Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Triệu Lệ Đường đuổi theo người trên xà nhà suốt một đường, người nọ một thân hắc y, trên mặt cũng che một miếng vải đen, khinh công lợi hại,  như chuồn chuồn lướt nước giữa các bức tường cung điện đỏ vàng đen xen lẫn nhau.

     Mắt thấy Triệu Lệ Đường sắp đuổi kịp, hắc y nhân liền xoay người nhảy vào một mảnh rừng trúc yên tĩnh.

     Triệu Lệ Đường cũng xoay người nhảy xuống, một đoản kiếm ngắn được dấu trong cổ tay áo trực tiếp hướng tới mặt người nọ đánh tới.

     Hắc y nhân vẫn không nhúc nhích, lúc đoản kiếm phóng tới chỉ là hơi hơi nghiêng đầu, liền tránh thoát được ánh kiếm chính là miếng vải đen che mặt lại bị kiếm cắt đứt.

     Hắc y nhân quay đầu lại, Triệu Lệ Đường thấy rõ mặt hắn hơi hơi sửng sốt, người này hắn nhận ra được, là hộ vệ đi bên người Bùi Tranh.

     Miếng vải che mặt theo gió rơi ra, Thừa Phong một chút cũng không vội hơi hơi chắp tay hướng Triệu Lệ Đường hành lễ, "Triệu tướng quân, mới vừa rồi nếu có đắc tội, mong tướng quân thông cảm."

     Triệu Lệ Đường đột nhiên hiểu được, không khỏi cười lạnh hai tiếng, "Hảo thì ra là kế điệu hổ ly sơn, Bùi đại nhân không đi biên cương hành quân đánh giặc thật là đáng tiếc."

     Thừa Phong tiếp tục chắp tay nói, "Đại nhân tự nhiên có suy tính, ta không tiện nghiền ngẫm. Triệu tướng quân, nơi này cách cổng cung không xa, ngài vẫn là nên trở về đi, chưa có lệnh mà tự mình vào cung, nếu là bị người biết, chỉ sợ....."

     Thừa Phong không có nói tiếp, hắn từ xa liếc nhìn Triệu Lệ Đường một cái, sau đó xoay người nhảy lên tường cung điện, nhảy hai ba cái liền biến mất.

     Triệu Lệ Đường nhìn thân ảnh màu đen biến mất trước mắt mình, âm thầm nắm chặt tay.

     "Bùi Tranh......"

     *********

     Kỳ Trường Ức nghe thấy âm thanh quen thuộc, "Vèo" một cái liền trốn đến phía sau Bùi Tranh, ngón tay chỉ xà nhà nói nhỏ, "Bùi ca ca, nơi đó giống như có thích khách!"

     Bùi Tranh kéo kéo áo choàng bị tiểu nhân nhi nắm đến nhăm dúm dó, dùng ngón tay búng búng trán y, "Điện hạ, trong cung này dù có thích khách cũng sẽ không ở trong cung của ngươi."

     Kỳ Trường Ức vẫn là có điểm không tin được, Triệu Lệ Đường đuổi theo đã lâu như vậy còn không có trở về, sẽ không xảy ra chuyện gì đi.

     Y nghĩ như vậy cũng liền hỏi như vậy, "Đường ca ca vừa rồi từ cửa sổ đi ra ngoài, ta lo lắng......"

     Y còn chưa nói xong, liền cảm giác ánh mắt từ trên đỉnh đầu trở nên lạnh hơn một chút.

     "Điện hạ lo lắng cái gì, lo lắng Triệu tướng quân xảy ra chuyện? Hay vẫn là lo lắng không ai có thể mang ngươi đi biên cương?"

     Bùi Tranh nghĩ đến việc vừa mới nghe thấy liền cảm thấy giận dữ, tiểu ngốc tử này cư nhiên không có trực tiếp cự tuyệt, y do dự cái gì? Chẳng lẽ thật sự muốn cùng Triệu Lệ Đường rời đi?

     Kỳ Trường Ức vội vàng lắc đầu giải thích, "Không phải, ta không có nghĩ như vậy, ta chỉ là, chỉ là không biết nên như thế nào cùng Đường ca ca nói rõ ràng."

     Bùi Tranh hừ lạnh một tiếng, "Ngươi tốt nhất nên minh bạch điểm này, không có ta cho phép, ngươi nơi nào cũng không được đi."

     Kỳ Trường Ức ngoan ngoãn gật đầu, "Ta biết, ta nơi nào cũng không đi, chỉ ngốc bên người Bùi ca ca."

     Bùi Tranh lúc này mới vừa lòng nở nụ cười.

     "Hoàng thượng lệnh ta tới kiểm tra một chút, điện hạ có nghiêm túc hoàn thành chép phạt hay không."

     Kỳ Trường Ức xoay người chạy đến trước bàn, đem mấy tờ giấy Tuyên Thành mình chép ngay ngắn trải ra, có chút nhảy nhót gọi Bùi Tranh nói, "Bùi ca ca, huynh tới kiếm tra đi, ta chép suốt ba ngày đó, từ buổi sáng chép đến khi trời tối, chép tới tay ta đều đau."

     Bùi Tranh đi qua, cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành, trên mặt là chữ viết nhỏ nhắn tinh tế, vừa nhìn thấy chính là dùng tâm để hoàn thành.

     Hắn nhấc một ngón tay lên, nhìn đến bên cạnh bàn lộ ra một góc quyển sách nhỏ, mặt trên tràn đầy chữ không biết viết cái gì, lập tức tò mò cầm lấy liền mở ra.

     Ai ngờ Kỳ Trường Ức vẫn luôn ngoan ngoãn đứng bên cạnh đột nhiên đem tay nhỏ duỗi lại đây, tiến lên muốn cướp quyển sách nhỏ về.

     Bùi Tranh vốn dĩ không tò mò, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy muốn xem nó, hắn thân cao tay dài, một tay giơ quyển sách nhỏ cao hơn đỉnh đầu, một tay khác ôm lấy thân hình Kỳ Trường Ức, đem y cố định ở trong ngực.

     Vươn ngón tay thon dài, chậm rãi đẩy ra một góc nhỏ của quyển sách, tiểu nhân nhi trong lòng rõ ràng hô hấp khẩn trương cứng lại, trực tiếp dùng hai tay bưng kín mặt.

     Quyển sách nhỏ chữ rậm rạp tràn ngập, chỉ có hai chữ.  

     "Bùi Tranh" "Bùi Tranh" "Bùi Tranh" "Bùi Tranh" "Bùi Tranh"

     "........."

     Nhìn đi nhìn lại, tất đều là hai chữ này.

     Ngay từ đầu rõ ràng viết không phải rất quen thuộc, mực còn hướng bên cạnh lem ra không ít, càng về phía sau chữ viết càng thêm tinh tế, còn thay đổi vài kiểu chữ để luyện tập.

     Bùi Tranh híp híp mắt, lật đến trang cuối cùng của quyển sách, chữ viết kia cùng chữ viết của Bùi Tranh có chút tương tự.

     "Điện hạ, đây là có ý tứ gì?" Bùi Tranh câu lấy khóe miệng, mặt mày đều mang ý cười, nhìn về phía tiểu nhân nhi trong lòng ngực mình.

     Lần trước nhìn đến vài tờ có tên Triệu Lệ Đường, hắn còn sinh khí lớn một hồi, nguyên lai là tên của mình chiếm còn nhiều hơn.

     Đó có phải hay không đại biểu hắn ở trong lòng Kỳ Trường Ức chiếm nhiều phân lượng hơn?

     Kỳ Trường Ức còn đang che lại khuôn mặt nhỏ, động hai cái không hé răng lời nào.

     Bùi Tranh buông quyển sách trong tay xuống, một tay kéo hai cánh tay yếu ớt nhỏ bé xuống, hai vết ửng hồng hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, thoạt nhìn thẹn thùng e lệ.

     Kỳ Trường Ức ánh mắt né tránh, chính mình luyện tập viết tên Bùi Tranh còn chưa tính, hiện giờ còn bị hắn phát hiện, vành tai y cũng chậm rãi ửng hồng, đỏ tươi ướt át.

     "Ta, ta, ta....."

     Kỳ Trường Ức "Ta" nữa ngày cũng chưa nói ra được lý do.

     Bùi Tranh cười khẽ hai tiếng, biết y khẩn trương sẽ nói lắp, cũng không nóng nảy, hơi hơi cúi đầu, môi lạnh lẽo đụng đến vành tai nóng bỏng, kích thích tiểu nhân nhi trong lòng khẽ run lên.

     "Điện hạ, hoàn thành chép phạt thực tốt, có nghĩ muốn phần thưởng không?"

     Kỳ Trường Ức nghe thấy hai chữ phần thưởng liền quên mất thẹn thùng, trong mắt lấp lóe ánh sáng, "Nghĩ! Nghĩ! Nghĩ!"

     Bùi Tranh thấy y cao hứng như vậy, cũng tạm thời quên đi sự không thoải mái trước đây, điểm điểm chóp mũi y nói, "Muốn phần thưởng cũng không phải không thể, điện hạ lại học vài thứ, nếu học tốt, phần thưởng tự nhiên cũng không thể thiếu."

     Kỳ Trường Ức hưng phấn gật đầu, "Hảo! Bùi ca ca còn muốn ta học cái gì nha?"

     Bùi Tranh buông cánh tay ra lui về phía sau hai bước, cười cười vỗ tay hai cái, cửa điện lại bị người khác chậm rãi đẩy ra.

     Tiến vào chính là mấy nữ tử diện mạo kiều diễm, ăn mặc lộ liễu hở cả da ra, mỗi người đều thướt tha lả lướt, mùi hương son phấn tức khắc quanh quẩn toàn bộ trong cung điện.

     Ánh mắt mấy nữ tử đều câu nhân giống nhau, khóe miệng ngậm ý cười, nửa che nửa lộ nhìn về phía Kỳ Trường Ức đang ngốc lăng.

     Kỳ Trường Ức nhìn mấy nữ tử giống như rắn nước đứng ở trong điện, tức khắc gương mặt trở nên càng hồng, lại nhanh đem ánh mắt dời đi, không biết nên nhìn về nơi nào.

     Phản ứng của Bùi Tranh bất đồng với Kỳ Trường Ức, ánh mắt hắn vẫn như cũ lạnh băng, đánh giá mấy nữ tử trong điện, như là đánh giá một vật phẩm, tinh tế nhìn từ đầu đến chân.

     Mấy nữ tử kia đồng thời nghiêng người hành lễ, "Tham kiến cửu hoàng tử ~ tham kiến Bùi đại nhân ~!"

     Ngữ khí mềm mại quyến rũ.

     Bùi Tranh nâng lên khóe mắt, "Biết kêu cái ngươi tới làm gì không?"

     "Biết ~"

     Bùi Tranh nhìn tiểu nhân nhi tay chân luống cuống, khẽ nhếch cằm, "Vậy bắt đầu đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro