Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Bên trong màn giường màu vàng, cẩm y hoa phục ném đầy đất, tiểu nhân nhi nho nhỏ co rúm một góc trên giường, áo trong màu trắng trên người bị lôi lôi kéo kéo xuống dưới xương quai xanh, liền lộ ra một chút trắng nõn.

     Kỳ Trường Ức ôm đầu gối, trong mắt lộ ra càng nhiều sợ hãi cùng sợ hãi.

     Mấy cái nữ tử giống như rắn nước đều chỉ mặc một ít quần áo trên người, vờn quanh bên người y, nhẹ nhàng mỉm cười nói.

     "Điện hạ ~ đừng sợ nha, lại đây chúng ta cùng nhau chơi a."

     "Điện hạ ~ ngực ta đột nhiên đau quá, ngài giúp ta xoa xoa được không nha."

     "Điện hạ ~"

     Từng tiếng gọi nhẹ, có thể khiến cho mọi nam nhân nghe được xương cốt đều tê dại.

     Chính là hai người ở đây, một người không biết làm sao mà bản năng đã kháng cự, một người thì ngồi trên ghế gỗ đỏ trong điện mặt vô biểu tình.

     Một nữ tử có lá gan bự trực tiếp tiến lên ý đồ muốn kéo Kỳ Trường Ức ra, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của y kéo ra phía ngoài.

     Kỳ Trường Ức quả nhiên trực tiếp bị kéo tới giữa giường, mấy cánh tay không xương mềm mại ngay lập tức dán vào. 

     "Không cần, các ngươi đừng chạm vào ta! A!"

     Kỳ Trường Ức bị ấn ở trên giường, liều mạng giãy giụa, hốc mắt trở nên càng ngày càng hồng.

     Bùi ca ca còn ngồi ở bên ngoài, như thế nào sẽ tùy ý những người này khi dễ mình đâu?

     Y càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt bắt đầu từ hốc mắt chảy ra, sức lực giãy giụa cũng dần dần nhỏ lại, cuối cùng chỉ biết không ngừng lắc đầu, không ngừng rơi nước mắt.

     "Dừng."

      Âm thanh Bùi Tranh lạnh lùng truyền đến, một màn kịch khốc liệt đang diễn ra trước mắt mình, hắn lại như cũ vẫn giữ bình tĩnh một cách kỳ cục.

     "Các ngươi là hầu hạ y, hay là bắt cóc y?"

     Mấy nữ tử luống cuống tay chân buông Kỳ Trường Ức ra, run run rẩy rẩy quỳ xuống đất.

     "Đại nhân tha mạng a, điện hạ thật sự quá mức kỳ quái, chúng ta đã gặp qua rất nhiều nam nhân, còn không có gặp được ai giống như điện hạ vậy."

     Đôi mắt Bùi Tranh lạnh vài phần, hắn nâng cằm nữ tử đang nói, trầm giọng hỏi, "Nga? Điện hạ là cái dạng gì?"

     Nàng thình lình rơi vào một cái ao cổ sâu không thấy đáy, bị khóe miệng có ý cười của Bùi Tranh chọc đến hai má ửng hồng 

     "Hồi, hồi đại nhân, đầu óc điện hạ thật rõ ràng ngu dại, sợ là sự tình gì cũng không biết đi. Đại nhân muốn chúng ta dạy điện hạ chuyện tư mật, điện hạ phải xem hiểu mới được nha....."

     Bùi Tranh thu hồi ngón tay, ngược lại dùng sức vung qua.

     "Bang" một tiếng giòn vang, trên mặt nàng liền ăn một cái tát, sức lực lớn đến mức cả người nàng nghiêng hẳn qua một bên, máu không ngừng rỉ ra từ khóe miệng bị xé rách. 

     Những người quỳ trong điện liên tục dập đầu xin tha.

     Bùi Tranh duỗi năm ngón tay ra một chút, kêu một tiếng "Người tới."

     Ngoài cửa Thừa Phong nghe tiếng liền tiến vào.

     "Đem mấy người này đi xử lý đi." Bùi Tranh phân phó xong liền hướng phía giường đi đến.

     Bế tiểu nhân nhi đang khóc đến muốn ngất đi ở trên giường lên, Bùi Tranh thuận thế vỗ vỗ lưng y vài cái.

     Hai mắt Kỳ Trường Ức mông lung đẫm lệ hết sức, nghe được âm thanh xin tha hết đợt này đến đợt khác vang lên trong điện.

     "Bùi ca ca, có thể tha cho các nàng một mạng hay không."

     Bùi Tranh nhìn y không nói.

     Kỳ Trường Ức dùng mu bàn tay lau lau nước mắt, "Các tỷ tỷ này cũng không có làm sai cái gì, đều là ta quá ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không học được, là ta liên lụy các nàng......"

     Ngón tay Bùi Tranh để trên môi y, phong bế lại những lời y định nói, sau đó giương mắt phân phó nói, "Nghe thấy được sao, điện hạ nói tha cho các ngươi một mạng, còn không nhanh tạ ơn?"

     Mấy nữ tử nhanh chóng dập đầu tạ ơn.

     Thừa Phong mang theo mấy người đi xuống, đóng lại cửa điện, Bùi Tranh đối mắt ra hiệu với hắn, Thừa Phong lập tức ngầm hiểu, đóng cửa rời đi.

     Hắn biết chủ nhân không có khả năng thả mấy nữ nhân nói không lựa lời như vậy, mới vừa rồi bất quá là làm cho điện hạ xem thôi. 

     Đem mấy nữ nhân đến một chỗ hẻo lánh ngoài hoàng cung, Thừa Phong giơ tay chém xuống, nhanh nhẹn giải quyết mấy người, sau đó tùy tiện tìm chỗ rừng hoang núi vắng để chôn.

     Bùi Tranh sai người mang thùng nước lạnh tới, tinh tế lau lau mặt Kỳ Trường Ức, lại che đi đôi mắt sưng to như trái hạch đào của y.

     "Bùi ca ca, ta có phải hay không không học giỏi, có phải hay không không thể có phần thưởng?"

     Kỳ Trường Ức nhấp miệng, cực lực ẩn nhẫn nước mắt.

     Đây là lần đầu tiên Bùi Tranh cho y phần thưởng, đã bị y làm ra như vậy.

     Bùi Tranh cầm lấy khăn lông, nhìn hai mắt đẫm lệ của y nói, "Từ giờ trở đi không rơi một giọt nước mắt, liền còn có phần thưởng."

     Kỳ Trường Ức trừng lớn đôi mắt, ngẩng đầu lên chớp chớp đôi mắt, ý đồ đem nước mắt thu hồi vào trong bụng.

     "Ta có thể, đừng rơi xuống, đừng rớt....."

     Kỳ Trường Ức nhỏ giọng lẩm bẩm, tay còn ở trước mắt phẩy phẩy.

     Không nghĩ tới chiêu này thật là hiệu dụng, nước mắt đúng thật là không có chảy xuống.

     Kỳ Trường Ức nỗ lực trừng mắt hạnh tròn xoe, nhìn về phía Bùi Tranh, "Bùi ca ca huynh xem, nước mắt ta đã không còn."

     Bùi Tranh phũ thêm áo ngoài cho y, nói, "Sáng sớm ngày mai nhớ rõ tới thư phòng."

     Nói xong hắn điểm điểm trán y, "Không cho đến chậm, cũng không cho tự mình đi ra ngoài chạy loạn."

     Kỳ Trường Phong nhớ tới thư phòng liền nghĩ tới hồi ức không tốt ngày ấy, cái miệng nhỏ hơi hơi cong lên, "Ta không có muộn, rõ ràng là Bùi ca ca đến muộn, còn cùng tứ ca vừa nói vừa cười đi ngang qua."

     "Như thế nào, không muốn ta cùng tứ hoàng tử đi cùng nhau sao?" Bùi Tranh nổi lên tâm tư trêu đùa y, "Chính là ta muốn cùng tứ hoàng tử thương thảo quốc sự, không tránh được thường xuyên chạm mặt."

     Kỳ Trường Ức cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhỏ giọng kháng cự nói, "Chính là lúc Bùi ca ca ở bên ta cũng không thường xuyên cười, mỗi lần thấy tứ ca lại luôn cười nói vui vẻ."

     Bùi Tranh híp mắt nhìn y, "Điện hạ đây là đang muốn trách ta? Ta nhưng không có cùng tứ hoàng tử tứ chi tiếp xúc, còn điện hạ đâu, có phải hay không Triệu Lệ Đường muốn ôm liền ôm?"

     Kỳ Trường Ức không có sức phản bác, rốt cuộc hôm nay, Triệu Lệ Đường còn vừa thấy mặt y liền đem y ôm vào trong lòng ngực.

     "Ngươi thật đúng là dạy mãi không sửa, ta phải làm biện pháp gì mới có thể khiến ngươi thành thật nghe lời? Ân?"

     Bùi Tranh đột nhiên nhích lại gần, khí thế che trời lấp đánh đánh úp lại, Kỳ Trường Ức ngốc ngốc ngửa đầu nhìn hắn, không tiếng động nuốt nước miếng.

     "Không, không cần biện pháp gì, ta nhất định......A!"

     Kỳ Trường Ức lời nói còn chưa nói xong, liền cảm thấy mông đột nhiên đau xót, y nhanh chóng duỗi tay sờ sờ nơi vừa mới bị đánh, có chút nóng rát.

     "Nhất định cái gì?" Bùi Tranh hỏi, duỗi tay lại đánh vào một bên mông nhỏ khác.

     Kỳ Trường Ức lại là "A" một tiếng, ôm mông nhỏ chính mình liều mạng lùi về phía sau, y lúc này mới thấy rõ Bùi Tranh không biết khi nào trong tay nhiều hơn một cây thước, cùng với thái phó tiên sinh dùng khi dạy học giống nhau.  

     Bất quá chính là thái phó tiên sinh dùng để đánh lòng bàn tay học sinh không nghe lời, Bùi Tranh lại dùng để đánh mông Kỳ Trường Ức khi không nghe lời.

     Kỳ Trường Ức một bên lui, Bùi Tranh liền một bên không vội không hoảng hốt tiến về phía trước, thẳng đến khi Kỳ Trường Ức bị đẩy vào kệ sách, không có chỗ để lui.

     Y nói với vẻ mặt đau khổ, "Bùi ca ca, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, cái này đánh mông đau quá....."

     Cây thước dài trong tay Bùi Tranh như là có đôi mắt, thế nhưng lại chui vào phía dưới áo trong của y, không nhẹ không nặng lại "Bang" một tiếng giòn vang.

     Theo sau hắn dựa lại đây thấp giọng ở bên tai y hỏi, "Sai ở đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro