Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Bùi Tranh đi đến mép giường, ánh mắt tối sầm lại, đem tiểu nhân nhi trở mình, dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đang ửng hồng.

     Miệng Kỳ Trường Ức lẩm bẩm hai tiếng, cố sức chớp chớp mắt hai cái, lúc mở mắt ra hơi hoảng hốt một chút khi thấy thân ảnh trước mắt.

     "Bùi ca ca, huynh như thế nào lại ở chỗ này, huynh hiện tại không nên ở, ở....."

     Lời nói bị Bùi Tranh đánh gãy, hắn đột nhiên cúi đầu ngửi cổ Kỳ Trường Ức, mùi sữa nhàn nhạt hòa cùng với mùi rượu xông vào mũi.

     Âm thanh phẫn nộ vang lên, "Ai cho ngươi uống rượu?"

     Kỳ Trường Ức giống như một hài tử phạm sai lầm, choáng váng từ trên giường ngồi dậy, ngoan ngoãn trả lời, "Ta, ta tự mình uống, liền uống một chút, một chút thôi."

     Có thể là bởi vì uống rượu, đầu nhỏ Kỳ Trường Ức mềm như bông dựa vào đầu gối, cả người cuộn tròn lại nhìn đặc biệt nhỏ.

     Đôi mắt y còn có chút hơi hơi sưng, bên trong còn ngấn nước, thoạt nhìn vừa ủy khuất lại vừa đáng thương, trên má còn nở hai đóa hoa đào kiều diễm ướt át, bởi vì sợ hãi hàm răng còn nhẹ nhàng nghiền nát môi dưới đỏ bừng. 

     Rõ ràng y có một khí chất vô cùng thanh thuần, nhưng bề ngoài của y lại là một bộ dáng câu hồn nhiếp phách, hai loại cảm giác ở trên người y được dung hợp đến hoàn mỹ.

     Bùi Tranh từ trên cao nhìn xuống y, đôi mắt u ám không rõ cảm xúc.

     "Ngươi thật đúng là to gan, ở thời điểm không có ta phải ngoan một chút, ở loại địa phương này mà ngươi cũng dám uống rượu!"

     Kỳ Trường Ức ngẩng đầu trộm nhìn Bùi Tranh một cái, lại nhanh chóng cuối đầu xuống.

     Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, còn có một giọng nam mềm nhẹ nửa là vui thích nửa là thống khổ rên rỉ, cùng với âm thanh xuất hiện ở cửa chính là hai thân ảnh gắt gao dây dưa với nhau, mắt thấy hai người đó sắp đẩy cửa tiến vào trong gian phòng này.

     Ánh mắt Bùi Tranh chợt lạnh lùng, hắn vươn tay về phía giường mang theo Kỳ Trường Ức trốn ở gian nhỏ phía sau giường, cửa phòng lúc này theo tiếng mở ra.

     "Ai u, Vương công tử, ngài sức lực quá lớn, làm cho nhân gia đau quá a ~"

     Âm thanh kiều mị đến tận xương tủy, mà Vương công tử đáng khinh kia cười nói, "Đau? Tiểu tiện nhân ngươi không phải thích ta dùng sức sao, như vậy đau hay không đau? Ân?"

     Kỳ Trường Ức bị Bùi Tranh ôm ở trước ngực, miệng cũng bị bàn tay to của hắn gắt gao che lại, không phát ra được tiếng.

     Bùi Tranh mang theo y chậm rãi đi đến bức tường phía sau giường, hai người trên giường đã sớm thân thiết nóng bỏng, quần áo rơi rụng đầy đất.

     Ngón tay Bùi Tranh nhẹ nhàng gõ vào một khối gạch ở trên tường, mặt tường thế nhưng lặng yên không một tiếng động hở ra một chỗ nhỏ đủ để một người tiến vào, Bùi Tranh lôi kéo Kỳ Trường Ức đi vào bên trong, âm thanh rên rỉ hết đợt này đến đợt khác đều bị chắn bên ngoài tường.

     Bên trong vách tường tối tăm bao phủ cả hai người, Kỳ Trường Ức chớp đôi mắt, hô hấp dồn dập hẳn lên, bên trong không khí cũng có chút loãng, y sợ hãi dán lên người Bùi Tranh ở phía sau.

     Bùi Tranh cảm nhận được một quả cầu nhỏ ấm áp và mềm mại trước người mình, thân hình hắn liền dừng lại, sau đó ngón tay ở trong bóng đêm lại gõ lên một khối gạch nhỏ khác.

     Bức tường trước mặt lại bắt đầu chuyển động, hai người đứng ở bên trong vách tường nghe được âm thanh ầm ầm có chút lớn.

     Kỳ Trường Ức sợ tới nhanh chóng nhắm mắt lại, tường này di tới dời đi nhưng đừng có đem bọn họ vây ở chỗ này không ra được nha! Tuy rằng cùng Bùi ca ca bị nhốt ở bên nhau trong lòng y còn có một chút vui vẻ.....

     Âm thanh ầm ầm rốt cuộc cũng dừng lại, có ánh sáng chiếu vào, trước mắt Kỳ Trường Ức xuất hiện một cái khe nhỏ, vừa vặn y chỉ cần hơi hơi nhón mũi chân là có thể nhìn lén phía bên ngoài. 

     Bên ngoài là một gian phòng cực kỳ lịch sự tao nhã đẹp đẽ quý giá, đặc biệt là thấy được một chiếc giường ngủ bằng gỗ đỏ được chạm khắc tinh xảo, thoạt nhìn thập phần ngủ ngon.

     Bùi Tranh rốt cuộc cũng buông bàn tay đang che miệng Kỳ Trường Ức ra, nếu không phải mới vừa rồi hai người kia đột nhiên xông vào phòng của bọn họ, mà Bùi Tranh lại không muốn người khác nhìn thấy Kỳ Trường Ức, bọn hộ cũng không đến mức hiện tại trốn ở chỗ này nhìn lén.

     Tối nay tới Túy Xuân Phường này, Bùi Tranh có suy nghĩ của riêng mình, chỉ cần có thể đạt được mục đích cuối cùng, thủ đoạn quá trình như thế nào hắn cũng không để ý.

     Trước mắt cửa phòng bị người đẩy ra, một thân ảnh mảnh khảnh tiến vào, đúng là tiểu quan Lạc Vũ đứng đầu bảng.

     Hắn giống như vừa mới tắm gội qua, mặc một kiện áo dài sa dệt màu trắng, phía dưới da thịt trắng nõn thủy nhuận, khuôn mặt diễm lệ, không hổ là chiêu bài của Túy Xuân Phường.

     Đi theo phía sau là một nam tử cao lớn mạnh mẽ, lớn lên mày rậm mắt to nhưng thật ra đoan chính, ánh mắt né tránh còn có chút ngượng ngùng. 

     Lạc Vũ vào cửa sau đó liền đem cửa phòng khóa trái, tiếp đó lôi kéo nam tử kia vừa cởi quần áo vừa kéo người đó đi về phía giường lớn. Trong lòng hắn cảm thấy kì quái thật sự, lần này có một vị khách quý mua hắn thế nhưng không yêu cầu hắn hầu hạ, ngược lại tới chính là một nam nhân xa lạ chưa từng gặp mặt.

     Khách quý còn phái người truyền mệnh lệnh, muốn hắn đêm nay dùng tất cả thủ đoạn, dùng toàn bộ mười tám loại võ nghệ, từng bước một vừa làm vừa phải giảng giải tỉ mỉ kỹ càng.

     Trong lòng Lạc Vũ có vô số nghi vấn, nhưng vẫn là làm làm theo, cùng với nam tử mày rậm kia làm đủ các loại tư thế đa dạng mỗi cái đều phải thử một lần, làm đến hốc mắt hắn có chút đỏ, nhưng vẫn là tận chức tận trách đối với việc giảng giải.

     "Nơi này muốn, chú y, cẩn thận, đừng nhấp eo.... A......"

     Âm thanh mảnh mai bị đâm cho rách nát, trên trán nam tử mày rậm gân xanh bạo khởi......

...........

     Không khí trong gian phòng này hoàn toàn bất đồng với gian vừa nãy, gian kia hỗn độn ác tục thậm chí khiến người buồn nôn, gian này lại ái muội ẩn nhẫn, cùng với màn giường tung bay làm cả người nhiệt huyết sôi trào.

     Lúc này đứng ở trong tường thân thể hai người còn dính sát vào nhau, hô hấp nôn nóng.

     Kỳ Trường Ức trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng người giao điệp ở trên giường, những hình ảnh kiều diễm làm cho ai nhìn thấy cũng thẹn khiến y cảm thấy chóng mặt nhức đầu, chuyện dọa người khiến y đảo mắt mấy lần cũng không dám nhìn thẳng.

     Bùi Tranh lại cường ngạnh bẻ đầu y, cường thế chống hai chân mềm mại của y bắt y phải xem hết từ đầu đến đuôi.

     Ở bên trong không ngừng truyền đến tiếng thở dốc cũng với tiếng khóc kia, Bùi Tranh cúi đầu ghé vào bên lỗ tai đỏ như máu của y, chậm rãi nói, "Học xong sao?"

     Kỳ Trường Ức liếm liếm môi, mềm mụp hỏi ngược lại, "Bùi ca ca, bọn họ đây là đang làm cái gì, ở trên giường đánh nhau sao? Vì cái gì ta xem đến nóng quá a. Ân, Bùi ca ca, trên người của huynh cũng nóng quá."

     Tiểu nhân nhi nói chuyện vĩnh viễn đều là tinh tế mềm mại, lúc này bởi vì say rượu cùng với kích thích của thị giác, lại mang theo một tia khàn khàn, như là mèo cào nhẹ nhàng ở trong lòng Bùi Tranh cào một chút.

     Trong thân thể Bùi Tranh cũng mãnh liệt rít gào một loại cảm giác nào đó, lông mày giật giật, ngón tay lạnh lẽo khảy lỗ tai nóng bóng hai cái.

     "Đánh nhau, điện hạ về sau cũng là muốn như vậy cùng người khác đánh nhau, biết không?"

     Kỳ Trường Ức mê mang gật gật đầu, sau đó khuôn mặt nhỏ tựa hồ có chút thống khổ, nhẹ giọng nói, "Bùi ca ca, ta có chút không thoải mái, ta giống như muốn đi phương tiện kia một chút."

     Vừa vặn người bên ngoài cũng mặc tốt quần áo rời đi, không biết Bùi Tranh lại đụng nơi nào, chờ đến khi Kỳ Trường Ức lại mở to hai mắt, hai người đã đứng ở hậu viện Túy Xuân Phường.

     Kỳ Trường Ức theo hạ nhân đi, Bùi Tranh trở lại xe ngựa trước chờ y.

     Chính là chờ mãi chờ mãi, không thấy Kỳ Trường Ức trở về, nhưng lại thấy hạ nhân sắc mặt trắng bệch từ bên trong lao ra, vẻ mặt đưa đám đối với xe ngựa quỳ rạp xuống đất.

     "Bùi, Bùi công tử, tiểu, tiểu thiếu gia không thấy!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro