Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Các ngón tay dần dần siết chặt lại, trong mắt Bùi Tranh dần có hàn ý.

     Kỳ Trường Ức có chút sợ hãi, nhưng cũng không dám trốn nữa, để cho hơi thở của mình bị cướp đoạt một chút.

     Bùi Tranh nhìn sâu vào khuôn mặt đơn thuần vô tội trước mặt mình, tựa hồ như hắn đang nhìn những bóng hình khác thông qua gương mặt đó, càng nhìn cảm xúc càng không thể khống chế được, cũng không để ý lực độ ở tay mình.

     "Ân, ngô....."

     Kỳ Trường Ức cố nén nước mắt, khống chế cho mình không được nức nở ra tiếng.

     Bùi Tranh phục hồi lại tinh thần, chậm rãi thả lỏng sức lực, nhưng tay ở trên cổ lại không dời đi.

     Làn da mỏng manh vốn vô cùng mẫn cảm, vừa rồi bị hắn véo mạnh, để lại vài vết đỏ, chói mắt vô cùng.

     Kỳ Trường Ức rõ ràng rất là khó chịu, lại nhìn vẻ mặt của Bùi Tranh thật cẩn thận mở miệng giải thích, "Bùi ca ca, ta không có trốn ngươi."

     "Ân." Bùi Tranh trầm giọng đáp ứng, ngón tay ở trên cổ y sờ soạng, "Đau không?"

     Kỳ Trường Ức thấy Bùi Tranh tựa hồ như không hề sinh khí, chính mình cũng tự sợ cổ, ngây ngốc an ủi hắn, "Không đau, Bùi ca ca biết rồi, kỳ thực ta có thể nhịn được."

     Mắt Bùi Tranh tối sầm lại, bên ngoài đột nhiên có tiếng động, là kiệu liễn đã tới.

      Thái giám đứng đầu không dám tự tiện tiến vào, đứng ở ngoài cửa dùng âm thanh nhỏ nhẹ nói, "Bùi đại nhân, kiệu liễn tới rồi, thỉnh ngài dời bước."

     Bùi Tranh nhàn nhạt đáp, bên ngoài liền yên tĩnh, an tĩnh chờ người trong tẩm cung đi ra.

      Kỳ Trường Ức vẫn ngoan ngoãn ngồi ở trên bàn, chớp chớp đôi mắt nhìn Bùi Tranh.

     Bùi ca ca lớn lên rất đẹp, mũi cao thẳng và đôi môi mỏng, mày kiếm mắt sáng, trên thái dương rũ xuống vài sợi tóc, một thân y phục huyền sắc đường viền thêu tinh xảo, hắn đứng dưới ánh trăng như một vị thần.

     Khác với vẻ ngoài nữ tính của Kỳ Trường Ức, vẻ đẹp của Bùi Tranh là tuấn mỹ vô cùng câu nhân nhiếp phách.

     Ngoài cửa kiệu liễn vẫn còn đang chờ, hai người liền không thể lần lượt đi ra ngoài.

     Đứng ở giữa hai chân của Kỳ Trường Ức, Bùi Tranh bắt đầu cởi bỏ áo choàng, trực tiếp phũ lên người ngoan ngoãn bao vây y ở trong ngực mình, y phục hắn rộng lớn có thể che được hơn nữa thân hình nhỏ xinh.

     Kỳ Trường Ức nằm trên vai của Bùi Tranh, để hắn ôm mình, hai chân mềm mại rũ xuống hai bên người hắn.

     Bùi Tranh bế y ra khỏi cửa, vỗ vỗ nam nhân trong lòng ngực, "Đem hai chân giấu đi."

     Chân của Kỳ Trường Ức trực tiếp quấn lấy vòng eo thon và chặt của Bùi Tranh, và được dấu dưới áo choàng của hắn.

     Bùi Tranh sững sờ một chút, ngay sau đó mở cửa bước đi ra ngoài, ôm một người vào lòng lại như không nhận ra, nhẹ nhàng tự nhiên.

     Bên ngoài những người khiêng kiệu liễn nghe thấy tiếng bước chân cũng không dám ngẩng đầu lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên mỏng manh vài phần, sợ không cẩn thận lại chọc giận vị đại nhân này.

     Bùi Tranh, Bùi đại nhân quyền khuynh triều dã, lại đoạt được thánh tâm, thủ đoạn thô bạo làm người tàn nhẫn, xem mạng người như cỏ rác, tuy rằng từ lâu trong triều đình đã có nhiều người bất mãn với hành động của hắn, nhưng đối với hắn lại không có biện pháp gì bởi vì hoàng thượng luôn thiên vị hắn.

     Thẳng đến khi Bùi Tranh ngồi vào trong kiệu, mấy thái giám mới nhẹ nhàng thở ra, nâng kiệu đi về hướng yến hội đang diễn ra.

     Bùi Tranh ngồi trên chiếc nệm mềm mại ở trong kiệu, hơi hơi dựa vào phía sau, trong ngực tiểu nhân nhi mềm mại vẫn nằm bất động giống như một tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn.

     "Như vậy thoải mái sao?"

     Giọng nói trầm thấp có phần đè nén vang lên, Kỳ Trường Ức quay đầu nhìn hắn, ngây ngốc không nghe thấy ý tứ ám muội trong lời nói của hắn, chỉ biết khóe môi nhếch lên một nụ cười thuần khiết.

     Bùi ca ca thường xuyên tâm tình bất định, làm người thường xuyên không nắm bắt được, nhưng hiện tại hắn giống như phá lệ ôn nhu.

     Kỳ Trường Ức dùng sức gật gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro