu phi ta nàng không có!"

     Sợi tóc Kỳ Trường Ức bị nắm đến hỗn độn, ở trong đêm tối theo gió tung bay lên, trên người y còn mặc áo trong màu trắng, khóe mắt muốn nứt ra, hoàn toàn mất đi bộ dáng dịu ngoan mềm mại của tiểu bạch thỏ ngày xưa, mà giống như một tiểu thú hung dữ mất đi lý trí.

     Kỳ Y Nhu không kịp phòng bị, bị y liên tục đẩy lui về phía sau, các cung nữ phía sau nhanh chóng chạy tới đỡ, nhưng nàng vẫn là ngã thật mạnh ở trên mặt đất.

     Ngón tay kéo xuống một vài sợi tóc đen, Kỳ Y Nhu sững sờ ngay tại chỗ.

     Nguyên bản vẫn luôn đứng sau đám người không lên tiếng nhị công chúa Kỳ Băng Chi, không biết đi ra khi nào, đi qua nâng tam công chúa đang nổi trận lôi đình ngồi dưới đất dậy.

     "Tam muội, vẫn là mau đứng lên đi, trên mặt đất lạnh."  Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mềm mại, mang theo một loại sức mạnh an ủi.

     Kỳ Y Nhu rốt cuộc đứng dậy, nàng mặc một thân váy áo dệt tinh xảo phức tạp đều bị làm cho dơ bẩn.

     "Kỳ Trường Ức! Ngươi dám cam đảm đẩy bản công chúa! Hôm nay nếu ngươi không giao anh anh giao ra đây, bản công chúa liền phải chôn chùng với ngươi!"

     Đôi mắt Kỳ Y Nhu trợn lên vì tức giận, vênh mặt hất hàm sai khiến phất phất tay, phía sau bọn thị vệ tức khắc tản ra, bắt đầu lục soát tất cả các phòng trong tẩm cung của Kỳ Trường Ức, mặc kệ nhìn thấy thứ gì đều trực tiếp quăng ngã ném nát ra.

     Này nơi nào là sưu tầm cấm vệ quân, rõ ràng là thổ phỉ xuống núi đánh cướp cường đạo!

     Kỳ Trường Ức nắm chặt tay nhỏ đứng một chỗ, cắn môi dưới không nói một lời, nguyên bản cánh môi tái nhợt không có huyết sắc lúc này đã bị y cắn đến đỏ.

     Tam công chúa làm thái giám nào đó quỳ rạp trên đất, chính mình thoải mái dễ chịu ngồi trên lưng hắn, còn có hai cung nữ đứng hai bên đang đút nho cho nàng.

     Nhị công chúa ngược lại là ngẩng đầu nhìn Kỳ Trường Ức vài lần, trong mắt có vài phần lo lắng.

     Không biết qua bao lâu, bọn thị vệ rốt cuộc ngừng lại, cầm đầu đi đến trước mặt tam công chúa nói nhỏ vài câu, sắc mặt tam công chúa tức khắc trở nên khó coi.

     "Phế vật! Một đám phế vật! Phụ hoàng nuôi dưỡng các ngươi làm gì, nơi này lớn như vậy, có một con cẩu đều tìm không thấy!"

     Nàng đá mạnh thị vệ thủ lĩnh qua một bên, sau đó chỉ vào Kỳ Trường Ức cách đó không xa nói, "Bắt y cho ta, ta muốn đi tìm phụ hoàng nói rõ lí lẽ."

     Đoàn người mênh mông cuồn cuộn từ tẩm điện cửu hoàng tử ra tới, ở dưới bóng đêm xuyên qua những bức tường cao lớn trong cung, hướng về Dưỡng Tâm Điện của hoàng thượng.

     Kỳ Trường Ức đi ở cuối cùng, bị hai thị vệ đi theo sau không ngừng xô đẩy, bảo hắn đuổi kịp kiệu liễn của tam công chúa.

     Một bóng đen trên mái gạch ngói cách đó không xa đang âm thầm quan sát hết thảy, thấy đoàn người dừng ở Dưỡng Tâm Điện phía trước, hắn liền nhẹ nhàng dẫm lên tường rời đi.

      Còn chưa tiến đến bên trong viện, Kỳ Y Nhu liền hung hăng nhéo đùi trong của mình, nháy mắt nước mắt mãnh liệt chảy ra, nàng lớn tiếng kêu, "Phụ hoàng, ngài cần phải làm chủ cho nữ nhi a, có người khi dễ nữ nhi....."

     Hoàng thượng nghe thấy tiểu nữ nhi mình đau lòng nhất khóc sướt mướt, tâm đều mau nát, vội vàng ra tới, ôm khuôn mặt nhỏ đang khóc đến hoa lê đái vũ hỏi, "Làm sao vậy, ai dám khi dễ nữ nhi ngoan của trẫm? Không muốn sống nữa có phải hay không!"

     Lúc này Kỳ Trường Ức theo sau cũng rảo bước tiến lên giữa Dưỡng Tâm Điện, hoàng thượng thấy y mặc áo trong màu trắng, liền nhăn mày lại.

     Kỳ Y Nhu ủy khuất khóc lóc lại thêm mắm thêm muối đem Kỳ Trường Ức quở trách một lần, càng không quên cường điệu chi tiết y đẩy ngã mình thật mạnh.

     Hoàng thượng càng nghe mặt mày càng tức giận, hung hăng nhìn về phía Kỳ Trường Ức.

     "Trẫm vốn cho rằng ngươi tài trí không đủ, tâm tính nhưng thật ra thuần lương, hiện tại xem ra ngươi không chỉ tra tấn đến chết ái khuyển của tỷ tỷ nuôi lớn, còn dám chống đối trưởng tỷ, còn nhỏ tuổi mà đã tàn nhẫn độc ác không hiểu lễ nghĩa, trẫm là nên hảo hảo quản giáo ngươi!" 

     Hoàng thượng phẫn nộ phất ống tay áo, Kỳ Trường Ức vội vàng quỳ rạp xuống đất, giọng nói có chút nghẹn ngào.

     "Phụ hoàng, nhi thần thật sự không có, những việc nhi thần không làm nhi thần tuyệt đối không nhận."

     Hoàng thường thanh âm nghiêm khắc, "Còn không thừa nhận, chẳng lẽ Nhu nhi còn sẽ đổ oan cho ngươi!"

     Kỳ Y Nhu bĩu môi, nước mắt lại rơi xuống, làm hoàng thượng đau lòng hỏng rồi.

     "Người tới, đem cửu hoàng tử gia cho phủ Nội Vụ, trẫm hôm nay liền phải trị hắn tội khi quân!"

     Kỳ Trường Ức nghe thấy ba chữ phủ Nội Vụ, liền sợ hãi bắt đầu rùng mình, nhưng mẫu phi đã dạy y, mặc kệ khi nào đều không thể nói dối, cho nên y sẽ không nhận tội.

     Thị vệ không chút nào thương tiếc đem Kỳ Trước Ức từ trên mặt đất kéo lên, như là kéo miếng vải rách, cường ngạnh đem y ra ngoài.

     Tinh tế một chút xem địa phương Kỳ Trường Ức vừa mới nằm bò, nơi đó lưu lại một ít nước mắt, còn hỗn độn điểm cả máu tươi.

     Thái giám vội vàng tiến lên lau sạch sẽ.

     Hoàng thượng an ủi tiểu nữ nhi một hồi lâu, bị thái giám ngoài cửa vội vội vàng vàng chạy vào đánh gãy.

     "Khởi bẩm hoàng thượng, Bùi thừa tướng có chuyện quan trọng cầu kiến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro