Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Kỳ Trường Ức vừa xuống kiệu liền nhỏ giọng "Oa" một cái, đây là đường phố của đế đô a, tuy rằng đã là buổi tối, nhưng mà hai bên con đường vẫn bày đầy quầy bán hàng người đến người đi phi thường náo nhiệt và tấp nập.

     Đặc biệt là trước mắt bọn họ là một tòa lầu các tráng lệ huy hoàng, đèn đuốc sáng trưng tiếng người ồn ào, bên trong còn thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng hoan hô kêu la.

     Theo sát phía sau Bùi Tranh đi vào, Kỳ Trường Ức vẫn luôn mở to mắt nhìn khắp nơi, mọi thứ trong này đối với y mà nói đều quá mức mới lạ.

     Lúc này một nữ nhân mặc áo dài màu hồng phấn phe phẩy một cái khăn vuông đi về phía hai người trên môi còn mang theo ý cười.

     "Nha, Bùi công tử, khách ít đến khách ít đến nha."

     Khi nói còn nhướng mày quyến rũ với Bùi Tranh.

     Kỳ Trường Ức kinh ngạc nhìn bóng hồng kia, nghe âm thanh nguyên lai là một nam tử, nhưng mà diện mạo thế nhưng so với nữ tử còn muốn kiều mị hơn vài phần.

     Nam tử kia dùng khăn vuông che miệng cười hai tiếng, sau đó vỗ nhẹ lên trán Kỳ Trường Ức, "Tiểu mỹ nhân này tên gọi là gì, như thế nào từ trước đến nay chưa thấy qua? Bùi công tử, có người mới cũng không thể quên Túy Xuân Phường chúng ta a."

      Kỳ Trường Ức bị mùi hương phả vào người, xoa xoa cái mũi nhỏ hắt hơi một cái.

     Bùi Tranh chỉ là ngẩng đầu liếc mắt nhìn nam tử kia một cái, nam tử liền thức thời ngậm miệng lại.

     "Hảo, hảo, hảo, là ta hỏi nhiều. Bùi công tử, tiểu mỹ nhân, đi theo ta."

     Nam tử dẫn hai người ngồi vào một chỗ khuất trong đại sảnh, sai người hầu hạ cẩn thận, sau đó phất tay một cái mang theo người đầy mùi son phấn rời đi. 

     Kỳ Trường Ức ngồi ở trên chiếc ghế gỗ cao, cẳng chân một trước một sau đung đưa qua lại, mấy bàn xung quanh hai người cũng đều ngồi đầy người, mỗi bàn đều có một hai người dung mạo đẹp như hoa bồi, khuôn mặt thanh lệ khó có thể phẩn biệt là nam hay nữ.

     Trên bàn hai người bày đủ loại thức ăn, còn có trà uống cùng bầu rượu, Kỳ Trường Ức ăn từng cái từng cái, ăn đến cái bụng nhỏ cũng tròn trịa lên.

     Trước người y là một ly trà, nhưng trước người Bùi Tranh là ly gì y cũng không biết.

     Kỳ Trường Ức nhìn Bùi Tranh một chút không một chút lại uống, đôi mắt nhìn chằm chằm cái ly trong tay hắn, theo bản năng liếm liếm môi.

     Trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng trống, một trận sương khói mê mang dâng lên, trên đài mông lung giống như là có một thân ảnh thướt tha lả lướt đang đứng.

     Dưới đài mọi người lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm, hai người cũng theo đó nhìn về hướng trên đài.

     Trên đài có một thân ảnh nhảy lên mặt trống, hai chân trần trụi ở trên mặt trống nhẹ nhàng nhảy, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng như yến, bước nhảy chậm rãi giống như hoa sen từng bước mọc lên, tất cả mọi người ở đây đều bị tiếng trống cùng dáng vẻ nhảy múa hấp dẫn.

     Kỳ Trường Ức cũng nâng hai má, ánh mắt si mê nhìn thân ảnh tựa như ảo mộng đang múa trên mặt trống, cùng với tiên khí lượn lờ sương khói, thật sự là hảo đẹp a.

     Bùi Tranh nghiêng đầu liền thấy vẻ mặt hoa si ngây ngô cười của Kỳ Trường Ức, lập tức nhíu nhíu mày, này là một bộ dáng chưa hiểu việc đời, nào giống một hoàng tử.

     Người trên đài múa xong, khom lưng chào tạm biệt, sau đó nam tử mặc áo hồng nhạt lúc nãy liền đi lên đài.

     "Các vị khách quan nhìn xem, hôm nay các vị tới, vừa nãy chính là tiểu quan Lạc Vũ đứng đầu bảng Túy Xuân Phường chúng ta, hôm nay sẽ là lần đầu tiên tiếp khách! Quy tắc cũ, đêm đầu tiên của Lạc Vũ sẽ đem bán đấu giá, ai ra giá cao thì được, các vị phía dưới có thể bắt đầu ra giá!"

     Các nam nhân dưới tòa nhìn khuôn mặt trắng nõn cùng vòng eo mảnh khảnh của Lạc Vũ, đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch, trong ánh mắt đều phát ra lục quang, sôi nổi giơ tay ra giá.

     "500 lượng!"

     Một công tử nhà giàu tai to mặt lớn hô, hắn xoa cái bụng lớn tay kia hầm hè, tư thế kia giống như kìm nén không được liền phải nhào lên đài

     "Vương công tử 500 lượng, còn có ai ra giá cao hơn không? Lạc Vũ của chúng ta không chỉ có lớn lên đẹp, phương diện kỹ thuật kia cũng vô cùng tốt, các vị còn không động tâm sao?"

     Nam tử hồng nhạt một phen nói ái muội không thôi, quả nhiên những người khác cũng bắt đầu ngồi không yên.

     "800 lượng!"

     "900 lượng, ta ra giá 900 lượng!"

     "930 lượng......"

     "950 lượng......"

     Giá cả dưới đài còn không ngừng lên cao, Lạc Vũ trên đài vẫn luôn duy trì mỉm cười, tựa như một con búp bê trước sự thương xót của người khác.

     "1500 lượng!"

     Vương công tử nảy sinh ác độc nói, hắn có tiếng là tham luyến nam sắc, hiện nay hắn phải có được tiểu quan đầu bảng này.

     Dưới tòa mọi người bắt đầu thổn thức không thôi, cái giá này đã phi thường cao, bỏ ra nhiều như vậy để mua đêm đầu tiên của một tiểu quan, thật sự là tính không ra, trong một khoảng thời gian ngắn không có ai lại tăng giá.

     Nam tử hồng nhạt khóe miệng dương cao cao, vẫy vẫy khăn vuông, "Vương công tử thật là hào sảng a, còn có ai ra giá cao hơn hay không, còn có hay không? Nếu không, đêm nay của Lạc Vũ chúng ta liền thuộc về......."

     "3000 lượng."

     Một tiếng không mang theo chút cảm tình nào từ trong góc truyền đến, thanh âm không lớn lại thập phần có lực chấn nhiếp, toàn bộ đại sảnh đều tức khắc lạnh ngắt như tờ.

     Kỳ Trường Ức dừng lại, nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía Bùi Tranh, trong ánh mắt tràn ngập không dám tin tưởng.

     Bùi ca ca nói cái gì? Hắn muốn mua Lạc Vũ?

     Đó có phải hay không ý nghĩa bọn họ đêm nay muốn ngủ chung?

     Cho nên, đêm nay hắn chính là vì Lạc Vũ mới chạy đến nơi này?

     Đáy mắt tiểu nhân nhi ngay sau đó bao phủ bi thống rậm rạp, y không dám lại nhìn Bùi Tranh, tay nhỏ gắt gao nắm chặt quần áo.

     Mọi người trong đại sảnh đều nhìn qua phía bọn họ, nhưng bởi vì có bình phong chống đỡ, cũng không nhìn rõ mặt hai người bọn họ.

     "3000 lượng! Còn có ai ra giá cao hơn hay không? Nếu không có ai, đêm nay của Lạc Vũ liền thuộc về vị công tử thần bí này của chúng ta! Đêm nay cảm ơn các vị đã đến, các tiểu quan khác của Túy Xuân Phường chúng ta sẽ hầu hạ các vị thật tốt, chúc cho các vị đêm nay chơi thật vui vẻ!"

     Lạc Vũ mỉm cười hướng về bên này làm một cái lễ, còn vứt lại một cái hôn gió, sau đó lắc mông đi lên gian phòng trên lầu hai chờ đợi.

     Kỳ Trường Ức từ nãy đến giờ đều cúi đầu xuống, người vừa mới ra khỏi cung cái gì cũng đều mới lạ liền biến mất vô tung vô ảnh.

     Bùi Tranh phân phó tùy tùng trông coi tốt Kỳ Trường Ức, chính mình trực tiếp đứng dậy đi lên lầu hai, đầu cũng không quay lại một chút.

     Kỳ Trường Ức lẻ loi ngồi trên ghế, xung quanh hết thảy đều lộn xộn, y nhìn bầu rượu trên bàn một lúc lâu, sau đó cắn răng một cái, đổ tràn đầy ly rượu của chính mình, ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch.

     Rượu mạnh cay độc thiêu yết hầu của y rất đau, rượu rót vào bụng nước mắt đều trực tiếp chảy ra, Kỳ Trường Ức nghĩ đến bóng dáng Bùi Tranh đi lên lầu, liền cảm thấy trong lòng giống như bị ai xé rách đau đớn vô cùng.

     Đáy mắt y hồng toàn bộ, tùy tùng bên cạnh ghé vào tai y nhỏ giọng nói, "Điện hạ, chúng ta cũng lên lầu nghỉ ngơi đi."

     Kỳ Trường Ức nghe lời đi theo tùy tùng từng bước một lên lầu, ngoan ngoãn làm người đau lòng. 

     Tùy tùng đưa y vào một gian phòng sau đó liền rời đi, Kỳ Trường Ức bởi vì vừa mới rót rượu chính mình, đầu óc choáng váng, lắc lư lảo đảo bò đến mép giường, đem mặt chôn ở trong chăn.

     Hiện tại không ai có thể thấy, nước mắt y bắt đầu bừa bãi chảy xuống, trong lòng rầu rĩ đau.

     Không biết khóc bao lâu, y khóc đến mệt mỏi liền trực tiếp nằm như vậy ngủ mất.

     Thời điểm Bùi Tranh đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, một tiểu nhân nhi mặc cẩm y hoa phục  mềm mại ghé vào trên giường, cả khuôn mặt đều chôn trong chăn nhìn không thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro