Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Thời điểm Kỳ Trường Ức mơ mơ màng màng bị đánh thức, y đã nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.

     Hôm qua y bị Bùi Tranh dùng thước đánh đến hai cánh mông sưng đỏ, sờ vào liền đau, Bùi Tranh còn vừa đe dọa vừa dụ dỗ, làm y phải vừa thề vừa xin tha hắn mới buông tha y rời đi.

     Sau khi đi thỉnh an mẫu hậu, Kỳ Trường Ức đã sớm đi vào thư phòng chờ đợi Bùi Tranh hạ triều.

     Cũng không biết Bùi Tranh dùng thủ đoạn gì, thế nhưng có thể làm hoàng thượng đồng ý cho hắn tự mình tới dạy dỗ cửu hoàng tử, phải biết lúc trước thái tử thỉnh cầu Bùi Tranh làm thái phó của mình, đều bị Bùi Tranh trực tiếp từ chối.

     Ở trong thư phòng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy thân ảnh Bùi Tranh, Kỳ Trường Ức dựa vào bệ cửa sổ vươn cổ ra phía ngoài ngắm nhìn xung quanh.

     Cạnh cửa phía sau đột nhiên truyền đến động tĩnh, Kỳ Trường Ức giống như một con thỏ bị chấn kinh, đột nhiên đem đầu rụt trở về.

     Tiến vào cũng không phải Bùi Tranh, mà là một thân hắc y Thừa Phong.

     "Điện hạ, ban ngày chủ nhân có việc không thế tới, thỉnh ngài buổi tối không cần ngủ trước, ở trong điện chờ, chủ nhân đến lúc đó có an bài khác."

     Kỳ Trường Ức không rõ nguyên do, nhưng mà Bùi ca ca phân phó, nhất định là có lý do.

     Sau khi rời khỏi thư phòng, Thừa Phong một đường đưa Kỳ Trường Ức trở về tẩm điện.

     Phát hiện trên tay Thừa Phong quấn băng gạc, Kỳ Trường Ức quan tâm dò hỏi, "Phong hộ vệ, Giang thái y nói ngươi ngày ấy đi Thận Hình Tư cứu ta làm tay bị thương, có còn nghiêm trọng không?"

     Thừa Phong trả lời, "Điện hạ yên tâm, đã không còn trở ngại gì."

     Kỳ Trường Ức vẫn còn áy náy, rảo bước tiến lên tẩm điện, Thừa Phong đợi lúc y bước vào đại môn nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh.

     Nửa là mong chờ nửa là hưng phấn ở tẩm điện đợi cả ngày, từ ban ngày chờ đến đêm tối, toàn bộ người ở tẩm cung đều đã ngủ, Kỳ Trường Ức còn đang cố gắng chống mí mắt ngồi yên ở trên ghế.

     Khi y cho rằng Bùi Tranh sẽ không tới là lúc bên ngoài rốt cuộc truyền đến hai tiếng đập cửa.

     Kỳ Trường Ức lập tức mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt cảnh giác nhìn bóng đen phản chiếu qua cửa.

     Bóng đen kia lại vội vàng gõ vài cái lên cửa, thanh âm đè thấp nói, "Mở cửa."

     Kỳ Trường Ức nghe ra thanh âm của Bùi Tranh, liền nhảy tới mở ra cửa điện cho hắn, chớp chớp đôi mắt tròn nói, "Bùi ca ca!"

     Bùi Tranh đang đứng ngoài cửa không có mặc quan phục, mà là một thân áo gấm huyền sắc, biểu tình trên mặt hơi hơi có chút không kiên nhẫn.

     "Không phải nói ngươi không cần ngủ chờ ta, như thế nào lại chậm như vậy."

     Kỳ Trường Ức liếc mắt nhìn trái nhìn phải bên ngoài cửa, che miệng nhỏ giọng nói, "Suỵt, Bùi ca ca nói nhỏ thôi, ta sợ thích khách lần trước lại tới nữa."

     Hai mắt Bùi Tranh giật giật, lười giải thích bất cứ cái gì với y, trực tiếp lôi kéo cánh tay nhỏ bé yếu ớt liền nhanh chân đi ra khỏi cửa.

     Một cỗ kiệu màu đen dừng ở bên ngoài cửa, hai người một trước một sau bước lên cổ kiệu, mấy kiệu phu lắc lư lảo đảo đi về phía cửa cung điện phía xa.

     Ngồi ở trong kiệu Bùi Tranh hơi hơi nhắm mắt lại, ngón tay xoa bóp giữa hai chân mày.

     Cả ngày hôm nay hắn phải bận rộn tiếp đãi sứ thần Man tộc, sứ thần kia đã tới Thiên triều đế đô, ngày mai phải tiến cung gặp mặt hoàng thượng, hắn phải thay mặt hoàng thượng chuẩn bị tốt từng bước.

     Đặc biệt là nghĩ tới sứ thần đã đến kế tiếp liền phải nói về việc hòa thân, Bùi Tranh cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp không thể giải thích được.

     Hoàng Thượng nói là muốn hắn tự mình dạy dỗ Cửu hoàng tử, kỳ thật là muốn hắn dạy y một ít sự tình khó có thể mở miệng......

     Một đôi tay bé nhỏ chậm rãi đặt ở huyệt thái dương hắn, nhẹ nhàng giúp hắn bóp nhẹ hai cái, cảm giác khác thường thoải mái đánh úp lại, những dây dưa xé rách thống khổ trong đầu chậm lại, nội tâm Bùi Tranh chỉ nghĩ khát vọng càng nhiều.

     Nhưng khi hắn vừa mở mắt ra nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn trước mắt, lại nhẫn tâm kéo hai tay nhỏ ra xa.

     "Bùi ca ca, huynh có đau đầu không? Ta giúp huynh xoa xoa liền tốt rồi, ta trước kia cũng hay giúp mẫu phi xoa...."

     Tiểu nhân nhi vươn cánh tay còn muốn tiếp tục giúp Bùi Tranh giảm bớt một chút khó chịu, lại bị hắn cầm lấy cổ tay.

     "Không cần, điện hạ nếu có thời gian rảnh rỗi không bằng giữ lại lát nữa tự xoa chính mình đi."

     Bùi Trang ngữ khí lạnh nhạt, ánh mắt lãnh đạm, "Thần sợ là vô phúc hưởng thụ."

     Kỳ Trường Ức bĩu môi, thu hồi cánh tay, ủy khuất vô cùng nước mắt không kìm chế được đảo quanh ở hốc mắt, y quay lưng trừng mắt nhìn đỉnh đầu, không cho nước mắt rơi xuống.

     Bùi Tranh thấy bóng dáng run rẩy của y, nheo mắt một tay đem người quay lại, nắm cằm y, quả nhiên thấy mắt y hồng hồng giống như một con thỏ.

     "Không cho khóc, đem nước mắt thu về."

     Kỳ Trường Ức chớp chớp đôi mắt tưởng muốn đem nước mắt thu trở về, không ngờ lại trực tiếp chớp cho nước mắt rớt ra, nóng bỏng dừng ở ngón tay của Bùi Tranh.

     Lúc này cỗ kiệu đột nhiên dừng lại, thị vệ đang trông coi cửa cung đang dò hỏi coi người trong kiệu là ai, bởi vì thường ngày Bùi Tranh không có hay ngồi cỗ kiệu của chính mình, vì vậy nhóm thị vệ đều không quen biết.

     "Bất luận kẻ nào ra vào cửa cung đều phải tiếp thu kiếm tra, ta mặc kệ bên trong kiệu là ai đang ngồi, nhanh nhấc mành lên cho ta!"

     Mấy kiệu phu hai mắt nhìn nhau, ai cũng không dám tiến lên đem mành vén ra.

     Kỳ Trường Ức nghe thấy lời này không khỏi khẩn trương lên, cỗ kiệu liễn nhỏ như vậy, nếu đem mành nhấc lên y sẽ bị bại lộ, bị người phát hiện y dám tự mình chuồn ra khỏi hoàng cung, chính là chuyện lớn a!

     Mấy thị vệ ngày thường quen tác oai tác quái, chống tay lên eo lớn tiếng nói, "Động tác nhanh lên! Không nên ép ta tự mình động thủ, bằng không đến lúc đó bên trên trách tội xuống dưới, mặc kệ là ai đều không buông tha!"

     "Ngươi không buông tha ai?"

     Thanh âm lạnh lùng của Bùi Tranh đột nhiên từ bên trong kiệu truyền đến, làm mấy thị vệ kia như bị trấn trụ lại, tay chống nạnh lập tức thả xuống dưới.

     Bùi Tranh một tay còn đang nhéo cằm Kỳ Trường Ức, đôi mắt nhìn chằm chằm y, lời nói lại đối với mấy người đang đứng ngoài kiệu.

     "Ta đang muốn nhìn xem ai có gan dám xốc mành của bổn tướng."

     Lời này vừa nói ra, mấy cái thị vệ sợ tới mức chân đều mềm, quỳ rạp xuống đất, đánh chết bọn họ cũng không thể tưởng được Bùi thừa tướng lúc này sẽ xuất hiện tại cửa hậu cung.

     "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, là chúng tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, va chạm đại nhân, đại nhân nhìn xem chúng tiểu nhân là vi phạm lần đầu, tạm tha cho chúng tiểu nhân đi!"

      Bùi Tranh cong cong khóe miệng, nhìn đôi mắt ướt át của Kỳ Trường Ức cười nhẹ, "Tha cho các ngươi? Nhưng là các ngươi dọa đến con thỏ bổn tướng dưỡng, nên làm cái gì bây giờ đây?"

     Mấy cái vệ binh liên tục dập đầu, "Này....."

     Bùi Tranh rốt cuộc buông lỏng tay ra, chiếc cằm trắng nõn của Kỳ Trường Ức bị nhéo lâu như vậy, lại xuất hiện vài vết ngón tay, y phát hiện Bùi ca ca giống như đặc biệt thích cằm y, lúc nào cũng đem cằm y niết đỏ.

     Duỗi tay nhẹ nhàng vén màn lên một góc, Bùi Tranh thò lại gần lười biếng nhìn nhóm thị vệ đang quỳ trên mặt đất liếc mắt một cái, "Liền miễn cho các ngươi một tội chết, đày đi biên cương sung quân đi."

     Ném xuống một câu nhẹ nhàng phiêu phiêu, cỗ kiệu một lần nữa khởi hành, lại đi về phía đường phố náo nhiệt của kinh đô.

     Lại đi thêm một hồi, cỗ kiệu liền dừng lại trước một tòa lâu hoa thắm liễu xanh, những người ra ra vào vào tòa lâu đều là những nam tử trung niên mãn não ruột già, trên mặt còn nở nụ cười tươi rói.

     Bùi Tranh vén rèm của cỗ kiệu lên, trực tiếp hướng về trong tòa lâu đi đến, nhận thấy người phía sau theo không kịp, ngữ khí lạnh lùng nói, "Cọ tới cọ lui cái gì, còn không nhanh chân lên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro