Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tam công chúa vì chuyện anh anh chết đuối mà trực tiếp chạy tới khóc nháo trước mặt hoàng thượng, lúc trước hoàng thượng còn cố ý giấu giếm việc nàng lạm dụng tư hình đối với Kỳ Trường Ức, lúc này lại thật sự không giấu được.

     Bởi vì lúc ấy đứng ở trong đại sảnh còn có mấy mệnh quan triều đình, bao gồm Bùi Tranh, mãi cho đến khi hoàng thượng phẫn nộ sai người đem tam công chúa đang khóc áp xuống, hắn mới cuối đầu xuống cong cong khóe môi.

     Đối với vấn đề này, cửu hoàng tử chỉ bị cấm túc ba ngày, mà từ trước đến nay tam công chúa được sủng ái nhất thế nhưng lại bị cấm túc tận ba tháng, bây giờ có chút khó hiểu ai được sủng ái ai không được sủng ái.

     Hạ nhân trong viện Kỳ Trường Ức mỗi người đều lộ vẻ vui mừng trên mặt, tuy chủ tử vẫn còn phải chịu phạt, nhưng bọn họ lại cao hứng giống như được ban thưởng.

     Trong ba ngày bị cấm túc chỉ có Giang thái y ở Thái Y Viện tới vài lần, đưa chút dược để bôi lên vết thương cùng với dược để uống.

     Vết thương trên người Kỳ Trướng Ức rất nhanh lành lại, hiện tại cũng đang chậm rãi phai nhạt, nhưng vẫn còn lưu lại một ít dấu vết màu hồng phấn, vẫn cần mỗi ngày đều phải bôi một chút thuốc.

     Chép phạt ngàn bản cũng không sai biệt lắm toàn bộ đã chép xong rồi, không uổng công tiểu nhân nhi ngồi xuống bàn là ngồi cả ngày.

     Thời điểm tiểu thái giám vội vội vàng vàng tiến vào thông báo là lúc Kỳ Trường Ức đang ghé vào trên bàn ngủ ngon lành.

     "Điện hạ, điện hạ mau tỉnh lại, tứ hoàng tử tới!"

     Kỳ Trường Ức bị kinh hách giật mình một cái, thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống.

     "Tứ ca rốt cuộc cũng tới xem ta." Kỳ Trường Ức có chút vui vẻ, chạy nhanh đến trong viện nghênh đón tứ hoàng tử.

     Tuy rằng tứ ca đối với y luôn là bộ dáng không lạnh không nhạt, nhưng rốt cuộc hai người đều cùng một mẹ đẻ ra, Kỳ Trường Ức đối với ca ca của mình luôn có một loại tín nhiệm cùng ỷ lại.

     "Tứ ca!" Kỳ Trường Ức chạy chậm tới, có chút thở hổn hển.

     Kỳ Trường Phong nhìn đến bộ dáng ngây ngốc của y liền nhíu nhíu mày, "Nói với ngươi bao nhiêu lần, ở trong cung không được kêu to chạy nháo, không lớn không nhỏ còn ra thể thống gì."

     Kỳ Trường Ức ngoan ngoãn gật gật đầu, "Đã biết, lần sau ta nhất định sẽ không."

     Kỳ Trường Phong đứng yên tại chỗ nói, "Sự tình ngươi cùng tam công chúa ta cũng đã nghe nói, phụ hoàng nhiều nữ nhi như vậy, thương yêu nhất chính là tam công chúa, ngươi còn cố tình muốn cùng nàng nhấc lên quan hệ."

     Kỳ Trường Phong rất là nghiêm khắc nhìn Kỳ Trường Ức, "Ta nên nói với ngươi như thế nào mới tốt, ngươi ở trong cung vô quyền vô thế, lại không có chỗ dựa, đối nhân xử thế càng nên cẩn thận, chính mình xảy ra chuyện gì không nói, nếu là bị người có tâm hãm hại liên lụy đến trên người ta......"

     Kỳ Trường Phong thấy Kỳ Trường Ức vẫn luôn rũ đầu nhỏ, tất cung tất kính nghe, thở dài, "Nhiều lời vô dụng, dù sao ngươi cũng không hiểu."

     Kỳ Trường Ức ngẩng đầu, trong ánh mắt một mảnh vô hại đơn thuần, "Tứ ca, ta minh bạch, huynh lo lắng ta xảy ra chuyện, quan tâm ta nên mới nói như vậy, đúng không?"

     Kỳ Trường Phong nghiêng thân mình hướng mắt ra cửa, hơi có chút không kiên nhẫn, "Ân", theo sau nói, "Nhìn đến ngươi không có việc gì liền tốt, ta liền đi trước, một hồi còn có người muốn tới xem ngươi."

     Nói xong liền đi ra khỏi cửa mà không thèm ngoảnh lại.

     Kỳ Trường Ức đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Kỳ Trường Phong, chính mình đều không kịp mời tứ ca vào trong, hắn liền vội vã đi rồi.

     Kỳ Trường Phong rời đi không bao lâu, ngoài cửa một thân ảnh liền tiến vào, nhìn đến Kỳ Trường Ức đang đứng trong viện, vài bước đã đi tới ôm chặt y.

     "Trường Ức, không có việc gì liền hảo, không có việc gì liền hảo."

     Triệu Lệ Đường vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Kỳ Trường Ức, khi y còn nhỏ hắn cũng thường xuyên ôm y vuốt tóc y như vậy.

     Chính là hiện tại Kỳ Trường Ức trong lòng ngực lại có chút kinh hoảng, không ngừng trốn tránh tay hắn, thậm chí giãy giụa ôm ấp của hắn. 

     Kỳ Trường Ức nghĩ đến cảnh cáo của Bùi Tranh đối với mình, gấp đến độ muốn khóc ra tới.

     "Đường ca ca, huynh buông ta ra, huynh trước buông ta ra được không, ta cầu xin huynh, nhanh buông ta ra a......"

     Thân hình Triệu Lệ Đường cứng đờ, nghe được Kỳ Trường Ức khóc nức nở, vội vàng buông cánh tay ra, Kỳ Trường Ức liền giống như một con thỏ nhanh chóng nhảy ra khỏi vòng tay hắn.

     "Trường Ức, ngươi, ngươi không muốn nhìn thấy ta như vậy sao?"

     Trong mắt Triệu Lệ Đường toàn là bi thống, hắn phải hao tổn thật lớn sức lực mới làm cho tứ hoàng tử đưa hắn vào cung, mới  có thể chạy tới xem Kỳ Trường Ức.

     Nghe nói Kỳ Trường Ức bị đưa vào Thận Hình Tư, hắn gấp đến mức độ thiếu chút nữa liền trực tiếp xông vào trong cung, vẫn là bị mấy tên thuộc hạ liền chết ngăn cản.

     Hiện tại thật vất vả mới có thể nhìn y không có việc gì, y lại không cho hắn chạm vào người mình.

     Lúc này ngoài cửa lớn truyền đến tiếng bước chân của cấm vệ quân, Triệu Lệ Đường chạy nhanh kéo Kỳ Trường Ức vào trong điện rồi nhanh tay đóng lại cửa điện.

      Hắn thân là ngoại quan lẽ ra không thể tiến vào tẩm cung, cho nên hắn quyết không để người ta phát hiện hắn đang ở trong điện của cửu hoàng tử.

     "Đường ca ca, ta không phải không muốn gặp huynh, chỉ là chúng ta cứ như vậy trò chuyện không tốt sao?" Kỳ Trường Ức đứng cách Triệu Lệ Đường vài bước, nhẹ giọng nói.

     "Trước kia thái phó tiên sinh dạy dỗ qua, về sau khi trưởng thành không thể tùy tiện cùng người khác ôm ôm ấp ấp, như vậy không tốt."

     Triệu Lệ Đường thấy bộ dáng nhu thuận của y, lửa giận trong lòng như thế nào cũng không áp xuống được, "À, ta không thể ôm, Bùi Tranh lại có thể phải không?"

     Nghĩ đến bộ dáng y ở trong lòng Bùi Tranh ngoan ngoãn dán sát, Triệu Lệ Đường ghen ghét đến muốn nổi điên, hắn hối hận chính mình không có mang Kỳ Trường Ức bên người, hắn bảo hộ tiểu nhân nhi mấy năm,  thế nhưng bị cẩu tặc Bùi Tranh nhân cơ hội cướp mất.

     "Ta, ta không phải ý này."

     Triệu Lệ Đường tiến lên trước ép hỏi, "Vậy ngươi có ý tứ gì? Trường Ức, ngươi tâm tư đơn thuần, rất nhiều chuyện ngươi không hiểu, ta lại quá quen thuộc ánh mắt lúc Bùi Tranh nhìn ngươi."

     Hắn duỗi tay đem Kỳ Trường Ức kéo gần lại một chút, "Ngươi nói thật cho ta, Bùi Tranh có làm gì quá đối với ngươi không?"

     Kỳ Trường Ức vẻ mặt mờ mịt nhìn Triệu Lệ Đường, "Cái gì nha? Bùi ca ca đối với ta làm gì?"

     Triệu Lệ Đường nhíu nhíu mày, nói cũng nói không rõ, "Chính là có hay không cởi sạch quần áo ngươi?"

     Kỳ Trường Ức dường như nghĩ đến cái gì, lỗ tai lập tức ửng đỏ, cúi đầu nhỏ giọng nói, "Có......."

     Triệu Lệ Đường nắm chặt tay, nghiến răng nghiện lợi nói, "Bùi Tranh! Hắn cư nhiên thật sự dám!"

     Hắn lại hỏi, "Sau đó hắn có cởi quần áo của mình không?"

     Lỗ tai Kỳ Trường Ức càng hồng, lắc lắc đầu, "Không có."

     Triệu Lệ Đường cuối cùng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn bình tĩnh nhìn tiểu nhân nhi trước mắt, trầm giọng nói, "Trường Ức, ngươi có nguyện ý cùng ta đi hay không, ta mang ngươi đi biên cương, về sau ta không bao giờ rời khỏi ngươi được không?"

     Kỳ Trường Ức kinh ngạc há miệng, "Đường ca ca...."

     Triệu Lệ Đường tiếp tục hỏi, "Được không?"

     Kỳ Trường Ức cau mày, phảng phất suy tư cái gì, xà nhà trên đỉnh đầu hai người đột nhiên truyền đến động tĩnh.

     Triệu Lệ Đường trầm giọng quát, "Người nào?"

     Ngay sau đó liền mở cửa sổ nhảy ra bên ngoài, đuổi theo người trên xà nhà.

     Kỳ Trường Ức bị kinh hách, liên tục lui về phía sau, muốn đẩy cửa trong điện chạy ra ngoài, phía sau lưng lại trực tiếp đụng phải một lồng ngực ấm áp.

     Người tới cười lạnh hai tiếng, thấp giọng nói, "Điện hạ đây là muốn đi đâu?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro